Go to first unread [LONGFIC] Oops...!!! [Chap 5-3]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

5th SHOT:

PART 3:

Đây sẽ đúng là một ngày bình yên nếu lão bà bà không xuất hiện giữa giờ làm việc và dẫn cả vợ tôi theo, vâng, lão bà bà dẫn theo Jessica đến văn phòng của tôi. Trong lúc tôi, Yoong và 3 chiến hữu của mình đang mở một cuộc họp nho nhỏ vừa ăn uống vừa làm việc.

"Bà? Sica?" Tôi bật dậy khỏi ghế khi trông thấy một bà ác phụ đi trước trong bộ đồ đắt tiền, tôi chẳng xác định được nó là của nhãn hiệu nào, nhưng nếu đó là Prada, tôi dám chắc không ai nhập vai chính trong bộ phim "The Devil wears Prada" hay bằng bà ấy. Có thể nói là hình tượng chuẩn của bà ấy được đem cân đong đo đếm thành vai nữ chính trong đó.

Lập tức bốn người còn lại trong phòng cũng đứng phắt dậy dù cho trên người đang chất đầy hồ sơ các loại.

Theo sau bà ấy là Jessica, mái tóc vàng hôm trước đã bị thay bằng màu tóc nâu, trông cô ấy già dặn hơn, nhưng điều không thể cãi là... Jessica vẫn rất nóng bỏng cho dù mái tóc của cô ấy không còn là màu vàng.

Kì lạ nhất vẫn là vì sao Jessica lại mặc đồ công sở và đến công ti tôi vào giờ này? Đúng ra cô ấy phải đang ở văn phòng của mình chứ?

"Mấy đứa ngồi xuống đi. Jess, con cũng ngồi xuống." Bà ta ra lệnh, đúng phong cách. Chúng tôi không thể nào không nghe theo.

Tiffany sang ngồi cùng Yoong để tôi và Jessica có thể ngồi ở cùng băng ghế.

Dĩ nhiên, lão bà bà thượng tọa trên cái ghế chủ tịch.

"Sao em lại tới đây?" Tôi quay sang hỏi nhỏ Jessica. Vẻ mặt cô ấy có vẻ không thoải mái. Việc Jessica xuất hiện cùng lão bà bà hoàn toàn không tốt tí nào cả.

"Là bà đưa Jessie đến, từ hôm nay, con bé sẽ vào làm ở công ti chúng ta." Bà ấy dõng dạc nói, âm thanh phát ra từ sau cái bìa hồ sơ màu xanh đậm làm tôi đứng hình. Cái gì? Bà ta đùa chắc?

Không chỉ tôi, Yoong và 3 nhân vật còn lại trong phòng cũng phản ứng một cách rõ ràng bằng việc là những thứ họ cầm trên tay đều rơi xuống. Yoong làm rơi miếng bánh chocolate, Fany làm rơi cây bút màu hồng, Soo Young há hốc mồm khi vừa đưa miếng bánh vào miệng khiến cho bánh trong mồm cậu ấy sắp rơi ra ngoài, Hyo Yeon thì làm rơi cả sấp giấy trên tay xuống đất, giấy bay tứ phía.

May thật, không ai đang cầm cốc hay li nước gì cả.

Riêng Jessica hoàn toàn không có phản ứng, có vẻ như cô ấy đã biết trước việc này.

"Bà đang đùa cháu ạ?" Tôi nhíu mày, sự việc này đang rất nghiêm trọng đây, nếu Jessica làm cùng một nơi với tôi. Tôi không thể bỏ việc giữa giờ để đi làm 'việc riêng tư, đại sự' được. Và trông Jessica cũng chẳng có vẻ gì là thích thú với công việc này, rõ ràng cô ấy hoàn toàn không thích bị bó buộc vào một công ti như thế này.

Việc tôi trốn ra khỏi công ti chỉ là việc nhỏ, nhưng Jessica không thoải mái và cô ấy không vui lại là việc lớn đối với tôi.

Từ bao giờ mà tôi lại quan tâm đến cảm nhận của người khác như thế?

"Trông ta có giống đang đùa không?" Bà ấy khẽ hạ cái bìa hồ sơ xuống, nhấc gọng kính lên và sau đó lại ẩn mình sau cái bìa màu xanh đậm. Và rồi bà ta tiếp tục "Jessica sẽ lo về phần tư vấn luật cho chúng ta."

"Bà không thể ép buộc Jessica làm công việc này được, cô ấy rõ ràng không thích." Tôi cao giọng với bà ấy, thực sự tôi đang muốn nổi điên đây. Từ bao giờ tôi trở nên mất bình tĩnh thế này nhỉ?

Tôi cảm nhận được ánh mắt của các nhân viên bên ngoài văn phòng đang nhìn vào tôi qua lớp kính mờ kia. Cả Tiffany, Yoong đều đứng dậy hòng kéo tôi ngồi xuống nhưng Jessica đã làm việc đó trước họ. Cô ấy nắm lấy tay tôi và nhìn tôi, đôi mắt nâu trong vắt vẫn như ngày nào đang nhìn tôi, ánh lên sự cam chịu và miễn cưỡng.

"Không sao đâu Yul. Em đã đồng ý với bà mà." Giọng nói ngọt ngào đó như xoa dịu tôi, nhưng nội dung câu nói thì lại đánh thức một cái gì đó trong tôi.

"Đây là điều kiện để chúng ta có thể lấy nhau sao?" Tôi nói, giọng tôi ngang phè.

Jessica không trả lời, cô ấy chỉ cúi gằm mặt xuống, bàn tay thon nhỏ đó vẫn nắm chặt tay tôi như bảo rằng tôi đừng nói nữa.

"Đúng thế đấy, Kwon Yuri. Đó là điều kiện bà đã đề ra đấy." Bà ấy cuối cùng cũng đứng dậy, rời khỏi cái ghế quyền lực nhất của công ti này.

"Bà thành kẻ độc tài từ bao giờ thế?" Tôi gằn giọng. Các nhân viên bên ngoài đã rời khỏi ghế ngồi và nhấp nhỏm nhìn xem việc gì xảy ra bên trong này.

"Con dám ăn nói với ta như thế sao? Kwon Yuri?" Bà ta rít lên.

"Soo Young, ra ngoài bảo đám nhân viên, họ có thể nghỉ trưa sớm." Tôi quay sang Soo Young, cậu ấy lập tức gật đầu và đi ra ngoài.

"Soo Young! Đứng lại cho ta." Bà ấy ra lệnh. "Không cần phải làm thế."

"Cứ làm đi Soo, không việc gì phải sợ bà ta cả." Tôi nói. Soo Young vẫn chần chừ, tôi quắc mắt. Cậu ấy lập tức hiểu, với phản ứng của tôi lúc này thì không nên cãi lại, cho dù người đang đối đầu với tôi có là ông trời đi chăng nữa cũng phải theo ý tôi.

Không khí trong phòng đang nóng lên, nếu còn tiếp tục có thể chiến tranh hạt nhân sẽ diễn ra ngay tại văn phòng của tôi, sau vài phút nữa.

"Giỏi lắm Kwon Yuri, con giỏi lắm." Bà ta đã có dấu hiệu của sự mất bình tĩnh. Dấu hiệu mà một người cầm đầu không nên có, bà ta đang đánh mất sự sáng suốt để tiếp tục chứng minh quyền lực của mình.

Tôi thì khác, dù cho bình tĩnh hay không, tôi vẫn cố giữ lấy sự sáng suốt của mình. Chỉ trừ khi... Jessica làm cho tôi mất đi sự sáng suốt.

Không có thứ vũ khí nào lợi hại hơn một cái đầu tỉnh táo, nhưng điều kiện vẫn là, khi cái đầu đó vẫn giữ được sự kiên định vốn có.

"Tôi là chủ tịch tập đoàn, và đây là công ti, không phải ở nhà thưa bà Kwon. Tôi là người thừa kế chính thức và hợp pháp tại đây. Tất cả nhân viên của tôi không việc gì phải nghe lời bà cả." Tôi đanh giọng. Hyo Yeon và Tiffany dùng tay che miệng, dường như họ đang rất ngạc nhiên thì phải. Jessica thì ngạc nhiên nhìn tôi, tôi cảm thấy rằng bàn tay mình đang bị siết rất chặt và tôi cũng đang nắm rất chặt tay cô ấy.

Yoong thì khác, hoàn toàn chẳng có biểu hiện ngạc nhiên gì, vì theo lời nhóc ấy, tôi vốn đã rất khó chịu từ nhỏ rồi. Cái vẻ ngoài dễ chịu vui vẻ của tôi chỉ là tấm bình phong khi đi làm ăn mà thôi. Bản chất thật của tôi là cái con người mặt mày lầm lì, lời nói đanh thép. Nhóc ấy chỉ thản nhiên ngồi nếm miếng bánh dang dở rồi nhặt lại những tờ giấy bị bay lúc nãy, sắp xếp nó một cách bình thản như trong phòng này hoàn toàn không có chiến tranh đang xảy ra.

"Được, cứ xem như con là người có quyền hành cao nhất ở đây. Nhưng việc Jessica đồng ý đến đây làm, là chuyện gia đình và ta muốn con phải nghe theo lời ta." Mặt bà ta đỏ *** lên, có dấu hiệu của việc nóng giận.

"Ồ không thưa bà Kwon, cô Jessica Jung, à không, Jessica Kwon đây là vợ tôi, tôi tôn trọng quyết định của cô ấy và tôn trọng sở thích của cô ấy. Nếu như cô ấy thật sự thích làm việc ở đây, cô ấy hoàn toàn có thể có một vị trí thích hợp với năng lực của mình." Bản chất đã thật sự quay về với tôi.

"Sica, em có thật sự muốn làm việc ở đây không?" Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt nâu u buồn kia, cô ấy ngần ngại không trả lời. "Nếu em thích, chẳng việc gì phải ngại. Nếu em không thích, em hoàn toàn không bị ép buộc. Và chuyện đám cưới của chúng ta, đó là điều tất nhiên, em đã phải nhịn bà ấy lâu rồi, không cần sợ." Tôi mỉm cười, mỗi lần trông thấy Jessica, lòng tôi như dịu hẳn lại. Không còn sóng gió hay là bão táp mưa sa gì làm tôi phải lạnh lùng cả.

"Em chần chừ, nghĩa là em không thích. Vậy..." Tôi nhoẻn miệng cười. "Bà Kwon, mọi việc đã được giải quyết. Tôi e rằng cô Jessica đây hoàn toàn không thích đầu quân cho tập đoàn chúng tôi, tôi nghĩ bà cũng nên từ bỏ ý định đó đi."

Nét mặt bà ta tối sầm lại. "Tốt, tốt lắm. Giỏi lắm, không hổ danh là cháu nội của ta." Nhưng rồi bà ta lại bật cười điên dại. "Con không làm ta thất vọng Yuri, con đã thật sự trưởng thành rồi." Bà ta đi đến trước mặt tôi, mỉm cười mãn nguyện.

Chuyện quái gì thế này? Jessica dường như rất hoảng sợ trước bà ấy, cô ấy lập tức đứng dậy nép người sau lưng tôi.

"Cháu dâu, cháu không cần sợ. Ta xin lỗi vì đã lợi dụng cháu để thử tài của con nhóc này, nhưng quả thật nó không làm ta thất vọng." Bà ta mỉm cười, lần này là nụ cười hiền từ của một 'bà nội' thật sự chứ không phải của một 'Lão phật gia'.

"Đám cưới vẫn diễn ra như dự định, cuối tuần hai đứa đi chọn áo cưới và chụp hình cưới đi nhé." Dứt lời bà ta bỏ ra khỏi văn phòng.

Tôi vẫn chưa định thần lại được sau những gì vừa diễn ra. Nhưng tôi ý thức được, lần đầu tiên tôi chống lại người mà tôi luôn nể sợ từ nhỏ, và lí do là để bảo vệ vợ tôi... nói cho đúng ra cũng có một phần riêng tư cá nhân của tôi trong đó nữa.

"Wow..." Tiffany thốt lên sau một hồi bàng hoàng há hốc mồm, cậu ấy đang cố làm cho cơ mặt mình bình thường lại sau khoảng thời gian đơ người vì shock. "Mới thấy cậu như thế lần đầu đấy Yul..." Cậu ấy bắt đầu chạy nhảy quay cuồng.

"Đúng là mới thấy..." Hyo Yeon lầm bầm.

"Yul..." Jessica giật nhẹ tay tôi. "Em..."

"Phew..." Tôi thở phào rồi ngồi phịch xuống ghế. "Không sao mà..." Tôi kéo Jessica vào lòng mình.

"Sica-unnie, lần đầu tiên Yuri-unnie trở nên thế này, là vì chị đấy." Yoong nhoẻn miệng cười rồi quay ra khỏi văn phòng tôi, "em có việc, em đi đây. Chúc mừng chị đã thoát khỏi cái bóng của lão bà bà." Yoong đưa tay chào rồi quay lại bóc miếng bánh cuối cùng trong đĩa.

Tôi cảm thấy môi mình tự dưng lại nhếch lên. Dường như mặt Jessica thoảng ửng hồng.

Vừa khi Yoong mở cửa thì Soo Young cũng chen chân vào. "Chuyện gì xảy ra rồi?"

"Đám nhân viên thế nào rồi?" Tôi ngóc đầu dậy hỏi, nới lỏng tay ôm Jessica ra.

"Thấy lão bà bà rời khỏi thì họ cũng quay về làm việc rồi, chẳng ai dám hó hé gì cả. Cậu oai phong thế mà." Soo Young mỉm cười hí hửng đi đến đĩa bánh không, vừa khi trông thấy thì mặt cậu ấy méo xệch đi.

"Soo, ra ngoài nào, tớ và Hyo sẽ mua bánh cho cậu." Fany như hiểu tình huống, cậu ấy lùa Soo Young ra ngoài, Hyo Yeon cũng cầm giấy tờ lên rồi đi theo họ.

"Còn chúng ta thôi." Tôi nói, dẹp đống giấy tờ trên bàn sang một bên và sắp xếp ngay ngắn lại. "Sao em không nói cho Yul biết việc bà ta bắt em đến đây làm việc?" Tôi gác tay lên lưng ghế và quay người nhìn Jessica.

Im lặng...

1 phút

2 phút

3 phút

Dài dằng dặc...

*Brrr-brrr-brrr*

"Yoong?"

"Unnie, kết quả điều tra hôm trước chị dặn em đã có. Krystal đã được đào tạo rất kĩ lưỡng trong việc đột nhập các hệ thống an ninh, chuyên về các việc trộm cắp thông tin, nhưng trình độ của em ấy có vẻ còn vượt xa mức mong đợi."

"Tiếp đi." Tôi đang giải quyết từ từ những thông tin vừa nhận được. Chỉ có các sát thủ hàng đầu hoặc các cơ quan quân sự, chính trị, hình sự tối cao mới có những chuyên gia tin học như thế giúp đỡ.

Không lẽ Jessica là...

"Unnie, tin tức tiếp theo, em nghĩ chị cần phải thật bình tĩnh em mới nói được." Giọng Yoong nghiêm trọng.

"Nói đi." Tôi nuốt cục nghẹn trong cổ mình xuống, cảm giác như giọng mình sắp lạc hẳn đi.

"Chị của em ấy... tức...là"

"Shh..." Tôi ra hiệu cho Yoong chờ mình, nhìn sang Jessica, cô ấy hoàn toàn không để ý đến tôi, dường như cô ấy đang suy nghĩ đến việc khác. Một việc gì đó rất cần sự tập trung.

"Nói tiếp đi."

"Chị ấy là sát thủ. Ngang hàng với..." Yoong ngập ngừng, không cần nhóc ấy nói tiếp, tôi hiểu rõ phần còn lại của câu nói này.

Tôi cần thời gian để xử lí thông tin.

Jessica là sát thủ...

Cô ấy...

Thế giới xung quanh tôi như bị đảo ngược tất cả..

Tôi bất giác siết mạnh cái điện thoại trong tay..

"Unnie, chị hãy cẩn thận.."

Tôi biết, dù bất cứ giá nào, em cũng sẽ không giết tôi, cho dù tôi là mục tiêu được đưa ra giá ngất trời.

Tôi tin em. Với địa vị của tôi lúc này, ở bên cạnh một sát thủ là vô cùng nguy hiểm, nhưng nó còn gì nguy hiểm khi mà bản thân tôi cũng là sát thủ?

Tôi hoàn toàn không sợ điều đó...

Điều gì mà khiến tôi yên tâm như thế? Tôi không biết, nhưng tôi chắc chắn rằng... Chuyện em là sát thủ, không hề ảnh hưởng đến tình yêu của tôi dành cho em.

Dù cho em là ai, tôi cũng vẫn yêu em.

"Chị cúp máy đây." Tôi dập máy, hít thở thật sâu.

Đừng ra vẻ là mình đã biết, Kwon Yuri, mày diễn giỏi lắm mà. Mỉm cười như không có gì xảy ra...

"Thôi nào, không nói chuyện này nữa, chúng ta đi chụp ảnh cưới luôn đi." Tôi đứng phắt dậy, vươn người kéo dãn cơ. Lúc này tôi mới phát hiện, bàn tay mềm mại kia vẫn nằm trong bàn tay mình, tự bao giờ, tôi vẫn nắm chặt lấy bàn tay đó.

Dù thế nào Yul cũng sẽ không buông tay em ra đâu, Sica.

"Đi nào, em lại im lặng nữa rồi, chẳng phải hôm qua Yul đã bảo, đừng như thế nữa sao?" Tôi ngồi xuống trước mặt cô ấy, ngẩng đầu lên như một con cún, áp bàn tay nằm gọn trong tay mình lên mặt. xoa nhẹ lên bàn tay đó.

Cô ấy xoa nhẹ mặt tôi. Mỉm cười buồn.

"Yul-ah, em có chuyện muốn hỏi..."

"Sao?" Tự dưng tôi lại thấy bất an.

"Nếu như một ngày em bỏ Yul mà đi thì Yul sẽ thế nào?" Cô ấy vẫn dùng tay xoa nhẹ lên hai gò má tôi.

"Yul sẽ đi tìm em, nhưng em có thể bỏ Yul mà đi không?" Tôi hôn nhẹ vào lòng bàn tay mịn màng đó, hít thật sâu mùi hương nhẹ nhàng ở cổ tay.

Khi nói ra câu đó, tôi cũng rất lo sợ, có khi nào... người bỏ đi là tôi mà không phải em không?

Khi thân phận của cả 2 đều là bí mật đối với đối phương thì mối quan hệ này phải mang một áp lực rất lớn...

Tôi sợ mình sẽ bị cái áp lực này đè cho đến chết ngộp mất.

.

.

.

.

Đồ cưới đã chọn xong nhanh chóng vì sự thật chúng tôi đều thích những thứ đơn giản và gọn gàng. Jessica với một cái đầm ống màu trắng sữa, làm nổi bật làn da trắng ngần, dưới ánh đèn mờ ảo, làn da đó sáng lên rực rỡ. Một cái vương miện nhỏ trên đỉnh đầu, một viên ruby màu đỏ lấp lánh, một tấm voan mỏng phủ lấy mái tóc nâu...

Trang điểm trông cô ấy như một thiên thần, đôi gò má phớt hồng, đôi môi chúm chím e thẹn.

Tôi ngẩn người ngắm nhìn cô ấy, hoàn mĩ, không tì vết.

Trông tôi cứ như kẻ ngốc đứng ngắm nhìn mặt trời, chẳng hề nheo mắt nhíu mày, nhìn thẳng vào mặt trời, ngắm nhìn ánh hào quang rực rỡ để rồi có đánh mất ánh sáng mãi mãi cũng chẳng sao. Cứ như đây là lần cuối cùng tôi có thể nhìn thấy em vậy...

"Sao lại nhìn em như thế?" Đôi mắt đó vẫn thoáng vẻ buồn, tuy rằng đôi môi xinh đẹp ấy đang nở nụ cười tươi tắn.

"Em đẹp quá..." Tôi thì thầm. Nhưng dường như cô ấy nghe thấy điều đó, nụ cười trở nên rạng rỡ hơn.

"Yul không nhìn thấy mình trong gương à?" Jessica xoay người tôi về hướng tấm gương lớn.

Nhìn mà tôi muốn phì cười, trông tôi và cô ấy cứ như hắc bạch vô thường vậy. Áo vest đen xắn tay, sơ mi trắng cổ đứng, gilê đen, cái cravat cũng đen nốt nhưng tôi lại không có ý định thắt nó lại.

"Thì sao? Yul chỉ thấy em đang sáng rực rỡ trong gương thôi." Tôi vuốt nhẹ lên bờ vai ngọc ngà đó.

"Yul không nên cột tóc thế này." Jessica mỉm cười rồi đưa tay tháo đồ cột tóc của tôi xuống. Mái tóc xõa dài bung xuống che mất một bên mắt.

Nhìn vào gương, trông tôi như một ác quỷ dứng bên cạnh một thiên thần vậy.

"Cô Kwon? Xin mời hai vị." Người nhân viên mời chúng tôi bước sang phông nền.

Mọi tư thế được yêu cầu chúng tôi đều hoàn thành theo ý muốn của người thợ chụp ảnh.

Đột nhiên tôi lại muốn thử một tư thế thật tự nhiên, không ai ép buộc.

Vòng tay ôm lấy Jessica, kéo nhẹ cô ấy vào lòng mình. Lúc này thì cảm giác không an toàn và trống trải không còn nữa, em vẫn trong vòng tay tôi. Ấm áp và nhẹ nhàng, siết chặt tay phải quanh eo em, nắm lấy bàn tay phải của em, giữ chặt nó trên vòng eo hoàn hảo. Đan khít bàn tay trái của chúng ta vào nhau, vươn thẳng về phía trước...

Tương lai là nơi chúng ta hướng tới, bỏ mặc những thứ trong quá khứ, mặc cho thân phận của chúng ta, mặc cho những thứ cám dỗ vây quanh. Hãy xem như chỉ còn chúng ta ở đây thôi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yulsic