tập 1.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

2,
Cô Dâu của Yêu Tinh

Đã mấy tháng trôi qua kể từ khi Kim Shin đặt chân lên một đất nước xa xôi khác. Vùng đất này cũng đang xảy ra chiến tranh liên miên, hệt như Goryeo quê hương anh. Nơi này ban đầu là của người Pháp, sau lại chuyển sang Anh. Mỗi một lần thay tên đổi chủ là một lần những con người nơi đây phải trải qua một trận mưa máu gió tanh. Kim Shin bấy giờ đã trở thành Yêu Tinh, anh cứ như vậy sống buông trôi theo ngày tháng. Có lúc anh đứng lặng quan sát mọi chuyện, cũng có lúc ra tay can thiệp vào.

Kim Shin không hề già đi. Vậy nên mỗi khi có người bắt đầu lấy làm lạ về chuyện đó, anh sẽ quay trở về mảnh đất quê hương. Kim Shin cứ đi đi về về giữa hai bên như thế. Cậu bé đầu tiên theo hầu anh năm nào đã trở thành một ông lão, rồi qua đời. Cháu trai của ông ấy tiếp tục theo hầu hạ anh, và cũng lại qua đời. Trên mảnh đất ngoại quốc này, Kim Shin đã dựng lên chừng ba bốn ngôi mộ của họ, còn anh thì vẫn không có được ngôi mộ cho riêng mình, vẫn không thể an nghỉ.

Yêu Tinh lại lên đường trở về cố hương. Nơi này giờ đây đã không còn mang tên Goryeo hay Joseon nữa rồi, mà gọi là Hàn Quốc. Mỗi lần anh quay lại, mọi thứ lại đổi thay đến chóng mặt. So với lần đầu anh sống ở triều đại Goryeo, thời kỳ Joseon tốt hơn nhiều. Cũng có những giai đoạn không thể sánh được với thời Joseon. Thế gian xung quanh Kim Shin cứ liên tục thay da đổi thịt. Chỉ còn thủ đô và những con đường vẫn giữ được nét của ngày xưa cũ.

Con người vẫn thế. Bản chất của họ vẫn y nguyên, chỉ có cái ăn cái mặc là khác dần theo thời gian. Mâu thuẫn hay yêu thương, họ luôn vun đắp những cảm xúc ấy dưới hình hài giống hệt nhau, rồi lại đập nát nó. Kim Shin lững thững tản bộ men theo con đường cạnh bức tường đá, nhẹ nhàng bước lên lá phong đã rụng đầy. Nơi đây là đất nước lá phong rất nổi tiếng.

Đang thong thả bước đi, Yêu Tinh bỗng trông thấy một bức tường kỳ lạ. Bức tường này người thường vốn không nhìn thấy được. Anh bèn dừng chân. Nơi ánh mắt Yêu Tinh chạm đến, có một người đàn ông đang đứng bên trong. Chừng như cảm nhận được ánh mắt anh, người đàn ông liền ngước mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ.

"... Yêu Tinh?"

Người đàn ông bên trong cánh cửa lẩm bẩm một mình. Anh ta chính là Thần Chết. Quán trà của Thần Chết chỉ có cùng là thần chết như anh ta, người chết, hoặc thần linh mới có thể trông thấy hay mở được cửa mà thôi. Hai người đàn ông giương mắt nhìn nhau trân trối.

"Thần Chết?"

Về cơ bản, cả hai đều là những hữu thể rất gần với Thần, nhưng linh hồn của họ lại khác biệt về chủng loại. Yêu tinh là một dạng tồn tại không thể biết được sẽ hiện lên ở đâu, đã vậy còn dám đánh cược với Thần. Trong khi đó thần chết chỉ là... nhân viên quèn làm công ăn lương. Họ thực thi những công việc được Thần giao cho. Họ phải thu thập linh hồn người chết, sau đó đưa họ đến thiên đường hay địa ngục. Công việc thật sự rất vất vả và mệt mỏi. Thần chết là những con người phạm phải tội lỗi tày trời không thể rửa sạch, bất đắc dĩ mới phải làm công việc này.

Theo lời kể của những con người đã vinh dự chạm đến ngưỡng cửa cái chết, thần chết lúc nào cũng mặc nguyên một cây đen thui, đến cái mũ chụp đầu cũng đen nốt. Cái mũ rộng vành ấy ngoài việc giúp che kín gương mặt, còn có công dụng quan trọng nhất là để những con người bình thường không thể nhìn thấy họ.

"Mũ mão gì mà quê một cục."

Nghe thấy lời bình phẩm không mấy thiện chí của Yêu Tinh, Thần Chết liền nổi đóa.

"Ha!"

Trước khi Thần Chết kịp đáp lại một lời, Yêu Tinh đã quay gót bỏ đi.

"Thần Chết à? Trông cũng chẳng ra làm sao."

Đối với Yêu Tinh mà nói, thần chết có lẽ cũng chỉ là một hữu thể tầm thường mà thôi.

Một tòa nhà nguy nga lộng lẫy tọa lạc giữa trung tâm thành phố. Từ hơn một trăm năm trước, Yêu Tinh đã coi nơi này là chỗ trú ngụ mỗi khi anh quay về quê hương. Cửa sổ hình vòm của ngôi nhà rộng lớn như muốn thu gọn cả bầu trời vào bên trong. Vốn thích những thứ lấp lánh, nên trên trần nhà của Yêu Tinh treo đầy đèn chùm pha lê. Đồng hồ treo tường cổ kính với một con lắc nặng nề đung đưa qua lại. Ngôi nhà này là do người theo hầu anh trước kia mua. Trong mỗi tấm ảnh đen trắng được lồng khung trên tường là những con người mà Kim Shin không bao giờ quên được.

Trong nháy mắt, tất cả đèn điện được bật sáng. Tách, tách, những cây nến lần lượt được thắp lên. Đã lâu lắm rồi anh mới quay trở về nơi này, vậy mà nhà cửa vẫn sạch sẽ, tinh tươm, không có lấy một hạt bụi. Ắt hẳn do có bàn tay của người ấy rồi. Anh nhìn cả căn nhà một lượt, rồi mở rèm cửa ra.

"Đại nhân!"

Một người đàn ông xuất hiện. Ông ta dắt theo một cậu bé, vội vã rảo chân bước vào nhà.

"Hai mươi năm rồi mới gặp lại. Thời gian qua, đại nhân vẫn bình an chứ ạ?"

"Trông ông cũng rất khỏe mạnh."

"Tôi đã già đi nhiều, vậy mà đại nhân trông vẫn anh tuấn như xưa."

"Trông cũng bình thường thôi mà."

Lúc ấy, ánh mắt của Yêu Tinh mới nhìn sang cậu bé đi cùng người đàn ông. Cậu bé vừa buông ra câu nói thẳng tưng không chút kiêng dè ấy đang đội chiếc mũ vàng của nhà trẻ, bảng tên nhỏ nhắn dễ thương đính trên ngực áo. Cậu chính là Yoo Deok Hwa.

"Cái thằng này!"

Người đàn ông trung niên nổi cơn thịnh nộ, quay sang nghiêm giọng mắng cậu bé. Rất nhanh, ánh mắt ông lại chuyển về phía Yêu Tinh.

"Xin thưa với đại nhân, đây là cháu trai của tôi. Deok Hwa à, mau chào hỏi đi."

"Ông chú này là ai vậy ạ?"

"Thì ra cháu chính là Deok Hwa? Ta là người rồi sẽ trở thành chú, thành anh em, thành con trai, thành cháu trai của cháu."

Cậu bé nghển cổ nhìn thân hình cao lớn của Yêu Tinh, khuôn mặt trưng ra vẻ đăm chiêu, ra chiều không hiểu nổi câu anh vừa nói có ý gì. Yêu Tinh phì cười một tiếng, ngồi xổm xuống ngang tầm mắt cậu bé.

"Trông cậy hết vào cháu đấy nhé."

Lời Yêu Tinh nói ra rất nhẹ nhàng. Nhưng cậu bé vẫn tiếp tục khoanh tay nhìn anh, trong mắt chỉ toàn những tia ngờ vực.

"Xin đại nhân thứ lỗi. Nó là cháu đích tôn bốn đời nên được cưng chiều quá mức."

Người đàn ông lại cúi đầu xin lỗi, Yêu Tinh bảo không sao. Cậu bé hãy còn rất nhỏ, hệt như đứa cháu trai của vị gia nô năm nào đến tìm anh. Họ đã theo hầu anh bao lâu rồi nhỉ? Anh tỉ mỉ quan sát gương mặt của cậu bé sẽ tiếp tục đi theo mình trong tương lai. Quả là giống hệt với đứa bé đã đi theo anh lần đầu tiên, từ Goryeo đến một đất nước khác.

"Ông đừng bận tâm. Chưa có ai trong gia đình ông từng làm ta thất vọng cả."

"Nhưng mà chú này, sao chú cứ nói năng cộc lốc với ông của cháu vậy? Chú muốn chết à?"

"Này!"

"Tôi sẽ dạy bảo lại thằng bé, thưa đại nhân."

Đôi môi Yêu Tinh khẽ nở nụ cười.

***

Trăng rằm hiện lên một màu đỏ quạch. Trên bầu trời không một gợn mây, hình ảnh mặt trăng trông càng rõ nét. Một tòa nhà cao tầng mới được xây dựng chưa bao lâu đứng sừng sững. Yêu Tinh đang ngồi vắt vẻo ở nơi cao nhất của tòa nhà, tay cầm một lon bia. Cơn gió mùa đông lạnh buốt thổi qua mu bàn tay anh. Yêu Tinh hớp một ngụm bia, tâm tình lay động, anh suy nghĩ vẩn vơ hết chuyện này đến chuyện khác. Từ trên cao nhìn xuống, thành phố lấp lánh ánh đèn từ các biển quảng cáo rực rỡ sắc màu. Dòng người và xe cộ di chuyển tạo ra chuỗi âm thanh ồn ào không dứt.

"Thật không ngờ. Quay trở lại đây thật tốt."

Yêu Tinh lẩm bẩm với chính mình, âm thanh trong giọng nói có chút gì đó cô độc, lại có chút hữu tình. Cảm giác của anh về vùng đất này hiện giờ cũng như thế. Một nơi mà anh vừa nhung nhớ, lại vừa thấy cô đơn mỗi khi trở về. Chếnh choáng vì cơn say, đôi mắt anh khép hờ. Bỗng một tiếng nói thống thiết thoáng vụt qua tai.

"Cứu tôi với, làm ơn cứu tôi với..."

Là giọng của một người phụ nữ. Giọng nói khẩn khoản cầu xin được cứu sống.

"Làm ơn, nếu có thần linh tồn tại... Xin hãy cứu tôi với."

Vận khí thoát ra từ sinh mệnh đang nằm sõng soài trên nền đất ấy thật quá mong manh. Nơi đó là một con đường vắng vẻ, ít người qua lại. Một chiếc ô tô vượt đèn đỏ trượt dài trên con đường ngập đầy tuyết. Chiếc xe tông vào một người phụ nữ đang nặng nhọc ôm bụng băng qua đường. Rầm một tiếng, cơ thể người phụ nữ lăn mấy vòng, rồi ngã sấp xuống mặt đường, cùng lúc có tiếng đạp chân phanh và tiếng bánh xe ma sát với mặt đường vang lên. Dòng máu đỏ tươi trào ra từ cơ thể người phụ nữ, chẳng mấy chốc đã thấm đẫm nền tuyết trắng.

Yêu Tinh thấy được tình cảnh bi thảm nơi giọng nói yếu ớt ấy truyền đến. Anh chậm rãi lắc đầu. Những chuyện trái ngang nghiệt ngã như vậy vẫn thường xảy ra trên đời này, hàng trăm hàng ngàn con người ngày ngày vẫn chết đi như thế. Dạo gần đây chẳng còn mấy ai tin vào thần linh nữa, thế nên chuyện cầu xin thành khẩn đến vậy trước khi chết cũng chẳng được mấy người.

Anh hớp thêm một ngụm bia, rồi quay đi, tiếp tục dõi mắt về phía thành phố rực rỡ ánh đèn.

"Cứu tôi với. Ai cũng được, làm ơn...!"

Hơi thở của người phụ nữ gần như đứt đoạn. Sinh mệnh của bản thân đã leo lét như ngọn đèn trước gió, nhưng cô vẫn tha thiết cầu xin. Chân mày của Yêu Tinh nhíu lại. Cuối cùng anh đứng dậy, vụt một tiếng, cả thân người đã đứng phía dưới tòa nhà tự bao giờ. Yêu Tinh hóa thành một ngọn lửa màu xanh.

Chỉ trong một khắc, Yêu Tinh đã xuất hiện trước mặt người phụ nữ đang hấp hối. Nơi anh đang đứng là lối vào của một ngôi làng cô tịch bên bờ biển. Ngọn lửa xanh bao quanh cơ thể vừa tắt, anh liền chậm rãi bước đến gần người phụ nữ. Chiếc xe gây tai nạn đã bỏ trốn được một lúc lâu. Kẻ xấu lúc nào cũng cướp đi mọi thứ của người tốt như thế này đây.

Một đôi giày màu nâu hiện ra. Đôi giày ấy lọt ngay vào tầm mắt người phụ nữ. Mí mắt nặng trịch gần như đã nhắm lại trong cơn tuyệt vọng của cô run rẩy mở ra.

"Là ai, là ai vậy?"

"Không ai cả."

"Làm ơn, xin hãy cứu tôi."

"Nguyên tắc của ta là không can thiệp vào chuyện sống chết của con người."

"Tôi không thể chết như thế này được."

Người phụ nữ vừa khóc nức nở vừa nắm lấy cổ chân anh. Ý chí sinh tồn của cô quả là đáng nể. Anh nhìn cô bằng ánh mắt thương xót.

"Người mà cô cầu xin ta cứu giúp, thì ra không phải bản thân cô."

"Làm ơn... chỉ cần anh cứu lấy đứa bé này thôi."

Bàn tay cố sống cố chết túm chặt lấy cổ chân anh trong cơn tuyệt vọng bỗng buông thõng, một tiếng phịch nện xuống nền đất. Cảm giác như sinh mệnh trong bụng cô cũng sắp sửa theo đó mà tan biến. Yêu Tinh thở hắt một hơi.

Đứa bé trong bụng cô. Lúc Kim Shin trở thành Yêu Tinh, người đầu tiên theo hầu anh, cháu trai của vị gia nô cũng chỉ là một đứa bé. Đây có lẽ là cách duy nhất để anh gửi lời xin lỗi của mình đến vị gia nô ấy.

"Gặp được vị thần dễ mủi lòng như ta, cô cũng may thật đấy. Đêm nay ta không muốn nhìn thấy ai phải chết."

Một đốm lửa màu xanh hiện lên từ bàn tay anh. Ngọn lửa của Yêu Tinh bao bọc quanh cơ thể người phụ nữ, luồng khí ấy rất tự nhiên thâm nhập vào cơ thể cô. Đốm lửa trung tâm nhanh chóng lấp đầy trong bụng cô, hơi thở đã đứt từ nãy lập tức liền mạch trở lại. Trên con đường ngập đầy tuyết trắng, cây hoa anh đào bỗng bừng nở. Cánh hoa bay la đà, rơi đầy xuống nền đất. Nơi vừa nãy còn thấm đẫm máu tươi, giờ đã phủ đầy hoa. Yêu Tinh đứng giữa khung cảnh ấy một lúc, rồi biến mất trong chớp mắt. Người phụ nữ kia đã sống lại.

Chỉ một lúc sau cảnh tượng lạ lùng ấy, một người đàn ông đi giày tây đen, đội mũ đen xuất hiện. Người phụ nữ đúng ra phải ở đó đã không thấy đâu nữa, chỉ còn lại vết máu của cô thấm trên nền tuyết trắng. Những cánh hoa anh đào giữa trời tuyết này là thế nào đây? Lại còn mảnh vụn của chiếc xe nữa? Tai nạn rõ ràng xảy ra đúng như dự liệu cơ mà. Ánh mắt Thần Chết vụt qua tia nghi hoặc. Anh ta rút ra một tờ giấy từ phong bì cầm trên tay, chăm chú nhìn vào đó.

(Ji Yeon Hee. 27 tuổi. Chết vì tai nạn vào hồi 21 giờ 5 phút ngày 14 tháng 2 năm 1998.)

(Chưa có tên. 0 tuổi. Chết vì tai nạn vào hồi 21 giờ 5 phút ngày 14 tháng 2 năm 1998.)

Thần Chết liếc nhìn đồng hồ đeo tay. Đúng 21 giờ 5 phút. Không sai một giây.

***

Người phụ nữ ấy sống trong ngôi nhà tồi tàn nằm trên một ngọn đồi nghe rõ cả tiếng sóng biển. Tên cô có trong sổ sinh tử của Thần Chết, nhưng cô không chết mà vẫn sống. Quả thật là kỳ tích. Vừa thu các dây rong biển đang phơi trên sân, cô vừa đưa ánh mắt đầy yêu thương về phía cô con gái đang hối hả chạy về nhà. Cơn gió lùa qua hất tung mái tóc cô bé, để lộ nốt ruồi màu xanh phía sau cổ. Eun Tak giờ đã được chín tuổi. Quả thật hết sức thần kỳ.

"Eun Tak của mẹ muốn ăn bánh gì vào sinh nhật nào?"

Cô bé Eun Tak đang vuốt ve chú cún nhỏ, đoạn xòe bàn tay ra đón lấy cánh hoa rơi xuống.

"Bánh mật ong[1] nhé? Hay con thích bánh cầu vồng[2]?"

[1] Bánh làm từ bột nhào với dầu mè, mật ong và rượu nguyên chất, được ép vào khuôn hình vuông, hay cán mỏng rồi cắt thành từng miếng vuông, sau đó được chiên trong dầu rồi nhúng vào mật ong. (Mọi chú thích trong sách đều của người dịch.)

[2] Bánh làm bằng bột gạo, có nhiều lớp màu như cầu vồng.

Cô bé cuộn tròn nắm tay giữ lấy cánh hoa, rồi quay sang nhìn người phụ nữ.

"Mẹ ơi, năm nay mình đừng làm cỗ nữa, tổ chức tiệc sinh nhật có được không ạ?"

"Thế thì khác gì nhau đâu?"

"Bánh truyền thống khác với bánh kem mà. Con muốn thổi nến và ước nguyện."

Người phụ nữ bật cười vì câu nói không ngờ đến của con gái. Eun Tak thích ăn bánh, nên năm nào cô cũng bày cỗ có bánh cả. Sinh nhật của cô con gái quý giá mà, cô bé muốn ăn bánh kem cũng chẳng có gì khó.

Người phụ nữ thường đến mua rau ở chỗ một bà lão. Bà ấy hay trải giấy báo ra ngồi bán ở trên cầu. Bà biết rõ sự tình của bà mẹ đơn thân như cô. Thấy cô đáng thương, nên một hôm bà đã kể cho cô nghe câu chuyện về Yêu Tinh.

Câu chuyện về một lời nguyền đáng sợ đã giáng xuống Yêu Tinh.

Sống một cuộc đời bất tử. Yêu Tinh rong ruổi khắp nơi trên thế gian này, miệt mài tìm kiếm Cô Dâu mà vẫn bặt vô âm tín, quả thực là một lời nguyền quá lãng mạn. Nghe xong câu chuyện ấy, người phụ nữ cho rằng Thần thật xấu xa. Bà lão căn dặn cô, khi đang ở ranh giới của sự sống và cái chết, nhất định phải khẩn cầu thần linh thật chân thành. Biết đâu sẽ có một vị thần nào đó rủ lòng thương, nghe thấu lời nguyện cầu của cô.

Và thần linh thật sự đã nghe thấu lời nguyện cầu của cô. Trong thời khắc cận kề cái chết, cô từng thành tâm cầu nguyện, sau đó một vị thần tự xưng là "Không là ai cả" xuất hiện. Vị thần ấy đã động lòng cứu cô và đứa con cô mang trong bụng. Đứa bé tưởng như chắc chắn phải chết ấy đã được cứu sống như vậy đấy. Thật sự không khác nào định mệnh.

"Cún con kìa!"

Eun Tak hào hứng khi nghe mẹ nói nhất định sẽ cho cô bé thổi nến trên bánh kem sinh nhật. Đột nhiên cô bé chạy vụt ra trước cổng nhà. Vẻ mặt của người phụ nữ liền tối sầm lại. Eun Tak nói rằng vừa nhìn thấy một chú cún con rất dễ thương, cô bé đưa tay lên vuốt ve nó. Nhưng ở nơi ấy chẳng có gì cả.

Cô con gái ấy như phép màu khó tin được ban tặng cho người phụ nữ. Nhưng để đánh đổi lấy phép màu, cô bé lại nhìn thấy những thứ đáng ra không nên thấy. Nhưng không sao cả. Chỉ cần con bé còn sống. Người phụ nữ cố nở nụ cười gượng gạo, cất tiếng gọi Eun Tak: "Trời lạnh rồi, mau vào nhà thôi con."

Giữ đúng lời hứa với con gái, người phụ nữ đã chuẩn bị bánh kem sinh nhật cho cô bé. Cô nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân chạy, rồi tiếng cởi giày vội vã. Trên chiếc bàn nhỏ là bánh kem sinh nhật đã cắm sẵn nến. Eun Tak mở cửa, xỏ chân vào đôi dép, rồi chạy ào vào trong nhà.

"Bánh kem thật này! Chúng ta tổ chức tiệc chứ ạ?"

Người phụ nữ nhìn cô con gái yêu đầy trìu mến, nở nụ cười hiền dịu.

"Ừ. Mau lại đây ngồi đi con. Con thắp nến đi."

"Con được thắp nến ạ?"

"Eun Tak của mẹ lớn rồi, nên làm được mà."

"Bây giờ con đã chín tuổi rồi đấy nhé."

Eun Tak nhún vai. Cô bé quẹt diêm, lần lượt châm lửa cho từng cây nến một. Ánh nến trên bánh kem rực sáng lung linh, giống như gương mặt bừng sáng của cô bé lúc này khi nhìn về phía mẹ - người mẹ hiền luôn dịu dàng, nhân hậu của Eun Tak. Cũng có đôi lần cô bé cảm thấy buồn vì mình không có cha như bao đứa trẻ khác. Thêm vào đó, Eun Tak còn nhìn thấy những thứ mà người thường không trông thấy được. Vậy mà mẹ lúc nào cũng nhìn cô bé bằng đôi mắt đầy yêu thương và nở nụ cười ấm áp. Bởi vì có mẹ yêu thương Eun Tak hơn bất cứ ai trên đời, nên cô bé không hề thấy cô độc. Eun Tak đã lớn lên khỏe mạnh theo đúng tâm nguyện của mẹ.

Bởi vì có mẹ...

"Sao vậy con? Mau thổi nến đi chứ. Chúc mừng sinh nhật con, cục cưng của mẹ."

Hai bàn tay đã chắp vào nhau nhưng Eun Tak không thể thốt lên lời cầu nguyện, cũng không cách nào thổi tắt nến. Nụ cười dần vuột khỏi gương mặt người phụ nữ. "Eun Tak à", cô gọi con gái, giọng nói cứ nhỏ dần.

"... Thì ra không phải."

Nước mắt dâng đầy trong đôi mắt Eun Tak. Đôi môi run run méo xệch, cô bé bật khóc.

"Không phải là mẹ. Là linh hồn của mẹ ư..."

"Con thật sự thấy hết nhỉ. Mẹ cũng không muốn thế này đâu. Mẹ..."

Người phụ nữ rốt cuộc cũng không ngăn được nỗi buồn trên gương mặt. Nước mắt Eun Tak trào ra. Trên đôi gò má hây hây đỏ của cô bé, những giọt lệ lăn dài. Con gái đang khóc nhưng người phụ nữ, mẹ của Eun Tak lại không thể lau nước mắt cho cô bé.

"Mẹ... mẹ đã chết rồi sao?"

"..."

"Thật sao ạ?"

Người phụ nữ nín lặng không nói được lời nào. Cô chậm rãi gật đầu.

"Mẹ đang ở đâu ạ? Bây giờ mẹ đang ở đâu?"

"Bệnh viện ở ngã tư..."

Dù có cứng cỏi mạnh mẽ nhường nào, Eun Tak vẫn chỉ là một cô bé chín tuổi mà thôi. Cuối cùng, cô bé bật khóc thành tiếng. Nước mắt nước mũi hòa nhau cùng rơi xuống. Tiếng gọi "Mẹ ơi! Mẹ ơi!" của cô bé làm ngọn nến lay động. Người phụ nữ thẫn thờ nhìn cô con gái như muốn khắc sâu hình ảnh cô bé vào trong mắt. Cô không thể tin nổi mình phải để lại con gái bé bỏng trơ trọi một mình trên cõi đời này mà ra đi. Cái chết lúc nào cũng vậy, luôn khiến người ta phải bàng hoàng. Cô đã trải qua một lần, nhưng lần thứ hai cái chết cũng đến đột ngột như thế. Chỉ là lần này không thể cầu xin thần linh thêm nữa. Kỳ tích chỉ đến một lần thôi là đủ rồi.

"Eun Tak à, con nghe mẹ nói này. Bệnh viện sẽ gọi điện đến ngay thôi. Nếu con đến đó thì chắc dì cũng sẽ đến. Buổi tối lạnh lắm. Con nhớ quàng khăn rồi hãy đi ra ngoài. Sau này con tuyệt đối không được nhìn thẳng vào mắt hồn ma. Biết chưa?"

Người phụ nữ nhìn cô con gái không dời mắt. Linh hồn của cô đang từ từ biến mất.

"Mẹ ơi, con xin lỗi. Là lỗi của con, tại con nhìn thấy ma quỷ. Nhưng nhờ vậy nên con mới có thể nhìn thấy mẹ như thế này. Con không sao đâu mà."

"Ừ. Cảm ơn con vì đã nhìn thấy mẹ."

Hai mẹ con nức nở một lúc, rồi cũng đến lúc phải nói lời từ biệt. Có thể nói lời chia tay với mẹ như thế này thì việc trông thấy hồn ma cũng không sao cả. Thật đấy.

"Giờ mẹ phải đi rồi... Mẹ yêu con, cục cưng của mẹ."

"Con cũng vậy. Con cũng yêu mẹ lắm. Tạm biệt... mẹ ơi. Mẹ đi bình an nhé."

Dù Eun Tak vẫn nhìn thấy nhưng lại không thể chạm vào người mẹ sắp sửa tan biến của mình, điều đó khiến cô bé càng đau buồn hơn.

"Mẹ nhất định phải lên thiên đường đấy."

Không rõ người phụ nữ có nghe thấy câu nói của Eun Tak không, cuối cùng cô khẽ gật đầu. Giờ đây trước mặt Eun Tak không còn gì nữa cả. Ngay từ đầu đã không có gì ở đó rồi. Eun Tak ngã phịch xuống sàn, cô bé òa khóc gọi mẹ. Khóc một lúc lâu thì chuông điện thoại vang lên.

Theo như lời mẹ nói lúc nãy, ắt hẳn là điện thoại từ bệnh viện ngay ngã tư.

"Có phải là nhà cô Ji Yeon Hee không ạ?"

Là tên của mẹ. Eun Tak nắm chặt ống nghe, khóc nấc lên. Vừa khóc, trong đầu cô bé vừa hiện lên những điều mẹ nói. Eun Tak liền lấy chiếc khăn quàng len màu đỏ quấn quanh cổ. Lúc định đi ra khỏi nhà, cô bé quay lại nhìn những cây nến đang cháy sáng trên chiếc bánh kem đặt ở bàn. Sáp nến tan ra nhỏ từng giọt xuống bề mặt bánh kem. Phải thổi nến đi thôi.

"Ước à? Mình sẽ không cầu nguyện điều gì nữa đâu. Một điều cũng không. Dù gì cũng chẳng ai nghe thấy cả."

Eun Tak cắn chặt môi, đoạn quay lưng đóng mạnh cửa phòng. Cánh cửa vừa đóng lại, những ngọn nến nhỏ liền tắt phụt.

Xỏ chân vào đôi giày để trên bậc thang bằng đá, Eun Tak đưa mu bàn tay chùi vội nước mắt. Cơn gió biển lùa qua lạnh buốt. Đi giày xong, Eun Tak toan bước ra cổng thì bỗng trông thấy một người đàn ông đang đứng trong sân nhà. Anh ta được bao phủ bởi một màu đen từ đầu đến chân.

"Chú là ai vậy ạ?"

"... Nhóc nhìn thấy ta à?"

Linh hồn của mẹ khi nãy có dặn Eun Tak tuyệt đối không được nhìn thẳng vào mắt của hồn ma. Vừa khóc nức nở một lúc lâu, nên bây giờ đầu óc Eun Tak trống rỗng. Cô bé đã quên mất lời mẹ dặn. Không phải chỉ có mình Eun Tak ngạc nhiên, đến cả Thần Chết cũng ngạc nhiên không kém. Rõ ràng anh ta đang đội mũ, vậy mà một con người bình thường và đang sống sờ sờ lại nhìn thấy anh ta.

"Á, khăn quàng cổ. Mình quên chưa quàng khăn rồi."

"Nhóc quàng khăn rồi mà."

Eun Tak bắt đầu nói năng linh tinh. Cô bé cố vờ như không nhìn thấy anh ta, nhưng làm sao qua mắt được Thần Chết. Theo phản xạ, Eun Tak đưa tay lên nắm chặt lấy khăn, rồi nhắm nghiền mắt lại. Nguy to rồi.

"Đây là nhà của Ji Yeon Hee phải không? Cô ta không có ở bệnh viện nên ta mới tìm đến đây."

Thần Chết lẩm bẩm một mình, sau đó nhìn chằm chằm vào cô bé. Đứa trẻ này đúng ra không thể có mặt ở trên đời. Ji Yeon Hee hai mươi bảy tuổi. Ba chữ "Chưa có tên" dưới tên người phụ nữ đó liền hiện ra trong tâm trí anh ta. Bấy giờ anh ta mới vỡ lẽ đứa bé "Chưa có tên" lúc ấy đã lớn lên ở nơi này.

"Có phải năm nay nhóc chín tuổi rồi không?"

Làm sao bây giờ? Đúng vào lúc đầu óc Eun Tak trống rỗng vì lo sợ, một bà lão không biết từ đâu đến, đột ngột xuất hiện ở trong sân nhà cô bé. Chính là bà lão bán rau.

"Bà ơi!"

Eun Tak vội chạy đến, trốn sau lưng bà lão. Đó không phải là một bà lão bình thường. Việc của bà là cầu phúc cho những đứa bé mới ra đời. Bà chính là Sam Shin[1], vị thần đến với thế giới con người để ở bên và bảo vệ cho những đứa trẻ được cầu phúc bằng tình yêu thương. Mẹ của Eun Tak hay Eun Tak đều là những sinh mệnh bà vô cùng trân quý - những con người được bà yêu thương.

[1] Sam Shin: Thần Tổ Mẫu, vị thần bảo hộ và cầu phúc cho những bà mẹ mang thai và những đứa trẻ, giống bà Mụ trong tín ngưỡng văn hóa Việt Nam.

Eun Tak đã nhìn thấy Thần Chết, giờ đến cả Sam Shin cũng xuất hiện để bảo vệ cô bé, anh ta chẳng thể bất ngờ thêm được nữa.

"Ngươi đi đi! Tha cho đứa bé này đi!"

"Bà đang cản trở người thi hành công vụ đấy."

Trước giọng điệu cáu kỉnh của Thần Chết, bà lão thậm chí còn lớn tiếng trách mắng lại anh ta. "Đây là chuyện từ đời nào rồi, sao bây giờ ngươi mới làm hả?"

"Mà đấy cũng là sơ suất của ngươi. Đứa bé này có tên trong sổ sinh tử à? Đứa bé lúc đó không có tên, nhưng đứa bé này lại có tên đấy."

"Nếu có sự trợ giúp của địa ngục thì bằng chứng trong suốt chín năm qua sẽ có ngay thôi mà. Bà biết ta... Thôi, hẹn gặp lại nhé, cô nhóc."

Trước lời quở trách của bà lão đáng sợ, Thần Chết đành chấp nhận lùi bước. Anh ta cũng chỉ làm việc mình phải làm thôi, lời chỉ trích của Sam Shin thật khiến anh ta cảm thấy không cam lòng. Thần Chết cụp mắt, hành động đó khiến anh ta trông có vẻ hiền lành. Đằng nào bây giờ cũng không đủ thời gian. Trước tiên phải bắt đầu tìm lại sổ sinh tử có ghi tên cô nhóc đó đã. Thần Chết ném cho Eun Tak một ánh mắt khó chịu. Anh ta cúi đầu chào, rồi lại hòa lẫn với bóng đêm đen kịt.

Thần Chết vừa khuất dạng, Eun Tak liền nắm lấy vạt áo của bà lão. Nghĩ đến mẹ, đôi mắt cô bé lại rơm rớm.

"Mẹ cháu, mẹ cháu đã..."

Bà lão dỗ dành Eun Tak đang nghẹn ngào.

"Bà biết rồi. Biết làm sao được, cháu phải tiếp tục sống thôi. Nhanh chuyển nhà đi. Trong ba ngày nhất định phải chuyển ngay. Có như vậy hắn mới không tìm ra được. Đã gặp thần chết rồi thì cháu không sống ở đây được nữa đâu."

"Chuyển nhà thì Thần Chết sẽ không tìm thấy ạ?"

"Không tìm thấy đâu. Thế nên mới nói chọn đất để xây nhà là rất quan trọng. Quá nửa đêm hôm nay sẽ có một người đàn ông và hai người phụ nữ tìm đến nhà tang lễ. Cháu hãy đi theo họ. Cuộc sống sau này chắc sẽ hơi vất vả, nhưng cũng không còn cách nào khác."

Bà lão Sam Shin đưa cho Eun Tak một bó cải thảo. Eun Tak đón lấy, trong lòng rối như tơ vò. Cô bé cắn chặt môi, khẽ gật đầu.

Bà lão đã kể cho mẹ Eun Tak nghe những chuyện thần kỳ. Mẹ bảo với Eun Tak rằng nhờ câu chuyện bà kể mà cô bé vẫn còn sống.

Không biết có phải vì vừa mới khóc không mà đôi mắt Eun Tak dường như càng lấp lánh, tỏa rạng trong đêm tối. Bà lão xoa đầu cô bé. Eun Tak thật đáng yêu. Đối với bà, đứa trẻ nào cũng quan trọng và đáng quý cả. Nhưng khi cô bé này ra đời, bà lại cảm nhận được niềm hạnh phúc rất riêng, rất đặc biệt. Cuộc đời Eun Tak sau này sẽ vô cùng khổ sở. Dù rất đáng thương nhưng không còn cách nào khác cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro