tập 2.13 : Đã làm được đến cùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yêu Tinh tìm đến công ty Deok Hwa đang làm việc và cả cửa hàng gà rán của Sunny, ghi sâu vào trong mắt gương mặt của bọn họ. Anh nguyện cầu cho tất cả ở kiếp này đều có thể sống bình an, mạnh khỏe. Sau đó, anh đứng chờ Eun Tak kết thúc giờ học ở sân trường.

Tan học, Eun Tak ra khỏi lớp. Nhìn thấy anh, cô lại cười, tâm trạng thật vui vẻ.

“Bây giờ chỉ cần nghĩ đến thôi, chú đã xuất hiện trước mắt rồi. Tôi vừa mới nghĩ đến chú Kim Shin đấy.”

Dù đây là gương mặt Yêu Tinh khắc đi khắc lại vào trong tim không biết bao nhiêu lần, nhưng nó đang dần trở nên mơ hồ, nhạt nhòa như thể chỉ một cái chớp mắt thôi ký ức sẽ bay biến. Yêu Tinh nhìn Eun Tak thật lâu bằng ánh mắt tha thiết.

Eun Tak ôm trước ngực một quyển sách chuyên ngành dày cộm, hỏi anh: “Có chuyện gì thế?”, cô đúng là được sinh ra để trở thành sinh viên đại học.

“Tôi nhớ em, cũng có chuyện muốn nhờ em.”

“Chú nói đi.”

“Là có chuyện liên quan tới Park Joong Heon.”

“À... Chú không nói thì tôi cũng thử nghĩ rồi, tôi thấy tò mò lắm. Sao nhất định phải là bây giờ? Đã lang thang suốt 900 năm rồi, tại sao bây giờ lại xuất hiện, tôi nghĩ thế đấy.”

Yêu Tinh nắm tay Eun Tak, mở một cánh cửa gần đó. Trên sân thượng không một bóng người, chỉ có từng cơn gió mạnh thổi qua. Yêu Tinh nắm chặt lấy bàn tay Eun Tak một lần rồi thả ra.

“Em phải dũng cảm một lúc đấy. Em làm được chứ?” Eun Tak gật đầu.

“Tôi là Cô Dâu của Yêu Tinh mà.”

Dù không biết việc phải dũng cảm kia là gì nhưng Eun Tak có thể làm được. Vì cô là Cô Dâu của Yêu Tinh cứng cỏi và kiên cường. Cũng bởi cô đang ở bên cạnh Yêu Tinh nữa.

Nhìn Eun Tak đáp lại đầy vẻ vững vàng. Yêu Tinh nở nụ cười khích lệ. Đây là việc vì sự bình an của tất cả mọi người nhưng cũng dẫn đến nỗi buồn của tất cả. Mỗi ngày, vì sự bình an đó mà anh từng chút một xây lên cái tháp của sự quyết tâm. Giờ phút này đây nó lại một lần nữa sụp đổ.

“Em nghe cho rõ đây. Một lúc sau tôi sẽ gọi điện cho em. Đến lúc đó em phải gọi tôi lên ngay lập tức.”

Eun Tak lôi bật lửa từ trong túi áo ra cho anh xem.

Thế này là được rồi. Yêu Tinh để Eun Tak lại toan quay lưng đi nhưng cuối cùng tình cảm dâng trào không thể kìm giữ được, anh quay trở lại, mạnh mẽ kéo cô gái đang trông theo bóng lưng mình.

Đây là nụ hôn cuối cùng. Yêu Tinh ôm lấy hai bên má Eun Tak, hôn cô thật sâu. Anh cắn vào môi dưới của cô. Hơi thở của anh không còn lại bao nhiêu nữa. Nếu có thể, anh muốn cho Eun Tak toàn bộ hơi thở cuối cùng của mình. Như vậy, anh mong Eun Tak có thể sống một cuộc đời đạt đến những gì anh khao khát. Cô hãy hạnh phúc thật lâu, xinh đẹp thật lâu, đó là ước nguyện của anh. Giờ đây, anh sắp không còn trên cõi đời này nữa, nên anh muốn trao cho Eun Tak hơi thở cuối cùng.

Hơi thở nóng ấm tăng lên. Họ tìm kiếm lẫn nhau đến tận nơi sâu thẳm bên trong, như thể để biết được cái tôi bí mật của nhau mà không ai khác biết.

Sự tha thiết cuối cùng, thật quá đỗi ấm nóng.

Yêu Tinh rời khỏi đôi môi nóng ran, nhìn Eun Tak. Vì nụ hôn đột ngột nên đôi má Eun Tak đỏ bừng lên.

“Tôi đi rồi sẽ về.”

Yêu Tinh sải bước thật nhanh. Anh hóa thành ngọn lửa màu xanh rồi biến mất bên dưới tòa nhà.

Còn lại một mình Eun Tak nỗi bất an mà cô đè xuống lại trào dâng. Vì là việc liên quan tới Park Joong Heon nên không hiểu sao cô cứ cảm thấy bất an, Eun Tak vừa tự trấn an bản thân vừa đến ngồi vào một góc trên sân thượng, rồi cô lôi một quyển sách ra. Đây là quyển sách cô đã mua để tìm hiểu về Yêu Tinh. Eun Tak lật mở từng trang sách, giữa các trang sách, cành hoa kiều mạch được ép phẳng kẹp bên trong hiện ra.

“Ngôn ngữ của hoa kiều mạch là gì vậy?

“Người yêu.”

Khoảnh khắc đó, khi Yêu Tinh nói ra chữ “người yêu”, hình như Eun Tak đã muốn trở thành người yêu của anh rồi. Người yêu của người đàn ông cô đơn đứng giữa bức phông nền là bờ biển xanh với lồng ngực bị cắm vào một thanh kiếm.

Một bên trái tim cô bỗng trở nên nhức nhối, Eun Tak khẽ nở nụ cười. Cầm cành hoa lên nhưng một cơn gió mạnh thổi tới, làm những cánh hoa bay đi. Trước khi Eun Tak kịp đưa tay ra giữ lấy, những cánh hoa đã tản mát hết trên bầu trời đêm. Nhìn những cánh hoa bay đi tựa như tro tàn màu đen, Eun Tak một lần nữa cảm thấy một luồng vận khí chẳng lành, cô rụt vai lại.

Giữa những cánh hoa mà Eun Tak trông theo, một luồng khí màu đen xuất hiện. Là Park Joong Heon. Thế nhưng Eun Tak không nhìn thấy Park Joong Heon.

“Quả nhiên giờ ngươi không còn trông thấy ta được nữa.” Park Joong Heon cười với vẻ tanh tưởi. Tiến lại gần Eun Tak.

Dù đã biết thanh kiếm từ nước không thể chém được Park Joong Heon nhưng Yêu Tinh vẫn tìm đến hắn. Hắn nhìn anh cười khinh bỉ rồi xuất hiện bên Eun Tak. Từ chuyện làm hỏng Wang Yeo - người hắn vẫn coi như con mình, cho đến siết cổ rồi đẩy hắn tới cái chết đều là Kim Shin. Nỗi đau mà hắn cảm nhận được, Park Joong Heon sẽ trả lại Kim Shin gấp trăm lần.

Giây phút đó, Eun Tak đang nắm trong tay bật lửa và điện thoại bỗng đứng bật dậy khỏi chỗ.

“Thì ra là tại mình, hắn đã chờ cho dấu ấn của mình mờ dần đi... Hắn định lợi dụng mình để rút thanh kiếm của chú ra.”

Bây giờ Eun Tak mới hiểu tại sao Park Joong Heon lại tìm Sunny trước, tại sao hắn bảo cứ chờ đi vì lần tiếp theo sẽ là cô. Park Joong Heon đang trong tư thế chuẩn bị đi vào cơ thể của Eun Tak thì điện thoại di động réo vang. Theo đúng lời dặn của Yêu Tinh, Eun Tak nhanh chóng mở bật lửa lên. Cùng lúc đó, Park Joong Heon cũng túm chặt lấy gáy của Eun Tak.

“Đừng có oán hận. Đây chính là số phận của ngươi.”

Cổ bị nắm chặt, Eun Tak ho sù sụ vì khó thở. Giữa tầm nhìn mờ ảo, cô cứ trông thấy thân thể của Park Joong Heon rồi lại không nhìn thấy. Ngay lúc hơi thở bị tắc nghẽn, tầm nhìn càng lúc càng mơ hồ, Eun Tak cố lấy chút hơi tàn cuối cùng, thổi tắt ngọn lửa. Ngọn lửa màu xanh bùng lên, cổ tay nắm lấy Eun Tak buông ra.

Yêu Tinh vội vã kéo Eun Tak ôm vào lòng.

“Em không sao chứ? Ji Eun Tak!”

Eun Tak đã không còn hồn vía, cô khóc rồi vội vàng nói: “Tôi biết rồi. Bây giờ tôi đã biết lý do hắn xuất hiện rồi. Chú chém tôi đi, nhanh lên! Nếu hắn nhập vào trong cơ thể tôi là xong luôn đấy. Hắn sẽ mượn tay tôi rút thanh kiếm của chú ra. Đằng nào nếu không phải vì chú thì số mệnh của tôi cũng đã phải chết rồi. Nhanh chém tôi đi! Nhanh lên!”

Eun Tak đã nhận ra, nét mặt đầy đau khổ thoáng vụt qua gương mặt Yêu Tinh. Giá cô không nhận ra điều đó thì tốt hơn bao nhiêu. Anh đã mong cho đến cuối cùng Eun Tak cũng không biết gì cả. Đúng lúc đó, luồng khí đen xông vào người Eun Tak, lưng cô bị uốn cong lại.

“Con bé này nói đúng đấy, ngươi phải chém đi chứ. Bây giờ thì hoặc ta hoặc ngươi chết, thế nhưng ngươi cứ mãi lo lắng cho nó nên xem ra ngươi phải chết trong tay ta rồi...!''

Park Joong Heon mượn cơ thể của Eun Tak, cất tiếng nói. Cơ thể của Eun Tak bước lại gần anh định nắm lấy thanh kiếm.

“Park Joong Heon.''

Giọng nói nghiêm nghị vọng lên từ đằng sau chính là của Thần Chết. Thần Chết mặc bộ đồ đen, đội sùm sụp chiếc mũ rộng vành, sự phẫn nộ của anh ta dâng lên đầy lạnh lẽo khắp xung quanh. Ngày giờ trong sổ sinh tử của Eun Tak thay đổi sang hôm nay, Thần Chết không quan tâm đến việc anh ta đang trong thời gian quản chế mà vội đến đây ngay. Anh gọi tên Park Joong Heon đã cướp lấy cơ thể của Eun Tak và đang tiến lại gần Yêu Tinh. Hắn là nguồn cơn của tất cả chuyện này.

Thần Chết gọi tên hắn, nếu có thể lập tức xé tan linh hồn hắn, Thần Chết cũng không do dự mà làm ngay.

“Người chết phải đáp lại lời gọi của Thần Chết.”

Thần Chết bắt đầu gọi hắn.

“Park Joong Heon.”

“Tên khốn nhà ngươi!”

“Park Joong Heon!”

Tiếng hét như muốn nuốt chửng cả màn đêm. Park Joong Heon bị Thần Chết gọi tên ba lần, liền vọt ra khỏi cơ thể của Eun Tak. Cơ thể Eun Tak vì cú sốc mà ngã xuống, Yêu Tinh vội đỡ lấy cô ôm vào lòng. Và rồi anh để bàn tay của Eun Tak lên ngực.

Ngay khi bàn tay cô lại gần lồng ngực anh, thanh kiếm đã hiện nguyên hình thành màu xanh. Nét mặt Yêu Tinh vô cùng cứng rắn, anh nắm lấy tay Eun Tak rồi cứ thế kéo thanh kiếm ra. Thanh kiếm chứa đựng sự bi thương và nỗi hận thù suốt một thời gian dài bỗng biến thành đỏ rực. Lồng ngực anh vì cơn đau mà chấn động dữ dội. Giây phút đó, dấu ấn phía sau cổ Eun Tak phát ra luồng ánh sáng màu trắng rồi biến mất, Eun Tak mở mắt ra.

Thế nhưng Yêu Tinh không chút chần chừ, anh cầm lấy thanh kiếm, chém một nhát vào Park Joong Heon. Quyết tâm sắt đá được thực hiện nhanh đến mức Thần Chết đang nhìn theo cũng không thể ngăn lại được. Thanh kiếm màu đỏ chém thẳng một nhát vào cơ thể Park Joong Heon. Linh hồn của Park Joong Heon sắp sửa biến mất, cho đến cùng vẫn buông lời nguyền rủa ác độc hướng đến bọn họ.

“Thì ra ta phải ra đi như thế này, nhưng xem chừng không hề vô ích. Giết ta, ngươi cũng phải chết. Nhìn xem, cuối cùng ngươi cũng phải kết thúc rồi!”

Linh hồn tàn ác bật cười hả hê, hắn cháy ra tro.

Chút sức lực cuối cùng cũng đã cạn kiệt, Yêu Tinh khụy gối quỳ. Đây là giây phút cuối cùng của Kim Shin. Yêu Tinh đăm đăm nhìn Thần Chết đang đứng đó với dòng nước mắt tuôn rơi bẩm báo với anh ta.

“Xin hãy tha thứ cho thần. Đến bây giờ mới có thể báo tin thần đã hy sinh oanh liệt.”

Nơi này là chiến trường cuối cùng của anh. Thần Chết chỉ biết cúi gục đầu, anh ta không thể nào ngẩng đầu lên được nữa.

Xung quanh Yêu Tinh, những đốm tro màu đỏ bay lên. Từ nơi thanh kiếm biến mất, cơ thể anh đang hóa thành tro rồi dần dần tan biến.

Gương mặt Eun Tak nhìn theo bóng lưng trở nên méo mó lộn xộn của anh. Cô hét lên một tiếng rồi chạy đến ôm chặt lấy anh.

“... Không được! Không được mà!”

Eun Tak khóc nức nở và đổ gục xuống, Yêu Tinh cố gắng nuốt nỗi buồn thương vào trong lòng. Trong lồng ngực nóng như thiêu đốt này, những nỗi buồn mà anh không thể nào nuốt thêm được nữa đành để lại trong đôi mắt. Xin lỗi em. Thế nhưng đã không còn cánh cửa nào khác rồi. Yêu Tinh nhìn vào mắt Eun Tak, anh đưa tay lên lau đi dòng nước mắt của cô. Bàn tay anh cho đến tận cùng vẫn còn có thể cảm nhận được hơi ấm của Eun Tak, vẫn còn có thể lau đôi má ướt lệ nóng ra của cô, thật may mắn biết bao.

“Gặp được em, cuộc đời tôi chính là phần thưởng.”

“Tôi không muốn! Xin chú đấy... Chú từng nói là sẽ không buông tay tôi ra cơ mà. Chú đã hứa với tôi cơ mà.”

Tiếng khóc của Eun Tak càng lúc càng trở nên dữ dội. Không ngờ khoảnh khắc Yêu Tinh chờ đợi gần một ngàn năm nay lại đau đớn đến thế, không ngờ anh lại có thể sống lâu đến thế. Anh không biết gì cả. Vì người anh yêu vô cùng dễ thương đang khóc như xé lòng, nên so với việc sợ hãi giây phút biến mất, Yêu Tinh chỉ cầu mong người trước mặt đừng khóc nữa. Chỉ khóc đến hết hôm nay thôi, từ ngày mai mong cô hãy hạnh phúc, hãy đáng yêu hơn, giá mà anh không phải tiếc nuối là không thể an ủi cô đang khóc. Nếu được như vậy, bản thân anh cũng sẽ được hạnh phúc.

“Tôi sẽ đến trong cơn mưa, sẽ đến vào ngày tuyết đầu mùa. Tôi sẽ cầu xin Thần, để tôi có thể làm được những điều đó.”

Em hãy cứ hạnh phúc nhé, mong rằng em có thể gặp người yêu mình một lần nữa.

“Chú đừng vậy mà, đừng đi như thế mà... Tôi yêu chú. Tôi nói là tôi yêu chú!”

Lời bày tỏ cuối cùng lại là nước mắt và tiếng thét. Nơi Eun Tak đang túm lấy từ từ không còn, cơ thể của anh đang biến mất. Với đôi mắt quá đỗi đau buồn, Yêu Tinh cũng trao cho cô lời bày tỏ sau cuối.

“Tôi cũng thế. Tôi cũng yêu em. Tôi đã làm được đến cùng rồi.”

Nước mắt của Yêu Tinh trào ra.

Hóa thành bụi, thành gió, Yêu Tinh đã biến mất. Trời bắt đầu đổ cơn mưa. Ở nơi không còn sót lại gì cả Eun Tak đổ gục xuống nền đất, khóc òa lên. Cô đau như thể trái tim bị xé toạc ra vậy. Anh đã đi rồi. Anh đã thật sự biến mất rồi. Dù cô có thổi tắt nến anh cũng sẽ không còn xuất hiện ở bất cứ nơi nào. Bật lửa hay hộp diêm trong túi áo không còn giá trị gì nữa rồi. Cô muốn chết theo anh. Nếu có thể theo đến cái nơi mà anh đến. Dù có là thế giới bên này hay thế giới bên kia, nếu có thể biết nơi đó là đâu, Eun Tak nhất định sẽ đuổi theo.

Không khí đang chấn động. Trong ký ức của tất cả những người có liên quan đến Yêu Tinh, anh đang dần biến mất. Những ký ức bắt đầu bị nước mưa rửa trôi toàn bộ. Tất cả dấu vết gợi nhớ đến Yêu Tinh đều hóa thành ngọn lửa và cháy rụi.

Người đàn ông ngồi trước đài phun nước, người đàn ông nhìn cô cười đang biến mất. Người đàn ông nở nụ cười ấm áp đang biến mất. Eun Tak nửa như bò nửa như chạy, lao đến chiếc ba lô. Đừng biến mất mà, xin đừng biến mất. Nước mắt vẫn chưa ngớt nhưng ý chí “Dù thế nào cũng không được quên” đã khiến cơ thể Eun Tak di chuyển. Cô như người mất trí tung ba lô, lôi ra quyển sổ. Tay run rẩy nắm lấy cây bút, cô viết ra từng dòng chữ.

Nhớ, phải nhớ. Tên của người đó là Kim Shin.

Người ấy rất cao, khi cười sẽ buồn.

Người ấy sẽ đến trong cơn mưa, sẽ đến trong ngày tuyết đầu mùa. Người ấy sẽ giữ lời hứa.

Nhớ, phải nhớ. Ngươi là Cô Dâu của người đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro