easy to smile, easy to fall

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

khanhtu_2012
Có chút thính nhẹ nhàng tặng Pô :)
Mong Pô sống sót qua mùa chuyển nhượng năm nay.
Ngoài ra, chị sẽ cho Pô "ăn mặn" nếu như Pô chăm chỉ ra liền 2 chap nắng tháng tư 😏

~~
Author: eloboosting
Vì đây là fic mình trans của tác giả khác nên hy vọng mọi người ko bê đi chỗ khác

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

Seohaeng quý bạn bè của mình, đôi khi thậm chí còn có thể nói là anh yêu họ. Nhưng ngay bây giờ?

Ngay bây giờ, anh chỉ ước gì mình không có 1 đứa bạn nào hết. Nói rõ hơn là một thằng bạn này...

"Mình không thể đi cùng đến buổi hẹn hò của cậu!"

Seohaeng mệt mỏi nói, thở dài khi Beomhyun tiến lại gần hơn chỉ để cho anh một cái nhìn cực kỳ thảm hại và buồn bã.

"Lần cuối cùng mình cố gắng quan sát một cách kín đáo từ xa, đối tượng của cậu đã nghĩ mình là một kẻ quấy rối biến thái."

"Không giống nhau mà! Lần này cậu chỉ là một trong những người cùng tham gia lớp học nấu ăn của tụi mình — cả người yêu của cậu nữa."

Beomhyun giận dỗi nói.

"Dù sao thì mình cũng cần ý kiến ​​của cậu! Cậu biết là mắt nhìn đàn ông của mình tệ đến mức nào mà."

"Nhắc lại cho mình biết lý do tại sao cậu không thể đơn giản giới thiệu mình là bạn của cậu?"

"Mình không muốn biết liệu cậu có thích anh ấy không khi anh ấy cố gắng thể hiện tốt nhất"
Beomhyun nói.

"Mình chính là muốn cậu đánh giá anh ta khi anh ta không cảnh giác."

Seohaeng nheo mắt nhìn, cố gắng tìm hiểu xem liệu Beomhyun có thực sự muốn đi xa đến thế không.

"Cậu cũng biết chuyện gì đã xảy ra với tên bạn trai cuối cùng của mình rồi đấy."

Beomhyun tiếp tục, và Seohaeng lập tức nhớ lại rất rõ, câu chuyện này đã kết thúc thảm hại như thế nào.
Beomhyun đã ngủ ở căn hộ của anh thường xuyên hơn anh muốn trong suốt hai tuần, dành phần lớn thời gian nức nở trên vai anh nhiều giờ liền.

"Mình thậm chí không có đối tượng hẹn hò để mang đi cùng mà!"

Seohaeng cố gắng tìm ra lối thoát cuối cùng

"Thì cậu có thể mang theo một người bạn mà."

Beomhyun nhún vai, như thể nó có thể cảm nhận được tuyến phòng thủ của Seohaeng đang dần yếu đi.

"Mình sẽ trả tiền vé vào cửa. Là đồ ăn miễn phí đó! Làm ơn đi mà, Seohaengie..."

Beomhyun lại lôi ra đôi mắt buồn bã, đi kèm với một bĩu môi hờn dỗi, mê hoặc đến mức ngay cả 1 con hổ dữ cũng sẽ muốn ôm nó vào lòng...

Beomhyun lần này thực sự muốn chơi lớn rồi.

"Cậu biết mình đánh giá cao ý kiến ​​của cậu như thế nào mà. Điều này thực sự quan trọng đối với mình, và mình muốn biết cậu nghĩ thế nào."

Beomhyun bồi thêm một tiếng thở dài rất cường điệu.

"Trước khi tình cảm của mình đi quá xa."

Seohaeng đã biết ngay từ đầu là cuối cùng mình sẽ bị đưa vào tròng, nhưng anh không bao giờ nghĩ rằng nó lại diễn ra nhanh như vậy - anh nghĩ chắc mình điên luôn rồi.

"Được rồi," anh nói, và giơ tay lên đầu hàng trước khi Beomhyun có thể phun ra thêm bất kỳ lời nào nữa.

"Nhưng cậu nhớ phải mời tôi đi ăn sau đó đấy."

Seohaeng chịu đựng cái ôm của Beomhyun, nhưng cuối cùng lại mềm lòng ôm đáp lại.

"Bất cứ điều gì cậu muốn."

Beomhyun thì thầm vào áo len của anh — và ít nhất thì cũng còn được vậy.
.

.

.

Khi Seohaeng về nhà, anh nhìn thấy Kyungho, thằng bạn thân và bạn cùng nhà, đang nằm ườn trên ghế bành, bộ điều khiển PS4 nắm trên tay trong khi mắt thì không rời khỏi trò FIFA trên TV. Anh quan sát Kyungho đá ra ngoài gôn, vỗ tay cái nhẹ trước khi đi vào bếp, bỏ lại Kyungho cau có ở ngoài.

"Bữa trưa thế nào?" Kyungho gọi với theo.

"Mày biết Beomhyun rồi còn gì - vẫn kịch tính như mọi khi."

Anh nói, và nghe tiếng Kyungho uhm ah đồng tình. Seohaeng lấy ra một lon bia từ trong tủ lạnh trước khi quay trở lại phòng khách và ngồi xuống bên cạnh Kyungho, duỗi chân ra cho đến khi đầu gối của họ chạm vào nhau.

"Nó có người mới."

Kyungho cười. "Khi nào anh ấy không có chứ?"

Seohaeng thở dài.

"Ừ, nhưng lần này nó muốn anh giả vờ đi hẹn hò đôi với tụi nó để anh có thể đánh giá tên kia."

Trận đấu đột nhiên tạm dừng. Seohaeng nhìn qua và nhận ra rằng, ngay cả Kyungho cũng có vẻ khá bối rối.

"Wow."

" Anh biết, điên quá đúng không?"

"Ừ," Kyungho nói. "Mà tại sao anh ấy lại hỏi anh chứ không phải em nhỉ? Em rõ ràng là có mắt nhìn người tốt hơn anh mà."

Seohaeng nhướn mày.

"Lần trước em kêu cậu ấy hẹn hò với thằng cha cà phê quái đản đó để em có thể tiếp tục được uống cà phê miễn phí."

"Đó là lần duy nhất!" Kyungho phản đối.
"Và cà phê của tên đó thực sự ngon lắm luôn."

"Vị giác của em bị đơ rồi," Seohaeng trả lời một các cộc lốc.

"Em có uống bùn phóng xạ thì cũng sẽ khen ngon thôi."

"Thì em biết cách tận hưởng những điều tốt đẹp trong cuộc sống!"

Seohaeng chọt vào bụng Kyungho.

"Ở đây cứ như là em có một cái hố đen chứ không phải dạ dày vậy."

Kyungho nhéo lại má Seohaeng, đủ mạnh để anh thấy hơi đau.

"Em sẽ coi đây như là một lời khen."

2 người tiếp tục vờn nhau và Kyungho chỉ buông tay khi Seohaeng ôm chặt lấy nó.

"Chờ chút, anh nói là hẹn hò đôi phải không?"

Seohaeng thở dài, phát hiện ra mình gần như đã quên mất phần này của thỏa thuận.

"Ừ," anh mệt mỏi nói.

"Anh không nghĩ là có bất cứ ai sẵn sàng làm cái điều ngu ngốc như thế này chỉ vì một bữa ăn miễn phí."

"Anh nói có ăn miễn phí hả?"

Seohaeng liếc qua và nhận thấy là Kyungho đang dùng 2 tay ôm lấy khuôn mặt của nó, miệng cười toe toét.

"Em sẽ..."

Anh lắc đầu và cười. Điều này chắc chắn sẽ có một kết quả không tốt, anh nghĩ. Nhưng bỏ qua việc cả tâm chí mình đang kêu gào phản đối, Seohaeng trịnh trọng hỏi:

"Song Kyungho, em sẽ giả vờ hẹn hò với tôi vì một bữa ăn miễn phí chứ?"

Kyungho vờ vịt thét lên đầy kích động.

"Em đã nghĩ anh sẽ không bao giờ hỏi em chứ."

.

.

.

Kế hoạch vĩ đại của Beomhyun cuối cùng là một lớp học nấu ăn, với bốn người được phân bổ cho mỗi trạm.
Điều khác biệt duy nhất ở đây là — thay vì bắt cặp ngẫu nhiên với một bộ đôi đáng thương nào khác, Seohaeng và Kyungho — hai đứa bạn thân nhất của Beomhyun — sẽ là những người có cơ hội hoàn hảo nhất để quan sát và đánh giá Jongin — bạn trai mới của Beomhyun và nạn nhân của toàn bộ chương trình này.

"Điều này thật ngu ngốc," Seohaeng nói ngay sau khi Beomhyun giải thích xong.

"Rồi cậu sẽ làm gì nếu hai người tiếp tục hẹn hò? Chẳng nhẽ anh ta không nghi ngờ khi mà mấy người lạ vừa mới gặp liên tục xuất hiện bên cạnh cậu? "

Beomhyun cau mày, "Cái đó không quan trọng."

Tất nhiên là điều đó rất quan trọng, nhưng một khi Beomhyun đã rơi vào mood "thuyết âm mưu" này thì nó gần như không biết logic là gì. Vì vậy, Seohaeng đành bỏ cuộc và rầu rĩ nói.

"Rồi cậu sẽ bỏ rơi tớ vì một thằng con trai khác mà thôi."

"Sẽ không bao giờ có đâu", Beomhyun kinh ngạc đáp lại.

"Cậu đã từng làm đấy thôi!"

"Seohaeng...."

Beomhyun nhăn nhó nói, biến khuôn mặt mình thành một bộ dạng buồn bã và đáng thương.

"Cậu biết cậu là người bạn tốt nhất của mình mà, và nếu cậu thực sự không muốn..."

Seohaeng thở dài, anh chắc chắn đã từng làm những điều đáng xấu hổ hơn thế này rất nhiều vì Beomhyun.

"Được rồi, không sao đâu. Lúc hôn nhân hạnh phúc rồi thì đừng có mà quên mình đấy."

"Chà, mình còn chưa biết liệu tụi mình có kết hôn không..."

Beomhyun mơ màng nói, và Seohaeng phải cố gắng chống lại sự thôi thúc trong cơ thể đang kêu gào anh tự tát chính mình.

- -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro