Hôn nhân là thứ thà đợi chứ không gật bừa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Đứa bạn cũ của tôi đã lấy chồng được hơn hai năm, khi ấy nó quyết định cưới vì nó đã có bầu. Sau hai năm, nó và chồng nó đã ly dị, vì người đàn ông kia ngoại tình.

   Bà chị chơi với tôi quyết định lấy chồng một cách nhanh chóng. Khi ấy tôi hỏi lý do gì chị lại lấy vội thế, chị ấy nói với tôi: "chị già rồi."

   Hàng xóm gần nhà lấy chồng cũng cả bảy tám năm rồi, ngồi uống nước vỉa hè gần nhà, tôi nghe thấy cô ấy nói chuyện với mấy người xung quanh, nói rằng năm ấy lấy chồng vì bố mẹ hai bên quen biết và gán ghép, cả hai chỉ cảm thấy tương xứng, tình yêu thì không có, đến bây giờ có cũng không nhiều, nên hiện tại ở bên nhau giống bạn bè nhiều hơn là vợ chồng.

   Nếu sau này lấy chồng, tôi nhất định sẽ lấy một người mà không phải vì bất kể một lý do gì cả. Tôi có một chấp niệm, thà chờ đợi chứ không vội gật đầu. Tình cảm không phải là thứ chúng ta có thể tuỳ tiện chấp nhận, hôn nhân không phải là thứ có thể duy trì chỉ bằng khi kết hôn với một lý do nào đấy.

   Tôi sẽ không sợ già, phụ nữ đừng sợ già, vì cho dù chúng ta ở một độ tuổi nào đấy, chúng ta đều sẽ gặp được một người tương xứng với bản thân mình.

   Đừng chọn vội để rồi chọn sai, đừng chọn đại để một đời ân hận.

   Tôi muốn kết hôn với một người, chúng tôi lấy nhau sẽ không vì bất kể một lý do nào cả, sẽ không vì tôi sợ thanh xuân trôi đi mà bản thân lại ngày một già nua. Cũng không vì bác sĩ bảo cưới mà chúng tôi cũng phải gật đầu, càng không vì việc gia đình sắp đặt mà cắn răng chấp nhận.

   Hôn nhân phải là việc tình nguyện của cả hai bên, phải là thứ khi chúng ta nhìn lại sẽ là sự mãn nguyện  chứ không phải nuối tiếc.

   Tôi không muốn nuối tiếc khi chỉ vì mang bầu mà phải cưới, không muốn một người chưa muốn cưới tôi mà vì tôi có thai mà phải chấp nhận.

   Tôi cũng không phải tuýp người sợ già mà gật tạm.

   Hôn nhân là thứ thà muộn, còn hơn chọn vội.

   Là thứ chờ đợi, còn hơn là đáp bừa.

   Hạnh phúc không dựa trên bất kể một lý do nào, em muốn sau này mình lấy một người, không phải vì điều gì, chỉ là khi ấy em đã đi ngang qua quãng thời gian nông nỗi của tuổi trẻ, đã nếm trải đủ bao nhiêu ngọt bùi của quãng thời gian trưởng thành, em mong anh sẽ xuất hiện khi em dừng chân ở quãng đường em cần an phận.

   Chúng ta sẽ ở cạnh nhau, kết hôn khi cả hai thấy đủ, đã đủ yêu và đã đủ hiểu, không quá sâu cũng đừng quá cạn.

   Mình kết hôn không phải vì sợ già, không phải vì bố mẹ, cũng không phải vì bác sĩ nói là phải nghe.

   Mình sẽ kết hôn, bởi vì mình thấy phù hợp và hạnh phúc với sự hiện diện của đối phương, anh nhé.
   ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro