Đau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuông báo thức vang lên, cô nhanh chóng ra khỏi giường không một giây phút chần chừ, thuần thục vệ sinh rồi lấy ra chân váy đen và chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, hiện tại cô làm kế toán cho một công ty xuất nhập khẩu, lương một tháng không quá cao, nhưng kèm thêm việc làm thêm buổi tối thì vẫn đủ chi trả, không đến mức thiếu thốn.

Cầm điện thoại trên đầu giường lên trước khi cất vào túi xách cô bấm mở màn hình, nhìn thấy một tinh nhắn đến thời gian là một giờ sáng ngày hôm qua. Số máy lạ cô bấm đọc. Một dòng tin nhắn ngắn gọn gửi đến.

"Em ngủ chưa?"

Cô nhíu mày, bấm trả lời: "Ai đấy?" Rồi nhanh chóng cất vào túi xách, đi ra khỏi nhà và đến công ty.

Loanh quanh ở công ty thời gian trôi nhanh đến khi cô nhìn đồng hồ đã là mười hai giờ, đồng nghiệp đã đi ăn trưa hết rồi chỉ còn vài người cùng cô vẫn ngồi ở bàn làm việc. Dựa lưng vào ghế, cô nhắm mắt nghỉ ngơi. Đúng lúc này nhớ ra tin nhắn lúc sáng nhận được, cô liền lấy túi xách mở ra.

Một tin nhắn đã được gửi đến cách đây ba mươi phút, thời gian không lâu.

"Thật sự không biết à, hay cố tình không biết, tối qua em đã từ chối anh đưa về."
Cô cảm giác như trái tim mình vừa lỡ nhịp, đập mạnh một cái rất khó chịu. Bàn tay lướt trên bàn phím mấy lần rồi lại xóa đi. Cô cắn môi, suy nghĩ nên trả lời lại thế nào cho phù hợp, cuối cùng cũng nhắn rồi bấm gửi đi.

"Là không biết thật, nếu anh nói rằng em về nhà chưa, thì sẽ nhớ chứ không phải em ngủ chưa."

Lần này rất nhanh nhận được tin nhắn trả lời.

"À, thế lần sau anh rút kinh nghiệm." Đọc tin nhắn gửi đến, cô chưa kịp nhắn tin trả lời thì đã thấy tin nhắn khác gửi đến.

"Hôm qua em về nhà có an toàn không?"

Đọc dòng tin nhắn cô không nén được nụ cười bên khóe môi, chậm rãi nhắn lại.

"Không an toàn thì bây giờ anh nhắn tin với ai?"

***

Thuần thục đặt ly cà phê lên mặt bàn kèm theo là nụ cười lịch sự. Cô bưng đồ uống ra bàn trả khách rồi nhanh chóng bước vào trong quầy pha chế nước. Hôm nay số lượng khách đông hơn mọi ngày nên cô vừa phải pha chế vừa phải bê đồ ra bàn cho khách.

Lúc làm việc cô chưa từng tỏ ra mệt mỏi mà thường trực trên môi vẫn luôn là nụ cười nhẹ nhàng, vừa pha chế nước miệng vẫn không ngừng nói chuyện với mấy người làm chung.
Mọi người đang hẹn nhau đêm nay xong việc thì đi ăn lẩu, cô từ chối khéo, nói nhà có việc.

Cô vươn vai, xương kêu răng rắc. Tháo bỏ tạp dề đeo bên hông đặt sang một bên, cô thay lại đồ của mình và cất đồng phục của cửa hàng vào tủ đồ của mình, khóa lại ngăn tủ rồi cất chìa khóa vào túi xách, ra khỏi quầy pha chế. Vừa rời khỏi quán vừa đọc tin nhắn hiển thị trên màn hình mà không giấu được nụ cười vương trên khóe môi. Vô tình vấp vào một đoạn đường gồ lên suýt ngã, cô thầm trách bản thân sao có thể lơ là vì một vài dòng tin nhắn như thế.

Rẽ vào một cửa hàng bán đồ tiện lợi 24/24. cô lựa chọn vài món đồ cần thiết cùng mấy chai nước thường uống. Khi đang đứng đợi thanh toán tiền, chuông điện thoại bất chợt vang lên. Cô nhanh chóng cầm lại tiền thừa rồi chạy như bay ra khỏi cửa hàng, khuôn mặt hốt hoảng cuống quýt vẫy taxi nhưng không một xe nào dừng lại mà lạnh lùng lướt qua như thể cô là vô hình.

Mười lăm phút sau, cô chạy vào chung cư, bảo vệ nhìn thấy cô đã quen thuộc thì không đòi hỏi chứng minh thư mà trực tiếp mở cổng cho vào trong. Bên trong căn hộ cao cấp, ánh đàn vàng mập mờ, những mảnh thủy tinh lăn lóc trên sàn nhà, mùi rượu nồng nặc vương vấn trong không khí. Tiếng khóc rưng rức vang lên ở trong phòng, cô xỏ vào đôi dép đặt bên cạnh cửa ra vào, bước nhanh vào phòng ngủ. Đập vào mắt cô là cảnh tượng lần đầu tiên cô chứng kiến, lần đầu tiên cô nhìn thấy được sự đau đớn đến mức này trong mắt bạn mình.

Nhìn hai người đang ngồi ôm nhau dưới sàn nhà, cô cảm thấy lồng ngực mình nghẹn ứ. Nhận được cuộc điện thoại của bạn mình nói cái Vân đòi tự sát, cô không còn suy nghĩ được điều gì nữa mà lao như bay đến, rốt cuộc điều gì khiến nó trở nên như thế, là điều gì khiến nó trở nên thương tâm đến nhường này?

Bước đến ngồi xuống bên cạnh hai người họ, bàn tay vỗ nhè nhẹ lên lưng nó, im lặng hồi lâu mới lên tiếng hỏi.

"Có chuyện gì thế, nói tao nghe xem nào?"

Nó càng bật khóc to hơn, nước mắt tràn ngập trên khuôn mặt xinh đẹp, hàng mi đen trĩu bóng nhòe xuống gò má, lớp son môi đã trôi đi hết. Nó cố gắng nén khóc, đăm đăm nhìn cô, ấp úng mở miệng.

"Hôm nay anh ấy nói thật với tao, anh ấy...anh ấy có vợ rồi." Nói đến đây nó òa khóc, gào hét như thể không chấp nhận được sự thật.

Cô cũng không thể tin được điều đang diễn ra, cô từng gặp người đàn ông ấy vài lần, chính là người đàn ông bạn cô luôn nói là phong độ, nhã nhặn và lịch thiệp, nhưng tại sao lại cố gắng lừa dối nó lâu đến như thế? Hai năm rồi, hai năm rồi chứ không phải là hai tháng.

Đưa tay gạt nước mắt trên gò má, cô nói: "Vậy mày định thế nào?"

Nó khóc nấc lên, lắc đầu nguầy nguậy: "Tao không biết, tao không biết nữa. Anh ấy nói xin lỗi tao, nói xin lỗi vì đã lừa tao, nói mong tao tha thứ. Tao phải làm gì đây?"

Xin lỗi, lại là từ xin lỗi... rốt cuộc đàn ông coi sai lầm của bản thân mình là điều gì để rồi sau mỗi lần phạm lỗi đều sử dụng hai từ "xin lỗi" như thể là có thể bù đắp lại tất cả.

Xin lỗi, nếu thật sự lời xin lỗi có tác dụng thì tình yêu đến khi kết thúc chỉ cần sử dụng hai từ xin lỗi là không ai sẽ phải đau khổ.

Nhưng sự đời lại chẳng đơn giản là thế, xin lỗi chỉ như một cách ngụy biện cho sai lầm của bản thân, người mà thật sự biết lỗi, họ sẽ không nói lời xin lỗi một cách đơn giản như vậy.

Gần ba giờ sáng, mất hơn hai tiếng đồng hồ hai người bọn cô mới giúp nó đi ngủ được. Hai người ngồi ở chân giường thở dài một hơi, cô nhấc điện thoại ra định gọi taxi thì đứa bạn cô ngăn lại.

"Để tao gọi cho."

Cô không để ý lắm nói ok rồi ra ngoài dọn dẹp lại đống đổ nát bên ngoài giúp bạn mình.

Cầm túi xách ra khỏi căn hộ chung cư, bạn cô về sau, bước chân vào thang máy bấm xuống tầng 1. Thang máy dừng lại chưa đầy ba mươi giây. Ban đêm nhiệt độ hạ thấp vừa ra khỏi tòa nhà, ngọn gió thổi ngang qua khiến cơ thể cô không nhịn được rùng mình.

Đứng nhìn xung quanh một vòng, không thấy có một chiếc xe taxi nào cả, nhấc điện thoại định gọi hỏi bạn thì đúng lúc này một chiếc xe đỗ lại trước mặt cô. Người trong xe mở cửa bước xuống, nhìn thấy rõ mặt người đối diện thì cô không khỏi bất ngờ.

"Sao anh ở đây?" Cô hỏi, mặc dù trong lòng thầm đoán ra được lý do.

"Anh là taxi." Anh ta đáp rất tự nhiên, nụ cười nhẹ nhàng vương trên môi.
...

Ngồi trên xe, hai người lúng túng không biết nên nói gì, cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vạn vật rôi qua trước mắt với cô dường như vô hình, lúc này tâm trí của cô đều đặt ở bên trong xe. Cô rất muốn kéo tấm kính xuống để hít thở thật sâu mà lại sợ để lộ sự bối rối của bản thân nên đành im lặng.

****

Thấm thoắt hai tháng trôi qua, ngồi trong phòng làm việc, nhìn cái tên đang nhấp nháy trên màn hình điện thoại của mình khiến cô mỉm cười.

"Em đây"

"Tan làm anh đón nhé?"

"Hôm nay em có chút việc rồi." Cô bĩu môi, giọng nói mang chút buồn bã.

Tiếng cười khẽ từ đầu dây kia vang lên: "Vậy ngày mai anh sẽ đón nhé."

"Em biết rồi."

Cô cúp máy, nhìn ra cửa sổ bên ngoài, cô không biết bản thân mình làm như vậy có đúng hay không. Nhưng bản thân cô không có cách nào để nói sự thật cho anh biết, nói rằng cô ban ngày làm việc ở công ty, tối làm ở quán cà phê, cô không thể nói ra, mỗi lần gặp anh mỗi khi muốn nói thì lời vừa đến bên môi đã nhanh chóng nuốt xuống.

Cô hèn nhát, cô không đủ dũng khí.

Một tháng trước cô đồng ý nhận lời hẹn hò với anh, cuối cùng cô vẫn không thể kiên định trước sự cuồng nhiệt và chân thành ấy. Anh ấm áp, ngọt ngào, chu đáo. Anh hội tụ đủ những gì mà cô mong muốn. Cô đã thầm cảm ơn cuộc sống ngay khi cô mệt mỏi với cuộc sống này thì lại mang anh đến bên cạnh cô, cho cô thêm ánh sáng.

"Một ly capuchino nữa nhé."

"Ok"

Cô cầm ly đựng cà phê thuần thục làm một ly capuchino, trên mặt cốc còn vẽ thêm một hình bông hoa đầy tinh tế. Đặt ly cà phê lên bàn.

"Bưng ra đi." Cô nói vọng ra bên ngoài.

"Chị mang ra bàn số 6 giúp em, em đang lau dở chỗ nước vừa bị đổ." Giọng nói từ bên ngoài vọng tới.

Cô bưng ly cà phê ra bàn số 6, vị trí bàn số 6 nằm ở bên ngoài trời. Trời đã sang thu, cô ở bên trong quán thì chỉ mặc áo dài tay, lúc này ra ngoài thì khẽ run lên khiến khay cà phê hơi rung nhẹ.

Ở chỗ bàn số 6 hiện tại có đến năm người ngồi, cô bưng cà phê đến bên cạnh, chuyên nghiệp mỉm cười.

"Em gửi capuchino ạ." Đặt ly cà phê xuống bàn rồi nhanh chóng quay người đi. Vừa đi chưa được ba bước thì cô bị gọi giật ngược lại, người ngồi vị trí trong cùng đang bấm điện thoại nói.

"Lấy cho mình xin một ít giấy ăn."Nói xong anh ta ngẩng đầu lên nhìn cô.

Khoảnh khắc này thời gian như ngưng đọng, cô nén xuống sự sợ hãi trào dâng, gật đầu nói vâng rồi nhanh chóng bước vào bên trong quán.

Đứng ở sau quầy pha chế, đặt tay lên lồng ngực mình, cô không thể thở được tự nhiên, cô có cảm giác như bộ mặt của bản thân bị vạch trần một cách nhục nhã ê chề. Cô nên giải thích thế nào, nên nói thế nào để anh tin tưởng rằng cô không cố ý nói dối, cô không cố ý giấu anh, chỉ là cô sợ hãi. Sợ anh chê cô thấp kém, sợ anh nói cô không xứng, sợ anh nhìn cô bằng ánh mắt khác.

Từ lúc ấy cho đến giờ tan việc, cô như người mất hồn, thay quần áo rồi ra khỏi cửa hàng. Nhìn đường phố xung quanh nhộn nhịp, cô có cảm giác mình đã sai lầm một điều gì đấy rất lớn.

Đột nhiên bàn tay cô bị nắm chặt, nhìn người đàn ông đang nắm tay cô không biết từ đâu xuất hiện khiến cô không che đậy nổi sự nghẹn ngào trong mắt. Anh không đi xe mà kéo cô đi bộ một đoạn đường dài, đi ngang qua hai cái ngã tư, cô không dám mở miệng nói chuyện, đợi đến khi anh lên tiếng trước.

"Anh không trách em."

Anh nói nhưng không nhìn cô, bước chân vẫn đi thẳng về phía trước.

Cô cắn môi, nén lại nước mắt: "Em sợ anh sẽ không thích, sợ bản thân không xứng với anh, em xin lỗi." Anh dừng bước lại một vườn hoa ven đường, quay người cúi đầu nhìn cô đang cúi gằm mặt xuống. Ngẩng đầu lên nhìn anh." Anh nói rất dịu dàng nhưng giọng nói lại không giấu được sự tức giận đè nén. Cô ngẩng đôi mắt ngập nước nhìn anh, cô khá xinh, khuôn mặt không trang điểm nhưng lại rất thanh tú. "Anh có tiền hay không có tiền, em khó khăn hay không khó khăn cũng đều không quan trọng. Anh đã từng hỏi em về vật chất hay gia cảnh chưa, chưa đúng không? Anh và em đến với nhau là vì cả hai cảm thấy phù hợp và rung động. Còn việc khác thì đều không quan trọng, anh yêu em vì em là em, không phải vì em là ai."

Cô không giấu nổi nước mắt mà òa khóc, nhào mình vào lòng anh ấm ức nghẹn ngào. Là cô không tự tin vào bản thân, là chính cô tự hạ thấp bản thân mình. Trong tình cảm vốn dĩ không có chuyện xứng hay không xứng, mà chỉ có hợp hay không hợp. Cuộc đời này đã quá ưu ái cô, cho cô gặp một người đàn ông tốt đến nhường này, cô còn dám mong cầu gì hơn.

***

Chỉ mới nửa năm trôi qua, thời gian không thể mang ra đong đếm tình cảm. Chỉ mới sáu tháng, cô và anh đã yêu nhau được sáu tháng, thời gian trôi qua không kịp nhìn lại. Tình cảm của hai người ngày một sâu đậm. Có người từng nói, trong chuyện tình cảm, chỉ cần nụ cười nhiều hơn nước mắt, đấy chính là gặp đúng người. Có lẽ, cô thật sự đã gặp đúng người.

"Bạn của anh có khó tính không?" Cô nghiêng đầu hỏi anh. Anh chăm chú lái xe, khẽ lắc đầu:

"Không, nó dễ tính lắm, em lo lắng làm gì, chỉ là đi sinh nhật thôi mà."

Anh yêu chiều đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc cô. Từ ngày yêu nhau, cô rất ít gặp gỡ bạn bè anh, không phải vì cô không muốn, mà là vì thời gian công việc không cho phép. Còn anh rất thông cảm cho cô, không tỏ ra tức giận mỗi lần cô vì công việc mà vô tâm. Có một vài lần anh khuyên cô nghỉ việc, anh sẽ lo cho cô, nhưng lại không thể lay chuyển được sự cố chấp và lòng tự trọng của cô nên đành từ bỏ. Cho đến khi cô và anh vào đến phòng ăn được đặt riêng thì trong phòng đã có bốn người tính cả chủ nhân bữa tiệc. Hai người họ bắt tay nhau rồi quay sang nói chuyện với cô vài câu xã giao lịch sự. Trên bàn ăn, cô không nói gì mấy vì có một số việc cô không hiể, mà nếu không hiểu thì không nên nói quá nhiều.

Cho đến khi năm người đã ngà ngà say, người say nhất là chủ nhân buổi sinh nhật, lúc này cô mới chăm chú quan sát kỹ, anh ta không quá đẹp, nhưng khuôn mặt lại lộ ra sự chững chạc của một người đàn ông từng trải. Là khuôn mặt của người đàn ông đáng tin. Anh gắp cho cô một miếng cá vào bát rồi quay sang nói chuyện với chủ nhân buổi sinh nhật.

"Dạo này yêu đương ai rồi."

Bạn anh lắc đầu:

"Không có ai cả, mới chia tay tháng trước rồi."

Anh nâng ly rượu uống một ngụm, nhíu mi:

"Sao thế, không hợp à?"

"Chắc thế thôi, không có tình cảm." Qua một vài tuần rượu, mọi người càng thêm say sưa, tiếng cười hòa lẫn tiếng thủy tinh của các ly rượu va chạm với nhau. Cô ngồi không xa, có thể nghe rõ câu nói của bạn anh. Câu nói khiến cô nảy sinh một phần tò mò.

"Không biết cô ấy thế nào rồi."

Cô lén liếc biểu cảm của anh, thấy anh dừng động tác uống rượu, cười buồn nhìn bạn mình.

"Bao năm rồi mà cậu vẫn không quên à?" Người đàn ông ấy không trả lời anh mà bất ngờ quay sang nói với cô, giọng nói mang theo rất nhiều cay đắng cùng chua chát.

"Phụ nữ các em lạ nhỉ, có đôi khi rất cao thượng và vị tha, nhưng có đôi lúc một lỗi lầm nhỏ cũng không chịu tha thứ." Cô không biết nên trả lời thế nào, vì không hiểu lí do vì sao anh ta lại hỏi cô điều ấy. Nhìn người đàn ông lịch lãm và phong độ đến vậy, trong buổi sinh nhật niềm vui không giấu được ở khóe môi, nhưng ai biết đâu phía sau lại che đậy nhiều nỗi buồn đến như vậy.

Mọi người đứng tạm biệt nhau ở trước cửa quán ăn, lúc này chỉ còn lại cô, anh và chủ nhân bữa tiệc. Đứng đơi anh đi lấy xe, cô nhìn người đàn ông đang say đứng cạnh bên mình, khẽ nói.

"Thật ra, lỗi lầm lớn hay nhỏ không quan trọng, nó rơi vào thời điểm nào mới là quan trọng anh ạ." Nhìn theo bóng dáng cô bước lên xe rồi khuất theo con đường rực rỡ hoa lệ, anh khẽ bật cười, cô nói đúng, lỗi lầm lớn hay nhỏ không quan trọng, quan trọng năm ấy, lỗi lầm rơi vào thời điểm không đúng, nên mới thành sai lầm đáng tiếc.

Ngồi trên xe, nhìn bóng người qua lại bên ngoài, cô không nhịn được tò mò lên tiếng hỏi. "Người mà anh kia nhắc đến là ai thế anh?" Cô nghiêng đầu sang một bên, tò mò đợi anh trả lời. Anh không chút giấu giếm mà kể:
"Là mối tình đầu của nó, năm nó học lớp 9 đã gặp cô gái ấy, anh học cùng lớp và cũng là bạn thân của nó từ năm ấy đến bây giờ. Nó là sao đỏ, yêu cô gái có tiếng nghịch ngợm ở trường, hai người như hai thái cực khác nhau, thế mà lại yêu nhau." Nói đến đây anh khẽ bật cười như nhớ lại kỉ niệm thời niên thiếu. "Anh còn nhớ hôm cô gái đấy gửi cho nó tờ giấy nói thích nó, nó đã kéo anh vào nhà vệ sinh mà kể vội vàng. Hóa ra nó cũng để ý đứa con gái đấy lâu rồi mà không dám nói. Xảy ra một số chuyện thế là hai người đến với nhau, nhưng sau đấy chia tay vì lỗi của nó." Anh ngừng lại, nhìn nghiêng sang khuôn mặt tò mò đến mở to mắt của cô, mỉm cười yêu chiều. Cô chép miệng, tấm tắc nói: "Em thật sự rất hâm mộ cô gái đấy, thật can đảm, nhưng sao hai người lại chia tay hả anh?"

Anh cười: "Vì năm ấy nó còn trẻ, còn hiếu kỳ với cuộc sống này, nó không hiểu thế nào là trân trọng. Khi ấy đồng thời cũng có một cô gái khác thích nó, thế là cô gái kia bắt gặp nó và một người con gái khác dắt nhau đi xem phim trong trung tâm thương mại. Sau đấy cô gái kia bỏ đi du học, đến bây giờ cũng chưa có tin tức gì."
Cô thầm thở dài, một chuyện tình đẹp, nhưng lại không có một kết thúc viên mãn. Rốt cuộc đúng người, nhưng lại sai thời điểm. Nếu cô gái kia xuất hiện khi người đàn ông này đã qua quá trình hiếu kỳ với cuộc sống này, liệu hai người có bỏ lỡ nhau không. Cô không biết.

"Mình đừng bỏ lỡ nhau như họ nhé." Cô nói nhỏ.

"Đồ ngốc."

***

Cô đóng tiền theo ngày cho cửa hàng vay lãi. Hôm nay cũng như mọi ngày, sau khi tan làm cô chạy dến cửa hàng của họ đóng tiền. Đúng lúc bước ra ngoài thì một người từ bên ngoài đi vào đang vui vẻ nói chuyện cùng một người làm ở cửa hàng này. Cô cúi đầu thật thấp, cố gắng che đi sự hiện diện của bản thân nhưng không thể, cho đến khi giọng nói quen thuộc vang lên bên tai khiến cô chỉ muốn ngất đi ngay lúc này.

"Sao em ở đây?" Giọng nói của anh mang theo sự kinh ngạc cùng khó tin. Một tiếng sau. Hai người ra khỏi cửa hàng, anh lựa chọn một quán cà phê cách đây không xa, hai người ngồi đối diện nhau. Cô không đủ can đảm ngẩng đầu lên nhìn anh, bờ môi đã bị cô cắn đến bật máu. Im lặng rất lâu, cô đã lấy hết dũng khí để lên tiếng:

"Số tiền mà ngày hôm nay anh trả cho họ, em sẽ cố gắng trả lại anh sớm nhất." Cô không dám tin anh lại đứng ra trả số tiền bố mẹ cô nợ cho họ, hóa ra người làm ở cửa hàng này là bạn của anh. Cô hiểu, khi ấy anh đã xấu hổ cùng nhục nhã thế nào khi để bạn bè biết người yêu mình vay tiền ở cửa hàng họ. Cho dù cô có nhất quyết từ chối hay phản đối thế nào, anh vẫn một mực làm theo ý mình, số tiền to lớn ấy chỉ trong phút chốc tan biến, như thể nó không đáng là bao nhiêu với anh vậy. Cô sai với anh, nhưng lại không thể nhận tiền của anh một cách trơ trẽn như thế.

"Số tiền đấy anh chỉ cho em vay, khi nào có thì hãy trả. Còn việc hiện tại, anh chỉ muốn hỏi, em có thật lòng xem anh là bạn trai không?" Anh nói rất chậm, từng từ từng chữ đều vô cùng nghiêm túc. Cô gật đầu kiên định: "Chắc chắn là có." "Vậy sao em chưa từng kể cho anh nghe về cuộc sống của em, sao em cứ một mình chịu đựng rồi một mình cố gắng. Với em, anh ở bên em để làm gì, chỉ để vui vậy khi gặp buồn thì em tự nỗ lực hay sao?" Anh tức giận gầm lên, đây là lần đầu tiên anh tức giận với cô đến thế.

"Không phải như anh nghĩ đâu, em chưa từng nghĩ thế, chỉ là em không muốn làm anh lo lắng." Anh đau lòng nhìn cô, một cô gái mỏng manh đến nhường này mà phải gánh chịu nhiều áp lực đến thế, liệu cô thật sự có thể chịu đựng được sao.

"Anh ở cạnh em, anh cho phép em lợi dụng, đừng tự nỗ lực một mình, anh đau lòng."

****

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro