...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mình không biết có ai đọc những dòng này không nữa cơ mà mình vẫn muốn viết ra. Mình định để lại những dòng tâm sự này cho đến cuối cùng sau khi mình viết xong NMNCBM, lý do mình mất nhiều thời gian như vậy mà vẫn chưa thể hoàn thành chiếc fic này, một phần là do nó tác động lẫn phụ thuộc vào cảm xúc của mình quá nhiều.

Trong thời gian qua mình cũng rất do dự, mình từng nói đã có sẵn một cái kết trong đầu rồi đúng không? Sau đó mình đọc được nhiều ý kiến của các cậu, sau này vì chiếc fic đã khơi dậy những đam mê mình bỏ quên như viết lách và đọc sách. Vì muốn fic viết ra được tốt nhất có thể nên đã mua và đọc rất nhiều sách từ tâm lý, tâm linh, sách khoa học và cả tài liệu y học liên quan đến tình tiết dù là nhỏ nhất trong fic, nó cũng khá mất thời gian để viết á, quá trình này khiến mình nhận ra mình có vô cùng nhiều thứ không biết. Sau đó mình bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc về việc viết lách. Mình tìm khóa học viết, cũng bị cô giáo mắng cho to đầu rất nhiều lần. Trong bài viết nộp để tốt nghiệp khóa đó mình đã viết một câu chuyện, nó cũng là một câu chuyện buồn và có kết cục khá day dứt, cô mình để lại nhận xét thế này "Nếu có thể hãy thử cho nhân vật của em có một cái kết hạnh phúc" Lúc mình học thì những bài tập của mình đều sẽ được đem lên làm ví dụ và sửa trước cả lớp vì tên mình đứng gần đầu danh sách, lúc đó không có kinh nghiệm gì, cô lại yêu cầu rất cao, cái tôi của mình cũng không nhỏ nên mình thấy xí hổ và ấm ức lắm, chắc trong lớp mình là người được cô lấy ra sửa bài nhiều nhất, cũng là một may mắn giúp mình biết được sai sót của mình ở đâu, mình thiếu điều gì, cũng hạ cái tôi xuống để có thể lắng nghe cô. Cô sửa kỹ thuật cho mình, đến cuối khóa cô nhận xét bài mình có tiến bộ rất nhiều và đi đúng hướng hơn rồi, nhưng đó cũng là lần đầu tiên cô nhận xét về nội dung. Và cô nói với mình nếu có thể hãy để cho nhân vật của em tìm được hạnh phúc cuối cùng.

Câu nói này có tác động khá lớn đến mình. Mình nhìn lại những câu chuyện đã viết trong khóa học, những đoạn ngắn không đầu không đuôi mình giữ trong điện thoại, cả NMNCBM nữa... mình nhận ra những điều mình viết buồn quá nhân vật của mình chịu nhiều đau khổ quá

Cứ thế, nhiều điều nhỏ nhoi gộp lại có thể trở thành to lớn biết chừng nào, ai mà tưởng tượng hết được nhỉ? Nó đủ to để có thể bắt đầu làm lung lay sự cố chấp của mình với cái kết của NMNCBM.

Vốn dĩ mình đang viết tiếp chương mới của NMNCBM, nhưng tâm trạng quá đành phải tạm dừng để gõ những dòng này.

Các cậu thấy lối viết của mình thiên về nội tâm quá nhiều đúng không? Thật ra không có quá nhiều xung đột thể hiện ra bên ngoài nhân vật nhưng nội tâm của họ luôn có rất nhiều biến động. Mình có lối viết này có lẽ do thói quen của mình, mà mình không nhận ra cho đến khi mình nghiêm túc viết NMNCBM, đó là dùng viết lách như cách thức để giải tỏa cảm xúc, có hàng trăm mục trong phần note trên điện thoại mà mình viết khi tâm trạng không tốt. Mình có thể viết dông dài nhưng tuyệt nhiên không thể tự mình nói ra cảm xúc bằng lời, không thể chia sẻ với người khác, mà mình thì cần giải tỏa, thế là mình tạo ra các nhân vật các câu chuyện, viết xong một tình huống đối thoại của các nhân vật về vấn đề tương tự thì cảm xúc của mình được giải tỏa phần nào. Đó là cách mình đã vật lộn với những con sóng cảm xúc tiêu cực trong lòng, nên cho dù mình không chia sẻ, nhưng nếu ai đó hỏi mình sẽ trả lời là mình ổn rồi, không sao cả.

Mình biết rõ các cậu đến với NMNCBM là vì tình yêu dành cho hai em. Và lý do các cậu khóc khi đi đọc nó có lẽ vì các cậu yêu quý hai em ấy nhỉ? Cho dù chỉ là fic các cậu cũng muốn hai em được hạnh phúc đúng không? Mình cũng vậy, mình quý hai em và Dream rất nhiều, nhưng mà những điều mình viết cư nhiên đều rất buồn, mình muốn viết truyện vui nhưng viết một truyện vui còn khó hơn viết mười truyện buồn nữa.

Có lý do nào khác khiến các cậu khóc khi đọc NMNCBM không nhỉ? Có thể tâm sự với mình không?

Mình đã khóc rất nhiều trong quá trình viết nó, cả khi đọc lại cũng vậy. Bởi vì mình thấy bản thân trong đó, nỗi đau và cảm xúc của Donghyuck trong fic phản ánh 80 90% cảm xúc của mình, hoàn cảnh của Donghyuck trong fic phần nào đó chính là hiện thực cuộc đời của mình. Những nỗi đau mình không thể nói nên lời trong cuộc sống, đều gửi hết vào trong chiếc fic này.

Mình cũng đã đột ngột mất đi người mình rất yêu thương, ở khoảng thời gian đẹp đẽ nhất của đời người, mình đã không quay về kịp, không nhìn mặt lần cuối, không thể nói lời tạm biệt đàng hoàng... thứ còn ở lại chỉ là sự bàng hoàng và nuối tiếc, còn nó đã không còn nữa rồi.

Nó là em trai họ của mình. Đây thực sự không phải là loại tình cảm sai trái gì cả đâu. Nhưng nó là người rất đặc biệt đối với mình, cũng là người mình rất thương.

Bọn mình đã cùng nhau lớn lên, nhà ở đối diện nhau, mình lớn hơn 4 tháng nhưng luôn là người được chăm sóc. Lúc nhỏ nhà mình rất nghèo, bố mẹ anh chị thi thoảng vẫn nói mình đã chịu thiệt thòi rồi, nhưng mà mình không có thấy vậy, năm tháng đó rất vui, mình cũng có rất nhiều thứ vào thời điểm đó, lớn lên, mọi thứ trôi xa khỏi cuộc đời mình, mình không thể kiểm soát, không thể níu giữ, kể cả em mình.

Đó là người thế nào đối với mình? Là người mà ở cạnh nó mình được đối xử như một tiểu thư vậy... đáng tiếc mình đã không nhận ra điều đó cho đến tận sau này, khi ở cạnh nó mình không cần làm gì cả, người chải tóc cột tóc cho mình từ nhỏ là nó, người cùng mình đi chọn quần áo là nó, người mỗi ngày sang nhà gọi mình dậy đợi mình cùng đi ăn sáng là nó, người cắt móng tay móng chân cho mình là nó, đến mức mình nhìn được ánh mắt không vui vẻ của mợ dành cho mình.

Là người cho dù mình có vụng về thế nào cũng rất kiên nhẫn với mình, là người duy nhất từ trước đến giờ không bao giờ lớn tiếng với mình hay làm mình phải tức giận, là người cùng mình đi bộ gần 2km từ trường tiểu học về nhà, trên đường đi hai đứa sẽ nói về ước mơ khi lớn lên, là người vừa học giỏi vừa viết chữ đẹp, giỏi việc nấu nướng, hiền lành, hát hay vẽ cũng đẹp nữa, nó là người vẽ hộ bài mỹ thuật cho mình suốt những năm tiểu học và cấp hai.

Bọn mình không học chung cấp hai vì thực ra nó học giỏi hơn nên được vào trường điểm, nhưng nhà hai đứa đối diện ngày nào chẳng gặp chơi cùng nên mình không cảm thấy có khoảng cách nào hết. Năm cấp 3 cả hai cùng thi đậu vào trường chuyên của tỉnh, mặc dù học khác lớp. Tính mình lúc nhỏ rất ương bướng và nghịch ngợm, mình không bao giờ mặc váy mặc đầm, đi chân đất đến khi học hết tiểu học luôn á, tất nhiên những chuyện như thắt tóc cột nơ là mình không biết làm rồi. Năm mình vào trường chuyên, cùng nó đi thử đồng phục, nhà mình rất yên tâm giao mình cho nó, có thể quản mình nghiêm ngặt nhưng chỉ cần đi cùng nó thì đều ok hết. Đồng phục mới của nữ có hai sợi dây để thắt làm nơ phía trước ngực ấy, lúc lấy đồng phục mình đã cằn nhằn là mình không biết thắt nơ thế nào, sợ thắt xấu sẽ bị cười, vì thời điểm đó có sự phân biệt giữa những trường điểm cấp 2 và trường thường, vào trường chuyên chỉ có một số ít học sinh trường thường thôi, thế nào cũng bị soi xét nên mình đã hơi không thoải mái lắm. Nhưng mình quyết định kệ đi, để vào coi người ta thắt sao rồi mình thắt vậy. Sáng ngày khai giảng mình sang nhà nó để cùng đi học với hai cái dây nơ lòng thòng, rồi nó đã lại thắt nơ cho mình, nói rằng đã hỏi mấy bạn nữ của nó cách thắt rồi bây giờ chỉ lại cho mình. Mình đứng hình mất mấy chục giây cuộc đời luôn. Sau đó thì mình tự thắt theo chỉ dẫn cơ mà xấu ùm.

Nó là người sẽ đợi mình để chở mình đi học, còn mình là người đợi nó để cùng về khi mà lúc nào lớp mình cũng ra sớm hơn cả. Bọn mình ở cạnh nhau quá lâu đến mức gần như tâm linh tương thông, chỉ cần nhìn vào mắt nhau là có thể hiểu được đối phương ngay, thậm chí có những lần cùng nghĩ về một chuyện mà trong trường hợp đó không có gì làm điểm chung, chỉ là không dưng nghĩ vậy rồi nó cũng nghĩ vậy nói ra mới biết là đang nghĩ đến cùng một chuyện.

Nó còn cưng chiều mình thế nào? Lúc nhà mình giỗ ông bà, mà có người lớn sai mình làm gì đó mà mình là chúa lười, mình không muốn làm thì chỉ cần bĩu môi không vui một cái thì nó sẽ là người làm thay mình tất cả. Nó là kiểu cháu trai đích tôn trong nhà ngoại mình ấy, cái gì cũng giỏi cái gì cũng tốt nên nó rất được kỳ vọng và kiểu người lớn sẽ không sai nó làm gì đâu, sai mình thì toàn nó làm thay thôi, mỗi lần như vậy mình sẽ bị mắng, lúc đó nó sẽ đứng ra bênh vực cho mình nên mình càng được nước làm tới hơn mỗi khi có giỗ bên ngoại mình.

Năm đó nó và mình cùng ghi nguyện vọng là trường luật tphcm. Ngày xem điểm là nó cùng mình ngồi cạnh nhau xem, cuối cùng nó đỗ trường luật còn mình thì không. Mình nhớ là nó cũng không dám vui mừng khi biết điểm chỉ vì mình không đỗ, nhìn sang mình an ủi rằng vẫn có thể nộp vào khoa luật của trường khác mà. Thực ra lúc rớt trường luật mình không hề buồn vì mình không thích ngành đó, mình nộp là do gia đình mong muốn thôi.

Mình nộp vào trường khác, học ngành du lịch, bọn mình sống cùng một thành phố nhưng không thể ở gần nhau, cuộc sống bận rộn, nhà không khá giả nên hai đứa đều phải đi học rồi đi làm, cũng ít gặp mặt, ít trò chuyện hơn... mình thích nhất là những kỳ nghỉ, về nhà gặp nhau cái là có thể ngồi cạnh kể cho nhau nghe những chuyện trong thời gian qua, thầy cô bạn bè đồng nghiệp, ngồi hàng tiếng đồng hồ cũng không thấy chán. Đối với nó, khi ở cạnh hơn hai mươi năm nhưng mà mình chưa từng cảm nhận được khoảng cách giữa hai đứa, cho dù nó là con nhà người ta điển hình và gia đình mình hay đem ra so sánh, nhưng mình vô cảm với sự so sánh đó, với đứa khác thì chắc chắn sẽ có khoảng cách nhưng với nó thì không. Có lẽ ở cạnh nó quá yên bình, quá được nuông chiều bao bọc nên mới vậy.

Nó là người mà mình có thể nói mọi bí mật, chỉ cần nói rằng đừng nói với ai, thì thật sự đã chôn những bí mật đó cùng dưới nền đất lạnh. Là người mình cực kỳ tin tưởng trên cuộc đời này.

Là người chiều mình thành một đứa con gái có thể lười có thể nhõng nhẽo khi có nó bên cạnh, cho dù mình ở ngoài đời cứng đầu hay cố bươn chãi thế nào, thì về cạnh nhau lại chỉ muốn dựa dẫm vào nó.

Các cậu có tin không? Sau khi nó mất, đến tận bây giờ mình cũng không biết thắt một cái nơ đàng hoàng, càng không biết tết tóc sao cho gọn gàng đẹp đẽ. Sau khi nó mất mình đã cắt tóc ngắn, cứ dài ra là sẽ cắt ngắn đi. Chưa từng để lại tóc dài như ngày xưa.

Nó là người không bao giờ chê bai ngoại hình của mình, sẽ lên tiếng bảo vệ mình ngay khi có người nói mình mập hoặc chê bai ngoại hình của mình.

Người ta nói băng không bao giờ hình thành trước khi sương rơi, mọi thứ đều có dấu hiệu báo trước cả. Mình học du lịch, ngay từ năm nhất đã may mắn được đi tour, sau đó đi rất nhiều nơi vì tính chất công việc. Thời điểm đó mình là đứa không biết sợ thứ gì, không nản lòng dù mình gặp phải những chuyện rất không hay trong những năm đó nhưng mình nghĩ mình có thể chịu đựng và rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi. Bởi vì, có lẽ mình từng nghĩ, cho dù mình có vấp ngã có đánh đổi thứ gì đi nữa thì mình không bao giờ mất hết tất cả. Mình có nó, có một điểm tựa vô cùng đáng tin và vững chãi.

Mình từng nghĩ, không phải nghĩ mà là chắc chắn tin rằng cho dù mình đi xa đến đâu, đi lâu đến thế nào thì nó sẽ vẫn luôn ở đó khi mình quay đầu, vì vậy mình mới có đủ can đảm, có đủ tự tin sống những năm tháng bay nhảy tự do. Cứ thế mạnh dạn mà sống thôi.

Một ngày khi mình về quê, bọn mình nói chuyện, mình nói là mình muốn được đi xa hơn nữa. Nó mới không vui không buồn mà nói rằng đừng đi xa quá, lỡ có chuyện gì thì sẽ quay về không kịp. Vì nó là người mang tính ổn định, chọn quay lại quê tìm một công việc chứ không ở lại Sài Gòn, lúc mình nghe câu đó, mình cảm thấy hơi lạ vì nó chưa bao giờ ngăn cản mình làm gì đó, nhất là ước mơ tự do của mình, mình tưởng đó là do tính của nó nên muốn mình cũng ổn định đừng đi xa nhà thôi và không nghĩ nhiều.

Sau đó gần hai tháng, đáng lý mình sẽ về quê nhưng kỳ nghỉ đó mình có tour nên không về, nếu về lần đó mình sẽ gặp được nó lần cuối nhỉ? Sau đó không đến một tháng mình gặp trục trặc trong công việc, mình nghỉ việc và thật sự tuyệt vọng, thế là mình quyết định đi xa một chuyến để giải tỏa thay vì quay về nhà. Mình bắt xe lửa đi đến Hà Nội. không nói với ai hết, kể cả nó, mình một mình dạo Hà Nội xong rồi xuống Ninh Bình chơi, dự định sẽ lên Cao bằng và Tây Bắc nữa. Đó là lần đầu tiên mình đi xa nhà nhất. Hôm trước đó nó có nhắn tin cho mình, nội dung cũng là vì lo cho mình, nhưng lúc đó mình như giận dỗi cả thế giới ấy, mình không trả lời tin nhắn, mình nghĩ đi chơi về rồi trả lời sau.

Nhưng mà ngày mai đó của bọn mình không đến nữa. Đêm mình ở Ninh Bình nhưng cứ trằn trọc bất an không rõ lý do, gần một giờ sáng vẫn chưa ngủ, mi mắt mình giật điên cuồng đến nổi mình sợ run lên nằm co ro trong chăn, cảm giác bất an không tên không thể nào hiểu nổi. Tối đó mình ở homestay, một mình một phòng, mình nhớ rất rõ mình đã khóa cửa rất kỹ luôn. Không biết mình chợp mắt khi nào, nhưng bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại, mình bật dậy trong hoảng hốt, nhìn ra thấy trời chưa sáng và cánh cửa phòng mình bị bung khóa mở hé ra một khoảng nhỏ. Mình thấy chị mình gọi, một dự cảm không lành chút nào trỗi dậy, tay mình cầm điện thoại run lẩy bẩy, lúc đó là hơn 4h sáng gần 5h. Chị mình khóc nức nở, nói nó mất rồi vì tai nạn giao thông lúc mười hai giờ hơn.

Mình nghe cái tên đó, nghe tiếng khóc của chị mình, mình cố bình tĩnh để hỏi lại có thực sự là nó không rằng chị mình đang nói gì vậy.... nghe chị mình xác nhận, mình chỉ có thể kêu trời một tiếng, cảm giác gì nhỉ? Kiểu như trống rỗng ấy, đầu óc mình trống rỗng như bị đánh một cú rất mạnh đến lú lẫn rồi. Chị kêu mình về nhà đi.

Mình buông điện thoại và ngồi gục trên giường, mình bàng hoàng đến nỗi không thể khóc vào lúc đó luôn, mình không biết mình vừa nghe chuyện gì hết, là thật hay là mơ, cơ thể mình run bần bật không thể kiểm soát... ah, mình nhớ như in nên giờ ngồi viết ra, vẫn cảm thấy tim mình rất đau.... rồi mình nhận được một cuộc gọi từ một chị gái khác, thêm một lần xác nhận, chị nói mình về nhà đi, có lẽ vẫn còn kịp tiễn nó một đoạn, chị lo rằng mình shock quá không thể về được vì lúc đó mình chỉ đi du lịch có một mình và ở quá xa nhà. Quê mình ở miền tây lận. Mình cắn răng nén khóc, một tay nắm chặt ngực áo, một tay với lấy điện thoại tìm đường về nhà. Miệng mình lẩm bẩm van xin nó nhất định phải đợi mình về nhà, lặp lại mấy chục mấy trăm lần, rằng nhất định phải đợi mình về nhà. Trong đầu mình vẫn không chấp nhận cái chết của nó nhưng mình biết đó không phải là lúc để khóc và mình nhất định phải tìm cách quay về nhanh nhất có thể vì biết nếu không quay về kịp mình sẽ phát điên cả quãng đời sau này mất.

Mình mới đến Ninh bình lần đầu không biết gì nhiều cả và mình mua tour từ Hà nội xuống đó nên không biết có xe nào đi về Hà nội để mình bay về. Mình ngồi trong phòng tối một mình search gg những nhà xe, các cậu biết không, quãng đường về nhà mọi thứ đều như được sắp đặt sẵn, nếu không muốn nói rằng khá trơn tru, nhà xe đầu tiên hiện lên khi tìm kiếm có luôn chuyến xe lúc 6h sáng đón tận nơi và ra thẳng sân bay Nội Bài, gọi xác nhận với nhà xe xong mình tìm đến vé máy bay, thời điểm dự kiến xe đến sân bay, vừa kịp lúc có thể checkin một chuyến bay sớm nhất để bay về Cần Thơ. Đó là lần đầu mình đi máy bay, thật sự luôn.

Sắp xếp xong, mình đi nhét tất cả đồ đạc quần áo vào balo. Xong hết rồi mình ngồi thụp xuống sàn nhà và bật khóc, mình cảm thấy sắp chết ngạt đến nơi và mình cũng không biết phải làm sao hết, vẫn không hiểu chuyện gì thực sự đang xảy ra luôn, mình mãnh liệt chối bỏ thực tại, bên cạnh mình không có một ai cả, mình cứ lẩm bẩm rằng nó nhất định phải đợi mình về, nhất định như vậy, mình cố nhủ bản thân phải bình tĩnh lại, bình tĩnh để quay trở về.

Từ khi lên xe quay về hà nội mình không thể ngừng khóc, mình ăn vội ổ bánh mì khô khốc ở sân bay đợi đến giờ checkin, trong hơn hai tiếng đợi lên máy bay bụng mình nhộn nhạo khó chịu và mình phải vào nhà vệ sinh hơn mười lần. Mình không còn chút sức lực nào, ngồi bệt ngay trước bảng thông báo lên máy bay, sợ bỏ lỡ chuyến bay và không về kịp, bật khóc và mặc kệ người ở đó, cả người thì lã đi và lạnh toát... người nhà cứ thay nhau gọi cho mình vì lo lắng tâm lý mình không ổn định trên đường về sẽ xảy ra chuyện không may. Về đến cần thơ mình đi taxi về bến xe và bắt xe quay về nhà. Một hành trình hơn mười hai tiếng trong nước mắt, mình khóc suốt đoạn đường về, 3 chuyến xe và một chuyến bay... là chuyến đi không bao giờ mình quên được. Trong lúc đó mình còn nhận được nhiều cuộc gọi và tin nhắn của bạn bè nó, hỏi mình có thật sự là nó đã mất không. Má ơi, cả thế giới lúc đó, những cuộc gọi như hàng trăm cú búa gõ buộc mình ở thực tại và buộc mình chắp nhận nod đã mất và mình quay về để dự đám tang của nó. Mình còn không có cơ hội chạy trốn hay phủ nhận thực tại nữa

Mình bước vào nhà ngay cửa đã nhìn thấy di ảnh và quan tài nó, mình chạy đi và trốn sau cửa căn phòng gần nơi đặt quan tài và bật khóc. Mình quay về muộn, mọi người đều ở đó, không những nó, mọi người đều đợi mình về, mình, người mà vốn dĩ phải ở đó ngay từ đầu mọi ánh mắt đổ dồn về phía mình, có người đến kéo mình ra cạnh quan tài nó, gọi tên mình, gọi tên nó  nói với nó rằng mình về rồi nè. Nói với nó mình về kịp rồi. Mình nhớ hết mọi điều về hôm đó. Mình khóc đến ngạt thở và ngồi cạnh quan tài nó. Lúc đó có một con bướm trắng đã xuất hiện và bay xung quanh mình mấy vòng rồi đi mất. Mình biết đó là nó, nó đã thực sự đợi mình quay về để nói lời tạm biệt.

Đám tang đó là cảnh bi thương nhất mình chứng kiến. Mình nghe vô cùng nhiều câu nói rằng mình về rồi đó hả. Có người nói với mình ngồi cạnh quan tài thì đừng khóc thương, nếu vậy người đã mất sẽ vương vấn bận lòng. Nhưng mà có cách nào để không khóc không. Mình thức trắng đêm, đốt giấy dể giữ ấm cho nó, cố dặn lòng không khóc nhưng không thể làm được.

Mình tự nói mình phải chịu đựng, tiễn nó một đoạn cuối cùng, đó là việc cuối cùng và duy nhất mình còn có thể làm cho nó trong cuộc đời này. Hai ngày đó mình chỉ ăn cơm trắng chan nước lạnh vừa nhai vừa nuốt nhưng không có cảm giác gì, đắng nghét như ăn phải bùn đất ấy, nhưng phải cố nuốt xuống như vậy mới có thể trụ được đến cuối cùng.

Sau đám tang thì mọi chuyện mới bắt đầu trở nên khủng khiếp hơn, là lúc sự biến mất của nó thực sự để lại khoảng trống trong cuộc sống của mình và những người thân. Mình không dám đối mặt với mẹ nó trong khoảng thời gian dài sau đó, sau đám tang mình sang thắp hương mỗi ngày, mẹ nó nói với mình rằng vốn dĩ có hai đứa, bây giờ sao nó mất, sao chỉ còn lại mình. Mình thực sự suy sụp khi nghe điều đó. Trong lòng mình thực sự có suy nghĩ tại sao mình không phải là người chết, nó tốt hơn mình mà, đáng sống hơn mình mà, mình biết rất rõ, việc mình và nó luôn ở cạnh nhau từ nhỏ đến lớn, thời điểm nhạy cảm, nhìn thấy mình không thể tránh được mà nghĩ đến nó, mình không thể đối mặt với mẹ nó nên đã né tránh một khoảng thời gian.

Suốt hơn hai tháng sau đám tang mình không có một giấc ngủ đàng hoàng, đêm nào cũng khóc ướt gối, khóc đến khi mệt rồi thiếp đi, những giấc ngủ ngắn, chập chờn, không mơ thấy nó thì sẽ mơ thấy ác mộng, lần nào giật mình thức dậy cũng mồ hôi ướt đẫm cả người, rồi cơ thể cứng đờ vì sợ hãi.

Bố mẹ mình sợ tâm lý mình không ổn định sẽ làm chuyện dại dột, luôn đặt mình trong tầm nhìn và tầm kiểm soát, buổi tối bố mẹ ngủ chung phòng với mình, chỉ cần mình ra ngoài dù là đi toilet hay bỏ ra ngoài khóc chỉ hơn 5 phút là mẹ sẽ thức dậy và đi tìm mình. Đến khi nào mình chịu quay về ngủ thì thôi. Có một tối khi mình ra trước nhà khóc, mẹ tìm mình, vừa nghẹn ngào vừa nói mình rằng mình đừng làm mẹ lo lắng nữa về phòng ngủ đi được không.

Mình nhận ra mình không được khóc nữa, không thể khóc trước mặt mọi người, ban ngày cố tỏ ra là ổn nhưng tối chỉ biết cắn răng khóc, không dám nhắm mắt lại vì sợ những cơn ác mộng dày vò.

Bố mẹ phản đối việc mình quay lại sài gòn, muốn mình ở quê tìm một công việc, họ không muốn mất mình, nhưng mà quê nhà là nơi bọn mình lớn lên cùng nhau, mọi ngóc ngách trong nhà, con đường nhỏ trước nhà, những ngôi trường hàng quán thì nhìn đâu cũng sẽ thấy bóng dáng hai đứa ở đó.

Bố mẹ và mọi người xung quanh hiểu rất rõ cái chết của nó tác động đến mình lớn như thế nào.

Mình không chịu nổi, cảm giác mỗi ngày bị bào mòn, mỗi ngày cứ như chết đi một chút ấy. Day dưa thuyết phục mãi mình đã quay lại SG không bao lâu thì dịch ập đến mình lại về nhà, bố mẹ giữ mình ở quê hai năm, hai năm trống rỗng trong cuộc đời mình. Mình mất hết dự định tương lai, kiểu thực sự thế giới đã sụp đổ ấy. Mình trở nên yếu đuối dễ tổn thương và sợ sệt mọi điều, mình không muốn ở quê nhưng cũng không có ước mơ đi quá xa nhà như trước nữa. Mình sợ xe cộ, sợ cuộc gọi đêm, sợ sẽ không quay về kịp, sợ bản thân sẽ hối hận. Mình không những mất nó mà còn mất cả thế giới mình từng sống. Mình nhận ra mình đã rất ích kỷ, mình chỉ biết nhận ở nó, được nó nuông chiều nhưng chưa từng làm gì cho nó cả, bọn mình từng muốn đi du lịch cùng nhau, nhưng lúc có thời gian thì không có tiền, lúc đi làm có tiền thì lại không có thời gian, hẹn mãi đến khi nó mất chưa có chuyến đi nào cả. Mình luôn nghĩ rằng mọi khoảng khắc quan trọng trong cuộc đời sau này của mình sẽ luôn có sự hiện diện của nó, sẽ cùng nó già đi, mọi thứ bỗng chốc cứ thế tan biến.

Mình vốn không tin vào tình yêu, cũng có chút vấn đề niềm tin vào bản thân đến từ định kiến gia đình, gd cấm cản mình hẹn hò lúc còn đi học, nói với mình rằng mình luôn phải hiểu rõ hoàn cảnh của bản thân, và tình yêu cổ tích là thứ cuối cùng mình phải nghĩ đến trong cuộc sống. Mình thấy tình yêu phiền vãi, và ở cạnh nó mình được nuông chiều như vậy, làm gì ngoài kia có thg nào có thể tốt với mình như vậy, nên mình chưa rừng nghĩ mình sẽ hẹn hò hay kết hôn, nghĩ rằng sẽ độc thân như v rồi cùng nó già đi. Mình biết nó cũng sẽ không kết hôn vì nó không thích con gái, nhưng nó lại mang gánh nặng của cháu đích tôn, cả dòng họ bên ngoại mình đặt rất nhiều gánh nặng lên vai nó, nó không thể sống thật với bản thân cũng không thể nói ra rõ ràng, bọn mình đều âm thầm hiểu. Đó là lý do mình đã từng nghĩ quãng đời sau này mình sẽ đồng hành cùng nó.

Việc mình ở cạnh nó quen thuộc đến nổi mình xem đó là chuyện hiển nhiên và bình thường nhưng khi nó mất rồi mình mới nhận ra đó không phải hiển nhiên, cũng không phải mãi mãi.

Mình, trong vô thức đã dựa dẫm vào nó rất nhiều, người khác cũng biết rõ điều đó, chỉ có người trong cuộc là không hề nhận ra. Khi nó mất, mình nghe rất nhiều câu giả như, hồi đó đi đâu cũng có hai đứa bây giờ chỉ còn có một đứa, ngta nói rằng bọn mình từng giống như hình với bóng, làm sao không vô thức nhắc đến nó khi nhìn thấy mình được. Mình cũng từng nghe mẹ nó vừa khóc vừa nói lúc trước cái gì cũng có 2 đứa giờ còn mỗi mình còn nó thì chết rồi... mình nghe nhiều vô cùng nhiều những câu tương tự, tết thì bọn mình có truyền thống sẽ đi nhà họ hàng trong xóm thắp hương chúc tết ấy, mình đã không dám ra đường ngày tết, mình sợ nghe ngta nói những lời này, sợ ngta nhìn mình rồi lại khóc... lúc đó cảm giác của mình ấy hả... mình thấy bất lực lắm, kiểu mình bị đặt vào một hoàn cảnh không thể thay đổi bất cứ điều gì, không thể làm được bất cứ điều gì... mình nghĩ hay là mình cũng đi theo nó cho rồi....

Mình đã không thể làm vậy. Có rất nhiều lý do. Nhưng nó là một trong những lý do mình phải sống tiếp. Bởi vì cho dù đã không còn trên đời nữa, nó vẫn luôn bảo vệ mình. Nó luôn ở trong giấc mơ, yên bình ở cạnh mình, để mình tránh xa những cơn ác mộng đáng sợ... mình là người duy nhất và mơ thấy nó nhiều nhất.

Mình đã sống trong quãng thời gian tăm tối sau khi nó mất, phải nói là tối thui luôn, mỗi khi nhắm mắt lại trong tâm trí chỉ có bóng tối và hình ảnh bản thân cuộn tròn đau đớn trong bóng tối ấy. Mình không thể làm gì để cứu bản thân mình hết, mình phải lập tức mở mắt ra nếu không mình biết chỉ cần nhắm mắt quá 5s mình sẽ nhớ tới nó rồi sẽ phát điên mà gào khóc không thể nín.

Lúc đó thì khả năng trực giác của mình cũng mạnh mẽ hơn bất cứ lúc nào. Từ nhỏ mình đã nhìn thấy những điều không thuộc về thế giới thực, càng lớn càng ít đi, nhưng nó lại mạnh mẽ hơn khi em mình mất, mình cảm nhận được nó, có thể nhìn thấy nó trong mơ, một thời gian rất dài nó, thông qua những giấc mơ giúp mình dần dần đối diện với cái chết của nó, rằng không phải nó đột ngột mà bỏ mình lại một mình... rằng mình không phải bị bỏ rơi.

Mình từng không hiểu tại sao nó lại phải chết, vốn dĩ là một người tốt như vậy, được nhiều người yêu mến như vậy tại sao lại ra đi. Mình cố đi tìm một lý do, vì biết đâu, nếu có thể gọi tên, nếu có gì đó để đổ thừa, liệu mình có thể dễ dàng chấp nhận sự ra đi của nó hay không?

Thế là mình biết về linh hồn, quy luật nhân quả, kiếp trước kiếp sau. Mình chọn tin vào chúng. Nghe thì vô lý nhưng đó là lý do để nhắc nhở mình không được phép tự ý từ bỏ cuộc đời mình. Có một ý trong quyển sách mình đọc nói rằng sau khi mất linh hồn trở về thế giới linh hồn, sẽ có người thân yêu của họ ở kiếp này đợi họ ở cánh cổng dẫn họ đi qua thế giới bên kia để linh hồn bớt đi sợ hãi bỡ ngỡ và nhìn nhận ra cái chết của bản thân. Đó giống như một món quà vậy, nếu mình từ bỏ cuộc sống, mình sẽ không được nhận quà, đến cuối cuộc đời, qua thế giới bên kia cũng không thể gặp được nó. Mình thực sự muốn gặp lại nó thực sự rất nhớ nó, nếu đã không thể thay đổi ở thế giới này, mình lựa chọn tạo nên tương lai, ở cuối đường đời, nhất định sẽ gặp lại nó, vì vậy mình phải dũng cảm sống tiếp cuộc đời mình.

Mình cũng bắt đầu tập thiền định vì cảm xúc rối loạn bên trong... và rồi đã dần có được câu trả lời...

Lý do mà nó rời đi như vậy là vì mình, không phải ý nghĩa xấu và tự trách đâu, đến tận hiện tại mình mới biết rõ và chấp nhận câu trả lời này, khi bắt đầu hỏi lý do, mình đã biết đáp án rồi, nhưng mình hiểu theo sự tiêu cực nhất... nhưng đó không phải kiểu đáp án mà nó muốn mình nghe. 

Mình cố chấp lắm các cậu. Và cũng từng thu mình với thế giới không chấp nhận sự dịu dàng của thế giới này dành cho mình. Dù ai có khuyên thế nào thì vẫn cố chấp suy nghĩ đau khổ. Mình nhận được rất nhiều tín hiệu, các cậu biết đó, kiểu tín hiệu vũ trụ ấy, những cuốn sách mình đọc, nghĩ lại mới thấy không phải tình cờ, cả việc bắt đầu viết NMNCBM cũng vậy, là vũ trụ bắt đầu khởi động hành trình chữa lành cho mình, kiểu ông bà, những linh hồn hướng dẫn bảo vệ và cả nó đều thấy mình đang ở trong trạng thái báo động vô cùng rồi ấy, kiểu mình phản ứng quá mạnh vượt tầm dự đoán nên vũ trụ hoảng phải lộ liễu gửi tín hiệu cho mình luôn. Thông qua sách vở, thiền định và những giấc mơ, gửi mọi tín hiệu, mọi đáp án và sự yêu thương bảo vệ cho mình, bình thường thì những tín hiệu này sẽ được gửi âm thầm hoặc làm âm thầm nhưng mình là cái kiểu phải để lộ hết ra, ngày ngày show ra để mình có thể nhìn thấy.

Bọn mình không được định để ở cạnh nhau suốt đời, và mình có một bài học cần học, bài học về niềm tin và tình yêu. Nếu nó không mất mình sẽ không học được bài học. Học phí một bài học thực sự quá đắt. Nhưng mình buộc phải trả và buộc phải học. Mình biết nó là tri kỷ của mình, là kiểu linh hồn tri kỷ ấy, chứ không chỉ là tri kỷ theo thế giới này. Vốn dĩ, mình được sinh ra và được định phải sống cô độc và khổ sở tr9ng chuyện tình cảm cho đến khi mình có thể gặp được người đồng hành định sẵn, mình biết được một điều rằng, vốn dĩ nó và mình sẽ ko xuất hiện trong cuộc đời nhau ở kiếp này, nó có con đường riêng, nhưng vì nó không muốn mình cô độc như vậy trong những ngày trẻ dại, đã đồng ý ở cạnh mình một đoạn đường, dùng sự ra đi của nó để tạo cơ hội cho mình hiểu được mình cần phải học điều gì trong cuộc đời này.

Niềm tin của mình và nỗi sợ liên quan đến tình yêu là điều mạnh mẽ mình không thể hiểu, mình không tin rằng mình sẽ gặp được người tốt, không tin rằng tình yêu có thể khiến mình hạnh phúc, không nghĩ bản thân xứng đáng được ai đó yêu thương dung túng bao bọc, gia đình luôn nói là phải dựa vào bản thân và dựa vào gia đình, dù vấp ngã hay chảy máu cũng đừng nghĩ rằng  sẽ có hoàng tử nào đó xuất hiện và bảo vệ mình. Mình cũng nghĩ bản thân không đủ tốt để được yêu thương, không xinh đẹp, không giỏi giang, và chỉ là một người con gái rất đỗi tầm thường. Nhà mình bảo mình đừng mơ mộng rằng trên đời này có đứa con trai nào tốt kiểu hoàng tử gì đâu bảo mình đừng mơ mộng. Gia đình là 1 phần tác động đến nỗi sợ yêu đương của mình. Đã từng là một trong những lý do mình muốn chết khi mình còn rất nhỏ. Nhưng mình hiện tại không trách gd mình, vì tình thương họ trao cho mình lớn lao hơn bấy cứ điều gì khác, họ cũng là người luôn support mình trong cuộc sống, hiện tại, họ cũng dần thay đổi từ suy nghĩ đến lời nói và hành động, dịu dàng kiên nhẫn hơn với mình, không cố ép mình vào khuôn khổ, sẽ nghe theo ý kiến của mình theo một hướng nào đó tích cực hơn, dạy mình dần dần biết yêu bản thân hơn. Mình thay đổi rồi, những người xung quanh của mình cũng thay đổi, thế giới của mình cũng thay đổi rồi.

Tại sao mình nói em mình chết vì mình ấy, vì mình đã vô thức dựa dẫm vào nó quá nhiều, càng lâu càng mất niềm tin vào tình yêu ngoài kia, không muốn kết hôn yêu đương... càng không muốn học bài học đã được lên kế hoạch trước, mình đi lạc trên con đường gọi là định mệnh, không muốn thoát ra. Lúc đó, nó phải rời đi, để mình nhìn nhận lại và đi đúng đường.

Gần đây, cụ thể là chưa đến 1 tuần, mình mới chấp nhận điều này. Đã mấy năm rồi kể từ khi nó mất, mình mới có đủ dũng cảm để 1 lần nhìn lại sự mất mát và những tổn thương của mình.

Quan niệm của mỗi người về mặt tâm linh tinh thần là khác nhau, mình sẽ không bắt ai phải chấp nhận bất cứ sự trái chiều nào với những gì mình viết cả, mình viết ra cũng với mục đích tâm sự với chính bản thân mình, và, mình chọn chia sẽ nó vì mình nghĩ nếu như một ai đó ngoài kia cũng đang phải chịu những nỗi đau mất mát, mình muốn được đồng hành cùng họ trong quá trình chữa lành và tìm lại bản thân, dù chỉ là một chút, mình hy vọng câu chuyện của mình sẽ có thể tiếp thêm sức mạnh cho ai đó đang cần. Hành trinh chữa lành là một hành trình đơn độc chỉ có bản thân ngày ngày làm việc với các vết thương, vừa đau vừa cô đơn, mình hiểu cảm giác đó, nên mình muốn nói rằng, cậu ơi, mình cũng giống như cậu, những vết thương rồi sẽ lành, có thể sớm, có thể muộn nhưng nhất định hãy gặp nhau ở nơi chúng ta đều có được hạnh phúc nhé.

Trong khi tập thiền định được một thời gian, thế giới tinh thần mình tạo ra trong tâm trí là một khu rừng già yên bình, cho mình chỗ trốn khỏi những nỗi sợ hãi và nỗi đau mà thế giới ngoài kia mang lại, mình chưa từng dám mong cầu điều gì ngoài hai chữ bình yên khi tìm đến thiền định cả. Nhưng thiền giúp mình gặp được những người thầy hướng dẫn tâm linh của mình, họ thường sẽ không nói gì cả, họ cứ thế xuất hiện trong khu rừng tinh thần của mình, cùng mình ngồi bên cạnh con suối nhỏ, giúp mình cảm nhận được sự bảo vệ và an toàn. Tự tập thiền sẽ mất rất lâu để có thể đạt trạng thái thiền sâu, và để gặp được linh hồn hướng dẫn thì cũng không phải điều chỉ cần nhắm mắt ngồi im là làm được. Nghĩ lại thì vừa cảm thấy kỳ diệu vừa cảm thấy buồn cười á các cậu, chúng ta luôn nhận được sự bảo hộ của những người thầy tâm linh nhưng thường nó sẽ xuất hiện âm thầm trong cuộc sống mà chúng ta không nhận ra, cũng như không thể lý giải. trừ khi đó là vấn đề nguy cấp liên quan đến sống chết thì có lẽ chúng ta sẽ cảm nhận được sự can thiệp của họ rõ hơn. Nhưng như mình đã nói đấy, mình nhận được sự hỗ trợ rất lộ liễu trong thế giới thật, có lẽ lúc đó do mình đang tuyệt vọng, hoặc có lẽ họ biết mình cứng đầu, nếu không lộ liễu mình sẽ tìm mọi cách phủ nhận và từ chối sự giúp đỡ đó. Nên là đưa lối dẫn đường mình luôn. Mình tìm đến thiền là một lẽ và lúc đó mình không có khái niệm và còn không biết rằng mình có thể tự kêu gọi những người hướng dẫn này giúp đỡ nếu cần, thế là một ngày nọ, mình đi nhà sách mua quà sinh nhật cho cháu mình, mình không có ý định mua cuốn sách nào cả, nhưng mà không hiểu sao cứ đi lướt qua các khu trưng bày sách hoài, có một cuốn sách nó đập thẳng vào mắt mình trong dàn sách bao la, một cuốn sách về các biểu tượng tâm linh, nói là đập thẳng theo nghĩa đen á, mắt mình cứ bị dán vào đó mặc dù mình không tin cũng không tìm hiểu về khía cạnh này bao giờ, lần đầu tiên mới biết có cái gọi là biểu tượng tâm linh, lý trí mình thì muốn đi chỗ khác mà trực giác cứ bảo phải lấy cuốn sách đó, má ơi mình bứt rứt quá buộc phải cầm nó lên lật lật, nhưng mà lý trí mình thắng nha, mình vẫn tự nói là mình không cần tìm hiểu về nó, không mua cuốn sách đó đâu, xong mình bỏ đi mua đồ chơi cho cháu, trong lúc đợi gói quà, thế quái nào mình lại vô thức đi tới cái kệ bày cuốn sách đó, nó không phải kệ chính giữa nhà sách đâu, nó nằm một bên góc tường phía trong ấy, cuốn sách đó cũng chỉ được bày 3, 4 cuốn gì thôi, mình không thể nhấc nổi chân đi khỏi đó, cuối cùng mơ hồ mà quyết định mua một cuốn sách lạ hoắc không có chút hứng thú. Lỡ mua tốn tiền mà không đọc thì phí, mình mở ra đọc, phần đầu người đó sẽ hướng dẫn cách tiếp cận thiền, khai mở thế giới tinh thần, và có hướng dẫn cách để gặp được người hướng dẫn tâm linh khi cần được hỗ trợ. Mình ghét đọc mấy cuốn sách có kèm bài tập thực hành lắm, nhưng mình quyết định thử những bài tập này, và với tiền đề thiền định trước đó, lần đầu tiên thử mình đã gặp được những người hướng dẫn của mình,, có người cho mình chỉ dẫn nào đó, có người chỉ im lặng ở cạnh mình thôi.

Thiền định giúp mình bình tâm hơn rất nhiều, nhưng mình rất ít thiền, vì mình vẫn còn nghi ngại các vấn đề tâm linh, mình không rõ đó là tâm linh hay là những ảo tưởng mà lý trí của mình dựng lên. Mình sợ mình lại sa đà vào thứ gì đó, bởi vì lúc đó tinh thần mình yếu ớt rất dễ bị tác động. nên mình thu mình với thế giới, hạn chế sự ảnh hưởng từ bên ngoài nhất có thể. Mình biết khoảng thời gian đó, nếu không thể cân bằng cảm xúc sớm thì mình không có cách nào đưa ra được bất kỳ quyết định sáng suốt nào cả.

Những người thầy hướng dẫn của mình đã không vì mình cứng đầu mà từ bỏ mình, họ vẫn luôn bảo vệ mình. Họ có nhiều điều cần cho mình biết để mình không đi sai đường nữa. mọi câu hỏi của mình, họ đều sẽ cho câu trả lời. Tuy mình không mặn mà lắm với các vấn đề tâm linh, nhưng mình có tìm hiểu, và mình cũng hay coi trải bài tarot trên youtube, coi để giải trí thôi, vì mình tò mò kiểu làm sao mà với mấy cái lá bài trừu tượng như vậy mà ngta lại có thể diễn giải thành những câu chuyện như vậy, một ngày nọ mình lướt tarot, chọn một tụ bài, rồi nghe được rằng, có một lời khuyên dành cho bạn, nếu bạn đang gặp khó khăn về mặt cảm xúc, bạn có thể tập thiền định. Mình không nhớ trãi bài đó nói về cái gì, chỉ nhớ đúng một câu kêu gọi ngồi thiền ấy. mình hơi mắc cười, không phải nhạo báng gì cả đâu, mà kiểu giống như những người thầy hướng dẫn của mình gặp phải một đứa học trò cứng đầu đến bất lực ấy, tìm mọi cách kêu gọi thì mình mới chịu làm,

Mình không vui không buồn, không có ý định thiền nhưng sau khi coi video đó mình đã nghĩ hay thiền thử xem sao, cũng là một khoảng thời gian rồi mình không tập thiền ấy. Mình không chắc là lúc đó mình có thể đi đến khu rừng tinh thần đâu, cứ thử thôi. Thường thì sẽ mất một lúc từ khi nhắm mắt lại, hít thở và điều chỉnh tâm trí cơ thể hơi thở thì mới có thể bước vào thế giới tinh thần của bản thân, nhưng hôm đó nha, mình chỉ vừa nhắm mắt lại, hít thở vài lần, còn chưa chuẩn bị tinh thần xong thì đã xuất hiện một khung cảnh lạ lẫm trong tâm trí, mình xác nhận là mình không hề mơ, lý trí mình vẫn còn tỉnh táo vô cùng, nơi đó không phải là khu rừng tinh thần của mình mà là một bãi biển.

Trong cuốn sách hướng dẫn nọ, và rất nhiều sách liên quan đến thế giới tâm linh hướng dẫn tạo nên thế giới tinh thần là một bãi biển và đại dương bao la, dường như bãi biển là cửa dẫn giữa thế giới tinh thần và vật chất, tất nhiên có nhiều cửa dẫn, đó tùy thuộc vào mỗi người nhưng đa phần mọi người đều thoải mái và chấp nhận cửa dẫn là một bãi biển. Sách hướng dẫn tạo nên thế giới tinh thần, nơi gặp gỡ người thầy tâm linh là một bãi biển nhưng vì mình vốn dĩ rất ghét biển, cực kỳ ghét đến nỗi trong thế giới thực tại mình còn không muốn đi ra biển lần nào cả. Nên tất nhiên mình không tạo nên một bãi biển xinh đẹp bao giờ cả, mình lựa chọn tạo nên khu rừng già thay vào đó, có nằm mơ cũng chưa bao giờ mơ mình đang ở một bãi biển cả, vậy mà hôm đó mình được đẩy đến một bãi biển, lý trí mình đang mắng bản thân là làm quái gì ở đây vậy, đi trên bãi biển mà còn vui vẻ như vậy ư?

Mình không thể tỉnh lại giữa chừng trong buổi thiền ngày hôm đó, nó khác hẳn so với những lần khác, mọi thứ cứ thế chảy trôi và mình buộc phải hòa vào phiên bản vui vẻ đang nhảy chân sáo trên bãi biển kia.

Cuối cùng mình đã biết được lý do mình có mặt ở đó, mình vui vẻ bước tới cạnh một anh chàng đang đứng đợi mình ở đằng kia.

Lý trí của mình tò mò người đó là ai, nhưng cảm xúc kỳ lạ lại tràn ngập trong lòng mình ngay khi mình nhìn thấy người đó, mình không nhìn rõ gương mặt người đó nhưng chắc chắn mình chưa từng gặp người đó ngoài đời lần nào, thế mà cảm xúc của mình dành cho người đó quá là kỳ lạ và mãnh liệt là cảm xúc nhớ thương, đau buồn và một tình yêu rất lớn dành cho người đó, dù chắc chắn chưa từng gặp qua nhưng mình lại có cảm giác bọn mình rất yêu nhau nhưng đã bị chia cắt một thời gian rất dài ấy, mà dài ở đây được tính bằng đơn vị kiếp người ấy lý trí mình thực sự không hiểu nỗi nhưng trái tim mình hiểu rất rõ ràng, mình chạy đến bên người đó và rồi bật khóc. Người đó đã an ủi và nói với mình nhiều điều, bảo mình hãy đi tìm người đó đi. Người đó cũng đang đợi để được gặp mình.

Người đó biến mất rồi mình tỉnh lại. Cảm xúc của mình vẫn còn đó đến nỗi mình vẫn còn khóc sau khi đã tỉnh lại. Mình hiểu người đó có ý nghĩa gì trong đời mình, hiểu hết những gì người đó nói với mình.

Mình không tin vào tình yêu nhưng mình luôn biết rõ mình muốn ở cạnh một người như thế nào, một người dịu dàng ôm mình mỗi khi mình buồn bã, mỗi khi mình tức giận hay im lặng, mình chỉ mong bạn đời của mình có thể bao dung và hiểu cho mình kể cả khi mình không thể nói cho họ biết những cảm xúc của mình. Chỉ cần im lặng ôm lấy mình thì mình đã rất biết ơn sự đồng hành của họ rồi. mình chưa từng có tiêu chuẩn gì về ngoại hình hay tiền bạc của bạn đời mình. Chỉ nghĩ rằng nếu như phải lập gia đình theo như quy luật vận hành của cuộc đời một con người thì mình chỉ có một mong muốn đó. Nhưng ngta nói với mình không có người như thế tồn tại trên đời đâu, nếu mình im lặng làm gì có ai có thể chấp nhận mãi. Nói mình đừng có yêu cầu cao như vậy. Dần dần càng lớn mình cũng không có hy vọng về việc trên đời có người nào giống như tiêu chuẩn của mình, nó không cao nhưng đó chắc chắn là điều rất khó thực hiện. phải cần rất nhiều yêu thương, rất nhiều bao dung rất nhiều kiên nhẫn mới có thể làm được, nhưng mình chấp niệm với tiêu chuẩn đó là vì mình cũng sẽ đồng hành cùng người đó theo cách như vậy, mình đảm bảo bản thân có thể làm điều đó cho họ nên kỳ vọng được đáp lại như thế không vô lý chút nào cả. Gọi là chấp niệm nhưng chỉ là trong suy nghĩ mà thôi còn thực tế, mình đã nghĩ thực sự cả đời có thể sống độc thân chứ không cách nào tìm được người mong muốn cả.

Cho đến lần thiền đó, mình bắt đầu nhen nhóm một tia hy vọng rằng người đó có tồn tại, nguời mình gặp trên bãi biển y hệt tiêu chuẩn mà mình muốn ở người bạn đời tương lai luôn. Là lần đầu tiên mình cảm nhận được những cảm xúc đó. Mình cũng muốn tin rằng trên đời này mình không cô độc, có người dành cho mình ở đâu đó ngoài thế giới này.

Thật lòng là lúc đó mình đã cảm thấy vô cùng cô độc và tối tăm, cảm giác như mình bị bỏ rơi ấy, dù mình có gia đình nhưng em mình để lại cho mình một khoảng trống không thể lấp đầy được.

Mình không biết người đó là ai cả, không có chút thông tin gì hết, không biết họ có thực sự tồn tại trên cõi đời này không, không biết làm cách nào để đi tìm họ cả.

Thế là mình tìm cách phủ nhận người đó, vì so với chấp nhận thì phủ nhận sẽ luôn dễ dàng hơn.

Các cậu có thể sẽ khó chịu vì sự cố chấp của mình, nhưng mình cũng không có cách nào khác, mình có những nỗi đau, có những nỗi sợ, có những định kiến ràng buộc mình rất chặt chẽ, đừng nói là vỗ cánh bay đi, có đôi lúc đến thở cũng có thể khiến mình kiệt sức. Mình cũng vừa mất đi người mình yêu thương, vẫn chưa chấp nhận được điều đó, thế giới trước đây mình sống đã sụp đổ, giữa sự ngổn ngang đó, làm sao mình dễ dàng chạy khỏi vùng an toàn để đi tìm một người không rõ sự tồn tại chứ.

Mình lờ đi và thực sự quên mất người đó, cho đến mấy tháng sau khi mình bị covid và di chứng mất ngủ kéo dài gần hai tuần khiến mình như phát điên, hôm đó là đỉnh điểm của sự kiệt quệ vì không thể ngủ ngon được ngày nào hết, mình cố nhắm mắt lại, cố tìm giấc ngủ nhưng lại khó chịu đến bật khóc, lúc đó một mình mình ở trọ ở SG, một mình tự lo liệu khi mắc covid, không dám khóc cũng không dám nói với gia đình vì sợ mn lo lắng, nghĩ rằng bản thân không được khóc nhưng hôm đó mọi thứ đến giới hạn rồi ấy nên mình khóc rất nhiều và chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Trong giấc mơ mình lại thấy người đó, nằm bên cạnh, quay mặt lại đối diện với mình, nắm tay mình dỗ dành nói mình nhắm mắt lại ngủ đi, mọi chuyện sẽ ổn thôi, trong mơ đó mình có cảm giác vô cùng buồn ngủ, mi mắt cứ muốn sụp xuống nhưng mình cố nhướn mắt lên, muốn nhìn rõ gương mặt người đó, dù ở sát bên rất gần luôn nhưng mình không thể nhìn rõ mặt người ta, xong người đó mới lại nói mình nhắm mắt lại ngủ đi, không cần nhìn mặt ng đó đâu. Mình định cãi lại nhưng cơn buồn ngủ kéo đến rất nhanh, mình nhắm mắt lại ở trong giấc mơ đó, người đó biến mất, mọi thứ im lặng và tối đi, giống như màn đêm buông xuống vậy. Thế là mình ngủ một giấc tới sáng và ngày hôm đó cũng chấm dứt chuỗi mất ngủ vì di chứng covid luôn. Mình cũng không hiểu nổi, chỉ thấy kỳ diệu một chút. Mình chưa từng nghĩ đến người đó lúc mình khó chịu, cũng chưa từng nghĩ mình có thể mơ về người đó thêm một lần nữa.

Nghe khó tin giống như bịa chuyện ấy nhỉ nhưng mình thực sự đã mơ như vậy đó, và đó cũng không phải giấc mơ bình thường.

Trong sự ngờ vực, mình muốn tin vào sự tồn tại của người đó nhưng lại không dám để bản thân tin tưởng những điều chỉ diễn ra trong mơ kia. 

Mình lại lờ đi, và những giấc mơ từ đó không chỉ là những giấc mơ bình thường, và mình có thể nhớ được chúng, những giấc mơ đó khơi dậy tất cả bóng tối và nỗi sợ của mình, bắt mình đối mặt với chúng, không có cách nào tự mình tỉnh dậy hết.

Thời gian đó cũng rất mệt mỏi, nhưng những giấc mơ là cách duy nhất lúc đó giúp mình nhìn nhận những vấn đề sâu thẳm trong lòng.

Các cậu biết gì không mình đã không hề một mình trong khoảng thời gian đó. Gia đình support mình nhiều mặt, còn về mặt năng lượng tinh thần vẫn có những người luôn chăm sóc mình. Người mình nhìn thấy lúc thiền định là một trong số đó.

Sau khi bị covid mấy tháng thì tinh thần mình cũng khủng hoảng và stress rất nhiều. Nó dẫn đến nhiều hệ lụy về sức khỏe đến nỗi mình ko thể phớt lờ nữa, tóc mình rụng nhiều đến phát sợ, một chải đầu hoặc gội đầu đầu đều nắm phải một nắm rất nhiều tóc rụng, chỉ việc nhìn đống tóc đó thôi thì chỉ số stress cũng tăng cao ấy :))) sau đó là mình bị rối loạn nhịp tim, rối loạn cả chu kỳ dâu rụng, những lúc tới ngày là đau đến không đi nổi vừa lạnh vừa sốt, bị hành lên bờ xuống ruộng, kiểu lạnh từ trong xương ấy lạnh ra ấy, mất cân bằng nội tiết tố, trước đó mình đi qua mấy ngày dâu rụng rất vô tư nha. Mình đã đi khám ở bệnh viện lớn làm đủ xét nghiệm nhưng bác sĩ nói kết quả xét nghiệm rất bình thường không tìm ra nguyên nhân của các triệu chứng đó. Đến khoa cuối cùng của hôm đó là khoa nội tim mạch, bác sĩ hỏi rất kỹ càng nhiều thứ vì nhịp tim mình rất cao, mà ko tìm được vấn đề gì khi siêu âm, thế là bác sĩ mới hỏi mình dạo này có căng thẳng gì không. Nếu không có nguyên nhân về mặt sinh lý thì chỉ có thể do mình stress mà sinh ra các vấn đề ấy. Mình chợt nhận ra stress có thể ảnh hưởng đến mình kinh khủng như thế.

Nên là các cậu phải chăm sóc sức khỏe tinh thần của mình thật tốt nhé, nếu có vấn đề gì thì nên đi thăm khám và nhận sự tư vấn của bác sĩ nhé.

Sau đó mình cố gắng tìm cách giảm bớt áp lực cho bản thân, cũng quan tâm đến sức khỏe hơn. Nhưng khi đến ngày vẫn bị hành lên bờ xuống ruộng. Bsi đã kê đơn thuốc cho mình để sử dụng vào những ngày đó và theo dõi tình trạng của bản thân. Bsi nói khi nào đau quá không thể chịu được mới cần dùng đến nó, xong mình cũng ráng chịu khi đến ngày mà ko uống thuốc, nhưng hôm đó càng lúc càng đau. Buổi tôid cả người ướt đẫm mồ hôi nhưng cảm giác lạnh lẽo và run bần bật. 3h sáng lăn lộn không thể ngủ được, nửa thân dưới, bụng và thắt lưng đau kiểu bị tê liệt luôn ấy trong đầu mình tự nhủ phải ngồi dậy lấy thuốc uống nhưng ko thể ngồi nổi, mình đau quá nên nằm khóc ráng đợi cơn đau dịu một chút rồi lấy thuốc uống sẽ đỡ. Nhưng không dịu lại chút nào, trong vô thức mình lại nghĩ tới người đó mình mới vừa khóc vừa nói thầm là anh ơi em lạnh quá đau quá á... vừa nói một lát nhắm mắt lại một cái đã thấy mình đang ở trong giấc mơ, mà mơ thấy dáng vẻ mình đang nằm nghiêng người ôm gối ôm trong phòng trọ tối y hệt thực tại lúc đó luôn. Rồi, vậy mà người đó thực sự xuất hiện trong giấc mơ, và mình vẫn không thấy mặt, người đó nằm sát ngay phía sau lưng mình, ôm mình từ phía sau, xoa thắt lưng và vùng bụng bị đau cho mình, dỗ rằng cố chịu một chút sẽ không đau nưa, anh ở đây rồi, nhắm mắt lại nghỉ ngơi một chút nhé. Mình nhắm mắt lại và dần chìm vào giấc ngủ,  ko mơ thêm gì nữa, tỉnh lại đã 9h sáng, cơn vật vã qua đi, mình ngủ thẳng cẳng luôn, và... đáng sợ nhất là mình không còn bị đau gì nữa luôn. Tới mình còn tự sợ nữa ấy.

Đến hiện tại thì tóc mình cũng còn rụng, tim vẫn bị rối loạn, đến ngày vẫn đau bụng một chút nhưng ko còn rối loạn chu kỳ, ko bị lạnh lẽo nữa mà ko cần uống thuốc bsi đã kê ấy.

Cho dù không biết về sự tồn tại của người đó, nhưng mình biết ơn vì người đó đã ở cạnh khi mình bị đau như vậy.

Mình kể về người đó và những giấc mơ... là vì, đó cũng có liên quan đến em mình. Nó cũng xuất hiện trong hai giấc mơ khi mình bị bệnh ấy. Mình đã không nhận ra. Nhưng trước khi người trên bãi biển xuất hiện để dỗ dành mình, có một người con trai luôn luôn xuất hiện trước, ở cạnh mình, đắp chăn cho mình, nói với mình không sao đâu rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi, trấn an giúp mình thôi hoảng loạn, mình ko nhìn được mặt, nhưng có cảm giác rất quen, có cảm giác rất tin tưởng và an toàn khi có người đó. Chính là cảm giác an tâm khiến mình chấp nhận sự tồn tại của ng trên bãi biển. Sau đó thì ng trên bãi biển mới xuất hiện sau. Giấc mơ có mình và 2 người con trai, cảm giác mang lại là không giống nhau, nhưng mục đích của họ đều là yêu thương và bảo vệ mình. Trong những giấc mơ, chỉ có ng trên bãi biển chạm được vào người mình, ng kia luôn ở đó luôn xuất hiện trước tiên nhưng ko thể chạm vào mình.

Mình rất muốn biết danh tính hai người đó,... mình ko nhìn thấy rõ mặt ai cả, nhưng đều có cảm giác quen thuộc.

Mình dần bắt đầu cuộc sống hằng ngày, kiểu tái hòa nhập xã hội ấy, khiến bản thân bận rộn hơn, ít nghĩ ngợi hơn, rồi mình ko còn mơ thấy gì nữa, mình ốm vặt nhưng không ốm đến mức tủi thân mà khóc nữa, thấm thoát 1 năm trôi qua kể từ lần cuối mình mơ về họ, mọi thứ còn là dấu hỏi.

Gần đây mình chợt nghĩ đến người trên bãi biển, trong lòng lại cảm thấy có gì đó rất day dứt nhìn lại thì nhớ ra lâu rồi không còn mơ mộng gì nữa, mình tự hỏi chuyện gì đã xảy ra với người đó. Từ lúc chợt nghĩ đến thì lúc nào mình cũng cảm thấy buồn bã không rõ lý do, rõ ràng cuộc sống mình đang ko có gì khiến mình mang nỗi buồn kiểu như vậy, thế là mình đi đến kết luận. Cảm xúc đó là của người kia. Nỗi buồn và sự cô độc của họ mạnh mẽ đến mức mình có thể cảm nhận được cho dù mình ko biết họ chưa từng gặp họ, cũng không phải trong giấc mơ.

Mình và ng đó có một sự liên kết nhất định về cảm xúc và năng lượng, này là do mình mơ hồ biết được, mình ko hđ trong lĩnh vực tâm linh, nên ko thể nói chắc chắn lý do gì cả, chỉ là trực giác cho mình biết thôi.

Mình quay trở lại nghe tarot sau 1 thời gian dài, dù nghe giải trí nhưng không phải lúc nào cũng có thể nghe nổi kiểu ko bắt đc năng lượng là cảm thấy khó nghe nổi một tụ nào ấy. Xong rồi mình quay lại nghe tarot, rồi mình biết 1 chị, mình cảm thấy rất phù hợp năng lượng với c ấy, cho dù tính mình tiết kiệm, nhưng mình đã nghĩ đến việc liên hệ với c ấy để trải bài riêng về người trên bãi biển. Vì mình muốn đi tìm người đó. Bởi vì sự cô độc và nỗi buồn mình cảm nhận được từ họ. Vì ng đó đã ở cạnh mình lúc mình đau khổ, mình cũng muốn được an ủi họ, mình không thể thông qua những giấc mơ để đến bên cạnh ng kia như cách ng kia đã làm với mình, mình từng nói rất nhiều lần trong đầu rằng dù ko thể gặp ngoài đời nhưng có thể tìm mình trong giấc mơ khi người đó đau khổ và mình sẽ ôm ng đó thật chặt n ng đó đã ko đến trong mơ, có lẽ do cho dù trong mơ cũng không muốn bản thân trở nên yếu đuối trước mặt mình. Mình quyết định đi tìm ng đó.

Mình liên lạc với chị để nhận trải bài riêng, trước đó mình nt trước cho chị ấy sơ sơ về những giấc mơ, nói về việc em mình đã mất, mình hỏi chị rằng ng mình gặp trên bãi biển có phải một người tồn tại trên đời hay không và làm sao tìm đc ng đó hoặc là 1 chút thông tin gì về ng đó.

Mình vốn ko kỳ vọng lắm vào buổi trải bài online này, vì nghĩ chắc c ấy chỉ nói tầm 5 10p trả lời có hoặc không hay gì đó thôi, số tiền mình tt trc là trả cho 1 lần trải 30p vì quy định của chị như v, và c nói nếu có câu hỏi gì khác có thể hỏi thêm trong thời hạn đó. Mình nghĩ là ngoài 3 câu hỏi về ng kia thì ko còn muốn hỏi gì đâu và buổi trải bài sẽ nhanh lắm.

Nhưng không, nó kéo dài gần 1 tiếng, và mình phải trả thêm phí phát sinh. C này hợp năng lượng cực kỳ, giúp mình giải đáp khuất mắc trong lòng, về ng đó, về những nỗi sợ, những niềm tin về tình yêu trước đó của mình, nguồn gốc của 1 số vấn đề mình gặp phải trong đó có lý do em mình mất. Mình ko hề hỏi về vấn đề em mình, cũng ko đề cập rằng em mình mất năm nào. Cũng không hỏi thêm bất cứ câu nào. C ấy cứ trải bài và đề cập đến chúng. C ấy biết mình có biết về câc vấn đề tâm linh, có trực giác tốt nên c ấy đã hỏi rằng mình có biết lý do tại sao em mình mất ko. Mình do dự... ko thể trả lời, mình ko thể nói ko biết vì tỏng lòng mình có biết lý do chỉ là mình ko chấp nhận. Sau đó chị ấy nói e mình mất vì mình. Và giải thích tại sao lại nói như vậy. Buổi trải bài đó gần như là xác nhận lại những gì mình đã biết, mình biết mọi câu trả lời, chỉ là cần một lời xác nhận lại để bản thân ko chạy trốn nghi ngờ.

Có một điều làm mình bất ngờ nữa, chị ấy trải bài và nói về lý do tại sao mình và ng trên bãi biển phải gặp nhau... bọn mình là kiểu được định sẵn sẽ gặp nhau trong cuộc đời này, n gặp sớm hay muộn, có gặp hay ko là do mình hoàn toàn quyết định. Bởi vì ng có vấn đề nhiều hơn chính là mình. Vì mình tự tạo nên một bức tường chắn, cả trong cuộc sống lẫn trường năng lượng của mình. Ng đó cũng từng nói rất rõ trong lần thiền và gặp đầu tiên rằng người đó không thể đi tìm mình được do ng đó ko tìm được mình, ko có cách nào nhìn thấy mình được, ng đó nói chỉ cần mình bước một bước ra khỏi bức tường đó, để ng đó nhìn thấy mình, việc còn lại cứ để ng đó lo hết.

Chị tarot đó miêu tả về người đó cho mình, về mặt năng lượng thì bọn mình tương đương tầng số của nhau nhưng về mặt vật lý và cuộc sống không có cân bằng. Trc khi trải bài mình đã mơ hồ hình dung đc ng đó là ng thế nào lớn hay nhỏ hơn mình gia cảnh giàu hay nghèo... xong bà chị này miêu tả cái giống hệt mấy điều mình đã hình dung. Và c ấy nói bọn mình đến với nhau sẽ có rất nhiều trở ngại, đặc biệt là đối với mình vì ng này tập hợp mọi tiêu chí mà mình sợ hãi khi bước vào một mối quan hệ yêu đương hoặc gắn kết lâu dài. Ng đó tốt nhưng mình sợ. Sợ nhất sự không tương xứng. C ấy mới nói là khi gặp người này, mình sẽ biết được sự mât cân đối và không tương xứng thực sự như thế nào. Và mình phải đối mặt với nó, vượt qua được rồi thì mới có thể ở cạnh nhau. C ấy nói rằng bọn mình phải gặp nhau vì một lý do đặc biệt. Lý do này cũng từng rất nhiều lần cho đến tận giờ vẫn xuất hiện trong mơ như nhắc nhở mình vậy. Lúc chị ấy nói ra lý do đó mình nổi hết da gà, sợ ma thiệt sự vì mình không tin được là c ấy biết đc chính xác điều đó trong khi mình ko hề đề cập đến.

Buồn cười nhất là khi trải xong câu hỏi là c ấy hỏi mình có còn gì hỏi nữa ko ko thì c ấy sẽ dừng lại... mình nói không nhưng c ấy không dừng được, bảo mình là ng đó có lời muốn nói với mình, lá bài đó xuất hiện từ đầu buổi trải bài mà c ấy đã cố lờ đi vì đó ko phải câu hỏi của mình và ko phải đến từ năng lượng của mình, c ấy ko nhận nhưng mà nó rớt ra mấy lần đến gần cuối trãi bài đó khi sắp bài lại thì nó lại rớt ra lần thứ 3 nên ấy buộc lòng trải thêm về lời nhắn của ng đó gửi đến mình. Bà chị đọc xong lời nhắn mà cười quá trời vì độ sến kia... được cái bả rất chấm cái người này, cái chấm nhiều nhất chính là cách ng đó yêu thg mình ấy, kiểu như chị ấy nói khi gặp nhau rồi thì ng đó móc hết ruột gan cho mình, mặc mình giày xéo thế nào cũng đc ấy. Không biết nên vui hay buồn luôn.

Buổi đó là giống như một buổi tư vấn giải tỏa cho mình hơn là một buổi trãi bài về tình yêu. Mình hiểu ra rất nhiều thứ. Một trong những điều quan trọng đó chính là bản thân mình bắt đầu quyết định học cách chấp nhận cái chết của em mình.

Bởi vì mình nhận ra, ng còn lại trong giấc mơ kia là em mình, cảm giác an toàn và tin tưởng đó vốn dĩ là luôn dành cho nó. Việc trong giấc mơ nó ko thể chạm vào mình với ngụ ý là vì nó đã mất rồi. Mình ko nhìn đc mặt, ko nhớ ra vì nó xuất hiện dưới dạng linh hồn chứ ko phải bản thể của nó. Nó luôn ở cạnh chăm sóc bảo vệ mình. Có 1 lần khi bị covid đó, xung quanh vô cùng đông người và ng trên bãi biển ko được nắm tay mình, kiểu ko thể để mọi ng biết ấy, nó đắp chăn che chắn cho mình, nói chuyện và thu hút sự chú ý của n ng xung quanh để ng trên bãi biển có thể nắm tay dỗ dành mình. Giờ mìn mới hiêir đám đông đó ngụ ý cho thị phi, định kiến xã hội mà bọn mình phải đối mặt khi ở bên nhau, em mình như muốn nói với mình chỉ cần ở cạnh ng đó thôi, nó sẽ bảo vệ mình và tình yêu của mình vs ng đó. Lần thứ hai, khi mình bị đau, nó xuất hiện trước nói với mình không sao đâu, rồi ng đó sẽ chăm sóc mình, nói với mình chấp nhận ng đó đi, đó là một ng đáng tin ấy.

Từ lúc nó mất đến giờ, cứ như một trò đùa ấy và mình không chấp nhận đc nên chưa từng nói với nó lời tạm biệt.
Hóa ra, khi mất rồi nó vẫn không yên tâm về mình, vẫn lo cho mình, thậm chí còn rất muốn mình gặp được ng trên bãi biển để mình không còn đau nữa. Nó sẽ bảo vệ mình và tình yêu đó, nói mình phải tin và chấp nhận ng kia đi. 

Mình biết mình nên học cách buông tay, để em mình có thể yên tâm khpong còn vướn bận gì và bắt đầu một hành trình khác của nó ở thế giới bên kia.

Mình biết mình ko thể chìm trong bóng tối được nữa vì có nhiều ng mong mình được hạnh phúc, kể cả nó, và kể cả khi không thể gặp nhau trên đời nữa. Nó vẫn thương mình như vậy, sẽ đợi mình ở cuối đường. Bản thân mình cũng muốn tìm đc hạnh phúc dành riêng cho mình. Nếu mình hạnh phúc, ở bên kia nó sẽ chúc phúc cho mình.

Tạm biệt và chấp nhận sự ra đi của một ai đó không phải là hết đau hết buồn ngay lập tức, chấp nhận chủ là bước đầu tiên của hành ttình chữa lành. Vá lại vết thương đôi lúc cũng sẽ gây đau đớn và khiến ta rơi nước mắt, nhưng ít ra may lại thì chúng sẽ có cơ hội lành. Vết thương lành rồi những sẽ để lại sẹo, khi nhìn nó sẽ nhớ đến khoảnh khắc bị thương, nhưng đó là ký ức, vết sẹo đã lành ko có chảy máu nữa.

Mình hiểu ra, mình nói lời tạm biệt ko phải đồng nghĩa với việc mình hết thương nó. Tạm biệt không phải là lãng quên. Cái chết cũng không phải lãng quên. Mà là tạm biệt, để cả hai đi đúng con đường của mình một cách bình thản. Tạm biệt, để khi nhớ về nó, một ngày nào đó sẽ chỉ có những ký ức vui vẻ quý báu mà thôi.

Đây là điều mình luôn muốn một lần đc chia sẽ ra. Mình không biết có ai đọc không nhưng vẫn muốn viết ra. Mình mong những ai từng mất mát giống như mình sẽ sớm có thể học cách nói lời tạm biệt và chấp nhận... mình mất 4 năm thì mới bắt đầu dần dần chấp nhận cái chết của em mình.

Hôm nay là ngày giỗ của nó và mình vẫn còn khóc khi đứng trước bàn thờ nó. Nhưng mà mình luôn tự nhủ nó không muốn nhìn mình đau khổ nữa đâu.

Mình bắt đầu bài học của mình rồi, hi vọng những ai giống mình cũng đã bắt đầu học nó.

Cám ơn nếu như các cậu đã chịu khó đọc đến đây nhé.
Hứa lần nữa là mình sẽ ko drop NMNCBM.
Chúc chúng ta đều sớm tìm được bình yên và hạnh phúc cho riêng mình.
__________
131223___111
P/S: Tạm biệt nhé. Kiếp sau gặp lại. T sẽ ổn thôi đừng lo lắng và cứ thanh thản tiếp tục hành trình mới của m đi. Đợi khi gặp lại m, thì chuẩn bị nghe chửi đi biết chưa. Ko thể ko chửi, phải chửi m mới đc. Vậy đó, tạm biệt!!!.
__________
Nếu có điều muốn tâm sự thì mình luôn ở đây và sẵn sàng lắng nghe các cậu nhé.







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro