| gió thổi, mây bay |

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

cái nắng chiều như in hằn hình bóng người, gửi nỗi nhớ tôi vào làn gió thi thoảng lay động tàn lá, dường như muốn nhắn nhủ tôi phải luôn luôn yêu thương mình. dường như, trong tôi dâng lên nỗi chua xót không ngờ đến.

thương yêu, chính ra là loại cảm giác tương thích đến như vậy. yêu một người, yêu cả ánh mắt, yêu cả nụ cười, yêu cả niềm hạnh phúc lẫn tổn thương người ấy trao.

yêu hàng nước mắt đong dài trên khóe mi, yêu đến ngốc nghếch muốn sẻ chia những thương tổn ấy.

giữa bảy tỉ người có ước mơ, có khát vọng, có sự trải đời, lại yêu nhầm chàng trai ngây ngô chưa chắc chắn, chưa nói trước tương lai.

có đôi khi, thấy lạ kỳ, tự hỏi mình đã thật sự mong muốn điều đó?

con đường đời trải dài vô tận không lối thoát, dòng cảm tưởng như bị tảng đá đè nặng lên, đôi chân cố nhích từng bước đến đáp án trong nỗi đắm chìm trong ngờ vực. liệu, điều này đúng đắn chứ?

giữa muôn vạn câu hỏi thắc mắc, dòng xoáy thời gian cùng luân phiên bên cạnh. tháng năm kia, rồi sẽ trở thành viễn cảnh đẹp nhất.

tựa pháo hoa nở rộ giữa đêm đen u uất. tựa cái hôn dịu dàng của người.

ngóng trông, đợi chờ, hồi hộp, đều có đủ cả.

tôi vốn dĩ đơn thuần như vậy, chỉ cần một chút rung động liền muốn gửi cả đời mình gắn chặt với người ấy.

tuy rằng còn trẻ như thế, tôi cảm thấy mình.

một lần cũng chưa hối hận.

cố nuối tiếc, cố quên để càng thêm nhớ, hoa nở hoa tàn, bốn mùa luân chuyển. có lẽ, là nhân duyên đã để tôi tìm thấy người.

xưa nay là bản tính hay do dự tôi khó để khẳng định, tôi đối với người là gì. nhưng hiện tại, có bao tai ương ập đến, tôi vẫn không ngừng nói với con tim này.

tôi yêu người. trước khi tôi kịp nhận ra.

này, người còn nhớ cô bé hay cười thuở ấy chứ, đã từng lén lút bỏ cây kẹo mút vào cặp người ấy, đã mạnh mẽ hơn nhiều rồi.

bao lời không nói ra được, đành cất giấu trong dải mây trắng cuốn theo chiều gió lộng.

thân ái, người tôi yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro