Spoil: Bức thư của Ruve

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tui đã mất công bỏ nhạc vào thì mấy bác lo mà nghe đi nha! :>

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

M: "Chúng ta sẽ đặt cái này ở đâu, thưa bệ hạ?"

T: "Bây giờ chúng ta hãy đặt nó ở đây? Đó là những gì ta cần thấy, vì vậy ta sẽ phải quay trở lại Cung điện sau. "

M: "Thế còn cái này thì sao?"

T: "Đó là đằng kia. Ồ, hãy mang bó đến Thư viện Hoàng gia. Nói với anh ấy ngươi có thể vứt nó đi nếu anh ấy không cần nó. "

Tia nhanh chóng chỉ đường cho họ. Đã là mùa thứ ba kể từ khi cô vào cung điện, Lina rõ ràng đang thiết lập quyền lực của mình như một người giúp việc toàn thời gian

"Thần nghĩ nó đã xong. Có điều gì khác người muốn thần làm không?"

"Chà, không. Ta nghĩ bây giờ là đủ rồi. Làm tốt lắm, Lina. Em có thể rời đi ngay bây giờ."

''Vâng, thưa bệ hạ''

Sau khi Lina và những người giúp việc khác rời khỏi phòng từng người một, Tia nhìn qua văn phòng Ruve, nó tươi hơn nhiều so với trước đây. Là số ngày tham dự các cuộc họp chính trị cùng với Hoàng đế tiếp tục phát triển, Ruve dành nhiều thời gian hơn trong văn phòng của mình.

Vai trò hoàng hậu của cô cũng tăng lên, nhưng cô vẫn ổn vì niềm vui dành thời gian bên nhau đã nhiều hơn trước.

Tuy nhiên, vì nơi này là dành cho Tia, có một số phần không phù hợp với cô ấy, chỉ hơi khó chịu. Vì vậy, với sự cho phép của Ruve, cô ấy đã cải tạo một chút và cố gắng làm việc một chút để thực hiện nó dễ dàng hơn cho cô ấy và dường như cô ấy đã bị trầm cảm những ngày này.

Tia tìm thấy các tài liệu mà Ruve yêu cầu và một loạt các chữ cái ẩn dường như bị ẩn giữa các thư mục tệp được đặt chặt. Tên người nhận, được viết trên một phong bì có màu xanh ngọc trai rải rác trên nền màu xanh, rất quen thuộc.

Aristia La Monique,

Nó là gì? Có phải đó là một bức thư anh ấy viết cho ta? Thật lạ.

Tất cả những lá thư mà Ruve gửi đều được giữ cùng nhau và được giữ tốt. Vậy đây là gì? thật lạ Việc đốt hoặc phá hủy nó là bình thường, nhưng nó được giữ cẩn thận theo cách này. Cho dù Tia có nghĩ nhiều đến thế nào đi chăng nữa, cô ấy do dự một lúc rồi lấy ra một loạt thư và mở một trong số chúng. Cô biết nó không phù hợp, nhưng cô rất tò mò muốn biết những gì đang được giấu ở đó. Cũng có một cái cớ để nói rằng nó sẽ ổn thôi vì dù sao cô ấy cũng là người nhận.

Lá thư

Ta đã nghe về những gì đã xảy ra tại bữa tiệc ngày hôm qua. Em cúi đầu trước công chúa hoàng gia (Ete công chúa) để che đậy lỗi lầm của các hoàng đế. Có rất nhiều điều để nói, nhưng ta nghĩ rằng ta nên xin lỗi trước.

Ta xin lỗi...

Ta thậm chí sẽ không có lý do để xin lỗi theo cách đó ngay từ đầu nếu ta không tặng chiếc váy cho công chúa.

Ta rất tiếc khi biết rằng bem đã bị tổn thương vì sự bất cẩn của ta

Vậy tại sao em đi xa như vậy? Em không phải là hôn thê của ta?

Ta đã cứu bạn khỏi phải đối mặt với con gái của nhà vua lần cuối cùng ta thấy em cúi đầu trước một người phụ nữ khác.

Tại sao em lại che giấu sự sỉ nhục đó một lần nữa? Em được nuôi dưỡng cao quý hơn bất cứ ai, tại sao em phải chịu đựng những lời lăng mạ như vậy .... em có ghét ta không?

Tia tay run rẩy cầm tờ giấy.

Là anh ấy Có phải anh ấy thích điều này vào thời điểm đó?

Khi ta nhìn thấy phong cách hoàng gia của Hoàng gia, tôi nhớ về quá khứ đã trở thành ký ức. Ký ức về việc nhìn vào suy nghĩ không muốn bị ràng buộc với gia đình hoàng gia, những người tức giận khi nhìn thấy tôi, và một chiếc vương miện được làm để phù hợp với chiếc váy, yeah That tiara (vương miện màu hồng)

Có lẽ đó là một trong những lý do khiến Ruve ghét từ "xin lỗi" rất nhiều.

Những gì Tia nói với anh ta, khi cô tức giận vì sao Ruve lại có âm mưu như vậy, là nói "Tôi xin lỗi vì danh dự của gia đình hoàng gia."

Hãy nghĩ về anh ấy vào ngày hôm đó khi Ruve thở dài trong khi che giấu một trái tim bị thương, nhưng vẫn chăm sóc cô ấy và làm chậm bước chân của cô ấy.

Tia cảm thấy vô cùng xin lỗi. Đột nhiên, một cái bóng dài rơi xuống đầu cô chạm vào cuối bức thư. Mùi hương mát lạnh quấn quanh toàn thân với cảm giác ấm áp khi chạm vào tóc cô.

"Ngài đã làm em ngạc nhiên thưa bệ hạ. Ngài đến đây khi nào vậy?

"Em, những gì em đã nhìn rất khó khăn?" (Đoạn này ko hỉu thế nào lun á)

"Em xin lỗi, thưa bệ hạ. Em chỉ đang nhìn thứ gì đó một lát thôi ......"

Tia cố gắng giấu tờ giấy vội vàng, nhưng đó là sau khi Ruve thấy nó đã nằm trong tay cô.

Tia cúi xuống một chút và đột nhiên một vệt sáng đỏ bắn lên mặt Ruve, xác nhận những gì cô đã thấy.

Anh ta nhấc tay và vội vàng cầm lấy những lá thư và nói với giọng hơi to.

"Em, làm thế nào em tìm thấy cái này?"

"Chà, em đang cố lấy giấy tờ ra, nhưng em thấy có gì đó bên trong ....... Em xin lỗi, thưa bệ hạ, ngài có giận không?"

Ruve nhìn xung quanh và nói: "Ta đã đặt một loạt thư ta đã lấy từ văn phòng của mình và cất chúng vào ngăn kéo, vì vậy đừng bận tâm. Em đã hoàn thành tất cả các sắp xếp phòng chưa? Có vẻ như rất nhiều thứ đã thay đổi. "

"Vâng, dù sao đi nữa, những gì em sử dụng bị hạn chế ..."

Xong rồi.

Bằng cách nào đó Tia cảm thấy nhẹ nhõm khi nghĩ đến việc làm gì đó, nên cô ấy trả lời bằng một giọng nhỏ với đôi mắt hơi cúi xuống.

Ruve nói rằng nó ổn nhưng dường như không phải là sự thật.

TIA POV

Tôi không nên làm điều đó. ngay cả tôi là người nhận bức thư, tôi không nên nhìn thấy nó trừ khi anh ấy đưa nó cho tôi.

Anh ấy có giận không? Nếu anh ấy thực sự nổi điên thì sao?

Tôi không nên nhìn thấy anh ta trừ khi anh ta đưa nó cho mình. Tôi ghét nó rất nhiều, nhưng nếu tôi xin lỗi và anh ấy có tức giận hơn không?

Nước mắt trào ra trong đôi mắt Tia và mọi suy nghĩ tiêu cực tràn vào tâm trí cô. Cô ấy nhanh chóng chớp đôi mắt ướt của tôi, cúi đầu vội vàng.

Tia có thể đã xấu hổ vì những giọt nước mắt bất chợt, cô ấy cắn môi để ngăn nước mắt rơi xuống, nhưng Ruve đến và dừng lại, anh cố gắng giữ vai cô và ngước mặt lên với một cái chạm nhẹ và hỏi một cách rất xấu hổ tiếng nói.

"Tại sao em lại khóc? Có chuyện gì vậy?Ai làm tổn thương cảm xúc của em?"

"Không, thưa bệ hạ. Chỉ là, đột nhiên, nhưng có lẽ không có lý do gì cả"

'' Đừng khóc Tia. Những gì đang xảy ra ở đây?

Ruve ôm lấy Tia vội vàng và lau đi những giọt nước mắt đang rơi. Tia nhìn thấy một đôi mắt xanh biển với ánh mắt lo lắng, cô lo lắng rằng Ruve có thể tức giận, nhưng trái tim cô trống rỗng. và nước mắt cứ tuôn rơi mãi trong mắt cô, Ruve kéo Tia vào vòng tay anh mà không biết phải làm gì, nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào lưng cô.

"Ôi, chúa ơi. Có chuyện gì với em vậy? ....."

"Em không biết, thưa bệ hạ. Đó không phải là điều đáng để khóc, nhưng kỳ lạ thay, em lại tiếp tục khóc......... "

'' Ngài, um .... bởi vì lá thư đó từ trước?

"Hiểu lầm? Loại gì?

''Em tưởng ngài đang giận...?''

'' Ồ, vậy à? ''

Tia có thể cảm thấy năng lượng rút ra khỏi cơ thể mình, nó rất cứng nhắc. Ruve nhẹ nhàng kéo cô ra khỏi

cánh tay của anh ấy và uốn cong một notch để giữ cho mắt của họ ở cùng một cấp độ.

"Điều đó không thể là sự thật, Tia. Làm sao ta có thể tức giận với em?"

"......."

"Em biết đấy, ta đã nhìn thấy em, nhưng ta thực sự đã viết.

Tuy nhiên, ta đã không thể gửi nó cho em ....... heum, vì vậy ta cảm thấy xấu hổ khi em nhìn thấy nó. "

Ruve nhẹ nhàng đưa tay ra và cuốn đi những giọt nước mắt đọng trên đôi mắt Tia. Cách cư xử trìu mến Trong thái độ thân thiện của anh, không có gì khác ngoài lời giải thích, nhưng. Tia bối rối, vì vậy cô không thể nhìn thấy anh ta. Việc cô ấy khóc vì chuyện vặt vãnh như vậy, mặc dù cô ấy không phải là một đứa trẻ, là một thảm họa.

Tôi nghe thấy một tiếng gõ cửa, và người đứng đầu của người báo thức đã đến ngay sau đó.

"Thưa bệ hạ, thần đã sẵn sàng như ngài nói, nhưng ngài sẽ bảo thần đợi thêm một chút nữa chứ?"

"Ồ, ta quên mất. Chà, em, em có nhiều việc phải làm không?"

''Không''

'' Điều đó tốt ''

'' Chà, bệ hạ, ngài sẽ đi đâu bây giờ? ''

"Ồ, ta quên nói ta mất trí. Ta sẽ đến phòng ăn. Đến giờ ăn tối rồi. Ta đã nói với đầu bếp được chuẩn bị đặc biệt của tôi để tập trung vào món ăn yêu thích của em. Những ngày này, có vẻ như em lại không ngon miệng. "

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Thêm một đoạn Spoil với cả tấn đường dành cho Blue Shipping :>

Ở đây có ai là Blue Shipping ko nek!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro