Vấn đề học tập của em, em nên làm gì?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chào mọi người em là N năm nay em 14 tuổi độ tuổi còn đang học tập. Em biết có rất nhiều bạn đồng trang lứa và những anh chị bề trên đang gặp rất nhiều khó khăn trong học tập . Vậy mọi người nghe câu chuyện của em nhé? Nó không nói về việc em học giỏi hay gì gì đó đâu chỉ là lời tâm sự nhỏ của em về vấn đề học tập từ trước tới giò thôi vậy mọi người sẽ lắng nghe câu chuyện này chứ? Em vào truyện nhé? Mở đầu truyện em nói sơ qua về hoàn cảnh gia đình em cho mọi người nhé?
Gia đình em sống ở Cam Ranh vốn rất nghèo khó nhưng từ khi sinh em ra cái nghèo nó còn đeo bám gia đình nhỏ 5 người của em khổ hơn cơ . Em nhớ mẹ em trong mỗi bửa ăn cứ luôn miệng kể về cái thời gian mà em đổ bệnh nặng sau 5 tháng chào đời . Hồi đó á em mới 5 tháng tuổi đã bệnh lên bệnh xuống khiến cho cả nhà phải chạy loạn lên nào là tiền thuốc nem, viện phí nè . Ối giồi ôi mẹ em nói nhớ lắm cái lần mà em đi siêu âm cả nhà tá hỏa khi trong bụng 1 đứa trẻ sơ sinh 5 tháng tuổi như em có 1 khối u em không nhớ rõ vị trí của nó nữa vì lần mẹ em kể cho em nghe về bệnh tình đó chắc cũng 6 năm rồi chỉ biết là nhờ phúc cái khối u đó nhà em phải chạy đi vay mượn khắp nơi bán cả đàn bò mới giữ cho em được 1 mạng sau lần đó nhà em nghèo tàn tạ luôn! May sao giờ cũng khắm khá lên anh em cũng có vợ đang mang thai! Thôi thì vào câu chuyện học hành của em nhé! Vì cái khối u kia mà em phải nằm viện 5 năm nên trường nằm non là cái khoản thời gian nào đó nó trôi qua rất nhanh em chỉ nhớ sơ sơ vài sự kiện . Lúc mà lên cấp 1 á em ngu vô đối! Em nhớ lúc đó em còn không phân biệt được đâu là chữ L hoa đâu là chữ L in khiến ba em phát cáu trong mấy lần dạy em học chữ tới nỗi đánh em mấy lần cơ đấy! Cô chủ nhiệm em khi đấy cũng không phải dạng tốt lành gì (à đâu hình như là cả dàn giáo viên từ nầm non lên tiểu học cũng chả ưa em mấy! ) cô luôn phê bình em trước lớp để răng đe và cho các bạn đừng đi theo vết xe đổ của em , em nhớ mấy cái lúc mà bị phê bình ý em xấu hổ lắm vì mình đang bị ba mươi mấy con mắt dòm gó để đánh giá cơ mà em nghĩ nếu em có siêu năng lực đọc suy nghĩ chắc những lời em nghe được sẽ là như vầy: "Con nhỏ đó ngu tới mức nào mà cô phải phê bình nó vậy chứ?" "Mẹ mình dặn là không được chơi với đứa ngu không là sẽ bị lây bệnh!" Rồi hàng tá lời dè biểu em khi đó cũng may là em không có cái siêu năng đó . Em vẫn còn nhớ rõ giọng điệu bực tức của cô khi em giảng hoài mà không hiểu cô dường như chả quan tâm việc đứa trẻ trước mặt cô bỏ lỡ 5 năm đi học nầm non mà trong 5 năm đó nó cũng không giao tiếp với bất kỳ ai nên nó mới tệ vậy c_ô k_h_ô_n_g q_u_a_n t_â_m! Và thế là gia đình em phải bỏ tiền ra cho em học thêm nữa lại tôn thêm 1 khoảng phí... Rồi em nhớ cái lần lớp 5 cái lần đó là ác mộng đối với em... Ác mộng về học tập và tình bạn cái tình bạn thì em bị lâu rồi từ nầm nom cơ nhưng hôm nay em chỉ nói về học tập thôi tình bạn để sau nhé! Thì mấy lớp 1 2 3 4 dù chậm hiểu nhưng mà em vẫn có thể thi tốt toán lúc nào cũng 9 điểm vì em chỉ bỏ mỗi câu nâng cao 1 điểm ảo nhỉ? Em cũng không hiểu sao mình có thể làm vậy nữa? Nhưng rồi mọi chuyện kết thúc khi em lên lớp 5 thì hồi đầu năm cô Ân cô chủ nhiệm cấp 1 duy nhất mà em còn nhớ tên cổ cho cả lớp em 1 bài kiểm tra toán để sét thực lực từng đứa nhưng vì bài kiểm tra này quá bất ngờ em không kịp chuẩn bị cộng thêm với việc em đã quên hết sạch kiến thức trong năm vừa qua và bài kiểm tra đó em đạt 5 điểm đối với những người học cấp 2 3 cũng không xa lạ gì với cái điểm này nhỉ trên trung bình là được mà! Nhưng mà lúc đó em đang là học sinh cấp 1 cộng hưởng thêm việc anh chị em đều giỏi một cách tự nhiên nên ba đặt cả đống kỳ vọng vào em nào là giáo viên này, bác sĩ này, nào là gắng học lấy bằng thạc sĩ này lúc đó em áp lực lắm vì nếu dưới con 7 ba em đằng nào không đánh cũng mắng em nhưng mà em hi vọng ba thà đánh em thì hơn vì vết thương ngoài da nó sẽ thành theo thời gian còn vết thương cắt sâu vào tâm hồn thì em không chắc . Em vẫn nhớ mấy câu trách mắng như "Mày ăn cơm chứ mày có ăn cứt đâu mà mày ngu vậy con?!" "Mẹ mày học hành kiểu đéo gì đó hả! Mày nhìn con Băng nhà hàng xóm kìa! Sao không noi theo hả??!" Rồi tới những câu so sánh em với người ta "Trời ơi mày xem con Na nhà cậu mày kìa nó giỏi bao nhiêu thì mày ngu bấy nhiêu!" "Mày nhìn con thằng Nguyên với con Mi anh chị mày có ngu vậy đâu mà tới lượt mày lại như vầy?!" Rồi nào là mấy câu thêm dầu vào lửa của anh chị em "Ba cứ quýn nó thêm đi cho nó biết, biết rồ tự khắc nó sẽ giỏi!" "Nó cứ vậy rồi ba đừng quýn nó nữa! Đừng đánh nó bằng tay bằng roi nè!" Xui cái á là nhà em ở trên núi xung quanh toàn mấy cái cây mỏng quất mạnh nó cứ vụt vụt trong gió nên lần nào nghe tiếng bẻ cây + tiếng vụt vụt để ba em thử đọ o đau của cây là em chết điếng người sợ đến phát khóc . Rồi khỏi kể mọi người cũng hiểu kết cục của em khi mang con điểm 5 đó về rồi đúng không? Rồi mọi chuyện tồi hơn khi lên cấp 2... em bị mất góc điều tồi tệ nhất khi mất góc là em toàn mất vào mấy môn như Toán , Anh, Lý thôi! Ba môn hủy diệt đi cuộc sống bình yên của em. Từ đó ý cái tầng suất mà em nghe chửi nhiều hơn mọi năm rồi tổng kết học kỳ 1 em hs trung bình kết quả tồi tệ nhất mà em từng có... Sang kỳ 2 thì may quá dịch bệnh tới noa làm cho đề thi dễ dàng hơn em cũng kéo học lực bản thân lên được hs tiên tiến . Rồi lên lớp 7 em mới nhận ra sự thật phũ phàng là... lớp em học sinh giỏi thì nhiều đấy nhưng mà giỏi bằng thực lực thì hiếm có khó tìm! Ừ lớp em chơi phao và coppy bài nhau . Trời ơi vào phòng thi mà tụi nó cứ chuyền chuyền rồi quăng quăng lâu lâu lại "Thủy!!" "HẰNG!!" Mấy đứa giỏi tự nhiên đều được nhắc tên trong phòng thi lúc đó em sốc lắm sốc ẻ ra mà em nhớ năm đó em vẫn tự kỷ nên chả hỏi được bài ai cũng may là lại nhờ dịch nên đề thi lại dễ :D và tụi em được ôn đúng trọng tâm luôn! Nên em vẫn giữ vững phong độ đến năm nay năm học 2021-2022 em đặt chân vào lớp 8 hồi đầu phải học online cơ cũng may là sau đợt nghỉ hè dài dăng dẳng kia em cuối cùng cũng thoát được mặt cản của bản thân mà giơ thay phát biểu bài hồi trước em sợ làm vậy lắm vì em bị hội chứng sợ đám đông mà chỉ cần có 1 người nhìn chằm chằm vào thôi là em quíu rồi huống gì đằng này hầu như cả lớp đều hướng về phía em nhưng học online nên em biết rõ trừ lớp trưởng và vài hs giỏi khác ra thì ai cũng lo chơi game cả tắt cam hết mà! Thì khi mà đi học trực tiếp lại em được thầy cô nhớ tên 1 kỷ lúc chưa từng có hầu hết mấy thầy cô nhớ tên em là vì em dốt à :v. Nhưng vài lúc mọi chuyện đi đúng hướng của nó thì con tàu bị lệch khỏi đường ray... từ trước tới năm 13 tuổi em toàn thi bằng thực lực chỉ có năm nay... chắc vì em giơ tay phát biểu bài nhiều trong lớp học on nên có vài người đến làm bạn em chỉ tưởng là làm bạn thường thôi đến khi nó nhờ em chỉ bài nó cái câu nó nói với em là "Mày mà hổng chỉ là tao giận ó" với 1 đứa hướng nội tưởng chừng như cả thanh xuân sẽ chẳng có lấy 1 đám bạn nào như em thì việc mất đi 1 đứa bạn làm em không vui miếng nào và thế là em đã chỉ nó và câu chuyện bắt đầu... từ lúc mà em chỉ bài nhỏ T xong á thì bắt đầu nó cho mấy đứa bạn trong nhóm bạn của nó làm quen em mà nhóm của nó toàn cán bộ lớp không giỏi thì xuất sắc nên em vui lắm cứ ngỡ mình sẽ có đám bạn chất lượng ai ngờ... bọn nó bắt đầu rủ rê em chia bài ra học bắt đầu bày em coi phao bắt đầu bày em đưa, chuyền phao cho nó và thế là em sa ngã . Em thấy được sự vận hành của lớp em cũng như mặt tối của lớp em tất cả đều xoay quanh con T  nó cứ như là tâm điểm của lớp ý thuận nó thì được chỉ bài không thì tự lực gánh sinh em không biết mình ích kỹ hay gì mà em cũng về phía nó một lòng hướng về danh hiệu học sinh giỏi  bọn em bắt đầu chia bài ra cho nhau học mọi chuyện diễn ra trót lọt và hôm nay em cũng cầm trên tay mình giấy khen học sinh giỏi nhưng em thấy nó cứ sao sao ấy bẩn thỉu và không xứng đáng với em... em cần một lời khuyên nếu em không theo phe T nữa nó sẽ nói xấu em cho cả lớp rồi em sẽ lại bị tẩy chay và quên lãng em sợ lắm! Em không thích vậy chút nào! Giúp em với!! Em nên làm gì đây? Em không muốn mất bạn càng không muôn mất điểm số! Em biết em ích kỷ nhưng làm ơn giúp em với em sẽ tự dằn vặt bản thân mình chết mất thôi! Ba em cứ đi khoe việc em hs giỏi cho mọi người nghe nhưng đó không phải là thức lực của em em được bọn nó hỗ trợ trong môn Toán nên cái giấy khen đó mới có tên em! Em cần 1 lời khuyên...
Còn đây là góc những vấn đề em có với cách dạy họ của Việt Anm hiện nay và học sinh thế hệ này
1 : Những kỳ kiểm tra , thi ở Việt Nam hầu hết là kiểm tra khả năng ghi nhớ => học sinh hầu hết lựa chọn con đường copy hơn là tự học thuộc mà nếu có học thuộc thì ai nấy khi thi xong đều quên
2 : Việc học tập ở Việt Nam không hiệu quả thầy cô chỉ toàn dậy cảm nhận văn của họ thay vì dậy ta cách cảm nhận bài văn theo cách riêng của mình => biến học sinh thành người đi theo chứ không phải là kẻ dẫn dắt
3 : Ngoài các trường học lớn và uy tín ra các trường học huyện , xã thì các giám thị coi đi rất lỏng lẽo trừ 1 số trường hợp gặp thầy cô khó ra thôi => tạo điều kiện cho những tờ phao phát huy công dụng
4 : Học sinh thì không tôn trọng thầy cô xem điện thoại trong giờ học, ăn vụng còn thầy coi thì giả mù không thấy ( lớp em còn bật hen :vvvv)
5 : Cha mẹ phụ huynh học sinh cho con cái tiếp xúc mạng xã hội khi quá sớm đièu đó làm cho mấy em cấp 1 hiện nay lên mạng yêu đương hoặc thậm chí là bật lại mấy anh chị bề trên hoặc bắc trước hút thuốc lá hay làm mấy điều gì ngu xuẩn điên rồ khác chỉ để cố tỏ ra mình ngầu
6_là điều cuối cùng cũng là điều em ghét nhất: Học sinh thời nay tiếp súc với thứ gọi là tình dục quá sớm khi đi ngang qua 1 nhóm toàn mấy em k13 chỉ mới 9 tuổi đầu thôi mà em nghe tụi nó bàn tán và hỏi nhau về cảm xúc bị đụ và khi tinh dịch bắn vào trong sẽ như thế nào? Eooooo nghe vậy thôi đã kinh tởm rồi đã vậy bước vài bước là có mấy đứa kiểu "sẽ gầy , sẽ gầy" làm em sợ hãi vãi đái ra

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro