Chapter 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Dù Dazai Osamu đã lấy đi món “Trà Ô long đặc biệt” nhưng tình thế trong phòng là không thể cứu vãn.

  Megumi, người ban đầu đứng ngoài cuộc, dường như đã bật một công tắc kỳ lạ nào đó, cậu như muốn nuốt luôn mic*, còn sung sức chơi game với Gojo cùng Inumaki.

  “Không thể để Fushiguro hát một mình, nào, đoán xem ai là người tiếp theo!”

Kugisaki phản đối Megumi, người đang đứng giẫm lên giữa bàn.

“Nào! Tại sao em không chơi trò chơi vua!”

Gojo lắc chiếc chuông tay để khuấy động bầu không khí cho Megumi, người đã hát các bài hát của Disney, y còn không quên xen vào cuộc thảo luận với bọn Kugisaki.

  “Ý kiến ​​hay đó!”

Những người khác nhất trí để Gojo bế Megumi, người đang hát từ trên cao xuống và để cậu lên ghế sofa để bốc thăm với mọi người.

  “A, tôi là vua sao , thật may mắn.” Maki nhìn thanh tre trên tay, cười vẫy vẫy mọi người. “Vậy thì, số 3 hãy gọi cho người ở giữa danh bạ của bạn và hát một bài hát chủ đề Doraemon.”

  Maki vừa dứt lời, Kugisaki, người không được chọn, đã lao đến máy hát tự động và yêu cầu một bài hát.

Sau đó, Gojo lấy điện thoại di động ra, bấm số của Nanami  vào lúc 11 giờ đêm và hát Doraemon với giai điệu buồn như một đám tang.

  Nhưng chưa kịp hát xong, Nanami đã cúp điện thoại.

Gojo không quan tâm, y đã thu âm giọng hát của chính mình và gửi cho Nanami trên phần mềm xã hội.

“Cá ngừ sốt mayo.” Inumaki giơ tấm biển hiệu của nhà vua lên và nhìn những người khác. “Trứng cá cay, cá ngừ, mù tạt.”

“Cái gì? Tiền bối Inumaki nói cái gì?” Itadori cùng Kugisaki có vẻ bối rối.

“Số 5 hãy gọi cho người bạn thân nhất của bạn và hát 《Jun は Rose より美しい 》 của Busch Ming.” Megumi giải thích với khuôn mặt đỏ bừng.

Ngay khi Megumi nói xong, Kugisaki cùng Inumaki đã chạy đến để đặt một bài hát.

  “Làm thế nào mà em có thể nghe được những ý nghĩa chi tiết như vậy từ những từ này?” Panda phàn nàn nói.

  Megumi không giải thích, cậu cầm một chiếc micrô khác và nhìn chằm chằm vào màn hình một cách ngu ngốc/ngu ngốc/ham muốn/chuyển động.

  “ĐƯỢC RỒI!”

  Gojo nhấc micro, lấy điện thoại di động ra và bấm số của Getou.

  “Xin chào?”

  Getou Suguru, người đang ở nhà, vừa đặt điện thoại lên tai thì giọng hát trầm ấm, sâu lắng như mê hoặc của Gojo truyền đến tai anh.

  “Aaaaaaaa —— em đã thay đổi rồi~~~”

   Không giống Nanami tắt mắt, Getou không cúp điện thoại mà im lặng lắng nghe Gojo hát cả bài.

  Chờ Gojo gào xong giai điệu cuối cùng, giọng nói của Getou đến từ điện thoại di động truyền tới.

  “Satoru, Fushiguro lại không chịu tắm chung với cậu à?”

  Có một sự im lặng đột ngột trong phòng KTV.

  Gojo, người đáng lẽ phải xấu hổ nhất, đã giơ điện thoại lên và nhếch mép cười, khiến người khác ảo tưởng rằng cuộc trò chuyện này thật kỳ lạ và chính y mới là người kỳ lạ.

  “Ván tiếp theo! Vẫn luôn là thầy Gojo trừng phạt, quá nhàm chán!”

  Kugisaki, người muốn trở thành vua, nắm lấy thanh tre và bắt đầu lại.

  “Thật trùng hợp, lần này vua là thầy.”

  Gojo đắc thắng giơ thanh tre có vẽ chiếc vương miện nhỏ trên tay, khẽ vén bịt mắt lên nhìn Megumi đang vô cùng hưng phấn vì say... thanh tre trên tay.

“Vậy thì... yêu cầu học sunh số 2 ôm nhà vua và nói to: 'Em thích thầy nhất!'.”

  “Này, ca hát đâu!” Kugisaki là người đầu tiên đứng lên phàn nàn. “Vừa rồi là thầy Gojo gian lận?!”

  “Không có nha~ Đừng vu khống người khác mà không có bằng chứng.”

  Gojo ngã xuống bên Megumi như thể bị bắt nạt, không biết có phải do say rượu hay không mà Megumi không hề ghét bỏ đẩy y như thường lệ.

Những người khác chăm chú theo dõi họ, chờ đợi hành động tiếp theo của Megumi.

  Sự bình tĩnh trước khi phun trào là đáng sợ nhất.

  Chỉ thấy Megumi từ từ đặt thanh tre có viết “2” lên bàn, sau đó cúi đầu xuống và từ từ quay sang Gojo.

  “Thầy Gojo... ”

  “Tôi ở đây, Megumi.” Gojo nhếch khóe miệng, tỏ vẻ chờ đợi.

  Megumi vỗ vai y, ngẩng mặt lên với vẻ mặt ma quái và nói với nụ cười nham hiểm:

  “Em thích nhất... ”

  Megumi đá mạnh vào bắp chân của Gojo rồi ném y xuống đất với cú ngã ngửa.

  “Đánh ngã thầy.”

  Tiểu Sukuna, người đã bị tra tấn đủ, ngay lập tức hồi phục sau khi nhìn thấy cảnh này, gần như không thể không vỗ tay cho Megumi.

   “Wow —— Fushiguro thật soái nha!”

  “Đây là lần đầu tiên tôi thấy thầy Gojo bị ném ngã đó.”

  “Trứng cá muối!”

  “Tôi cũng muốn thử, tôi cũng muốn là vua!”

  “Kugisaki bình tĩnh lại, tôi không nghĩ thầy Gojo sẽ để cậu thừa nước thả câu đâu...”

  Megumi say xỉn trở nên phấn khích hơn vì hành động vừa rồi, tóm lấy mic và la lên với Gojo đang nằm trên mặt đất:

  “Em thích thầy Gojo nhất!”

  Hiện trường lại lần nữa trở nên im lặng.

  Tiểu Sukuna lập tức nổi giận, thiếu chút nữa thoát khỏi dây thắt lưng, nhảy ra khỏi người Itadori.

  Một thanh niên nào đó bị lật nhào xuống đất có biểu hiện bị choáng ngợp, Inumaki  đang quay phim bên cạnh bình tĩnh nhấn nút dừng.

  “Tiếp tục!” Megumi chạy đến bàn và kích động tuyên bố. “Ta là vua! Vậy thì... Những người ở đây hãy cùng nhau bỏ hành lá vào miệng thầy Gojo!”

  “Yo!!!”

Gojo, người được nâng lên bởi bầu không khí, cổ vũ cùng với những người khác, ngay lập tức cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Không có nhiều cơ hội để giở   trò với Gojo, không ai muốn bỏ lỡ, cho dù không thể phá được “Vô hạn” nhưng họ đều muốn thử.

  “Chậc, chờ đã, chỗ này không có hành lá, không bằng thay đổi hình phạt?”

  Gojo chưa nói xong thì bên ngoài có tiếng động lớn, cửa phòng bị nổ tung những lỗ lớn.

  Qua cái lỗ đó, họ nhìn thấy Dazai, người đang cầm một củ hành lá trên tay đang nhảy tưng tưng như một con hươu đực ngớ ngẩn với vẻ mặt hung dữ.

“Tên khốn Dazai! Ta muốn giết ngươi!”

“Hơ hơ ~ Lại đây đuổi theo ta đi ~~ Tiểu chú lùn ~~”

  Cảm nhận được luồng sát khí, Gojo máy móc quay đầu lại.

“Có hành lá.”

Giọng nói âm trầm của Megumi vang lên từ phía sau.

____________________________

(*) Gốc là 麦霸: có nghĩa là người hát hay khi hát karaoke hoặc người chiếm giữ micrô. Có hai nghĩa trong karaoke: thứ nhất là người hát karaoke hay, người có thể hát nhiều bài liên quan đến nhiều thể loại (trong trường hợp này là lời khen); thứ hai dùng để chỉ những người giành micro khi hát karaoke và bài nào cũng dám hát, bài nào không biết hát thì có thể tự biên tự diễn, đây là một thuật ngữ mang tính mỉa mai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro