Chapter 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Không lâu sau khi Megumi tỉnh dậy, “nửa người/trần truồng/nam giới/xác chết” trong phòng cũng từng người một tỉnh dậy.

  Gojo · thê thảm nhất · Satoru lặng lẽ ném hành lá sang một bên, không biết xấu hổ chui vào chăn Megumi và nhìn Megumi với vẻ mặt của một cô gái ngây thơ đã mất trinh.

  “Megumi phải chịu trách nhiệm với thầy... ”

   Megumi chộp lấy cái gối và áp nó lên mặt.

  “Vậy thì em cũng phải chịu trách nhiệm cho tất cả những người đàn ông khỏa thân trong căn phòng này sao?”

  Sau khi tỉnh dậy, các thành viên của một công ty thám tử nào đó và một / tay / đảng đen nào đó nhanh chóng lấy quần áo của họ và mặc vào, rồi cùng nhau đè đầu Dazai Osamu và Nakahara Chuya để xin lỗi Megumi và những người khác.

  “Không cần xin lỗi, chúng tôi cũng có lỗi trong vấn đề này.”

   Mặc dù ký ức không đầy đủ, nhưng một nửa sự việc xảy ra đêm qua là do Megumi khi cậu say rượu gây ra, không thể hoàn toàn đổ lỗi cho cậu.

   “Việc bồi thường cho KTV nên được trả bởi người giám hộ vĩ đại · thầy Gojo Satoru của chúng tôi.”

  “Vậy sao có thể, hai người này phá tường, để bọn họ đền tội đi!” Kunikida dùng gáy đè Osamu Dazai xuống đất.

  “Nhưng Kunikida-kun cũng làm vỡ hai cái bình và một cái bàn mà.”

  Dazai Osamu nằm trên mặt đất, để ngực trần ưỡn mông, mặc dù bộ dạng rất xấu hổ, nhưng anh ta không hề cảm thấy xấu hổ.

  “Xét cho cùng, không phải tất cả là do ‘trà ô long’ đặc biệt mà ngươi đã chuẩn bị sao!” Nakahara đá vào mông Osamu Dazai. “Hành lá đâu?”

   Megumi lặng lẽ đưa nó, Nakahara Chuya nhặt hành lá và định xé quần Dazai Osamu.

    “Dừng tay! Ở đây còn có các cô nương, đừng để bọn họ nhìn thấy hình ảnh bẩn thỉu như vậy!”

   Kunikida gọi Atsushi Nakajima và Akutagawa mặt vô biểu tình để ngăn họ lại.

  “Ừm, mặc dù có rất nhiều rắc rối, nhưng mọi người đã có một khoảng thời gian tuyệt vời, vì vậy mỗi người nên trả một nửa.”

   Gojo Satoru, người táo tợn như Dazai Osamu, không sợ ánh mắt chết chóc của Megumi, như thể y đang nằm trên giường của mình một cách tùy tiện, y thậm chí không có ý định đứng dậy.

   Megumi nhấc chăn đá y xuống.

  “Đừng nói về việc thanh toán với khuôn mặt bình thản trên giường của người khác!"

  Sau khi đuổi nhóm gây rối này ra khỏi phòng, Megumi đánh thức Itadori cùng bọn Kugisaki, thu dọn đồ đạc và đưa họ về phòng nghỉ ngơi.

   Cũng may hôm nay là ngày nghỉ, không có nhiệm vụ cũng không có lên lớp, nếu không trong trường sẽ xảy ra cảnh tượng học sinh và giáo viên cùng nhau cúp tiết.

   Tuy nhiên, sau khi tiễn mọi người đi, Megumi Fushiguro, người ở một mình trong phòng, ngồi vào bàn và đọc sách trong một giờ, nhưng chỉ lật được một trang.

   Những ký ức còn sót lại trong tâm trí cậu đêm qua thực sự khiến cậu không thể bình tĩnh lại.

  Cậu thực sự đã nói “Em thích thầy Gojo nhất!” trước rất nhiều người! ? Cậu thậm chí còn chủ động hôn y! ?

   Không, không, điều đó không phải là sự thật.

   Nhất định là do cậu say rượu lúc trí nhớ có vấn đề, đây nhất định là  đầu óc bị rượu mê hoặc sinh ra ảo giác, hoặc là cậu đang nằm mơ.

   ......
  
   Nhưng loại giấc mơ này cũng rất có vấn đề.

   Megumi Fushiguro, người không thể bình tĩnh, quyết định đi dạo để chuyển hướng sự chú ý của mình.

  Khi Megumi, người đã đổi thành máy chủ riêng của mình, mở cửa, cậu đã gặp người mà cậu không muốn gặp nhất vào lúc này.

   “Thầy Gojo ... tại sao thầy lại ở đây?”

   Gojo Satoru cũng đang mặc quần áo tư nhân, với cặp kính râm tròn quen thuộc trên sống mũi, y mỉm cười khom vai chào Megumi.
  
   “Nghỉ ngơi thế nào? Còn đau đầu sao?”

   Gojo thường thích che mắt, mỗi khi y nói, Megumi sẽ theo thói quen nhìn chằm chằm vào miệng y, trước đây cậu không thấy lạ, nhưng bây giờ cậu lại cảm thấy khác.

   Megumi mặt đỏ lên với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy, và cậu không thể không giơ tay lên che mặt.

  “Này? Megumi bị sao vậy? Sốt à?” Thấy cậu cư xử kỳ lạ, Gojo cúi người vén tóc mái lên trán. “Không nóng? Có chỗ nào không thoải mái sao?”

   Ban đầu nhìn thấy Gojo đã đủ phấn khích rồi, nhưng anh chàng này đã chủ động tới, và khoảng cách rất gần, gần như thể y sắp hôn ...

   Megumi cảm thấy mình lúc này giống như chú linh với núi Phú Sĩ trên đầu, và nếu cậu tiếp xúc với Gojo Satoru theo cách này, cậu có thể sẽ không phun trào trực tiếp từ một ngọn núi lửa đã tắt.

   Megumi đưa tay lên ngực của Gojo , mở rộng khoảng cách giữa hai người, quay đầu đi, đuổi khéo người trước mắt.

  “Thầy Gojo tìm em có chuyện gì sao? Nếu không có chuyện gì, mời thầy về cho..."

   Gojo cao lớn, vạm vỡ rất mạnh mẽ, Megumi không đẩy y ra bằng một tay mà thay vào đó là nắm lấy cổ tay.

  “Thật sự không sao? Tối hôm qua chúng ta kịch liệt như vậy, thân thể của em... ”

  Bản năng nói với Megumi rằng những gì người giáo viên vô lương tâm này sau này sẽ nói sẽ khiến cậu rất khó chịu, vì vậy cậu đã dùng tay bịt miệng Gojo trước khi y kịp nói.

  Cũng nhờ cái miệng bị bịt của Gojo, phản ứng bất thường đã giảm bớt và mặt của Megumi không còn đỏ nữa.

  “Đừng nói những điều kỳ lạ!”

   “Ưm ưm ưm. ”

  Gojo Satoru, người bị bịt miệng, ậm ừ một cách tuyệt vọng như thể biện giải.

   “Tìm em có chuyện gì?” Megumi thở dài.

  Chiếc kính râm trượt xuống từ sống mũi và Gojo chớp mắt cho thấy rằng y không thể nói được, vì vậy Megumi đã buông tay.

  “Kiểm tra xem Megumi có thai không ... ”

  Megumi Fushiguro, người đang là hiện thân của ác ma, giơ tay véo má Gojo, gặn hỏi từng chữ một.

  “Nói lại lần nữa?”

  Gojo quỳ xuống trước mặt Megumi như một học sinh tiểu học đang bị giảng bài.

  “Em có thai rồi.”

  Megumi trên cao nhìn xuống mà trừng mắt y.

  “Tôi với hành lá.”

  Khi Itadori ôm tiểu Sukuna đẩy cửa ra, liền đụng phải cảnh tượng này bên trong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro