1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào sáng sớm của hai ngày sau đó, khi Megumi rời khỏi giường và thay bộ đồ đồng phục của mình thì cậu phát hiện quần đồng phục và ống quần của mình dài hơn bình thường và nó gần như có thể chạm vào gót chân chân của cậu.

 Lớp vải màu mới đã bị biển đổi như được giặt đi giặt lại rất nhiều lần và khá cũ kĩ. Một mảnh vải đen từ đống quần áo rơi xuống đất, Megumi nhặt lên. Mảnh vải này, theo kiểu cách nào đó cậu nhìn thấy rất quen thuộc. Cậu lập tức nhớ ra toàn bộ câu chuyện và hy vọng sẽ quay trở lại buổi sáng ngày hôm trước để cậu cảnh báo bản thân không nên thay một đôi vớ búp bê chỉ vì chiếc tất đen dài phù hợp với đồng phục học sinh của cậu đã bị thủng một lỗ nhỏ trước đó không lâu.

Nhưng ngay bây giờ, đối với người đàn ông tóc trắng này, người đã leo lên cửa sổ và vào phòng của Megumi vào giữa đêm, buộc tội cậu "đã quyến rũ giáo viên bằng mắt cá chân trần của mình, Megumi-chan đúng là một cậu bé xấu tính", cậu đã trở nên tức giận đến mức không biết bắt đầu phàn nàn từ đâu mà còn hoàn toàn không có cách nào để từ chối hoặc chống cự lại sự tiếp cận ôm, thậm chí sự đụng chạm mạnh mẽ của người đàn ông tóc trắng đang nằm trên giường này.

=============

Gojo Satoru đã đi công tác vào tuần trước để không bị hiệu trưởng gọi tới gặp mặt nói chuyện xàm xí và cũng không bị tinh thần tiêu cực của bản thân ảnh hưởng. Nên sau khi trở về, anh đã đem ba học sinh năm nhất đáng yêu chèo kéo một ngày, không, làm việc cả ngày. Hôm ấy anh cho huấn luyện điều khiển thần chú đơn giản - giao cho ba đứa học sinh của mình một vài công việc nhỏ như dùng thần chú để bắt cá, dùng thần chú để bắt côn trùng, dùng thần chú để tạo búp bê, rồi lẻn đến cửa hàng tráng miệng mới mở ở Harajuku để bổ sung năng lượng -Kết quả là, vì một phát hiện tình cờ nào đó, anh đã chú ý và nhìn thấy rõ cơ thể của các học sinh của mình -theo nghĩa đen. Đây không phải là một sự phát hiện biến thái, dơ bẩn như các ông thầy khác, mà phát hiện của anh chỉ là đồng phục học sinh của Megumi bị ngắn cũn cỡn, đôi tất đen thường mặc ở đó đã biến mất. Hai mảnh cổ chân của Fushiguro lộ ra giữa chiếc quần ống rộng và đôi giày da cao cổ màu nâu, rất sặc sỡ.

"Megumi đã cao lớn hơn rồi...", Satoru nghĩ. Miệng thì đang liên tục đọc để giải thích những kiến ​​thức nâng cao về điều khiển thần chú cho 3 đứa học sinh của mình, nhưng ánh mắt anh không thể không nhìn vào hai mắt cá chân đó, mẹ nó.

Rõ ràng là anh nhớ cách đây không lâu, hồi mới nhập học, Megumi mặc đồng phục học sinh và quần tây chỉ để hở một chút mắt cá chân, có thể dùng giày cao cổ để che dấu nó. Nhưng mà bây giờ ... em ấy đã cao lớn hơn rồi. Satoru có ý nghĩ đơn giản như đứa trẻ theo nghĩa bóng =), chứ đừng nói đến sự phát triển này của Megumi. 

Mà hiện giờ trong đầu anh cũng hiện lại ngày đầu tiên khi đo đồng phục mới cho cậu- đêm sau khi chuyển đến ký túc xá mới. Megumi nằm trên tấm khăn trải giường ấm áp màu xám do chính tay anh lựa chọn, khuôn mặt đỏ bừng, làn da trắng nõn, cơ thể trẻ trung và hoạt bát khẽ run rẩy. Anh dùng chiếc lưỡi khéo léo và những ngón tay mảnh khảnh cùng với bộ phận sinh dục đo từng tấc trên cơ thể của cậu. Kích thước của từng phần, từng mảng trên cơ thể cậu.

Èo, nó có vẻ hơi khó để đo lại đây. Gojo lười biếng nằm trong tán cây lớn trong rừng, bình tĩnh và khéo léo điều chỉnh vị trí của "cậu bé" to lớn đang nở ra một nửa trong chiếc quần giáo viên của anh.

Nhưng thật sự thì mắt cá chân của Gumi rất mỏng, rất trắng và rất đẹp. Anh nhìn xuống Fushiguro Megumi, người đang cố gắng điều khiển lời nguyền để bắt những con côn trùng. Từ góc độ này, anh còn thậm chí có thể dễ dàng nhìn thấy mắt cá chân trắng và mảnh mai đang ẩn ẩn hiện hiện của Megumi. 

Màu tối của ống quần và tương phản của ánh sáng mặt trời vào buổi trưa chiều nắng gắt này. Chúng rộng hơn nhiều so với mắt cá chân của cậu. Anh liếm khóe miệng và thừa biết rằng ngay cả khi anh có thể gặp, hôn, và làm tình với Gumi hầu như mỗi ngày, ham muốn của anh đối với Megumi vẫn không đáy, như Rãnh Mariana không bao giờ có thể lấp đầy bởi nước được. 

Đứa con mà anh đã nuôi nấng suốt 9 năm giống như một kho báu khổng lồ không ai có thể động đến, nó liên tục làm anh bất ngờ và khơi dậy những ham muốn tình yêu và tình dục của anh, và lần này anh cũng nảy sinh ham muốn ngược đãi cậu bé đáng yêu của mình. Đối với mắt cá chân mỏng manh như vậy, chỉ sợ anh dùng ngón cái và ngón trỏ vòng qua là quá đủ rồi, sợ rằng sau khi nắm lại, anh chỉ cần di chuyển một cái là có thể gãy hết xương bên trong, gân và mạch máu cũng sẽ bị xương làm cắt đứt. 

Eo ôi, Có vẻ quá máu me và bạo lực. Thà trói hai cổ chân vào hai đầu gậy, để Megumi không thể khép chân lại, chỉ có thể bị lột trần, bị đè xuống sàn nhà và miệng thì chửi bới người thầy của mình. Nhưng ngược lại thì cậu được yêu thương một cách vô nguyên tắc.

"Gojo-sensei!" Đột nhiên nghe thấy tiếng Megumi gọi mình dưới gốc cây, Satoru đang ngất ngây nghĩ rằng mình đã bị bắt gặp những suy nghĩ đen tối trong não của mình. Anh chống cằm và nhìn xuống Megumi đang giơ một mẫu côn trùng lên với vẻ mặt nghiêm túc: "Đã xong hết rồi, chúng ta đi kiểm tra đi."

Gojo Satoru nhìn vào chiếc lều dựng cao giữa hai chân mình, ngay lập tức bốc hơi ngay tại chỗ, bế luôn cả Megumi và để lại dòng tin nhắn cho Idatori: "Các em làm tốt lắm! Megumi vừa xin thầy về nhà nghỉ, còn em và Nobara có thể tự học hoặc trở về kí túc xá cũng được nhe hehe, thầy có việc nên đi trước ó, vậy nhé, tạm biệt!"

==============

"Vậy chiều nay chúng ta đi đâu?"Megumi được đưa đến phòng kí túc xá và bị ép vào một góc tường, thẳng thừng hỏi.

Người đàn ông trước mặt cậu - thầy giáo và cũng là cha nuôi của cậu - bước đến, nghiêng đầu một cách dễ thương, và tiếp tục tiến lại gần hơn. Trang phục lúc này của thầy Gojo hoàn toàn khác với ngày thường, không đeo khăn bịt mắt, mái tóc ngắn trắng mượt buông xõa xuống bình thường, một cặp kính râm màu đen kiểu nghệ sĩ mù che khuất đôi mắt xanh ngoạn mục, chiếc áo cỗ rộng để lộ xương quai xanh rõ mồn một. Cùng một kiểu quần áo ở nhà nhưng khác màu mà vẫn đẹp trai ghê~

"Hừm—" Gojo Satoru kéo dài giọng như trẻ con và duỗi tay ra ôm người yêu trẻ vào lòng, "Thầy đã đến cửa hàng tráng miệng mới mở ở Harajuku và ăn bánh parfait dâu tây. Em nên nếm thử đi. Thầy vẫn còn dâu tây trong miệng này." Anh cầm lấy cái cằm của thiếu niên tóc đen ra sức hôn lên, dùng đầu lưỡi quét khuôn miệng của thiếu niên với hàm răng chỉnh tề, đồng thời móc chiếc lưỡi nhỏ của đối phương, để miệng bên kia có thể thưởng thức chiếc lưỡi ngọt của anh vừa mới anh bánh dâu. 

Thật ngọt~ Anh hôn đứa bé học sinh đã khiến anh nghĩ đến cả ngày đến choáng váng, nước miếng lấp lánh trào ra khóe miệng, sau đó lợi dụng Megumi đang thở hổn hển, ném cậu trức tiếp lên giường.

"Em giận không?" Anh lao lên giường hỏi với vẻ hoài nghi, dụi dụi vào cổ thiếu niên mùi sữa tắm như một con mèo Siberia to lớn. Anh đã bỏ đi công tác mà chẳng nói gì với Megumi. "Anh có quà lưu niệm cho em nè, vậy nên, hãy hỏi đó là gì đi. "

"Uh, cái đó là gì vậy?" Fushiguro Megumi cố nén sự mong đợi và hợp tác hỏi.

"Cái này nè!" Gojo Satoru nhét một vật vào tay cậu bé, linh hoạt lăn xuống cuối giường.

Một cái lắc chân, phong cách trẻ trung. Megumi nằm thẳng người và nâng sợi dây da đen mờ lên ngọn đèn huỳnh quang treo lủng lẳng. Một chiếc chuông nhỏ bằng vàng hồng treo ở giữa sợi dây, và nó vang lên sau bị rung lắc. Cái này...thật đáng yêu, nhưng không hợp với vẻ bề ngoài của cậu tí nào. 

Dù nghĩ vậy nhưng cậu vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc lắc chân một lúc lâu, rồi bất giác đưa nó lên môi và hôn nó - giống như mọi lần cậu nhận quà từ Gojo Satoru trước đây. " Em cảm ơn ..." Lời cảm ơn bị cắt ngang bởi sự đụng chạm nóng bỏng từ mắt cá chân phải ngay khi cậu vừa mở miệng. Khi cậu cảm nhận được sự đụng chạm, đầu cậu lập tức trống rỗng và khuôn mặt đỏ bừng....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro