Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  “Nhà thiết kế tin rằng điểm quan trọng hơn trong các tác phẩm của anh ấy là giao tiếp bằng hình ảnh. Anh ấy khao khát sự cộng hưởng cảm xúc mạnh mẽ hơn, vì vậy anh ấy liên tục điều chỉnh vị trí của các yếu tố để chúng đạt được hiệu quả tốt hơn. Vì vậy, theo nghĩa này, anh ấy không cần cho một thứ 'âm thanh chức năng' ... ”

   Fushiguro đang ngồi ở hàng cuối cùng cạnh cửa sổ, một tay chống cằm, ngẩng đầu nhìn xuống, cậu ấy có vẻ đang nghiêm túc ghi chép, nhưng thực ra là đang cầm bút mực nước màu đen để vẽ hình dáng người đàn ông trên bục giảng .
  
    Sơ mi, quần tây, giày da thủ công... Chỉ khi những bộ phận này xuất hiện dưới ngòi bút, vóc dáng tuyệt vời của đối phương mới được hiện ra trước mắt một cách trực quan hơn. Làm thế nào nó phát triển cao như vậy? Trong lúc mất tập trung, Fushiguro chậm rãi tạo ra một cái bóng sâu dưới xương bướm của đối phương, sau đó theo logic nhớ lại rằng mình móc vào đây để cầu hôn đối phương tối qua.

   Quả táo của Adam lăn, và cây bút rơi xuống.

   Lúc này, trên bục giảng  truyền đến một giọng nói tươi cười:

   “Còn về mối liên hệ giữa phần này và bộ phim... Megumi , em nghĩ sao? ”

   Chết tiệt. Chết tiệt! Anh đã nhìn ra...

   Fushiguro đặt bút xuống, ngồi thẳng dậy với vẻ mặt đầy bất đắc dĩ, ánh mắt lướt đến mũi giày của người đàn ông rồi dừng lại.

    “Có lẽ đơn giản là có thể vẽ ra sự tương đồng giữa các sự kiện trong phim và chuỗi không gian kiến ​​trúc. Ý em là, nếu chuyển động của vật thể trong không gian là tuyến tính, thì trên thực tế, nó tương tự như dòng thời gian trôi qua tuyến tính. Nhưng em không chắc ...sự căng thẳng của cốt truyện có thể so sánh với hiệu ứng hình ảnh không? ” Cậu dừng lại một chút, sau đó nhướng mi lặng lẽ quan sát biểu cảm của người đàn ông, “Đó là tất cả những gì em muốn nói, thầy Gojo . ”

   “Ồ, em thật sự đang nghe giảng sao?” Gojo ném cây laze trong tay, nhướng mày cười nhìn cậu, “Nhưng điểm này cũng khá thú vị đấy.”

   Fushiguro trầm mặc tránh ánh mắt của Gojo, và sau khi bên kia chỉ ra sự thật rằng cậu đã mất tập trung, cậu càng công khai hơn khi đi lang thang trên bầu trời.

   Cậu chỉ tự hỏi liệu vị giáo viên giỏi của cậu ấy có trút sự bất mãn lên cậu khi cậu về nhà vào buổi chiều hay không.

  
   Quả nhiên.

   "Tôi nghĩ……"

    Ngay khi Fushiguro khởi động xe, cậu đã nghe thấy người đàn ông ngồi ở ghế phụ nói với cậu bằng một giọng dài. Cậu quay đầu lại nhìn thầy giáo của mình, Gojo Satoru, đang dùng một chiếc thìa nhỏ xúc một chiếc bánh pudding caramel vào miệng, “Megumi, em là một cậu bé hư. ” Anh ấy nói với cậu cùng lúc.

   Tiếng gầm rú của động cơ không làm lu mờ bài thuyết giáo của anh ấy, nhưng Fushiguro đã chọn phớt lờ lời buộc tội. “Được. Vậy bây giờ cậu bé hư sẽ chở thầy về nhà. ”

   “ Nếu đã là một cậu bé hư , tôi không nghĩ em sẽ phiền lòng khi mua cho tôi một chiếc bánh quy caramel kem bơ khác chứ? ” Chiếc kính râm trượt xuống từ sống mũi, để lộ đôi mắt xanh tuyệt đẹp và Gojo đang ngậm muỗng  pudding , trông cực kỳ ủy khuất, “ Ngày mai sẽ có một giáo viên đẹp trai phải dậy sớm đi dạy thiết kế cho lớp dưới, sau đó bọn trẻ sẽ ngủ trong lớp để cho anh ấy thấy - anh ấy hẳn là người đàn ông đáng thương nhất trần đời. ”

   “Nhưng thầy Gojo à, nếu em nhớ không nhầm, những gì thầy đang ăn bây giờ sẽ là phần tráng miệng của thầy vào sáng mai. ” Fushiguro không thương tiếc chỉ ra, “Ăn nhiều đường sẽ tăng nguy cơ mắc bệnh tiểu đường. ”

    “Cái gì? Tôi còn tưởng đây là em bồi thường tinh thần cho tôi a . ” Gojo cầm thìa trong tay chỉ vào cậu, “Đừng tưởng rằng em có thể dễ dàng trốn thoát mà không nhìn vào mắt tôi . Em không nghe lời giảng của tôi trên lớp sao ? ”

   Fushiguro quan sát tình hình đường xá từ gương chiếu hậu, đồng thời trả lời với một lương tâm cắn rứt: " Em đã trả lời câu hỏi của anh ... ”

  “Vậy em có dám cho tôi xem sổ chứ ? ”

   Ách, ý kiến này không tốt lắm . Fushiguro hít một hơi thật sâu, bật đèn xi nhan và lái xe sang trái, sau đó đọc một bài phát biểu đầu hàng không chút cảm xúc:

    “Gojo, thầy phải thề. Đây là khẩu phần cuối cùng trong ngày. ”

   Nói là nói như vậy, nhưng việc Gojo thề thốt là vô ích . Bởi vì anh ấy sẽ luôn thêm rất nhiều từ bổ nghĩa vào trước tên món tráng miệng khi Fushiguro không chú ý. Ví dụ như: thầy có thể không ăn "Bánh quy Puppy Sandwich" mà không có "Bánh quy Sandwich gấu", "Cream Brulee" mà không có "bánh pudding sữa chua", và "Boboli" mà không có "Arnold Donuts" bánh rán", v.v.

   Người này không thể từ bỏ đồ ngọt hoàn toàn, vì vậy có lẽ sẽ tốt hơn nếu hạn chế một loại - Fushiguro chỉ có thể tự an ủi mình theo cách này. Tuy nhiên, may mắn thay, dù hấp thụ lượng đường đáng kinh ngạc mỗi ngày nhưng tình trạng thể chất của Gojo luôn rất tốt. Theo anh , điều này là do thiết kế kiến ​​​​trúc quá nặng, và đường được tiêu thụ thuận lợi sau khi vào cơ thể. Nhưng Fushiguro cảm thấy chuyện này mỗi người mỗi khác, dù sao thì cậu cũng không thích đồ ngọt và cũng không giảm cân được bao nhiêu vì khối lượng học tập dày đặc.

   Gần sáu giờ, bán đảo vẫn tràn ngập ánh sáng, nước biển mặn mòi và hương cỏ quyện vào nhau, khắc họa sống động sắc màu mùa hè dành riêng cho chúng dưới cái nắng như thiêu như đốt.

   Khi đến gần khu vực trung tâm thành phố, Fushiguro  giảm tốc độ xe, và dành thời gian để tận hưởng sự yên tĩnh lúc này. Sau khi Gojo ăn xong bánh pudding, anh ấy vui vẻ đặt tay lên cửa xe, nhìn những chú chim nhỏ trên ngọn cây bên đường, thỉnh thoảng huýt sáo một hai lần, khiến những chú chim nhỏ đó mọi thứ quay đầu về phía anh một cách tò mò.

    “Đúng rồi, gần đây thầy rất thích ăn caramel phải không?” Megumi nhìn về ghế phụ lái, nghĩ đến nửa tháng trước đối phương gọi món gì, “Theo em , chỉ là xi-rô thôi.”

   “Ừ, ”Gojo nghĩ về nó và trả lời, “Tôi không biết tại sao tôi đột nhiên yêu nó. Nói về điều đó, cảm giác này nghe có vẻ khá lãng mạn, phải không? ”

  “Cái gì, cái gì lãng mạn ... ” Mặc dù không biết đối phương đang nói cái gì, nhưng không hiểu sao Fushiguro lại cảm thấy có chút ngượng ngùng.

    Gojo đặt ngón tay lên khung cửa sổ và gõ chậm và nhịp nhàng, “Tình yêu, lý tưởng, cảm hứng, đó là khoảnh khắc khi những điều hư ảo này được hiện thực hóa trong tâm trí, không phải tất cả đều không lý do sao? Nhưng, có một số việc bởi vì vô lý mới lãng mạn. ”

   Tiếng tim đập bỗng nhiên lớn. Fushiguro giữ tay lái im lặng trong giây lát, giơ tay lên, bất lực gãi gãi mái tóc sau gáy, trầm giọng nói: “ Em hy vọng những lời này không phải để thuận tiện cho thầy đưa ra nhiều yêu cầu vô lý cho em trong tương lai. ”

   “Ồ, tôi đã bị phát hiện ~ ” Gojo chẳng hề để ý mà cười.

   Fushiguro thở dài. Cậu biết rằng người này không có ý định tốt.

  
   Cửa hàng tráng miệng mà Gojo thích nằm đối diện với nơi họ ở, hành trình ban đầu mười phút đã được kéo dài thành bốn mươi phút, và họ về nhà khi đã bảy giờ.

   Fushiguro dừng xe bên đường, định nghiêng người tháo dây an toàn, chỉ thấy Gojo đang cúi đầu nhìn bánh quy caramen và bánh pudding sữa chua trong túi giấy, vẻ mặt vui mừng không giấu được trong đôi mắt xanh ấy, cậu chợt cảm thấy buồn cười từ tận đáy lòng.

   “ Thầy, ” cậu không thể không nói, “ thầy thực sự muốn ăn đồ ngọt đến thế sao? ”

   Nghe vậy, Gojo ngẩng đầu, cười với cậu, sau đó nới lỏng dây an toàn, nghiêng người về phía cậu, tự nhiên áp vào trán cậu : “ Cũng không hoàn toàn là... ”

   Fushiguro sờ chóp mũi, lông mi khẽ run.

   “Tôi chỉ quý trọng cậu nhóc hư cưng chiều tôi thôi,” giọng nói của Gojo rất mềm mại, “Em có thể ăn cùng anh không?”

   “Nếu em từ chối thì sao? ”

   Fushiguro rũ mắt sau khi nói câu ngắn gọn này, cậu nhẹ liếm môi.

   “ Không thành vấn đề  .” Gojo nói xong , dịu dàng mà hôn cậu .

  “Nhưng trông em không giống như đang nói không, em yêu. ”
   
 
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro