Phần 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Sau khi công an dọn dẹp mọi thứ thì tao với thằng Trung cũng đi về, đến sáng ngày hôm sau thì thấy thằng Trung tới trước cửa nhà tao
- Phước ơi, rảnh không tao nói 1 xíu.
- Sao, mày nói đi
- Hôm qua lúc tìm thấy xác bồ con Trúc, bên công an đưa xác về rồi liên hệ người thân đến nhận, nhưng thủ tục xong xuôi tao nghĩ phải 2 3 ngày
- Ừ, thì người nhà tính hoả thiêu rồi mang về nước mà.
- Ừ, mày không hiểu tao muốn nói gì à
- Nói gì chứ, mày nói rõ đi tao mới hiểu
- Thì người nhà chưa qua làm thủ tục xong, chắc chắn họ cũng chưa gọi thầy cúng tới rước hồn nó về, tối nay tao với mày đi lần nữa
- Hazz, nói thật, tao ngán quá rồi, để công an giải quyết đi. Chứ tao với mày cứ xen vào như vậy có ngày cũng bị lôi lên công an điều tra luôn đó, tối qua chú Tâm mới nhắc khéo tao
- Ừ, mày sợ thì tao đi mình vậy.
Nói đến đây có vẻ thằng Trung hơi giận tao, thấy bạn bè vậy tao cũng không đành nên nói
- Ừ, thôi để tối tao với mày đi lần nữa, hay là qua rủ con Như theo, bữa giờ tụi mình không nói chuyện với nó, nên nó cũng chưa biết gì nhiều.
- Chỗ nguy hiểm, gọi con gái theo làm gì
- Ừ, tùy mày, vậy hẹn tối nhé.
- OK
Nói đến đây thì thằng Trung đánh xe về, tao lại đi vào nhà thay đồ rồi đi ăn sáng. Tầm tời trưa tao nấu cơm xong thì nằm nghỉ 1 lát. Đúng 11h đêm, thằng Trung gọi tao chạy ra chỗ đó đi, rồi nó chạy ra sau. Tao 1 mình đánh xe chạy ra chỗ bồ còn Trúc treo cổ chết. Vì sợ người khác thấy tao đứng trên đèo rồi lại tò mò đến hỏi thì hư hết chuyện, tao cất xe vào xác lề rồi mò đi xuống dưới trước đợi thằng Trung. Xuống đến nơi, tao ngồi ngay dưới góc cây hôm qua để chờ, cũng hơi sợ nhưng tao vẫn cố trấn an bản thân rồi lấy điện thoại ra. Tao lấy điện thoại ra gọi cho thằng Trung để nói nó, nhưng nó không bắt máy, chắc là nó đang trên đường đi. Ngồi 1 lát thì tao thấy cái bóng đang từ từ đi từ trong khu rừng đi ra, trong khoảng sương mờ tao không nhìn rõ, nhưng tao vẫn thấy trên tay người đó đang cầm con dao, tao liền lên tiếng
- Ai vậy
Người đó vẫn lù lù đi về phía tao
- Ai vậy, sao không trả lời
Đột nhiên tao giật mình khi điện thoại tao đổ chuông. Là thằng Trung gọi tao, trong giây phút run sợ đó tao nhấc máy lên, bên kia liền lên tiếng
- Alo, mày đang đâu vậy
Giọng tao run run
- Tao, tao... Tao đang ở chỗ hẹn
- Cái gì,mày tới hồi nào
Tao im lặng vì đang quan sát bóng người kia đang định làm gì, vì họ đang tiếng tới rất gần tao, trong điện thoại thằng Trung liền lên tiếng, nhưng với vẻ hốt hoảng
- Mày ở đó với ai vậy, có sao không, sao không trả lời tao, tao biết hung thủ là ai rồi, nó cũng đang trên đường đến chỗ đó, mày chạy nhanh đi. Nhanh lên, đừng ở đó 1 mình.
- Mày nói sao, hung thủ là ai, sao hung thủ lại đến đây, trước mặt tao cũng đang có 1 người mà tao không nhìn rõ mặt.
- Mày nói cái gì, alo alo, alo, mày đâu rồi
Trong phút thẩn thờ đó thì tao không lên tiếng trả lời điện thoại nổi nữa, tao liền quay đầu chạy thật nhanh về sau để leo lên đèo , nhưng như lần trước, tao lại chợt té lần nữa, ngã lăng ra, người kia liền chạy tới đưa con dao lên trước mặt tao, nhưng tao vẫn không nhìn rõ là ai thì đột nhiên có tiếng hét lên
- Anh ơi !
Chưa kịp đình hồn thì tao quay qua nhìn theo tiếng hét vừa rồi thì thấy 1 người nữa đang đứng phía xa, nhưng tao nhìn rất rõ người này và biết họ. Thì ra là thằng nhóc tao gặp ở quán cafe ngay cái hôm đầu tiên mà tụi tao chơi trò gọi hồn trong nhà xác. Chưa kịp làm gì thì thằng nhóc liền la lên tiếp
- Anh tỉnh dậy mau, anh đang nằm mơ đó, tỉnh dậy đi, nhanh lên không thì anh sẽ không bao giờ tỉnh được đâu.
Tao liền nhìn lại người cầm dao thì thấy họ vẫn đứng nhưng họ đang lùi lại. Rồi họ từ từ biến mất theo làng sương mù," reng reng " chuông điện thoại báo thức réo lên, tao giật mình dậy, mồ hôi chảy như mưa, thì ra là mơ, nhưng tao lại nhớ hết những gì tao mơ hồi nảy. Tao vẫn còn đang run sợ, và lại suy nghĩ về chuyện tao mơ, có phải là điềm báo không vì thằng nhóc đó lại hiện trong giấc mơ và chính nó giúp tạo thoát khỏi giấc mơ đáng sợ đó, dù hơi lo nhưng tao vẫn ngồi dậy tắm rửa rồi đi đái để qua nhà thằng Trung, chưa kịp qua thì thằng Trung gọi điện cho tao.
- Alo, tao bận việc, mày ra chỗ đó trước nha
Tao chợt bất động vì câu nói vừa rồi giống như những gì tao vừa mơ hồi nảy, tao liền trả lời
- OK
Rồi tắt máy, sao trung hợp vậy, có khi nào đó là báo hiệu trước và thằng nhóc đó đến để cảnh báo tao, dù  thật sự rất lo sợ nhưng tao suy nghĩ " Chuyện gì cũng sẽ phải đối diện thôi, không tránh được " tao chuẩn bị thay đồ 11h tao lái xe tới nơi, vẫn như giấc mơ, tao lại leo xuống trước 1 mình và vẫn ngồi ngay góc cây. Sau 1 lúc đợi thì tao đứng lên rút điện thoại ra, để gọi thằng Trung, nhưng chưa kịp gọi thì phía sau tao là giọng thằng Trung,
- Tao tới rồi, mày tới lâu chưa
Lần này thì nó không giống như giấc mơ tao vừa mơ, nhưng tao nhớ lại giấc mơ vì thằng Trung nói nó tìm được hung thủ rồi. Tao liền trả lời
- Tao vừa tới, mày có manh mối gì không
- Manh mối gì, giờ chuẩn bị có rồi nè
Rồi nó lại lấy đồ nghề ra, rồi bắt đầu gọi hồn bồ con Trúc lên, nhưng hơn 2 tiếng đồng hồ vẫn không có gì. Cả tao với thằng Trung đều thấy lạ. Tao lên tiếng
- Kì vậy mày, có khi nào nhà thằng Trung tới rước hồn đi rồi không
- Tao cũng không biết, nhưng mà mỗi lần làm phép đều rất nhanh mà. Hay là nhà nó rước hồn đi rồi.
Nói tới đây thì còn mèo lại đột nhiên nhảy xuống khỏi người tao, nhưng lần này thì không có ai xuất hiện, còn con mèo thì nó đi từ từ lại cái bụi lùm cây trúc, rồi nó kêu liên tục. Thấy lạ tao với thằng Trung liền lại gần chỗ con mèo, nhưng không có ai hay nói rõ hơn là không có thêm cái xác hay hồn ma nào hết. Nhưng tao chợt thấy lắp loé thứ gì đó trong lùm, tao liền nhìn kỹ hơn thì thấy sợi dây chuyền, tao liền chui vào để lấy sợi dây chuyền ra và rọi đèn xem kỹ sợi dây, cả tao và thằng Trung đều như muốn la lên nhưng không dám. Là sợi dây chuyền của con Như, không lầm đi đâu được, cả tao và thằng Trung đều nhận ra, tao nhìn thằng Trung và nghĩ, tại sao lại có sợi dây chuyền con như ở đây. Điều gì đó đang khiến hung thủ lộ diện, nếu con Như là hung thủ thì động cơ của nó để giết con Trúc với bồ con Trúc là gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#minhanh