Chapter 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Link chapter 3 gốc-tiếng anh: https://archiveofourown.org/works/30790607/chapters/76900688

Link chapter 3 bản dịch - ao3: https://archiveofourown.org/works/34468300/chapters/86342893#workskin

13.

Đó là cuối tháng hai khi Satoru và mẹ cậu đi mua sắm. Trong khi cậu và mẹ có cùng mái tóc trắng và đôi mắt xanh, Satoru thừa hưởng sự bất lực của bố trong việc nói không với mẹ mình. Đó là lý do cậu có mặt tại Trung tâm mua sắm Quận Kiyashi, cầm theo những chiếc túi mua sắm chứa đầy đồ trang sức và một chiếc ô mà mẹ cậu muốn thêm vào bộ sưu tập của riêng bà.

"Mẹ tự hỏi tại sao hôm nay lại có nhiều học sinh đến vậy," mẹ cậu nói khi bà đụng phải một đứa trẻ khác mặc đồng phục thể dục.

"UA có bài kiểm tra đầu vào hôm nay ạ," cậu biết điều này vì Aizawa-san đã đề cập đến nó trong một cuộc trò chuyện gần đây của họ.

Mẹ cậu khẽ hừm, "Thật thú vị. Dù sao thì - Ủy ban thế nào rồi?" bà hỏi một cách vui vẻ, "Mẹ nhớ Ikari-san! Thật là một người đàn ông tuyệt vời."

Mắt của Satoru giật dưới bịt mắt. Cậu có một mối quan hệ yêu-ghét với người quản lý của mình. Ikari chắc chắn có những khoảnh khắc của anh ta và Satoru khá chắc rằng anh đúng là một người tốt. Vấn đề nằm ở chỗ anh ta là gương mặt đại diện cho ủy ban mà Satoru làm việc. Cậu đã gộp chung Ikari với công việc và trách nhiệm nên thực sự thì đó không phải là lỗi của người đàn ông mà Satoru không thích anh ấy. Ngoài ra còn có một thực tế là Ikari đã từng bước thành công trong việc lấy lòng mẹ cậu (và sau đó là bố cậu).

"Anh ấy vẫn ổn!"

Cậu có thể cảm thấy cái nhìn nghi ngờ mà mẹ dành cho mình, "Đừng gây khó khăn cho anh ta. Anh ta đã làm việc rất chăm chỉ."

Cậu bắt chéo ngón tay đằng sau lưng, rồi nói với một nụ cười, "Tất nhiên rồi mẹ, đừng lo lắng."

"Còn người thanh niên đó thì sao? Ồ, cậu ta tên gì ... Hawks! Phải rồi! Cậu ta thật lịch thiệp."

Sau đó Satoru được gợi nhớ về cuộc gặp gỡ gần đây nhất của cậu với Hawks, người kia nói chuyện với một ngôn ngữ rất sặc sỡ, thường là những từ có vần với 'dệt''vải'. Vấn đề là cậu hoàn toàn đáng bị thế, cậu đã đánh cắp điện thoại của Hawks và giấu nó trong khoảng 10 tiếng và sau đó trả lại cho Hawks đang rất khó chịu.

"Anh ấy đang làm rất tốt!"

Họ tiếp tục đi bộ trong bình lặng cho đến khi dừng lại ở phía trước một cửa hàng mà mẹ cậu dường như quyết định đi xem thử. Satoru không chắc có thứ gì ở phía bên kia của tấm kính, nhưng từ vật liệu thì cậu có thể tưởng tượng chúng là những chiếc ô.

Đột nhiên, mẹ cậu nói, "Con sẽ ra mắt năm nay phải không?" bà tạm ngưng, "Con biết bố mẹ sẽ luôn ủng hộ mọi quyết định của con, nhưng nếu con có bất kỳ do dự nào, bố con và mẹ sẽ không ngại việc cho con vào đại học."

Trái tim cậu ấm lên khi nghĩ đến điều đó. Bố mẹ chưa bao giờ khiến cậu hết ngạc nhiên với lòng tốt của họ. Ý nghĩ về trường đại học làm cậu tò mò vì nó chưa bao giờ là lựa chọn cho cậu trước đây. Cậu sẽ phải tham dự kỳ thi quốc gia, nhưng chắc chắn cậu có thể giải quyết nó nếu nhồi nhét mọi thứ trong vài tuần. Xét đến việc cậu nhẹ nhàng lướt qua cấp hai, đạt điểm cao chương trình cấp ba học với gia sư và làm toán cấp đại học mỗi giây để thao tác thuật thức của mình, cậu chắc chắn có thể tham gia bất kỳ ngành học nào mình muốn.

Nếu cậu thực sự nghĩ về điều đó, thì trường cấp hai khá nhàm chán vì cậu đã học tất cả về môn toán và khoa học trước kia. Điểm nổi bật bật duy nhất là môn lịch sử vì nó thật thú vị khi liên hệ tới quirk. Cũng có một thực tế là cậu cảm thấy mình quá già giữa những đứa trẻ mười một tuổi và thấy mọi thứ chúng làm quá dễ thương để cậu thực sự tương tác đúng cách. Đối với cấp ba, các gia sư được phê chuẩn bởi Ủy ban Anh hùng đã dạy cậu toàn bộ chương trình phổ thông trong vòng chưa đầy một năm vì cậu đã làm tất cả điều này trước đây và cậu không muốn làm lại nó.

Đại học đồng nghĩa với nhiều cơ hội nhưng nó cũng có nghĩa là bố mẹ sẽ phải chi trả nhiều tiền hơn. Tiền để trả học phí và tài liệu và tiền để thoát khỏi hợp đồng của Ủy ban Anh hùng. Họ không nghèo, nhưng họ chắc chắn không có tiền như gia tộc Gojo trong thế giới của cậu. Hơn nữa, cậu đã làm việc về anh hùng trong tám năm qua, liệu cậu sẽ buông bỏ tất cả những thứ đó bây giờ?

Cậu biết nếu mình nói đồng ý với trường đại học, bố mẹ sẽ giúp cậu, tám năm sẽ không quan trọng với họ khi đối mặt với hạnh phúc của cậu. Nhưng trong hai kiếp sống, cậu luôn gánh vác những trách nhiệm đi kèm với sức mạnh của mình, cậu sẽ không quay lưng lại lúc này.

"Nah mẹ, con ổn, cảm ơn đề nghị của mẹ." Cậu không muốn tiếp tục chủ đề này, vì vậy cậu cho nó qua và chỉ vào khu vực lờ mờ của nơi mà cậu nghĩ là một quán trà, "Đó không phải là nơi bán loại trà mà bố thích sao?"

"Đúng đấy! Mắt tốt lắm Satoru," mẹ cậu nói, và họ rời khỏi khung cửa sổ của cửa hàng. Cậu không nhìn thấy nụ cười buồn mà mẹ dành cho cậu khi cậu cam chịu số phận của mình.

14.

'Tin nóng hổi: UA bị tấn công' được nhấp nháy màu đỏ tươi trên màn hình. Từ hướng của trực thăng tin tức, máy quay có một góc nhìn rõ ràng về những chiếc xe cảnh sát và xe cứu thương đang trải dài trên đường phố. Lỗ hỏng trên mái nhà cho thấy mức độ phá hủy diễn ra bên trong phòng học mô phỏng. Trên màn hình, phóng viên tin tức tiếp tục, "... đã bị tấn công hai lần. UA vẫn chưa đưa ra thông báo chính thức-"

Phụ trách viên của Satoru tạm dừng màn hình. Ikari quay sang đối mặt với các công chức của Ủy ban Anh hùng trong phòng trước khi mắt anh đặt lên Gojo. "Các nguồn tin của chúng ta báo rằng cuộc đột nhập vào UA một thời gian trước đã dẫn đến việc lịch trình của Lớp 1-A bị lộ , trong đó chứa thông tin về sự hiện diện của All Might tại USJ. Từ những gì chúng tôi quan sát được, Liên minh Tội phạm dường như nhắm vào All Might. Với số lần xuất hiện trước công chúng ngày càng giảm và sự bất ngờ ... quan tâm đến một đệ tử, chúng tôi có lý do để tin rằng khả năng của ông ta không còn như trước. Vì vậy, chúng tôi giao cho cậu nhiệm vụ hành động như vệ sĩ riêng của Lớp 1-A, lớp mà ông ta thường lui tới, cậu sẽ báo cáo cho chúng tôi bất kỳ ... phát hiện nào mà cậu gặp phải. "

Đấy là rất nhiều thông tin và có rất nhiều điều chưa được nói ở đó. May thay, Satoru có kinh nghiệm với việc cấp trên không nói ra ý của họ, và cậu hiểu được thông điệp to và rõ ràng: do thám All Might. Nó sẽ khiến cậu cảm thấy xấu xa nếu không phải cậu cũng tò mò về All Might. Ít xuất hiện trước công chúng hơn là một chuyện, nhưng chấn thương há hốc bên trái lại là chuyện khác.

"Đệ tử?" Cậu ngả người ra ghế và bắt chéo chân.

Lần này là một công chức khác lên tiếng, Satoru không bao giờ bận tâm đến việc tìm hiểu tên của ông ta nhưng cậu nhớ ông ấy là người có tar thuốc lá trong phổi, "Như chúng tôi đã nói, ông ấy đã chú ý đặc biệt đến một học sinh - Midoriya Izuku. Họ được phát hiện rằng đã làm việc cùng nhau trong năm qua. Cho đến gần đây, tình trạng của Midoriya được xem là Vô Năng, tuy nhiên, theo ghi chép, All Might đã đích thân nhúng tay vào để thay đổi điều đó. "

Bất cứ ai lọt vào mắt xanh của Anh hùng hạng nhất chắc chắn sẽ là người gây sóng gió trong tương lai. Cậu biết rằng Ủy ban Anh hùng muốn cậu thay thế All Might ở vị trí số một, đây là cách họ bảo cậu mở rộng phạm vi cạnh tranh và tìm ra bất kỳ mối đe dọa tiềm ẩn nào đối với kế hoạch lâu dài của bọn họ.

"Tôi đoán mấy người cũng muốn tôi tra xét cậu ta."

"Tất nhiên, sáng suốt như mọi khi Gojo-kun."

Vài giây im lặng đến khó chịu trôi qua trước khi cậu khịt mũi, "Và UA định để tôi đóng vai vệ sĩ? Tôi gần như là sinh viên năm ba."

"Vấn đề hậu cần (*logistics) của nó không liên quan đến cậu. Tuổi tác không quan trọng nhiều bằng khả năng của cậu. Hơn nữa, cậu có thể sử dụng điều này như một cơ hội để thiết lập mối quan hệ với người đồng trang lứa."

Họ thực sự đã chuẩn bị kỹ lưỡng. Cậu thấy tất cả khá buồn cười việc họ chịu đi bao xa để do thám người anh hùng số một, cậu có muốn nghe theo không đây?

Satoru mặc kệ họ trong im lặng. Với thành tích khiến mọi thứ khó khăn hơn cho Ủy ban Anh hùng, cậu cá rằng tất cả mọi người đều đang chờ cậu nổi cơn. Nhưng rồi thì, đây là cơ hội để tiếp cận gần hơn với những dân chuyên không liên quan đến Ủy ban. Cậu cũng hơi nhớ việc giảng dạy, vì vậy cậu làm theo ý họ, "Mmm ... được rồi! Aizawa-san là giáo viên chủ nhiệm ở đó phải không? Tôi cá là anh ấy rất nhớ tôi."

Và đó chắc chắn là một tiếng thở phào nhẹ nhõm xung quanh căn phòng. Trong tâm trí, Satoru cười vang trước phản ứng này. Chỉ vì cậu đống ý điều đó không có nghĩa là cậu sẽ bám sát kế hoạch. Cậu có lịch trình cho riêng mình, nhưng Ủy ban Anh hùng chưa cần biết điều đó.

15.

Satoru lẽ ra nên có mặt tại UA hai tiếng trước, nhưng cậu gặp phải rắc rối (rắc rối đó là việc bắt giữ khẩn cấp một tội phạm nho nhỏ và việc mua hàng tại một tiệm bánh địa phương, hãy đoán xem bên nào tốn thời gian hơn). Thật ra thì, cậu hiểu rằng mục đích của việc này chủ yếu là thu thập thông tin dưới chiêu bài bảo vệ, nhưng chắc chắn không ai tin rằng học sinh năm nhất cần một người bảo vệ riếng quanh chúng 24/7. Cậu có thể tranh luận về lịch trình của mình lúc sau. Dù thế nào đi nữa, cậu đã nên gặp cả lớp trong tiết chủ nhiệm nhưng bây giờ chúng đang có tiết Nghiên cứu Nền tảng Anh hùng với All Might. (Và nhìn xem, việc đi muộn đã có ích, giờ cậu có thể tiến thẳng vào hoạt động do thám. Không có chi Ikari.)

Satoru bước vào phòng tập thể dục và cậu huýt sáo nhẹ vì vãi, nó thật lớn. Cậu chỉ có thể tưởng tượng có bao nhiêu tiền đổ vào việc xây dựng cũng như duy trì nó trước những học sinh anh hùng liên tục đập phá nơi này. Các học sinh được tản ra và đang luyện tập quirk của chúng dưới sự theo dõi của All Might. Một vài người đang đấu tập với nhau và những người khác thì huấn luyện một mình.

"Nhóc Gojo! Aizawa-kun đã đề cập với các giáo viên về việc cậu sẽ đến hôm nay!" All Might lớn tiếng chào hỏi cậu. Một vài học sinh dừng lại để nhìn cậu trước khi tiếp tục việc luyện tập của chúng. Tuy nhiên, lúc này chúng dường như vừa buôn chuyện vừa tập luyện, một trong số chúng thậm chí còn chỉ tay về phía cậu. Thật khiếm nhã.

Satoru cười, "Hey All Might! Rất vui được gặp ngài, lớp học thế nào rồi?"

"Chúng ta đang chuẩn bị cho các học sinh cho đại hội thể thao sắp tới! Nó đang diễn ra tốt đẹp!" Ngay khi ông ấy nói, Satoru nghe thấy một tiếng kêu đau đớn. Cậu quay sang khu vực chung, nơi cậu nghe thấy âm thanh, và oh, chẳng phải nó rất thú vị sao? Năng lượng giống hệt thứ bao quanh All Might được tụ tập lại xung quanh ngón tay của đứa trẻ đó. Cậu cược cả cánh tay phải của mình rằng đó là Midoriya Izuku. Cậu nhớ lại cuộc họp với Ủy ban vào ngày hôm trước và nghĩ rằng có thể từ 'đệ tử' là sai, và có thể đó là một cái gì đó giống như kế thừa hơn.

"Đứa trẻ tội nghiệp, có vẻ như cậu ta đang gặp rắc rối," và bởi vì cậu thích cố tình gây rắc rồi, cậu nói "Ngài biết không ... ngài và cậu học sinh đó có quirk thực sự giống nhau. Cứ như chúng là cùng một thứ vậy!" Người anh hùng số một căng thẳng, Satoru thậm chí không cần phải tháo bịt mắt của mình để biết rằng người đàn ông đang đổ mồ hôi hột. Hạng nhất chắc có lẽ là không có nhiều nhiệm vụ lén lút, và All Might phô bày mọi cảm xúc ra trước mặt.

"Midoriya-kun—"

"Đó có phải tên cậu ta không? À, tôi nhớ đã đọc về cậu cấy trong báo cáo của USJ," cậu búng tay, "cậu ta là một trong những đứa trẻ đã đối mặt với thứ Nomu đó phải không?" Satoru không biết nó nằm trong báo cáo chính thức hay báo cáo của Ủy ban, nhưng thôi vậy. Cậu biết All Might bây giờ căng hơn vài giây trước. Cậu thậm chí có thể biến điều này thành một trò chơi: khiến người hùng số một phải lúng túng. Tính tới hiện tại, 2-0 nghiêng về Satoru.

"Nhóc nói chính xác! Ngay cả khi bị gãy xương, Midoriya vẫn tiếp tục gây bất ngờ, nhóc ấy có một niềm đam mê rất mãnh liệt!"

Tự làm gãy xương để tập luyện là một đam mê đáng lo ngại. Nó không nên được coi là hiển nhiên, và việc có vẻ như All Might không ngăn cho Midoriya tiếp tục điều này khiến Satoru lo lắng. Bạn sẽ cho rằng một người có quirk gần như y hệt sẽ làm tốt hơn ở việc giảng dạy.

Giá thuyết của cậu là All Might là người cha bí mật, vì vậy cậu nghĩ rằng gia đình sẽ làm tốt hơn trong việc giáo dục. Nhưng rồi thì, cha của Midoriya Izuku được ghi chú là có quirk thở ra lửa và hiện đang công tác ở nước ngoài. Người cha bí mật cũng không giải thích về việc có quirk đột ngột hoặc thiếu huấn luyện khi còn nhỏ. Nó có phải là tình huống tương tự với Yuji và Sukuna? Mặc dù ít nguy hiểm hơn. Midoriya đối với All Might cũng như Yuji đối với Sukuna, một sự kế thừa thuật thức hay quirk trong trường hợp này.

"Tôi sẽ đi nói chuyện với cậu ấy!" Cậu nghe All Might lắp bắp ngạc nhiên trước khi cậu rút không gian lại để đáp xuống gần Midoriya, và cậu nghe thấy đứa trẻ giật bắn. Cậu nhóc và All Might giống nhau đến mức khó đỡ, điều này được coi là bí mật à? Tại sao cậu cần phải theo dõi họ khi bất cứ ai có não đều thấy được có điều gì đó đang xảy ra ở đây.

"Yo!" Satoru chào Midoriya đang bị sốc, "Tên tôi là Gojo Satoru."

"X-xin chào!" Midoriya lắp bắp sau một lúc do dự. "Gojo Satoru ?!"

"Đúng, là tôi!"

Midoriya đột nhiên cúi đầu lịch sự, "Aizawa-sensei đã nhắc đến thầy trong buổi chủ nhiệm! Rất vui được gặp thầy Gojo-sensei. Em là Midoriya Izuku, xin hãy quan tâm đến chúng em!"

Gojo-sensei, tim cậu thắt lại, cậu đã không nghe thấy nó trong một thời gian. Cậu nhớ những đứa trẻ của mình và cậu tự hỏi chúng đang làm gì, 18 năm rồi mà cậu vẫn chưa quên được khuôn mặt của chúng. Tuy nhiên, cậu không gục ngã giữa phòng tập, thay vào đó cậu cười để lơ nó và nói, "Tôi chỉ hơn cậu hai tuổi, cậu biết đấy - thậm chí còn chưa phải là dân chuyên nữa. Thay vào đó, hãy gọi tôi là senpai." Cậu kết thúc với một nụ cười trêu chọc, và dễ thương làm sao, Midoriya đang đỏ bừng mặt xét thấy máu chảy dồn trên má cậu ấy. Satoru có thể thấy nó sẽ rất vui khi trêu chọc cậu nhóc, vui như khi trêu chọc All Might vậy.

Midoriya cười ngượng và xoa cổ, "Em hiểu rồi, ờm ... em có thể hỏi tại sao anh lại ở đây không Gojo-senpai?"

"Tôi không thể không chú ý đến quirk của cậu. Nó khá giống của All Might."

Giờ thì Midoriya đỏ mặt lo lắng. Cậu nhóc bật ra tiếng khúc khích đầy bối rối, tông cậu nâng lên, "Thật sao? Chúng không giống nhau chút nào đâu! Chúng rất khác biệt! Em có ... vầng sáng xanh khi em sử dụng quirk của mình! Chú ấy thì không!" Thật là một lí do yếu ớt, nó khiến cậu cười. "Em cũng luôn lỡ phá vỡ một cái gì đó."

Một ngày làm thầy, cả đời làm thầy, cậu nghĩ vậy. cậu rướn người về phía trước và đứng trên gót chân trong khi khoanh tay lại để cậu trông thấp và bớt uy nghiêm hơn, "Cậu biết không, đôi mắt của tôi cho phép tôi nhìn thấy rất nhiều thứ."

"Nhưng anh đang đeo bịt mắt mà, Gojo-senpai." Midoriya cắt ngang.

Satoru tiếp tục như thể không nghe thấy cậu ta, "Cậu đang đặt tất cả năng lượng đó vào một ngón tay, không có gì ngạc nhiên khi cậu cứ tiếp tục tự làm gãy xương. Cậu đã học vật lí đúng không? Quá nhiều áp lực và thứ gì đó sẽ gãy. Làm thế nào cậu sửa nó? " Cậu tiếp tục, hy vọng Midoriya hiểu được ý của mình. Có thể cậu nói hơi quá rõ ràng và đưa ra tất cả câu trả lời ngay đó, nhưng nếu All Might bị tín nhiệm và Midoriya thực sự làm gãy xương thường xuyên - Satoru thà tránh điều đó một cách triệt để.

Midoriya lại lẩm bẩm một lần nữa, nhưng Satoru vẫn kiên nhẫn. Cậu nhận thấy những cái nhìn hướng về mình từ các học sinh khác. Dù rất muốn đến và nói chuyện với đứa trẻ đang tạo ra thép từ mỡ, cậu không phải là giáo viên ở đây. Cậu chỉ là một 'vệ sĩ' và cậu không thể lấy cắp lớp học của All Might. Trường hợp với Midoriya là vì nó đặc biệt, cậu tự nhủ, chỉ vì mục đích thu thập thông tin.

"Bằng cách giảm lực ảnh hưởng ... hoặc tăng diện tích bề mặt!" Midoriya trả lời, cậu nhóc đặt chân xuống đất và có nguồn năng lượng bao bọc toàn bộ cơ thể cậu ấy thay vì chỉ ngón tay. "Vì vậy, nếu em lan tỏa đó trên cơ thể của em với một tỷ lệ thấp hơn ..." cậu nhóc lẩm bẩm. Vẫn còn chút khó khăn khi vài bộ phận có nhiều năng lượng hơn những nơi khác và năng lượng dao động liên tục, nhưng cậu nhóc đã có ý tưởng. Satoru mỉm cười một cách buồn vui lẫn lộn, cậu thực sự rất nhớ việc giảng dạy, cậu có thể không phải là người giỏi nhất, nhưng cậu đã cố gắng.

"Làm tốt lắm!" Cậu vỗ đầu Midoriya, và chỉ để trêu cậu nhóc, "Giống như All Might vậy!"

"Vâng! Giống All - Ý em là không! Thực sự không phải thế, Gojo-senpai."

16.

Đó là ngày diễn ra Đại hội thể thao UA và dù Satoru rất muốn xem bọn trẻ đấu với nhau, cậu đã được chỉ định làm nhiệm vụ canh gác gần như cả ngày. Cậu sẽ bỏ lỡ hai sự kiện đầu và có thể là cả cái thứ ba nếu người ở ca sau đến muộn. Nhàm chán.

Cậu đáng lẽ phải theo dõi đám đông để tìm bất cứ ai khả nghi, nhưng cho đến hiện tại thì chỉ có là dân thường, dân thường, trẻ nhỏ, dân thường và nhiều dân thường hơn. Cậu nên mừng vì không có ai tấn công một sự kiện lớn như thê này với đông đảo người có mặt, nhưng cậu chỉ thấy quá buồn chán. Từ việc đứng thẳng ở lối vào, cậu đã chuyển sang dựa vào lan can bảo vệ.

Hiển nhiên, cậu nên làm việc gì đó tốt hơn như đi chơi với Nejire và đám bạn. Cậu đã nhanh chóng kết bạn với Big 3 sau khi trông 'quá lạc lõng, họ nghĩ cậu cần giúp một tay' vào ngày đầu tiên của cậu tại UA. Cậu phải giải thích rằng không, cậu không phải là học sinh mới, nhưng được thôi cậu sẽ ngồi ăn trưa với họ.

Một trò tiêu khiển thú vị khác của cậu dạo gần đây là làm All Might căng thẳng trong và ngoài hình dạng anh hùng của ông ta (đó không phải là một khám phá lớn hay gì, All Might và Toshinori có một mối quan hệ kỳ lạ với Midoriya, họ có vết thương giống hệt nhau phía bên trái và chỉ có vài người tóc vàng cao bảy foot tại UA).

Trên thực tế, đó có thể đây là lý do tại sao cậu được giao nhiệm vụ canh gác. Cậu đã gây rối cho All Might trong hai tuần qua đến nỗi ngay cả Nedzu cũng nhận ra. Đó cũng có thể là lý do ngài hiệu trưởng muốn gặp cậu sau Hội thao.

Cậu bị lật tẩy rồi? Cậu căng thẳng trước thanh chắn bảo vệ với sự sáng tỏ này. Cậu không hề cố tỏ ra khiêm tốn, và Nedzu một thiên tài, vì vậy có lẽ cậu đáng bị thế. Oh well, điều đó chỉ có nghĩa là lịch trình của cậu có sự thay đổi và Ikari sẽ trở nên phiền phức với cậu trong tháng tới hay gì đấy. Nó cũng có thể đồng nghĩa với một Nedzu tức giận, đệt.

Cậu sẽ nhớ những đứa trẻ của cậu ở lớp 1-A (và từ khi nào cậu bắt đầu nghĩ chúng là của mình?) Chúng dần khiến cậu yêu thích như bầy cún hiếu động. Thật đáng để xem sự trưởng thành của chúng trong quá trình chuẩn bị cho sự kiện này. Tất cả đều rất tập trung đối với một đám trẻ mười sáu tuổi, điều đó thật dễ thương.

Tuy nhiên, hiện tại, cậu vẫn chưa bị sa thải khỏi nhiệm vụ vệ sĩ giả của mình, vì vậy cậu vẫn còn vô cùng buồn chán.

Rốt cuộc, cậu đếm xem bao nhiêu con chim bay qua và tự tạo ra các viễn cảnh ngẫu nhiên từ những gì cậu nghe thấy từ sân vận động. Có thể nói, Present Mic chưa bao giờ thất bại trong việc trở thành một người dẫn chương trình giải trí. Dù không có bất nội dung hình ảnh, cậu khá chắc chắn Midoriya đã làm điều gì đó ngu ngốc một lần nữa (nhưng này, cậu nhóc không thường xuyên tự làm gãy xương nữa, ai đó nói 'Cảm ơn Gojo' đi) và Todoroki tự buộc bản thân vượt qua điều gì đó bằng vũ lực.

Điều này tiếp diễn cho đến khi Hound Dog đến nhận ca làm việc của mình. Tự do. Cậu đi thẳng một đường để mua kem trước khi vào sân vận động. Hóa ra cậu đã đến vừa kịp lúc để xem vòng ba. Cậu vẫn đang ở tầng trệt, vì vậy nếu cậu muốn xem trận đấu từ một vị trí thuận lợi hơn, cậu sẽ phải đi qua hội trường và - đó là quá nhiều việc. Cậu sẽ chỉ xem trận đấu đầu tiên từ đây và tìm đường sau.

"—Mày không nghĩ thằng đó rất ngu vì đã từ bỏ cơ hội của mình sao?" Cậu học sinh kia nói với Midoriya. Oh Midoriya sẽ không thích điều đó đâu.

"Cậu nói gì?" Midoriya giận dữ hét lên.

Một năng lượng lạ lẫm tràn qua Midoriya, nó đến từ cậu học sinh kia. Cậu khá ấn tượng đấy, Satoru chưa từng nhìn thấy một quirk hay thuật thức nào như thế. Thêm một điều nữa khiến thế giới này thú vị, số lượng những quirk liên quan đến tâm trí có thể lật đổ cậu. Vô Hạ Hạn chỉ có thể bảo vệ cẩu khỏi các vật thể, còn phi vật thể lại là chuyện khác. Nó hơi đáng sợ, cậu đã quen với việc không thể bị chạm tới, nhưng một phần khác trong cậu hứng thú với tiềm năng của học sinh này.

"Shinsou Hitoshi từ khoa Nghiên cứu Đại cương," Present Mic thông báo với khán giả. Nghiên cứu Đại cương? Thật bất ngờ, Satoru nghĩ. Từ lời nói của Shinsou, cậu ta đang cố gắng trở thành anh hùng, nhược điểm duy nhất là cậu ấy thiếu sức mạnh thể chất để vượt qua kỳ thi tuyển sinh. Cậu ta nghe như là một đứa trẻ không cảm thấy mình được thấu hiểu, Aizawa-san sẽ thích nhóc này lắm cho xem.

Trong khi quirk của cậu ta là một quirk rất mạnh, Satoru có thể nói rằng Shinsou không có bất kỳ sự rèn luyện thể chất nào. Nếu Midoriya có thể thoát ra khỏi vòng vây của cậu ta, thì đó là một chiến thắng cho người sau. Cậu được chứng minh là đúng vài phút sau đó khi Midoriya tự làm gãy ngón tay (và chết tiệt, Satoru tưởng cậu đã xong với việc này rồi) và nguồn năng lượng lạ lẫm xung quanh cậu ta bị phân tán. Trận đấu kết thúc ngay sau đó.

Đó là thời điểm Satoru quyết định cậu có thể bắt đầu bước lên khán đài. Cậu quay trở lại sảnh sân vận động, một lần nữa ngạc nhiên về số tiền UA phải bỏ ra. Khi cậu đi đến ngã ba trong hành lang, cậu nghe thấy đoạn cuối của cuộc trò chuyện giữa Todoroki và Endeavor.

'Mày là tác phẩm vĩ đại nhất của tao,' những lời đó vang lên với Satoru - đó là toàn bộ lý do khiến cậu được sinh ra lần đầu tiên. Có vẻ điều đó cũng đúng với Todoroki, nhưng thay vì Lục Nhãn và sức mạnh vô hạn, cậu nhóc có sự kết hợp giữa quirk của bố và mẹ. Nó cũng giải thích rất nhiều về Todoroki Shoto, việc thiếu các kỹ năng xã hội, tính cách lạnh lùng và tinh thần cạnh tranh, những cái giật mình - có một người bố như Endeavor sẽ gây những điều đó với bạn.

Cậu luôn không thích Endeavor vì những thiệt hại điên rồ về tài sản và cách xử lý tội phạm thô bạo của ông ta. Đó là lý do tại sao Satoru luôn cản đường ông bằng cách giành lấy việc bắt giữ, hoặc là đến hiện trường nhanh hơn. Cậu biết thái độ hờ hững của mình và sức mạnh nhẹ nhàng khiến người kia phát cáu. Satoru chắc chắn sẽ gây khó dễ cho Endeavor khi cậu nhìn thấy người anh hùng, giờ cậu có thêm động lực để khiến nó tồi tệ hơn.

Cậu rẽ vào một góc và nở một nụ cười mà cậu biết sẽ làm người anh hùng bực bội, "Xin chào Endeavor!"

"Ngươi," Endeavor nói với sự chán ghét đến nỗi Satoru chỉ được nghe nó từ lũ cao tầng trong thế giới của cậu trước đây.

Cậu tiếp tục bước đi, "Ông chưa từng nghe rằng sống qua con cái của mình là xấu sao?"

Nguyền rủa cái bịt mắt này, cậu muốn nhìn thấy khuôn mặt của Endeavor, cậu tưởng tượng ông ta đang cau có từ việc nhiệt độ tăng đột ngột. "Shoto sẽ mạnh mẽ hơn ngươi hơn bao giờ hết Gojo."

Satoru cười xấu xa, "Tôi rất mong chờ điều đó! Ông thì khác... tận hưởng việc ở hạng hai đi." Cậu rẽ sang một góc khác ngay khi cái nóng biến từ khó chịu thành dữ dội. Cậu sẽ không bao giờ hiểu Hawks thấy được gì ở người đàn ông này.

Khi đến gần khán đài, cậu chọn một ghế trống gần phía trước. Theo như Present Mic, trận đấu tiếp theo là Todoroki và Sero. Đó là một trận sắp xếp không tốt, nghiêng nhiều về Todoroki, nhưng Satoru tin rằng Sero có thể giành chiến thắng với một chiến lược đủ tốt. Và đệt cây kem của cậu gần như tan ra trong lớp vỏ bọc, chết tiệt Endeavor.

Trận đấu bắt đầu khi Satoru đang lo lắng về cây kem. Bằng các giác quan của mình, cậu cảm thấy Sero bắt lấy Todoroki bằng băng dính. Đột nhiên, nước trong không khí xung quanh sân vận động dần chậm lại và kết tinh.

Với một luồng năng lượng bùng nổ từ Todoroki, nước đóng băng nhanh chóng và băng bao bọc lấy Sero. Nó cũng che mất một nửa sân vận động bằng một núi băng khổng lồ. Nó đã có thể cuốn lấy toàn bộ cơ thể của Satoru từ nơi cậu ngồi, nhưng băng khi đối mặt với Vô Hạn thì không là gì cả, vì vậy Satoru và mọi người phía sau cậu đã được cứu. Tất nhiên, Satoru không để ý đến bất kỳ điều gì trong số này cả, cây kem là thứ cậu đang quan tâm. Và khoan đã, đống băng này thực sự khắc phục được vấn đề của cậu. Yay! Không còn kem que bị chảy nữa.

Sau khi cơn khủng hoảng qua đi,cậu nhìn vào núi băng mà Todoroki tạo ra. Thật ấn tượng, Satoru buồn bã nghĩ, chắc hẳn cậu ấy đã phải tập luyện quá nhiều so với một đứa trẻ mười sáu tuổi để đến được điểm này. Rõ ràng là cuộc nói chuyện của Endeavor đã ảnh hưởng đến con trai ông, toàn bộ núi băng này được xây dựng một cách bất chấp. Trong tâm trí, cậu đang sắp xếp cách để đưa việc buộc Endeavor phải nghỉ hưu vào kế hoạch của mình.

Cậu cũng đang tính toán để xem liệu cậu có thể loại bỏ núi băng này không vì nó gây ra khó chịu cho mọi người ở gần nó. Trong khi cậu chắc chắn cú nổ nhỏ của Red sẽ loại bỏ thứ này, nó cũng sẽ loại bỏ cả khán giả - vì vậy đó là không. Giết người hàng loạt không có trong danh sách, bố mẹ sẽ rất thất vọng về cậu. Tuy nhiên, cậu có thể áp dụng chỉ một chút năng lượng để bắt đầu chuyển động các phân tử nước và làm chúng bốc hơi, do đó cậu đã làm vậy.

Toàn bộ nửa trên của núi băng đã biến mất và không khí bây giờ ẩm hơn đáng kể so với trước đây. Cậu không thể mạo hiểm việc nhắm xuống và đánh trúng Sero trong quá trình này (À thì, cậu có thể, nhưng Todoroki đã lo được nó và Satoru sẽ ghét ăn cắp toàn bộ hào quang của cậu nhóc), vậy nên nửa trên là tất cả những gì cậu có thể xử lý. Khán giả hướng mắt về phía cậu và từ xa, cậu nghe thấy Present Mic cảm ơn mình, Satoru nhanh chóng giơ ngón tay cái lên và nở một nụ cười theo hướng của máy quay trước khi tập trung trở lại ăn kem của mình.

Cậu tự hỏi liệu phần còn lại của trận đấu có diễn ra kịch tính như thế này không.

-

Phần còn lại của các trận đấu đều kịch tính như vậy, đặc biệt khi đây là một loạt các cuộc chiến giữa những cô cậu thiếu niên.

Trên thực tế, trận đấu Todoroki vs. Sero có lẽ đứng thứ ba trong danh sách, vị trí đầu bảng dành cho Todoroki và Midoriya, những người đã tạo ra một làn sóng xung kích theo đúng nghĩa đen. Cuối cùng, cả hai cậu thiếu niên trông kiệt sức ngoài tưởng tượng, nhưng Midoriya đã cố gắng đứng vững chỉ với hai ngón gãy xương (Satoru thích không ngón nào bị gãy hơn, nhưng đó là cả một quá trình).

Vị trí thứ hai có lẽ sẽ thuộc về trận Midoriya vs. Bakugou, trận chiến đó có ít sát thương trên diện rộng hơn mong đợi, nhưng sự hò hét cuồng nhiệt và chân thành là một điểm cộng. Vấn đề duy nhất Satoru thấy là việc cả hai dường như đang giải quyết chuyện riêng giữa chúng trên truyền hình trực tiếp.

Trân trọng đề cử trận Hatsume Mei vs. Iida và Bakugou vs. Uraraka. Hatsume chắc chắn đã chứng minh quan điểm của mình và các công ty hỗ trợ chắc chắn sẽ xem xét cô ấy như một thực tập sinh tiềm năng. Uraraka đã làm được điều đáng kinh ngạc khi chống lại Bakugou và việc áp dụng quirk của cô nhóc thật tuyệt vời, Bakugou đã đúng khi coi cô ấy như một mối đe dọa, giá như những người còn lại có thể nhìn thấy điều đó.

Cậu nhận ra mình có chút thiên vị với các trận đấu của Lớp 1-A, cậu thực sự đã bị gắn bó.

Đủ gắn bỏ để thấy tức giận khi nhìn thấy cái khóa miệng. Cậu lao xuống cầu thang từ khán đài và phá vỡ thứ đó trước khi các nhân viên còn lại kịp nhận ra. May mắn thay, không cần sử dụng đến nó, Bakugou đã chiếm vị trí đầu tiên một cách khá trịnh trọng. Satoru điên tiết, khi việc sử dụng đồ khóa miệng thậm chí đã được nghĩ đến. Giống như họ muốn cho cậu nhóc gặp ác mộng suốt đời, trường học nào làm vậy với học sinh của họ?

Cậu có thể nói với Nedzu trong cuộc họp của họ nếu cậu có thời gian để nói về nó. Lần đầu tiên, cậu chủ động cố gắng không đến muộn vì cậu biết cuộc họp này là về điều gì, và đó không phải là thứ cậu nên xem nhẹ.

Cậu đến muộn mười phút, hóa ra văn phòng hiệu trưởng ở tầng cao nhất của phía tây, không phải phía đông. Cậu gõ cửa trước khi bước vào và được chào đón bằng mùi thơm của trà. Sử dụng thuật thức của mình, cậu có thể biết được có một chiếc bàn ở giữa phòng với khung cửa sổ từ trên trần kéo xuống sàn nhà phía sau nó. Ở phía trước của bàn làm việc, có một bàn cà phê thấp với bộ trường kỷ ở hai bên. Trên bàn cà phê là bộ trà, và ngài hiệu trưởng đang ngồi ở đó.

"Chào buổi chiều Gojo!" Nedzu vui vẻ nói, trên tay, ông đang cầm một thứ mà cậu nghĩ là tách trà, "Trà chứ?"

Lần đầu tiên Satoru gặp Nedzu, một phần trong cậu đã hét lên nguyền rủa vì ông không phải con người, nhưng những điều sai trái duy nhất mà cậu thấy ở Nedzu là việc thí nghiệm con người và nicotine trong răng của ông.

"Chắc chắn rồi," cậu nói chậm rãi khi ngồi trên chiếc trường kỷ còn lại. Cậu bỏ vào đó bốn viên đường trước khi nhấp một ngụm.

"Vậy thì, cậu đã ở quanh lớp 1-A trong vài tuần nay rồi, cậu có điều gì muốn nói với tôi không?" Nedzu nói một cách rạng rỡ. Ah, đây có phải là cách chúng ta làm việc không?

Cậu nhấp một ngụm trà trước khi ngâm nga suy nghĩ, "Cũng không có gì, thành thật mà nói, tôi nghĩ ngài nên tăng lương cho Aizawa-san, anh ấy luôn trông thật mệt mỏi."

Có một khoảng lặng khiến không khí trở nên hơi lạnh, đối với một người quá nhỏ bé, Nedzu có thể khá đáng gờm. Nó gần như khiến cậu nhớ đến Hiệu trưởng Yaga khi Satoru vẫn biết sợ ông ta, "Vậy à?"

"Vâng!" cậu nói ngượng nghịu, không có nhiều điều để nói, vì vậy cậu uống trà của mình một cách khó chịu.

Thậm chí có nhiều khoảng lặng hơn khi Satoru chắc rằng cậu nên lên tiếng, nhưng Nedzu phá vỡ nó, "Tôi sẽ thành thật với cậu. Tôi không đánh giá cao việc Ủy ban đang cố gắng tham gia vào các vấn đề của UA, vì vậy đừng vòng vo nữa. "

Lật tẩy. Linh cảm của cậu đã đúng, Ikari chắc chắn sẽ xử cậu sau. Satoru nghĩ mình nên tiếp tục thế nào, mất vị trí của cậu ở đây nghĩa là mất sự ưu ái với Ủy ban, điều đó có nghĩa càng có nhiều trở ngại cho kế hoạch của cậu. Cậu có thể tiếp tục chơi trò giả ngu và mạo hiểm việc chọc giận Nedzu, nhưng cậu không muốn bị ông ấy căm ghét. Ông ta là một thiên tài và quan tâm rất nhiều đến học sinh của mình, Nedzu có thể làm mọi thứ khó khăn hơn rất nhiều cho Satoru.

Nhưng nghĩ lại, Nedzu cũng có thể làm mọi thứ dễ dàng hơn rất nhiều cho Satoru. Cậu có thể thừa nhận và bị UA sa thải, nhưng cậu sẽ có Nedzu về phía mình. Hiệu trưởng của ngôi trường anh hùng hàng đầu đất nước tất nhiên là người có nhiều mối liên hệ trong giới anh hùng và sở hữu một trí tuệ đáng kinh ngạc. Satoru sẽ thu được nhiều hơn những gì cậu mất khi kết thúc hợp đồng này.

Vậy thì dùng phương án hai thôi, Satoru nghĩ trước khi dựa lưng vào chiếc trường kỷ, bây giờ cậu có thể thoải mái hơn một chút với một kế hoạch trong đầu. Cậu nói một cách cẩn thận, "Nếu Ủy ban có liên quan, tôi muốn nói rằng bất cứ ai có mắt đều có thể biết có điều gì đó đang xảy ra giữa All Might và Midoriya." Cậu hy vọng Nedzu nắm bắt được những gì cậu không nói ra.

Nedzu nhấp một ngụm trà, trước khi vui vẻ hỏi, "Nhưng cậu không dùng mắt của mình phải không?" Cậu có báo cáo với Ủy ban không? là những gì Nedzu không nói.

Satoru cười khúc khích và chỉ vảo chiếc bịt mắt của mình, "Tất nhiên, tất nhiên rồi! Hãy hỏi bất cứ ai, tôi chưa bao giờ cởi bỏ thứ này." Tôi không có, và bây giờ, bầu không khí căng thẳng đã nhẹ đi đáng kể khi cả hai đều biết chuyện gì đang xảy ra.

"Nhưng ví dụ cậu có dùng, cậu sẽ nghĩ gì?"

"Hmm ... nếu có, tôi nghĩ All Might và Midoriya nên giấu bí mật của họ cẩn thận hơn. Toshinori-san không kín đáo như ông ấy nghĩ." Cậu nghiền ngẫm những lời tiếp theo của mình, "Tôi cũng nghĩ rằng, rất nhiều học sinh của ngài có những hình ảnh vô cùng lý tưởng về chủ nghĩa anh hùng trong tâm trí của họ."

Nedzu nhướng mày, "Ồ? Làm sao vậy?"

Chỉ từ những câu hỏi này, Satoru biết Nedzu đang kiểm tra cậu. Cậu ghét việc không nói thẳng ý của mình, và như Nedzu đã nói, 'đừng vòng vo nữa,' cậu sẽ đi thẳng vào vấn đề.

Cậu thở dài nhẹ như thể vấn đề này đơn giản như chuyện đánh mất một bên vớ, "Chúng muốn kết thúc tội phạm, nhưng thực sự thì - con đường của các anh hùng chỉ bổ trợ việc này. Đó là một giải pháp tạm thời cho một vấn đề sâu xa hơn. Xã hội quá chú trọng vào quirk và tính hữu dụng cá nhân khiến những người không may mắn bị đẩy vào con đường phạm tội. Loại anh hùng mà học sinh của ngài muốn trở thành là loại sẽ thực thi sự kỳ thị đó, không thay đổi nó. "

Cậu đã nhìn thấy nó trong Top 3 của Đại hội Thể thao và gần như tất cả những người khác trong lớp đó. Hãy nhìn vào cách một số người phản ứng với quirk của Shinso xem, đó không phải là thứ mà cậu nhóc có thể thay đổi, vậy mà cậu ấy lại bị xa lánh vì điều đó. Nếu Shinso là một người thấp kém hơn, có lẽ cậu ta đã không muốn trở thành anh hùng một chút nào.

Nedzu gật đầu, "Tôi đồng ý. Cậu có thể nói nguyên nhân sâu xa của hành vi phản diện bắt nguồn từ nhu cầu tự tạo nhóm của con người. Việc đặt bản thân vào những chiếc hộp khiến một số người cảm thấy bị cô lập và tìm kiếm những cách khác để thuộc về. Nhưng cậu có thể làm gì? Chúng ta đã đã phụ thuộc vào các anh hùng trong một thời gian dài, đến nỗi kiểu thay đổi mà cậu đang đề xuất đòi hỏi phải phá bỏ xã hội hiện tại và xây dựng nó từ đầu. Thật đầy tính tội phạm. "

Satoru nở nụ cười sắc lẻm, giọng điệu của họ quá vô tư đối với một cuộc trò chuyện tầm cỡ như thế này, "Lời của ngài, không phải của tôi." Sau đó cậu cười, "Hơn nữa, đó là quá nhiều công việc. Tôi không muốn thế, cảm ơn!"

"Tôi chắc chắn rằng cậu có khả năng hơn thế nếu cậu thử Gojo-kun - thêm trà chứ?"

"Vâng! Nó thật ngon. Bố tôi sẽ rất thích nó."

Nedzu cười rạng rỡ, "Cảm ơn cậu! Một người bạn đã tặng nó cho tôi, đó là một sự pha trộn rất độc đáo, tôi có thể hỏi chi tiết nếu cậu muốn."

"Ngài tốt bụng thật đó hiệu trưởng Nedzu!" Vậy mà cậu đã nghĩ Nedzu rất đáng sợ, ắt hẳn ai đó sẵn sàng chia sẻ trà cũng sẽ có chút lòng tốt nào đó trong họ.

Nedzu hắng giọng, "Quay lại chủ đề trước đây của chúng ta, lựa chọn khác duy nhất mà tôi có thể nghĩ đến là thay đổi xã hội thông qua giáo dục. Thế hệ tiếp theo mang theo hy vọng cho chúng ta, và đó là ý nghĩa của UA."

"Vậy sao? Ngài chắc chứ? Tôi có thể thề rằng tôi đã nhìn thấy nhân viên sẵn sàng xích lại một học sinh cách đây không lâu," cậu thực sự có thể chỉ trích trường học với chính hiệu trưởng sao? Câu trả lời là có, cậu rất thích tự gây ra vấn đề cho mình. Bên cạnh đó, cậu cũng có một vấn đề để làm rõ. "Các kỳ thi tuyển sinh của ngài loại bỏ những cá nhân tài năng nhưng không có quirk nghiêng về thể chất. Ngài kiếm lợi từ việc để các thiếu niên chảy máu trên màn hình trước hàng triệu người xem, và ngài cố tình đưa học sinh của mình vào những trận mô phỏng thực chiến đầy nguy hiểm. Đây có phải là cách giáo dục của ngài?"

"Cậu thật đạo đức giả," Nedzu trầm ngâm, Satoru có thể nghe thấy nụ cười trong giọng nói của ông, "khi bản thân cậu được hưởng lợi từ quirk và hình ảnh trước công chúng của mình."

Mắt cậu giật khi nghe từ 'quirk', Cậu sẽ không bao giờ quen với việc ai đó gọi Vô Hạ Hạn là quirk. "Tôi chưa bao giờ nói là tôi không như thế."

"Học sinh của chúng tôi có tấm lòng của những anh hùng, và chúng sẽ là anh hùng dù có hay không có chúng tôi. Nghĩa vụ của chúng tôi, với tư cách là trường học, là trang bị cho các em trong tương lai và làm cho hành trình của chúng dễ dàng hơn. Mặc dù chúng tôi đạt lợi nhuận từ Đại hội Thể thao, nhưng nó có ích mục đích của nó. Sự nghiệp của các anh hùng chủ yếu dựa vào hình ảnh công chúng của họ, lễ hội này là cơ hội để học sinh của chúng tôi có được sự phủ sóng đó ngay từ khi còn trẻ. Hơn nữa, chúng tôi đặt các em vào những tình huống nguy hiểm dưới sự giám sát, để khi các em gặp phải nó trong thế giới thực, chúng sẽ biết phải làm gì. Về căn nguyên, chúng tôi cũng giống như bao trường học khác. "

Satoru vung tay lên, "Vậy thì tôi đoán, chúng ta đang ở ngõ cụt!" Cậu thả lỏng người hơn vào chiếc trường kỷ, và ngưng lại, "Nhưng tất nhiên, tôi không sử dụng mắt thường xuyên như là tôi nên làm. Tôi biết cái gì chứ?"

Nedzu cười rộ lên, "Tôi thích cậu, Gojo! Cậu là một con người khá thú vị. Cậu chín chắn một cách đáng ngạc nhiên đối với một đứa trẻ 17 tuổi. Tôi nghĩ cậu phải ít nhất là 40 tuổi cơ."

Woah, hôm nay Satoru bị nhìn thấu hai lần bởi cùng một người. Dù sao thì, cậu chưa bao giờ là người che giấu sự trưởng thành của mình vì cậu chưa bao giờ thực sự hành động chín chắn. Ngoài ra, không ai chọn con số 40 tuổi ngay lập tức. Họ thực sự không gọi Nedzu là thiên tài nếu không có lý do.

Nedzu tiếp tục như thể ông không vừa khiến cho Satoru bị sốc, "Cậu đã nói phần của mình, nhưng tôi vẫn thắc mắc mục đích của cậu là gì."

Cậu không muốn ai khác cảm thụ gánh nặng này một mình khi còn trẻ. Cậu không muốn Ủy ban hoặc cao tầng nhìn vào một đứa trẻ khác và nói rằng chúng là giải pháp cho mọi thứ. Cậu không muốn những đứa trẻ trên thế giới này lớn lên trong một môi trường chỉ nhìn nhận chúng vì quirk của chúng hay những gì chúng có thể cống hiến cho xã hội.

Cậu thản nhiên nói: "Hãy để đám trẻ là đám trẻ, không còn những tuổi thơ bị đánh cắp nữa."

"Thật là một mục tiêu đậm chất anh hùng với một người cũng chỉ là trẻ con."

Cậu mỉm cười, cả hai đều biết cậu không cười, "Nó thực sự không phải thế, tôi nghĩ rằng bất cứ ai có ý thưc thông thường sẽ muốn điều đó." Cậu quay về với việc uống trà. Cậu quên thêm đường và bây giờ nó đắng một cách đáng ngạc nhiên (bố cậu sẽ thích nó dù có hoặc không có đường, cậu nghĩ).

Nedzu vỗ tay 1 tiếng, "Thế này vậy - Tôi sẽ chấm dứt hợp đồng của chúng ta. Tôi đã xác định rằng cậu không cung cấp bất kỳ thứ gì hữu ích cả,"

"Ouch," Cậu ôm chặt lấy trái tim mình một cách khá lố, "và tôi nghĩ chúng ta đang hòa hợp với nhau đấy Hiệu trưởng Nedzu."

Nedzu tiếp tục, "Nhưng tôi muốn gửi tới cậu lời mời cá nhân về việc tham gia trại huấn luyện mùa hè sắp tới. Để cậu đạt được mục tiêu của mình, còn cách nào tốt hơn là tương tác với thế hệ tiếp theo!" ông nói thêm một cách gian xảo, "Tất nhiên là không có sự can thiệp của Ủy ban."

Satoru cười, mặc dù cậu không phải là giáo viên giỏi nhất, nhưng đây đúng là điều mà cậu hứng thú, "Tôi rất thích điều đó, cảm ơn ngài Hiệu trưởng Nedzu."

Notes:

Author's note:
Xin chào ! đầu tiên, cảm ơn các bạn đã ủng hộ! Tôi chưa bao giờ mong đợi điều này vì vậy cảm ơn bạn rất nhiều <33.

Dù sao thì, chương này chủ yếu chỉ là thiết lập nhân vật của Gojo và để xác định rõ lý do tại sao cậu ấy làm những gì cậu đang làm. đối với các trận đấu trong lễ hội thể thao, tôi quyết định không thực sự nói quá nhiều về chúng vì dàn diễn viên UA không phải là nhân vật chính hôm nay HAHAHHA nhưng về cơ bản tôi tin rằng midoriya hoàn toàn có thể đánh bại todoroki nếu quirk của cậu ít gây gãy xương hơn, nhưng dù thế cậu vẫn bị tự ti (? đó có phải là từ đúng không HAHA) trước bakugou, đó là lý do tại sao cậu ấy về nhì.

nếu tôi làm theo dàn ý của mình, chương tiếp theo CÓ THỂ có nhiều pha hành động hơn nên là yayy! Cảm ơn các bạn đã ủng hộ một lần nữa, tôi hy vọng các bạn thích nó :))

Translator's note:
Chap sau dài vl. 10k+ từ. Tui đã dịch xong mà cần edit lại nên mai hoặc mốt sẽ update nhé~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro