[#1]: Ràng Buộc ( H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nếu em còn dám chạy trốn, dù chỉ là 1 lần nữa, tôi sẽ đập nát chân trái của em."
Hắn kéo chiếc xích sắt đang quấn trên cổ em khiến em như không thể thở được. Chiếc xích sắt lạnh lẽo và nặng nề siết chặt quanh cổ em, mỗi nhịp thở đều nên khó khăn. Em thở dốc, gắng gượng kéo chặt chiếc vòng sắt trên cổ ra để tìm chút không khí, nhưng vô ích. Hắn cười nhạt nhìn em, đôi mắt ánh lên đầy sự tàn nhẫn.
"Em cứng đầu quá đấy, tôi nói với em rồi, đừng thách thức sự kiên nhẫn của tôi."
Em cố gắng nói gì đó, nhưng chỉ có tiếng thở dốc và tiếng rên rỉ yếu ớt thoát ra khỏi miệng. Hắn kéo xiềng xích đang bám chặt lấy cái cổ em khiến em đau đớn và khó thở. Chiếc xích sắt siết chặt quanh cổ em.. Đầu em choáng váng, và mắt em bắt đầu mờ dần đi... Nỗi sợ hãi và đau đớn tràn ngập tâm trí..
"Còn có lần sau ?"
Hắn gầm lên, giọng điệu trầm thấp và đều đều, như thể hắn đang chờ đợi câu trả lời từ em.
Em thở hổn hển, cố gắng nói nhưng không thể. Hắn nắm chặt chiếc xích, kéo mạnh một lần nữa khiến em ngã nhào xuống sàn. Em thở dốc, cố gắng lấy lại hơi thở, cổ họng vẫn đau rát.
"Hức..-Không... em sẽ, không- làm vậy nữa..."
Em thống khổ nói, mắt em ngập nước, giọng nói yếu ớt và run rẩy. Hắn buông tay để chiếc xích rơi xuống sàn, tiếng xích sắt va chạm với nền đất lạnh lẽo khiến em sởn gai óc. Em ngã khuỵu xuống, đôi tay run rẩy ôm lấy cổ, cố gắng hít thở một cách khó khăn. Bỏ ngoài tai lời em nói, hắn bước tới, ngồi xuống, nắm lấy cằm em và ép em nhìn thẳng vào đôi mắt xanh ngọc thạch của hắn đang lấp lánh dưới ánh đèn nơi hầm ngục..lạnh lùng và đầy tàn nhẫn.
"Rốt cuộc phải làm sao thì em mới có thể ngoan ngoãn được đây hả, bé nhỏ?"

Vừa nói, tay còn lại của hắn mò mẫm xuống phần khớp chân phải của em..
*Rắc

Tiếng xương gãy vang lên, phá vỡ bầu không khí lạnh lẽo .

"Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!!"
Hắn vậy mà lại bẻ gãy chân phải của em, nhìn em đau đớn gào khóc mà lòng hắn không một chút gợn sóng nào, mặt hắn vô cảm cười lạnh .. tàn nhẫn.
"Em nên ngoan ngoãn một chút. Thứ gì tôi cũng có thể cho em mà? Sao em không chịu hiểu nhỉ?"
Hắn cười nhạt, đưa bàn tay lên nắm lấy cái cằm em, ngón tay cái mân mê đôi môi đang đỏ lên vì bị đánh đến rỉ máu kia khiến em đau rát. Ngón tay hắn nhuốm đỏ máu từ môi em.

"Ư- ư... hức.. hức, ư -ư..hức"
Mặt em dàn dụa nước, cổ họng đỏ lên, cơn đau âm ỉ từ đầu môi khiến em tê dại. Em quay mặt đi hướng khác, hất tay hắn ra, tránh né sự đụng chạm từ hắn, cổ họng đau rát đến khản đặc. Nước mắt cứ không ngừng rơi..
"Đây là lời cảnh cáo cuối cùng mà tôi dành cho em. Nếu em còn thách thức sự kiên nhẫn của tôi , em sẽ không thể biết trước được tôi sẽ làm gì em đâu. Em biết mà, sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn. Bé nhỏ, em nên nhớ rõ điều này."
Hắn nhìn em thống khổ rên rỉ mà  mặt vô cảm đến tàn nhẫn. Đôi mắt hắn vẫn ánh lên sự chiếm hữu, như thể mọi nỗi đau của em đều không thể làm hắn rung động. hắn nói, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại đầy sự châm biếm. Hắn cúi xuống, nhìn vào gương mặt đẫm nước mắt và đầy đau đớn của em, đôi môi nhếch lên một cách khinh miệt. Hắn đứng dậy, nhìn em nằm trên sàn với vẻ mặt lạnh lùng và không hề thay đổi.
"Hức-..Kinh tởm..ư ư.."
"Em cứng đầu thật đấy..Bé nhỏ."
Em nằm trên sàn, toàn thân đau đớn và tuyệt vọng. Hắn nhìn em một lúc, đôi mắt hắn ánh lên vẻ tàn nhẫn. Hắn cúi xuống, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt em, nhưng sự dịu dàng đó chỉ làm em thêm sợ hãi. Hắn cúi xuống, nắm lấy cổ tay em, kéo em lên một cách thô bạo. Em không thể kháng cự, chỉ có thể để mình bị kéo lên, đôi chân đau đớn không còn đủ sức để đứng vững.
"Ah! hức..."
"Em thấy sao, bé nhỏ? Đau lắm phải không?"

Hắn hỏi, giọng nói dịu dàng nhưng đầy sự mỉa mai. Em chỉ biết rên rỉ, nước mắt không ngừng rơi. Mỗi cử động đều khiến cơn đau ở chân phải như xé nát cơ thể em.
"Đây chỉ là một phần thôi, bé nhỏ à.Nếu em không biết điều, tôi sẽ còn làm nhiều hơn thế ."
Hắn nhếch môi cười nhạt, đôi mắt vẫn ánh lên sự tàn nhẫn. Lần này hắn hoàn toàn mất hết kiên nhẫn, hắn kéo chiếc xích sắt đang quấn chặt lấy cổ em mà kéo lê em  trên sàn, sàn nhà lạnh lẽo và thô ráp làm phần da non của em bị chà sát với sàn đến rỉ máu khiến em đau đớn rít lên, hơi thở dần trở nên gấp gáp hơn, em ra sức vùng vẫy điên cuồng nhưng cũng vô ích.. Em làm gì được ngoài việc rên rỉ chịu đựng chứ? Hắn kéo em lên chiếc giường đặt giữa căn hầm lạnh lẽo, áp chặt em xuống khiến máu em nhuốm đỏ ga giường, mùi máu hòa làm một với bầu không khí ám muội của căn phòng..
Hắn cúi xuống, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt em, nhưng sự dịu dàng bất chợt ấy chỉ làm em thêm sợ hãi và kinh tởm hắn. Em muốn tránh xa hắn, muốn đẩy hắn ra xa, em kinh tởm hắn, kinh tởm người đàn ông này. Chợt hắn cúi xuống ôn nhu mà hôn lấy môi mềm, ngấu nghiến lấy em như miếng bánh, vết thương từ môi từ nãy vừa mới ngừng chảy bây giờ lại rỉ máu. Lưỡi hắn luồn lách khắp khoang miệng của em khiến em không thể thở được. Người em nhũn ra, đầu óc choáng váng, suýt thiếu không khí mà ngất đi rồi.
"..Ưmmm- mm..."
Hơi thở của cô trở nên gấp gáp và hoảng loạn khi hắn khám phá từng ngóc ngách trong khoang miệng, mút lấy chiếc lưỡi nhỏ nhắn đang cố gắng né tránh, nuốt lấy từng tiếng rên rỉ từ đáy họng. Tay hắn chống lên tường, tạo ra một thế tựa vững chắc. Em bị hắn hôn đến mức đầu óc quay cuồng.. Hơi thở của em lúc này trở nên nặng nề, sự va chạm và ép buộc từ hắn khiến em cảm thấy như bị cuốn vào một cơn sóng dữ dội không thể thoát ra. Em chính là bị hắn hôn đến mức suýt thì quên mất cách hít thở. Hắn từ từ nhả môi em ra, em liền nhân đó mà cố gắng hít thở từng ngụm khí ít ỏi đó..Hắn mơn trớn đôi môi đang rỉ máu từ em bằng ngón tay cái, tạo thêm cơn đau rát cho đôi môi đã bị tổn thương..
"Nằm im chút, bé nhỏ."
Hắn ra lệnh cho em, ngay sau đó liền di chuyển xuống cổ và xương quai xanh của em cắn mút, dùng tay còn lại xé nát cái áo em đang mặc trên người để lộ ra đôi gò bồng lấp ló sau chiếc áo lót, em cắn chặt môi, không thể rên rỉ thêm lời nào. Hơi thở của em đã trở nên nặng nề, không còn sức lực để phản kháng. Hắn cảm nhận được từng giọt mồ hôi trên cơ thể em, từng cái run rẩy của em. Hắn nắm chặt cằm em, ép em nhìn thẳng vào hắn, đôi mắt hắn không rời khỏi gương mặt em, đọc từng cảm xúc hiện lên. Em chỉ có thể rơi nước mắt, cố gắng hít thở trong sự đau đớn và tuyệt vọng...                       
"Hức- dừng lại - hức..Satoru!!"
"Ngậm mồm lại, tôi nói là em câm ngay lập tức!"
____________________________________________

5 🍥 Ra chap mới nh!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro