Ánh sáng đời em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Donghyun thất thần một lúc lâu, đôi mắt cậu lại đỏ hoe và những giọt lệ lấp lánh như kim cương lại lăn dài trên má.

Nhưng lần này rất khác...

Trái tim cậu không còn vỡ vụn mà dần lành lại, tâm trí cậu không còn rối như tơ vò, suy nghĩ muốn tan biến khỏi thế gian không còn bủa vây lấy cậu. Donghyun không khóc vì đau mà khóc vì...hạnh phúc.

Sự ấm áp lấp đầy tâm hồn cậu. Đây là lần đầu có người đối xử với cậu như thế.

Không phải là tiếng mắng chửi sắt như dao của cha mẹ, không phải đủ thứ từ ngữ thậm tệ mà người sếp khó tính mắng xối xả vào đầu cậu, cũng không phải là những ánh nhìn ganh ghét của đồng nghiệp...tất cả đều không phải.

Trong lòng Donghyun dấy lên một mong muốn mãnh liệt: cậu muốn biết người này là ai.

Kim Donghyun ngẩng mặt lên, quan sát thật kĩ xung quanh. Giờ đây chỉ còn một mình cậu và chàng bartender tóc vàng ở quầy. Không gian rơi vào lặng im đến khó chịu.

Ánh mắt cậu bỗng dừng lại ở phía ban công, dù ở rất xa nhưng cậu vẫn có thể nhìn thấy nơi đó có một ánh sáng nhỏ.

Tâm trí Donghyun thôi thúc cậu tiến lại gần ánh sáng ấy. Không nghĩ nhiều, cậu lập tức chạy ra ban công.

-Chào cậu Donghyun.

Là một cậu trai, thứ ánh sáng kia phát ra từ chiếc điện thoại của hắn. Cậu biết người này, biết rất rõ là đằng khác, dù đã 5 năm trôi qua những cậu vẫn chẳng thể nào quên được.

-Cậu...cậu

-Cậu đọc được thư rồi phải không?

-Sao cậu lại làm vậy?

-Vì cậu là Thiên Thần của tôi, Donghyun à!

Lập tức, cậu chạy đến ôm chầm lấy hắn. Dongmin sững sờ nhưng rất nhanh đã vòng tay siết chặt cậu vào lòng. Còn người kia đang vùi mặt vào ngực hắn mà khóc lớn

-Cảm...hic cảm ơn cậu.

Dongmin nhẹ nhàng xoa lấy tóc mềm.

-Có lẽ cậu không tin nhưng tôi thật sự yêu cậu lắm!

-Han Dongmin, cậu biết tôi chờ câu này đã 5 năm rồi không?

.
.
.

Năm Kim Donghyun mười tám, cậu biết thế nào là rung động.

Là nhịp tim đập nhanh bất thường khi người ấy lại gần. Là đôi mắt vẫn bất giác tìm kiếm hình bóng ấy trong đám đông. Là vui vẻ phát ngất khi người ấy ghi bàn.

Kim Donghyun năm mười tám thích một người, người ấy tên là Han Dongmin.

Dongmin bằng tuổi cậu nhưng danh tiếng của hắn nổi tiếng khắp trường. Đẹp trai, nhà giàu, học giỏi, không có gì là hắn không làm được.

Lúc đầu Donghyun chẳng thèm để tâm. Nhưng vì cây dù hắn đưa cậu vào một ngày mưa phùn mà năm ấy cậu dành trọn trái tim nhỏ bé cho Dongmin.

Tình cảm cứ lớn dần, suốt 5 năm vẫn không thay đổi. Dù cậu có ra trường, có cách xa hắn hàng trăm cây số khi lên thành phố làm việc thì trái tim vẫn dành trọn cho hắn.

Tim Donghyun này nhỏ bé lắm, chỉ đủ cho Dongmin mà thôi.

Ngày cả hai gặp lại, vì quá vội vã nên Donghyun đã không kịp nhận ra hình bóng mình luôn trông ngóng bấy lâu. May thay, Dongmin lại gặp được Thiên Thần của hắn.

Tình yêu của anh là 5 năm theo đuổi, tình yêu của hắn là sét đánh ngang tim. Thế nhưng chẳng bên nào so bì được với bên nào cả.

Tình yêu không có đơn vị, chỉ có yêu, yêu và yêu. Không thể đo bằng gió, tính bằng mây hay thậm chí là thời gian. Bởi điều quan trọng là yêu sâu đậm đến mức nào chứ không phải yêu được bao lâu.

"Anh yêu em, Thiên Thần của anh!"

"Em cũng yêu anh, Ánh Sáng đời em."

-angle of tears hết-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro