Good girl

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hermione di chuyển nhanh qua các hành lang tối. Cô đã quên mất thời gian và ở lại thư viện quá giờ giới nghiêm một lần nữa, cô ước mình đã nghĩ đến việc hỏi Harry về chiếc áo choàng tàng hình của cậu trước khi cậu rời đi để tham dự trận đấu Quidditch với Ravenclaw. Cô bước đi nhẹ nhàng nhất có thể; không muốn bị phát hiện bởi bất kỳ giáo sư nào đang tuần tra tối nay. Với sự may mắn của cô, đó sẽ là Giáo sư Snape hoặc Filch và sẽ không có cách nào để tránh bị mất điểm hoặc bị cấm túc.

Cô ngừng di chuyển khi nghe thấy tiếng nói vang vọng noi góc tường. Cô ngay lập tức nhận ra giọng nói của Giáo sư Snape và rằng ông ấy chắc chắn đang có tâm trạng tồi tệ. 'Chết tiệt, họ đang tiến lại gần hơn' Hermione nghĩ khi giọng nói trở nên rõ ràng hơn. Cô lo lắng liếc nhìn xung quanh, cô phải trốn. Vấn đề là ở đâu; Snape rất có thể sẽ kiểm tra các lớp học và tủ quần áo, đó là những nơi dễ thấy nhất để học sinh ẩn náu. Nhận ra rằng mình không còn nhiều thời gian trước khi họ đến được nơi cô đang đứng, cô vẫy đũa phép, thì thầm một câu thần chú và nhảy vào bức tranh lớn gần mình nhất mà không thèm để ý đến nơi mình chuẩn bị trốn.

Cô nhìn hai người đàn ông đi ngang qua cô từ bên trong bức tranh mà vẫn không để ý đến việc cô đang ở đâu. Cô đợi một lúc sau khi họ đi ngang qua, muốn chắc chắn rằng họ không thể nhìn thấy hoặc nghe thấy cô trước khi cô bước ra khỏi tranh. Khi chắc chắn rằng họ đã đi rồi, cô di chuyển đến rìa bức tranh và cố gắng bước ra ngoài. Cô va vào bức tường của tấm bạt và không thể vượt qua nó. Cô cau mày với lấy cây đũa phép của mình, lần đầu tiên cô nhận ra rằng mình đang ở trong nước và không còn mặc áo choàng nữa. Cô nhìn xuống cơ thể mình và cố nén một tiếng hét.

Cô không chỉ ở trong nước, mà đôi chân của cô ấy đã biến mất. Chà, không biến mất nhiều nhưng thay thế bằng một cái đuôi. Áo choàng và áo cánh của cô cũng đã được thay thế bằng một chiếc áo kiểu bikini gắn ngọc trai trắng khá nhỏ. Cô buồn bã về những điều đó bao nhiêu, thì cô càng buồn bực bấy nhiêu khi cô nhìn ra ngoài bức tranh và nhận ra cây đũa phép của mình nằm trên sàn đá của hành lang vắng vẻ.

Nếu cô không thể bước ra khỏi bức tranh, điều mà rõ ràng là cô không thể khi hiện tại cô đang không có chân, thì cơ hội duy nhất của cô là nhờ vào phép thuật. Cô không thể làm được phép thuật nếu không có đũa phép. Cô cố trấn tĩnh bản thân bằng cách tập trung tìm cách thoát khỏi chuyện này.

Điều duy nhất không ổn với chiến lược đó là cô càng nghĩ ra nhiều ý tưởng thì cô càng phải thừa nhận rằng kế hoạch sẽ không hiệu quả. Hermione có thể thử la hét nhưng điều đó sẽ chỉ thu hút giáo sư vào giờ này. Họ sẽ có thể đưa cô ra ngoài nhưng cô chắc chắn sẽ bị cấm túc trong phần còn lại của năm học này. Cô chỉ có thể đợi Harry hoặc Ron đến tìm mình, nhưng điều đó cũng không hiệu quả. Cả hai chàng trai đều không biết cô ở đâu. Họ có thể cho rằng cô đã đến thư viện nhưng cô đã không đi theo con đường thông thường để trở về ký túc xá. Cô đã đi một hành lang khác với hy vọng tránh bị một giáo sư bắt gặp. Cuối cùng họ sẽ nhìn xuống đây nhưng có thể mất một lúc. Tối nay có một trận đấu Quidditch nên có thể phải hàng giờ nữa họ mới biết cô mất tích.

Đó là hai lựa chọn tốt nhất. Hermione cũng đã cân nhắc việc nhờ những người cá đang bơi phía sau giúp đỡ nhưng cô nhanh chóng nhận ra rằng điều đó sẽ không hiệu quả vì cô không nói được tiếng người cá. Ngay cả khi họ biết một lối thoát, cô cũng không có cách nào để tìm hiểu về nó. Cô đã nhận thấy rằng một số người trong số họ đã ngừng di chuyển và đang theo dõi cô khá chặt chẽ. 'Tuyệt thật, họ hẳn đang nghĩ mình bị điên', Hermione cay đắng nghĩ khi chuyển sự chú ý của mình trở lại hành lang. Hy vọng thực sự duy nhất của cô bây giờ là ai đó sẽ đi ngang qua và có thể giúp cô. Nó không thực sự quan trọng là ai nữa cả; cô khá chắc chắn rằng mình biết câu thần chú để thoát ra ngoài, và cô có thể giải thích nó cho ngay cả một học sinh năm nhất nếu cần thiết. Nếu cách đó không hiệu quả, cô có thể yêu cầu họ cố gắng luồn cây đũa phép của cô qua bức tranh và cô có thể tự mình làm điều đó.

Cô bắt đầu bơi tới bơi lui dọc theo mép tranh chờ ai đó đi ngang qua. Cô thấy rằng bơi lội là cần thiết để giữ ấm. Việc giữ phần lớn cơ thể của cô ra khỏi nước khiến cô cực kỳ lạnh. Trời đã khá khuya và cô bắt đầu lo lắng rằng sẽ không có ai lui tới đây cho đến sáng. Cô sẽ phải nghỉ học nếu điều đó xảy ra. Cô đã nhanh chóng đạt đến điểm mà cô không quan tâm liệu mình có bị một giáo sư nào đó đi ngang qua và trừ đi bất kỳ điểm nhà nào hay không, miễn là đó là người có thể đưa cô ra ngoài. Cô đã quá mệt và lạnh cóng và chỉ muốn trở về ký túc xá của mình.

Một lần nữa, cô cân nhắc việc cố gắng giao tiếp với người cá khi cô lại nghe thấy giọng nói trong hội trường. Cuối cùng cô cũng có thể nhận được sự giúp đỡ. Cô lắng nghe tiếng bước chân dừng lại và rồi cô nghe thấy họ bắt đầu quay trở đi và một lần nữa, cô thở dài thất vọng, họ không đi xa đến thế này trong hành lang. Cô bắt đầu bơi trở lại vùng nước sâu hơn; cô sẽ phải tìm ra cách để giao tiếp với những người cá ở đây, khi cô nghe thấy tiếng bước chân một lần nữa, lần này chỉ có một bộ, di chuyển đến gần hơn. Đổi hướng, cô bơi trở lại mép tấm bạt và chờ đợi. Khi gần đến bậc thềm, cô bắt đầu kêu cứu.

********************

Draco ngừng di chuyển khi nghe thấy giọng nói của Hermione. Anh bước chậm rãi theo vòng tròn để cố xác định xem nó phát ra từ đâu. Đáng lẽ cô ấy không nên đituần tra tối nay. Tối nay có Ernie McMillan và anh; Granger đã tuần tra vào đêm hôm trước. Draco vừa quay trở lại ký túc xá của mình; đêm đã khá yên bình. Tuy nhiên, cơ hội tìm thấy Hermione Granger sau giờ giới nghiêm đã bắt đầu khiến đêm của anh thức dậy.

"Lumos," anh nói, giơ đũa phép lên trước mặt, đầu đũa ngay lập tức thắp sáng khu vực xung quanh anh.

Hành lang chắc chắn trống rỗng ngoại trừ anh. Trừ khi Hermione đang sử dụng áo choàng tàng hình của Potter, nhưng vậy thì tại sao cô ấy lại kêu cứu, anh nghĩ khi di chuyển chậm rãi xuống hành lang vẫn đang cố xác định xem giọng nói đó phát ra từ đâu.

"Malfoy," anh nghe thấy giọng nói lúc này đang cáu kỉnh và hơi hoảng hốt, "Giúp tôi với!"

"Granger?" anh ngừng di chuyển khi nhận ra mình đang ở rất gần giọng nói nhưng vẫn không thấy cô.

"Tôi ở đây?"

"Tất nhiên rồi thiên tài. Cô ở đâu?" Draco bây giờ bắt đầu có vẻ cáu kỉnh như Hermione.

Hermione hít một hơi thật sâu và cố gắng trấn tĩnh lại. Anh ấy đang đứng ngay trước bức tranh. Draco Malfoy chắc chắn không phải là người mà cô đang hy vọng. Cô không nghi ngờ gì rằng Slytherin sẽ báo cáo điều này với cụ Dumbledore; hoặc ít nhất là biến cuộc sống của cô thành địa ngục trong phần còn lại của học kỳ. Mặt khác, dù cô không thích anh bao nhiêu, thì anh vẫn là một trong những học sinh giỏi nhất và sẽ giúp đỡ nhiều hơn nếu một số học sinh kém năng lực hơn tìm thấy cô.

"Tôi đang ở trong bức tranh," cô bình tĩnh nói.

"Cái nào cơ?" Cô quan sát khi anh quay vòng tròn để xem xét một vài bức chân dung khác nhau xung quanh anh.

"Bức tranh tiên cá, phía sau cậu" cô thở dài.

**************

Cô sốt ruột chờ đợi trong khi anh tìm bức tranh. Draco hạ đũa xuống khi đối mặt với cô, và cô ước gì mình có thể vươn ra khỏi bức tranh bằng cách nào đó và gạt đi nụ cười tự mãn trên khuôn mặt anh. Cô đã nhìn thấy nụ cười nhếch mép đó quá nhiều lần trong bảy năm qua. Nó không bao giờ dẫn đến bất cứ điều gì tốt cho cô cả.

"Granger," anh chậm rãi nói, "Tại sao cô lại ở trong bức tranh đó?"

"Tôi đang trốn."

Draco lại liếc quanh hành lang trống trải. Đã lâu rồi không có ai xuất hiện ở hành lang này, anh chắc chắn điều đó. Giáo sư Snape nói rằng ông ấy đã tuần tra ở đây nhưng đã hơn một tiếng trước rồi.

"Cô đang trốn ai vậy?"

"Snape và Filch," giờ cô lại có vẻ cáu kỉnh, "Cậu có định giúp tôi ra ngoài hay không?"

"Tại sao cô không thể tự mình ra ngoài?" Draco hỏi, "Tôi cho rằng cô không thể bởi vì cô đang phải rất tuyệt vọng khi nhờ tôi giúp đỡ."

"Tất nhiên là tôi không thể tự mình ra ngoài được," cô ngắt lời, "Đũa phép của tôi ở ngoài đó."

Mắt Draco nhìn theo hướng ngón tay cô chỉ và thấy cây đũa phép nằm gần chân anh. Anh cúi xuống để lấy nó, anh từ từ xoay nó trong tay khi đứng dậy.

"Vậy thì, cô đã nhảy vào một bức tranh mà không có đũa phép?" Anh không còn cố che giấu sự thích thú trong giọng nói của mình nữa. Anh sẽ mong đợi điều gì đó ngu ngốc từ Potter hoặc Weasley chứ không phải Granger.

"Tôi rõ ràng là không cố ý, tôi thậm chí còn không biết mình đã đánh rơi nó như thế nào," cô lẩm bẩm. "Cậu có biết làm thế nào để đưa tôi ra ngoài và uh, trở lại bình thường không?"

"Bình thường?" Sự bối rối hiện rõ trong giọng nói của Draco. Hermione nhấc mình lên khỏi mặt nước một chút và vẩy nước bằng cái đuôi mới của mình. Cau có với anh khi anh bắt đầu cười khi nhận ra những gì cô đã nói về. "Vậy cô không chỉ đặt mình vào một bức tranh mà còn biến mình thành một nàng tiên cá?"

"Vâng, đó chính xác là những gì tôi đã làm. Tôi đã lên kế hoạch cho tất cả theo cách này."

"Cô có muốn tôi giúp hay không?" Draco hỏi.

"Tất nhiên rồi. Nó không giống như tôi có một sự lựa chọn nào khác, cậu thấy đấy?"

Draco nhìn chằm chằm vào Gryffindor thiếu kiên nhẫn trong vài phút trước khi trả lời. Anh thực sự không biết làm thế nào để đưa cô ra khỏi đó. Nhảy vào những bức tranh thực sự không phải là thứ được dạy ở Hogwarts. Anh cũng không sẵn sàng ngay lập tức thừa nhận sự thiếu hiểu biết này với Granger.

"Vậy thì cậu có biết làm thế nào để đưa tôi ra ngoài hay không?" Giọng nói của Hermione cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.

"Không chính xác lắm" Draco trả lời. "Tôi chưa bao giờ... Chết tiệt."

"Cái gì?" Hermione hỏi không có tầm nhìn về bất cứ thứ gì không trực tiếp ở phía trước tấm bạt.

"Ai đó đang đến," Draco thì thầm, "Tôi sẽ quay lại."

*************8

Hermione cau có khi anh biến mất khỏi tầm nhìn. Cô muốn hỏi anh sẽ đi đâu và liệu anh có quay lại ngay không nhưng anh đã biến mất trước khi cô nhận ra anh đang nói gì. Cô di chuyển ra khỏi mép tranh và bơi vào vùng nước sâu hơn. Cô không cần ai khác nhìn thấy cô ở đây lúc này. Vài giây sau, cô nghe thấy Giáo sư Sprout vội vã đi qua và thở phào nhẹ nhõm.

Cô cảm ấm lên khi trở lại dưới nước một lần nữa vậy nên việc quyết định bơi tới bơi lui và mở to mắt chờ Malfoy quay trở lại là điều cô sẽ làm lúc này. Sau một lúc, cô bắt đầu mệt mỏi hơn, và nhận ra rằng Malfoy đã đi khá lâu và không hề quay lại hoặc cùng lắm là không trở lại trước khi trời sáng. Cô sẽ bị mắc kẹt ở đây cả đêm.

Cô cần phải ngủ một chút; cô sẽ không thể thức lâu hơn được nữa. Cô cũng cần ở trong nước để giữ ấm. Herimone liếc nhìn lại một lần nữa những người cá ở phía sau. Được rồi, cô không có lựa chọn nào khác ngoài hy vọng rằng sự biến đổi của cô bao gồm cả việc cô có thể nói tiếng người cá. Hermione quay về phía sau bức tranh và bắt đầu bơi về phía họ. Cô bị bắt gặp giữa chừng bởi một nàng tiên cá đã phát hiện ra cô và bơi ra gặp cô.

"Xin chào," Hermione bắt đầu hy vọng cô gái này sẽ hiểu mình.

"Xin chào," nàng tiên cá mỉm cười chào hỏi. "Cô là người mới đối với chúng tôi."

Hermione thở phào nhẹ nhõm. Điều này phải giống như việc Harry nói tiếng lóng, cô nghĩ, mình đang nói tiếng người cá mà không nhận ra. "Ừm, đúng rồi, tôi vô ý nhảy vào đây và bây giờ tôi không thể ra được."

"Chúng tôi thấy cô ở rìa tranh nói chuyện với ai đó. Họ không thể giúp cô sao?"

"Không, có thể nhưng cậu ấy đã đi rồi," Hermione vội vàng giải thích, "Có thể cậu ấy sẽ quay lại vào sáng mai nhưng cho đến lúc đó thì mình..."

"Chúng tôi có thể cung cấp cho bạn nơi trú ẩn qua đêm" nàng tiên cá trẻ đảm bảo với cô ấy, "Tôi là Aria."

"Cảm ơn," Hermione mỉm cười, "Tôi là Hermione."

"Đi theo tôi Hermione," Aria quay lại và lặn xuống nước.

Hermione hít một hơi thật sâu và đi theo cô gái dưới nước. Khi bơi, cô nhận ra rằng mình có thể thở tự nhiên trong nước. Cô thấy mình hy vọng rằng tất cả những đặc điểm của nàng tiên cá mà cô có được sẽ không khiến cô trở lại từ bức tranh trở nên khó khăn hơn. Hermione vươn tay về phía con cá có màu sắc rực rỡ đang bơi gần cô. Cô chưa bao giờ nhìn thấy bất cứ điều gì tuyệt vời như vậy trước đây. Cha mẹ cô đã có một chuyến đi vào mùa hè năm ngoái để đi lặn nhưng cô đã chọn ở lại Grimauld cùng với Harry, Ron và những người khác. Hermione đi theo Aria vào một hang động nhỏ dưới nước, dừng lại bên cạnh cô ấy khi họ gặp hai người cá lớn tuổi mà Hermione cho rằng đó là cha mẹ của Aria.

Aria giới thiệu Hermione với bố mẹ cô ấy và nhanh chóng giải thích chuyện gì đã xảy ra. Hermione kiên nhẫn chờ đợi trong khi ba người kia lặng lẽ thảo luận tình hình ở phía đối diện của căn phòng nhỏ. Một lúc sau Aria bơi trở lại bên cạnh cô.

"Bố mẹ tôi nói ổn thôi, bạn có thể ở chung phòng với tôi," Aria nói với Hermione và dẫn cô đi sâu hơn vào trong hang.

"Aria, ngày mai tôi cần phải quay lại đó rất sớm, tôi không cho rằng bạn có đồng hồ báo thức?" Hermione lo lắng hỏi khi giúp Aria chuẩn bị chỗ ngủ cho mình.

"Tôi chắc chắn rằng bạn sẽ thức dậy kịp thời để trở về và đợi bạn của bạn."

Hermione quyết định không giải thích rằng Draco Malfoy không phải là bạn của cô, theo bất kỳ cách tưởng tượng nào. Một lần nữa cảm ơn sự giúp đỡ của cô gái trước khi trượt người vào chiếc giường nhỏ. Cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ và ngạc nhiên khi thấy Aria nhẹ nhàng lay cô tỉnh dậy, điều mà cô nghĩ chỉ vài phút sau đó.

*************

"Hermione trời sáng rồi. Các sinh viên sẽ sớm trở lại hội trường," Aria lặng lẽ nói.

"Bạn có biết về..."

"Vâng, chúng tôi thấy họ, chỉ là chúng tôi không liên lạc với họ như một số người khác," Aria cười toe toét.

"Ồ, vậy tốt hơn là tôi nên quay lại." Hermione đồng ý.

"Tôi sẽ chỉ đường cho bạn," Aria đề nghị và dẫn Hermione ra khỏi hang và bơi cùng cô cho đến khi Hermione có thể nhìn thấy các sảnh của trường Hogwarts ở đằng xa.

"Cảm ơn vì sự giúp đỡ của bạn," Hermione nói với nàng tiên cá, "Tôi không biết mình sẽ làm gì."

"Bạn có muốn tôi đợi cùng bạn không?"

"Ồ không, tôi sẽ ổn thôi, tôi chắc chắn rằng Draco sẽ quay lại sớm thôi."

"Tạm biệt," Aria vẫy tay và lặn trở lại dưới nước, biến mất khỏi tầm nhìn khi Hermione quay lại và bơi nốt quãng đường còn lại đến mép vải bạt.

**************8

Draco nhìn lại phía sau lần cuối để chắc chắn rằng không có ai xung quanh. Anh đã xoay xở để thoát khỏi Crabbe và Goyle nhưng luôn có khả năng ai đó khác sẽ cố gắng bắt kịp anh. Điều cuối cùng mà anh cần là không để bất kỳ ai biết rằng anh đang giúp đỡ không chỉ một Gryffindor, mà còn là người bạn máu bùn của Potter.

Anh chắc chắn không muốn bất cứ ai biết rằng anh không ghét Hermione Granger nhiều như anh đã giả vờ. Cô là một trong số ít học sinh trong trường mà anh cảm thấy thậm chí còn đặt ra một thách thức trí tuệ đối với anh. Các Ravenclaw rất thông minh, nhưng họ vẫn lo ngại anh, họ thậm chí còn nghĩ đến việc lôi anh vào một cuộc tranh luận nữa. Hermione đã thay đổi rất nhiều trong năm qua kể từ sự thất bại của Voldemort và cả của cha anh.

Thất bại của cha anh. Đó thực sự là khởi đầu của những thay đổi trong anh. Anh vẫn cố gắng hết sức để xuất hiện như một cậu bé kiêu ngạo hư hỏng như bảy năm trước nhưng anh đã không còn như vậy. Anh chưa bao giờ thực sự nhận thức được tất cả những gì cha mình có thể làm cho đến một năm trước khi chiến tranh thực sự bùng nổ và Lucius đã trốn thoát khỏi Azkaban. Cha anh đã bắt đầu đưa anh đến các cuộc họp của Tử thần Thực tử và các cuộc đột kích. Draco đã luôn nghe những câu chuyện đó, nhưng bằng cách nào đó đã tự thuyết phục bản thân rằng cha anh sẽ không làm những điều cực đoan như vậy để loại bỏ thế giới phù thủy khỏi những đứa trẻ sinh ra từ muggle. Khi cha anh bị giết, Draco cảm thấy nhẹ nhõm vì không còn phải sống theo những kỳ vọng tàn nhẫn của cha mình.

Bây giờ anh thấy mình hy vọng Gryffindor không quá tức giận vì anh đã không trở lại vào đêm qua. Anh cũng đã lên kế hoạch, vì anh khá thích làm phiền Gryffindor và anh cũng không định để cô ấy trong bức tranh qua đêm. Đáng tiếc giáo sư Sprout đã bắt gặp anh đang trốn trong lớp học mà anh đã lẻn vào khi nghe thấy tiếng giáo sư đến gần. Vị giáo sư đã hộ tống anh trở lại phòng sinh hoạt chung của nhà Slytherin và anh không nghĩ rằng việc lẻn ra ngoài lần nữa là một việc làm thông minh. Sprout chỉ trừ vài điểm nhưng nếu Snape tìm thấy anh trong hành lang, hình phạt sẽ nghiêm khắc hơn. Người đứng đầu nhà Slytherin gần như không dễ dãi với ngôi nhà của mình như những người khác tin tưởng.

Draco dừng lại trước bức tranh lớn nhưng Hermione không có ở đó. Tất cả những gì anh thấy là một vùng nước và cát rộng lớn và một vài người cá đang bơi ở đằng xa. Anh nhìn một lúc và định rời đi, cho rằng bạn bè của cô chắc chắn đã đến tìm cô ấy, chỉ đến khi anh nhìn thấy mái tóc nâu bù xù quen thuộc nổi lên từ mặt nước cách đó không xa. Hermione đi cùng với một người khác, điều này khiến Draco băn khoăn không biết khi nào cô ấy có thời gian để học tiếng người cá. Draco khoanh tay và nhếch mép cười, cố gắng hết sức để không tỏ ra nhẹ nhõm vì cô vẫn ở đó, anh đợi cô đến mép tấm bạt.

****************88

"Malfoy," Hermione nói khi cô đến gần anh.

"Granger, cô đã ở đâu vậy?"

"Tôi đã ở đâu?" Cô giận dữ hỏi. "Cậu là người bỏ tôi ở đây cả đêm."

"Phải rồi, tôi đang bỏ lỡ bữa sáng để đợi cô" anh hỏi với ấn tượng về bản thân rằng anh đã che giấu sự nhẹ nhõm của mình giỏi đến mức nào và anh có thể dễ dàng che giấu điều đó khỏi cô như thế nào.

"Xin lỗi, tôi cần ngủ một chút và một nàng tiên cá đã rất tốt bụng khi cho tôi một chỗ để qua đêm."

"Cô nói tiếng người cá à?"

"Tôi nghĩ cậu muốn đi ăn sáng?" Bây giờ Hermione đang trở nên mất kiên nhẫn. "Anh biết cách đưa tôi ra ngoài phải không?"

"Thực ra là không, tôi không biết," Draco thừa nhận rằng chẳng ích gì khi giả vờ anh biết câu trả lời mà cô đã phải chịu đựng suốt đêm vì anh không muốn thừa nhận điều đó.

Hermione hít một hơi thật sâu và cố gắng kiềm chế cơn nóng giận của mình. Nếu đêm qua anh nói với cô điều này, có lẽ cô đã có thể giải thích cho anh ngay lập tức và sẽ không phải qua đêm trong hang động. Cô muốn hét vào mặt anh, nhưng cô cũng khá chắc chắn rằng việc mất bình tĩnh của mình sẽ chỉ khiến anh tức giận và cô sẽ còn lâu mới thoát ra được.

"Cô có biết mình đã sử dụng câu thần chú nào để vào trong đó không?" Giọng nói của Draco cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.

"Tất nhiên, tôi biết," cô ngắt lời. "Những gì tôi không biết là làm thế nào để thoát ra."

"Cô không biết câu thần chú ngược lại sao?" Draco ngạc nhiên hỏi, rằng tại sao Hermione Granger, trong số tất cả mọi người, lại làm một việc ngu ngốc như bước vào một bức tranh mà không biết đường ra.

"Chà, không hoàn toàn. Tôi biết cách thoát ra ngoài nếu có đũa phép nhưng tôi không chắc lắm về cách loại bỏ ai đó khỏi bức tranh."

"Vậy thì, cô có tin vào câu thần chú ngược của mình không?"

Hermione nhanh chóng giải thích điều mà cô tin là câu thần chú chính xác. "Điều tôi không chắc là nếu điều này," cô vung đuôi lên mặt nước, "Sẽ có vấn đề. Ý tôi là, bước ra từ bức tranh như một nàng tiên cá..."

"Nó sẽ rất thú vị," Draco nhếch mép.

"Không, nó sẽ không," Hermione cau mày. "Làm thế nào tôi sẽ giải thích nó?"

"Cô thực sự không còn gì để mất," Draco giơ đũa phép ra.

Draco lẩm bẩm câu thần chú mà Hermione đã nói cho anh và một tia sáng trắng bắn ra từ cây đũa phép của anh về phía bức tranh làm anh lóa mắt trong vài giây. Khi ánh sáng biến mất và tầm nhìn của anh rõ ràng thì Hermione đang đứng trước mặt anh.

*********************

Câu thần chú đã hoạt động; cô đã ra khỏi bức tranh trừ một cái đuôi. Cô đang đứng trước mặt anh ướt sũng. Mắt anh mở to khi anh nhìn thấy vẻ ngoài của cô và nhận ra câu thần chú vẫn chưa trả lại toàn bộ quần áo của cô. Hermione vẫn chỉ mặc duy nhất chiếc áo bikini mà cô ấy đã mặc trong bức tranh và một chiếc quần lót màu đen.

"Malfoy, áo choàng của cậu" Hermione hỏi, di chuyển cánh tay cố gắng tìm cách che đi phần cơ thể trần trụi của mình càng nhiều càng tốt.

"Cái gì?" Anh hỏi trong khi vẫn nhìn chằm chằm vào cô.

"Áo choàng của cậu, làm ơn."

"Oh, được" anh trả lời khi biết cô muốn gì và nhanh chóng cởi áo choàng của mình và đưa cho cô.

"Bây giờ làm sao mình có thể đến tháp Gryffindor mà không bị phát hiện," Hermione lẩm bẩm.

"Không phải cô định sẽ đi lang thang quanh đâu đó trong màu áo của Slytherin đấy chứ?" Nụ cười nhếch mép của Draco nhanh chóng xuất hiện trở lại khi cô đã che kín người.

"Không đâu."

"Đi theo tôi" anh nói và bắt đầu quay trở lại hầm tối.

************************8

"Chúng ta đang đi đâu vậy?" Cô hỏi, cố gắng bắt kịp anh.

"Phòng của tôi, cô có thể biến hình để mặc gì đó."

"Tôi không thể đến nhà chung của Slytherin" cô nhấn mạnh khi họ vòng qua góc tường.

"Mọi người đều đã đi ăn sáng," Draco trả lời, "Tôi đi sau cùng, phòng sinh hoạt chung và ký túc xá đều trống rỗng."

Hermione đang cố gắng kiểm soát sự nghi ngờ tự nhiên của mình về việc Draco Malfoy là người hữu ích và gần như tốt bụng. Cô đã nhận thấy những thay đổi nhỏ trong anh kể từ cái chết của cha anh. Anh đã không gọi cô là máu bùn trong suốt học kỳ. Tuy nhiên, không phải như thể họ đã trở thành bạn bè, vì vậy sự sẵn lòng giúp đỡ cô của anh thật đáng ngạc nhiên.

Cô đi theo anh vào phòng sinh hoạt chung của Slytherin và đợi trong khi anh kiểm tra để chắc chắn rằng họ là những người duy nhất ở đây trước khi dẫn cô vào phòng anh, anh đã xoay xở để giữ lại khu vực riêng tư sau cái chết của cha mình nhờ may mắn tuyệt đối.

"Chúng ta sẽ phải biến đổi thứ gì đó của tôi," Draco nói khi lục tìm chiếc rương của mình, "Tôi không thể vào ký túc xá nữ khi mà họ đã tạo bùa chú bảo vệ nó."

"Được rồi," Hermione siết chặt chiếc áo choàng sẫm màu mà cô ấy đang mặc gần mình hơn, quyết định không giải thích rằng các kết giới được thiết lập bởi nhà trường chứ không phải các nữ sinh Slytherin.

Cuối cùng thì Draco cũng đứng dậy, cầm một chiếc quần tối màu và một chiếc áo len trước mặt. "Tôi đoán những thứ này sẽ làm được."

Hermione đưa tay ra và nhận lấy bộ quần áo. Cô nhìn quanh không thấy chỗ nào để thay đồ và cô vẫn không có cây đũa phép của mình. "Ừm, cây đũa phép của tôi?"

"Phải rồi, xin lỗi. Cái túi" Draco ra hiệu cho cô rồi đến góc xa của căn phòng, "Phòng tắm ở đằng kia."

Cô nhanh chóng đút cây đũa phép vào túi và đi vào phòng tắm để thay đồ.

********************8

Draco đang nằm trên giường đọc sách, mặc một chiếc áo choàng mới thì vài phút sau Hermione bước ra từ phòng tắm, mặc một bộ đồng phục học sinh với mái tóc khô và được tết lại. Ngước mắt khỏi cuốn sách, anh nhìn quần áo của cô một lúc, hơi thất vọng vì sự thay đổi.

"Chúng ta đã bỏ lỡ bữa sáng," anh nói và đặt cuốn sách của mình sang một bên.

"Cậu không cần phải đợi tôi," Hermione xin lỗi nói. "Chúng ta có thời gian để đến lớp không?"

"Nếu chúng ta nhanh lên thì có," Draco chộp lấy chiếc túi của mình và đi ra cửa, Hermione theo sau. "Ừm, còn sách của cô thì sao?"

"Tôi phải trở về ký túc xá của mình," cô cau mày.

"Cô nghĩ mình có thể đến kịp lớp không?"

"Chắc là không. Có thể Snape sẽ không để ý," cô gợi ý.

"Đừng đến lớp," Draco đề nghị, anh không thực sự tin rằng cô sẽ nghe lời đề nghị của mình, "Hãy đến gặp bà Pomfrey và nói với bà ấy rằng cô bị đau đầu hay gì đó."

"Tôi không thể... mọi người sẽ..."

"Tại sao mọi người lại biết, họ đã không gặp cô kể từ bữa tối phải không?" Draco ngắt lời, "Cô không ăn sáng nên họ sẽ tin điều đó."

"Tôi đoán nó có lý." Họ nhanh chóng rời khỏi phòng sinh hoạt chung của nhà Slytherin, Draco đi về phía phòng học Độc dược và Hermione đi theo hướng ngược lại để lên tầng trên của chỗ Bệnh xá.

*****************8

Hermione rời bệnh xá vào giờ ăn trưa sau khi đảm bảo với bà Pomfrey rằng cô đã ổn và có thể tham gia lớp học buổi chiều. Cô chạy trở lại ký túc xá Gryffindor và nhanh chóng thay quần áo và áo choàng của mình, trước khi lấy túi xách và đi xuống sảnh lớn để ăn trưa.

Cô ngay lập tức nhận thấy có nhiều tiếng xì xào bất thường khi bước vào sảnh. Cô nhận thấy Draco tập trung vào bữa ăn của mình và không tham gia vào bất kỳ tin đồn nào đang được lan truyền. Khi cô đến gần bàn Gryffindor, tất cả những cái đầu đều quay về phía cô trong vài giây trước khi mọi người chuyển sự chú ý sang thức ăn của họ khi cô đi ngang qua họ. Tiếng thì thầm lại nổi lên ngay khi họ tin rằng cô đã ở ngoài tầm nghe.

Cô nhanh chóng xác định vị trí những người bạn của mình và kéo chiếc ghế ra giữa Ron và Ginny. Sau khi bỏ bữa sáng, cô đói đến mức không nhận ra ngay rằng các bạn của côđều đang nhìn chằm chằm vào mình, không ai trong số họ, kể cả Ron ăn bất cứ thứ gì. Cuối cùng khi cô nhận thấy những cái nhìn há hốc mồm của bạn bè, cô đặt nĩa xuống và đối mặt với Harry, người đang ngồi ngay đối diện với cô.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

"Ừm, thì Hermione," Harry lắp bắp tránh ánh mắt của cô.

"Bồ đã ở đâu?" Ron giận dữ hỏi.

"Mình cảm thấy không được khỏe, mình đã ở trong bệnh xá" Hermione trả lời không chắc tại sao cậu ấy lại tức giận như vậy.

"Vì vậy, điều đầu tiên chị đến đó vào sáng nay là gì?" Ginny hỏi, "Chị đã ở trong phòng của chị cả đêm sao?"

Hermione cau mày, tại sao Ginny lại hỏi một câu kỳ quặc như vậy. Bản năng đầu tiên của cô là nói dối rằng cô đang ở trong phòng, rằng cô đã đi ngủ sớm. Sau đó, cô nhận ra rằng nó sẽ không hoạt động, Lavender và Pavarti đang thì thầm bên ghế dưới và liên tục liếc nhìn cô. Rõ ràng là mọi người đều biết cô đã không ở trên giường đêm qua.

Hermione nói dối:

"Vậy là đêm qua bồ ở trong cánh bệnh xá à?" Harry hỏi.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Hermione cuối cùng cũng nói gần như hét lên khi cô đứng dậy, "Các bồ muốn biết gì thì cứ hỏi đi?"

Những người bạn của cô lại một lần nữa im lặng khi tất cả đều há hốc mồm nhìn cô. Cái nhìn chằm chằm của họ khiến cô khó chịu hơn trước. Cô khoanh tay và nhịp nhịp chân một cách sốt ruột, đầu tiên nhìn vào Harry, sau đó để ánh mắt của mình chuyển sang Neville, Ron và cuối cùng là Ginny.

"À Hermione, chỉ là Lavender nói rằng tối qua chị đã không về phòng ngủ và sau đó Pansy nói—và chị không tham gia bất kỳ lớp học buổi sáng nào."

Hermione nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu. Khi cô mở mắt ra, đôi mắt của cô ngay lập tức đổ dồn vào Draco Malfoy, người vẫn đang cúi đầu không nhìn vào bất cứ thứ gì khác ngoài bữa ăn của mình. Tiếng thì thầm vẫn tiếp tục ở bàn Slytherin, mặc dù bàn của cô bây giờ đã hoàn toàn im lặng chờ đợi cô trả lời.

"Pansy đã nói gì?"

*****************8

Draco liếc nhìn bàn Gryffindor. Hermione lúc này đã đứng dậy, và gần như hét vào mặt các bạn của mình. Cô rõ ràng không biết gì về các sự kiện của buổi sáng nay; cô chắc hẳn đã ở lại khu bệnh xá sau khi rời xa anh. Mặt khác, anh đã nghe và tranh luận về những tin đồn suốt cả buổi sáng.

Ngay khi đến lớp Độc dược, anh phát hiện ra rằng ký túc xá của nhà Slytherin không hề vắng vẻ như anh tưởng. Ít nhất là không phải toàn bộ thời gian. Có vẻ như trong khi anh và Hermione ở trong phòng, Pansy đã quay lại để lấy một món đồ bị bỏ quên nào đó. Cô ấy đã ra khỏi phòng riêng của mình đúng lúc để thấy anh và Hermione rời đi.

Vì mọi người đã đi ngủ khi anh trở lại vào đêm hôm trước và anh đã rời đi sau mọi người vào sáng nay nên cô ấy đã nhanh chóng lan truyền tin đồn về việc Hermione ở trong phòng anh cả đêm. Sau đó, khi Hermione không xuất hiện trong lớp học của cô và Lavender Brown xác nhận rằng Hermione chưa bao giờ về phòng của họ vào đêm hôm trước, những tin đồn đã lan truyền nhanh chóng.

Draco đã cố gắng hết sức dập tắt những tin đồn nhưng nhìn chung mọi người đều sẵn sàng không tin bất cứ điều gì anh nói. Mặc dù họ ít có khả năng tin vào điều tương tự của Hermione nhưng bằng chứng dường như không thể bác bỏ.

******************8

"Mấy bồ nghĩ mình đã làm gì với Malfoy cơ?" Sự chú ý của Draco cũng như phần còn lại của ngôi trường lại một lần nữa đổ dồn vào Gryffindor tóc xù, người hiện đang la hét cách vài bàn.

Draco ở quá xa để có thể nghe được phần còn lại của những gì đang được nói. Potter, Longbottom và nhà Weasley không hét to như vậy. Vì vậy, anh phải giải quyết những vấn đề trong cuộc tranh luận mà Hermione đang truyền đạt.

"Mình sẽ không bao giờ—mình không thể tin rằng mấy bồ sẽ nghĩ—Pansy Parkinson..." Draco lặng lẽ thở dài khi nhìn thấy Hermione cầm lấy chiếc túi của mình và chạy ra khỏi Sảnh.

Anh hướng sự chú ý trở lại bữa ăn của mình, cho rằng một trong những người bạn của cô sẽ đuổi theo cô. Khi anh nhìn lại khoảng trống ở bàn Gryffindor và nhận ra rằng không có ai rời khỏi chỗ ngồi của mình, anh ném khăn ăn lên bàn, chộp lấy chiếc cặp của mình và bước ra khỏi Sảnh. Anh có thể nghe thấy tiếng thì thầm bắt đầu nổi lên lại ngay khi anh đi qua cửa. Đuổi theo Hermione sẽ không dập tắt được tin đồn nhưng đây ít nhất một phần là lỗi của anh nên anh phải làm gì đó.

***************

Hermione thả chiếc cặp của mình xuống bãi cỏ gần hồ và ngồi phịch xuống cạnh nó. Cô phải ra khỏi đó. Cô không thể tin rằng bạn bè của cô sẽ tin rằng cô sẽ làm... Thậm chí không phải là với Malfoy, họ tin rằng cô sẽ cư xử vô trách nhiệm như vậy sao. Không một ai trong số họ nghĩ rằng có điều gì đó không ổn, rằng họ nên đi tìm cô. Vậy thì cứ tin Pansy đi—à được rồi Pansy đã không hoàn toàn nói dối. Cô đã ở trong phòng của Malfoy, nhưng bạn bè của cô chỉ cho rằng mọi điều mà Slytherin đã nói là sự thật.

Đã gần đến giờ học tiếp theo của cô và cô ước mình đã ở lại với bà Pomfrey. Ít nhất sau đó cô sẽ có thời gian để nghĩ về điều gì đó. Cô lau nước mắt, cô sẽ không khóc, và cô không làm gì sai cả. Đó thực sự là điều khiến cô vô cùng tức giận, cô chưa bao giờ làm điều gì sai trái, cô luôn tuân theo tất cả các quy tắc và làm những gì được mong đợi nhưng lần đầu tiên ai đó ám chỉ rằng cô đã làm điều gì đó sai trái thì mọi người đều tin điều đó.

"Cô sẽ đến lớp thòa dược chứ?" Giọng nói của Draco kéo Hermione ra khỏi dòng suy nghĩ của cô và cô cau có với anh.

"Có lẽ cậu đang tận hưởng điều này phải không?" Cô chuyển sự chú ý của mình trở lại hồ nước trước mặt, "Làm xấu mặt cái máu bùn xấu xí đáng thương này."

Draco ngồi xuống bãi cỏ bên cạnh Hermione và không trả lời trong vài phút. Anh không thể trách cô vì đã nghĩ như vậy. Trong khi anh đã thay đổi trong học kỳ này thì vẫn có sáu năm trước đó anh đã từng là người sẽ làm điều đó, và anh đã không thực sự tử tế với cô trong năm nay.

**************

"Cô có thực sự tin rằng?" Cuối cùng anh hỏi, "Rằng tôi đang thích điều này? Hay là tôi đã bảo Pansy nói những gì cô ấy thấy—hay bất cứ điều gì cô ấy đang ám chỉ?"

"Tôi cho là không," Hermione nói sau vài giây ngập ngừng, "Ý tôi là điều đó cũng không giúp ích gì cho danh tiếng của cậu đâu. Nó không thể giúp cậu thăng tiến trong hàng ngũ Slytherin được."

"Tôi đã ở trên đỉnh rồi, không thể đi đâu ngoài việc đi xuống."

"Tôi chỉ không thể tin rằng có ai đó sẽ tin rằng tôi sẽ..."

"Mọi người luôn tin vào những điều tồi tệ nhất trong số những người mà họ ghen tị," Draco lặng lẽ nói, chọn cách phớt lờ sự ghê tởm rõ ràng của cô đối với ý tưởng ở bên anh.

"Đúng là mọi người đều ghen tị với kẻ biết tuốt tí hon," Hermione cau mày.

"Cô thực sự không hiểu phải không?" Draco ngạc nhiên hỏi. "Tất nhiên là họ ghen tị với cô. Điểm số của cô tốt hơn bất kỳ ai trong Ravenclaw. Cô là học sinh hoàn hảo của mọi giáo viên. Mọi thứ luôn dễ dàng với cô. Cô đã bao giờ thậm chí có một sự cấm tức? Không tính năm thứ năm?"

"Chuyện đó thì có liên quan gì? Bất cứ ai cũng có thể đạt điểm cao nếu họ làm việc đủ chăm chỉ."

"Họ không thấy điều đó khi cô làm việc chăm chỉ," Draco nhếch mép. Anh thường nghe những nhận xét về việc mọi thứ đến với nhà Gryffindor dễ dàng như thế nào, "Họ coi đó là: ồ nhìn xem cô gái xinh đẹp kìa, mọi thứ đến với cô ấy một cách quá dễ dàng."

"Không có gì dễ dàng để..." Hermione dừng lại giữa chừng, "Cậu vừa khen tôi xinh đẹp sao?"

"Phải rồi, tôi—ừm—vâng, vâng, tôi đang làm như vậy" Draco lặng lẽ nói, nhìn chằm chằm ra hồ mà không muốn nhìn cô.

****************

Hermione nhìn chằm chằm vào anh một lúc trước khi trả lời. Trước đây, không ai khác ngoài bố mẹ cô từng khen cô xinh đẹp. Cô biết mấy năm gần đây cô thay đổi nhiều nhưng cô không đẹp. Cô chắc chắn không mong đợi lời khen đến từ Draco Malfoy.

"Không, tôi không," cuối cùng cô nói.

"Có thể không đẹp như kiểu những người mẫu trang bìa nhưng cô không xấu."

"Tôi vẫn học hành chăm chỉ vì điểm số của mình, và tôi chưa bao giờ gặp rắc rối nhưng mọi người..."

"Họ muốn tin rằng cô không hoàn hảo," Draco nhấn mạnh, "Tôi nói hãy cho họ những gì họ muốn."

"Xin lỗi?" Hermione hỏi, không chắc anh đang nói gì.

"Họ muốn tin rằng cô đang lén lút và rằng cô không phải là cô bé ngoan ngoãn mà các Giáo sư nghĩ rằng, cô nên cho họ biết."

"Cậu muốn tôi làm điều đó thế quoái nào chứ?" Hermione cau mày, "Đi ra ngoài và cố tình bị cấm túc?"

Draco thở dài Hermione thực sự không hiểu gì cả. "Họ đã cho cô một cách rồi đấy thôi. Tin đồn của Pansy..."

"Có phải anh đang nói rằng anh và tôi – rằng chúng ta nên khiến họ tin rằng chúng ta – bằng cách nào?" Hermione lắp bắp.

Draco liếc nhìn về phía lâu đài và thấy một số học sinh Slytherin và Gryffindor đang đi ra khỏi tòa nhà, mọi ánh mắt hầu hết đều hướng về phía hai người những học sinh đó đi đến dãy nhà màu xanh lá cây. Anh nghĩ cũng có thể cho họ thứ gì đó để xem.

"Như thế này," Draco mỉm cười và cúi đầu về phía Hermione để hôn cô trước khi cô có thể nhận ra anh đang làm gì và ngăn anh lại, hoặc ném một câu thần chú lên anh.

****************8

Mắt Hermione mở to khi môi anh chạm vào môi cô. Cô không ngờ anh lại hành động nhanh như vậy, cô thực sự còn chưa đồng ý với kế hoạch đó của anh. Anh hơi rụt đầu lại và thì thầm vào tai cô.

"Mọi người đang xem. Sẽ đáng tin hơn nhiều nếu em hôn đáp lại tôi" ngay khi nói xong, anh lại quay vể môi cô.

Cô nhanh chóng quyết định rằng cô sẽ tận hưởng kế hoạch của anh và nhắm mắt lại, vòng tay quanh cổ anh kéo anh lại gần hơn để anh hôn sâu hơn. Khi anh rời đi một lúc sau, cô khẽ mỉm cười.

*****************

"Họ đi rồi," anh lặng lẽ nói.

"Tệ quá," nụ cười của Hermione rộng ra.

"Mmm, ừ, tệ quá," Draco mỉm cười, "Vậy kế hoạch của tôi..."

"Sẽ cần rất nhiều kế hoạch và việc thực hành" Hermione cười toe toét. "Chúng ta nên dành nhiều thời gian cho nó."

"Được rồi, nên dành mọi thời gian rảnh rỗi để dạy em không trở thành một cô bé ngoan hoàn hảo."

"Có lẽ chúng ta nên bắt đầu ngay; sau tất cả, tôi cảm thấy cơn đau đầu từ sáng nay đang quay trở lại."

"Có vẻ như tôi cũng sắp nhận được một cơn đau đầu, chúng ta nhất định không nên đến lớp," Draco đồng ý và đứng dậy chìa tay về phía cô. "Chúng ta vào trong nhé?"

"Ở đâu?" Hermione hỏi.

"Chúng ta sẽ tìm ra nơi nào đó" anh đảm bảo với cô. Kéo cô đứng dậy và chộp lấy cặp sách của cả hai, cặp đôi quay trở lại trường.

Hermione theo anh trở lại lâu đài và quyết định rằng Draco đã đúng; nếu họ muốn tin rằng cô sẽ cư xử theo cách này, tại sao phải chống lại nó? Cô cũng có thể nhận được bất kỳ niềm vui nào có thể từ những tin đồn mà bạn bè của cô đã chọn để tin.

The end.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro