Catlike

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có một vị khác mới tới hiệu sách.

(Crowley không có ghen tị. Hắn không có.)

.

.

.

Có một con mèo nằm trong lòng Aziraphale.

Crowley dừng lại một chốc ở ngưỡng cửa hiệu sách và nhìn chằm chằm. Hắn chớp mắt. Cái khung cảnh khó hiểu trước mắt hắn không hề thay đổi. Aziraphale đang ngồi trên cái ghế bành của cậu ta, chăm chú đọc sách, điều mà cậu ta vẫn thường làm. Điều bất thường chính là có một con mèo vằn lông xám đang cuộn tròn trên chân Aziraphale, kêu rừ rừ một cách thỏa mãn.

"Có một con mèo đang nằm trong lòng anh," Crowley nói.

Aziraphale nhìn lên, mỉm cười. "Xin chào, ông bạn," y nói, cười rạng rỡ. "Tôi không nghĩ anh sẽ tới cho đến sáu--"

"Có một con mèo," Crowley lặp lại, bước về phía trước, "trong lòng anh."

Aziraphale nhìn xuống con mèo, như thể y đã quên béng mất là nó đang nằm đấy. "Ồ, phải rồi," y nói, một tay vuốt ve dọc sống lưng con mèo. "Crowley, hãy gặp Dorian. Nó thật là một anh bạn nhỏ đáng mến, đúng không, thân mến?" Con mèo kêu lớn hơn và cong lưng lên, và Crowley cố gắng để không cảm thấy ghen tị. Và rồi hắn nhớ ra hắn là một con quỷ, đồng nghĩa với việc khuyến khích reo rắc những tội ác chết chóc giữa nhân loại, và hắn dừng việc kiềm chế lại.

"Tại sao lại có một con mèo nằm trong lòng anh?"

"Nó thực ra là một câu chuyện khá là khôi hài," Aziraphale lơ đãng nói, gãi nhẹ dưới cằm con mèo. "Tôi gặp vị khách này, anh thấy đấy, người đã đến hiệu sách từ nhiều năm trước, từ năm 1981--"

Crowley thở dài. "Bản ngắn gọn thôi, thiên thần, làm ơn."

Sau cùng hắn vẫn phải rút gọn câu chuyện của Aziraphale. Vị khách kia* có một người họ hàng đã mất chưa lâu. Chỉ là qua đời thôi thì chẳng có gì bi kịch, vì vị họ hàng kia hiển nhiên đã luôn là "một kẻ cuồng tín ngu xuẩn, người mà hiện tại đã là đồng nghiệp của anh ở Phía Dưới rồi", theo lời Aziraphale. Tuy nhiên, người họ hàng kia có nuôi một chú mèo nhưng lại không giống chủ nhân của nó chút nào, và đột nhiên nó nhận ra mình đã không còn một mái nhà sau cái chết của chủ nhân nó.

[* Rõ ràng là, những người thật sự mua sách sẽ không được phép bước chân vào cửa hàng lần nữa. Tuy nhiên, Aziraphale có một nhóm nhỏ "khách hàng" ưu tiên được phép mượn sách của y để đọc, miễn là họ trả lại những bản viết tay cẩn thận và không cố gắng mua bất kì thứ gì.]

"... và rồi tôi bảo Xiuying rằng tôi nhất định sẽ tìm một mái nhà cho nó, và đó là ở với tôi," Aziraphale kết thúc. Y xoa xoa đôi tai xù lông của Dorian, khiến con mèo thích thú.

"Và thế là anh giữ nó," Crowley chậm rãi nói, vẫn đang vật lộn với khái niệm có một con mèo đang nằm trong lòng Aziraphale nơi mà trước giờ chưa từng có con nào. "Mãi mãi."

Aziraphale rõ ràng ủ rũ một chút. "Không phải mãi mãi, tôi cho là thế, theo nghĩa nghiêm khắc nhất của thế giới. Nó vẫn còn 20 năm nữa, nếu chúng ta chăm sóc tốt cho nó, nhưng..."

"Đừng bận tâm nó," Crowley vội vàng nói, trái tim chùng xuống khi thấy biểu cảm của Aziraphale. Hắn đến bên cạnh thiên thần và ấn một nụ hôn lên mái tóc ánh đen xoăn dày. "Chỉ là—Dorian, thật hả? Tôi tưởng anh nói chủ trước của nó là một kẻ cuồng tín."

Aziraphale thả lỏng và đan những ngón tay của họ lại với nhau. "Nó có một cái tên khác trước khi đến đây, tất nhiên rồi. Nhưng nó không hợp một cách kinh khủng, và, ừ. Tôi đoán đây là thời điểm để thay đổi."

Từ cái cách Dorian mong chờ nhìn lên khi tên mới của nó phát ra, trông nó có vẻ đồng ý. Crowley quan sát quả banh lông mập mạp màu xám kĩ lưỡng, và nghĩ rằng hắn có thể hiểu Dorian đến từ đâu.

"Tôi nghĩ đó là một cái tên tuyệt vời," Crowley nói, ngồi lên tay vịn của chiếc ghế. Hắn hơi giật mình khi Dorian nghển cổ lên để ngửi tay hắn, nhưng Aziraphale chỉ cười khúc khích.

"Nó không cắn đâu, thân mến. Anh không có gì phải sợ hãi. Giờ thì, Dorian," y nghiêm nghị nói với con mèo, "Ta tin ngươi sẽ kiểm soát được bản thân theo cách phù hợp với vị trí của mình. Crowley là người bạn thân nhất của ta và ta yêu anh ta rất nhiều, và ta mong ngươi sẽ đối xử với anh ta như cách mà ngươi đối xử với ta."

Dorian có chú ý đến những lời rầy la dịu dàng đó hay không dường như không quan trọng. Nó đụng cái mũi của mình vào những ngón tay đang cong lại của Crowley, và rồi, rõ ràng là đã quyết định rằng cái sinh vật hình người mới toanh này là một sự bổ sung tốt đẹp đối với hiệu sách, nó nhấn mạnh cái đầu đầy lông vào tay Crowley, kêu rừ rừ thỏa mãn. Crowley thì đã muốn nhũn cả ra khi Aziraphale gọi hắn là "người bạn thân nhất của ta", nhưng hắn đủ bình tĩnh để đáp lại cảm xúc của Dorian, ngập ngừng gãi đôi tai của con mèo rồi táo bạo vuốt ve lớp lông mềm mại của nó. Dorian tan chảy thành một đống lông xù nặng 14 pounds hạnh phúc.

Rốt cuộc ba người bọn cũng nhận ra mình đang ở trong văn phòng phía sau hiệu sách. Nói một cách logic thì cái trường kỷ chẳng thể nào chứa được hai người đàn ông hoàn toàn trưởng thành và một con mèo lớn tướng cùng nằm với nhau, nhưng một điều kì diệu kín đáo nào đó đã đảm bảo tất cả bọn họ có thể cùng nằm mà không ai rơi xuống.

Crowley vùi mặt mình vào chiếc áo len của Aziraphale và hít ngửi hương thơm dễ chịu của sách cũ và ánh sáng từ những ngôi sao. Rồi hắn nhăn mũi và tránh ra.

"Người anh toàn lông mèo," hắn phàn nàn.

Aziraphale đã gần như ngủ mất, nhưng khóe môi y uể oải nhếch lên theo thói quen. "Tôi có thể nói điều tương tự với anh, thân mến," y lẩm bẩm.

Crowley nghĩ đến bộ suit đen đẹp đẽ của mình bị bao phủ bởi một đám lông mèo màu xám sáng, và rên rỉ. "Tôi sẽ chẳng thể loại bỏ chúng khỏi quần áo của mình ở mức độ này," hắn càu nhàu. "Thứ quỷ nhỏ đầy lông."

Thứ quỷ nhỏ đầy lông trong câu nói đang cuộn tròn đâu đó trên lưng Crowley, liên tục kêu lên như một cái máy xén cỏ mini một cách đặc biệt hài lòng. Crowley bất đắc dĩ ngưỡng mộ dáng vẻ hài lòng tự mãn của con mèo.

Aziraphale ậm ừ. "Nó là con mèo thôi, thân mến. Không xấu xa hay tuyệt trần chút nào." (Not hellish nor heavenly in the least)

Y mở mắt để nhìn Crowley, và mỉm cười.

"Sau cùng thì," y thì thầm, với một cái liếc mắt ranh mãnh, "Trong vũ trụ này tôi chỉ yêu duy nhất một con quỷ mà thôi."

Crowley hôn lên môi Aziraphale. Họ tiếp tục đi theo tâm trạng này một lúc lâu, và có khi đã đi xa hơn, nếu như Dorian không trở nên chán ngấy chuyện đang diễn ra và rốt cuộc kêu gào đòi bữa tối.

(Và nếu, trong vài năm tới, Dorian sống sót lâu hơn tuổi đời của một con mèo bình thường, sẽ chẳng có ai ở xung quanh để mà để ý.)



_TBC_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro