Đàn ông tốt sẽ không chia sẻ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Em gặp anh vào một ngày cuối năm. Trời thì không thể rét hơn, aanh em quý nhau, chơi mấy năm nay từ cái ngày anh còn buôn ô tô. Lúc ấy kinh tế được, dân có tiền, xe bán trôi vèo vèo. Anh hay trêu em: "Tao với mày tam hơp đừng biến tam tai là được". Lúc hoành tráng mấy anh em hôm nào cũng bar sàn, rượu uống không hết, không thèm lấy thẻ. Bọn đàn em như em nể vì cách chơi và cách sống của anh.
Gia đình anh không có gì để bàn nhiều, thuộc dạng gia đình công chức điển hình của Việt Nam. Bố mẹ nghỉ hưu đều có lương lậu. Chị gái làm ở cửa hàng miễn thuế, đồng ra đồng vào cũng có. Nhà ai cũng có ô tô đi, bét nhất cũng Huyndai i30. Vợ anh tương đối ưa nhìn, hiền lành, làm ở một tập đoàn bảo hiểm nước ngoài, đứa con trai 6 tuổi. Cuộc sống dường như ưu ái với anh mọi chuyện.
Cho đến một hôm, vợ anh gọi cho em khóc khóc mếu mếu: "Cô xem anh cô cặp với con nào, bỏ bê gia đình, say lắm". Anh em phải họp gấp một tối. Hóa ra anh yêu thật, người đó là Thùy. Một ca sĩ hạng hai của thành phố, cũng lăn lội chán chê trong Nam ngoài Bắc nhưng mãi không có chỗ đứng lại dặt dẹo về. Thùy đẹp, khuôn mặt lạ lạ, nét đẹp không phổ biến như những cô gái sành điệu ngoài đường. Anh em khuyên bảo chán chê, anh vẫn khăn khăn đấy là tình yêu đời mình. Thùy không phải hiền lành tử tế gì, lại thêm kinh nghiệm xếp bằng đầu gối trên tất cả các chiếu bạc của thành phố, kinh nghiệm cả với đàn ông đã đủ làm anh say như điếu đổ. Bỏ nhà bỏ cửa, bỏ vợ con đưa Thùy đi ăn chơi nhảy múa khắp Thượng Hải rồi đến Sing. Gia đình gây áp lực đủ kiểu cũng không làm anh dứt ra được. Anh ly hôn vợ và về sống với Thùy như một gia đình.
Tiền mặt ngày càng vơi đi, Thùy sinh cho anh một cô con gái, làm gì thất bại đó, cho vay lãi chết đằng cho vay, cầm đồ chết cầm đồ. Thùy lại nghiện đồ hiệu, ăn chơi quen rồi nên giờ hết tiền không chịu được. Anh  thì đuối kinh tế. Thế là vòng xoáy cơm áo gạo tiền đập vỡ mặt cái tình yêu sét đánh của anh. Anh lại nhớ vợ cũ, lại mon men về, lúc thì con ốm, lúc thì mẹ ho. Qua vài lần ấy, vợ cũ của anh lại chửa thêm đứa nữa. Anh bảo: "Đời tao đúng là mạt rệp". Em đá đểu: "Đừng chơi hattrick ba vợ mà bốn, năm con nữa thì tai nạn". Thùy nghe tin bỏ đi theo một đại gia khác. Để lại cho anh ba, bốn bìa đỏ đang cắm ngân hàng mà khả năng phát mại rất cao. Anh suy sụp. Anh chửi đời, trách mình, anh em bạn bè lại lao vào động viên: "Thôi! Cái số". Em chợt thấy buồn cười. Lúc gia đình ấm êm, anh tự tay hất hết. Anh đã từng gào lên với mọi người rằng đấy là tình yêu của đời mình. Cuối cùng tình yêu cũng là cái thứ chả tồn tại, chỉ gọi là đam mê, họ chết nhau như gụ. Lôi nhau đi nhà nghỉ, khách sạn để thỏa mãn những ham muốn tầm thường. Rồi hết đi thì anh nào lại về anh đấy.
Nhàm.
Bạn em nhiều gia đình hoành tráng lắm, vợ chồng học thức, kinh tế OK. Nhưng họ tự đánh lừa nhau trong mớ ảo giác hàng ngày họ tạo ra khi hết yêu thương và đam mê rồi. Anh trai em kêu chán hôn nhân. Em chỉ cười: "Cái gì mới rồi cũng thành cũ, cứ đi tìm cái mới thì oải lắm".
Em chơi với một hội trẻ con, toàn mấy thằng oắt choai choai, chúng lớn lên như cây cỏ dại, toàn ở tít Hà Cối, Quảng Ninh, lì lợm và nghĩa khí kiểu dạng: "Em nợ chị một mạng người". Giai của em đã từng nói: "Mặt mũi em nhìn như tiểu thư sao giao du toàn với thành phần bất hảo?". Em chỉ cười nhìn giai vì em học được nhiều bài học từ những cái bất hảo đó. Bọn trẻ con không có tên khai sinh, chúng được xã hội đặt cho cái tên dạng như: Phật, Thủ, Nhóc, Nhãi, Chuồn Chuồn. Đứa "uyên bác" nhất học hết lớp 9 hơi tí thích rút đồ, trước chúng nó nhảy xe khách từ Hà Cối về xin em hai triệu đi trốn nã vì tội đánh nhau. Thế là từ đấy tụi nó coi chị của chúng nó như "Thánh sống", hô phát xách đồ lên đường. Em chả có nhu cầu đâm chém ai, xin cho tụi nó ba cái việc lặt vặt để đỡ phải lăn lộn ngoãi bãi bạc. Giờ đứa nào cũng đoàng hoàng.
Trong nhóm em quý nhất thằng Nhãi. Nó 21 tuổi, đẹp trai sáng sủa như Trần Quán Hy. Nó lì lợm và trơ, lúc nào cũng ra rả: "Em còn sống không ai động vào chị được". Trước nó đi với bạn gái, bị mấy thằng trêu nó lao vào đánh. Bọn kia đông hơn quay ra nện lại. Nó ngồi yên che đòn cho người yêu, bị chém xẻ mặt cũng không nói câu nào. Hôm sau, nó vác tuýp đến nhà từng thằng một để nện. Người yêu nó 17, 18 tuổi, bán hàng thuê ngoài Móng Cái. Chúng nó hay gọi nhau là "vợ" - "chồng", quấn túm nhau để sống, chắt chiu từng xu. Con bé sinh con xong thì chúng nó cưới. Em phi xe mấy trăm cây số về dự, đám cưới nhộm nhoạm, chả bố mẹ hai bên gì. Nhạc DJ như uỳnh uỳnh. Ăn uống cứ hét vào mặt nhau. Thằng Nhãi cho em ngồi mâm trên gồm toàn "anh nó". Nó bảo chị là chị em, chỗ chị phải là đây. Mấy "anh nó" nhìn toàn bộ đội, xe Prado, Lexus lúc nào cũng có súng. Nó giờ đi vỉa với mấy anh than thổ phỉ. Mấy anh ngồi anh mũ lưỡi trai đội sùm sụp, Chivas tưới đẫm cả cổ áo, sâu toàn chém thằng nọ, giết thằng kia, tiền cứ ty tỷ. Em chỉ cười nhạt. Em lớn lên ở khu tội phạm truy nã còn nhiều hơn dân thường. Cả nhà làm hình sự, chả lạ gì mấy cảnh này. Bắt tay, bắt chân một lúc, chẹp miệng bảo không biết bọn này bao giờ bỏ nhau? Chắc ba ngày bảy bữa.
Bẵng đi ba năm không gặp. Tháng trước thằng Nhãi gọi điện khoe em giờ không làm bãi bạc hay làm vỉa nữa. Hai vợ chồng tích cóp được đâu hơn 400 triệu. Thằng Nhãi bảo: "Chị ơi, chị tìm mua cho em con Altis cũ em chạy xe thuê kiếm tiền giúp vợ con". Câu chuyện nó tíu tít kể đến 90% nhắc về vợ, nào là Thủy nhà em sinh cháu thứ hai rồi, hôm nào bác về Hạ Long chơi đi. Nó khoe vợ nó giờ không bán thuê ngoài Móng Cái nữa, mở hẳn của hàng bán "eo vì", "chà leo" hoành tráng lắm. Em phì cười. Nó bảo: "Em á? Không bao giờ thèm gái nhá, vợ em là nhất". Cái Thủy - vợ nó khi thoảng nhắn tin cho em mời ra chơi. Có cân chả mực nó lại nhờ xe khách mang đến tận cơ quan cho em. Hai mảnh đời tưởng chừng như khốn khổ, khốn nạn ấy, sống quấn túm thương yêu nhau. Cả đời không biết cái quần Dolce là gì, đôi giầy Gucci là gì nhưng nhìn chúng nó cười khối đứa bạn em có vợ, có chồng học MBA ở Úc, ở Mỹ hay nghiên cứu sinh ở Anh phải thèm thuồng....Bản thân em cũng thèm thuồng cơ mà.
Em quan hệ rộng, do công việc, do nghề nghiệp nên nhìn đâu cũng thấy sạn, hoặc cũng có thể vì em bị tự kỉ ám thị nên thế. Em đã hỏi một vài anh có tiền một vợ bốn, năm bồ rằng: "Các anh không thấy chán à?". Họ cười ha hả vào mặt em: "Gái thi làm sao mà chán được hả cán bộ?". Vậy bao nhiêu bà vợ ở nhà nghĩ mình là duy nhất?
Chị nói: "Như nhau thôi em ạ. Vấn đề mình tự lừa bản thân được đến đâu". Có anh em biết, vợ xin vài triệu không cho nhưng đổi iphone 4, iphone 5 cho gái thì không phải ngợi. Tự dưng rùng mình khi nghĩ người đàn ông của mình sau này cũng thế.
KHÔNG.
Em là tuýp phụ nữ theo chủ nghĩa tuyệt đối như Dominique Francon trong "Suối Nguồn", thà không có gì còn hơn là thứ đam mê nửa vời. Cảm giác phải chia sẻ chung chạ làm em buồn nôn. Em đã từng nói với "giai": 'Em sẽ cho đầu gấu đánh bỏ mẹ thằng nào phản bội mình". Em có bà cô quen bên ngoài, chồng đi cặp bồ về ruồng rẫy vợ. Bà cô gấu cho lính lên đường, đánh chồng tòe mỏ, bết xê lết, nằm viện hai tháng, thương tật 30%. Bà cô chịu án treo một năm. Hôm gặp bà cô ở tòa, em thấy có vẻ hả hê lắm. Tự dưng em phì cười. Không biết nếu là cháu có dám mạnh tay như cô không? Giai bảo: "Em chỉ to mồm thôi, có gì xảy ra lại chả khóc, chỉ khóc xong bỏ đi"....Có lẽ thế!
Chị này, chị gấu lắm nhá! Chị nhớ chị nhờ em cho trẻ con nện "thằng ấy" một trận hộ chị không? Và em đã phải khuyên chị cả buổi tối không được "manh động" như thế nào. Mẹ em làm ở tòa án, không biết xử bao nhiêu vụ vợ cắt của chồng, vợ chém chồng vì tội oằn tà là vằn rồi. Vậy cuối cùng - ai chả mong mình là người duy nhất phải không?
Em phục những người phụ nữ có thể tự lừa mình. Em thì chịu!
Đàn ông tốt sẽ không chia sẻ.
Câu chuyện đơn giản là vậy.
Đừng tặc lưỡi "khuất mắt trông coi".
......
Em vẫn thương chị lắm đấy! Chị đang tự ru ngủ mình nhưng em biết chưa một ngày nào tâm chị được "an"
Em hỗn độn, lủng củng và vẫn đi tìm thứ tuyệt đối cho mình. Anh nhỉ?
Không tuyệt đối thì nếch!
-----------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro