Lạc .

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Loanh quanh giữa lòng Sài Gòn, lẩn mình vào chốn đông đúc cho vơi đi cái "một mình" của chiều tàn. Biết thế, rồi loay hoay, rồi lạc. Lạc vào một đoạn đường vắng tanh. Vắng ngắt. Vắng như nhen lên nỗi cô quạnh. Vắng chẳng chừa chút đìu hiu cho những ngày tới. Vắng đến ích kỷ, chẳng chia cho cái ồn ào của trung tâm thành phố. Vắng lại gọn ghẽ nhân lên xúc cảm của những ngày thiếu, thừa không nhau. Vắng không rọi một ánh đèn xe, không một tiếng còi vội vã. Vắng lặng. Như bị bỏ quên giữa những ngày lỡ quên...
Sợ,
Sợ lắm,
Thế mới biết nhớ những ngày còn, mới biết thèm những âm thanh dịu khẽ.
An ủi đôi chút ánh đèn đường chưa tắt như sưởi ấm cái lạnh lẽo khi mặt trời khuất dạng giữa những chiều của tháng mưa dầm.
Ly nước ven đường, nuốt vội, ngụm nhớ, ngụm mong. Xong, ly tan bởi cái gọi là tạm bợ.
Sài Gòn lại ướt nhẹp bởi những cơn mưa mùa như đỏng đảnh, như mong chờ. Làm gì khó chịu đến thế, nặng nề đến thế? Mưa ào ào cào xé mặt đường. Mưa buông, ráp cả mặt, khóe mắt bất giác đau.
Người ta biết nơi họ sẽ đến, nơi họ sẽ đi. Còn mình, cứ đi, rồi tìm nơi để đến. Chán, lại đi, chẳng rõ nơi sẽ đi. Lại đến.
Tặc lưỡi,
Một mình, hóa cũng hay.

Tình yêu chẳng mong cầu...

Còn yêu đâu ai rời xa...

Chấp mê bất ngộ...

Cảm ơn anh vì đã cho tôi biết thế nào là sự cạn tình...

Hứa chỉ là hứa! Nói chỉ là nói!

Bình minh rồi sẽ đến anh nhỉ?

Tạm biệt...

#Sunshinelove

08.01.17-20.10.18

🐶🐶🐶🐶🐶
#nguồn : linhnguyen.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#han24254