Phần 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  "Có nghĩ rằng giả sử tôi chết, điều khiến cậu hối hận nhất là gì?" 

  "Tôi chả hối hận cái đếch gì cả, tôi chỉ hối hận lúc cậu vừa vào phòng đã không chém chết cậu ngay thôi!"

  "Tôi thì nghĩ."  ......

  "Nếu tôi chết, cậu cũng sẽ chỉ áy náy mà thôi, còn tôi... sẽ hối hận chưa từng có được cậu."  

===

Vương Nguyên nhìn đến hai mắt Vương Tuấn Khải, đó là một vực tình cảm sâu hun hút không thấu thấy đáy. Nó đã kiềm nén từ lâu lắm, ẩn nhẫn từ lâu lắm, rốt cuộc cũng đã tìm được một cái khe, sắp nứt toác ra mà phun trào.

"Bỏ ra đi, Vương Tuấn Khải."

"Không được rồi." Thanh âm Vương Tuấn Khải vẫn thật nhẹ như cũ, góc mặt hình thành một độ cung tuyệt đẹp tới mức khiến người phải xót thương, "Có lẽ ngay ngày mai thôi... Hoặc là ngày kia, sẽ lại có một quả bom đặt dưới ghế ngồi của tôi nữa... Sẽ lại có một viên đạn bắn thủng đầu... Thậm chí cả một con dao rạch cũng có thể..."

"Cậu đang phun bậy bạ cái mẹ kiếp gì đó!"

  "Ý của tôi chính là, bất kỳ ngày nào cũng đều có thể là ngày tận thế của tôi... Chỉ có cậu mới khiến ngày tận thế của tôi còn sót tàn lại hối tiếc."  

===

 "Vương Tuấn Khải, tôi khuyên cậu dừng lại ngay trước khi quá đáng quá!"  

 "Quá đáng nghĩa là như nào?"   

===

   "Cậu rốt cuộc phát điên cái gì thế hả ——"   

 "Nếu như này đã coi là phát điên, vậy thì tôi đã điên rất nhiều năm rồi!" 

===

"Tha cho tôi đi... Được không?"

"Nếu tôi buông tha cậu rồi, thì ai sẽ buông tha tôi?"

===

 "Cậu chính xác sợ rằng tôi sẽ bị đụng chạm, cậu sợ rằng tôi bị xét xử, cậu sợ rằng tôi sẽ thân bại danh liệt."

  "Nếu tối qua lý do cậu không kêu cứu là do cậu thương hại tôi hoặc là cậu lo lắng tôn nghiêm cậu bị hao tổn, tôi cũng cho cậu cơ hội báo thù đây. Nếu cậu hận tôi, sao lại không dứt khoát giết chết tôi đi?" 

===

 "Nếu tôi kêu cứu thật thì sao đây? Nếu cậu bị xét xử thật thì sao đây? Nếu cậu vì thế mà bị thân bại danh liệt thì sao đây?"

Vương Tuấn Khải không trả lời.

"Nếu tôi nổ súng lấy mạng cậu thật thì sao đây?

Vương Tuấn Khải vẫn không trả lời.

"Nếu canh bạc này cậu thua trắng thì phải sao đây?"

Vương Tuấn Khải vẫn lặng yên như cũ, xoải vòng tay ôm lấy Vương Nguyên vào lòng.

(Trích đoạn thoại đáng êo mặc dù hơi mang tính bạo lực  khi đang H của hai bạn song Vương)

[ The empire of darkness]

https://dieulinnh.wordpress.com/longfic/longfickaiyuan-the-empire-of-darkness/

                 ------------------------------------------------------------------------------------

Hoa nở để mà tàn

Trăng tròn để mà khuyết

Bèo hợp để mà tanNgười gần để ly biệt.

Hoa thu không nắng cũng phai màu

Trên mặt người kia in nét đau.

(Xuân Diệu)

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

"Thẩm Thế, ngươi là giọt máu đầu tim ta, là nốt chu sa của ta"

"Đến giờ hối hận không biết ngày đó phượng phụ điệp có nhớ những ngày ân ái đã mất, thân này vẫn niệm, quân có hiểu lòng ta như cắt vì chàng...."

"Có ta ở đây, không ai có thể hại ngươi"

"Ta muốn nàng nhìn xem, ngươi hiện tại là người của ta"

"Nàng chết, ta còn sống.Ta có được càng nhiều, mà nàng chỉ có thể nằm dưới đất nhìn lên, hận"

"Phụ thân, ngài phải nhớ, là ngài ban cho ta sinh mệnh, vậy nên, vận mệnh của ta thuộc về ngài, ta cũng vì ngài mà còn sống trên thế gian này."

Chính là khi ấy, nghiệt duyên đâm vào.

Sau đó chính là địa ngục..

"Con người. Thứ dơ bẩn của thế gian."

Dù là gì, dù lưu luyến thế nào, yêu đến thế nào, một ngày cũng sẽ rời đi. Phản bội là bản tínhcủa con người.

"Ta sẽ không dời đi ngươi, sẽ không phản bội ngươi. Thẩm Thế, ngươi là giọt máu trong tim ta, là nốt chu sa của ta."

Tuy rằng biết trước là loạn luân bối đức, nhưng nghĩ chuyện gì không nên có cũng đã có, sao còn cần để ý? Nhân sinh khổ đoản, thà rằng hưởng lạc.

Ngã dục hà cầu? Chấp tử chi chủ. Đồng thưởng minh nguyệ, cộng độc hồng lâu. Đình trung biến thực, y y dương liễu. Niên niên ngưng bích, tuế tuế lộng nhu.

Ngã dục hà cầu? Giai tử bạch đầu. Tương ôi tương bạn, vô oán vô ưu. Thanh sơn ẩn ẩn, lưu thủy du du. Tử hậu quy khổ, tịnh táng hoang khâu.

".......do yêu sinh ưu, do yêu sinh sợ. Rời xa tình yêu, không ưu không sợ....."

Bọn họ tình nguyện chết chìm trong bể khổ...

Phải nói dục là nguyên căn của vạn khổ.

Nhưng hiện tại, bọn họ khổ sao?

Bọn họ quay cuồng trong biển dục này, hạnh phúc, sung sướng. Dù có là khổ cũng vui vẻ chịu đựng.

Nghiệt duyên đã đâm sâu, sao có thể tự thoát ra?

" Vậy nên ngươi không cần sợ. Có ta ở bên cạnh nên, đừng sợ"

Phàm nhân chỉ như con kiến, giãy dụa trong đau khổ.

"Dù có xảy ra chuyện gì. Hứa với ta, sống sót."

Ánh chiều tà dịu dàng như thế, dụi dàng đến nỗi như bao phủ khắp sinh mệnh con người. 

 "Hận do ái sinh, ái sinh gông xiềng, gông xiềng sinh hận, luân hồi luẩn quẩn không có cuối."

"Hiểu hay không hiểu điều không quan trọng, vạn vật thay đổi cũng chỉ vì một kết quả. Nếu không có kết quả, quá trình còn là gì?"

Hết thảy là mệnh...

Loài người nhỏ nhoi như con kiến, sao có thể đấu với trời?

"Thẩm Thế, ta yêu ngươi, ngươi là tâm ma của ta, ly ngươi càng gần, ly phật càng xa.Ta sinh ra vì ngươi, ta đến thế giới này cũng vì ngươi, ý nghĩa cho ta tồn tại cũng là ngươi. Ta yêu ngươi. Phụ thân của ta."

"Tới hoàng tuyền nhớ đi chậm chút. Có người vẫn đợi ngươi ngàn năm"

Tu luyện mười năm mới có duyên ngồi chung một thuyền.

Trường Hoa đôi khi sẽ dâng lên những suy nghĩ độc ác - một nỗi hận kỳ quặc. Một người sao có thể làm đến thế. Khống chế thể xác cùng tinh thần hắn, không  thể chừa chút nào cho bản thân. Rõ ràng ở trong lòng mình mà vẫn có cảm giác không đủ. Hận không thể nuốt chửng y. Uống cạn máu thịt y. Để y ở mãi trong lòng hắn. Khiến y không thể nào trốn được.

Nhưng lại không nở, thế nên mới hận.

Ánh trăng sáng tỏ, bầu trời trộng lớn, giống như hết thảy đều tĩnh lặng.

Nguyện cho thời khắc này là mãi mãi...

Con người, tính toán đủ điều, nhưng vẫn không thoát được hoa thành cát bụi.

"Thẩm Thế, ta yêu ngươi. Ngươi là sinh mệnh của ta, ta yêu ngươi. Ta yêu ngươi"

Cứ như thế mà nói 'Ta yêu ngươi' một ngàn lần. Liệu thời gian có thể trôi chậm một chút không.

"Con còn chưa đưa cha đi biển."

"Ngươi chính là đại dương của ta"

Ta là nốt chu sa của ngươi, là giọt máu trong tim ngươi.

Ngươi là đại dương của ta.

Tháng ba, mùa xuân, cảnh xuân rực rỡ, trăm hao đua sắc, liễu rũ xanh tươi.

Người nọ đứng cách đó không xa, mỉm cười nhìn y, phong tư thiều hoa.

"Ngươi đi đâu?"

"Ta tới tìm ngươi, đưa ngươi về nhà."

[ Tù Đồ_Cao Dược Hồ]

--------------------------------------------------------------------------------------

Hoa lạc mãn thiên, gió thổi hoa lạc, cuốn theo dòng nước lạc phương nào? Đại thúc mặc áo vải bố nghiêng ngả trong men rượu. Men rượu tình nồng, lạnh lẽo lại dễ nhạt phai. Hoa úa tàn, xoay người chỉ thấy màn đêm cô đơn tịch mịch...

Còn nhớ thuở hoa niên năm nào tiễn người ra trận, phu tử từng hỏi:
"Tướng quân, người sẽ quên ta sao?"
Người nọ ôm phu tử văn nhược vào lòng:
"Không quên,
...
không quên".
Là sẽ không quên hay sao.....?

.
Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi

Dục ẩm tỳ bà mã thượng thôi

Túy ngọa sa trường quân mạc tiếu

Cổ lại chinh chiến kỷ nhân hồi?

Tin sa trường truyền về, triều đình đại thắng, tướng quân một đi không trở lại.Phu tử đang dạy học nghe tin ngã bệnh nặng.

" Nếu quân về chúng ta nắm tay nhau đáo bạc đầu. Quân không về... vậy ta liền chờ ngươi một kiếp..."
........
Vài chục năm đi qua, phu tử năm nào biến lão.Cuối cùng cũng đến một ngày gặp được vị tướng quân mà bản thân mong nhớ nhiều năm. Nhưng người đó cũng đã là trượng phu của người khác nhiều năm...
Khi phu tử già nhìn thấy người nọ, tướng quân chính đang cười với nương tử của mình, đó là một nụ cười đầy hạnh phúc.Giọt lệ nhẫn nhịn rất nhiều năm rốt cục rỉ ra từ khóe mắt chảy dài. Cố nhân tại đó mà gần ngay trước mắt lại như đã xa tận chân trời...
Ái tình cũng giống như rượu nhạt, hương đọng lại khó quên mà lại bạc tình. Giống như thiếu niên phu tử năm nào mòn mỏi đợi người yêu,bất quá tìm lại được người nọ lại không thể tìm lại một mảnh ái tình mình chờ đợi.
Đường phố rộn ràng, đèn giăng soi chiếu màn đêm. Không chỉ bóng trăng vàng, bầu trời còn lấp lánh ánh sao.Phu tử năm nào nằm say bên bờ sông, chỉ thấy vò rượu vỡ tan, máu đỏ loang lổ chảy dài.
"Lời thề xưa là thật là giả đã không còn ý nghĩa. Chỉ có tướng quân là người ta cả đời này nhớ mong tưởng niệm. . ."

[Túc Trình Vị Tỉnh]

[Chú thích:
Bài thơ Lương Châu từ:

"Bồ đào mỹ tửu dạ quang bôi,
Dục ẩm tỳ bà mã thượng thôi.
Tuý ngoạ sa trường quân mạc tiếu,
Cổ lai chinh chiến kỷ nhân hồi?"

Rượu bồ đào cùng chén lưu ly
Muốn uống nhưng đàn tỳ bà đã giục lên ngựa
Say khướt nơi sa trường, người lại chớ cười
Từ cổ tới nay chinh chiến mấy ai trở về.?]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro