Phần 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Như ngôi sao xa, vút qua rãnh hở bụi rậm, ma sát các góc cạnh với tần khí quyển, rồi tan vào trong vòng ôm ấm áp của Địa Cầu.

Y nhấc tay ôm chặt lấy cậu

Y đương nhiên biết đáp án là gì.

Tại cái mùa hoa anh đào nở đến hoang đàng ấy, y bước chân lên xe bus, trông thấy cậu con trai đang tựa vào cửa kính xe giả vờ ngủ.....Sự dự cảm độc nhất vô nhị trong lòng kia đã sớm xao động bấy lâu....Mà y nguyện dùng cả một đời mình để nghiệm chứng nó.

" Vương Nguyên, cậu nói đúng, đây là một canh bạc"

Vương Tuấn Khải khe khẽ thì thầm bên tay cậu

"Tôi thắng cậu lúc này, còn cậu thắng được cả một đời của tôi"

[Fanfic KaiYuan ] ~~ The Empire Of Darkness~~

_______________________________

"Thiên hạ giang sơn ta cùng ngươi chung hưởng

Thế giang khoái sự ta cùng ngươi phân thường

Duy có tai ương chỉ mình ta cáng đáng.."

Dung Điềm cuối đầu, mang theo một sự ấm áp làm người khác có thể an tâm, chậm rãi tới gần, đem nhiệt khí truyền đến bảo bối đang nằm trong lòng: "Phượng Minh, ở trên đời này, người mà ngươi có thể hại chết chỉ có hai"

"Hai?"

"Một là ngươi, còn lại, chính là ta. Nếu ngươi không biết quý chính mình, ta sẽ vì ngươi, đau lòng mà chết."

Phượng Minh trầm mặc, hỏi hắn: "Vậy còn ngươi, ngươi có thể hại chết bao nhiêu người "

"Rất nhiều. Tất cả những kẻ dám làm cho ngươi phải đau khổ , ta sẽ làm cho bọn họ phải chết."

{Phượng Vu Cửu Thiên}

~~~~~~

"Chúng ta chỉ nhớ được bóng lưng lạnh lùng của nhau, mà quên mất khi xưa đã từng yêu nhau đậm sâu đến đâu." [Phó Đình Hiểu]

~~~'''''''

" Không mong được ghi tên trên cùng một tấm thiệp hồng, chỉ mong tên người được khắc lên cùng một tấm bia mộ." ~ {Quân Tử Chi Giao}~

______________

"...Ta chính miệng nói cho ngươi biết, ngươi sẽ không thể tiếp tục vô tri vô giác như thế. Ta không phải thánh nhân, không có khả năng chấp nhận yêu chỉ có cho, ta muốn ngươi:                    Đáp lại ta!"

(Khuynh Tẫn Thiên Hạ- Loạn Thế Phồn Hoa-Thương Hải Di Mặc)

+++++++++++++++++++++

_Thế nhưng, ngày đêm cận kề tiếp xúc,lại đem y hãm sâu vào cái tình cảm mà y đã cố chấp chôn giấu, nếu có thể đè nén được thì tốt rồi,đằng này cái loại tình cảm nghịch luân kia cứ như cơn đại hồng thủy được phóng thích, chỉ cần một vết nức liền không thể chống đỡ, cứ ào ào dâng lên, muốn áp chế cũng không thể áp chế được.

_Nếu như mặt trời vĩnh viễn không mọc, nếu như rừng cây này không có điểm cuối, như vậy có phải hay không, y có thể nắm tay người này đi mãi mãi như vậy....

_Y nghĩ mình có thể đem tình cảm gửi gắm vào phong cảnh sơn thủy thiên nhiên. Sau đó từ từ đem hình bóng người kia chôn sâu vào đáy lòng.

Nhưng không nghĩ, mỗi khi màn đêm buông xuống , sự tưởng niệm với người kia càng làm cho y không thở nổi, chưa bao giờ phát giác chính mình đã chìm đắm vào sâu trong tình cảm đó như vậy.

Từ lúc động tình y mới hiểu được, nguyên lai trên đời này, thật sự có một loại ái tình có thể chiếm trọn toàn bộ sinh mệnh của bản thân.

{~~ Mặc Ái ~~}

'''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''''

    Thanh ngọc án – Tân Khí Tật

Đông phong dạ phóng hoa thiên thụ,

Cánh xuy lạc, tinh như vũ.

Bảo mã điêu xa hương mãn lộ.

Phụng tiêu thanh động,

Ngọc hồ quang chuyển,

Nhất dạ ngư long vũ.

Nga nhi tuyết liễu hoàng kim lũ,

Tiếu ngữ doanh doanh ám hương khứ.

Chúng lý tầm tha thiên bách độ,

Mạch nhiên hồi thủ,

Na nhân khước tại,

Đăng hoả lan san xứ.


Dịch thơ                                                        

Đêm xuân gió thổi ngàn hoa nở,

Rụng như mưa, sao rực rỡ.

Ngựa quý, hương đưa, xe trạm trổ.

Phụng tiêu uyển chuyển,

Ánh trăng lay động,

Suốt đêm rồng cá rộn.

Ngài tằm, liễu tuyết, tơ vàng rủ,

Phảng phất hương bay, cười nói rộ.

Giữa đám tìm người trăm ngàn độ,

Bỗng quay đầu lại,

Người ngay trước mắt,

Dưới lửa tàn đứng đó.   

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

"Ôm bóng trắng ngọc hương tiêu ngọc vẫn

Nhìn lạc hoa phiêu vũ rợp trời

Dòng lệ nóng tuôn trào khóe mắt

Khắp không gian tịch mịch tiêu điều

Tiếc thương người thanh cao khí ngạo

Một kiếp đào hoa, một kiếp tài."

[ Khuynh Tẫn Thiên Hạ_Loạn Thế Phồn Hoa]

" Cái gì nên nắm giữ thì cứ nắm cho thật chặt, muốn theo đuổi điều gì thì cứ dũng cảm mà theo đuổi, không cần bởi vì sợ hãi hay tự ti mà đứng mãi một chỗ."

Giữa biển người mênh mông tìm duy nhất một bóng hình trăm biến vạn hóa, bất giác ngoảnh đầu, người ở ngay đó, giữa chốn hoa đăng đã lụi tàn...

"Người ta sao cứ bảo phải đốt đèn đi tìm một tình nhân hoàn hảo, nếu đã có một người tốt thì nên nắm chặt trong tay, đời này xem như không còn gì hối tiếc."

(Mạch thượng hoa khai)

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

"Đào hoa sở dĩ tỉnh mịch, là vì động lòng thế gian mà sinh ra, và cũng vì thiên hạ đau thương mà nở rộ"

"Đào chi vi ước, thiên thương làm chứng!Này tình _Thượng cùng bích lạc, hạ hoàng tuyền"

"Ta hội cùng ngươi xem khắp thế gian cảnh đẹp"

"Rời ngươi đi, nơi nào mới là chốn trở về của ta?"

"Ngươi... đã không thể đứng dậy, thì ta ...sẽ ngã xuống cùng ngươi."

~~{Khuynh Vũ}~~

"Nếu phải sống cô độc trên thế gian này thì ta nguyện đi cùng ngươi, dù cho có là núi đao biển lửa thì đối với ta đó vẫn là cõi niết bàn. Ta không tin thần phật sao vượt khỏi hồng trần? Thứ duy nhất khiến ta vướn bận, khiến ta đau đến tột cùng chỉ có thể là ngươi..."

[Đạp Tuyết Tầm Mai]

"Nữ nhân xinh đẹp là tai họa, nam nhân xinh đẹp là bi kịch"

(Tiền Đồ Vô Lượng)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro