Phần 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian trôi qua giống như cát chảy, chậm rãi phiêu đi. Thế gian vạn vật theo thời gian lại càng không ngừng biến đổi, có rất nhiều thứ theo tháng năm có biến hóa rất lớn, nhưng mà lại có một số thứ ... vĩnh viễn cũng sẽ không thay đổi.

~~( Sa Lậu)~~

Cát trong sa mạt tuy rằng nhiều, thế nhưng nếu như có một người thực may mắn, nhất định có thể ở trong sa mạt mênh mong đó tìm được một hạt cát thuộc về chính mình"

~~(Sa Lạp)~~

Thì ra thứ gọi là duyên phận chẳng qua cũng chỉ là một món nợ phải trả lại cho người.

[Duyên Nợ Đào Hoa]

"Sau này mờ mịt biển người, nhân thế trầm luân, ngươi hội sẽ biết đến những chuyện kỳ lạ, gặp những người đối đãi với ngươi thật tốt. Lấy của ngươi phong thái, lấy của ngươi tư dung, tất nhiên sẽ có người nguyện ý cung phụng ngươi vì tư sắc nghiêng nước nghiêng thành của ngươi. Ta không sợ ngươi nghèo túng, cũng không sợ ngươi lưu lạc, ta sợ chính là ngươi...

Lão Thiên Gia, mã phu ta cầu xin ngài, xét cả đời ta chưa từng làm chuyện gì thương thiên hại lý, chỉ cầu ngài làm cho hắn... chớ quên ta. Vinh hoa phú quý chỉ là mây khói, Tiểu Tứ Tử, ta hy vọng ngươi có thể nhớ kỹ, ngươi đã từng quen biết một người chăn ngựa.

Trời đất mù mịt, biển người bao la, trong cuộc sống lại có ai có thể chỉ sống vì ngươi! Lại có ai không nói sinh lão bệnh tử, bần cùng phú quý, đều có thể vẫn như cũ bầu bạn bên cạnh ngươi! Lời thề vĩnh viễn sánh cùng thiên địa, mỗi người đều có thể nói, nhưng chân chính làm được lại có mấy người?"

(Mã Phu)

______________________

"Ta nguyện đem toàn bộ thiên hạ để đổi lấy cơ hội để được cùng ngươi tay trong tay, cùng ngươi hưởng thụ một cuộc sống bình lặng. Từ nay về sau, ngươi chính là đế vương của ta. Góc sân nhỏ này chính là cơ nghiệp cả đời ta đeo đuổi. Chỉ thế này mà thôi. Bởi vì ngươi còn sống, trái tim của ta mới còn nơi trở về. Ngươi còn sống là tốt rồi."

~~ Nịnh Thần~~

"Cứ cho rằng ta yêu Tô Tử trọn một đời người thì đã làm sao? Ái tình là cái gì mà đồi so với thiên trường địa cữu? Một kiếp người nhỏ bé bì thế nào được với vạn dặm giang sơn? Mà Tô Tử xuống Hoàng Tuyền một khi bước qua cầu Nại Hà sẽ quên đi hết thảy, đâu phải nhớ ta đã bạc tình với y"
/////////////////////
Có đôi khi, bất hạnh giống như cánh chim sải rộng trên trời cao, dù rằng xa xôi, nhưng vẫn để lại cái bóng vô cùng rõ ràng và chân thật.
Đồ khốn kiếp! Mồm năm miệng mười bảo yêu gì đó đều là láo toét, chỉ biết nghĩ đến bản thân mình... Có bao giờ cậu chịu nghĩ cho tôi không? Có bao giờ hỏi đến cảm giác của tôi không? Đúng vậy, tôi chính là miễn cưỡng, chính là không muốn, tại sao tôi phải biến mình thành đồng tính luyến ái? Tại sao tôi là con trai bình thường lại phải để cho người khác thượng? Nếu không phải vì thích cậu, tại sao tôi phải cố ép bản thân mình đến thế... Tại sao phải... trở thành... biến thái..."
Loại tưởng niệm không có tương lai, chờ đợi không có hy vọng này là sự tra tấn.
(Song Trình)

"Tình yêu không tàn nhẫn, chỉ có con người bị che mắt bởi quá nhiều phiền nhiễu, trở nên tàn nhẫn với tình yêu, với người mình yêu, và với chính bản thân mình. Hãy cố trân trọng khi đang còn, đừng để đến khi mất đi rồi mới thảng thốt nhận ra báu vật ngay bên."

<Trà Duyên>

"Yêu, không hề chỉ là một chữ, mà là hứa hẹn cả đời, thủ hộ cùng trách nhiệm. Mà khi có người nói yêu với ngươi , cũng xin nhớ kỹ, hỏi tâm của mình một chút, có nguyện ý cùng hắn thừa nhận ngọt bùi đắng cay hay không."

[Nguyệt Lạc Khuynh Thế]

"Ra là, rượu không làm người say mà là người tự say. Ngươi nói là ngươi say. Thế nhưng ta đã say. ngươi lại rất tỉnh táo."

"Đôi khi, thầm nghĩ phải chi mọi thứ đều đơn giản hơn một chút, trọn đời trọn kiếp chỉ yêu một người, bi thương sầu lo chỉ vì người đó. Nếu như yêu nhiều người, đau khổ dâng gấp đôi, yêu càng nhiều, đau khổ càng nhiều..."

(Thủy Vô Tâm)

"Hắn là người ta không thể nhớ tới. Bởi vì nhớ tới sẽ đau. Cho dù cố quên hắn, sau đó phát hiện là chỉ giả vờ quên hắn. Có điều, rốt cuộc khi ta quyết định từ nay về sau sẽ chăḿ sóc hắn thì lại chỉ có thể hoài niệm hắn."

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

" Thứ gọi là tịch liêu, có khi sẽ đến mà không hề báo trước. Đối với những người đã có thói quen một mình tồn tại thì cả đời cũng không cảm thấy tịch mịch. Nhưng nếu có một ngày, ngươi chợt phát hiện bản thân muốn ở bên cạnh một người khác, vậy khi ấy ngươi mới hiểu được thế nào là tịch liêu."

{Tư Đồ Ngận Suất}

____________________________

Gió muốn theo mây nên gió thổi

Ai ngờ gió thổi mây bay

Gió muốn ôm mây nên gió lặng

Có ai ngờ gió lặng vẫn xa mây

<Song Tử Tiêu>

______________________________________________
Một thân nơi giang hồ
Một giọt lệ tưởng nhớ
Chân tình năm ngàn năm
Đổi lấy kiếp này gặp lại được người
Gió mưa tám ngàn năm
Đổi lấy đêm tân hôn thoáng chốc
Cớ sao lệ tương tư khó thoát khỏi vận mệnh nơi trần thế
Có tình , có nghĩa , mềm mại của người
Từ từ dung nhập vào tâm tưởng của ta
Vì duyên , vì ái , làm tri kỉ
Cớ sao vô phận phải phân li
Đao gãy , tay buông , lệ theo hàng
Không thể bắt lấy , thoáng chốc vỡ tan
Kiếm tàn , thân mệt , chỉ còn là tàn ức
Thì ra chia li cũng chẳng hề gì ...
Song: Cổ Mộ Duyên_Tiểu Nghĩa
.............

Gió lạnh đìu hiu tầng mây cô quạnh
Vạt áo đẫm lệ roi ngựa vút vun Khí khái hào hiệp dịu dàng tan vỡ hồng nhan
Hoa nở hoa tàn năm tháng trôi dạt
Lương duyên tiền kiếp kiếp này khó chắp nối
Nguyện hóa uyên ương chẳng khát khao tiên cảnh
Quyến luyến bên nhau sớm sớm chiều chiều
Luôn khiến lòng người dịu ngọt Ánh mắt nàng giọt lệ nàng
Nhẹ nhàng trong phút chốc mênh mang giữa hồi tưởng
Ngọc cầm hòa nhịp sáo chốn đào hoa sơn thủy
Cùng người thủ thỉ tóc mai phiêu bồng
Thương đau ly biệt
Thương đau ly biệt
Trăng sáng soi rọi chốn phù hoa Trần thế chẳng qua chỉ là một câu bỡn cợt
Cảnh sắc hương xuân chóng tàn đời người khó tận cạn.
Lương duyên tiền kiếp kiếp này khó chắp nối
Chỉ nguyện hóa uyên ương chẳng khát khao tiên cảnh
Quyến luyến bên nhau sớm sớm chiều chiều
Luôn khiến lòng người dịu ngọt Ánh mắt nàng giọt lệ nàng
Nhẹ nhàng trong phút chốc mênh mang giữa hồi tưởng
Ngọc cầm hòa nhịp sáo chốn đào hoa sơn thủy
Cùng người thủ thỉ tóc mai phiêu bồng
Thương đau ly biệt
Thương đau ly biệt
Trăng sáng soi rọi chốn phù hoa Trần thế chẳng qua chỉ là một câu bỡn cợt
Cảnh sắc hương xuân chóng tàn đời người khó tận cạn.
Song: Dạ Thị_Ost Hoa Thiên Cốt
............

Tàn diệp đích chúc hỏa diêu duệ
(Lá khô lay động dưới ánh nến)
Ốc diêm bị tịch mịch già yểm
(Hiên vắng chìm trong tĩnh lặng)
Thiểu liễu nhĩ chỉnh cá thế giới vô thanh đích hắc
(Thiếu vắng chàng cả thế giới lặng im u ám)
Sở dĩ bất cố nhất thiết chấp trứ đích thủ hậu
(Nên cứ mãi cố chấp mà chờ đợi)
Bất tri đạo kinh quá liễu đa cửu
(Chẳng cần biết trải qua bao lâu)
Giang hồ trung chích vi nhĩ nhi đình lưu
(Giữa chốn giang hồ vì chàng mà lưu lại)
Đao quang kiếm ảnh lãnh đích phong
(Đao quang kiếm ảnh giờ như gió)
Bất nguyện nhượng nhĩ khán đáo thương thống
(Chẳng muốn để chàng nhìn thấy đau thương)
Mai hoa phiêu hương đích thì hậu
(Thời khắc hoa mai tỏa hương)
Băng tuyết đích thuần bạch ôn nhu
(Sắc trắng thanh khiết dịu dàng)
Tình như liệt tửu cổ mộ ân cừu
(Tình như rượu nồng, Cổ Mộ ân thù)
Đa yêu mỹ lệ tình hoa đích thương thống
(Tình hoa tươi đẹp mang bao đau thương)
Ngộ kiến liễu nhĩ đích dĩ hậu
(Mai sau nếu gặp lại chàng)
Ái bất nhu yếu lý do
(Nguyện yêu chẳng cần lý do.)
Song:Hoạ Tình_ Đổng Trinh
......................
Một mặt nước hồ là vì ai nổi lên gợn sóng
Một ly trà xanh lại vì ai mà không chịu lạnh
Khi ngươi đến sương giăng khắp nơi giống như trước đây
Cánh nhạn lướt qua mặt nước, một cơn gió phương Nam se lạnh Đoạn Kiều tàn tuyết là vì ai lặp lại như mọi khi
Một người lại vì ai mà nhớ mãi không quên
Khi ta đến ánh tà dương trải đầy đất tiêu tán trong nháy mắt Không mang đi được, trên tay áo là một mảng ánh trăng yi mian hu Một mặt hồ
Một người
Một thời qua lại
Trong một tòa đình say một cơn Gặp lại cùng chia xa không được nói
Nhân sinh như một buổi vui chơi chốn giang hồ
Nếu không có rượu ngon ngàn vàng, mượn chém nước hồ có ngại
Túy sinh mộng tử được mấy lần Ly hợp cùng buồn vui không cần nói
Đời người như hoa bay, cớ sao đoạn trường
Đêm nay rốt cuộc là đêm nào, đừng phí tâm suy nghĩ
Vừa chia xa lại mịt mờ
Đoạn Kiều tàn tuyết là vì ai lặp lại như mọi khi
Một người lại vì ai mà nhớ mãi không quên
Khi ta đến ánh tà dương trải đầy đất tiêu tán trong nháy mắt Không mang đi được, trên tay áo là một mảng ánh trăng
Gặp lại cùng chia xa không được nói
Thời gian còn lại rất ngắn, đêm nay thật dài
Nếu không có rượu ngon ngàn vàng, mượn chén nước hồ có ngại Túy sinh mộng tử được bao lần li Ly hợp cùng buồn vui không cần nói
Triều tịch vẫn lặng như thường, năm tháng điên cuồng
Đêm đến trong mưa gió, nào quan tâm hoa rơi đầy áo
Phù sinh như mộng, mộng như sương
Song:Hồ Đình Tâm_Tiểu Khúc Nhi,Nhị Thẩm
_____________

(kháp thiểu niên bằng tam xích trường kiếm tâm vô sở hệ ngạo vân thiên)
Vừa độ thiếu niên, tựa ba thước trường kiếm lòng không vướng bận ngạo với thiên vân
(ngự thiên sơn bất úy chinh đồ hiểm khước nan liễu nhân tâm loạn)
Ngự Thiên Sơn, không sợ hiểm nguy chinh chiến, vượt qua nỗi sợ nhân thường
(u u thúy phong hà thời mộng hoàn)
Núi biếc u mặc, khi nào trả được mộng
(nhất ái chí tư tẫn phó tiếu đàm)
Yêu đến khi phân ly, thỏa sức ta cười ngạo
(tổng tham bất thấu thiên đạo phi kiếm)
Chưa thấu hiểu được thiên đạo phi kiếm
(thị dã phi dã lãnh vũ đả ti huyền)
Là đúng hay sai, mưa lạnh thánh thót trên cung đàn
(mộng đổng bất tri trích tinh sự)
U mê chẳng hiểu luật tinh sao
(trực đáo lưu huỳnh vũ thành miên)
Mãi đến khi đom đóm múa lượn đưa ta nhập mộng
(diên vĩ hoa khai hà như cựu nhan)
Hoa diên vỹ đã nở mà cố nhân nơi đâu
(dẫn cung lạc nguyệt thù li biệt)
Giương cung xạ nguyệt, hận ly biệt
(tiêu tiêu cố nhân tâm dĩ quyện)
Chờ đợi cố nhân, lòng mỏi mệt
(ạ cá cố sự hồi đáo khởi điểm)
Gác lại mọi việc, quay về điểm khởi đầu
(kinh lưu niên mộng hồi khúc thủy biên khán yên hoa trán xuất nguyệt viên)
Tháng năm dần trôi, mộng về bên dòng nước ngắm pháo hoa đẹp tựa trăng tròn
(biệt diệc nan chẩm nại lương tiêu đoản đồ lưu cô đăng nhất trản)
Ly biệt thật khó, đêm trường ngắn ngủi, chỉ còn ánh đèn đơn độc
(du du cầm thanh chỉ thương huyền đoạn)
Vang vang điệu buồn, đàn đứt dây, cầm khúc lỗi nhịp
(nhất sinh trướng võng vi thùy nhi đạn)
Một đời sầu khổ vì ai mà gãy cầm
(kỉ đoạn hí hư kỉ thế bi hoan)
Mấy đoạn thở than, mấy kiếp bi hoan
(khả tiếu ngã mệnh do ngã bất do thiên)
Ngậm cười định mệnh do ta, chẳng tại thiên cao
(mộng đổng bất tri trích tinh sự)
U mê chẳng hiểu luật tinh sao
(trực đáo lưu huỳnh vũ thành miên)
Mãi đến khi đom đóm múa lượn đưa ta nhập mộng
(diên vĩ hoa khai hà như cựu nhan)
Hoa diên vỹ đã nở mà cố nhân nơi đâu
(dẫn cung lạc nguyệt thù li biệt)
Giương cung xạ nguyệt, hận ly biệt
(tiêu tiêu cố nhân tâm dĩ quyện)
Chờ đợi cố nhân, lòng mỏi mệt
(hạ cá cố sự hồi đáo khởi điểm)
Gác lại mọi việc, quay về điểm khởi đầu
(mộng đổng bất tri trích tinh sự)
U mê chẳng hiểu luật tinh sao
(trực đáo lưu huỳnh vũ thành miên)
Mãi đến khi đom đóm múa lượn đưa ta nhập mộng
(diên vĩ hoa khai nhân bất tại)
Hoa diên vỹ đã nở mà cố nhân nơi đâu
(đồ nhạ si tâm lệ miên duyên)
Vương vấn tâm si, lệ miên man
(dẫn cung lạc nguyệt thù li biệt)
Giương cung xạ nguyệt, hận ly biệt
(tiêu tiêu cố nhân tâm dĩ quyện)
Chờ đợi cố nhân, lòng mỏi mệt
(hạ cá cố sự hồi đáo khởi điểm)
Câu chuyện tiếp theo lại về điểm khởi đầu
Song: Hồ Đáo Khởi Điểm_Đổng Trinh
______

Đợi chờ lặng câm.
Trăng lạnh đêm thâu, một mình ta ngồi cô độc
Ngóng theo bóng cây trúc, tưởng chàng vừa đi ngang
Gió nhẹ nhàng kể cho nghe, sự đợi chờ lặng thầm
...Tuy hiểu rằng đôi mắt dịu dàng ấy, không phải dành cho ta.
Những gì ta trao chẳng phải đúng sai, nỗi cô đơn ẩn trong từng nụ cười
Đợi qua cả tuyết rơi ngoài cửa sổ, hoa rụng rồi lại nở hoa
Có lẽ hiểu được là đủ, không mong gì hơn
Lặng lẽ chờ chàng cũng là một hạnh phúc
Lá rơi hết bốn mùa vẫn không có hồi âm
Thời gian lắng đọng thành sương thật khó tỏ lòng
Nỗi nhớ đơn côi, hình ảnh đóng khung rồi
Chỉ biết giấu nước mắt sau lưng, chỉ mong chàng hết phiền muộn
Yêu không nhất thiết phải sở hữu, vẫn có thể muôn đời
Tuyết như niềm vui bi thương của chàng, phi vũ trong tim
Ngắm nhìn thời gian lặng lẽ trôi qua, không mong gì hơn
Có một lời nguyện thề là sự vĩnh viễn.
Song: Đợi Chờ Lặng Câm-Ost Tru Tiên
_____________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro