GORGEOURS

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

G O R G E O U R S

Author: Kim Chi củ cải (aka Sushi)

Disclaimer: not mine..

Pairing: YunJae, SevJae (Seven & Jae), YooSu,.......

Category/ Gener: Boy loves, YAOI, HARD YA( có thể có ), incest, sad, .....

Rating: NC- 17

Status: On going

Sumany: Cái thế giới người mẫu hào nhoáng này như một giấc mơ đẹp. Những show diễn nổi tiếng, tiếng vỗ tay hâm mộ, khoản cast khổng lồ, sự hấp dẫn sang trọng của những bữa tiệc ăn mừng, vòng tay của những nhà tài trợ.... Một người mẫu thì còn cần thêm gì nữa??? Nhưng chỉ là vỏ bọc bên ngoài...để che cho cái thối rữa và mục nát bên trong đang phân huỷ dần......

Warning: YAOI (nhắc trước các bạn trẻ rùi NHA), và trong fic mình dùng một số từ tục nên hơi "ba chấm", nhưng cái rating *chỉ chỏ*là NC-17 mà 

Note : Sushi không muốn bị ném đá vì những lý do sau:

- Không chịu được thần tượng mình bị biến đổi như trong fic thì xin mời té

- Ai anti cái cp trên *chỉ* và nhân vật trong fic là xin mời....ra

- Mình kỳ thị S9 nên SONE or HONEY blah...blah....cũng ra nốt đi, đừng gây war vs mình.

- Không nuốt nổi cái thể loại boy love, đặc biệt là Ya!!!

- Những ai không muốn đọc cái fic mang thể loại này cũng ra làm bạn với mấy người trên đi =.=

Poster Note:

Tình hình là fic này rất dễ gây phản động  *đội nồi* Nhưng bạn Ju cam đoan . Fic này YunJae 100%. Mỗi tội đoạn đầu hơi...... Mong các bạn theo dõi từ đầu chí cuối nhá 

_____________>>>>>> CHÀO MỪNG ĐẾN VỚI THẾ GIỚI CỦA SỰ LỘNG LẪY (G O R G E O U R S) <<<<<<________________

Chap 1

Seoul về đêm.....

Cái lạnh thấu sương của thời tiết tháng 10 như thấm vào da thịt......

Đường phố bao phủ bởi tuyết, tràn ngập trên khắp........... 

Những toà nhà chọc trời sang trọng càng thêm lung linh tuyệt đẹp, rực rỡ với những chùm đèn lớn toả sáng một vùng.....

Những người đi trên đường dừng lại để ngắm nhìn toà nhà sang trọng. Trong con mắt họ chợt hiện lên một sự thèm muốn.... Thèm một lần được bớc vào cái "thế giới" đẹp rực rỡ ấy.....

Như những con thiêu thân lao vào lửa.

.....không có sự giải thoát

Khách sạn YGing. Phòng 4001

- A.....a.....Dừng.....dừng lại chút......nào....a.....a....

Trên chiếc giường king size hạng sang là 2 thân thể đang cuốn lấy nhau vì dục vọng. Người đàn ông ở trên đang ra sức đẩy những nhịp mạnh mẽ có phần cuồng bạo vào bên trong người ở dưới, những thớ cơ bắp đang cuộn lên vì sức nóng. Ðưa đẩy hông cao hơn, mỉm cười khi thấy con người dưới đã mồ hôi đầm đìa, khuôn mặt xinh đẹp trở nên yêu kiều hơn, ma mị hơn. Cái miệng anh đào sưng lên khiêu khích, từng giọt mồ hôi chảy dọc theo khắp khuôn mặt xuống cả chiếc cổ thanh mảnh trắng nõn 

- Ư...a.... Anh.....nhẹ tẹo đi.....mai.....em có show...diễn......đấyy...a....

- Diễn hay không thì cưng cũng phải chiều lòng anh chứ.....

Vừa dứt lời thân trên đã rut vật nóng rực ra khỏi cơ thể người dưới rồi chỉ một nhịp đâm mạnh vào bên trong. Tiếng rên rỉ lúc nãy đã chuyển thành tiếng hét đau đớn.

- AAAHH!!!!! Tên.....khốn .......anh!!!!!! Ðau.....ðau quá.....

- Nhịn đau đi cưng... em phải đền cho anh chứ.... một tháng qua anh không thấy người đẹp rồi...

- A....a....a.....

Mặc kệ những lời kêu ở bên dưới, thân trên vẫn đưa đẩy mạnh liệt ra vào. Khoái cảm bao trùm cả căn phòng, giờ chỉ còn tiếng thở gấp, tiếng rên sung sướng, da thịt vang dội vào nhau không ngớt...khiến không khí trong phòng trở nên dâm mị rồi cùng hoà nhịp để bùng nổ cơn làm tình mãnh liệt đến đỉnh điểm.

- AAAAAhhhhhhh......

Mệt nhoài, rút mạnh *****vật giờ đã mềm ra, dòng tinh dịch chảy ra thấm ướt ga giường. Thân trên gục xuống ngay, đè lên thân hình bên dưới. Không khí trở nên im ắng chỉ còn tiếng thở lấy hơi sau một cuộc làm tình mạnh bạo.

Người con trai bên dưới lật thân thể bên trên mình ra, hơi nằm nghiêng để nhìn rõ khuôn mặt đang hết sức thoả mãn kia.

- Khốn****, Seven!!!!! Em đã bảo là mai em có show rồi cơ mà. Thế này thì sao em đi được??? Tên dâm *** nhà anh... Chỉ biết thoả mãn thôi. Ðau!! - Hậm hực nhìn người bên cạnh đang nhìn mình bằng ánh mắt hình viên ðạn. Mai thế này thì sao đi diễn show được.

Seven quay sang nhìn người con trai đang nằm nghiêng chống một tay xuống giường. Cái tư thế quyến rũ này.... Ðịnh khơi mào thêm nữa ah??

- Hum. Cưng đi diễn show các nước liên tục. Anh gọi không được. Tìm cũng chẳng xong... Hỏi sao anh bạo vậy ý? - Ðưa tay bẹo má người con trai đang hậm hực kia,cả lúc cáu giận cũng xinh đẹp nữa, thảo nào được mệnh danh là "Siêu mẫu Hàn Quốc

- Không phải anh vừa từ Pháp về sao? - Cái má bị véo nay lại phồng lên.

- Uh... cưng thích quà không??

Nhìn thấy vẻ mặt háo hức là biết rồi. Hắn ta và cậu rất ít khi gặp nhau, mà nếu có gặp thì cũng chỉ đi ăn và làm tình. Hắn ta- Seven, chủ chứng khoán trong nước, đứng đầu tập đoàn kinh tế Passion lớn mạnh. Còn cậu, đoá hoa của hắn - Kim JaeJoong, siêu mẫu trong nước và ngoài nước, vẻ đẹp của cậu quá đặc biệt, quá toả sáng nên cậu luôn luôn là người mẫu đắt giá trong mắt các nhà thiết kế và các công ty thời trang. Ðất giá ở đây không chỉ là "tiền"....... Bao kẻ giàu có theo đuổi cậu mà cậu không đồng ý. Chỉ khi nào có công việc thì cậu mới "làm việc" với khách hàng. Hắn ta biết, nhưng hắn ta thích thú vì cậu không chỉ xinh đẹp mà còn là bạn tình tốt nhất của hắn, và cũng hãnh diện vì hắn là một trong số ít những kẻ được lên giường với cậu.

JaeJoong mở gói quà được bọc một lớp bọc màu nâu chocolate với những dải duy băng màu hồng phấn một cách cẩn thận ... Ở bên trong là một chiếc vòng cổ bằng bạc, mặt dây chuyền hình lá nhỏ lấp lánh với hàng kim cương phủ quanh và ở giữa mặt dây là viên ngọc ruby đỏ ánh lên vẻ kiêu sa. Một món trang sức đẹp tuyệt đỉnh mang thương hiệu Marco.

- Ðây chẳng phải là viên kim cương mà tháng trước em thấy trong cuộc đấu giá ở Paris ý??

- Ðúng đấy cưng... Quà đặt làm riêng cho em đấy

Cậu sung sướng kêu lên, chiếc vòng này rất đẹp, những viên kim cương đỏ càng tôn lên vẻ đẹp của chiếc vòng bac. Xoay lưng để Seven đeo chiếc vòng vào. Hắn ta luôn đế ý đến những gì cậu thích và mua cho cậu. Quả thật Seven là một người tình rất tốt, biết cách yêu chiều cậu, nâng niu cậu. Ðó chính là lý do vì sao cậu vẫn liên lạc với Seven, là một người mẫu thì cậu cũng cần có ai đó bảo hộ cho công việc cậu ổn định hơn. Mối quan hệ giữa hắn và cậu cũng ðều là hai bên đều có được thứ mình muốn, Hắn cần "tình" còn cậu cần...."tiền".

- Cảm ơn anh.

- Cưng cảm ơn bằng cách khác đi, anh còn nghe ðược. - Hắn nở một nụ cười dâm ****, tay bắt đầu lần vào phía trong tấm chăn mỏng...

-Yaa!!!! Không đâu!!!!! Em còn phải đi làm đó!!!! Ðồ con ngựa!!! - Đẩy cái tay đang thò vào bên trong chăn kia ra, cậu le lưỡi rồi chạy biến vào phòng tắm.

Hắn nhìn theo bóng cậu mà cười thầm. Con mèo của hắn rất quyến rũ xinh ðẹp, kể cả trong bộ dạng tất tưởi "trần như không" kia và dáng chạy "kỳ cục" vào phòng tắm cũng quyến rũ lạ thường. Ngồi thư giãn trong phòng, tay châm điếu thuốc, di động của hắn rung lên làm hắn phải chú ý về phia nó, bản báo cáo tên thư ký đưa lúc chiều... Có tên nào đang mua cổ phiếu của hắn và cướp đi một số khách hàng quý. Mẹ ****... Thằng nào dám lật đổ hắn chứ!!!

JaeJoong chạy vào phòng tắm như bay, cậu định đi tắm tranh thủ trốn luôn hắn ta trước khi hắn lại làm thêm "trầu" nữa. Mai còn phải đi diễn nữa mà "siêu mẫu" Hàn Quốc có dáng đi kỳ cục thì mấy tên báo lá cải lại được thể viết bậy viết bạ danh tiếng của cậu.

Không suy nghĩ thêm, JaeJong bước khó nhọc đến bồn tắm, chợt nhìn thấy thân thể mình qua chiếc giương lớn trong phòng. Người cậu chi chìt dấu đỏ, ở bắp đùi còn bị cắn và cái mông....ôi thôi, nó bầm dập hết vào rồi. Trong lòng thầm rủa " Tên đồi *** Seven kia.....Làm cái quái gì mà đau thế không biết!!!". Quay ra đằng sau để nhìn rõ hơn,cậu thấy nơi cửa mình đang nhỏ ra từng dòng tinh dịch còn sót lại sau vụ hoang lạc ban nãy. Vô thức đưa tay chạm vào nó, cậu nhìn cái chất nhầy nhụa ấy mà lòng cậu chợt thấy một chút nhói đau.... Hình ảnh ngày xưa chợt hiện về.....nhưng ngay sau đó cậu đã kịp dập tắt đi. Một JaeJoong ngây thơ, trong sáng đã chết rồi...chết từ cách đây 10 năm rồi....Giờ, cậu là Kim JaeJoong, là siêu mẫu Hàn Quốc; là Hero, con người không từ thủ đoạn, là con người chỉ cần biết đến "tình" và "tiền".....

Bước ra khỏi phòng tắm sau khi gột rửa hết sạch dấu tích ban nãy, cậu thấy Seven khoác chiếc áo choàng của khách sạn này, tay cầm cốc rượu uống, mắt vẫn nhìn mông lung ra cảnh đẹp ở bên ngoài. Cậu đi ra đằng sau, vòng một tay lấy cổ hắn ta rồi đu một vòng điệu nghệ ngồi xuống đùi hắn. Tay còn lại mân vào viền áo choàng hắn đang mặc mà thỏ thẻ.

- Em không ngờ chủ chứng khoán lớn cả nước lại đang ngồi ngẩn ngõ đi đâu nha.....

Thấy con mèo nhỏ đang ngồi dựa vào người, hắn thấy dễ chịu hơn một chút. Cậu khác hẳn những con đàn bà khác với hắn. Chúng toàn đòi hỏi nhiều thứ, kể cả lúc trên giường, chính vì thế hắn không bao giờ ngủ cùng chúng sau khi xong. Chỉ có mình cậu là khác, cậu mang cho hắn sự thoải mái cũng như sự thoả mãn khi ở bên cậu, đó là lý do cậu trở thành người tình lâu nhất của hắn.

- Một tên nào đó đã mua cổ phần của anh và cướp đi mấy khách hàng quý của anh. Kỳ này anh phải điều tra xem thằng nào, rồi xử lý...

- ..... Rồi anh lại mất tích đi mấy tháng hum?? - Cậu trêu đùa hắn, tay mân mân viền áo hơi luồn vào bên trong…

Hắn cười nhẹ, cậu luôn biết khi nào nên cương và khi nào nên nhu với hắn. Quyến rũ nhưng không bao giờ làm hắn chán.

-Bao giờ cưng phải về? _ Hắn vòng tay ra ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cậu, thì thầm vào tai.

-Bây giờ….

Hắn cau mày, luôn là vậy, sau những cuộc "hẹn hò"cậu không bao giờ ngủ lại cùng hắn, đó là nguyên tắc của cậu.

-Vậy thì… tạm biệt anh một cái gì đó đi cưng…Tuần sau anh phải đi sang Mỹ rồi, anh sẽ nhớ cưng lắm đấy.

-Nhớ gì thì Tiffany cũng "nhớ" cùng anh mà. Lo gì…._ Cậu quay ra vuốt nhẹ má hắn _ Em phải về đây, em có hẹn rồi

-Hum…

Cậu đứng dậy,mặc quần áo và ra về. Trước khi đi, cậu quay lại hôn phớt qua má hắn ta. Hắn thấy vui vì cậu chào tạm biệt hắn, nhưng hắn chỉ thấy lạ là cậu chưa bao giờ cho ai hôn lên đôi môi mọng nước khiêu khích ấy trong lúc "làm việc" lẫn lúc kết thúc,không một ai kể cả hắn.

Bước chân ra khỏi khách sạn, cậu gọi một chiếc taxi để đến chỗ hẹn trước. Ðã như vậy bao nhiêu năm rồi, lúc đầu cậu còn thấy kinh tởm bản thân mình đến nỗi không dám đi ra ngoài đường. Nhưng dần dần cậu đã coi chuyện "đó" như một chuyện bình thường,một nhu cầu trong cuộc sống. Ban ngày cậu là Kim JaeJoong - người mẫu đắt giá nhất Hàn Quốc, "siêu mẫu" làm mưa làm gió trên các sàn diễn, là con "cưng" của những nhà thiết kế nổi tiếng, nhưng đêm về, cậu là Hero – "người tình" đắt giá nhất trong trong thế giới "đêm". Cậu đã sống trong 2 ranh giới ấy đã 10 năm rồi….

-Đã đến nơi rồi ah, quý khách.

Mải mê suy nghĩ mà cậu không biết taxi đã dừng lại, tên tài xế quay ra nhìn cậu với ánh mắt có chút…thèm muốn. Bản chất con người ta luôn mong ước những thứ không thể với tới được . Cậu nhận ra ánh mắt tên tài xế đang nhìn như muốn xé chiếc áo khoách mãng tô màu kem Burberry trang nhã được cài hờ, bên trong là chiếc áo DKNY** cổ chữ V màu đen tím càng làm nổi bật làn da trắng mịn của mình, cười khẩy tên tài xế một cái rồi đưa tên đấy tiền. Cậu bước ra uyển chuyển, phong thái của một siêu mẫu khiến cậu như tỏa sáng ở mọi bước đi. Toàn bộ con người ở đó đều không thể dời mắt khỏi cậu, cậu lờ đi những con mắt "lọt tròng" ấy và thản nhiên bước vào quán Bar Mircale. Cậu đang có hẹn với một người "quan trọng".....

Quán bar Mircale nằm khuất bên con đường, nhưng ko vì thế mà quán bar này không nổi bật. Góc khuất khiến du khách đến quán cảm thấy sự tĩnh lặng, một khoảng không cho riêng mình thưởng thức những hương vị cocktai đặc biệt chỉ có ở Mircale. Quầy bar bầy biện vô vàn những chai rượu đắt tiền, màu rượu nhàn nhạt hoà cùng ánh đèn mờ mờ chiếu trên những chai thuỷ tinh khiến cho không khí thêm mờ ảo. Và trên những chiếc ghế đẩu cao, một mỹ nam đang ngồi trầm tư, đôi tay nhỏ gõ nhịp nhẹ theo giai điệu một bài hát, đôi môi hồng hồng mấp máy theo nhạc hoà cùng nhịp gõ nhẹ, thỉnh thoảng hơi bĩu vì phải chờ đợi quá lâu, ly cocktai Arramia* chỉ còn một nửa..... Bỗng một bàn tay vỗ nhẹ vào vai áo nam mỹ ấy và giọng nói trong trong cất lên.

-Chờ lâu không??_ Nụ cười mỉm làm khuôn mặt thiên thần như ngời sáng.

-Làm gì lâu thế. Hyung có biết em chờ hyung bao lâu không? Em đã phải bỏ một buổi chụp hình đấy. _ Mỹ nam bĩu môi ra chiều giận dỗi.

-Này,đừng có bĩu môi ở đây nhá, em có thể áp dụng cái chiêu thức đấy với các fan hay lão quản lý của em chứ hyung thì còn lâu!!!!! _ Đánh mạnh vào vai kẻ hờn dỗi kia, nhìn khuôn mặt nhăn nhó của nó mà JaeJoong bật cười.

-Yaaa!!! Kim JaeJoong!!!! Huyng dám đánh vào "giọng hát triệu đô" của Hàn Quốc ah?!

-Triệu đô hay không cũng đánh tất. Mà bé cái giọng cá heo của em đi Kim JunSu. _ Lên tiếng nhắc nhở nhóc con khi cả quán bar bắt đầu chú ý đến hai người.

JaeJoong tự ngồi xuống, vẫy tay gọi bồi bàn cho một ly Martin táo. JunSu chú ý thấy hyung mình gọi Martin cộng thêm cái dáng đi hơi "kỳ cục" thì cũng hiểu ra vấn đề. 

-Hyung vừa đi "làm việc" ah JaeJae ???

-Uh....

-........

Không khí trở nên yên lặng, JaeJoong chìm vào những suy nghĩ của riêng mình còn JunSu nhìn chằm chằm vào câụ. Nó biết cậu phải đi "làm" như vậy, đó là cách duy nhất những người như nó và JaeJoong có thể tồn tại trong thế giới mà đồng tiền có thể mua được mọi thứ, kể cả nhân phẩm con người.

Nhận ra JunSu đang chằm chằm lên mình, JaeJoong ngước lên cười nhẹ với JunSu như muốn nói với nó mọi chuyện đều ổn.

-Ah... Nghe nói album mới của em bán chạy nhất trong nước, chúc mừng em nhé .

-Ue kyang kyang!! Cảm ơn hyung. Mà hyung cũng đang có phi vụ biểu diễn ở Mỹ đúng không??

-Uhm.Đó mới là kế hoạch thôi. Còn chuẩn bị thì SeoHuyn chuẩn bị hết rồi....... _ Hai người mải mê kể về những show diễn, kế hoạch riêng. JunSu là một trong những ca sĩ nổi tiếng nhất trong nước lẫn ngoài nước,là đứa con cưng của SME, còn được biết đến với nghệ danh là Xiah. Những bài hát mà JunSu biểu diễn luôn gây ấn tượng với người nghe ngay từ giây phút đầu tiên với chất giọng đặc biệt: thanh trong như tiếng chuông lắc. Lịch làm việc của JunSu cũng rất bận rộn nên nếu hai người có thời gian rảnh thì cùng ngồi nói chuyện về những sự việc thú vị diễn ra....

-Tên "cha già" Lee đã đưa em vào chương trình talk show của KBS.... _ JunSu chậm rãi kể cho cậu nghe về kế hoạch mới của nó.

-Talk show đó nổi tiếng là khó nhận ca sĩ, diễn viên vào chương trình mà. Vậy tên Lee đó....

- Hai ngày nữa em sẽ đến "bàn bạc" cùng giám đốc bên đó. _ Nó búng nhẹ tay vào miệng chiếc ly, tiếng 'keng' nhẹ vang lên nhưng bị át lấy ngay bởi những âm thanh trò chuyện quanh đấy.

-Vậy sao?.... _ JaeJong gật đầu hiểu biết, những hợp đồng....không phải chỉ có như vậy, cái gì cũng có giá phải trả riêng.

-Mai hyung có show diễn đúng không? Tiếc quá, em không đến được. Mai em phải đi chụp bù lại. _ JunSu chuyển chủ đề, chợt mặt xịu xuống, hối tiếc khi không đến được.

-Thôi nào, không đến được thì thôi vậy.... Nhưng hyung cũng sợ em đến lắm, Hee "tỷ" mà thấy em đến thì sẽ không tha cho hai bên má em đâu ah...

-Uhm nhỉ!!!!!

JunSu vội hét lên, hai tay giõ lên mặt như phòng thủ. JaeJoong bật cười trước "phản xạ vô điều kiện" của nó. Những khi mệt mỏi, chỉ có ở bên JunSu mới làm cậu dễ chịu. Quen JunSu đã được hõn 1 năm, ngay từ lần đầu gặp mặt, hai người coi nhau tựa như anh em ruột thịt. Mọi chuyện, JaeJong và JunSu luôn kể cho nhau nghe.

Ngồi nói chuyện với JunSu thêm một hồi thì điện thoại JunSu kêu lên. Tiếng giọng the thé vì giận của quản lý nó vì không biết "giọng ca triệu đô" của công ty chợt xin nghỉ rồi biến mất. JunSu lè lưỡi với JaeJoong rồi xin phép về, hẹn lần sau gặp lại cậu. Chỉ cuộc gặp ngắn ngủi như vậy thôi với cậu, nó cũng vui lắm rồi. Cậu giống như một người anh mà nó hắng mong ước, một người nó có thể coi như "gia đình".

JaeJoong nhìn JunSu tất tả đi về, cậu thấy thương cảm JunSu. Nó còn nhỏ mới chỉ 20 tuổi mà phải lăn vào thế giới xô bồ của những đồng tiền, của những viên kim cương sáng rực rỡ. Sang trọng đẹp đẽ nhưng nguy hiểm. Lần đầu gặp nó là khi cậu đến dự buổi tiệc chiêu đãi của một tay tài phiệt nào đó, nó khép nép thân mình vào bên trong bức tường, thân hình nhỏ nhắn nay càng trở nên nhỏ bé hõn giữa những con người đang tán dương khen thưởng lẫn nhau như những con búp bê chỉ biết xô bồ trong dục vọng. Chính vì hình dáng ấy mà cậu chợt nhớ lại thời gian đầu của mình khi bước chân vào giới ngườimẫu. Có lẽ vì vậy mà cậu và nó càng ngày càng quen thân nhau.

Thở dài nhìn vào ly Martin của mình, JaeJoong uống một hõi hết ly cocktai rồi ra về. Cậu phải chuẩn bị cho buổi chụp ảnh và show diễn ngày mai. Thầm nghĩ, mai chắc chắn tay đạo diễn thời trang sẽ mời những nhân vật "có tai tiếng" đến...và cậu sẽ lại trải qua một đêm mệt mỏi nữa như bao đêm khác....

Nhưng JaeJoong không biết ngày mai là ngày mà cuộc sống của cậu sẽ thay đổi lại hoàn toàn......

.

. 

.

.

.

Toà nhà Mirotic thuộc tập đoàn YU - một tập đoàn lớn mạnh về thị trường kinh tế cả nước, đang nắm giữ 70% kinh tế trong nước. Giờ đây, YU không chỉ thiên về kinh tế mà còn mở rộng ra nhiều lĩnh vực khác càng làm tăng thêm sự vững mạnh của nó.

Trên tầng cao nhất của toà nhà, một người đàn ông dựa lưng vào chiếc ghế bành, chiếc ghế tượng trưng cho quyền lực cao nhất của công ty. Đôi mắt xám mơ hồ nhìn xuống dưới thành phố Seoul đang rực rỡ ánh đèn, những tia sáng từ bên ngoài hắt qua tấm kính, lên khuôn mặt đẹp như tạc tượng của người đàn ông khiến vẻ đẹp của hắn càng huyễn hoặc hơn. Ngâm nghi ly rượu mạnh khiến đầu lưỡi hõi tê vì chất cồn, như người khác càng uống thì càng say nhưng đối với hắn lại càng tỉnh táo, khiến hắn quyết định mọi việc một cách nhanh chóng và dứt điểm. Nhanh và tàn bạo. Giống như tính cách của hắn vậy.

'Cộc cộc'

"Thưa chủ tịch, cho phép tôi vào."

'Cạch' _ Thư ký riêng của hắn mở cửa vào, hắn rất ít lời với nhân viên của mình, kể cả người thân cận nhất của hắn. Chỉ cần vào báo cáo với hắn là được.

-Thưa chủ tịch hồ sơ của bên công ty Passion giám đốc cần đây ah.

-Để đấy đi Siwon. _chất giọng trầm vang lên khẽ nhưng chứa đầy uy lực của hắn. _ Max đã đi đàm phán với đối tác bên công ty đó chưa?

-Dạ rồi. Bên đó đồng ý với thoả thuận bên ta hơn và đã ký kết.

-Tốt.

Siwon hiểu như vậy là hắn muốn anh ra bên ngoài, mỉm cười với vị chủ tịch khó tính rồi cúi mình chào xin phép ra ngoài.

-Khoan! _ Hắn chợt lên tiếng _ Bên SME có gửi cho ta thứ gì đó.

-Dạ vâng. Giám đốc Lee gửi thư mời ngài đến buổi diễn thời trang bên Rosse tổ chức.

-Hum... Tên cáo già ấy muốn gì đây? _ Khuôn mặt lạnh lùng chợt nhếch lên một nụ cười khinh bỉ.

-Giám đốc Lee nói "Mong chủ tịch chiếu cố đến ủng hộ chương trình..."

-Hãy nói ta sẽ đến dự.

-Dạ vâng.

Chỉ còn hắn ở trong phòng, khoé miệng hơi nhếch lên như nụ cười thỏa mãn, đạt được mục đích. Con cáo già Lee ấy đang có ý đồ gì đó với hắn, hắn có thể cảm nhận được điều đó. Cái cớ mời hắn đi chỉ để thăm dò hắn thôi sao?? Không đơn giản như vậy.

Đứng dậy đi về phía tấm kính trong lớn thay cho bức tường, hắn cầm ly rượu trong tay, lắc nhẹ nhìn rượu sóng sánh. Được thôi, nếu muốn chơi với hắn thì hắn sẽ chơi lại nhưng cái giá phải trả thì sẽ đắt giá vô cùng...

Ánh đèn rực rỡ của Seoul trước mắt mọi người như đang che những toan tính, những âm miu, những nỗi cô đơn tủi hờn trong đêm......

 

 

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ ~~~~~

Sàn diễn W được mệnh danh là sàn diễn "danh vọng" trong Hàn Quốc. Những người mẫu được lên sàn diễn này đều là những người được ca ngợi về tài năng lẫn phong thái tạo nên đẳng cấp siêu mẫu. Giới người mẫu luôn mong ước mình được sải chân diễn trên sàn W để có cõ hội nổi tiếng hõn và được các nhà đầu tư, thiết kế và các đại gia để ý đến.

Bên trong cánh gà là cả ekip chuyên viên trang điểm, thiết kế chuyên nghiệp đang chuẩn bị cho show diễn thời trang giới thiệu bộ sưu tập mùa thu mang tên "Chérrie". Nhưng dường như phong tác chuẩn bị chuyên nghiệp của họ đang bị "kích động" bởi sự xuất hiện của một người.....

-JaeJae!! Em đến rồi ah????

"Siêu mẫu" Hàn Quốc vừa bước vào thì một cái bóng người chạy ra, ôm chầm lấy. JaeJoong chưa kịp định thần đã bị ôm hôn thắm thiết nên có phần hõi choáng. Nhưng cậu đã kịp nhận ra cái mái tóc màu đỏ quặch thân quen này.

-Hee "tỷ". "Tỷ" đến sớm thế???? *cười cười*

'Cốp!' _ vừa dứt câu thì JaeJoong đã bị "tỷ" bồi cho một cú gõ vào đầu

-Au ui!!!!!!!!!! (Au: gọi gì au thế?) Sao "tỷ" đánh em???????? _ Cậu phụng phịu lớn tiếng, khi bị ăn "cú" đột ngột.

-"Tỷ" cái đầu mày í!!!!!! Đã bảo gọi là hyung mà không nghe!!!! Mày thích hyung "cú" mày phát nữa không?????_ HeeChul chống nạnh, lườm lườm

-Yaaa!!!! Hyung vừa phải thôi nha!!!

Thấy hai người tranh cãi nhau kịch liệt, quản lý phải hoà giải hai người khỏi làm loạn sàn diễn lên. Các người mẫu còn lại mỉm cười, hai người - một "siêu mẫu" trong nước, một được mệnh danh là "người đẹp đỏ" trong giới catwalk - luôn gây nhau mỗi khi gặp nhưng không bao giờ giận nhau thật sự

Trong lúc ngồi chờ stylist tạo kiểu tóc, JaeJoong tranh thủ ngủ thêm một chút. Tối qua những ký ức xưa như những cõn ác mộng hành hạ cậu khiến cậu mất ngủ, lâu rồi những ký ức ấy mới sống lại, nó khiến cho JaeJoong có cảm giác bất ổn trong hôm nay....

-Jae ah. Dậy đi nhóc, đừng ngủ gục như thế. _ HeeChul lay gọi cậu dậy khi thấy cậu ngủ nhưng đôi mày thanh tú vẫn nhíu lại khó chịu.

-Uh....Chul hyung. A, cảm ơn hyung. _ JaeJoong cầm lấy cốc capuchino từ tay HeeChul.

-Dạo này em khó ngủ sao? _ HeeChul lần hỏi.

-Vâng, do các show cứ dồn dập làm em mệt mỏi quá. _JaeJong lấy tay che một cái ngáp dài, nhìn thấy xung quanh các người mẫu khác đang tán gẫu riêng, chờ đợi đến giờ G.

-Lần sau có ngủ thì ngủ hẳn hoi nha, đừng ngủ kiểu vậy. Hại sức khoẻ lắm. _ HeeChul vỗ vai cậu mấy cái nhẹ ân cần. Anh cũng là một số ít những người thân quen với JaeJoong nhưng HeeChul từng trải hõn cậu nhiều. Anh vẫn còn nhớ ngày đầu tiên cậu bước chân vào thế giới người mẫu. Với khuôn mặt đẹp rạng rỡ, đôi mắt to tròn luôn phủ một màng sương ướt, làn da trắng và đôi môi hồng quyến rũ, cậu khiến những đại gia, kẻ giàu có thèm muốn cậu, khao khát cậu. Vẻ đẹp trong sáng ấy khiến anh bỗng muốn bảo vệ, tâm sự cậu, giúp đỡ cậu "sống sót" trong thế giới người mẫu khắc nghiệt này.

-Chuẩn bị đi. Chúng ta sắp gặp gỡ những "con người nổi tiếng" đấy.

HeeChul bật cười nhưng là một cái cười khinh miệt. Cả cậu lẫn anh đều không hề muốn tiếp những con người mặt chỉ có tiền. Anh thậm chí còn thấy khinh bỉ những kẻ đó, sẵn sàng bỏ ra chục triệu đô để được lên giường với các ngýời mẫu nổi tiếng, dù vậy nhưng anh vẫn phải mỉm cười với chúng, để chúng ve vãn và nhiều lúc điều đó khiến anh buồn nôn. Nhưng đồng tiền...thực sự anh không thể không làm vậy... Đó là cái "nợ" của anh....

Đang trò chuyện cùng HeeChul thì một cái giọng chua ngoét vang lên.

-Ôi, hôm nay "siêu mẫu" Hàn Quốc cũng đến thăm gia ah?

JaeJoong không cần quay ra cũng biết đó là ai. Jessica luôn mỉa mai JaeJoong mỗi khi có cơ hội, dường như ả không hài lòng vì sự có mặt của cậu trong show. Khinh bỉ nhìn con đàn bà mang khuôn mặt xinh đẹp nhưng tâm hồn mục nát ấy, cậu cất tiếng trả lời

-Không dám đâu. Tôi có trong show với tư cách Khách Mời trang trọng của bên Rosse mà... Còn cô Jessica chẳng phải "chạy chân" để vào show hay sao? 

-Mày..... _ Jessica nổi xung vì bị...nói trúng. Định chửi rủa thêm thì bắt gặp ánh mắt sắc như dao cạo của HeeChul khiến ả im miệng lại. Ai chứ động vào người tình của trùm Mafia thì chỉ có nước chết.

Thấy ả quay đi một cách tức tối thì HeeChul sướng lắm. Khi không đang chán lại có người đụng vào mình, anh thấy JaeJoong hơi hiền nên để cho ả nói xàng nói bậy nhiều.

-Hyung ah, kệ ả ta đi. _ JaeJoong lên tiếng. Những thứ "ruồi bay" như thế cậu không quan tâm, chúng chỉ "đậu" chán chê thì cũng bỏ đi chỗ khác mà thôi.

HeeChul gật đầu, có lẽ mượn danh người tình ông trùm cũng có lợi đấy chứ.

-Được rồi các người đẹp, chuẩn bị ra sân khấu đi. Còn 10 phút nữa nhá. _ Tiếng PD sân khấu nhắc nhở các người mẫu.

Lúc này, Kim JaeJoong là một siêu mẫu.

 

Ánh đèn được giảm bớt đi để những đèn neon màu đỏ nổi bật trên nền sàn diễn màu trắng. Cả sân khấu hình T bây giờ như tràn ngập màu đỏ hồng mang cảm giác ngọt ngào và hấp dẫn không kém phần quyến rũ, đó cũng chính là tiêu chí của bộ sưu tập "Chérrie". Từng người mẫu bước ra trong những bộ trang phục màu chủ đạo là đỏ, hồng và trắng

HeeChul và JaeJoong bình tĩnh ngồi chờ đến lượt mình trong khi những người mẫu khác đi lại liên tục vì hồi hộp. Ở hai người toát ra một khí chất sang trọng mà không người mẫu nào có. Họ khiến cho các stylist phải trầm trồ vì tính chuyên nghiệp của mình.

-JaeJoong-sshi, hàng ghế VIP đầu đối diện sân khấu. _ Tiếng SeoHuyn, quản lý của JaeJoong lên tiếng....

-Tôi biết rồi...

Cậu gật đầu, mắt hơi xác định những "đại gia" nào đang ngồi ở đấy. Hàng ghế VIP luôn dành cho những nhà tài trợ, các khách mời quý đến ngồi, đó là vị trí đẹp nhất để có thể nhìn rõ cả sàn diễn. Tiếng nhạc nổi lên mang giai điệu nhẹ nhàng nhưng sâu lắng. Từng người mẫu bước ra, tự tin trên sàn diễn, phô bày hết những nét đẹp của bộ trang phục. Dù họ ra tâm chú ý đến những bước đi của mình, nhưng đôi mắt vẫn kín đáo liếc về phía hàng ghế VIP, chỉ cần những cử chỉ nhỏ như kéo vạt áo hay cái liếc mắt đưa tình đều được nắm bắt qua những đôi mắt xăm xoi của các vị khách quý. Và "cuộc đấu giá" của đã bắt đầu.

Đến lượt HeeChul bước ra, từng bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng như đang nhảy múa, vẻ đẹp sắc sảo như mê lòng người. Anh trở thành chủ đề cho đám khách VIP ngồi ở dưới kia. Chợt chiếc khăn lụa màu đỏ quàng hờ trên cổ anh rõi xuống, một người đàn ông từ hàng ghế VIP bước lên, cầm lấy chiếc khăn lụa và trao cho HeeChul một ánh mắt tình tứ. HeeChul chợt cười nhẹ rồi quay về theo trình tự show diễn, trong lòng không ngừng mừng thầm. Hôm nay anh sẽ không phải "tiếp" những tên "đại gia" vớ vẩn ấy nữa.....

JaeJoong trong cánh gà nhìn rõ sự việc "thú vị" vừa xảy ra, cậu mỉm cười. Vậy là bõ công anh chờ đợi "một người" rồi....

-JaeJoong-sshi,...đến lượt cậu rồi.... 

Hít thở một hơi sâu,chuẩn bị bước ra sàn diễn, được tin hôm nay có "siêu mẫu" đến tham gia show diễn nên cánh nhà báo kéo đến rầm rộ.Cậu chưa bước ra mà tiếng đèn flash đã vang lên lên tục.

Tiếng nhạc chuyển tông đột ngột cũng là lúc cậu bước ra sàn diễn. Trong âm thanh ma mị vang lên cùng dàn đèn chuyển sang màu đỏ, cậu sải bước trong bộ cánh thiết kế đẹp nhất đêm diễn nay. Chiếc áo vest màu đỏ dài xẻ xuống tận bụng để lộ làn da trắng càng được tô điểm bởi màu đỏ lửa, đi cùng bộ với chiếc quần vải kaki màu hồng phớt mang màu sắc ngây thõ, ngọt ngào, mái tóc màu nâu hạt dẻ như tô điểm cho khuôn mặt thiên thần, ánh sáng từ chiếc đèn chiếu hắt lên làn da trắng tạo cảm giác như cậu đang phát sáng. Một vẻ đẹp ma mị mê hoặc lòng người. 

Tiếng 'tách' của những chiếc máy ảnh phát lên liên tục, các vị khách, nhà thiết kế trầm trò , cuộc "đấu giá" như trở nên nóng hơn bao giờ hết. Nhớ lấy lời nhắc nhở của SeoHyun, cậu đưa ánh mắt về phía hàng ghế đầu, chợt một đôi mắt khác cũng đang nhìn vào cậu, một cái nhìn thiêu đốt.

Đôi mắt màu xám tro....

Cái nhìn xuyên thấu của kẻ đó khiến JaeJoong đứng người trong vài giây, cậu vội lấy lại phong thái rồi đi về phía cánh gà, cảm nhận thấy cái nhìn đó vẫn đang dán vào mình.

Vội ngồi xuống khi vào cánh gà, cái nhìn thấu tim gan của hắn ta khiến cậu bất giác rùng mình. Cậu cảm tưởng như mình đang trần trụi đứng trước hắn ta và ánh mắt hắn như đang xem xét kỹ lưỡng...một món hàng. JaeJoong không phải là kẻ nhát gan, nhưng cái nhìn ấy khiến cậu sợ sệt, cảm giác mình thật nhỏ con. Hơi tức tối vì việc này khiến cậu không tham gia show diễn nữa, dù gì cậu cũng là khách mời, chỉ cần như vậy thôi là bộ sưu tập này có thể lên trang nhất Vorgue rồi.

Trái ngược với tâm trạng của cậu ở bên ngoài đang xảy ra một cuộc tranh cãi ngầm ở hàng ghế VIP. Sự xuất hiện của cậu khiến các vị khách tham gia "đấu giá" khao khát. Họ đang tranh cãi, đấu giá đồng tiền xem ai là người có thể có được "siêu mẫu" đắt giá không. 

Khi cuộc tranh cãi lên đến đỉnh điểm thì một giọng nói trầm vang lên khẽ nhưng đầy uy nghiêm.

-Ta sẽ chọn cậu ta.

Tiếng nói ấy khiến cho tất cả khách ngồi hàng ghế im bặt, tiếng nói của hắn không phải là một sự ngã giá mà là một mệnh lệnh.

-Dạ...thưa chủ tịch _ Siwon hõi ngạc nhiên về quyết định đột ngột của hắn

-Ta nói, ta chọn cậu ta. Chuẩn bị đi. _ Giọng nói trầm trầm ấy một lần lữa lên tiếng nhưng lần này vẻ gay gắt

-Dạ vâng _ Siwon vội cúi đầu đi làm theo lệnh.

Toàn bộ các khách ngồi ở hàng VIP chán nản vì đêm nay không dành được người đẹp về. Họ cũng không muốn tranh giành gì thêm. Dại gì đi đối đầu với ngýời nắm trong tay hầu như toàn bộ nền kinh tế trong nước? Chỉ có đường tự sát mà thôi.

Hắn vẫn không chú ý gì đến những kẻ ngồi đằng sau mà thản nhiên uống rượu. Ly rượu hơi sóng sánh khi hắn lắc nhẹ. Đôi mắt xắm lạnh lùng trầm tư suy nghĩ về quyết đinh vừa rồi. Đó là một con búp bê xinh đẹp, cái đẹp ấy hắn muốn sở hữu. Chỉ đơn giản như vậy thôi. và có vẻ như cậu cũng biết hắn đã chú ý dến cậu rồi.

Khoé miệng hơi nhếch lên, đêm nay có vẻ sẽ là một đêm thú vị đối với hắn

.

.

.

.

.

End Chap 1

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Xin hãy tha thứ cho con Poster~~~~~ Nó mất máu chết rồi~~~ *thăng*

CHAP 2

-JaeJoong-sshi, chúng ta phải ra thôi....

Tiếng quản lý Seo vang lên cùng tiếng gõ cửa phòng thay đồ riêng. Sau khi biểu diễn xong, JaeJoong đã ở trong đó cho đến hết buổi diễn. SeoHuyn thấy lo ngại, bình thường cậu đã là một người rất ngoan cố, dù cho cô nói chuyện thường xuyên nhưng cậu vẫn giữ một vẻ xa cách. Thậm chí đã có lần cậu nhốt mình trong nhà không chịu gặp ai...

Thở dài, cô gõ cửa thêm một lần nữa.

-JaeJoong...-sshi, có chuyên gì sao?

-.....

-Uh.... Nếu anh mệt thì anh cứ nghỉ ở trong đi, nếu có gì thì hãy gọi cho tôi biết...nhé.

-......

Lắc đầu quay đi, SeoHuyn phải chuẩn bị ra xin lỗi các vị khách đang muốn gặp gỡ "Siêu mẫu". Cô biết cậu đang bất ổn định, nhiều lúc cô cũng muốn giúp, muốn...cậu chia sẻ những điều đó cho cô, muốn được một lần gọi cậu bằng "oppa"..... Muốn chứ. Khi mà ngày đầu tiên cô được sắp xếp là quản lý riêng của cậu, ngày đầu tiên cô nhìn thấy nụ cười nhẹ trên khuôn mặt thánh thiện kia, khi cô trú mưa, cậu không ngần ngại đưa cô về tận nhà.... Cô muốn nhiều, muốn nhiều lắm chứ, nhưng cô là quản lý của cậu - quản lý của một "Siêu mẫu".

Để cốc Latte macchiato cô đặt riêng cho cậu ở chiếc bàn ngay cửa. Viết một mảnh giấy, cô mỉm cười rồi quay đi. Tiếng bước chân vang lên xa dần.

Một mình JaeJoong ở trong phòng, cậu bắt đầu cảm thấy chóng mặt và đau đầu. Cơn đau đầu ập đến khiến cậu xây xẩm mặt mày, nhưng không sao. Cậu đã quen rồi. Tiếng nói chuyện râm ran ở ngoài không hề giúp cậu giảm bớt cơn đau. Một mình có phải thoải mái hơn không??

Không phải cậu sợ sệt đến mức trốn tránh, cậu chỉ không muốn ra, đeo chiếc mặt nạ xinh đẹp và diễn trò múa rối cho mọi người xem. Cậu ghét, ghét những con người đang cười nói với nhau ở ngoài bằng những cái bản mặt giả tạo bẩn thỉu, ghét cái không khí ngột ngạt ấy, ghét cái hào quang cái đẹp đẽ ở bên ngoài như đang vời gọi cậu ra. Chết tiệt!! Cậu đang nhạy cảm quá mức rồi.

Đưa tay lên ngực tự trấn tĩnh, cậu hít vài hơi rồi tiến đến cửa. Chẳng phải lúc cậu bước chân vào là cậu đã không còn đường lui sao??

*Cạch*

Mở ra cậu đã nhìn thấy cốc Latte macchiato yêu thích, cầm cốc latte lên. Vẫn còn hơi ấm ấm, chắc SeoHuyn đã đi mua cho cậu. Xoay mặt chiếc cốc ra, một mảnh giấy nhỏ dán lên khiến khoé miệng bất giác cong lên nụ cười mỉm. Uống một hơi hết sạch chiếc cốc, gấp mảnh giấy nhỏ vào túi quần. Cậu bước ra ngoài, trên khuôn mặt là chiếc mặt nạ xinh đẹp vô hình...

.

.

.

.

.

'Keng' _ Chúc mừng ngài chủ tich YunHo đã đạt thành công cho dự án Season._ Tiếng nâng ly chúc mừng của mấy tên giám đốc khác vang lên không ngừng.

Hắn cũng nâng ly, một để tự chúc cho thành công mới đây của hắn. Dự án này hắn chẳng tốn chút mồ hôi gì, chỉ cần đưa ra bàn bạc và ký, vậy là hắn đã có trong tay chuỗi nhà hàng lớn nhất Hàn Quốc. Cũng đúng thôi, nếu khôn ngoan thì sẽ hợp tác cùng hắn, còn nếu ngu ngốc thì hắn sẽ không nể tay lại.... "Vờn hay bị vờn". Quy tắc xương máu của hắn đã giúp hắn đưa YU từ một công ty nhỏ nay nắm được 70% kinh tế cả nước. Quyền lực như hắn ai ai cũng mơ ước, lũ giám đốc các công ty ra sức nịnh bợ hắn, lũ đàn bà thèm muốn, khát khao hắn. Nhìn lũ giám đốc đang ra sức tâng bốc hắn mà hắn cảm thấy nực cười.

Không khí bữa tiệc đang tập trung vào hắn thì bỗng xôn xao về sự xuất hiện của cậu....

Đôi mắt xám tro nhìn về phía cậu bước ra, trông thật đẹp, đẹp một cách thánh thiện. Hum, chắc lúc trên giường cậu cũng rất "thánh thiện" nhỉ. Vẫn trên người là bộ áo "Chérrie" ngọt ngào, đáng yêu không kém phần quyến rũ, nay cậu chỉ thêm chiếc vòng cổ bạc có gắn viên kim cương đỏ (A/N: ai muốn biết cái vòng ấy từ đâu ra thì đọc ở chap 1 ), một bên tóc mai nâu hạt dẻ được vén lên để lộ bông tai đen cậu luôn đeo. Phong thái của "siêu mẫu" như khiến cậu toả sáng thêm. Bao con mắt giờ chỉ tập trung vào cậu, thèm muốn, khao khát, ganh tỵ.... và cả sự thích thú....

-Xin chào JaeJoong-sshi, rất vui vì cậu đã nhận lời tham gia bộ thiết kế này_ Park Bom, nhà thiết kế "Chérrie" lên tiếng và ra bắt tay cảm ơn cậu.

-Không có chi, Park Bom-sshi._ Cậu mỉm cười xã giao. Tiếng 'tách' 'tách' lại vang lên liên tục để chớp lấy cơ hội ghi những bức ảnh ra tiền.

Từng người lên chào hỏi cậu và khen ngợi, những kẻ ham muốn kia tận dụng mọi cơ hội để được gần người đẹp. Những cái bắt tay, vỗ vai, ôm hờ như thể hiện sự quan tâm đến "Siêu mẫu" trẻ. Sẽ không là gì....nếu cái bắt tay không quá chặt như này, cái vỗ vai "xoa nắn" cơ thể cậu, cái ôm cố ý dí sát phần thân dưới vào mình. Ngoài mặt JaeJoong vẫn cười chụp hình nhưng trong lòng không ngừng rủa thầm những tên dâm *** kia sờ mó sàm sỡ một cách công khai mình.

-Xin lỗi thưa quý vị, có lẽ JaeJoong-sshi vì chuẩn bị cho các show quá nhiều nên cậu đã mệt mỏi, mong quý vị thứ lỗi _ SeoHuyn lên tiếng khi ngầm thấy sắc mặt khó coi của JaeJoong, cô biết mấy tên đồi bại kia đang giở trò gì ra.

-Đúng đó JaeJoong-sshi, cậu nên về nghỉ đi. Anh đã đi show lên tục mấy tuần nay rồi.... _ Park Bom cũng quay ra "giải cứu" cho JaeJoong, cô cũng không ưa gì mấy tên tài phiệt đó. Toàn một lũ **** nát.

Thầm cảm ơn nhẹ đến Park Bom và SeoHuyn, nếu hai người ấy không mở lời sớm thì chỉ 0,2 giây sau cậu sẽ không kiềm chế mà đấm thẳng vào mặt những tên đấy. JaeJoong mở lời xin lỗi trước mặt báo chí cùng một nụ cười mê hoặc. Lập tức không ai phản đối gì nữa, chỉ còn những tên đại gia hơi thất vọng vì "người đẹp" đi về.

Bước ra khỏi đám đông đang bu lấy mình, JaeJoong chợt thấy lạnh gáy, vội ngẩng lên thì thấy đôi mắt màu xám tro ấy đang nhìn mình một cách lộ liễu. Con người ấy cũng đang toả ra sự thu hút, cả quyến rũ nữa... Mái tóc màu rượu Whisky ngắn được vuốt lên ăn với màu da đồng, tóc mái ngắn hơi ôm lấy khuôn mặt góc cạnh với đường nét nam tính nổi bật và đôi mắt nhỏ nhưng cái màu xám tro khiến cho cái nhìn cáng có uy lực. Chiếc áo sơ mi màu xám CK* hở hai cục cùng với áo vét cách tân Hugo** trên dường như không che hết những cơ bắp đang ẩn hiện.

Nhận thấy tại sao mình lại có thể nhìn hắn rõ ràng như vậy, JaeJoong mới chợt tỉnh. Khuôn mặt hắn đang rất gần cậu.... Cái màu xám tro lành lạnh ấy nhìn thẳng vào cậu không né tránh. Cậu nghẹt thở và cảm thấy khó chịu khi hắn ta cứ chăm chăm nhìn mình. Chợt hắn tiến lên gần hơn, gần hơn... JaeJoong cứ đứng trân trân không phản ứng gì, chẳng lẽ bỏ chạy hay quay đi?? Đang ở trước mặt các nhá báo như thế này, cậu không thể làm "liều" được. Giữ lấy bình tĩnh, đôi mắt to tròn phủ sương nhìn thẳng vào cái màu xám lạnh lùng kia.

Hắn hơi ngạc nhiên, cậu là kẻ đầu tiên dám nhìn thẳng vào hắn với cái điệu thách thức ấy. Cứng đầu? Có vẻ trò vui đêm nay sẽ có nhiều "mỹ vị" hơn hắn tưởng. Hơi cúi xuống rồi bất ngờ nắm lấy bàn tay thon thon mát rượi kia khiến người kia hơi giận mình vì bất ngờ. Hắn đặt một nụ hôn phớt lên bàn tay mềm mại ấy, giữ nó lại trong một lúc. Một mùi hương nhè nhẹ thoảng qua mũi hắn....Mùi....dâu? Hay vanila??

JaeJoong đứng người vì hành vi "sàm sỡ" cấp cao này của hắn. Tiếng máy ảnh vang lên như điên, các tay paparazzi chen lấn để chụp được bức ảnh vị chủ tịch tập đoàn YU lớn đang "tán tỉnh" Siêu mẫu Hàn Quốc ngay chốn đông người. Cậu càng muốn chết sững hơn khi nghe thấy câu nói sau của hắn với cái giọng trầm trầm chỉ đủ để mình cậu nghe thấy.

-Đêm nay bắt đầu rồi đấy...

Hơi nhếch miệng cười nhìn con người gần như chết đứng trước mặt, hắn thả nhẹ bàn tay mềm mịn kia ra. Quay người bước đi để lại JaeJoong vẫn chưa định thần được gì. Cậu vẫn lơ mơ cho tới tận khi mà tiếng SeoHuyn vang lên bên tai..

-JaeJoong-sshi?? Cậu tỉnh chưa ah???

-Ah... Tôi ổn. _ Định thần lại, cậu thấy mình đang ở trong xe đang đi trên đường. Giờ đã là 12h đêm, bữa tiệc kia diễn ra quá lâu. SeoHuyn nói đúng, cậu cần nghỉ ngơi, cơ thể mệt mỏi đã lên tiếng rồi.

-A....JaeJoong-sshi, hôm nay cậu có "hẹn". _SeoHuyn nói nhưng cô vẫn đang nhìn về phía trước.

-Uhm. Tôi hiểu. Với ai?

-Chủ Tịch YU. Người ra giá cao nhất trong bữa tiệc.

JaeJoong cũng không nói thêm gì nữa, cậu biết đây là việc cậu cần làm và phải làm... Dù gì người ta cũng đã bỏ ra một số tiền lớn để trọn một đêm còn gì.

SeoHuyn cũng không biết phải nói sao. Cô cũng cảm thấy buồn... Buồn vì những đêm cậu đi "làm việc", buồn vì cậu luôn có gương mặt không cảm xúc khi về căn hộ vào buổi sáng. Nhưng....Cô không thể làm gì được.... Thật cay đắng nhỉ?

-Cốc Latte của cô... ngon lắm SeoHuyn. _ JaeJoong mở chuyện, cậu không thích bầu không khí im lặng, vì lúc đó cậu cảm thấy cậu không thể suy tính gì. _ Tôi không ngờ là cô còn nhớ tôi thích uống loại nào và pha như thế nào đâu.

SeoHuyn quay sang và nhìn thấy nụ cười nhẹ của JaeJoong, cô thây vui lắm. Sao cậu lại hỏi cô có nhớ hay không vậy? Cô rất nhớ, cậu chỉ uống Latte macchiato có thêm quế vì vị quế thơm nồng, việt quất vì vị chua mà cậu cho là hay hay và đánh bọt nhiều hơn vì cậu thích uống có nhiều bọt. Cô nhớ chứ.

Thấy SeoHuyn tươi tỉnh, cậu cũng thấy dễ chịu hơn một chút. Lơ đãng nhìn khung cảnh Seoul qua cửa kính xe, đẹp nhưng sao buồn quá. Nó đẹp bởi hàng ngàn ánh đèn lấp lánh... Nó buồn vì vẻ đẹp ấy quá lạnh lùng..

Đêm nay liệu còn có lạnh lùng nữa không???.....

TBC

CHAP SAU CÓ MÓN HEO NƯỚNG CHIÊN GIÒN!!!!!!!!!!!!!!!!  *lăn lăn* Reader nhớ COM đặt chỗ "ăn" còn Ju đi mua xô hứng ..."một vài thứ" đâyyyyyyyyyyyyyyyyy!!!!!!!!!!!!!

CHAP 2 (cont)

Sau một đêm dự tiệc khiến cơ thể JaeJoong như lả đi, ngồi tựa lưng vào chiếc ghế sofa dài màu kem của khách sạn. Cậu gật gù vì cách trang trí phòng của Season. Phòng VIP có khác, nội thất được làm từ gỗ sồi và tre tạo cảm giác thư thái, tường sơn màu vàng kem trùng với màu rèm cửa, bốn bức tường được thay thế bằng những tấm kính lớn. Sự tiện nghi của căn phòng giúp cho JaeJoong bớt thấy căng thẳng. Cậu thầm thấy buồn cười chính bản thân mình, đã "làm" việc suốt 10 năm nay thậm chí cậu có thể tự tin để đi "dạy" lại, nhưng sao hôm nay cậu lại ...căng thẳng??

Có lẽ là do sự sắp xếp lạ lùng của "vị " khách lần này.

****************Flashback******************

Theo cái hẹn mà SeoHuyn lái xe đưa cậu đến khách sạn Season. JaeJoong thầm nghĩ, chắc hôm nay tên khách đấy phải giàu có, "rửng mỡ" lắm đây nên mới bao trọn cả 1 khách sạn này chỉ để cho 1 tiếng làm tình (cậu nghĩ chỉ thế thôi ). Bước ra xe trước ánh mắt lo lắng lộ liễu của SeoHuyn, cậu quay lại mỉm cười với cô để làm giảm bớt sự căng thẳng. SeoHuyn gật đầu ra chiều cô hiểu rồi. Cậu bước chân lên những bậc thang ốp đá hoa cương mà không để ý dằng sau có một ánh mắt buồn hướng về phía mình...

"Cẩn thận nhé, JaeJoong...."

Câu nói thì thầm như gió thoảng qua không thể lọt tai một người đã vào bên trong khách sạn, cô mãi đứng ở đấy nhìn về phía cái bóng của người con trai đã di khuất tầm. Tự cười mình rồi quay xe ra về, trong lòng không khỏi gợi sóng.

Ánh sáng từ chiếc đèn chùm khổng lồ ở trên trần khiến không gian ở sảnh trở nên mờ ảo, các bức tượng bằng men trắng như phát sáng. Một người tiếp tân ở bên trong chạy ra khi thấy JaeJoong, có lẽ đã được sắp xếp từ trước rồi.

-JaeJoong-sshi, anh đã đến rồi ah? Phòng của anh ở trên tầng 46, phòng D0112 ah. _ Tiếp viên kính cẩn đưa chìa khoá cho cậu. Cũng phải thôi, cậu dù gì cũng là "Siêu mẫu" nổi tiếng, họ biết cậu là chuyện đương nhiên. Nhưng họ thực sự không biết cậu đến đây vì gì và vì sao...

Nở nụ cười mỉm đủ để tên tiếp tân choáng váng, cậu lên trên phòng đã được sắp xếp. Tự thở dài.... Đêm nay lại cảm thấy lạnh rồi....

Bây giờ cậu là Hero.... người tình một đêm.

Bước đến dãi hành lang dẫn đến phòng, cái cửa gỗ màu huyết bụ đang ở trước mặt JaeJoong. Không lưỡng lự, cậu mở cửa và nhận thấy một người con trai đang ở trong phòng. Có lẽ đây là vị khách đêm nay? JaeJoong giật mình, gọi là "vị khách" thật không đúng với dáng vẻ của cậu ta. Cái dáng cao gầy, khuôn mặt trẻ con thư sinh với đôi mắt to nhưng cái dáng cao kều khiến cậu ta trông trưởng thành hơn một chút. Hum... Đêm nay cậu được "ở trên" ah? (A/N: anh có vẻ tự tin nhỉ Jae?? )

Chàng trai nhận ra ánh mắt ngờ ngệch của con người đang đứng trước cửa nhìn vào mình thì tằng hắng lên giọng. JaeJoong nhận thấy giọng cậu ta cao nhưng không được trong như của JunSu...

-Anh là Hero?

-Ah, vâng.....

-Chắc anh đang ngạc nhiên nhưng tôi không phải là chủ tịch YU. _ Người con trai cao kều giải thích những thách mắc đang hiện rõ lên mặt JaeJoong, khiến cậu bối rối một chút vì mất tự chủ để người ta đọc hết vị.

Đeo chiếc mặt nạ vô hình vào, cậu bình tĩnh trả lời rành rọt.

-Vậy cho hỏi chủ tịch YU đâu?

-Ah... Chủ tịch vẫn đang ở bữa tiệc, anh có thể chờ đợi chủ tịch ở đây. _chàng trai chợt bối rối khi thấy nụ cười nhẹ của JaeJoong. Quả đúng là "siêu mẫu" có khác, vẻ đẹp cũng khác lạ. có lẽ vì thế mà chủ tịch mới có hứng thú bao trọn cậu ta một đêm.

-Vậy anh phiền lòng bảo với chủ tịch anh không cần quay ra đây, vì tôi sẽ về. _ JaeJoong lạnh lùng, chậm rãi nói từng câu từng chữ.

-Hum?

-Anh có thể bảo chủ tịch anh như vậy. Tôi không phải loại đ* đ*** , hình như chủ tịch anh đã đánh giá nhầm tôi rồi. _ Cái khỉ gì chứ! Cậu không phải mấy con đ* hay loại call boy rẻ tiền mà hắn ta từng lên giường

Hơi ngạc nhiên nhìn khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng đang nhả từng câu ra. Bây giờ thì cậu đã hiểu sao lần này chủ tịch lại có hứng thú với bạn tình như vậy.

-Vậy thì xin anh hãy chờ ở đây. Chủ tịch sẽ đến phòng ngay... Anh hãy đọc bức thư ở trên bàn gỗ.

Cúi đầu lịch sự chào JaeJoong rồi bước ra khỏi phòng, quên không đưa một ánh mắt quét qua cậu. JaeJoong nhận ra ánh mắt đấy, nó giống như... một sự xem xét cậu. Phẩy tay cho qua, dù gì cậu ta cũng chỉ là người làm theo lệnh thôi.

Tiến đến phía cái bàn gỗ nhỏ, ở trên có một lọ thuỷ tinh trong để trang trí và một tấm thiệp màu đỏ có in gia huy gì đó bằng vàng. Cậu cầm lấy và mở ra đọc. Mắt cậu trợn tròn lên khi nhìn thấy những điều tên "chủ tịch" kia viết vào... Cái quái gì thế này???

Trong lúc đấy ở căn phòng tầng 50, vị chủ tịch vẫn ngồi ung dung uống rượu, hình như chủ tịch đã quên cái "hẹn" ở tầng dưới và để một con người đang đứng trợn mình nhìn tấm thiệp như nhìn "vật thể lạ".Hắn đang thưởng thức rượu ngon... còn "người đẹp" thì chốc nữa thôi... Cứ từ từ đã...

'Cộc'

-Thưa chủ tịch là em đây ah. _ Một giọng nam cao vang lên sau cánh cửa.

-Vào đi Max.

Chàng trai cao kều đi vào như chạy, có lẽ vì đôi chân dài quá "khổ" của cậu ta. Miệng như nén cơn buồn cười khi nghĩ về những điều một người "nào đó" vừa nói.

-Thưa chủ tịch.... Em đi "giám sát" tình hình về rồi ah.

-Nói đi.

Cậu kể cho hắn tất tần tật, từ cái vẻ ngạc nhiên đến cái bộ mặt lạnh tanh khi "phản pháo" lại cậu. Hắn vẫn lắng nghe nhưng khuôn mặt lạnh lùng có chút tia thích thú hơn. Có khí trí đấy, cứng đầu nữa. Nhận ra Max đang nói "nhiều" hơn bình thường. Có lẽ cậu cũng đang buồn cười vì đây là lần đầu "ngài" chủ tịch vĩ đại của cậu bị "phản pháo" sau lưng.

-Được rồi Max. Cậu hãy về đi.

Hắn ra hiệu... Có lẽ hắn cũng nên bắt đầu trò chơi rồi nhỉ...

*************End Flashback**************

JaeJoong cứ ngồi im lì trên cái ghế bành, mệt thì mệt thật chứ cái thiệp đấy làm cậu ức không chịu dược!!!

"Người đẹp ngồi nghỉ ngơi đi, tối ta sẽ chơi sau..."

Lầm bầm mấy câu gì không rõ trong miệng. Tên chủ tịch này có sở thích làm cậu đau đầu thì phải. "Chơi" ah?! Grr...

Ném chiếc thiệp lên cái giường king size, cậu thường không có thói quen tắm trước khi "làm việc" nhưng cơ thể đang mệt mỏi và đầy bụi bặm này thì cậu không thích tí nào... Kệ.

Nghĩ là làm, cậu cởi áo nhanh chóng bước vào phòng tắm. Cố gắn xả trôi hết những cái bẩn và cái "bực" trên người đi Hắn mở cửa vào phòng thì không thấy cậu đâu. Thầm nghĩ chẳng lẽ nói đi thật hum? Cũng không cứng đầu lắm nhỉ. Chợt tiếng động trong phòng ngủ làm hắn chú ý. Nhìn về phía phòng tắm, thấy một bóng người đang ở trong. Hắn lặng yên nhìn cậu. Đẹp thật, vẻ đẹp như ma mị, vừa là thiên thần trong sáng, vừa là ma quỷ mê hoặc người khác. Có lẽ cậu không biết một điều là các bức tường trong cả căn phòng này được thay bằng kính nên tất nhiên là...cả phòng tắm cũng vậy. Lớp hơi nước bám lên da thịt thật quyến rũ, như màng sương mỏng bao lấy thân hình trần trụi trắng trẻo kia.

Hắn chăm chăm nhìn vào tấm kính, mắt như dán vào mảnh da trắng đang tràn ngập trong hơi nước. Kích thích thật.

Cười khẩy, có lẽ hắn nên thực hiện điều mà hắn "nên làm" chứ.

Sau khi tắm xong, JaeJoong cảm thấy thoải mái hơn. Các cơ bắp như được thư giãn, hơi nước làm nở các tế bào đang căng cứng ra. Trên người chỉ khoác chiếc áo choàng bông, nó dài nhưng không đủ che đậy cơ thể cậu. Đang đứng lau khô ngọn tóc ướt vì hơi nước, chợt cái giọng trầm trầm làm cậu giật thót.

-Đã tắm xong rồi ah?

Hắn đang ngồi ở chiếc ghế khuất sáng nên lúc ra cậu không nhìn thấy hắn. Tay cầm cốc rượu đã hết từ lâu, chỉ còn vài viên đá đang tan ra. Đặt chiếc cốc lên cái bàn gỗ gần đấy, hắn đứng dậy, thích thú nhìn con người đang cứng đờ vì sự xuất hiện "đặc biệt" của mình. Tiến đến gần cậu, có lẽ cậu đã kịp định thần lại mình và nói.

-Anh là "chủ tịch" YU?

-Hum... Nếu không thì ta là ai?

JaeJoong ngơ ngẩn, cái tên "sàm sỡ" công khai cậu lúc ở bữa tiệc lại là người "bao" cậu tối nay chứ? Trùng hợp nhỉ....Trùng hợp đến méo miệng.

Thấy JaeJoong không nói gì, hắn tiến đến gần lại cậu hơn. Cậu không nói gì, cũng không hề nhúc nhích. Hắn hơi cúi xuống, thì thầm trên trán cậu.

-Hum... Không phản đối sao? _ mùi hương nhẹ ngọt lại thoang thoảng qua mũi hắn.

-Chẳng phải tôi và anh đến đây vì cái này sao? _ Hơi thở mang mùi thơm xạ hương nồng ấm đang phả vào JaeJoong khiến cậu vô thức hơi rướn người lại để ngửi trọn mùi xạ hương ấy.

Đang phiêu diêu trong cái mùi thơm nồng nồng ấy thì một hơi nóng phả vào tai JaeJoong.

-Vậy...ta bắt đầu nhé.

.....Và khi chưa kịp định thần thì cả thân thể đã được đôi tay mạnh bế lên.......

Warning: HARD YA Sẽ bôi trắng đoạn này... ( Post-er chạy đây )

-Ai da......

Cả thân mình bị ném xuống cái giường king size làm ga đệm xộc xệch. Đau thế. Tên này cũng là tên bạo *** hay sao mà không biết "thương hoa tiếc ngọc" ah? Chợt đôi tay bị nắm lên, hắn đang ngồi quỳ trên giường. Bàn tay nắm lấy cổ tay cậu và kéo lên trên đầu.

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp nhưng vẫn lạnh lùng ngước lên, hắn nghĩ cậu bị lãnh cảm hay sao mà không chút sợ sệt nào hết. Khuôn mặt vẫn cứ ngước lên nhìn thẳng vào hắn, khiêu khích. Cứng đầu như vậy là tốt, có thể hắn sẽ thay đổi một chút vậy.

-Muốn mạnh hay nhẹ đây? _Cúi xuống mơn trớn một bên tai cậu, khiến cậu rùng mình vì nhột. Bị kích thích nhưng vẫn nói trả lại hắn.

-...Nếu anh là một tên bạo ***, thì việc tôi muốn hay không.... _ Cậu cố gắng khích bác lại hắn, nhưng vành tai cứ ướt đi bởi nước bọt hắn. Gì chứ, muốn cậu "dẫn dắt" ah? Hay chẳng lẽ....

-Hum... Chẳng lẽ anh bị yếu sinh lý ah? Ha ha... _ cậu nói tiếp, cố tình trêu chọc cho hắn ta nổi điên lên thì công việc này sẽ kết thúc sớm hơn.

-....... _ Hắn lơ đi, coi như không nghe thấy gì và tiếp tục mơn trớn vành tai. Quái lạ, cả tai cậu cũng thơm là sao? Định chọc hắn tức giận rồi "đẩy nhanh" tiến độ ah? Ha!! Không dễ đâu nhóc. Đã chơi là phải chơi đến cùng chứ....

Nhấm nháp tai cậu chán chê, hắn kéo lưỡi sang bên má cậu. Mát. Tiến đến gần đôi môi cherry khiêu khích thì

-Không được hôn tôi.

Ngẩng lên nhìn người con trai quyến rũ bên dưới mình đang...ra lệnh. Hăn hơi nhíu mày, nhưng không hỏi tại sao. Cúi xuống gần khuôn mặt xinh đẹp kia, cảm tưởng như chóp mũi cả hai chạm nhau rồi.

-Vậy... sẽ bắt đầu bắng cách khác vậy.

Nói xong hắn thô bạo xốc cậu lên, đẩy vào thành giường. Cả người JaeJoong không chịu nổi cơn đau bất chợt kêu lên.

-Aa...... Đau.......

-Giữ sức kêu đi, ta còn có cả đêm cơ mà. _ Hương gỗ trầm và xạ hương phả lên cái cổ trắng ngần của cậu khiến cậu rún mình lại. Thấy thế hắn biết cậu đã sợ rồi, liền tiện tay kéo cả hai tay cậu lên. Rút thắt lưng trói cả hai tay lên thành giường. 

JaeJoong hoảng loạn, từ trước đến giờ cậu chưa gặp tên nào làm tình kiểu bạo *** như này, chúng đều chiều cậu hết mình. Người cậu bắt đầu run lên, tên này đích thị là "bạo chúa" trên giường rồi.

Đột nhiên hắn bước xuống giường, JaeJoong trân trân nhìn vào hắn. Còn hắn thong thả dưa tay gỡ từng cúc áo sơ mi ra cùng chiếc áo vest đắt tiền. Toàn bộ phần thân trên như những khối cơ rắn chắc, hoàn hảo cùng với làn da nâu đồng. Hắn đang cởi áo hay đang làm trò gì đây??

Nhận ra con mắt gắn vào mình, hắn đưa tay lên xoa cánh tay cơ bắp của mình, đầu ngón tay theo chiếc áo sơ mi vuốt nhẹ lên cơ bụng nam tính. Đầu ngón tay chạm đến cạp quần, từ tốn gỡ khuy và chậm rãi kéo zip xuống. JaeJoong những tưởng hắn sẽ nhanh chóng cởi phăng chiếc quần ra như bao tên khác nhưng không...hắn không hề cởi ra, chỉ để hờ đấy. Ánh sáng từ bên ngoài rọi vào khuôn mặt nam tính cùng thớ cơ săn chắc khiến cho vẻ đẹp đàn ông của hắn càng thêm phần. Nhìn thấy cơ bắp hắn như vậy, JaeJoong chợt thấy chán nản nhìn xuống phần bụng mình.... Mình cũng đi tập mà sao không được như vậy chứ?

Thấy cặp mắt to tròn cụp xuống. Gì đây? Ngượng sao? Hắn cười khẩy, từ từ trèo lên giường, ngồi dạng hai chân lên JaeJoong. Cậu vội ngước lên thì chỉ thấy cái điệu cười khẩy mỉa mai của hắn.

-Đừng vội. ta mới bắt đầu thôi...

Đôi tay nóng rực luồn vào trong tấm áo choàng bông, chà sát lên làn da mịn màng và mát rượi ấy. JaeJoong rụt người lại vì độ nóng của bàn tay hắn, nó đang kích thích cơ thể cậu, mơn trớn từng xentimet da thịt.

-Ha...

Đôi tay bây giờ đã được thay thế bằng đôi môi dày nóng bỏng, hắn không hôn lên làn da ấy mà cứ phả từng làn hơi nóng lên thân thể cậu. Vờn nhẹ lên làn da mềm, mùi hương nhẹ ngọt cứ quấn lấy hắn, mơ hồ. Từng tiếng kêu nhẹ vì nhột của cậu khiến hắn bùng phát lên ham muốn đầy dục tính.

-Ha...ah.... Anh.....

-Im.......Van xin đi..... _cái thân thể xinh đẹp này làm hắn bắt đầu "cứng" lên rồi, nhưng phải van xin thì trò chơi mới trở nên dâm mĩ hơn chứ.

-......... _ Không thấy tiếng cậu trả lời, hắn tạm dừng "công việc" lại, ngước lên nhìn cậu. Đôi mắt to tròn phủ sương nhìn thẳng vào hắn, không ngập ngừng, đôi môi anh đào mím chặt lại kìm nén. A, không rên ah? Cứng đầu có trình độ đấy. Nhưng hắn cũng không phải kẻ nhẹ nhàng, nhất là đối với những người cứng đầu kiểu này. Được, vậy ta sẽ bắt cậu phải rên, phải thét thì thôi.

Không do dự cầm ngay lấy ***** vật của cậu, bóp mạnh vào nó khiến đôi môi anh đào mím chặt lại, trắng bệch ra. Đôi mắt nhắm mở liên tục như muốn giảm cơn đau đang xộc lên đầu. Lớp sương phủ lên đôi mắt to đen ấy càng dày, ướt át chực bật khóc. Aaaa..... Tên khốn này.... Làm đau....đau quá....

-Thấy thế nào bé con? _ Hơi thở trầm trầm giờ hơi vẩn dục lên tiếng khiêu khích. Đau. Hắn biết chứ. Là đàn ông, hắn cũng biết hạ thể là nơi nhạy cảm nhất. Nhưng cái khuôn mặt này...... Cả cái đó trong tay hắn cũng mềm mịn là sao..... Ah, đừng trách hắn nha... Tại cơ thể cậu khiêu khích thôi....

Ra sức bóp mạnh hơi khiến cậu không thể kiềm được nữa mà bật tiếng hét. Một giọt nước mắt không kiềm được mà rơi khỏi khoé mắt. " Hức...hức...ư....ưư....." Từng tiếng nấc vang lên khe khẽ qua kẽ răng cậu. Mím chặt lại để không phát ra tiếng gì nữa, cậu biết càng kêu la thì hắn ta càng "làm" mạnh hơn. Khuôn mặt đỏ gay vì kìm nén tiếng nấc cùng cơn đau, cái cổ trắng ngần cứ không ngừng giãy giụa mong được giải thoát. Màu nâu socola của ga giường càng làm làn da men sứ ấy trắng thêm.

JaeJoong thấy dễ thở hơn khi đôi tay to nóng ấy nới lỏng cái đó ra... Qua đôi mắt nhắm hờ hơi ngập nước, cậu lờ mờ thấy hắn ngồi dậy cở chiếc áo sơ mi màu xám ra. Ngồi ngắm nhìn thành quả của mình, quả là đẹp. Cái tư thế này rất gợi tình. Phần thân dưới của hắn bắt đầu hứng lên rồi đấy. Đưa tay rút đai áo choàng ra nhưng hắn không cởi hẳn tấm áo choàng. Thân hình này phải che đậy một chút, nửa kín nửa hở mới là tuyệt đẹp. Cúi xuống đặt những cái hôn mạnh lên khuôn ngực trắng, có cả cơ bắp nữa ah. Nhưng hắn thích như thế, đó có thể là cảm thụ mới trong tình ***.

Cậu chưa kịp lấy hơi thở thì hắn đã liên tiếp đặt những cái mút, cái hôn mạnh lên khắp da thịt cậu. Cả phần trên như đang ngập tràn trong cái chất nước ướt ất của hắn. Hắn di chuyển từng cái mút, tạo thành vô số vệt nước dài lấp lánh trên khuôn ngực, tiến gần đến hai đầu nhũ nhỏ xinh. Đã nhiều năm làm "việc" rồi mà sao đầu nhũ ấy vẫn hồng hồng như còn "nguyên tem", chúng đang hơi cương lên vì những cái va chạm. Chớp ngay lấy chúng, đưa vào vòm miệng ấm nóng mà mút mát như mút viên kẹo sữa. Thơm và mềm. Sự mềm mại và mùi hương ngọt lịm khiến hắn dần mắt ý trí, lao vào "ăn" và "mút", nhưng vẫn không quên cách chơi của mình. Vẫn giữ ra sức gặm nhấm mạnh mẽ hai đầu nhũ, còn đôi tay luồn theo vòng eo thon nhỏ. Những đầu ngón tay vờn nhẹ lên bẹn khiến cậu giật mình vì cảm giác rạo rực không thể chối bỏ, bàn tay to nóng ấy lại nắm lấy ***** vật của cậu, giày vò nó một cách thô bạo chứ không hề nhẹ nhàng. Nước mắt vì đau và vì rao rực tuôn ra chảy dài trên khuôn mặt xinh đẹp, chưa một kẻ nào làm tình với cậu mà lại thô bạo đến dường này, cậu cảm tưởng như thân dưới bị vò nát đến không còn cảm giác nữa rồi.

-Ưưư..... Hức.... Ahhh.....ha....

-Rên lên... to lên.....

Hắn muốn nghe tiếng rên, cái thứ tiếng đầy nhục dục và tội lỗi ấy từ cái miệng xinh đẹp kia. Lúc đấy nhìn cậu sẽ như thế nào? Cực kỳ đâm **** và rẻ tiền ư? Hắn muốn nghe, nếu cậu biết điều thì hãy chiều lòng hắn đi. Nếu không....

-Như....ư thế này.....sao.....đủ.....để rê....ên..... _ Hình như hắn quên một điều. Cậu là người cứng đầu mà.

-AAAAAAAAAA...Ahhhhhhhhh.....Hức hức....aaaaa....

Cái lỗ nhỏ của cậu bị một vật cứng to đâm thẳng vào. Hắn....hắn không chuẩn bị gì... mà đã "vào" thẳng. Cơn đau ở dưới như buốt lên đỉnh đầu cậu, cơ miệng cậu không thể khép lại, đôi mắt mở to vì sock. Dầu cậu bật lên vì cơn đau xé toạc thân thể ra. Tiếng nức nở và tiếng rên như ngưng bặt hẳn chỉ còn tiếng thở ngắt nhịp.

-Ực......ư......ư.....

Hắn khẽ nhăn mày, chặt quá. Không chuẩn bị gì nên mới chật như thế này đây. Vào có được một nửa mà đã đau thế này, nhưng cái ẩm ướt bao bọc lấy lớp da bên ngoài ***** vật của hắn khiến hắn rên lên đầy khoái cảm. Mặc kệ tình trạng đau thiếu sống thiếu chết của con người bên dưới, hắn dẩy dần, vặn xoáy sao cho vào được hết cả cái. Hơi nâng đôi chân thon gọn của cậu lên, kéo nó ra hết cỡ để đẩy vào được hết bên trong. Ahhh.... cái cảm giác này.... Nó thật sung sướng.....và thoả mãn nữa.

-Tên.....khốn.....anh....anh.....

Ah!! lúc này mà cậu vẫn lên miệng chửi hắn. Những con đàn bà khác van xin hắn, yêu chiều hắn mà hắn còn không nhẹ nhàng. Cậu thật giỏi khiêu khích hắn mà.

Không chờ để cậu thích nghi, hắn thô bạo nâng người cậu lên rồi đẩy thật mạnh vào bên trong. Bên trong co bóp chặt lớp da bên ngoài cái đó khiến sự điên cuồng và bạo *** của hắn tăng lên. Những nhịp đẩy mạnh mang cảm giác vừa đau vừa khoái cảm. Sự chà sát lớp da bên trong khiến cái của hắn càng cứng hơn. Thoả mãn nhìn cái cắn môi của thân thể bên dưới nay chuyển thành cái thết đau đớn tột cùng.

-AH.....AH.....AH....AH.....AH.....AH....AH.....AH. ...AH...AH....AH....

-Hét lên đi.....To lên nữa..... _ cúi xuống phả từng tiếng nói gợi tình đứt quãng vào tai cậu, nghe có vẻ dịu dàng lắm nhưng bên dưới vẫn xuyên qua thật mạnh khiến người cậu cứ nẩy lên trên. Chiếc áo choàng không được cởi ra hết đang cọ xát da cậu cùng thành giường khiến lưng cậu rát buốt. Hắn cũng không thèm để ý đến chiếc quần âu vẫn còn trên người mà vẫn tiếp tục đẩy.... Đẩy thật mạnh.... Thật tàn bạo.....

Cả thân người cứ lắc lư bên này bên kia theo từng cái xuyên xỏ mạnh mẽ. Mồ hôi và nước mắt vì đâu đầm đìa khiến người cậu như chiếc kem trắng đang tan chảy. Sao....hắn lâu tới vậy?

Bỗng phần thân dưới bắt đầu giật giật, cái của hắn bên trong cậu đang cứng lên .... Vậy là cậu sắp được "thoát".... 

Nhưng có lẽ cậu nghĩ hơi sớm.

Rút mạnh ***** vật ra khỏi cái lỗ bây giờ đang sưng tấy và chảy máu vì sự thô bạo của hắn. Lật cái thân thể "tàn tạ" và rũ rượi ở trên giường lên, đặt cậu nằm sấp xuống. Cái lưng đỏ tấy vì sự ma sát đang hiện ra trước mắt hắn. Cậu ngạc nhiên vì sự thay đổi "sắp xếp" này, chưa kịp ngước lên nhìn hắn thì hơi nóng mùi gỗ nồng lại vang bên tai. Trầm đục hơn bình thường vì dục tính...

-Chưa kết thúc sớm vậy đâu....

Và sau đó bên trên chuyển động mút mát cái cổ còn bên dưới đâm thẳng vào cậu. Những nhịp đẩy mạnh bạo tiếp tục chuyển động......

....Cho đến khi cậu lơ mơ ngất đi khi hắn ra bên trong cậu. Cái chất tinh dịch như mạng nhên, lan ra từng ngõ ngách bên trong cơ thể cậu. Nhìn cơ thể mềm oạt vì mấy lần xuất liền, hăn cúi xuống thì thào thoả mãn...

-Bé ngon lắm....

Nhục..... Đó là những gì còn sót lại trong tâm trí của cậu trước khi ngất lịm đi trong cái đau xé người.

.

.

.

.

.

.

End CHAP 2

CHAP 3

Tia nắng đầu tiên của ngày mới chiếu vào căn phòng VIP của Season, chúng đùa giỡn, nghịch ngợm trên tấm rèm màu kem. Len vào căn phòng vẫn còn vương mùi dục vẩn, ôm lấy cơ thể hai con người đang nằm trên chiếc giường king size màu socola làm hai làn da tương phản. Cựa mình, những tia nắng này khiến cho một người tỉnh dậy. Từ tối qua đã phải nằm sấp như thế này đây. Lấy tay vò mái tóc màu nâu hạt dẻ nay rối bù và bết lại vì mồ hôi và tinh dịch. Có lẽ không nên ngủ nữa, phải ra khỏi đây trước khi kẻ bên tỉnh dậy, thói quen không ngủ lại lâu có lẽ ăn sâu trong tiềm thức cậu rồi. Nhấc cái thân tàn tạ và rũ rượi về phòng tắm, phía dưới đau buốt đến tận óc. "Aiii......" Rên lên khe khẽ, tay bám chặt vào tường để đi. Mỗi lần nhấc chân là nó lại chĩa ra hai hướng khác nhau là sao? Tối qua có lẽ là tối "lao lực" nhất trong 10 năm nay.....

Đôi mắt hơi sưng lên vì khóc và vì "thức" đêm lờ mờ mở ra.... Chiếc gương phòng tắm phản chiếu lại hình ảnh đáng thương của mình khiến cậu chợt bật tiếng cười nhỏ.

-Hi hi....

Khúc khích với những ý nghĩ trong đầu rồi phẩy tay đi như chuyện thường. Cậu phải làm vệ sinh thân thể rồi về sớm kẻo SeoHuyn lại gọi điện ầm lên thì mệt lắm, với lại cậu còn có buổi chụp hình buổi chiều nữa... Hôm qua hình như JunSu có nhắn tin...

Chìm dắm trong những ý nghĩ riêng để quên đi cái hiện thực tại... Ước gì có thể được như vậy. Nhưng cơn đau ở hậu *** vẫn hành hạ cậu, nước chảy vào đó nên xót quá. Ôi...hình như "rách" rồi hay sao ah!!! Chà sát làn da mịn màng để nó đỏ tấy lên bỏ hết những vẩn chất đục đục trên người mình , cũng may là tên cuồng *** kia không để lại dấu hôn, nếu không cậu sẽ phải ngồi tẩy cái vết đấy đi mất.

Bước ra khỏi nhà tắm với cơ thể có thể coi là "sạch". Chỉnh chu xong hết, cậu mặc quần áo rồi đi thẳng. Tên kia vẫn đang mê miệt trên giường. Hum, cậu nên là người như vậy chứ không phải hắn.

Kệ đi. Dù sao cũng chỉ có một đêm thôi mà, có thêm lần thứ hai chắc cậu chết mất thôi. Cố gắng lết thân mình ra cửa một cách "nhẹ nhàng" nhất. Cậu quay đi mà không hề ngoảnh lại.... và không hề biết rằng đôi mắt xám kia từ từ hé mở ngay khi cậu khép cánh cửa lại.

Khó nhọc bước từng bước ra khỏi khách sạn trong cái dáng đi hình chữ "bát", JaeJoong gọi taxi chở về căn hộ của mình. Đường phố cũng mới tỉnh dậy thôi, trên đường mới chỉ có những người đi chạy bộ, xe cộ còn ít qua lại trên những con đường. Đưa tay nhìn cái đồng hồ nhỏ, mới 6h hơn.... Mệt mỏi thật. Mệt bên trong hay mệt ở ngoài??

-Thưa quý khách, đến nơi rồi..

Giật mình tỉnh dậy, cậu vừa thiếp đi sao? Aish... Cái cơ thể này mệt mỏi một cách thái quá này!

Đưa tiền cho tên taxi, cơ thể vẫn còn đau âm ỉ ở bên dưới khiến cậu xiêu vẹo bước vào khu chung cư cao cấp. (A/N: Khu chung cư cao cấp mà Jae ở... giống như nhà Jae mua ở Nhật ý ) Điều cậu muốn làm bây giờ là... đi ngủ lại.... và bảo SeoHuyn có thể nên huỷ buổi chụp hình lại vậy. Cái đau rát buốt và cái dáng chữ "bát" này thì chụp ra cái dáng gì?

Vừa mở cửa thì cậu đã thấy dáng ngồi ngủ quen mắt, chẳng lẽ tối qua cô ấy không về nhà sao??? Chờ cậu suốt đêm ah? Hơi chạnh lòng, dù gì cũng là con gái mà...

-SeoHuyn ah.... SeoHuyn ah..... Dậy đi nào...

-Ưm....ư......

Đưa tay dụi dụi mắt, JaeJoong phì cười nhẹ vì điệu bộ này của cô.

-SeoHuyn, tôi về rồi. Tối qua cô không về nhà ah???

-Jae....JaeJoong-sshi? _ Cô hoàn hồn, tối qua vì lo lắng nên cô đã ngồi chờ cậu về. Cô muốn mình là người đầu tiên cậu thấy khi về nhà. Và cô đã mãn nguyện...

-Sao tối cô không về? _ JaeJoong bình tĩnh hỏi cô, cậu biết là cô đã chờ cả đêm, có lẽ cô cũng mới chỉ ngủ được một lát thôi.... Và cậu cũng biết ý định của cô....Cậu có phải kẻ đần độn đâu.

-Tôi lo cho anh JaeJoong-sshi ah.... _ Cô lúng túng, trong lòng cảm thấy có chút xao động.

Thầm thở dài, cậu biết... nhưng cậu nên làm ngơ. Cậu không thể đáp trả lại, vì trong cái thế giới này, tình cảm là một thứ khá viển vông và không nên có.

-Cô cũng mệt rồi, hãy cứ nghỉ ở đây cho đủ giấc đi rồi về. Có gì chiều cô báo là huỷ buổi chụp hộ tôi nhé.

-Vâng, JaeJoong-sshi. Còn gì nữa không? _ "hộ tôi", hai từ đó cô không thích chút nào... Nó xa cách.... Nó lạ....

-Chỉ thế thôi ah. hãy nghỉ ngơi đi. _ Cậu nở nụ cười nhẹ mà cô thấy lúc này nó vô cảm, cứ như nụ cười đó là một thói quen của cậu rồi. Đi được vài bước thì vết rách bị chà sát nên nhói lên khiến cậu chuệch choạng ngã xuống...

-JaeJoong-sshi! Cậu không sao chứ???

SeoHuyn vội lao vào khi thấy cậu sắp ngã lên những bậc thang, khuôn mặt thiên thần bây giờ đang nhăn lại vì cơn đau.... Chẳng lẽ tối qua...

-Không sao... Tôi nghỉ là ổn rồi... Cô mau đi báo huỷ đi. _ Cậu đẩy cô ra để tự đứng lên, cậu cũng là đàn ông. Không đến mức độ phải có người dìu đi như mấy con đàn bà.

-Dạ....vâng... Cậu hãy nghỉ đi ah. _ Cái đẩy tay ấy, sao lại lạnh lùng thế?

Tự mình bước lên phòng ngủ trên tầng với một ánh mắt lo lắng đang quan sát sau lưng. chầm chậm từng bước lên. Cậu như đổ ập người xuống khi tiến đến chiếc giường lớn màu trắng. Về nhà là sướng nhất ah. Cái mùi nước xả thân quen này như xoa bớt cơn đau của cậu, khiến cậu dần dần chìm vào giấc ngủ bù cho những mệt mỏi tối qua. màu trắng và nâu của căn phòng mờ dần. Trong vô thức cậu chợt thấy một màu xám lạ lùng....

Mở cửa phòng thấy cậu đang ngủ, SeoHuyn mỉm cười. Cậu luôn vậy, mệt ngủ thì không thèm cởi bỏ quần áo lẫn tắm, cứ thế mà ngủ thôi. Cái tính xuề xoà này khiến cô không bao giờ hài lòng cả nhưng đó lại là điều khiến cô rất vui, vui vì lúc đó cô có thể chăm sóc cho cậu. Đưa tay cởi giầy cho cậu, có lẽ mệt quá nên ngủ không biết trời đất gì sao? Đắp tấm chăn mỏng để tránh những cơn gió mang hơi chút lạnh của mùa thu tràn vào phòng. Khuôn mặt lúc ngủ cũng bình yên đến lạ thường. Tự nhận ra mình hơi vô duyên khi cứ nhìn người ta ngủ chằm chằm, cô nhẹ nhàng đi ra phía cửa, ngập ngừng một lúc rồi cũng khép cửa lại. Cô muốn cậu thật khoẻ, hết những cơn đau khi tỉnh dậy. Một giấc ngủ tốt sẽ giúp cậu.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

'Reng!'...'Reng!'...'Reng!'

Tiếng chuông điện thoại làm JaeJoong tỉnh giấc. Ai da... Mất giấc ngủ ngon lành rồi. Lơ mơ nhìn ra ngoài cửa, đã chiều rồi sao?? Vò tóc lần nữa trước khi với tay lấy di động. Hum, tên nào dám cả gan phá đám giấc ngủ ngon của mình chứ? Khuôn mặt đang nhăn lại bỗng dãn ra vì cái tên nhấp nháy trên màn hình điện thoại.

" Cá Heo triệu đô" đang gọi......

-Yoboseo....?

-"HYUNNNGGGGGGGGGGG!!!!!!!!!!!!!!!!! TỐI QUA HYUNG Ở "WHEREEEEEEE"????????????" _ "Con cá heo" hét liên hồi vào cái điện thoại.

-Aissshhhh!!!!! Tên nhóc này!!!! Điếc tai hyung rồi _ Ngoáy ngoáy cái tai cho nó bớt ong đi. Cái tần số âm thanh của nó đúng đủ để giết người mà. _ Tối qua hyung bận, không nhắn tin lại được.

-"Ahhhh...... Em biết rồi. Em gọi để cho rõ thôi. mà hyung có nhà không?"

-Hyung đang ở nhà.

-"Em đến nhà hyung nhá."

-Hả?! _ Gì đây, đến làm giặc ah?

-"Đến rồi. Hyung ra mở cửa lẹ đi. Lẹ nha."

-Ah...

'Cụp!'

Cái gì thế này????? Hơ... Chuyện gì vừa xảy ra vậy??? JaeJoong chưa hoàn hồn kịp thì con "cá heo" đã cụp máy đi rồi. Hình như...

'Kính koong'

-Haizzz. Biết ngay mà... _thở dài bó tay với cậu em này, JaeJoong "lết" thân từ trên nhà xuống, mặc dù có nghỉ ngơi nhưng vết thương vẫn đang sưng thì phải.

Mở cửa ra thì ngay lập tức cái điệu "Ue kyang kyang!!" quen thuộc đập vào tai. Tên quỷ! Mới ngủ chiều dậy đã dính lấy mình rồi.

Bỏ mặc cái mặt hằm hằm của hyung mình, JunSu thản nhiên chạy vào nhà và ngồi phịch xuống cái ghế sofa màu hồng kem lớn, nhún nhún vài cái một cách thích thú. JaeJoong ức, nhưng cậu chả bao giờ nói được nó. Nhúm vai ra vẻ " Mặc kệ em đấy!", cậu bước đến từ từ và chậm rãi ngồi xuống. Lúc "hạ cánh" được mông xuống đệm một cách an toàn rồi thì cậu mới thở phào. Thực sự bây giờ cơn đau càng ngày càng nhức nhối hơn.

JunSu nhìn chằm chằm vào cái điệu bộ của hyung mình. Tối qua.... Ah!! Nó gật gù tự hiểu ra. Chẹp, khổ thân huyng. Nhưng cũng may hyung nó đang bị đau nên nó mới không bị ăn "bụp" vì tội đến quấy rầy.

-Em đến đây có việc gì ah, JunSu? _ JaeJoong nhẹ nhàng nói với nó, không việc gì mà chiều nó đã đến gặp cậu, mà còn vào tận nhà...

-Hyung.... Em đang gặp vấn đề. à mà không, công ty đang gặp vấn đề. _ Nó bĩu môi khi nhắc đến cái vấn đề này.

-Hum? SME?! Sao lại gặp vấn đề?

-Thì có một công ty khác đang sáp nhập vào với công ty em, à không, nói "sát nhập" thì không đúng. Phải là "mua lại" công ty em mới đúng. Lão Lee đang điên lên mà... Có lẽ lão sẽ thúc dốc nhanh vụ gặp giám đốc KBS với em. _ Nghĩ lại bộ dạng của lão sáng nay mà JunSu cũng thấy buồn cười. Già sắp chết đến nơi rồi mà vẫn còn cố to giọng, cảm tưởng như sắp đứt hơi đến nơi.

-Ha ha.... nhìn lão "điên" đến thế sao? _ JaeJoong cười lớn khi nhìn thấy cái vẻ mặt rất-chi-là-thoả-mãn của nó. _ Thế em lo cho cái công ty đó ah???

-Oh nooo... _ JaeJoong nhăn mặt. Cái trình dộ tiếng Anh của nó chẳng cải thiện thêm tí nào. _ Em có lo đâu, cái công ty ma quỷ đấy sụp đổ cũng hay. Nhưng cái chính là còn sự nghiệp của em thôi.. Em sợ em phải....

Mặt JunSu buồn thiu khi nhắc đến việc bỏ. JunSu yêu ca hát, nó đam mê với âm nhạc và những bài hát của mình. Ước mơ của nó, vì cái ước mơ này mà nó đã bước chân vào cái thế giới đầy cám dỗ và dục thú này... Nhưng nó chưa bao giờ hối hận vì những thành công mà nó đã đạt được.

JaeJoong vỗ vai nó nhè nhẹ để chấn an. JunSu đang sợ. Cậu có thể cảm nhận được.

-Hyung không nghĩ vậy. nếu nó mua lại thì em sẽ thuộc quyền công ty kia. Với lại...được sở hữu "giọng ca triêu đô" thì dại gì bỏ đi. Người ta thường không chê tiền đâu em ah. _ Đưa tay vuốt nhẹ mái tóc tơ mềm của nó, xoa nhẹ như người anh đang an ủi đứa em nhỏ.

-.... Thật hả hyung?

-Uhm.

-Hi hi hi. _ JunSu ngoẻng miệng cười tươi, nụ cười trong sáng ấy khiến tâm trạng của cậu tốt hơn nhiều. Nó cười đẹp lắm. Cái khuôn mặt bụ bẫm muốn véo này như bừng sáng lên với một chút ánh hồng hồng bên má.

-AUUUUUUUUU!!!!!!!!!!!! ĐAUUUU~~~....... _ JunSu hét lên vì sự hành hạ bên hai má. Huhu... Sao ai nhìn thấy nó là lại véo là sao??? Huhuhu.... Jae hyung.... Em "hate" hyung~~~~

-Hahahahahaha..... _ Tiếng cười giòn tan của JaeJoong vang lên, lúc này cậu mới thực sự toả sáng. Không phải vì ánh đèn sân khấu hay vì những bộ quần áo đắt tiền. Trong mắt JunSu, JaeJoong hyung của nó bây giờ là đẹp nhất. Được nhìn thấy nụ cười này cũng bõ công trốn quản lý của nó ghê.

Hai anh em lăn lộn trêu nhau trên cái ghế sofa rộng, bỗng tiếng 'Reng' quen thuộc vang lên. JunSu ngao ngán nhìn JaeJoong. Tưởng trốn được một ngày chứ... Ai ngờ chưa đi được bao lâu đã gọi rồi. Phụng phịu nhấn nút trả lời, nó ngước sang nhìn JaeJoong với ánh mắt "cún con" làm cậu bật cười khe khẽ.

-Yoboseoooo????

-"........"

-Dạ?

-"........." _tiếng đầu bên gai gắt, mặt JunSu ngày càng tái đi khiến cậu nín cả niềm vui. Có chuyện gì sao?

-Vâng, em về ngay ah.

Cụp máy nhanh với quản lý của mình, JunSu hớt hả chạy ra ngoài, quên không chào tạm biệt JaeJoong. Nhận thấy ánh mắt lo lắng của cậu. Nó nhoẻnh miệng cười.

-Hyung, em về nha. Công ty đang loạn lên. Lão Lee đang gọi em về gấp. Mai em sẽ sang với hyung.

Gật đầu ra chiều hiểu rồi. JunSu leo lên xe, vẫy tay choà JaeJoong như thói quen rồi phi xe về thẳng công ty. Nó không nói rõ cho cậu biết. Vì nó không muốn cậu thêm đau đầu. Tình thình ở công ty đang loạn hết lên. Lão Lee đã phải tung tiền ém bọn báo chí lên rồi. Chẳng lẽ... Nước mắt nó đột ngột rơi...Nó phải từ bỏ ca hát sao? Câu nói của quản lý nó cứ vang vọng trong đầu nó...

-" Mau về công ty đi. Công ty bị sát nhập vào rồi!!!!"

.

.

.

.

.

.

End Chap 3

CHAP 4

Công ty SME được coi là công ty hàng đầu trong ngành giải trí hiện nay, với nhiều nhân tài giỏi và chế độ luyện tập có hiệu quả. Công ty không chỉ dành được nhiều thành công ở trong nước mà cả ở ngoài nước, sản sinh ra các thế hệ thần tượng nổi tiếng khiến danh tiếng của SME càng ngày càng được khẳng định. Nhưng giở đây, công ty giải trí hàng đầu này đang gặp một cuộc khủng hoảng trầm trọng. Các ca sĩ người mẫu tự ý rút và phá huỷ hợp đồng, công ty mất giá cổ phần, những "con gà nhà" quay ra cắn xé nhau, liên tục nộp đơn khiếu nại chế độ độc quyền và các hợp đồng "nô lệ" của công ty. Báo chí cũng dần đánh hơi được mùi tin, đã đến đúng trước công ty đòi trả lời phỏng vấn. Và giờ đây, tin công ty đột ngột phải "sát nhập" sẽ khiến SME lâm vào tình trạng khốn đốn thực sự.

Trong phòng tổng giám đốc SME, tiếng quát tháo và tiếng đổ vỡ không ngừng vang lên khiến các staff nhân viên phải sợ hãi đi nhanh trước khi bị lôi làm vật thay thế cho vị Tổng giám đốc trút giận lên.

-KHỐN KIẾP !!!!!!!! 'XOẢNG' CHÓ ** CHÚNG NÓ!!!!!!!! 'Rầm'

Trước mắt tên thư ký chính là bộ mặt phừng phừng giận dữ của Tổng giám đốc Lee, dù hơi sợ mình sẽ bị trút giận lên nhưng phong thái của người thư ký vẫn phải được giữ nguyên trong mọi trường hợp.

-Tổng giám đốc, xin ngài hãy bình tĩnh lại. Nếu bây giờ ta làm to chuyện thì bọn nhà báo lại kéo đến ngay ah. _ Chậm rãi rót một cốc trà cho Lee giám đốc như muốn lão hạ hoả đi một chút.

-Khốn nạn. Bao năm ta huấn luyện chúng, đào tạo chúng để trở thành thần tượng, đến khi nổi tiếng rồi chúng đá ta ra ư?? Bọn *** dạy!!!!!!!! _ thật bực mình, bao năm dạy dỗ, đào tạo, tốn biết bao tiền của công sức để đào tạo bây giờ thì hàng loạt chúng đưa đơn kiện cáo ta.

-....... _ Tay thư ký cũng không biết nên nói gì nữa, nói để cho lão ta nổi điên lên rồi hứng "sa thải" thì hắn lấy gì để ăn?

Nguôi cơn giận một chút, thấy tay thư ký nói cũng đúng. Lee Giám đốc ngồi phịch xuống chiếc bành màu đen chứng tỏ uy quyền của mình. Lão ta đang điên đầu. Hết tên người Trung Quốc rồi đến nhóm DBSK - "con gà" hái ra tiền nhất cho lão - thì có ba thằng đưa đơn kiện, hai thằng còn lại cũng ủng hộ chúng nó. Chúng điên hết rồi sao????? Hết cơn bực này đến cơn bực khác như châm lửa vào cái đầu đang nón phừng phừng của lão. Sáng nay đến công ty thì phát hiện ra 50% cổ phần đã bị rút ra và bị mua lại. 50% là một con số lớn, và lão đã phát hoảng khi con số đó tiếp tục tăng nhanh. Công ty thì mất giá, "chúng nó"(*) thấy thế là đòi rút hợp đồng ra ngay. Ôm lấy cái đầu già nua nhưng thâm hiểm của mình, lão ta phải nghĩ ra cách gì đó để lắng tin này xuống đã... Phải có cách....

-Xiah đến công ty chưa? _ Lee giám đốc chợt hỏi tên thư ký khiến hắn ta giật mình.

-Dạ.... tôi đã bảo quản lý gọi cho cậu Xiah rồi ah..... Cậu ấy sẽ đến thôi ah.

-Tốt, bảo nó lên văn phòng ta ngay. _ Cười lớn, vậy là có cách cho công ty rồi....

-....Vâng... _ Thắc mắc trước thái độ thay đổi của giám đốc mình nhưng hắn không nên nói, im lặng chịu đựng là cách để "tồn tại" trong cái công ty này....

.

.

.

.

JunSu nhanh chóng đưa xe vào bãi gửi, mỉm cười qua với những staff nhân viên. Nó đang lo lắng vì việc ca hát của nó sẽ liên quan đến vấn đề này. Hơn nữa tay quản lý của nó lại gọi nó lên văn phòng lão Lee già... Thực sự nó đang rất rối. Bước nhanh chân lên căn phòng có ghi chữ "Tổng Giám Đốc", lấy hơi bình tĩnh. Nó chậm rãi gõ cửa trước khi vào.

'Cốc cốc'

-Ai đấy?

-Là tôi, Xiah.

'Cạch' _ nó mở cửa bước vào và khá choáng với sự "trang trí" mới của căn phòng. Ai da~~ Tên Lee già vừa mới "oanh tặc" xong sao?? Lại chút giận lên đồ vật rồi. Căn phòng mà "Tổng giám đốc" từng khoe khoang hết tiền mua cái này cái kia bây giờ đã thành bãi thu rác thành phố rồi. Khéo léo bước qua những mảnh vỡ của chiếc mình và cái ghế gỗ. Chẹp miệng, già rồi mà vẫn còn khoẻ phá đồ.

-Xiah, cậu ngồi xuống đi, tôi có chuyện muốn cậu thực hiện. _ Ra lệnh cho tên nhóc đang đứng ở trước mặt mình ngồi xuống. Không biết lễ phép với Giám đốc là sao? Chúng định thi nhau làm loạn hết ah??

JunSu ngồi xuống trước con mắt xăm xoi của Lee giám đốc, nó cảm thấy khó chịu với cái nhìn xoi mói ấy, có khác quái gì cái lũ "chó săn"(**) nhìn cậu khi cậu xuất hiện đây? Lên tiếng để tên "cha già" khỏi nhìn mình, JunSu bình tĩnh nói.

-"Thầy" Lee cho gọi em ah?

-Uh... ta có chuyện muốn nói với cậu. _ Lee giám đốc chậm rãi xoay tách trà trên bàn. _ Chắc cậu cũng đang biết công ty ta đang gặp khó khăn như thế nào.

-Vâng.

-Vậy thì tôi sẽ đẩy nhanh việc cậu lên talk show của KBS, cậu phải lên trấn tĩnh mọi người rằng không có việc gì xảy ra, rằng công ty ta vẫn làm ăn bình thường.

"Chỉ việc đó thôi sao?" _ Vâng. Thế thì mai em sẽ....

-Tối nay, cậu đi ăn tối với giám đốc bên đó.

JunSu trợn mắt lên. Cái quái gì????.....Tối nay????? Lão ta bắt tối nay cậu phải lên giường với thằng cha nào đó?!?!

-Đừng trợn mắt lên như thế cậu Xiah. Việc này cậu còn lạ gì đâu. _ Lão cười mỉm.

-Em....

-Tối nay nhé cậu Xiah. Giám đốc Brian sẽ rất vui khi được ăn tối cùng cậu đấy. Bây giờ tôi có việc, cậu hãy chuẩn bị tối nay đi…. Nếu cậu còn muốn ca hát nữa.

... Lee giám đốc bước ra khỏi phòng làm việc, trong lòng vô cùng sung sướng vì đã có cách giải quyết được vấn đề, để mặc cho JunSu thẫn thờ ngồi đó. Nó....nó phải làm gì bây giờ??? Nó không muốn đi, không muốn để tay của những tên *** thú kia chạm vào người, chỉ nghĩ đến những lần vì những hợp đồng có lợi cho SME thì nó lại phải đi chiều lòng những tay giám đốc đó. Chúng bắt nó phải làm thoả mãn chúng, bắt nó phải làm những hành động dơ bẩn như một con đàn bà rẻ tiền. Nó cảm thấy rối bời.... nó không muốn từ bỏ ca hát đâu, nếu nó bỏ chẳng phải những gì nhục nhã mà trước nó phải chịu đựng sẽ trở thành công cốc?

Dằn lòng...... Đưa tay lấy chiếc điện thoại trong túi quần, nó gọi cho quản lý của mình.

-Tối nay... giám đốc KBS hẹn ở đâu?

Trong điện thoại là tiếng mừng rỡ của tay quản lý khi biết cậu đồng ý. Giọng nói đều đều bình tĩnh của nó rất quả quyết nhưng trên khuôn mặt bầu bĩnh, những giọt nước mắt rơi vô thức......

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Những cuộc gặp gỡ cứ như định mệnh, ai nào kiểm soát được nó???

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Trong đại sảnh lớn của khách sạn F.W.I, nơi đang tổ chức họp báo về việc công ty SME sẽ ký kết với công ty Ripley - một công ty giải trí nổi tiếng ở Mỹ, nay về Hàn Quốc mở rộng quy mô. Và “nguồn liên kết” là SME. Trên bục lớn, bên SME đã ngồi sẵn và chờ sự xuất hiện của Tổng giám đốc Ripley – người chưa từng xuất hiện trên phương tiện truyền thông một lần nào.

Lee giám đốc ngoài mặt vẫn cười với các phóng viên, nhưng trong lòng đang không ngừng rủa xả. Lão ta bất đắc dĩ phải kí kết hợp đồng “liên kết” à không, nói trắng ra là hợp đồng “sát nhập” hai công ty. SME đang bất ổn vì những vụ kiện, báo chí và các công ty đối đầu khác đã đánh hơi thấy mùi đó và chúng đang ra sức rêu rao trên các phương tiện, đúng lúc này thì Ripley đưa ra một hợp đồng yêu cầu hợp tác. Lão ta sẽ mất thêm 20% cổ phần thuộc về họ, toàn bộ các hoạt động bên trong của SME sẽ do họ phụ trách nhưng nguồn lợi thì sẽ do công ty lão nhận. Khi đọc xong cái hợp đồng, lão ta điên tiếc lên vì sự đòi hỏi của Ripley. Lão đã không đồng ý nhưng ngay sau đó 1 tuần thì 50% cổ phiếu của lão đã biến mất, sự mất giá dẫn đến khủng hoảng khiến lão không còn cách nào khác ngoài đồng ý nhượng bộ. Có thể việc này sẽ làm lão mất một khoảng không nhỏ, bù lại bản hợp đồng này sẽ làm biến mất những cái tít báo“ SME gặp khủng hoảng dẫn đến sụp đổ ” (A/N : được thế đã tốt =.= ). Lão ta cũng thấy nhẹ người hơn.

-Thư ký Song, sao bên kia vẫn chưa đến??? _ Lão hỏi nhỏ tên thư ký đang đứng bên cạnh một cách sốt ruột, nếu không vì hợp đồn này thì lão đã lên tiếng vì sự thiếu chuyên nghiệp của bên kia rồi. Để lão phải chờ lâu như thế này là việc thiếu tôn trọng lão, dù gì lão cũng là TGĐ một công ty giải trí hàng đầu.

-Dạ… Bên Ripley sắp ra rồi thưa giám đốc. _ Tay thư ký ấp úng trả lời.

-Hum!!

Quay ra nở nụ cười chuyên nghiệp với mấy tên nhà báo ở dưới ra vẻ “không việc gì phải vội” để tỏ lòng hợp tác rất thiện chí giữa hai công ty, lão đang tức vì ngồi chờ lâu, nhưng chợt lão cười giật.

-Xiah dã đi đến chỗ hẹn chưa?

-Rồi ah.

Mỉm cười, con “thỏ non” ấy vẫn nghe lời lão nhỉ. Thật xứng đáng làm CHÁU NGOAN của lão. Không khổ công lão tự tay đào tạo nó từ nhỏ, đưa nó lên làm thần tượng, giúp lão kiếm được bao nhiêu tiền từ những hợp đồng, catxe tiền tỷ.

Chợt từ phía cửa vào sảnh lớn ồn ào, đám nhà báo tự động tách ra hai bên để hàng người mới tiến vào. Lee giám đốc chăm chú nhìn vào chàng trai mặc chiếc vest đen bước vào, cười khẩy. Thì ra đây là chủ tịch của Ripley ư?? Một tên oắt con!! Chả có tí uy nghi tư thái của một vị chủ tịch gì. Tên “oắt con” ngẩng lên nhìn Lee Giám đốc khi tiến đến chiếc bục lớn, cũng xinh trai đấy, nếu là người bình thường thì lão đã đưa vào công ty mình và đào tạo rồi.

-Ngài là giám đốc Lee??

-Vâng _ Lão cười xã giao, giơ tay định bắt tay chào hỏi _....còn đây chắc hẳn là Chủ tịch…

-Oh không, xin lỗi ngài, tôi không phải ngài Chủ tịch. _ Chàng trai cúi nhẹ xin lỗi một cách xã giao _ Tôi là thư ký của Chủ tịch. Hôm nay chủ tịch có cuộc họp gấp nên không thể đến, giờ ta có thể bắt đầu được chứ, Giám đốc Lee?

Lão sửng sốt!! Hắn ta… Dám không đến, thậm chí còn đưa tên thư ký còm ra tiếp lão. Mẹ ****!! Hành động này là không coi lão ra gì, chính Tổng giám đốc SME ra thì lại chỉ được gặp tên thư ký quèn bên Ripley?! Khác quái gì cười vào mặt hắn???

Trong lòng lão đang sôi lên sung sục nhưng ngoài mặt lão cố kiềm chế, vui vẻ ngồi xuống ký kết hợp đồng. Khốn ***, nếu không phải vì công ty và cái hợp đồng béo bở này thì lão đã không phải chịu nhục như thế này.

Chiếc bút bi bị nắm chặt trong tay, những nét mực in lên tờ giấy chứa đầy mưu mô tính toán.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Chiếc đồng hồ Rolex đeo trên tay đang nhích từng kim một, JunSu thở dài. Bây giờ đã là 8h, việc ký kết bên kí có lẽ cũng bắt đầu rồi, lão Lee “già” chắc đang sung sướng lắm vì có thêm một khoản hợp đồng béo bở. Chẹp, lão ấy cũng có được thứ lão muốn rồi ah

JunSu trong chiếc áo khoác da nâu cổ bè của LV với áo len sợi Cashmere trắng cổ lọ, nó như một thiên thần xinh đẹp ngồi tỏa sáng ở sảnh chờ khách sạn Royal. Cái mũ chùm xùm xụp cũng không giấu đi được vẻ đẹp trong sáng trên khuôn mặt ấy, nó phớt lờ những ánh mắt đang chĩa vào mình, nó đã quá quen rồi. Đó cũng có thể coi là thước đo nổi tiếng chăng??

-Cậu Xiah, giám đốc Brian đang chờ cậu…. _ Tên tiếp tân ngại ngùng thông báo cho cậu.

-Uhm.

-Phiền anh....Xiah _ Nó quay lại nhìn tên tiếp tân _ Xin anh...cho tôi xin chữ ký của anh ah! Tôi là fan hâm mộ anh!!

Nó ngớ người, đến lúc này mà vẫn còn người xin chữ ký cơ ah? Nhìn tay tiếp tân rụt rè đưa quyển sổ nhỏ với cậy bút có sẵn, nó nở nụ cười "nghệ sĩ", tay cầm bút ký một cách điêu luyện rồi trả lại quyển sổ cho tay tiếp tân. Anh ta cám ơn nó rối rít.

Nhìn bộ dạng sung sướng của anh ta khi cầm chiếc sổ trên tay, JunSu thấy buồn cười. Tự nghĩ nếu anh ta biết được nó đến đây để làm gì thì anh ta sẽ có phản ứng nào nhỉ??

Lắc nhẹ đầu tạm xua đi, nó bước nhanh đến thang máy. Đầu óc nó lúc này mơ mơ màng màng, tự không biết sao mình lại có thể đến bên cửa phòng VIP đặt trước. Bàn tay chầm chậm gõ cửa, tiếng 'Cộc côc' vang lên, nghe thật đáng sợ.

-Mời vào.

-Chào ngài Brian, tôi là Xiah....

Cánh cửa khép lại trước đôi mắt ham muốn và nụ cười nhạt tràn đầy nỗi tủi nhục.

Đêm đến.

Trong khi những con người ở đại sảnh lớn vui cười khi có những bản hợp đồng tiền tỷ vào túi.

Thì nó đang bị trói vào thành giường, hứng chịu những cái cắn cháy da thịt....

Khi hai bên bắt tay trước báo chí...

Nó đang đang chịu cơn đau buốt óc từ hạ thể... Và thân trên chuyển động, đâm mạnh không thương tiếc...

Khi nét mực ký cuối cùng cũng kết trên tờ giấy...

Là lúc nước mắt nó hoà cùng máu và mồ hôi trên giường

Tiếng vỗ tay chúc mừng, tiếng máy ảnh vang lên như át được những tiếng thét đau xé lòng của nó...

.

.

.

.

.

.

1h sáng, quán Bar dưới tầng của Royal, "Thiên thần" đang ngồi uống trên chiếc ghế đẩu đỏ, bàn tay thon nhỏ đang lắc lư mạnh chiếc ly bây giờ chỉ còn đá rỗng. JunSu thơ thẩn ngồi, miệng hát lẩm nhẩm bài hát "Forgotten Season" nhưng đôi tay vẫn đung đưa ly rượu. Say...Ừ thì say. say cho tạm thời quên đi cái sự nghiệp, quên đi những tiếng thét cùng những giọt lệ đau lúc nãy, quên đi cái ước mơ dở người này....quên đi cơn đau âm ỉ ở dưới nữa....Ai cha...Hết rồi, chưa uống được gì đã hết rồi sao???

-Cho thêm...một Gin. _ Lờ đờ gọi tên barteener. Tử lượng của nó rất tệ, nhưng cứ mỗi lần xong việc là nó lại uống. Nó không thích uống tí nào. Nhưng cái này có thể gọi là thói quen bất đắc dĩ của nó rồi nhỉ? Chính nó cũng không biết mình uống bao ly rồi, nó cứ gọi cứ gọi thôi mà...

Dốc ngược ly rượu lên, uống cạn một hơi. Đầu óc buốt lên nhưng nó đang thích cái cảm giác này, tê tê buốt buốt. Thích thật!

-Cho 1 Vocka, thêm chanh. _ Tiếng kéo ghế ngay bên tai nó, nhưng nó đang nhìn vào những viên đá trong ly, bây giờ nó đầy màu sắc là sao.???

-Thêm....Gin..... _ lè nhè nói với barteener, hình như nó thấy một... à không...hai tên barteener đang nhíu mày với nó thì phải.(A/N : Su say thật rồi =.= )

-Uống Gin bò không tốt đâu nhóc. _ cái giọng nói trầm trầm phát ra bên cạnh đã lôi được sự chú ý của nó.

Ngật ngừ quay sang, đôi mắt lơ mơ vì hơi rượu của nó chỉ nhìn thấy một tên nào đó mặc bộ vest trắng... Ai da...nhóc?? Tên nào là nhóc ở đây??

-Nhóc? Xin...lỗi đi...tôi...tôi... 20 rô...rồi nha!!! _ Hậm hực quay ra, bĩu môi với tên kia. Nó đủ tuổi được quyền say rồi đấy chứ!!

-......... _ kẻ kia vẫn ngồi uống như không. Hắn ta....mùi này là Vocka ah??

-Hihi... Vocka ah??_ Nó cười phớ lớ với kẻ kia, tiện thể khoe luôn hàm răng trắng.

-......... _ Kẻ kia có vẻ hơi bất ngờ, nhưng cũng cười lại. _ Nhóc con, định dụ dỗ ta hả??

-Dụ...uu gì??

Nó định ú ớ nói gì nữa nhưng cơn chóng mặt xây xẩm đến khiến nó ngã xuống trong vô thức.

Nhưng nó vẫn cảm nhận được vòng tay lạnh giá nhưng thoải mái....

.

.

.

.

.

End CHAP 4

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro