Chương 31: Toàn là LSP*

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(*LSP: Lão sắc lang a.k.a Đồ dê xồm)

Lâm Khả thật sự là một sếp rất tận tâm và gương mẫu, không bao giờ đi làm trễ hoặc về sớm. Thậm chí có những lúc nhân viên đã tan làm hết, cô vẫn còn ở trong văn phòng đọc tài liệu.

"Tiểu Mẫn, không cần đợi chị đâu, em tan làm trước đi, đừng để bạn trai chờ lâu." Tiểu Mẫn là trợ lý của Lâm Khả, gần đây đang yêu đương, mỗi ngày đều nhận được một bó hoa hồng suốt gần một tháng nay. Bình thường, nếu Lâm Khả không về, Tiểu Mẫn cũng sẽ không về trước, trừ khi Lâm Khả bảo cô tan làm trước.

"Chị Khả~~" Tiểu Mẫn có chút ngại ngùng, gật đầu "Vậy em đi ăn trước, chị có muốn em mang gì về không?"

"Không cần đâu, lát nữa chị tự đi ăn." Lâm Khả nháy mắt, trêu đùa: "Chàng trai đó khá tốt, xem ra sắp được ăn kẹo cưới rồi."

"Đâu có nhanh vậy, bọn em mới đang tìm hiểu thôi." Tiểu Mẫn ngượng ngùng, nói nhỏ.

Thấy vậy, Lâm Khả không trêu chọc nữa, nói: "Được rồi, em đi đi, không người ta lại bảo chị là bà chủ khó tính."

"Vậy chị Khả, em đi trước nhé."

"Ừ."

Cửa khép lại nhẹ nhàng, tay Lâm Khả đang lật tài liệu chợt ngừng lại, cô xoay nhẹ người nhìn ra ngoài cửa sổ. Một lúc sau mới quay lại, ánh mắt vô thức dừng lại trên bức ảnh ba người cạnh máy tính, thở dài. Suy nghĩ cô bay xa, rất lâu sau mới quay lại với thực tại, mỉm cười lắc đầu. Người ta đã có con rồi, nghĩ ngợi gì nữa chứ. Dù sao mỗi người đều có quyền chọn lựa cuộc sống của mình, tốt nhất là tiếp tục đọc tài liệu.

Khi đọc xong tài liệu, bên ngoài trời đã tối, ánh đèn rực rỡ. Mỗi lần thấy cảnh này, Lâm Khả lại cảm thấy nhiều cảm xúc. Hồi mới về nước khởi nghiệp, không ngày nào cô không làm đến nửa đêm, có khi còn thức trắng. May mà nỗ lực luôn được đền đáp, Lâm Khả bây giờ đã rất mãn nguyện.

Cô mở điện thoại, tìm mãi vẫn không chọn được món ăn nào ưng ý. Chợt nhớ sáng nay có một quán mới phát tờ rơi, cô đã lấy một tờ nhưng giờ không biết để đâu rồi. Tìm khắp nơi cũng không thấy, có lẽ đã vứt đâu đó.

"Thôi vậy." Lâm Khả lẩm bẩm, thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan làm.

Tiếng gót giày chạm nhẹ xuống sàn phát ra âm thanh trong trẻo. Lâm Khả nghĩ giờ này chắc mọi người đã về hết, nhưng không ngờ khu văn phòng vẫn sáng đèn. Cô đi tới thấy một cô gái tóc buộc đuôi ngựa vẫn đang gõ bàn phím.

"Mục Điềm?" Lâm Khả nhẹ nhàng gọi.

"Á?" Mục Điềm giật mình, ngẩng đầu nhìn lên, mắt mở to, lắp bắp: "Chị, chị Khả."

"Giờ này sao còn chưa về?" Lâm Khả nhìn vào biểu đồ trên máy tính, là tài liệu phân tích một đối một "Cái này không gấp, ngày kia nộp cũng được."

Giọng Lâm Khả nhẹ nhàng, trong đôi mắt dịu dàng là sự quan tâm đến nhân viên. Áo sơ mi lụa cổ bèo thẳng thớm không có nếp nhăn, quần tây đen dài đến mắt cá càng tôn lên dáng người mảnh mai. Nhìn Lâm Khả, Mục Điềm cảm thấy cô có vẻ gầy đi.

"Em ăn cơm chưa?" Thấy Mục Điềm không nói gì, Lâm Khả hỏi tiếp: "Chưa ăn thì đi cùng chị nhé."

Ăn cùng chị ấy? Mục Điềm vừa bất ngờ vừa vui mừng. Lần trước ăn chung còn có Tô Gia Hảo và Hứa Ưu, lần này chỉ có hai người, tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

"Được, được ạ."

Lâm Khả vừa đi ra vừa tắt hệ thống cảm biến cửa "Sau này đừng làm việc trễ quá, tòa nhà văn phòng vào ban đêm rất yên tĩnh, em là con gái sẽ sợ đấy." Cô nói, ấn nút thang máy.

Hành lang quả thật không còn ai, nói một câu cũng có tiếng vọng lại. Mục Điềm ló đầu nhìn quanh, chỉ thấy có mình và Lâm Khả, trong đầu chợt nghĩ tới mấy bộ phim Hong Kong hồi bé, bất giác sợ hãi, rón rén đi sát vào Lâm Khả.

"Em mới đến, nhiều thứ chưa quen, nên muốn làm thêm cho quen việc."

"Chuyện gì không biết thì cứ hỏi chị." Lâm Khả bước vào thang máy, Mục Điềm vội theo sau. Ánh mắt nhìn xuống, dừng ở cổ chân trắng nõn của Lâm Khả, ngón chân thỉnh thoảng chạm đất, gân chân nhẹ nhàng hiện ra. Mục Điềm tự hỏi, nếu cổ chân đẹp vậy, chắc bàn chân còn đẹp hơn.

"Vâng, em biết rồi. Cảm ơn chị Khả." Vừa dứt lời, cửa thang máy mở ra. Hai người một trước một sau đi ra khỏi tòa nhà, đang đi về bãi đậu xe, một bóng đen đột nhiên nhảy ra.

"A——" Mục Điềm theo phản xạ kêu lên, hai tay nắm chặt tay Lâm Khả, mắt nhắm nghiền không dám mở.

"Là con mèo, đừng sợ." Lâm Khả nhìn kẻ gây sự đã chạy mất, rồi nhìn cô gái bên cạnh vẫn chưa dám mở mắt "Chạy xa rồi."

Mục Điềm nhận ra mình quá lố, vội buông tay Lâm Khả, mặt đỏ bừng.

"Thực ra em gan lắm, chỉ hơi sợ tối thôi. Ở đây nhiều cây, đèn đường lại bị che, em không nhìn rõ nên mới——" Mục Điềm lắp bắp giải thích, Lâm Khả chỉ cười, dường như đã nhận định cô là đồ nhát gan.

"Chị Khả, em nói thật mà!" Mục Điềm sốt ruột dậm chân "Bình thường em gan lắm!"

"Hehe—— chị đâu có bảo không tin." Lâm Khả cười tươi, thấy cô bé trước mắt thật đáng yêu, đưa tay vuốt tóc đuôi ngựa của Mục Điềm, lọn tóc suôn mượt không hề rối.

Mục Điềm nhìn người phụ nữ trước mặt, thanh tao, cao ráo, dịu dàng, không hề kiêu ngạo, mà lại có thể cười nói với cô, lòng cô như được sưởi ấm.

"Chị Khả, chị không sợ chút nào sao?"

"Chị?" Lâm Khả lắc đầu "Chị quen rồi. Bây giờ còn đỡ, hồi trước toàn về nhà lúc khuya, dù ở công ty hay ở nhà đều một mình."

Một mình? Trong mắt Mục Điềm ánh lên tia sáng rồi lại tắt ngay, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến suy nghĩ của cô. Lâm Khả vẫn độc thân? Thật khó tin khi một người phụ nữ đẹp như vậy lại độc thân.

Họ chọn một quán cháo gần đó.

"Cẩn thận——"

Mục Điềm đột ngột kéo tay Lâm Khả, giật mạnh cô lại. Do quán tính, Lâm Khả chúi về phía trước, hai người đối mặt không khoảng cách, may mà Mục Điềm không đi giày cao gót, thấp hơn Lâm Khả một chút, nếu không hai người đã va vào nhau rồi.

Nghe thấy nhân viên phục vụ xin lỗi, rồi cầm khay đi nhanh.

Lâm Khả không quen tiếp xúc gần với người khác, theo phản xạ lùi lại, nhưng Mục Điềm không có ý buông tay, ngược lại còn nắm tay cô.

"Chị Khả, tay chị đẹp thật, vừa dài vừa thon." Mục Điềm cười tươi, nắm tay Lâm Khả vuốt ve từng ngón "Trắng trẻo, lại mịn màng nữa."

Lâm Khả muốn rút tay về nhưng không biết nói sao. Hai cô gái nắm tay nhau không lạ, nhưng nếu cô phản ứng quá thì lại kỳ cục.

Bị khen, mặt Lâm Khả đỏ bừng, lòng bàn tay rịn mồ hôi. Đây là cách khen gì vậy? Cô bước nhanh hơn, thấy bàn trống liền kéo tay khỏi tay Mục Điềm, ngồi xuống. Ngẩng đầu lên, cô giả vờ nói: "Em ngồi đi, ở đây điều hòa mát hơn ngoài."

Mục Điềm không nói gì, nhìn mặt đỏ của Lâm Khả, càng quyết tâm hơn.

Cô giả vờ uống trà để che mặt, nhưng ánh mắt vẫn len lén nhìn tay đối diện. Mười ngón tay trắng mịn, thon dài như dài thêm nửa đốt, móng tay bóng bẩy, không có góc cạnh thừa, hình bán nguyệt đều tăm tắp, nhất là khi các ngón tay khép lại —— Mục Điềm vội cúi đầu, mặt đỏ bừng. Mình đang nghĩ linh tinh gì vậy?

Ăn xong, Mục Điềm tranh trả tiền nhưng bị Lâm Khả ngăn lại.

"Chị Khả, em có tiền mà." Mục Điềm mở Alipay, ba mẹ mới gửi tiền sinh hoạt cho cô, dù mới tốt nghiệp, nhưng tiền sinh hoạt vẫn chưa cắt.

"Lương chưa phát, tiền đâu mà có." Lâm Khả lấy một trăm đồng đưa cho nhân viên phục vụ, quay lại nhìn Mục Điềm, cười: "Muốn mời chị ăn dễ mà, cuối tháng nhận lương mời lại chị không được à?"

"Thật không?"

Mục Điềm mắt mở to, tròn xoe như hai viên ngọc đen sáng lấp lánh, Lâm Khả thấy rõ hình ảnh mình trong đó. Cô chợt nghĩ lẽ ra không nên nói vậy, tâm tư cô bé này cô không thể hiểu được.

"Ờ...."

"Chị đồng ý rồi nhé, không được nuốt lời!" Mục Điềm cười đắc ý, như thể ngày mai đã được ăn tối cùng Lâm Khả.

"Ờ... ừ."

--------------------------------------------------

Đinh——

"Thiết kế Hứa, bản thiết kế của em có vài chỗ cần sửa, gặp mặt nói cụ thể." Sau đó là một địa chỉ, trông giống nhà riêng hơn công ty.

Hứa Ưu nhìn điện thoại nhíu mày. Giang Du thật biết chọn thời gian, mình vừa tan làm, quần áo còn chưa thay, cô ta nhắn một cái là phải đi ngay, giờ đã gần tám giờ, đến nơi rồi sửa không biết tới mấy giờ mới xong? Đây rõ ràng là hành hạ người khác mà.

"Giờ em không tiện——"

Chưa kịp gõ xong, Giang Du đã gọi đến. Hứa Ưu cầm điện thoại ngẩn ngơ, hoàn toàn không muốn nghe, nếu không phải Tô Gia Hảo thấy điện thoại reo mãi không ngừng, đẩy đẩy cô, chắc cô cũng không muốn nghe.

"Alo, Giang tổng." Giọng Hứa Ưu bình tĩnh, có thể gọi là giọng nữ trung trầm.

"Sao không trả lời tin nhắn? Đang làm thêm à?" Giang Du nói nhẹ nhàng, nhưng có chút can thiệp.

Tô Gia Hảo đứng bên cạnh, nghe không rõ nhưng biết là giọng nữ, lại họ Giang, cô lập tức nghĩ đến đêm đó, nhìn biểu cảm của Hứa Ưu thì chắc chắn không sai.

"Vừa bận xong, mới thấy."

"Không sao, vậy em nhanh đến đây, chị chỉ có thời gian bây giờ, mai mốt chị đi công tác không biết là ngày nào mới quay về."

Giọng Giang Du mang chút mệnh lệnh, nhưng từng chữ đều thể hiện tư tưởng công việc trên hết. Hứa Ưu không thể từ chối, kéo dài nữa chắc giám đốc béo lại gọi cô vào họp, cô thở dài.

"Được, em đến ngay."

Cúp máy, sắc mặt Hứa Ưu không tốt. Trước là Tần Mậu, giờ lại thêm Giang Du, còn nói mình không phiền, rõ ràng phiền hơn cả Tần Mậu!

"Phải đi à?" Tô Gia Hảo thấy Hứa Ưu nhíu mày, tâm trạng không tốt "Lại là cô khách hàng đó?"

"Không là cô ta thì là ai. Tối mà còn bắt người ta chạy tới, muốn gì là làm đó." Hứa Ưu nói, cầm áo khoác lên, nhìn ra ngoài trời, có vẻ sắp mưa.

"Cậu đợi chút!"

Tô Gia Hảo đột nhiên gọi.

"Làm gì?" Hứa Ưu bị giật mình, quay lại nhìn cô.

"Ừm... để mình đưa cậu đi." Tô Gia Hảo giọng hơi lớn, cô cảm thấy không ổn ngay khi nói ra.

"Không cần đâu, sửa xong mình về ngay, cậu theo làm gì, nhỡ mưa thì sao?"

"Mưa thì sao, xe đâu có dột, mình đợi trong xe là được, còn nữa, mấy hôm cậu nay thức đêm, mình sợ về muộn cậu sẽ buồn ngủ sao mà lái xe được." Nói rồi, Tô Gia Hảo mở tủ, lấy bộ đồ thể thao.

"Đó là đồ của mình mà." Hứa Ưu thấy Tô Gia Hảo lấy đồ của mình, trong khi đồ của cô ấy treo ngay cạnh.

"Nhìn cái gì, đâu phải chưa mặc bao giờ, đồ cậu rộng, mặc thoải mái." Tô Gia Hảo nói rồi chuẩn bị thay đồ, nhưng vừa cầm vạt áo, chợt dừng lại, quay đầu thấy Hứa Ưu nhìn chằm chằm, nếu là trước đây, Tô Gia Hảo đã thay ngay, vì hai người lớn lên cùng nhau, cái gì mà chưa thấy qua. Nhưng giờ lại thấy ngượng, nhìn xuống ngực mình, có vài thứ thật sự đã thay đổi.

"Cậu quay đi." Tô Gia Hảo giọng như muỗi kêu.

Hứa Ưu chỉ tay vào mình, lập tức quay người, khoanh tay. Lần đầu tiên, Tô Gia Hảo thay đồ mà biết tránh người.

Một hồi loạt xoạt sau, Tô Gia Hảo nói: "Xong rồi."

"Ờ." Hứa Ưu nhìn lên, thấy tai Tô Gia Hảo đỏ như sắp chảy máu. Hứa Ưu nhìn chị ấy như nhìn gấu trúc, hồi lâu mới hỏi: "Cậu thật sự xấu hổ à?" Nói xong lại không biết tự lượng sức mình vỗ tay "Tốt, tốt, cuối cùng cũng biết xấu hổ, là chuyện tốt."

Lúc này Tô Gia Hảo xấu hổ đến mặt đỏ bừng, từ tai đến cổ chân đều nóng ran. Hứa Ưu còn đứng đó vỗ tay, Tô Gia Hảo vừa xấu hổ vừa giận, đánh vào tay Hứa Ưu một cái.

"Mình cũng là con gái, xấu hổ có sao! Bị  cậu nhìn chằm chằm vào sao mình không xấu hổ được?"

"Mình lúc nào nhìn chằm chằm vào cậu chứ?!" Hứa Ưu lùi lại vài bước, lập tức phản ứng, chẳng phải nói mình là sắc lang sao.

"Nhìn mà không nhận à!" Tô Gia Hảo nhíu mày, tức giận đánh vào tay Hứa Ưu một cái nữa "Nếu cậu là con trai, chắc chắn là một LSP."

Nghe thấy ngoài cửa có động tĩnh, chắc Mục Điềm đã về, Hứa Ưu vội vàng bịt miệng cô lại "Bà cô ơi, nói nhỏ chút." Cười làm lành, nhỏ giọng: "Mình đùa thôi mà, cậu nghiêm túc quá, mình sai rồi, mình không nói cậu xấu hổ nữa——"

"Cậu còn nhắc!"

Tô Gia Hảo giận quá, véo tai Hứa Ưu một vòng, không nương tay.

"Đau, đau! Mình không nói nữa! Không nói nữa!"

Lời tác giả:

Sáng sớm nhà bên sửa nhà, ồn chết đi được.

Mọi người có mong chờ ngược Tô Gia Hảo không...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro