Chương 42: Khóc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Tô Gia Hảo mất ngủ, cô xem phim đến tận sáng mà vẫn không buồn ngủ. Mỗi khi nhắm mắt lại, hình ảnh Hứa Ưu đuổi cô đi lại hiện lên làm lòng cô thêm buồn bã. Tiếng cười của nhân vật trong phim hoàn toàn trái ngược với tâm trạng hiện tại của cô. Cắn môi đến đau, mắt cô đột nhiên lóe lên quyết tâm, hất chăn ra, không thèm đi dép, cô chạy chân trần trên sàn nhà, tiến thẳng vào phòng Hứa Ưu.

Tô Gia Hảo bật đèn lên, kéo mạnh chăn của Hứa Ưu.

"Cậu bị điên hay sao vậy? Hay mình đã làm gì sai? Sao cậu lại đối xử với mình như vậy?" Mắt cô đỏ hoe như một con báo đang giận dữ, nghiến răng kèn kẹt như muốn xé nát người đang nằm trên giường.

Hứa Ưu không còn chăn, nằm co ro trên giường với quần đùi và áo ba lỗ, người to lớn mà nghe tiếng Tô Gia Hảo quát tháo không dám hé răng.

"Đừng giả câm! Mình biết cậu chưa ngủ!"

"Mình... mình—"

Tô Gia Hảo tức giận mất kiểm soát, nhưng nhìn thấy vẻ lúng túng của Hứa Ưu, lòng cô mềm lại. Cô cảm thấy như mình đang đấm vào bông, hít sâu một hơi, cố gắng lấy lại bình tĩnh, giọng nói cũng dịu dàng hơn nhiều. Cô nghĩ rằng có những điều cần phải nói ra.

"Chuyện xem mặt, mình—"

"Chuyện xem mặt mình hiểu mà, cậu không cần nói." Hứa Ưu có vẻ rất sợ Tô Gia Hảo nhắc đến chuyện xem mặt, nghe thấy cô định nói, liền vội vàng cắt ngang. "Mình biết, chỉ là gặp mặt ăn bữa cơm, tiếp xúc một chút, không phải thật sự kết hôn, cậu không cần giải thích với mình, mình hiểu hết thật sự không có gì đâu."

"Thật ra cũng chẳng có gì." Tô Gia Hảo nhìn Hứa Ưu, nghiêm giọng từng chữ một. "Mình cảnh cáo cậu, không được suy diễn lung tung, tưởng tượng ra mấy chuyện không có, tốt nhất là cậu hãy ngoan ngoãn một chút."

"Mình, mình không có." Hứa Ưu rõ ràng là đang lo sợ, càng nói đầu càng cúi thấp, giọng cũng nhỏ đi.

Tô Gia Hảo nhìn Hứa Ưu cẩn thận cúi đầu trước mình, dù có giận đến đâu cũng tan biến. Sau một cơn giận dữ và chất vấn, cô lại hối hận vì đã quá thô lỗ. Nhưng, tất cả cũng chỉ vì cô quen với việc Hứa Ưu luôn nhẫn nhịn và chịu đựng, làm sao có thể thay đổi ngay được? Tô Gia Hảo mím môi, trong lòng bắt đầu thấy thương Hứa Ưu. Cô cảm thấy có lẽ cả đời này sẽ không gặp được ai đối xử tốt với mình như Hứa Ưu nữa.

Hứa Ưu thấy Tô Gia Hảo im lặng nhìn mình, không biết cô đang nghĩ gì, chỉ dám nằm yên trên giường. Nhưng có thể cảm nhận được, Tô Gia Hảo không còn giận như trước.

"Ngủ đi." Tô Gia Hảo quay người lại, nhặt chăn trên sàn lên.

"Ừ." Hứa Ưu vội vàng kéo chăn trải lại.

Tiếng bật tắt đèn vang lên, căn phòng lại tối om. Hứa Ưu chưa kịp thở phào thì nghe tiếng bước chân Tô Gia Hảo quay lại, giây sau cô đã leo lên giường.

"Tối nay mình ngủ ở đây."

Giọng Tô Gia Hảo trầm thấp, không có gì thay đổi. Hứa Ưu liếc nhìn gương mặt cô, không nói gì, chỉ lấy điều khiển điều chỉnh nhiệt độ máy lạnh xuống 26 độ.

Có lẽ vì có người nằm bên cạnh, cả hai nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

"Ưu Ưu, qua đây."

Một giọng nói quen thuộc vang lên, Hứa Ưu nhìn lên, nước mắt liền mờ mịt. Cô mấp máy môi, khó khăn gọi:

"Ông ngoại."

Triệu Tân Lý là ánh sáng ấm áp nhất trong cuộc đời Hứa Ưu. Nếu không có ông, cô không dám tưởng tượng mình sẽ lớn lên như thế nào. Ông là người thân yêu quý nhất trong đời cô, nếu có thể, Hứa Ưu sẵn sàng đánh đổi 20 năm cuộc đời mình để ông sống thêm một tháng.

"Ông ngoại bế, ông ngoại bế...." Hứa Ưu nhỏ bé được ông bế dưới cánh tay, giọng non nớt gọi, tay cầm món đồ chơi mới mua. Mỗi ngày tan học, Triệu Tân Lý đều mua cho cô cháu gái một món đồ nhỏ từ tiệm tạp hóa, khiến cô vui vẻ.

"Bế chứ, cháu của ông không thể rơi được." Triệu Tân Lý khi đó chỉ khoảng năm mươi tuổi, bước đi nhanh nhẹn, mặt đỏ ửng khỏe mạnh. Ông luôn mặc bộ đồ Tôn Trung Sơn, trái ngược hẳn với Triệu Lệ Quyên. Dù ở nhà hay ngoài đường, ông luôn tươi cười, dường như không bao giờ có chuyện gì có thể khiến ông phiền long.

Bé Hứa Ưu không phải là đứa trẻ dễ nuôi, không thích ngủ mà lại hay khóc. Mỗi trưa khi trời nóng nhất, cô lại đòi ra ngoài chơi. Bà ngoại không quan tâm, chỉ có ông ngoại mặc đồ, đội nón, bế cô một tay, tay kia xách chiếc xe đồ chơi màu đỏ của cô, không sợ nóng, không phàn nàn, ngày ngày đưa cô ra công viên chơi. Mỗi lần chơi là ba bốn tiếng đồng hồ, đến khi cô chơi đủ rồi ông lại dẫn cô đi mua nước ngọt, uống đầy căn bụng, đến giờ nhớ lại vẫn thấy ngọt ngào.

Tưởng rằng những ngày tháng vui vẽ ấy sẽ mãi ở đó, đến năm cô mười tuổi, ngày ba mẹ đến đón là lần đầu tiên ông ngoại nổi giận. Ông ném đũa, ném bát, ôm cô khóc không ngừng. Đó là lần đầu tiên cô thấy ông ngoại khóc.

"Ông ngoại đừng khóc, con sẽ về thăm ông ngoại mỗi kỳ nghỉ." Hứa Ưu còn nhỏ, tuy cô không muốn xa ông ngoại nhưng cũng không thể rời ba mẹ. Cô chỉ biết dùng đôi tay nhỏ lau nước mắt trên mặt ông, nhưng không ngờ hành động này khiến ông ngoại khóc nhiều hơn.

Rời xa ông ngoại, Hứa Ưu mất đi nơi trú ẩn, như một đứa trẻ mồ côi. Ba mẹ cô cãi nhau suốt ngày, cô đeo tai nghe, khóa cửa trốn trong phòng. Nếu cãi nhau to hơn, cô sẽ chạy xuống lầu chơi xích đu, đến khi không nghe thấy tiếng Triệu Lệ Quyên nữa mới trở về. Tình trạng này kéo dài đến khi cô học cấp hai, ba mẹ cô ly hôn.

Để trốn tránh Triệu Lệ Quyên, Hứa Ưu chọn một thành phố miền Bắc xa xôi. Đó là lần đầu tiên cô rời nhà, cuộc sống chỉ có ánh sáng khi có Tô Gia Hảo bên cạnh. Hai đứa trẻ vừa trưởng thành, cùng nhau đến thành phố lạ bắt đầu cuộc sống đại học.

Triệu Tân Lý đến thăm cô khi cô học năm hai.

Ông ngoại đã già, lưng đã còng, đi đứng cần người dìu. Điều duy nhất không thay đổi là nụ cười trên gương mặt ông. Ông không ở lại lâu, chỉ gặp cô một lần rồi vội vã trở về bằng chuyến bay ngày hôm sau.

Khi đó, Hứa Ưu nghĩ rằng mình còn nhiều thời gian, sau này sẽ cố gắng kiếm tiền để báo đáp ông. Nhưng có những chuyện không như ý mình muốn.

Năm ba đại học, kỳ nghỉ Quốc khánh, tin dữ ập đến. Triệu Tân Lý bị ung thư phổi giai đoạn cuối, Hứa Ưu như sụp đổ, khóc không ngừng nói không nói nên lời. Tô Gia Hảo sợ cô gặp chuyện nên cùng cô bỏ học về nhà.

Hứa Ưu gặp Triệu Tân Lý lần cuối. Khi cô rời đi, ông vẫn có thể nói chuyện và đi lại, chỉ là không ăn được. Nhưng khi cô trở lại trường, ông đã không thể nói chuyện nữa. Hứa Ưu kiên trì gọi điện mỗi ngày, chỉ cần nghe thấy tiếng thở của ông cô cũng yên lòng.

Điều phải đến sẽ đến. Một tuần sau, điện thoại không còn tiếng hít thở của ông nữa, thay vào đó là giọng của Triệu Lệ Quyên.

"Ông ngoại đâu ạ?"

"Ông ngoại đang hóa trị, bác sĩ nói điện thoại có bức xạ, không cho dùng." Đó là lúc hiếm hoi Triệu Lệ Quyên nói chuyện bình tĩnh.

Hứa Ưu không hỏi thêm, giữa tin và không tin, cô chọn tin.

Vậy nên nỗi đau đến muộn hai tháng, nhưng vẫn đến.

Trên đường về, Tô Gia Hảo luôn ôm Hứa Ưu, khóc cùng cô.

Người tốt nhất trên đời với Hứa Ưu đã mãi không trở lại.

Tô Gia Hảo bị tiếng khóc của Hứa Ưu đánh thức.

"Ưu Ưu, tỉnh dậy, tỉnh dậy đi."

Hứa Ưu nhắm mắt khóc không ngừng, thân thể run rẩy dữ dội. Khi bị Tô Gia Hảo lay tỉnh, ngực cô đau thắt cảm giác như không thể thở nổi. Lúc này, Hứa Ưu hoàn toàn suy sụp, trong đêm yên tĩnh, cô ôm Tô Gia Hảo, khóc nức nở.

"Sao vậy? Gặp ác mộng à?" Lần cuối Tô Gia Hảo thấy Hứa Ưu khóc thế này là hồi đại học.

"Mình mơ thấy ông ngoại. Ông bế mình, hỏi mình sống thế nào, nói rằng ông nhớ mình. Cảm giác ông bế mình thật quá, đau đớn quá."

Tô Gia Hảo cắn môi, ôm chặt Hứa Ưu hơn, nước mắt cũng trào ra.

"Đừng khóc nữa, ông ngoại cũng không muốn thấy cậu buồn." Tô Gia Hảo nghẹn ngào. "Mình ở đây với cậu, đừng buồn nữa, ông ngoại cũng muốn cậu vui vẻ mà."

"Được rồi, mình không sao nữa." Hứa Ưu xoay người, muốn đẩy Tô Gia Hảo ra nhưng phát hiện mình bị cô ôm chặt không thể nhúc nhích. "Gia Hảo, mình không khóc nữa, cậu—"

"Ngủ đi." Tô Gia Hảo đột nhiên không muốn buông tay. Cô biết Hứa Ưu vẫn buồn, chỉ là đang cố gắng chịu đựng. Cô ngoan cố kéo đầu Hứa Ưu vào ngực mình. "Như thế dễ ngủ hơn."

"Gia Hảo—"

"Nghe lời, ngủ đi. Nhìn cậu khóc, mình rất đau lòng."

Hứa Ưu biết cô có ý tốt, nghe giọng nói nghẹn ngào của cô, đôi tay định đẩy Tô Gia Hảo ra lại dừng giữa không trung, từ từ đặt lên vai cô, khẽ thở dài, Tô Gia Hảo chẳng hiểu gì cả.

****

Thứ bảy, nhà hàng đông khách hơn, nhưng Phương Lỗi đã đặt phòng riêng, dù bên ngoài ồn ào thế nào cũng không ảnh hưởng đến bên trong.

"Hôm nay em vẫn đẹp như vậy." Phương Lỗi nói lời khen ngọt ngào, không chút lúng túng.

Tô Gia Hảo cảm thấy lúng túng, không biết nói gì, chỉ lễ phép gật đầu rồi ngồi xuống.

"Muốn ăn gì, cứ gọi thoải mái, hôm nay anh mời nên đừng ngại tốn kém." Phương Lỗi không thiếu tiền, nhà cũng giàu, nếu có thể làm vui lòng bạn gái thì đừng nói một bữa ăn, dù là một trăm hay một nghìn bữa, anh cũng không ngần ngại.

Nhưng đáng tiếc, Tô Gia Hảo không thích điều đó, vẫn giữ thái độ lạnh nhạt. "Tùy anh, tôi sao cũng được, anh gọi đi."

"Vậy à." Phương Lỗi tỏ vẻ hiểu biết, lấy thực đơn gọi phục vụ, chọn toàn những món đắt tiền như bào ngư, hải sâm, món rẻ một chút cũng không để vào mắt. Anh gọi toàn những món đắt nhất nhà hàng, đúng phong cách con nhà quan.

"Như vậy được không?" Phương Lỗi hỏi.

"Thêm một đĩa đậu hũ Ma Bà." Tô Gia Hảo nói ngay.

"Đậu hũ?" Phương Lỗi cau mày, đó là món rẻ nhất trong thực đơn, cười nói: "Em đang tiết kiệm cho anh sao?"

Tô Gia Hảo không hiểu sao Phương Lỗi lại tự cho mình là đúng, lắc đầu nói: "Đột nhiên muốn ăn."

"Vậy à, chắc là món này ngon lắm, lát nữa anh phải thử xem." Phương Lỗi nói xong lại nhìn Tô Gia Hảo, có vẻ hứng thú. "Muốn uống chút rượu không?"

Tô Gia Hảo không phải là cô gái mới biết yêu, chỉ cần dùng ngón chân cũng đoán được ý đồ của Phương Lỗi, sắc mặt liền nghiêm túc.

"Tôi không uống rượu."

"Không uống rượu? Ít cô gái nào không uống rượu."

"Không may là tôi không uống."

Tô Gia Hảo từ chối thẳng thừng, Phương Lỗi không ngu, sao không nhận ra. Nhưng nghĩ lại, uống rượu lúc này có hơi vội, họ mới gặp lần thứ hai, còn nhiều thời gian, anh vẫn tự tin.

Món ăn nhanh chóng được dọn lên, Tô Gia Hảo không có tâm trạng ăn uống, chỉ ăn đậu hũ Ma Bà trước mặt nhưng cũng không ăn nhiều.

Trong suốt bữa ăn, Phương Lỗi hoặc kể chuyện cười hoặc kể về những trải nghiệm du học của mình, phần lớn là khoe khoang, Tô Gia Hảo chỉ đáp qua loa, dường như tâm trí để ở nơi khác, thỉnh thoảng lại lấy điện thoại xem giờ. Trong lòng cô có chút không vui, tại sao người kia không nhắn tin cho mình, cô ấy không lo lắng cho mình sao? Nghĩ đến lúc mình rời đi, Hứa Ưu còn chưa dậy, bây giờ cũng không biết đã ăn chưa, cô lại lo lắng.

"Gia Hảo... Gia Hảo—"

"Hả?" Tô Gia Hảo giật mình, nhận ra mình đang mơ màng.

"Em có chuyện gì sao, sao cứ nhìn điện thoại mãi." Sự kiên nhẫn của Phương Lỗi cuối cùng cũng cạn. "Hay là anh kể chuyện nhàm chán, làm em thấy chán?"

Bị bắt quả tang, Tô Gia Hảo ngượng ngùng, lắc đầu. "Không có, xin lỗi." Cô lập tức cất điện thoại vào túi.

Sau bữa ăn, Phương Lỗi đòi đưa Tô Gia Hảo về. Cô nói đưa đến cổng khu chung cư là được, nhưng anh nhất quyết đưa đến tận chân tòa nhà, còn nói phải nhìn thấy cô lên lầu mới yên tâm. Tô Gia Hảo không muốn nhưng không thể làm gì khác, đành đồng ý.

"Tôi tới rồi."

Phương Lỗi nhìn tòa nhà cũ kỹ, có chút ngạc nhiên. "Em sống ở đây?"

"Ừ." Tô Gia Hảo sợ anh đòi lên nhà, vội nói: "Tôi sống chung với bạn."

"Ồ." Phương Lỗi gật đầu, hỏi: "Sao không mua nhà riêng, bây giờ giá nhà cũng hợp lý."

Tô Gia Hảo ngẩn ra, hiểu ra vấn đề, cảm giác anh chê nơi cô ở cũ kỹ.

Thực ra căn nhà này là hai người thuê sau khi tốt nghiệp. Khi đó, Hứa Ưu còn đang thực tập, không muốn xin tiền mẹ nên kinh tế rất eo hẹp. Tô Gia Hảo sợ làm tổn thương lòng tự trọng của cô, nên cùng cô tìm nhà, cuối cùng tìm được căn này và họ sống ở đây đến bây giờ. Sau này, điều kiện kinh tế khá hơn, có thể chuyển đến nơi tốt hơn, nhưng họ đã quen ở đây nên không chuyển đi.

"Tuy khu này bên ngoài cũ kỹ, nhưng bên trong vẫn ổn giao thông cũng thuận tiện, quan trọng là tôi đã quen sống ở đây." Tô Gia Hảo vừa nói vừa đi về phía cửa tòa nhà. "Tôi lên đây."

"Chờ đã!" Thấy Tô Gia Hảo định vào, Phương Lỗi chạy nhanh vài bước, không biết cố ý hay vô tình, nắm lấy cổ tay cô.

"Anh có thể hẹn em lần nữa không?"

---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro