Chương 74: Đạt được

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tô Gia Hảo đã dọn dẹp căn nhà một cách gọn gàng ngăn nắp. Dù mấy ngày nay cô không về đây ở, vẫn không hề có dấu hiệu lộn xộn nào. Ngón tay Hứa Ưu lướt qua bàn trà và tủ TV trong phòng khách, thấy mọi thứ sạch sẽ không tì vết.

Hứa Ưu mỉm cười, không ngờ trong nhà lại có một 'Tô cô tiên'. Cô đặt chìa khóa xuống, vừa đóng cửa vừa quay người nhìn quanh. Không hiểu sao, dù đã sống ở đây nhiều năm, hôm nay lần đầu tiên cô cảm thấy nơi này không còn giống một căn hộ được nữa, mà đã trở thành một ngôi nhà thực sự. Không, không phải giống, đây chính là nhà của cô, là tổ ấm của cô và Tô Gia Hảo.

Có lẽ là do thay đổi góc nhìn, Hứa Ưu bỗng thấy ngôi nhà này tràn đầy sự ấm áp. Dù bước tới đâu, cô cũng cảm nhận được sự hiện diện của Tô Gia Hảo.

Đến hôm nay, Hứa Ưu mới hiểu được ý nghĩa của một ngôi nhà. Có tình yêu, có người mình thương, không còn là một căn phòng lạnh lẽo mà là một mái ấm đầy nhiệt huyết và tình cảm.

Cô vội vàng lấy điện thoại, gửi đi một tin nhắn thoại:

"Mình về nhà rồi."

Chữ "nhà" được Hứa Ưu nhấn mạnh một cách đặc biệt.

"Đi tắm ngay đi nhé~~~"

Giọng nói của Tô Gia Hảo từ đầu bên kia vang lên, qua sóng điện thoại lại nghe có vẻ nũng nịu. Khuôn mặt Hứa Ưu lập tức nở nụ cười hạnh phúc.

Từ khi hai người ở bên nhau, Tô Gia Hảo đã thay đổi hoàn toàn hình tượng "chị đại" trước kia. Giọng nói trở nên dịu dàng, những cử chỉ nhỏ nhặt và ánh mắt luôn khiến Hứa Ưu như bị những sợi lông mềm mại khẽ khàng lướt qua tim, khó chịu mà cũng thật ngọt ngào.

"Mình đi tắm ngay đây!!"

Quần áo sạch sẽ đã được Tô Gia Hảo lấy ra từ tủ và đặt sẵn lên máy giặt trong phòng tắm. Sợ Hứa Ưu không để ý, cô còn cẩn thận gửi một tin nhắn thoại nhắc nhở.

Quả nhiên, khi nhận được tin nhắn, Hứa Ưu đang lục lọi tủ quần áo.

"Mình thấy rồi, thấy rồi."

"Mình đi tắm đây."

Gửi xong tin nhắn thoại, Hứa Ưu lập tức chụp một bức ảnh tự sướng với đôi môi chu ra như đòi hôn.

Khi nhìn thấy bức ảnh, Tô Gia Hảo cố nhấn phóng to, suýt nữa bật cười. Đây đâu phải là môi người, chu lên như thể có thể treo lồng đèn được.

Tô Gia Hảo cười khúc khích, nhanh chóng gõ "Muah~~~" để đáp lại.

Ngay lập tức, hai người như khám phá ra một thế giới mới, say mê với trò chơi gửi ảnh tự sướng và những biểu cảm kỳ quái, không ngừng gửi qua lại. Chỉ một lúc sau, màn hình điện thoại của Tô Gia Hảo đã bị treo vì quá tải.

"Gia Hảo à~~~"

Giọng nói run rẩy của Triệu Lệ Quyên đột nhiên vang lên.

Tô Gia Hảo vội tắt màn hình, cất điện thoại đi.

"Ồ, dì, dì tỉnh rồi."

Từ khi mắc bệnh, giấc ngủ của Triệu Lệ Quyên không còn đều đặn, cứ khi nào cảm thấy buồn ngủ thì phải tranh thủ ngủ ngay vì sợ qua cơn buồn ngủ lại không thể chợp mắt được nữa.

Tô Gia Hảo giúp Triệu Lệ Quyên lật người. Người lớn tuổi cơ thể yếu, việc lật người cũng cần có người giúp đỡ.

"Hứa Ưu đâu?" Triệu Lệ Quyên hỏi.

"Hứa Ưu đi làm rồi ạ."

Triệu Lệ Quyên đột ngột mở to mắt, hoang mang nhìn quanh, không thấy con gái đâu, nghe Tô Gia Hảo nói cô ấy đi làm, khuôn mặt hốc hác liền lộ vẻ lo lắng. Bà sợ Hứa Ưu sẽ bỏ đi, để lại bà một mình.

"Chừng nào nó mới về? Không có nó, dì thấy bất an lắm."

Người bệnh nặng đều muốn có con cái bên cạnh. Tô Gia Hảo hiểu và cảm thông, liền kéo ghế lại gần, nắm lấy tay Triệu Lệ Quyên, nhẹ nhàng an ủi và giải thích:

"Tan làm là Hứa Ưu sẽ về ngay thôi ạ." Nói xong, cô ngừng một chút rồi tiếp lời:

"Dì à, có lẽ Hứa Ưu chưa kịp nói với dì, cô ấy mới được thăng chức, lương đã tăng hơn gấp đôi. Nhưng lương cao thì công việc cũng bận rộn hơn trước nhiều. Hứa Ưu là cô gái từ khi tốt nghiệp đã tự mình phấn đấu ở thành phố này, đã trải qua không ít khó khăn và vất vả mới đạt được thành công hôm nay. Nếu cứ liên tục xin nghỉ, sếp chắc chắn không vui, những cố gắng trước đây của cô ấy cũng sẽ trở nên vô ích."

Triệu Lệ Quyên nghe xong, lặng lẽ gật đầu, thầm thì:

"Đúng là đứa trẻ này từ nhỏ đã chịu nhiều vất vả."

Một câu nói đơn giản nhưng khiến Tô Gia Hảo không khỏi xót xa. Từ nhỏ Hứa Ưu đã biết chịu khổ, vậy cô ấy đã phải chịu bao nhiêu khổ cực?

"Đều là do Dì và ba nó làm ảnh hưởng đến con bé."

Triệu Lệ Quyên lộ vẻ tự trách, rồi gật đầu, thông cảm:

"Các con trẻ tuổi, công việc quan trọng hơn. Dì ở một mình không sao, trong bệnh viện có y tá, có hộ lý, các con cứ lo làm việc đừng để dì làm phiền."

Tô Gia Hảo hơi bất ngờ, từ khi tiếp xúc đến giờ đây là lần đầu Triệu Lệ Quyên dễ nói chuyện như vậy, thật sự là đã thay đổi, nhưng có vẻ đã quá muộn.

"Dì à, con không sao đâu."

Tô Gia Hảo cầm ly nước ấm đã nguội đi một chút, vừa đủ để uống, đưa cho Triệu Lệ Quyên.

"Con vừa nghỉ việc, công việc có chút thay đổi nên con quyết định sẽ chăm sóc dì. Dì cứ coi con như Hứa Ưu nhé, có gì cứ nói với con, đừng ngại."

"Làm sao mà lại phiền con thế được."

"Có gì mà phiền ạ. Con và Hứa Ưu lớn lên cùng nhau, thân thiết lắm, hơn nữa dì cũng nhìn xem con lớn lên mà. Bây giờ con rảnh, chăm sóc dì cũng là giúp Hứa Ưu đỡ phần nào. Có con bên cạnh, Hứa Ưu cũng yên tâm làm việc hơn."

Triệu Lệ Quyên nhấp từng ngụm nước ấm, dù ngoài mặt ngại ngùng nhưng trong lòng lại cảm thấy an tâm hơn khi có một người quen ở bên. Tính cách Tô Gia Hảo dịu dàng, không chỉ chu đáo hơn Hứa Ưu mà còn dễ nói chuyện hơn.

"Vậy thì làm phiền con, Gia Hảo."

"Dì cứ để con chăm sóc."

Tô Gia Hảo mỉm cười rạng rỡ, ngồi cạnh Triệu Lệ Quyên, thỉnh thoảng lại cúi nhìn điện thoại, đôi lúc nở nụ cười nhẹ nhàng, trông chẳng khác nào một cô dâu mới chờ đợi chồng về.

Có Tô Gia Hảo bên cạnh, Hứa Ưu mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Cô đứng dưới vòi sen, nước nóng xối xuống mặt, cảm giác thư giãn lan tỏa. Mấy ngày ở bệnh viện, cô không ngủ được một giấc trọn vẹn, đêm nào cũng có người bị đau thức giấc.

Triệu Lệ Quyên khi thấy bác sĩ vào, luôn lo lắng, Hứa Ưu không thể làm gì khác ngoài việc kéo ghế ngồi cạnh giường, nắm tay mẹ, dùng cách này an ủi bà cho đến khi bà ngủ lại. Nhưng bà ngủ rồi cũng không buông tay, Hứa Ưu đành giữ nguyên tư thế đó, sáng dậy thấy mình đã ngủ gục bên giường.

Trong những ngày tiếp theo, Tô Gia Hảo luôn ở bệnh viện chăm sóc Triệu Lệ Quyên, lo liệu mọi thứ đâu vào đó.

Công việc của Hứa Ưu quá bận rộn, không thể ở bệnh viện thường xuyên, mà Tô Gia Hảo cũng không muốn cô lo lắng quá. Mỗi khi đến thăm bệnh viện, Hứa Ưu chỉ kịp nhìn qua rồi lại phải quay về công ty.

Điều này khiến nhiều người không biết, cứ nghĩ Tô Gia Hảo mới là con gái của Triệu Lệ Quyên, liên tục khen cô vừa đẹp vừa hiếu thảo, khen Triệu Lệ Quyên có phúc.

Triệu Lệ Quyên cũng không phản bác, những lời khen ai mà không thích nghe.

Tô Gia Hảo thấy Triệu Lệ Quyên không phủ nhận, cũng không nói thêm gì. Dù có những điều không thể nói ra, nhưng từ một góc độ nào đó, cô cũng là con gái của Triệu Lệ Quyên. Nếu pháp luật cho phép thì cô đã gọi bà là mẹ rồi.

Buổi trưa, sau khi Triệu Lệ Quyên uống thuốc và tiêm xong, Tô Gia Hảo thu dọn quần áo bẩn, chào Triệu Lệ Quyên, nói là về nhà lấy quần áo sạch. Cô dặn bà có gì cần thì bấm chuông gọi y tá, cô sẽ nhanh chóng quay lại.

Triệu Lệ Quyên gật đầu, ngáp một cái, sau khi Tô Gia Hảo đi, bà thấy buồn ngủ, chẳng mấy chốc đã thiếp đi.

Khi Tô Gia Hảo về đến nhà, vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi mì tôm nồng nặc. Nhìn lên bàn trà, thấy một bát mì ăn liền còn sót lại, lòng cô không khỏi trách móc và thương xót. Hứa Ưu vốn là người dễ dàng tạm bợ, chắc hẳn những ngày qua đều ăn mì qua loa như vậy.

Cô nhíu mày, nhìn đồng hồ trên tường, nghĩ đến việc phải nhanh chóng quay lại bệnh viện nên gạt bỏ những ý nghĩ vừa nảy ra. Nếu không vì gấp gáp, cô nhất định sẽ gọi điện giáo huấn Hứa Ưu một trận. Mấy ngày không quản là như phá trời.

Thôi, để lần sau dạy dỗ cũng chưa muộn.

Tô Gia Hảo nhanh chóng bước vào phòng tắm, ném quần áo bẩn vào máy giặt, đổ bột giặt và nước giặt, bật nguồn. Tiếng nước chảy rào rào vang lên, cô mở vòi hoa sen, vừa để nước nóng chảy vừa cởi đồ.

Vốn là người yêu sạch sẽ, dù là mùa đông cô cũng tắm hàng ngày. Mấy ngày ở bệnh viện không có điều kiện, liên tục ba ngày không tắm, không thay đồ, cô không hiểu sao mình chịu được. Hôm nay có thời gian, phải nhanh chóng làm mọi thứ.

Cô cúi nhẹ đầu, mái tóc đen mượt buông xuống, nhanh chóng thấm ướt. Tô Gia Hảo bóp vài giọt dầu gội, cẩn thận gội đầu, cảm giác như tóc bẩn đến ngứa.

Nước nóng chảy từ đỉnh đầu xuống, theo cổ trượt dọc theo đường cong mềm mại, tụ lại trên sàn rồi chảy xuống cống.

Đang tận hưởng cảm giác sảng khoái khi tắm, đột nhiên nghe tiếng cửa đóng sầm. Tô Gia Hảo giật mình, vội rửa sạch mặt, bước tới cửa hỏi:

"Ai đấy? Hứa Ưu à? Cậu về rồi à?"

Không có tiếng trả lời, Tô Gia Hảo chột dạ, chẳng lẽ có trộm? Không kịp tắm xong, cô vội vàng lấy quần áo định mặc vào, thì một bóng người lóe lên, cửa bật mở.

Ngay sau đó, Tô Gia Hảo đã rơi vào vòng tay quen thuộc, khuôn mặt người ấy nở nụ cười ranh mãnh.

"Cậu điên à! Làm mình hết hồn!"

Lần này, Tô Gia Hảo không kiềm chế, cú đánh vào cánh tay Hứa Ưu vang lên một tiếng rõ to, đủ để biết đau thế nào.

"Á! Đánh mạnh vậy, muốn mưu sát chồng hả?"

Hứa Ưu ôm chặt lấy cánh tay Tô Gia Hảo, ánh mắt không ngừng liếc khắp người cô, đầy vẻ trêu chọc.

"Nhìn gì mà nhìn." Tô Gia Hảo hiểu ngay, vặn mình.

"Mình còn phải tắm, thả ra~~~"

Hứa Ưu mím môi, cơ thể có cảm giác nóng bừng như muốn bùng nổ.

"Hay mình tắm cùng nhau nhé?"

Mặt Tô Gia Hảo đỏ bừng, thẹn thùng cúi đầu.

"Đừng làm bậy nữa, lát còn phải về bệnh viện."

Nói xong, cô cố giằng tay khỏi Hứa Ưu, lấy khăn tắm quấn quanh người.

"Nghe lời đi, lát còn có việc."

Tô Gia Hảo không để Hứa Ưu phản kháng, đẩy cô quay lưng, mở cửa phòng tắm. Một luồng gió lạnh tràn vào khiến cô rùng mình.

"Gia Hảo!"

Hứa Ưu đột ngột nắm tay Tô Gia Hảo, đóng cửa lại, quay người lại, không thể kiềm chế nữa.

---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro