Chương 81: Bà chủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt mùa đông đã kết thúc, những làn gió xuân dịu nhẹ ùa về, mang theo hương thơm của hoa tử vi. Tô Gia Hảo đã nghỉ việc nửa năm, tuy ở nhà nhưng Hứa Ưu không cho cô làm bất cứ việc gì, chỉ cho phép cô lên Taobao mua sắm và làm móng. Những việc như nấu ăn, dọn dẹp nhà cửa... đều bị cấm, Hứa Ưu gọi đó là cuộc sống của công chúa.

Tô Gia Hảo ngoài miệng trách móc rằng làm vậy sẽ khiến cô bị chiều hư, nhưng nụ cười trên mặt lại không giấu nổi niềm hạnh phúc, giống như đang ngập tràn trong mật ngọt. Người phụ nữ nào lại không muốn được cưng chiều như công chúa chứ? Dù cô và Hứa Ưu không có một đám cưới lớn và hoành tráng, nhưng không thua kém bất kỳ người phụ nữ nào bước vào lễ đường hôn nhân. Lời thề dễ nói ra, nhưng quan trọng là hành động mới có thể gắn bó suốt đời.

"Cục cưng, ăn trái cây nào."

Hứa Ưu bưng hai đĩa sứ xanh hoa văn đến, một đĩa đựng đầy quả cherry đỏ tím, một đĩa khác đựng đầy múi sầu riêng vàng óng. Cô nhảy nhót mang đến trước mặt Tô Gia Hảo, hạ giọng dùng giọng điệu rất sâu lắng nói:

"Công chúa của tui, ăn trái cây nào~~"

Tô Gia Hảo híp mắt, nhìn Hứa Ưu nháy mắt trêu ghẹo, trong lòng bỗng dưng dâng lên một cơn giận. Cô vừa định nói gì đó, miệng đã bị Hứa Ưu hôn tới tấp, chưa kịp phản ứng.

"Nước miếng!"

"Nước miếng thì sao? Cậu ít ăn chắc?"

"Hứa Ưu!"

Tô Gia Hảo cầm chiếc gối bên cạnh ném qua, mặt đỏ bừng lên, người này không thể đứng đắn một chút được sao.

"Thôi mà, mình đã mua rồi, đừng giận nữa nhé."

Hứa Ưu bị ném mấy cái mới chịu ngồi yên, hai chân quỳ trên giường, nhích dần lại gần.

"Một nghìn mấy đồng, mình xót lắm!"

Tô Gia Hảo tức tối nhìn đĩa trái cây trước mặt.

Hóa ra Hứa Ưu lén dùng tiền tiêu vặt mua, Tô Gia Hảo hoàn toàn không biết, đến khi mua về nhìn nhãn hiệu mới phát hiện không đúng, lúc đầu Hứa Ưu còn không nhận, cho đến khi Tô Gia Hảo ôm chăn định sang phòng nhỏ ngủ, cô mới lôi tờ hóa đơn nhàu nát ra khỏi túi quần, giá cả vẫn rõ ràng.

"Mình thấy cậu muốn ăn nên mua, lúc tính tiền mình cũng giật mình nhưng người ta đã cân rồi, không lẽ lại bỏ xuống, mất mặt lắm."

Hứa Ưu vừa nói vừa nhích tới, chu môi tỏ vẻ ngoan ngoãn:

"Mình sai rồi, lần sau không mua nữa."

"Lần sau cậu mà mua nữa là không có tiền tiêu vặt luôn!"

Tô Gia Hảo ngoài miệng trách móc Hứa Ưu tiêu xài hoang phí nhưng thực chất cô hiểu rất rõ, bình thường mua đôi tất cũng phải chọn chỗ nào bán mười đồng ba đôi, tiết kiệm từng đồng, vậy mà với cô ấy, chỉ cần là thứ mình muốn, dù chỉ là cái nhìn lướt qua, ngày hôm sau cũng phải xuất hiện trên bàn.

"Hì hì."

Hứa Ưu chỉ biết cười ngốc, nhìn Tô Gia Hảo ăn sầu riêng, trong lòng thầm nghĩ cần gì tiền tiêu vặt, có Tô Gia Hảo là đủ.

Hai người đang ăn trái cây, Hứa Ưu bắt đầu không kiềm chế được, định nhảy vào làm chuyện xấu, thì điện thoại Tô Gia Hảo reo lên.

"Sao lại là chị ấy?"

"Ai vậy?"

Tô Gia Hảo nghe điện thoại, giọng không còn lạnh lùng như lúc đi làm mà rất tự nhiên.

Hứa Ưu ôm eo Tô Gia Hảo, ghé tai vào điện thoại nghe ké.

"Gia Hảo, chị là Từ đây."

"Chào chị Từ."

Chị Từ là quản lý cũ của Tô Gia Hảo, nghỉ việc vì sinh con, nửa năm nay không biết có quay lại công ty không. Chắc không phải chứ, Tô Gia Hảo nghĩ đến gã sếp bỉ ổi bị mình tạt nước vào mặt, nếu chị Từ quay lại, e rằng phải làm việc dưới tay gã ta.

"Chị nghe đồng nghiệp cũ nói em nghỉ việc rồi?"

"À, phải."

Tô Gia Hảo hơi ngại, quay đầu nhìn thấy Hứa Ưu mặt căng thẳng, chắc cũng nhớ nguyên nhân Tô Gia Hảo nghỉ việc, dù không nói nhưng Hứa Ưu luôn để bụng.

Tô Gia Hảo nhõng nhẽo hôn lên má Hứa Ưu, thấy cô vẫn nghiêm túc, liền chọc vào chỗ nhột của cô.

"Đừng quậy mà." Hứa Ưu nắm tay Tô Gia Hảo, miệng thì thầm lẩm bẩm.

Tô Gia Hảo không thèm để ý, tay vẫn cứ chọc chọc, nhéo nhéo.

"Thực ra chị gọi là muốn hỏi em đã tìm được việc chưa? Nếu chưa, chị muốn mời em đến công ty của chị."

"Chị mở công ty rồi?"

Tô Gia Hảo ngạc nhiên, chị Từ trong ấn tượng của cô là người rất dịu dàng, không giống kiểu người có thể quyết đoán và quát tháo nhân viên.

"Ừ, chị muốn ra ngoài tự mình thử sức. Nếu em có hứng thú thì đến công ty chị. Tuy lương ban đầu có thể thấp hơn trước, nhưng sau này công ty phát triển hơn, em sẽ là đại công thần, chị tuyệt đối không bạc đãi em."

Tô Gia Hảo quay đầu, ánh mắt xoay chuyển:

"Được, em sẽ đi!"

Hứa Ưu nghe hết cuộc gọi, khi Tô Gia Hảo vừa dập máy, liền mặt mày ủ dột, một lúc sau mới lẩm bẩm:

"Mình nuôi cậu không được à? Sao phải đi làm, mệt lắm."

"Đi làm có gì mệt đâu?"

Tô Gia Hảo ngậm quả anh đào vào miệng, Hứa Ưu theo phản xạ đưa tay hứng hạt ra khỏi miệng cô.

"Rất mệt mà, còn gặp phải bọn biến thái thì sao, mình không yên tâm."

"Chị Từ là nữ mà, với lại đâu phải chỗ nào cũng có người xấu, mình đâu xui dữ vậy."

"Nhưng mà..."

"Quyết định rồi."

Tô Gia Hảo kéo tay Hứa Ưu về phía mình:

"Mình không muốn cậu quá mệt."

Nói xong không đợi Hứa Ưu phản ứng, liền hôn lên môi cô, chiêu mỹ nhân kế thật hiệu quả.

Trời xanh mây trắng, thời tiết đẹp.

Tô Gia Hảo nhanh chóng thích nghi với công việc mới, dù bận hơn trước nhưng không bị quấy rối bởi mấy gã sếp nam bỉ ổi, mà chị Từ lại tốt tính, tinh thần thoải mái, làm việc hiệu quả, cô không cảm thấy mệt mỏi.

Có điều không tốt là công ty của cô và Hứa Ưu ở quá xa, không như trước đây có thể đi làm cùng nhau, giờ mỗi người một hướng, không thể đón đưa nhau.

Hứa Ưu thương Tô Gia Hảo, không muốn cô phải đi tàu điện ngầm, liền đưa xe cho cô.

"Mình đi xe còn cậu đi bằng gì?"

"Không sao, công ty có hỗ trợ tiền xe, thi thoảng mình cũng đi nhờ xe đồng nghiệp."

Hứa Ưu đi chân trần từ phòng tắm ra, tóc còn ướt nhỏ nước, dường như không quan tâm đến những chuyện này. Tô Gia Hảo nhìn người ngốc nghếch chạy lung tung, lòng ngọt ngào, cô thích Hứa Ưu như thế, tự nhiên mà luôn thể hiện tình yêu.

Cuối tuần, Tô Gia Hảo định gọi điện cho Hứa Ưu, hỏi cô đang ở đâu, muốn rủ đi ăn lẩu.

Điện thoại vừa bắt máy, vừa nói alo, liền nghe thấy tiếng đồ rơi mạnh xuống đất, ngay sau đó điện thoại mất kết nối. Tô Gia Hảo vội gọi lại, nhưng chỉ nghe giọng nữ lạnh lùng, thông báo điện thoại đã tắt máy.

Tô Gia Hảo thấy tim đập thình thịch, đầu óc trống rỗng, không thở nổi. Mãi một lúc sau mới định thần, vội cầm điện thoại chạy ra ngoài, đụng phải chị Từ đang đi tới.

"Gia Hảo, em sao thế?"

Tô Gia Hảo mặt trắng bệch, trán lấm tấm mồ hôi còn tay thì lạnh ngắt.

"Có chuyện gì thế?"

Chị Từ cũng hoảng sợ, từ khi làm việc với Tô Gia Hảo chưa bao giờ thấy cô như vậy.

"Chị... chị Từ..."

Tô Gia Hảo run rẩy nói:

"Em muốn xin phép, người yêu em có thể gặp chuyện."

"Chuyện gì?"

Chị Từ kinh ngạc, rồi nhanh chóng gật đầu:

"Vậy em mau về nhà đi, cần chị đi cùng không?"

Chị Từ vừa nói xong, Tô Gia Hảo lắc đầu, đẩy chị ra, chạy vội ra ngoài.

Chị Từ nhìn theo bóng dáng Tô Gia Hảo, thầm cầu mong không có chuyện gì lớn xảy ra.

Tô Gia Hảo lái xe chạy vòng vòng trên đường tìm kiếm trong vô định, không ngừng gọi điện nhưng vẫn báo tắt máy. Chưa bao giờ cô cảm thấy tuyệt vọng như vậy, nếu Hứa Ưu có chuyện, cô cũng không muốn sống nữa.

Nếu không phải có một cuộc gọi từ số lạ, chắc cô đã không thể kiên trì được.

"Alo..."

Tô Gia Hảo nức nở, khóc đến run rẩy.

"Gia... Gia Hảo."

Giọng Hứa Ưu từ đầu dây bên kia, có phần mơ hồ, chớp mắt chưa liên lạc được đã khóc như vậy?

"Cậu sao thế..."

"Hứa Ưu!"

Tô Gia Hảo còn khóc, từ giọng nói cảm nhận được cô đang run rẩy.

"Cậu ở đâu?"

"Bệnh viện Tam Giáp."

Quẹo xe một cái, Tô Gia Hảo lao thẳng tới bệnh viện Tam Giáp.

"Tại sao không nghe điện thoại! Tại sao tắt máy! Cậu không biết mình tìm cậu khắp nơi! Chỉ chậm một chút mình cũng không muốn sống nữa!"

Tô Gia Hảo lao vào, mặt vẫn đẫm nước mắt, giọng nói nghẹn ngào, nước mắt tuy đã ngừng nhưng nỗi kinh hoàng chưa dứt. Cô giơ tay, thật sự muốn đánh Hứa Ưu nhưng thấy cánh tay cô khâu vết thương, liền khựng lại, nước mắt lại rơi như mưa, không thể kiểm soát.

"Không sao rồi, đừng khóc."

Hứa Ưu hiểu ra, chắc cô nghĩ mình gặp chuyện, mới hoảng sợ thế này.

"Đừng khóc, người ta cười kìa."

Lau nước mắt cho Tô Gia Hảo, nhìn cô y tá trẻ đang khâu vết thương, thản nhiên nói:

"Bạn gái tôi, nghĩ tôi gặp chuyện."

Y tá còn trẻ, thấy Hứa Ưu thản nhiên thừa nhận, mặt liền đỏ bừng, nhìn Tô Gia Hảo cảm thấy hai người rất xứng đôi.

Tô Gia Hảo dựa vào lòng Hứa Ưu, nghe vậy, liền đỏ mặt, lau nước mắt ngẩng đầu nhìn cánh tay Hứa Ưu.

Một vết rách khoảng ba bốn centimet, khâu mấy mũi, tuy đã được xử lý nhưng vẫn nhìn thấy rất rõ, lại thêm vết máu trên áo, Tô Gia Hảo chỉ cảm thấy chân run rẩy, như triệu chứng của người yếu tim, nhưng trước đây cô không bao giờ yếu tim.

"Về nhà nhớ không được dính nước, mấy hôm nữa tới thay băng."

Y tá dặn dò, dán lại băng gạc.

"Cảm ơn."

"Không có gì."

Suốt quá trình, Tô Gia Hảo đỡ Hứa Ưu ra khỏi bệnh viện, vẻ mặt căng thẳng như sắp có chiến tranh thế giới thứ ba, Hứa Ưu bên cạnh không dám nói câu nào, thậm chí thở cũng phải rón rén.

"Gia Hảo, mình không sao hết."

Hứa Ưu ngồi ở ghế phụ, cảm thấy cần phải xin lỗi trước.

"Xin lỗi đã làm cậu sợ, tại có cái xe điện tông vào tay mình, điện thoại bị rơi xuống đất hư mất, lại vừa đau vừa lo, muốn đuổi theo người gây tai nạn nhưng người ta chạy nhanh quá, mình đành đến bệnh viện. Mình mượn được điện thoại là gọi cho cậu ngay."

Tô Gia Hảo nắm vô lăng, cắn môi, dường như đang cố kìm nén điều gì, một lúc sau, nước mắt lại rơi.

"Gia Hảo... sao lại khóc, mình... mình... mình sai rồi."

Tô Gia Hảo thực sự sợ hãi, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ cô mất kiểm soát như vậy. Cô không muốn khóc nhưng không thể ngừng nước mắt.

Trời biết vừa rồi cô đã nghĩ rằng nếu Hứa Ưu thật sự gặp chuyện, Tô Gia Hảo tin rằng mình sẽ lao xe xuống sông, sợ rằng nếu muộn màng, dưới suối vàng không gặp được Hứa Ưu.

"Cái gì mà sai?"

Tô Gia Hảo nức nở lao vào lòng Hứa Ưu, thân thể không còn run nữa nhưng vẫn rơi nước mắt.

Hứa Ưu không dám nói thêm, sợ làm người yêu khóc nhiều hơn, quay đầu nhìn lại, thấy ánh mắt cười cười của Tô Gia Hảo, cảm thấy ngượng ngùng, cũng ngọt ngào hạnh phúc.

"Ngày mai, mình đưa cậu đi làm."

Hứa Ưu gật đầu, không dám phản đối.

Xe từ từ khởi động, Tô Gia Hảo lái rất chậm, đến ngã tư chuẩn bị rẽ trái, Hứa Ưu liền bảo dừng lại.

"Rẽ phải."

"Rẽ phải?"

"Đúng, mình có việc phải làm."

Tô Gia Hảo cau mày không vui:

"Đã thế này rồi còn làm gì, không thể xin phép nghỉ à?"

"Không phải việc của công ty, là việc của mình."

"Việc của cậu?"

Tô Gia Hảo xoay mắt, vẻ mặt cô như kiểu cậu thì có việc gì chứ.

"Thôi mà, cứ lái đi, đến nơi cậu sẽ biết."

Hứa Ưu thần thần bí bí.

Nếu là ngày thường, Tô Gia Hảo nhất định sẽ hỏi cho ra lẽ, nhưng hôm nay thấy cô bị thương, lại khâu mấy mũi, nên không giận nữa, nghe theo cô.

Chỉ là xe dừng lại, thấy hơi lạ, chẳng phải khu căn hộ mới mở bán dạo trước sao?

"Sao vậy, đứng đực ra đấy?"

Hứa Ưu đưa bàn tay còn lành lặn, nắm tay Tô Gia Hảo, kéo cô vào thang máy.

Thang máy dừng ở tầng 16.

"Cậu..."

Tô Gia Hảo có chút hiểu ra.

Hứa Ưu thấy người yêu còn chưa hiểu, liền cười tươi, móc từ túi ra chìa khóa sáng lấp lánh, hỏi:

"Cậu mở hay mình mở?"

Nói xong, Hứa Ưu quyết định tự mình mở, Tô Gia Hảo chỉ cần bước vào nhà.

"Căn hộ này là...?"

Tô Gia Hảo há hốc miệng, một căn hộ hai phòng ngủ được trang trí hoàn thiện hiện ra trước mắt.

Cửa sổ lớn rộng rãi, tường tivi màu xám, sofa trắng đen xen kẽ, cả căn nhà lấy tông màu xám trắng đen làm chủ đạo, tường phòng ngủ còn treo bức ảnh hai người ôm nhau, đây chẳng phải ngôi nhà trong mơ của cô sao?

"Là của cậu, sổ đỏ cũng mang tên cậu."

"Mình biết trông mình lúc này ngốc nghếch lắm, nhưng mình không hiểu sao lần nào cũng thế này, chờ đợi ngày hôm nay suốt hai tháng, chỉ muốn trang trí xong xuôi mới giao cho cậu, nhưng giờ lại hỏng mất rồi."

Hứa Ưu cúi đầu, vẻ mặt buồn bã, rồi lại ngẩng đầu lên.

"Nhưng cậu đừng chê, mình biết mình vụng về, nhưng căn hộ không có vấn đề gì đâu, mình kiểm tra kỹ rồi mới nhận, và..."

Hứa Ưu ngập ngừng, mặt đỏ lên, ghé sát vào Tô Gia Hảo, giọng dính dính:

"Thứ sáu tuần sau sinh nhật cậu, quà này cậu có hài lòng không?"

Hứa Ưu giả vờ ngốc nghếch, Tô Gia Hảo bị cô trêu đến nỗi bật khóc, nếu Hứa Ưu không bị thương, chắc cô đã nhảy lên cắn cô ấy một cái.

Nước mắt hạnh phúc, Hứa Ưu cũng đau lòng, cúi xuống nếm từng giọt.

"Đừng khóc, bà chủ của mình."

"Cậu hư quá, hôm nay cậu làm mình đau lòng cả ngày!"

Tô Gia Hảo nũng nịu, làm Hứa Ưu lo lắng, không nhịn được cúi xuống hôn cô.

"Hôm nay, ở lại đây nhé?"

Cuối cùng hai người không ở lại căn hộ mới, Hứa Ưu lo trang trí nội thất mà quên giường nệm chăn gối, thời tiết dù nóng không cần chăn, nhưng sao có thể ngủ trên sàn cứng?

Hứa Ưu ngượng ngùng và ngọt ngào nhìn thấy trong đôi mắt vui sướng của Tô Gia Hảo.

Được rồi, mình đúng là ngốc.

------

(rồi rồi, còn 3 chương nữa là xong. Giờ mình đi ngủ đây, sáng mai gặp lại)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro