13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nói nhanh, có chuyện gì?" Tính nhẫn nại của anh, đã bị người đàn ông hay diễn trò này làm tiêu tan hết rồi.

"Được lắm, đã nhiều năm vậy mà một chút cảm giác cũng không có. Thật không hiểu cha mẹ tớ sao lại xem cậu là con rể tốt, còn em gái khó ở của tớ nữa, vừa nhìn thấy cậu liền trở nên ngoan ngoãn không dám làm càn, ai, thật là làm người anh này khó hiểu!" Jackson mãnh liệt trừng mắt nhìn bạn tốt.

"Tớ nói rồi, không có cảm giác thì thôi đi, ngay cả kiên nhẫn cũng không có. Tháng sau là sinh nhật cha tớ, ông ấy đặc biệt dặn dò muốn mời cậu đến dự tiệc sinh nhật của ông, không cho phép kiếm cớ không đi." Jackson lần nữa nhận được ánh mắt cảnh cáo bạn tốt đưa tới.

"Chỉ vậy thôi?" Sẽ không đơn giản vậy chứ? Một bữa tiệc sinh nhật bình thường, có quan trọng đến mức phiền người bạn tốt này chạy tới nói với anh? Vẻ mặt Jinyoung không tin.

"Được rồi, tớ thừa nhận không chỉ tham gia bữa tiệc đơn giản vậyCha tớ muốn thừa dịp này thăm dò ý tứ của cậu, tác hợp đám cưới của cậu với em gái tớ." Jackson bị anh nhìn chằm chằm có chút sợ hãi, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là tự khai.

"Cậu không có nói cho cha cậu biết, tớ đã có bạn gái sao?" Nghe vậy lông mày Jinyoung khẽ chau lại, vẻ mặt nghiêm túc.

"Nói rồi, nhưng cha tớ không quan tâm, còn nói là, bây giờ người trẻ tuổi nào không quen một đống bạn gái, chỉ cần chưa kết hôn thì vẫn còn có cơ hội, mà nếu có lỡ kết hôn cũng có thể ly hôn, cậu nói đi, cha tớ nói một đống thứ, tớ làm sao phản bác đây?" Jackson chỉ cần nghĩ đến chuyện ngày hôm đó vẫn bực mình, anh tận tình khuyên bảo hơn nữa ngày, mà cha anh cũng không thèm nghe một tiếng!

"Được rồi, tớ biết rồi." Jinyoung trầm mặc một lát, mới lạnh nhạt mở miệng nói

"Cậu sẽ đi chứ?" Jackson không yên lòng nhìn anh.

"Yên tâm, tớ sẽ đi, bây giờ cậu về phòng làm việc của cậu được chưa?" Jinyoung không khách khí đuổi ông chủ của mình ra ngoài.

"Biết rồi, tớ đi ngay." Người này thật là, một chút tình cảm và thể diện cũng không chừa cho anh, người nào không biết còn tưởng cậu ta mới là ông chủ đó.

Jinyoung mời anh đi ra cửa, sau đó ở trước mặt anh, không chút khách khí đóng lại cửa phòng làm việc của mình, đem cái miệng đang mở lớn, vẻ mặt kinh ngạc của người nào đó ngăn ở ngoài cửa...

Buổi tối, Jinyoung về nhà đem yêu cầu của mình nói cho T/b, lập tức bị cô cự tuyệt.

"Không cần, em tại sao phải cùng anh đi tham gia bữa tiệc đó?" T/b chỉ cần nghĩ tới sẽ gặp những người có tiền, sau đó cùng bọn họ dùng những lời nói dối trá trò chuyện liền cảm thấy muốn ói.

"Anh là thông báo cho em, chứ không phải hỏi ý kiến em." Jinyoung thanh minh ý tứ trong lời nói của mình.

"Này, Park Jinyoung, anh không phân rõ phải trái! Em cũng có tự do, anh không thể ép buộc em." T/b bất mãn trừng mắt nhìn anh, căm giận nói.

"T/b, em là bạn gái của anh phải không?" Anh vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, giống như không có đem sự kháng nghị của cô để trong mắt.

"Chỉ là tạm thời." T/b cắn chặt răng nói với anh, vẻ mặt còn xuất hiện một tia hài lòng, cô muốn nhìn xem anh có thể làm gì?

"Vậy là em muốn anh đi tìm cha Kim, mẹ Kim thảo luận vấn đề tạm thời hay không tạm thời sao? Huống chi, chúng ta là một đôi "tạm thời" đã lên giường với nhau, em dám nói sao?" Jinyoung nâng lên nụ cười tà ác.

Uy hiếp, đây tuyệt đối là uy hiếp trắng trợn! T/b trừng to mắt, không dám tin nhìn anh, cô quen Jinyoung lâu như vậy, tại sao không biết được anh vậy mà uy hiếp cô? Hơn nữa còn lấy khuôn mặt tươi cười nói ra những lời đó, thật làm người ta bất ngờ mà!

Chẳng lẽ cô hiểu anh quá ít rồi, hay là Jinyoung lúc trước cô biết, căn bản không phải là bản chất thật sự của anh?

"Làm sao anh có thể như vậy?" T/b giận đến đỏ bừng mặt, người này thế nhưng lại đối với cô, quá ghê tởm!

"T/b, anh cũng cần bạn gái, em sẽ không vì chuyện này mà keo kiệt chứ? Vậy là em sợ tham gia bữa tiệc sao?" Jinyoung lơ là bộ dáng tức giận của cô, nói thẳng.

"Ai nói em sợ, không phải chỉ là một bữa tiệc thôi sao, có gì phải sợ? Em Kim T/b đã sợ cái gì chưa? Đi thì đi." Cái mà t/b không chịu được nhất chính là kích thích.

Trong đôi mắt cách tròng kính của Jinyoung lộ ra tia sáng hài lòng, cho nên anh mới nói, người thiếu đầu óc là người dễ dàng đối phó nhất, bởi vì căn bản không cần hao phí trí đầu óc để thực hiện, cô bé trước mặt chính là ví dụ tốt nhất, đối với cô, Jinyoung anh chỉ cần dùng một chút thủ đoạn nho nhỏ là được rồi.

Chỉ là, chuyện này đương nhiên không thể để cho cô phát hiện được, nếu không với tính tình của cô nhất định sẽ đem anh ăn tươi nuốt sống, ha ha...

Cứ như vậy, T/b ngoan ngoãn đồng ý đảm đương vai trò bạn gái Jinyoung, đi tham gia bữa tiệc tháng sau tổ chức, hơn nữa cái gì cũng không biết, vai nam chính còn mang theo cô, cái người được gọi là bạn gái đi cùng, thật là quá ngoạn mục mà.

Một tháng sau, trong khu nhà cao cấp của Vệ gia mọi thứ đều thay đổi, toàn bộ đại sảnh được chiếu sáng bằng ánh đèn sáng chói cùng với tiếng nhạc du dương, khắp nơi đều là tuấn nam mĩ nữ trang phục hoa lệ.

T/b kéo Jinyoung dưới sự hướng dẫn của người giúp việc đi vào, từ từ đi vào nơi này đối với t/b mà nói giống như đi vào kỉ nguyên thế giới, cô cảm thấy có chút khẩn trương, không tự chủ nắm chặt cánh tay anh.

"Không cần lo lắng, có anh ở đây." Giống như là biết sự lo lắng và khẩn trương của cô, Jinyoung nghiêng đầu nhìn cô, nhẹ nhàng ở trên tay cô vỗ vỗ, âm thanh dịu dàng khác thường.

Một câu nói ngắn ngủi, giống như thuốc an thần, khiến t/b bớt lo lắng, tâm cũng bình tĩnh lại, khẽ ngẩng đầu đón ánh mắt anh, đối với anh cười yếu ớt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro