CHƯƠNG 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


          Kazemaru trở về nhà đã hơn tám giờ tối, bố mẹ cậu ở phòng khách nhìn thấy cậu về liền vội vàng đứng dậy, mẹ tới hâm nóng đồ ăn cho cậu, còn bố thì bưng bát đĩa lên. Khi Kazemaru thấy TV được chuyển sang kênh tin tức tài chính mà bố mẹ cậu chưa bao giờ xem, cậu biết rằng bố mẹ cậu đã bồn chồn chờ đợi anh về nhà.

  Ngày nay, với sự tiến bộ của y học, Omega có thể được tiêm thuốc ức chế để ức chế hoạt động của các tuyến thể trên cổ, nhờ đó Omega chưa bị đánh dấu cũng sẽ không động dục. Thuốc có tác dụng tới 5 năm, không có tác dụng phụ, vì vậy rất nhiều Omega đã tiêm phòng đều đạt cấp độ B. Tuy nhiên, những loại thuốc tốt nhất và công nghệ y tế tiên tiến nhất đôi khi không thể đi ngược lại bản chất con người, chất ức chế này vẫn có một sơ hở, đó là nó không thể chống lại pheromone do Alpha cố tình phát ra. Mặc dù có quy định pháp luật rõ ràng về việc Alpha cố tình phát ra pheromone để cản trở việc Omega động dục là vi phạm pháp luật và có thể bị phạt tù, nhưng thỉnh thoảng vẫn có tin tức về sự bất hạnh của Omega trong xã hội. Bây giờ Kazemaru đang thực tập tại một cơ sở thể thao toàn Alpha, việc bố mẹ cậu lo sợ cho con trai mình là điều không phải vô lý. Kazemaru đương nhiên biết điều đó nên đã chủ động kể cho bố mẹ nghe về ngày đầu tiên thực tập, đặc biệt nói rằng huấn luyện viên và đội trưởng đã chăm sóc cậu rất tốt.

  Tuy nhiên, những bậc phụ huynh bướng bỉnh sẽ không yên tâm trước những lời giải thích của con cái, Kazemaru cúi đầu ăn trong khi lén nhìn ánh mắt của bố mẹ, chắc cậu cũng đoán được bố mẹ mình sẽ nói gì tiếp theo. Quả nhiên, mẹ cậu là người lên tiếng trước: "Ichirouta, con không muốn thực tập vào chủ nhật phải không? Bạn học cũ của mẹ muốn đến thị trấn Inazuma thăm chúng ta..."

  Kazemaru bĩu môi, không khỏi ngắt lời mẹ: "'Bạn học cũ' này của mẹ nhất định phải có một cậu con trai Alpha đẹp trai, công việc ổn định, tính cách tốt, lại còn chưa kết hôn phải không?"

 Bố mẹ Kazemaru nhìn nhau, Kazamaru không nhịn được đặt đũa xuống: "Mẹ, con còn chưa tốt nghiệp, tốt nghiệp xong con cũng phải đi làm, không có thời gian và tâm trí để yêu đương đâu, mẹ đừng sắp xếp hẹn hò xem mắt nữa. Mấy năm nay, 'bạn học cũ', 'hàng xóm cũ' và 'đồng nghiệp cũ' thay nhau đến thăm nhà chúng ta là đủ rồi."

  "Nào, không phải mẹ con không cho con đi làm, con lấy chồng rồi cũng vẫn có thể tiếp tục đi làm mà. Nhưng mà, nếu con yêu đương hoặc kết hôn, chí ít bố mẹ sẽ không cần quá lo lắng cho con nữa." Bố của Kazemaru liên tục khuyên nhủ.

  Kazemaru lẩm bẩm trách móc: "Bố lo lắng cái gì? Con đã tiêm thuốc ức chế rồi."

  "Thuốc ức chế này chữa được triệu chứng chứ không chữa được nguyên nhân gốc rễ. Lỡ gặp kẻ xấu thì sao?" Mẹ Kazemaru vì điều này mà lo lắng cho con trai nhiều năm nay, lúc học cao trung xác định được giới tính thứ hai này, đại đa số các học sinh học về thể thao hầu hết là Alpha; Thế mà cậu không chọn những môn học về hành chính hay quản lý mà lại tham gia vào các hoạt động tiền tuyến; cho đợt thực tập cuối cùng của mình trước khi tốt nghiệp, cậu đã chọn một cơ sở thể thao bóng đá có số lượng người tham gia là Alpha nhiều nhất! Được rồi, bỏ đi, Kazemaru thích quản lý thể thao, bố mẹ cậu tôn trọng sự lựa chọn của cậu, nhưng điều khủng khiếp nhất là Kazemaru luôn từ chối yêu đương, cũng không chịu đi xem mắt, là một con cừu nhỏ nhảy nhót trong bầy sói, có khác biệt gì đâu?

  Kazemaru không thể chịu đựng được sự liên tục oanh tạc của bố mẹ, vội vàng ăn xong đi tắm rồi đi ngủ, bố mẹ cậu thật sự không tìm được cách đối phó với con trai họ.

  Khi Kazemaru trở về phòng, đầu tiên cậu nhặt quả bóng đá đặt ở kệ trên cùng của tủ sách lên và đá vài lần, rê bóng và đánh đầu, chuyển động của cậu như nước chảy, uyển chuyển và ổn định. Được một lúc, Kazemaru bình tĩnh đá quả bóng, đặt nó về vị trí cũ. Ngoài ra còn có các huy chương, cúp với nhiều kích cỡ khác nhau được đặt bên cạnh quả bóng, đó là những giải thưởng cậu giành được khi tham gia các trận đấu bóng đá khi còn là thiếu niên.

 Cậu từng là cầu thủ bóng đá trẻ, đồng thời cũng từng tham gia đội bóng đá trẻ trực thuộc một đội chuyên nghiệp, cậu đã rất vui vẻ và dự định sẽ tiếp tục tham gia đội bóng khi trưởng thành. Mười tám tuổi, hơn mười năm mộng tưởng của cậu đã tan vỡ chỉ trong một đêm, sau khi trưởng thành, Alpha cùng Omega về thể chất chênh lệch sẽ càng ngày càng lớn, không có đội bóng nào có thể chứa được một cầu thủ Omega. Trên thực tế, những ví dụ như Kazemaru là phổ biến, dù một cầu thủ trẻ có giá trị đến đâu, một khi trưởng thành giới tính của họ là Omega thì sự nghiệp bóng đá của họ cũng sẽ kết thúc ở đó. Nhưng Kazemaru không chịu chấp nhận số phận, cậu không còn có thể tận hưởng cơn gió mạnh khi chạy trên sân nữa, vậy thì cậu có thể trở thành lực lượng đằng sau đội bóng. Vì vậy, cậu đã học tập chăm chỉ vào nửa cuối cấp ba và đỗ ngành học quản lý thể thao ngay cả Alpha cũng mơ ước.

  Mặc dù đại học là một nền giáo dục dành cho người lớn, nhưng xét cho cùng thì đây vẫn là môi trường trong khuôn viên trường và việc theo đuổi học tập được đặt lên hàng đầu. Vì vậy, Kazemaru không bị đối xử bất công trong quá trình học và các giáo sư cũng như bạn học của cậu đều sẵn sàng giúp đỡ cậu. Nhưng ngày đầu tiên đi thực tập ở bên ngoài, cậu đã cảm thấy được sự phân biệt đối xử và coi thường trắng trợn, bây giờ cũng không quá vui vẻ, chờ khi thực sự tốt nghiệp và đi xin việc, cậu chắc chắn sẽ bị phân biệt đối xử hơn gấp trăm lần bây giờ, lúc đó cậu sẽ không thất vọng hơn nữa sao? Vì vậy, Kazemaru nhanh chóng bình tĩnh lại, ngồi xuống trước máy tính để tiếp tục làm bài tập.

  "Anh ơi, anh ơi!" Yuuka đang nói chuyện điện thoại với một người bạn, một bên lại gõ cửa phòng tắm giục anh trai: "Anh ơi, sáng mai em có cuộc họp, phải đi ngủ sớm. Anh nhanh ra ngoài nhé. "

  Yuuka gõcửa một lúc lâu, Gouenji mới đi ra, hơi nước nóng như mong đợi lại không tỏa ra từ phòng tắm, Yuuka hỏi: "Anh không tắm sao? Làm gì mà không mở nước nóng thế ạ?"

  "Em không muốn dùng phòng tắm sao? Đi nhanh đi." Lần này đến lượt Gouenji thúc giục em gái mình đi vào.

  Sau khi Yuuka vào phòng tắm, cô tiếp tục trò chuyện với bạn bè, bạn bè ở đầu dây bên kia đều nghe được cuộc trò chuyện giữa hai anh em, cô bé cấp ba vốn đã có nhiều ý nghĩ xấu, cô cười nham hiểm nói với Yuuka: "Sao cậu lại thúc giục anh trai mình làm gì? Là sinh lý bình thường của đàn ông đó, nhà có một cô con gái nhỏ, mà lại trốn ở phòng tắm mà không có tắm, cậu nói xem anh ấy đang làm gì? chẳng lẽ đang cầu nguyện à? Cậu thật là không thức thời!"

  "Nếu cậu còn tiếp tục nói nhảm, tin hay không tôi sẽ báo thù cậu, đuổi cậu đi đấy!" Yuuka cười nói.

  "Chủ tịch hội sinh viên xinh đẹp và vĩ đại của chúng ta, tôi cầu xin nàng hãy "giơ cao đánh khẽ", tôi không dám nữa!"

  Tất nhiên, Gouenji không biết rằng em gái thân yêu của mình đã có một cuộc trò chuyện hạn chế như vậy với bạn mình, nhưng chân tướng thật sự mười không rời chín với sự nghi ngờ của bạn Yuuka. Gouenji nằm trên giường ngẫm nghĩ, chợt cảm thấy mình thấp kém không thể tưởng tượng được.

 Gouenji trằn trọc một hồi, cuối cùng cũng ngồi dậy nhặt dụng cụ tập bóng đá đặt trong góc phòng, sợ làm phiền hàng xóm tầng dưới nên chỉ dám rê bóng qua lại.

  "Sao cậu không qua đây chơi?"

  Giọng nói chôn sâu trong ký ức dường như vang lên trong căn phòng yên tĩnh, lúc Gouenji tỉnh lại, quả bóng đã tuột khỏi chân anh, nảy lên nảy xuống mấy lần rồi lăn sang một bên.

  Lúc này, em gái ngoài cửa nhẹ nhàng gõ cửa: "Anh, anh còn thức không? Đừng đá bóng nữa. Lát hàng xóm sẽ phàn nàn đấy."

  "Được rồi, anh sẽ đi ngủ, em cũng đi ngủ đi." Gouenji vội vàng tắt đèn lên giường, cả đêm không có chuyện gì xảy ra.

  Sáng sớm hôm sau, Gouenji quay lại tập luyện cùng đội với hai quầng thâm dưới mắt, các thành viên khác tập trung lúc 8h30, với tư cách là đội trưởng, anh đến sớm hơn các thành viên khác một tiếng để chuẩn bị. Anh bước tới sân vận động thể thao bên ngoài của Kidokawa Seishuu, vẫn chưa đến bảy giờ rưỡi, trên đường cũng không có người, vì vậy cảnh tượng Kazemaru và một người dì trung niên ở ngoài phòng tập thể dục ở nơi công cộng đặc biệt dễ thấy.

  "Mẹ! Con không phải là học sinh mẫu giáo, sao mẹ lại lén lút theo con đi làm?" Kazemaru thực sự rất tức giận với mẹ, nhưng lại không dám mắng bà, chỉ có thể giậm chân cáu kỉnh. Cậu chưa bao giờ biết rằng mẹ cậu thực sự là một thám tử, đã theo cậu suốt chặng đường đến sân vận động.

  "Nào! Cũng chỉ muốn xem con đến nơi chưa, mẹ không thể tham quan à?" Mẹ của Kazemaru biết mình sai, nhưng bà thà bị con trai phàn nàn, bà cũng muốn xem môi trường thực tập của cậu ấy có an toàn hay không.

  "Hôm khác con sẽ dẫn mẹ đi tham quan..." Kazemaru hôm qua đã ồn ào rồi, nếu đám Alpha coi thường cậu mà nhìn thấy cậu đưa mẹ đi làm chắc chắn sẽ bị cười nhạo.

  Gouenji cách đó không xa, chỉ dựa vào hình tượng là có thể đoán được đại khái chuyện gì đã xảy ra. Trong nhà anh còn có một em gái, nếu sau này xác định giới tính của em gái cô ấy là Omega, anh nhất định sẽ noi gương mẹ Kazemaru theo sát Yuuka, xấu hổ thì sẽ xấu hổ, làm sao quan trọng bằng người thân chứ?

  Để ngăn họ gây ra mâu thuẫn gia đình, Gouenji quyết định can thiệp, đầu tiên anh lùi lại vài bước, giả vờ như vừa đến và chào Kazemaru từ xa. Khi Kazemaru nghe thấy giọng nói của Gouenji, mặt cậu đột nhiên đỏ bừng như gan heo, cậu cảm thấy mình nên đào một cái hố và vùi đầu vào đó. Gouenji tiếp tục chào hỏi như không có chuyện gì xảy ra, tự giới thiệu mình với mẹ Kazemaru, rồi cuối cùng nói: "Dì chắc hẳn muốn mua sashimi cá ở chợ cá gần đây ạ! Sashimi ở đây rất nổi tiếng, nhiều quý cô cũng dậy sớm để tới đây mua cá."

  Mẹ của Kazemaru thấy con trai mình không vui và Gouenji lại "hiểu lầm" bà nên làm theo lời anh và trả lời: "Ừ, vâng, dù sao thì Ichirouta cũng đang thực tập ở đây nên tôi ghé qua gặp đội của thằng bé."

  "Vì dì đã tiện đường tới, nếu dì không ngại, chi bằng chúng ta đi tham quan một vòng?" Gouenji trực tiếp mở cửa kính và mời mẹ Kazemaru vào. Anh dẫn bà đến văn phòng của sân vận động rồi giới thiệu vài lời, quả nhiên mẹ của Kazemaru rất hài lòng, cuối cùng, Gouenji đích thân tiễn bà ấy ra ngoài và nói: "Dì, lần này là phá lệ! Trong đội có rất nhiều bí mật huấn luyện, người ngoài không được phép vào đâu ạ. Nếu giám đốc biết dì đã ở đây, ông ấy sẽ đổ lỗi cho Kazemaru. Họ có thể nộp đơn khiếu nại cậu ấy lên trường đại học, nên dì hãy nhớ đừng nói cho ai biết."

  Những lời này có thật và giả xen lẫn, khiến mẹ Kazemaru sợ hãi thầm gọi mình là người may mắn, bà gật đầu liên tục và đồng ý: "Thì ra là như vậy! Tôi sẽ không đến đây nữa." Mẹ Kazemaru nói lời tạm biệt, đi được vài bước rồi đột nhiên quay lại: "Xin đội trưởng hãy chăm sóc Kazemaru nhà chúng tôi."

  Gouenji mỉm cười và gật đầu.

  Kazemaru ủ rũ đi theo họ suốt buổi, Gouenji đưa cậu trở lại văn phòng và pha cho cậu một ly trà sữa, sau khi uống xong, thấy cậu bình tĩnh lại, anh nói: "Đừng lo lắng, dì chỉ là quan tâm đến cậu thôi."

  "Tôi biết." Kazemaru nắm chặt ly trà: "Tôi biết bà ấy lo lắng tôi có chuyện gì đó, nhưng phản ứng của bà ấy lại khiến tôi càng phản kháng hơn."

 Gouenji nói: "Vừa rồi tôi đã nói với dì rồi, nếu dì còn muốn đi theo cậu thì hãy nói với dì rằng hiệu trưởng khi biết được nhất định sẽ khiếu nại với trường đại học, nói linh tinh sẽ khiến cậu không thể tốt nghiệp đúng hạn, mẹ cậu đương nhiên sẽ không đến đây một lần nữa."

  "Cảm ơn anh, đã gây rắc rối cho anh rồi." Kazemaru nói.

  Gouenji thấy lỗ tai hơi đỏ lên, tim chợt đập thình thịch, trong khi vẫn bình tĩnh, anh nhanh chóng đứng dậy đổi chủ đề: "Cậu đói không? Tôi biết huấn luyện viên Nikaido lén lút cất giấu bánh quy và bánh ngọt." Sau đó Gouenji trực tiếp tìm thấy một chiếc bánh quy và bánh kem vị chocolate ở ngăn kéo thấp nhất trên bàn làm việc của Nikaido.

  Kazemaru vẫn dùng sức siết chặt chiếc cốc: "Cái này... Huấn luyện viên Nikaido không phải bảy giờ rưỡi sẽ tới sao? Đã hơn tám giờ rồi, anh có muốn gọi điện hỏi không?"

  Lúc này Gouenji cũng không có trầm tư như Kazemaru, anh ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường trong phòng làm việc, quả thực đã là tám giờ mười, huấn luyện viên Nikaido rất chú ý tuân thủ nội quy, thời điểm tập trung cũng rất tính toán, sẽ yêu cầu các cầu thủ đến đúng từng giây từng phút, sao hôm nay thầy ấy lại đến muộn?

  Lời còn chưa dứt, Nikaido đã từ bên ngoài lao vào, sắc mặt xanh đen, Gouenji và Kazemaru đều giật mình, nhìn thấy Nikaido vứt một lá thư lên bàn, tức giận hét lên: "Đội Teikoku cho rằng Kidokawa Seishuu chúng ta chết rồi phải không? Họ thậm chí còn đưa ra lời thách thức với chúng ta!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#goukaze