CHƯƠNG 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


(Câu chuyện dưới đây hơi khác so với cốt truyện của phần GO)

Fudou và Midorikawa vội vàng đưa Kazemaru về nhà, vừa về đến nhà, Kazumaru đã ném mình lên giường, thấy vẻ mặt anh cuối cùng cũng bình tĩnh lại, Fudou thở phào nhẹ nhõm.

Kazemaru vừa về đến nhà thì có cuộc gọi từ Kidou, Fudou nhờ Midorikawa trông chừng Kazemaru trong khi cậu xuống tầng dưới nghe điện thoại. Khi cuộc gọi được trả lời, Kidou hỏi thẳng mà không hỏi: "Tại sao anh lại ép Feng Wan đưa ra khỏi bệnh viện?"

"Nếu tôi không đưa cậu ấy ra khỏi bệnh viện, Kazemaru sẽ sợ chết khiếp! Nhóm người nhẫn tâm các cậu cho rằng đưa cậu ấy đến bệnh viện và tìm bác sĩ hoặc y tá nào đó chăm sóc là cách chữa trị tốt nhất sao ? Kazemaru đã bị nhốt trong sáu ngày, lại bị cắt tóc, tát vào mặt và còn bị bỏ đói, cậu ấy nói không sao cả thì mấy cậu thực sự nghĩ rằng cậu ấy không có chuyện gì sao?" Fudou chửi ầm lên, như vì cảm thấy mình quá lời mà ném giọng xuống và giải thích: "Cậu có còn nhớ Atsuya ngày xưa không? ?"

Sau khi cha mẹ và em trai của Fubuki chết trong trận tuyết lở, cậu ấy sẽ hoảng sợ khi nghe thấy một tiếng động lớn giống như tuyết lở, sau đó nút thắt trong trái tim cậu ấy được cởi bỏ, từ từ bước ra khỏi bóng tối. Kidou chợt nhận ra rằng sau vụ bắt cóc, Kazumaru cũng giống như Fubuki hồi đó, một sự xáo trộn nhỏ nhất cũng mang đến những ký ức khó chịu và khiến cậu mất kiểm soát. Trong bệnh viện, bác sĩ và y tá đang tuần tra bên ngoài, không cho phép bệnh nhân rời khỏi phòng khi chưa được phép, đồng thời theo dõi tình trạng của bệnh nhân từng phút, bầu không khí này quả thực có chút giống như bị giam cầm, bảo sao Kazemaru sợ hãi.

Bên kia điện thoại, Kidou im lặng, Fudou thở dài: "Trận chung kết Holy Road sẽ diễn ra trong vòng chưa đầy năm ngày nữa. Cậu và đội trưởng trước tiên cứ chú tâm vào Raimon cho tốt, việc canh chừng Kazemaru giao cho tôi. Tôi đoán là sẽ không có ai muốn đưa cậu ấy đi khám bác sĩ tâm thần đâu."

"Tôi hiểu, vất vả cho cậu rồi ..." Kidou nói.

"Bớt nói mấy câu buồn nôn, tôi không thích điều này." Có lẽ chỉ khi không có Kidou ở bên, Fudou mới bắt đầu biểu lộ cảm xúc của chính mình, bên tai bắt đầu ửng đỏ: "Tôi đi xem Kazemaru, tắt máy đây."

Quay lại nhà Kazemaru, anh thấy Midorikawa đang bận rộn dọn dẹp, còn Kazemaru đang nằm trên giường, quấn chăn bông, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, mi mắt rũ xuống nhưng lại không ngủ, cố gắng miễn cưỡng mở to mắt, Fudou nói: "Kazemaru, đây là nhà của cậu mà, không phải sợ điều gì hết." Kazemaru im lặng gật đầu đồng ý, Fudou tự động rời đi, giúp đỡ dọn dẹp, lát sau quay lại nhìn Kazemaru, cậu đã ngủ thiếp đi rồi.

Fudou xua tay bảo Midorikawa rời đi trước, Midorikawa vô tình nhìn vào bức ảnh Kazemaru và Gouenji trên bàn đầu giường, lại tức giận, nhỏ giọng nói: "Nếu đánh người mà không phạm pháp, tôi thề sớm đã đem Gouenji đánh cho thành kẻ tàn phế rồi!"

Fudou trợn mắt: "Sao cậu không đi sớm hơn đi? Bây giờ cậu đánh hắn cho thành tàn phế, xem Endou và Kidou có đánh cậu thành tàn như vậy hay không."

Trận chung kết của giải đấu Holy Road sắp diễn ra, Haruna đã dùng hết ưu ái của chính mình lại trường trung học Raimon, cúi đầu xin lỗi rất nhiều lần mới được sự đông ý của các giáo viên, dùng học bù, thêm bài tập đổi lấy sự có mặt của tất cả thành viên đội bóng Raimon để bỏ những tiết học bình thường đi luyện tập cho trận chung kết. Mọi người đúng mười giờ tập trung trên sân, tràn đầy niềm vui và sẵn sàng tập luyện chăm chỉ, không ngờ lại đón tiếp một vị khách mặc áo đỏ ngoài Endou, Kidou và Otonashi.

"Huấn luyện viên Endou, cái này... cái này..." Tân đội trưởng Tenma lấy hết can đảm hỏi Endou một câu, nhưng lại bị người trước mặt làm chấn động, không hỏi được cái gì.

Tất cả mọi cầu thủ đều trợn mắt nhìn vị khách quen thuộc mà xa lạ này, Hayami bi quan nhất ôm đầu hét lên: "Ôi, ôi, trước trận chung kết, Thánh đế đại nhân đã đến Raimon để giải quyết, chúng ta có phải chết chắc rồi không?"

"Đừng nói nhảm, Hayami." Kirino nhanh chóng bảo cậu ngưng lại, cậu cũng vô cùng bối rối, tại sao Ishido Shuuji lại đột nhiên đến Raimon?

Thấy các thành viên trong đội đang thì thầm với nhau, Endou lớn tiếng tuyên bố: "Mọi người, ngài Ishido đến đây không phải để giải quyết Raimon mà là để giúp chúng ta. Từ hôm nay cho đến trận chung kết, anh ấy sẽ ở lại Raimon để huấn luyện các tiền đạo. Tenma, Tsurugi, các cậu cùng ngài Ishido ra ngoài nhé."

"Đợi đã!" Kirino hét lên: "Tenma... Không, đội trưởng còn đang cùng các thành viên trong đội luyện tập. Làm sao có thể để đội trưởng không ở lại cùng đội được?"

"Đúng vậy, chưa kể..." Shinsuke ngẩng đầu nhìn thấy Ishido Shuuji sắc mặt nghiêm túc, cậu nhanh chóng nuốt xuống câu cuối cùng, không dám nói lại.

Otonashi nhìn Endou và Kidou với vẻ bất mãn, và nghĩ thầm: "Hai anh thật sự là! Em đã nói với anh trước đó rằng phương pháp này sẽ không hiệu quả hay sao, đã không có thời gian lại còn đúng lúc quan trọng thế này sắp xếp Gouenji - san tham gia huấn luyện. Anh nghĩ bọn trẻ sẽ tin tưởng anh ấy sao?"

Endou và Kidou không nói một lời, họ đồng thời nhìn Ishido Shuuji, chỉ để nghe Ishido Shuuji nói: "Cái gọi là hợp tác ăn ý chỉ dựa trên hai từ: 'tin tưởng'. Chỉ cần cậu sẵn sàng tin tưởng, cho dù Matsukaze Tenma có ở đó hay không, sự hiểu lầm của cậu sẽ không biến mất chỉ vì một chuyện tầm thường. "

Câu này là một câu hai ý nghĩa, nói rất hay, các cầu thủ đều nhìn nhau không biết nên phản ứng thế nào.

Ishido Shuuji trực tiếp ra lệnh cho Tsurugi và Tenma đi theo, Tenma vẫn còn có chút do dự, nhưng Tsurugi đã thu dọn hành lý, cậu đành phải nhanh chóng đuổi theo.

Endou vỗ tay thu hút sự chú ý của mọi người: "Được rồi! Chúng ta không có nhiều thời gian, chúng ta bắt đầu luyện tập thôi."

Tại sao không tiết lộ danh tính của "Gouenji Shuuya" mà vẫn duy trì danh tính giả của "Ishido Shuuji" ? Đây là mong muốn của riêng anh ấy. Tham gia huấn luyện của Raimon vào thời điểm này, anh đã mạo hiểm không được bọn trẻ tin tưởng, nếu bọn trẻ bây giờ biết được danh tính thực sự của anh, chúng có thể thực sự mất hết niềm tin vào thế giới bóng đá lộn xộn này.

Hơn nữa, mục tiêu của anh đã vượt qua mức hoàn thành, anh huấn luyện Tsurugi với hy vọng Raimon vẫn còn đủ sức mạnh để chiến đấu chống lại Seidouzan ngay cả khi Shindou Takuto vắng mặt trong trận chung kết.

Anh từ bỏ danh tính, từ bỏ cả người yêu của mình, chính là muốn đè bẹp hoàn toàn tham vọng man rợ của Senguuji Daigo và Fifth Sector, anh sẽ không để thứ bóng đá quan trọng nhất đối với mình lại trở thành công cụ để những kẻ hèn hạ kiếm được lợi nhuận khổng lồ như vậy được, và anh càng không thể buông tha tên tội phạm đã làm tổn thương người yêu và đe dọa anh.

Lúc đó điện thoại reo, là tin nhắn của Fudou. Cậu ta bí mật quay lén lúc Kazemaru đang ngủ và gửi cho Ishido Shuuji, viết: "Cậu ấy đã khỏe hơn rất nhiều sau khi trở về nhà. Cậu ấy đã ngủ hơn ba tiếng, chỉ thức dậy một lần vào giữa đêm."

Nhìn thấy Tsurugi và Tenma đang tranh giành bóng, Ishido Shuuji vội vàng soạn tin nhắn: "Cái bánh kem phô mai kia không để được lâu, nhớ đưa cho cậu ấy nhé."

Fudou trả lời: "Biết rồi biết rồi, tôi sẽ không lãng phí xăng và thời gian của anh đâu, không ăn cơm cũng phải ăn bánh."

Ishido Shuuji cất điện thoại và bước vào sân vận động để chỉ dẫn cho Tsurugi và Tenma.

Fudou đầu bên kia điện thoại buồn bực một cách khác thường, một bên vừa đảo đều trứng gà, một bên oán trách: "Tên ngốc Kidou này! Nhìn xem bạn trai nhà người ta làm việc vất vả thế nào vẫn lái xe cả đêm sang quận bên cạnh chỉ vì Kazemaru thích ăn cái bánh kem cheese đó! Ngu ngốc, ngu ngốc ngu ngốc..." Fudou dường như đã quên mất việc mình đã chia tay với Kidou, cậu ấy cũng quên luôn rằng mình chưa bao giờ đề cập với Kidou về việc cậu thích ăn gì, trong lòng đem Kidou mắng hơn vạn lần.

Có lẽ tâm trạng của cậu đã ảnh hưởng đến bầu không khí, hoặc do âm thanh Fudou nấu ăn quá ồn ào khiến Kazemaru tỉnh giấc. Fudou giục cậu đi rửa mặt trong khi bản thân thì sắp xếp đồ ăn. Kazemaru dụi dụi mắt ngồi xuống, trước mặt cậu đặt một hộp bánh phô mai nhỏ, cậu hỏi: "Ai mua vậy?"

"Tôi mua đó. Sau bữa tối chúng ta ăn tráng miệng nhé." Fudou nói dối mà không đỏ mặt hay nói vấp.

Kazemaru buồn bực nói: "Tôi sẽ không ăn nó đâu. Nói với anh ấy rằng tôi đã nhận nó rồi, để cậu tránh khỏi khó xử."

Fudou nhất thời đông cứng, trong lòng thầm nghĩ, tâm tình Kazemaru không phải không tốt sao? Làm sao cậu ấy biết ngay rằng Ishido Shuuji đã mua nó?

Kazemaru nói không có gì, bưng bát cơm lên và bắt đầu ăn.

Fudou không sợ xấu hổ, nói thẳng: "Tôi biết, tên cặn bã này không đáng nhận được sự giúp đỡ, nhưng hắn thực sự đối xử tốt với cậu, cậu không nghĩ tới sao?" Cậu nhìn bức ảnh chụp chung của họ trên tủ, không phải Kazemaru một mực chờ đợi Gouenji sao? Bây giờ mãi mới chờ được đến lúc này, tại sao lại từ chối như những người ở cách xa hàng ngàn dặm?

Kazemaru đột nhiên nhớ lại, ngày hôm qua khi Ishido Shuuji ôm cậu, cậu đã nghe thấy giọng nói trầm ổn mà cậu tưởng rằng cả đời này sẽ không bao giờ được nghe nữa, nhưng... mái tóc dài đã che đi biểu cảm của Kazemaru. Dù Fudou có thể thông minh đến đâu cũng không thể đoán suy nghĩ của cậu.

Kazemaru lập tức thay đổi giọng, nói: "Không phải cậu cũng không nghĩ đến Kidou sao?"

"Điều này giống nhau sao? Gia đình cậu ấy..." Fudou kịp thời im lặng, sợ mình đã nói ra điều không nên nói.

Kazemaru đã nghe được cái gì, nhưng cũng không nói ra, chỉ nói: "Ăn đi, đừng nói nữa."

Cơm mà Fudou nấu thật sự rất ngon, nhưng đáng tiếc Kazemaru ăn mấy miếng đã no rồi lại nằm xuống giường. Sau khi Fudou dọn bàn xong, cậu ấy hỏi lại lần cuối: "Cậu thật sự không muốn ăn à?" Kazemaru dùng chăn che đầu lại: "Không." Fudou tuy bất lực nhưng cậu sợ làm Kazemaru tức giận, cho nên cậu chỉ có thể ném chiếc bánh vào thùng rác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#goukaze