CHƯƠNG 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Chương này rất tàn nhẫn, cấp độ mẹ kế)

(Nó buộc tôi phải sử dụng văn bản ảnh để gửi đi...)

Theo tiến độ luyện tập, Tenma và Tsurugi sẽ quay lại Raimon để tập luyện nhóm với các thành viên khác vào chiều nay, bởi vì vậy nên Ishido Shuuji cho họ ăn trưa sớm. Tsurugi và Tenma ăn bento ngay tại đó, trong khi Ishido Shuuji đơn độc ngồi một góc. Ở đó, anh ấy chán nản vì vừa rồi không thể bắt kịp Kazemaru, mặc dù sau đó anh ấy quay về huấn luyện vẫn rất nghiêm túc cẩn thận, nhưng giữa hai lông mày cau lại cùng vẻ u sầu trong mắt thì dù có nhìn bao nhiêu lần cũng không thể che giấu được.

Tenma đang ăn cơm lén nhìn trộm Ishido Shuuji, mấy lần đều không gắp trúng được miếng thịt, Tsurugi thúc giục: "Ăn đi." Tenam vội vàng ăn thêm mấy miếng, nhưng vẫn không khỏi nhìn Ishido Shuuji, liền nói: "Nhìn bộ dạng anh ấy trông như đang chờ đợi một cuộc gọi vậy, y như Aki - nee."

Tsurugi đã nghe nói từ lâu rằng người giám hộ của Tenma vào thời điểm đó là quản lý của đội Inazuma Japan, và bạn trai của người quản lý ấy là đối thủ và cũng là bạn bè của Endou, một thành viên người Nhật của đội Mỹ, Ichinose Kazuya. Tsurugi trộm cười khúc khích, mặc dù Tenam này có chút ngốc nghếch, nhưng cậu ta dường như vẫn nhìn ra được cái gì đó. Tsurugi nói: " Ăn cơm đi, lo cho chính mình thật tốt đi kìa. "

Sau bữa ăn, Ishido Shuuji đưa hai người trở lại trường học. Buổi tập luyện buổi chiều bắt đầu, các đội chia nhóm ra đối đầu, chủ yếu là từ chỉ đạo của Endou và Kidou, Ishido Shuuji thỉnh thoảng cũng bày tỏ ý kiến, nhưng trong hầu hết các trường hợp, họ giao quyền quyết định cho Tenma. Tenma tuy mới chỉ là sinh viên năm thứ nhất nhưng cậu ấy rất nghiêm túc học tập, được ba huấn luyện viên và các đàn anh lớp trên cũng yêu mến, hết lòng truyền thụ, bởi vậy mà tiến bộ thần tốc, Endou thấy thế cũng vô cùng yên tâm.

Chạng vạng, buổi tập trong ngày cuối cùng cũng kết thúc, các cầu thủ kiệt sức, nằm gục trên sân, Endou giục họ nhanh lên thực hiện các bài tập giãn cơ, Kidou và Ishido Shuuji thảo luận và điều chỉnh khối lượng tập luyện ngày mai. Tiếng giày cao gót vang lên từ xa, Haruna gần như lao vào sân vận động với chiếc điện thoại di động của mình và hét lên: "Anh ơi! Đã xảy ra chuyện rồi!"

Bốn người vội vàng đi đến bệnh viện đa khoa Inazuma, Fuyuka đã đợi ở đại sảnh, nhìn thấy bọn họ tới, vành mắt đỏ bừng căn dặn : "Các cậu bình tĩnh một chút, bác sĩ nói, nếu các cậu không thể khống chế được bản thân, tốt hơn đừng tới gặp...". Cô ấy thậm chí còn khóc khi nói.

Fuyuka dẫn họ đến phòng chăm sóc đặc biệt trên tầng 5. Khi cửa thang máy mở ra, Kazemaru hét lên một tiếng như thấu tim. Âm thanh đã truyền vào tai mọi người, Ishido Shuuji lao tới cửa kính trước cửa phòng bệnh, nhìn thấy năm sáu nam bác sĩ và y tá cùng các nhân viên khác đang cùng nhau giữ Kazemaru, người đang liên tục vùng vẫy, một bác sĩ nhân cơ hội tiêm cho cậu một liều thuốc an thần. Sau khi kim đã được đưa ra, Kazemaru vẫn còn tiếp tục chống cự một lúc nhưng may mắn là thuốc an thần lập tức có tác dụng, Kazemaru đã thả lỏng tay rồi bất tỉnh.

"Thế còn Fudou? Fudou đâu rồi?" Kidou đẩy Ishido Shuuji đang choáng váng ra, gấp gáp hỏi Fuyuka.

Fuyuka chỉ về phía bên kia của phòng bệnh, Kidou chạy tới, chỉ thấy trên trán Fudou quấn một miếng băng, mang máy trợ thở, trên mặt và cổ của cậu ấy có những vết bầm tím và vết thương, chân trái của cậu ấy được bó bột nhẹ nâng lên và cậu ấy vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh.

Haruna và Fuyuka bật khóc ngay trước mặt mọi người, Ishido Shuuji và Kidou trông giống như những kẻ điên, chỉ còn Endou là bình tĩnh nhất, khi nhìn thấy vài cảnh sát đang thảo luận điều gì đó ở hành lang, anh ấy lập tức bước tới và hỏi: "Anh cảnh sát, tôi là bạn của Kazemaru Ichirouta và Fudou Akio, chuyện gì đã xảy ra vậy?"

Một trong những sĩ quan cảnh sát trung niên giải thích trước Endou: "Một giờ trước, một nhóm người đi bộ đường dài đang quan sát dưới chân núi, bỗng nhìn thấy một chiếc xe tải được bịt kín. Vì có vết máu trên cửa xe nên người leo núi đã gọi cảnh sát, lực lượng cảnh sát đã có mặt tại hiện trường và tìm thấy hai người bạn của anh đang bất tỉnh trong xe. Theo giám định của bác sĩ, nghi ngờ họ bị đánh đập trong thời gian dài. Ban đầu chúng tôi muốn lấy lời phát biểu của anh Kazemaru Ichirouta, nhưng... như anh có thể thấy, cậu ấy dường như đã bị cú sốc quá lớn, không nói gì. Đối với anh Fudou Akio, bác sĩ cho biết não cậu ấy bị chấn động nhẹ và tỉnh dậy lúc 3 giờ 30 phút.

Cảnh sát dừng một chút, sau đó hỏi: "Vì anh là bạn của họ, anh có biết họ đã gây thù kết oán với người nào không?"

Endou do dự mãi, cuối cùng nói: "Thật xin lỗi, tôi không biết rõ lắm."

Viên cảnh sát gật đầu và không hỏi thêm câu nào nữa.

Endou cảm ơn cảnh sát và hỏi bác sĩ về vết thương của họ. Bác sĩ nói: "Hai bệnh nhân đều đã qua giai đoạn nguy hiểm nhưng họ có nhiều vết thương ở phần mềm. Cậu Fudou Akio bị thương tương đối nặng, chủ yếu là thương tổn ở phần bụng và lưng dường như bị gây ra bởi nắm đấm, đá hoặc dùng lực mạnh tạo thành, và còn một chấn động nhỏ tại não, chân trái có tình trạng nứt nên hôn mê tạm thời nhưng có thể tỉnh lại sau một, hai ngày. Cậu Kazemaru Ichirota chủ yếu bị thương ở tứ chi, những vết thương trên tay chân có hình dạng hẹp dài, hẳn là do roi hoặc thắt lưng gây ra. Nhưng cậu ấy rất kích động, tình trạng không ổn định, còn có thể đã nhận được những kích thích khác nữa."

"Vậy... bác sĩ, anh có thể đoán xem cậu ấy đã nhận được loại kích thích gì không?" Endou hỏi.

Bác sĩ nói: "Tôi không thể nói chắc chắn. Nếu là những vụ lạm dụng mà tôi từng đọc qua hồ sơ, một số nạn nhân đã bị nhét vào vali, một số nạn nhân bị dìm nước, nghiêm trọng nhất là bị tra tấn bằng điện..." Bác sĩ nhìn thấy Endou sợ hãi đến mức sắc mặt tái nhợt, anh ấy nhanh chóng bổ sung: "Đừng lo lắng, cậu Kazemaru không có những vết thương kiểu này trên người. Những gì tôi nói vừa rồi là tất cả những trường hợp tôi gặp qua hồ sơ mà thôi." Bất chấp lời giải thích của bác sĩ, lời đã nói ra không thể lấy lại được nữa, Endou cả người cứng nhắc hướng tới bác sĩ cúi chào và cảm ơn.

Bác sĩ biết Fuyuka và họ là bạn tốt nên đã chuyển Fuyuka vào phòng chăm sóc đặc biệt , bàn giao lại vài câu rồi liền rời đi. Endou vỗ nhẹ vào má, nhắc nhở bản thân nếu ngay cả mình còn không thể chống đỡ nổi, Kidou và Ishido Shuuji sẽ thực sự suy sụp mất. Anh thay đổi tâm trạng, nói với Haruna trước: "Haruna, lớp trang điểm của cậu đều trôi hết rồi, đi rửa mặt trước đi."Sau đó anh an ủi hai người bạn đang ủ rũ của mình: "Bác sĩ nói, Kazemaru và Fudou đều đã không nguy hiểm đến tính mạng rồi, chỉ cần chúng ta chăm sóc tốt cho họ thì chắc chắn họ sẽ sớm bình phục thôi. "

Hai người không để ý tới Endou, một lúc sau Kidou mới nói: "Tôi đã sắp xếp chuyển bọn họ đến bệnh viện tư nhân. Mặc dù đang là mùa đông, nhưng hiện tại ở đây không an toàn lắm. "

Còn chưa kịp nói xong, điện thoại của Kidou đã vang lên, là quản gia của anh gọi tới. Quản gia tức giận qua điện thoại gắt lên: "Thiếu gia, cậu có phải đã quay lại với cái cậu Fudou đó rồi không?"

"Có chuyện gì vậy?" Kidou hỏi.

"Như này, Không biết là ai đã lén chụp ảnh của cậu gửi đến rất nhiều nhà xuất bản tạp chí giải trí. Hiện tại ông chủ đang lo sứt đầu mẻ trán, cử người tới tất cả nhà xuất bản đó, mua lại hình ảnh này, Cậu...." Quản gia đột nhiên hạ giọng" "Hiện tại ông chủ đang cho gọi tôi rồi. Ông ấy đang rất tức giận, cậu tạm thời đừng trở về nhà, tôi sẽ khuyên ngăn ông chủ thật tốt." Sau đó liền cúp máy.

Kidou tức giận đến suýt ném điện thoại đi, chẳng những không sử dụng được tài nguyên của tập đoàn Kidou mà còn bị người khác đem ra làm trò khiêu chiến, càng bị người khác trêu chọc quan hệ của hai cha con.

Phía sau cầu thang vang lên tiếng bước chân, một y tá giận dữ chạy tới, không quan tâm đây có phải bệnh viện không, nói: "Fuyuka, Fuyuka, dưới tầng có rất nhiều phóng viên chạy tới đây, các y tác khác đã cố gắng ngăn cản họ nhưng vì biết Kidou đang ở đây nên cố kéo nhau lên dù có mất bao lâu đi chăng nữa, cô hãy mau dẫn theo bạn bè của mình và rời khỏi đây ngay đi!"

Mọi người đều sửng sốt, Haruna lo lắng hỏi: "Fudou - senpai trên người nhiều loại máy móc như vậy làm sao đưa đi được ạ?" Endou nói: "Vậy trước tiên chuyển Kazemaru đi, còn Fudou chúng ta sẽ nghĩ cách..." Lúc đó, có tiếng bước chân từ cầu thang phía sau truyền đến, mọi người đều cho rằng phóng viên đã xông lên rồi, không ngờ mở cửa lại là một nhân vật không ai tưởng tượng được nhất.

"Ba..." Ishido Shuuji ngơ ngác nhìn người cha đã lâu không liên lạc của mình, mới chợt nhớ ra cha mình là bác sĩ khoa tổng hợp tại bệnh viện đa khoa Inazuma.

Gouenji Katsuya liếc nhìn những người trẻ tuổi này với ánh mắt "chỉ tiếc rèn sắt không thành thép", lập tức ra lệnh: "Phía trước lối rẽ hành làng có mấy chiếc giường lưu động, đặt Fudou Akio vào trong rồi lấy mấy tấm màn kéo che chắn cẩn thận, các cậu thì cùng cô Fuyuka trốn vào trong phòng dược. Tôi đã gọi các bảo vệ lên rồi, chỉ cần phóng viên không chụp được ảnh thì viết tạp chí nhiều chữ cũng vô ích." Sau đó, ông chỉ vào con trai mình và nói: "Đưa Kazemaru Ichirouta đi theo tôi."

Mọi người sắp xếp theo sự chỉ dẫn của Gouenji Katsuya , nhưng Kidou không chịu rời đi, trốn trong phòng của Fudou. Còn Ishido Shuuji ôm Kazemaru, đi theo Gouenji Katsuya vào thang máy dành riêng cho nhân viên y tế. Phóng viên ở tầng dưới, ông ngược lại đi thang máy xuống tầng dưới, đưa họ vào phòng tư vấn của mình. Gouenji Katsuya không phụ trách phòng khám ban đêm, theo logic thì đáng lẽ giờ này ông phải tan ca rồi, nhưng bây giờ ông ấy lại phải lên xuống lo liệu mọi việc cho cậu con trai xui xẻo của mình.Vừa đến phòng tư vấn, ông không khỏi lo lắng, cởi chiếc áo choàng trắng và ngồi xuống, tựa mình vào chiếc ghế văn phòng nghỉ ngơi.

Ishido Shuuji đặt Kazemaru lên giường, may mắn là thuốc an thần rất mạnh, chạy một vòng cũng không đánh thức Kazemaru.

Gouenji Katsuya gọi điện thoại hỏi thăm, sau khi cúp máy liền nói với Ishido Shuuji: "Phóng viên đột nhập vào phòng chăm sóc đặc biệt đều đã bị đuổi đi, nhưng vẫn còn ở dưới tầng, đợi khi phóng viên rời đi được bảy tám phần, tôi sẽ dẫn các cậu đến lối đi đặc biệt để rời bệnh viện. "

"Con không thể đi!" Ishido Shuuji nắm lấy tay Kazemaru, Gouenji Katsuya hét lớn: "Con nghĩ rằng con ở lại bệnh viện có ích gì? Con có thể chữa trị bệnh được sao? Phóng viên đến đây vì con, nếu con không chịu rời đi, việc họ chụp được ảnh chỉ là vấn đề thời gian. Nhìn cái tình thế này, phóng viên vẫn khăng khăng viết một bài lớn, tương lai của hai đứa trẻ này sẽ như nào? Còn có thể bình thường được sao?" Ông thực sự tức giận và tiếp tục mắng: "Con đã là người lớn rồi, làm việc gì cũng không cần quan tâm đến hậu qua sao? Đây có phải là cách bố dạy con cư xử không? Con có đang nghĩ con đã khiêu khích ai không vậy? Ngay cả người yêu cũ đã chia tay với bạn bè còn bị đánh như thế này. Nếu là họ tổn thương đến Yuuka thì còn phải làm sao?

"Không phải ba nói rằng mình sớm đã không có đứa con trai như con hay sao? Con và bố cùng Yuuka đã không còn quan hệ gì, ba không cần phải nhọc lòng như vậy" Ishido Shuuji giận dữ trả lời.

"Con ... Ta làm sao có thể có một đứa con trai như con được!"

Hai người tức giận đến mức không lời nào là không thể nóira được. Sau cuộc cãi vã, hai cha con im lặng, một lúc sau, Gouenji Katsuya đứng dậy: "Lui ra, tôi sẽ khám cho cậu ấy." Ishido Shuuji bước sang một bên.

Gouenji Katsuya sợ hành động di chuyển vừa rồi sẽ làm Kazemaru bị tổn thương nên đã kiểm tra cẩn thận, không ngờ ông lại đột nhiên gọi Ishido Shuuji tới, nói: "Cái này... Con nên tự mình xem đi."

Nếu họ không cởi áo choàng bệnh viện của Kazemaru, họ sẽ không thể nhìn thấy dòng chữ lớn "Monopoly BOY" được cắt ra bằng một con dao tiện ngay bên dưới xương đòn của Kazemaru. Chính xác thì anh đã bị tàn phá và ngược đãi khủng khiếp như thế nào trong gần mười giờ kể từ lần cuối anh nhìn thấy Kazemaru cho đến khi Kazemaru được phát hiện? Tất cả là lỗi của anh, chỉ vì trả thù mình, Senguuji Daigo mới xuống tay tấn công Kazemaru và Fudou. Nghĩ đến đây, Ishido Shuuji không khỏi quỳ xuống khóc lên thảm thiết.

(Monopoly BOY : thuật ngữ tiếng Nhật chỉ những kẻ hoạt động mại dâm nam)

Ngoại trừ lúc vợ qua đời, Gouenji Katsuya chưa bao giờ thấy con trai mình khóc tới mức thê thảm đến vậy, nên ông đành phải đưa tờ giấy mới viết trên bàn cho anh. Sau khi khóc rất nhiều và bình tĩnh lại, Gouenji Katsuya nói: "Vết thương không sâu, không có dấu vết sẽ bị để lại sau khi hồi phục. "

Ishido Shuuji khàn khàn nói: "Cảm ơn."

Sau khi nhìn thấy con trai, ông tràn đầy hối hận, Gouenji Katsuya không thể trách anh được nữa, ông nói: "Đã lâu rồi ba và con không cùng nói chuyện vui vẻ một lần? Kể từ khi con quỳ xuống trước mặt bạn trai mình tỏ tình rồi bỏ nhà đến sống cùng nhà với cậu ấy, lần nào cũng phải làm phiền Yuuka con mới bằng lòng về nhà ăn cơm, nhưng đáng tiếc lần nào chúng ta cũng chia tay không hề vui vẻ. "

"Con xin lỗi, ba ." Ishido Shuuji chủ động thừa nhận sai lầm của mình.

"Thành thật mà nói, khi nghe tin con chia tay với cậu ta, ba rất vui. Lúc đầu còn tưởng rằng con chỉ là tuổi trẻ chơi đùa một chút thôi, sau khi chơi chán liền chia tay và quay trở lại cuộc sống "bình thường" của mình. Nhưng tốt xấu gì, suy cho cùng thì ba cũng là bác sĩ, dù không phải là bác sĩ tâm thần hay nhà tâm lý học nhưng ba biết con không bao giờ có thể thay đổi được nên ba chỉ có thể vui vẻ được khoảng ba phút thôi. Hơn nữa, với tính cách của con, một lời nguyện ý để con thề son sắt hứa hẹn người, con sao có thể có thể xem thường mà từ bỏ? Ba chỉ không ngờ rằng con sẽ gặp rắc rối và thậm chí người yêu cũ cũng đầy mệt mỏi suýt bị đánh chết. "

"Ba, có phải người thấy rất thất vọng không?" Ishido Shuuji không dám nhìn cha mình: "Trước đây con không nghe lời ba, con nhất quyết muốn chơi bóng đá; sau này lại cùng Ichirouta yêu đương, cố trái ngược sự kỳ vọng của ba; Hiện tại lại đắc tội với người nào, còn để ba hao tâm tổn sức giúp đỡ, ...con....""

"Ba không giúp đỡ con, tôi đang giúp cậu ấy." Gouenji Katsuya nhìn Kazemaru: "Cậu ấy liều mạng không giống ba. Khi cậu ấy yêu thương con, ba là ba của con, ba cũng luôn muốn cảm ơn cậu ấy. Nếu con vẫn là đàn ông, đến cuối cùng, xin hãy chăm sóc cậu ấy đến hết cuộc đời. Sau này đừng cố tìm người yêu khác, cho dù có tìm ba cũng không thừa nhận. "

"A?" Ishido Shuuji có chút bối rối, vậy là ba đã nhận Kazemaru rồi sao?

Gouenji Katsuya lật lịch trên bàn và nói: "Ba nghe Yuuka nói, không phải các con sắp có một trận đấu sao? Đi làm việc của mình đi, cậu ấy cứ để cho ba chăm sóc."

"Ba. .." Ishido Shuuji khuỵu xuống, hai đầu gối chạm đất không nói được lời nào. Gouenji Katsuya vỗ vai anh nhẹ nhàng nói: "Người mà con cần quỳ xuống không còn là ba nữa. Khi cậu ấy bình phục hãy quỳ xuống trước mặt cậu ấy và cầu xin cậu ấy tha thứ cho con."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#goukaze