CHƯƠNG 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gouenji Katsuya cũng đã nói rất nhiều lời, nhưng Kazemaru một câu cũng không pản ứng, một lúc sau, Goenji Katsuya đứng dậy, kéo hết rèm lại rồi bước ra khỏi phòng bệnh. Ông phân phó cho các bác sĩ và y tá đi làm các việc khác trước, tự mình trò chuyện tâm sự cùng với con trai.

  "Sau khi tỉnh dậy, cậu ấy không chịu nói gì, cũng không cho người khác chạm vào mình, thậm chí cũng không giao tiếp bằng ánh mắt. Ba nghi ngờ rằng cậu ấy bắt đầu tự bảo vệ mình sau khi bị kích động bởi sự lạm dụng trong một thời gian dài. Cậu ấy từ chối mọi người vì cậu ấy lại sợ bị tổn thương lần nữa. Đơn giản mà nói, cậu ấy tách mình ra khỏi thế giới bên ngoài, chỉ sống trong thế giới của riêng mình ".

  Gouenji không thể tin được: "Nhưng... Fudou, cậu ấy không sao mà...", Gouenji Katsuya nói: "Sức chịu đựng của mỗi người là khác nhau. Chàng trai tên Fudou có tính tình bướng bỉnh. Cậu ta rõ ràng là kiểu người sống chết cũng không chịu thua ..Nhưng tính cách của bạn trai con... con hẳn nên biết rõ hơn ba."

  Kazemaru mạnh mẽ và hiền lành nhưng luôn suy nghĩ đặt người khác lên trên, đặt bản thân mình xuống cuối cùng, nếu có tâm sự gì trong lòng, chỉ có cắn răng chịu đựng, nuốt mọi thứ vào bụng, chỉ khi nuốt đến mức không thể chịu nổi thì mới bùng phát một lần. Năm đó khi chiến đấu cùng học viện Aliea, Kazemaru tràn ngập sợ hãi, bất đắc dĩ và tức giận, kết quả là cậu không thể chịu đựng được nữa nên bùng nổ trong im lặng. Đến khi Endou phát hiện ra, cậu ấy đã bị suy sụp tinh thần đến mức không thể tiếp tục chiến đấu.

  Làm cho Kazemaru từ chối cả thế giới, rốt cuộc cậu ấy đã chịu đựng bao nhiêu ủy khuất? Có bao nhiêu bất bình do chính mình tạo nên?

  Gouenji hít một hơi, giữ cho bản thân bình tĩnh lại: "Ba, con nên làm gì đây?"

  "Có phải con vừa thấy ba ngồi dưới đất với thằng bé không? Điều đầu tiên con phải làm là để cậu ấy quen với sự có mặt của con. Con phải giữ điều đó cho đến khi cậu ấy biết rằng con không có ý gì xấu." Ông vỗ nhẹ vào vai con trai mình: "Ba biết con sẽ không can tâm, nhưng theo ba, Endou người bạn của con có khả năng lấy được lòng tin của Kazemaru hơn con đấy. Vừa rồi ba thậm chí còn tháo bảng tên ra, không dám để cho cậu ấy biết họ của mình là Gouenji."

  "Con đã đuổi cậu ấy ra khỏi nhà, hại cậu ấy bị bắt cóc bị tấn công, cậu ấy không sợ con thì còn có thể sợ ai đây?" Gouenji tự cười nhạo chính mình.

  "Con có thể tới gặp Kazemaru. Ba muốn kiểm tra Fudou Akio trước. Cảnh sát sẽ tới, ba phải chứng minh được rằng Fudou đủ tỉnh táo để cảnh sát có thể lấy lời khai từ cậu ấy. Đừng đợi đến khi Fudou Akio cho cảnh sát lời khai rồi mới tới. Hãy hỏi cậu ấy để biết chi tiết trước nhé."

  Gouenji cảm ơn cha và đến thăm Kazemaru. Anh gõ cửa trước để ra hiệu trước khi bước vào phòng bệnh, Kazemaru vốn đang ngồi trên giường, nhưng khi thấy anh đến, liền xuống khỏi giường, rúc vào trong góc. Gouenji không lại gần nữa mà nói: "Ichirouta, vết thương của em còn đau không?"

  Kazemaru ôm đầu gối và vùi đầu vào đó, thậm chí không thèm nhìn anh.

  Gouenji ngồi ở cửa tiếp tục nói chuyện với cậu: "Tôi sẽ không tới gần đâu, tôi sẽ chỉ ngồi ở đây thôi, mười phút nữa sẽ liền rời đi ngay, em đừng sợ."

  Gouenji giữ yên lặng, ở cạnh xa giường bệnh chăm chú nhìn Kazemaru. Anh ấy chỉ có hai tiếng để nghỉ ngơi, cộng với việc lái xe quay lại, ở lại thêm mười phút nữa là hết thời gian rồi, trong mười phút đồng hồ này, anh cũng chẳng muốn lãng phí một giây nào, vì vậy từ khi bước vào cửa, ánh mắt của anh chẳng rời khỏi bóng hình của Kazemaru dù chỉ là nửa giây.

  Để có được lòng tin của Kazemaru, trước tiên anh không được thất hứa, nếu anh nói sẽ đi sau mười phút nữa thì anh sẽ phải rời đi. Sau khi kim giây quay mười lần, Gouenji quay người đi như đã hứa, nhưng trước khi đi, anh lại hứa với Kazemaru: "Tối nay tôi sẽ lại đến".

  Sau khi Gouenji rời đi, Kazemaru ngẩng đầu lên, trong mắt lóe lên một tia sáng.

  Toramaru một bên uống cà phê, một bên canh gác tại tòa nhà của tập đoàn Senguuji. Ban đầu, các nhân viên bảo vệ của tòa nhà còn muốn nghĩ cách đuổi người, nhưng Toramaru chỉ ngồi ở một quán cà phê công cộng xa bên kia đường nên họ cũng không thể làm gì, ngay cả gọi cảnh sát. Đối với Senguuji Daigo thì không thành vấn đề, đối với hắn ta, Toramaru chỉ là thứ rác rưởi bị Fifth Sector quét sạch, chưa kể xung quanh hắn ta có vệ sĩ, những công dân tốt tự xưng là tuân thủ pháp luật sẽ không sử dụng sức mạnh vô hình của mình để đối phó với hắn. Nên khi thấy Toramaru lúc nào cũng canh chừng mình, Senguuji Daigo ngược lại càng thêm đắc ý.

  Khi Toramaru nhìn thấy Senguuji Daigo bình tĩnh thong dong đi ra khỏi tòa nhà, cậu ấy gần như bóp nát chiếc cốc giấy trong tay, tại sao loại khốn nạn đã phạm nhiều tội ác như hắn mà vẫn có thể xuất hiện trong bộ quần áo lịch sự, hiên ngang xuất hiện như vậy? Đôi mắt Toramaru bừng bừng lửa giận, một bóng người màu xanh đột nhiên bước vào tầm mắt cậu, Kazemaru, người rõ ràng đang bị thương nặng nằm trong bệnh viện, ấy vậy mà giờ lại xuất hiện ở đây, anh không chải gọn gàng mái tóc của mình, để dài xõa qua vai, đi về phía Senguuji Daigo.

  Senguuji Daigo nhìn thấy Kazemaru, anh ta cũng không vội lên xe mà dừng lại giễu cợt: "Ồ! Xem ra lấy lại được tinh thần, dáng vẻ liền xinh đẹp như này sao, xem như ném đi nửa cái mạng của mình cũng không phí rồi."

  Kazemaru không lên tiếng, tiếp tục đến gần Senguuji Daigo, khóe miệng hơi nhếch lên. Senguuji Daigo cũng là một gã giang hồ già đời, hắn ta dường như nhìn thấy điều gì đó không ổn, ra lệnh cho vệ sĩ: "Đuổi hắn đi." Sau đó liền mở cửa lên xe.

  Không ngờ, Kazemaru lách mình bước tới, đá vào bắp chân của hai tên vệ sĩ, phát ra hai tiếng thụp trầm trầm. Đây là tư thế đau đớn nhất, hai tên vệ binh được huấn luyện bài bản không khỏi hơi cúi người vì đau, Kazumaru nhân cơ hội dùng cổ tay bẻ chặt đầu vai họ, "rắc" một tiếng, như thể xương của họ đã bị gãy, hai tên vệ sĩ kia lập tức ngã xuống đất. Sau đó Kazemaru đột nhiên lao tới bên hông xe, thuận tay gõ cửa, cửa đóng lại ngay lập tức, suýt chút nữa kẹp vào tay Senguuji Daigo.

  Kazemaru dựa vào xe, ánh mắt sâu thẳm u sầu, giống như cười mà không phải vậy, dò xét nhìn Senguuji Daigo, vẻ mặt và tư thế của hắn thậm chí còn khiến Toramaru, người chỉ cách một quãng ngắn, cảm thấy da đầu tê dại. Trước khi Senguuji Daigo kịp phản ứng, Kazemaru đã một tay nắm lấy cổ áo hắn, dùng lực kéo hắn lại gần mình. Hai tay hắn tóm ngược lại lấy Kazemaru , nhưng hắn ta không thể bắt lại được đôi bàn tay mảnh khảnh như cây hành non của Kazemaru, ngay khi hắn nghĩ Kazemaru sẽ đánh mình, Kazemaru lại chỉ hơi mở áo khoác vest, đưa tay kia vào, lấy ra thuốc lá và bật lửa trong túi ra.

"Tôi chỉ xin anh một điếu thuốc thôi..." Kazemaru cắn điếu thuốc, mở bật lửa châm lên, hít một hơi thật sâu rồi phun toàn bộ làn khói trắng vào mặt Senguuji Daigo. Cậu ấy đang tựa vào thành xe, kẹp điếu thuốc giữa các ngón tay, đôi chân dài đung đưa, hút thuốc chưa bao giờ là một hành vi quyến rũ gì cả, nhưng với tư thế hiện tại của Kazemaru, không ngờ rằng lại có người có thể hút thuốc trong tư thế như vậy, thật sự là phong tình vạn chủng. Tuy nhiên, thay vì bị thu hút, Senguuji Daigo lại sợ hãi đến mức sắc mặt tái nhợt.

(Phong tình vạn chủng là một thành ngữ Hán Việt bắt nguồn từ Trung Quốc dùng để miêu tả sắc đẹp của mỹ nhân cực kỳ gợi cảm và vô cùng quyến rũ, tràn đầy sức sống khiến cho người người say đắm u mê khi nhìn vào)

  Kazemaru hít vài hơi, nhìn Senguuji Daigo đang không nói nên lời, đột nhiên nhét điếu thuốc đang hút dở vào miệng hắn, sau đó vỗ mạnh vào mặt: "Cho anh." Cậu ấy rời đi để lại một nụ cười quyến rũ, hừ một tiếng, phớt lờ Senguuji Daigo vẫn còn đang ngơ ngác.

  Mặc dù Toramaru ở bên kia đường không thể nghe thấy cuộc trò chuyện của họ, nhưng cốc cà phê cậu đang cầm đã rơi xuống đất, chất lỏng chảy khắp sàn.

  "Fuyuka, cậu đang nói cái gì cơ?" Haruna đứng bên cạnh sân bóng hét lên, khiến Endou và những người khác phải nhìn lại, thắc mắc Fuyuka vừa nói gì. Dù sao thì, sau khi Haruna cúp máy, cô ấy lại do dự và nói: "Kaze... Kazemaru-senpai mất tích..."

  "Cái gì?" Endou giật mình sửng sốt, vội vàng bấm điện thoại di động gọi cho Kira: "Nguy rồi! Senguuji Daigo lại tấn công Kazemaru..." Không ngờ Haruna lại giữ lấy tay anh: "Không, bác sĩ Gouenji và Fuyuka đã xem lại camera theo dõi, là Kazemaru-senpai đã tự mình rời đi!"

  Lúc đó vừa lúc Toramaru gọi điện báo tin, Gouenji vừa nói chuyện điện thoại, một bên lại tái xanh cả mặt, sau khi cúp máy, anh ấy như hồn bay phách lạc, lúng túng nói: "Toramaru biết cậu ấy đang ở đâu, tôi sẽ đi tìm Kazemaru. Các em tiếp tục luyện tập nhé..."

Kidou kịp thời bắt được hắn: "Buổi luyện tập hôm nay kết thúc rồi, để tôi cùng cậu đi tìm." Sau khi xin lỗi Endou, bọn họ lập tức lái xe rời đi, Gouenji tay run run đưa cho Kidou xem địa chỉ Toramaru gửi đến, Kidou cau mày. Lông mày anh nhíu lại: "Roppongi? Tại sao Kazemaru lại đến khu hộp đêm này?"

(Roppongi là khu giải trí sôi động của Nhật Bản, nơi người dân địa phương và khách du lịch hòa mình vào không khí ồn ào náo nhiệt của các quán bar và câu lạc bộ đêm khuya)

  "Tôi không biết..." Giọng Gouenji run run, anh vẫn chưa thể nào tiêu hóa được điều Toramaru vừa nói với mình - Kazemaru vốn ngoan ngoãn và hiền lành, sao có thể đánh người khác không chút lưu tình, lại còn trêu trọc Senguuji Daigo như thể mình là một lão già người toàn mùi thuốc lá thích trêu chọc các cô gái trẻ. Thấy anh đang hoảng loạn, Kidou không tiện hỏi thêm gì nữa, vội vàng lái xe tới.

  Khi xe đến Roppongi, trời đã tối hẳn, ngoài cửa những quán ăn đêm có cả một biển người. Hai người đi đến địa chỉ mà Toramaru gửi, hóa ra đó là một hộp đêm. Hai người bước vào hội trường, Toramaru một thân ăn mặc chỉnh tề lại đặc biệt nổi bật ở đây, vừa nhìn thấy Gouenji và Kidou, cậu ấy lộ ra gương mặt trông như đang khóc: "Gouenji-senpai, Kazemaru-senpai rất kỳ lạ, anh ấy... " không biết Toramaru đang xấu hổ hay không nói nên lời, cậu ấy chỉ về một hướng, chỉ nhìn thấy Kazemaru đang ngồi ở quầy bar, uống một ly cocktail rõ ràng là đắt tiền và nói đùa với một người đàn ông, người đàn ông đó một bên uống rượu, lại nhìn Kazemaru một cách thèm muốn, tay chân còn không có quy tắc, sờ loạn đùi Kazemaru. Gouenji đỏ mắt, dùng một tay đẩy đám đông dày đặc ra, chen tới trước mặt họ, không cần biết điều gì đấm vào mặt người đàn ông.

  Người đàn ông sững sờ, đứng dậy và đẩy Gouenji: "Này anh là ai mà dám..?" Toramaru chen vào giữa hai người, kịp thời tách họ ra, Kidou lấy tiền nhét vào túi người đàn ông: "Được rồi, được rồi, Bạn tôi cậu ấy đã uống quá chén ấy mà, để tôi bồi thường cho anh." Kazemaru nhìn toàn bộ sự việc với ánh mắt lạnh lùng, tiếp tục uống như không có chuyện gì xảy ra.

  Người đàn ông lấy tiền, chửi bới vài cái rồi bỏ đi. Ba người họ đột nhiên lại nghe thấy Kazemaru nói : "Tôi không có tiền, anh có thể mời tôi một ly được không?" Kazemaru lại nói với một người đàn ông xa lạ khác vừa bước vào quán bar, Gouenji tức giận đến mức một tay liền kéo Kazemaru ra khỏi hộp đêm.

  Sau khi rời khỏi hộp đêm, Kazemaru hất tay Gouenji ra, vừa mới rút điếu thuốc ra thì lại bị Gouenji đánh mạnh một cái lên tay. Kazemaru trừng mắt nhìn anh: "Anh bị điên à?" Đối mặt với tính tình thay đổi mạnh mẽ của Kazemaru, Gouenji không biết phải làm sao: "Ichirota, em... cơ thể em không được khỏe, chúng ta quay lại bệnh viện nhé?" Kazemaru vùng vẫy ra khỏi bàn tay đang nắm lấy vai cậu: "Hừ, bạn trai cũ rồi mà còn muốn quản lý tôi sao?" Khi nhìn thấy người đàn ông đi ngang qua dù vô tình hay cố ý nhìn mình, cậu cũng kịp thời hôn gió, nếu không phải nhìn Gouenji trông giống như đang ăn phải thuốc súng, nam nhân kia ngay lập tức sẽ mời Kazemaru đi uống rượu ngay chứ không phải cuống quýt bỏ chạy như này.

"Ichirouta, nếu em tức giận, em có thể đánh và mắng tôi... đừng lợi dụng người khác nữa." Gouenji không dám nói một lời gay gắt vì sợ sẽ làm Kazemaru tức giận, Kazemaru vậy mà cũng chẳng thèm để ý, không nhìn anh lấy một chút.

  "Cậu không phải là Kazemaru Ichirouta." Kidou khẳng định.

  Kazemaru sau khi nghe xong lại rất có hứng thú: "Cậu nói cái gì vậy Kidou - kun." Kidou nói: "Chúng ta đã lâu không gặp rồi, cũng đã mười năm. Đội trưởng của Dark Emperos, Kazemaru."

  Gouenji kịp thời lùi lại, tỉ mỉ quan sát, lông mày của Kazemaru rất quyến rũ và lộng lẫy, nhưng cũng có vẻ lạnh lùng và khinh thường chưa từng có, vẻ ngoài này quả thực là một nhân cách khác được hình thành bởi sự ảnh hưởng của thiên thạch Aliea mười năm trước. Thế nhưng thiên thạch Aliea đã bị phá hủy, và các nhân cách của đội Dark Emperos lẽ ra đã biến mất, tại sao lại xuất hiện mà không có lý do?

  "Không hổ danh là tháp chỉ huy bất khả chiến bại. Này! Bạn trai cũ, anh không thấy được điều này, anh có thấy xấu hổ không?" Kazemaru không kiêng nể gì giễu cợt Gouenji.

  "Tại sao cậu lại muốn xuất hiện lần nữa?" Gouenji hét vào mặt cậu.

Sắc mặt Kazamaru đột nhiên tối sầm, từng bước một đến gần anh: "Anh ở đâu khi Ichirouta bị bắt cóc? Anh ở đâu khi cậu ta bị đánh? Anh ở đâu khi cậu ta bị mắng là đồ khốn, bị chửi mắng còn không bằng gái đ**m?" rồi cậu kéo vạt áo của chính mình ra, để lộ vết dao dọa người "Monopoly BOY", tiếp tục nói lớn: "Câu ta phải chịu đủ loại sỉ nhục như vậy không phải là lỗi của anh sao?"

  Gouenji cúi đầu, không thể phản bác, Kazemaru hừ lạnh một tiếng: "Anh có biết bây giờ cậu ta sợ đến mức nào không? Cho dù chỉ là gặp ba của anh, toàn thân cậu ta cũng sẽ run lên vì sợ hãi. Vì vậy, tôi đã nói với cậu ta, đừng sợ, từ giờ trở đi tôi sẽ bảo vệ cậu, không có biện pháp bảo vệ nào đáng tin hơn "chính mình bảo vệ chính mình" cả, tôi dỗ cậu ta ngủ ngon rồi, cũng nói với cậu ta rằng thế giới này dù sao cũng rất dơ bẩn, dù cậu có không bao giờ thức dậy cũng không sao! Ichirouta rất ngoan và nghe lời, thật sự đã ngủ rồi, ngủ quên ở đây này." Cậu chỉ vào trái tim mình, cười lên đầy vẻ đắc ý.

  Gouenji lập tức túm lấy cổ áo cậu: "Cậu hãy rời đi cho tôi! Ngay lập tức" Kazemaru cũng không chịu thua kém: "Rời đi sao? Như thế nào? Anh vẫn cho rằng giống như hai năm trước có thể tự tay đuổi Ichirouta ra khỏi nhà sao?Anh cho rằng tôi sẽ nhẫn nhục chịu đựng giống như một Ichirouta ôn hòa sao?" Cậu đẩy tay Gouenji ra, chỉnh lại quần áo một chút: "Anh yên tâm, tôi sẽ trân trọng thân thể này, tôi cũng có thể đối phó được với tên cặn bã Senguuji Daigo." Cậu chỉ vào Kidou nói: "Này, tôi chơi chán rồi. Đưa tôi về bệnh viện đi."

  Kidou không còn cách nào khác đành phải mời cậu lên xe. Bốn người đang ở trong xe, bầu không khí kỳ lạ và khó xử, tuy nhiên, Kazemaru lại tỏ ra rất bình tĩnh, cậu tìm thấy một cuốn sổ và một cây bút trong xe, trên đường trở về bệnh viện không ngừng ghi chép. Sau khi đến bệnh viện, cậu trực tiếp ném cuốn sổ lên ghế phụ và nói: "Tạm biệt."

  Kidou nhặt cuốn sổ lên, phát hiện ra trên đó cậu ấy đã viết những hissatsu đặc biệt của đội Dark Emperor: kỹ năng cá nhân "Shippuu Dash" của Kazemaru, kỹ năng ba người "Dark Emperor" và "Triple Boost". Kidou nhìn bóng lưng Kazumaru, chợt bừng tỉnh và nói: "Gouenji, đừng bỏ cuộc, vẫn còn hy vọng."

(Xem Wikipedia để biết tên của chiêu thức đặc biệt, hoặc bản dịch có thể khác nhau tùy các vùng khác nhau)

  "Đó có phải là 'Kazemaru' đang trút giận hộ 'Kazemaru' không? Bên trái ngứa lắm, cậu hãy gãi đi."

  Bàn chân trái của Fudou được quấn bằng thạch cao nên việc tắm rửa rất bất tiện, cậu lại không muốn những người chăm sóc lạ chạm vào. Kidou sợ cậu vài ngày không tắm sẽ biến thành dã nhân nên cố tình chạy tới thay cậu tắm rửa. Khu độc lập của bệnh viện quả thực rất rộng, nhưng phòng tắm lại chật hẹp đến mức hai người đàn ông trưởng thành chen chúc trong đó cũng khó quay đầu lại, mà Fudou trông như một đại gia, cởi sạch quần áo ngồi trên ghế lưu động, ngẩng đầu nhấc chân, tùy ý để cho Kidou gội đầu và tắm rửa cơ thể.

  Kidou xoa xoa đầu Fudou, một bên nói: "Không phải là tôi chưa từng thấy 'Kazemaru' đó bao giờ, nhưng khi tôi nhìn thấy anh ấy trêu chọc những người đàn ông xung quanh, tôi luôn có cảm giác như cậu ta đang hờn dỗi mà cố chọc giận Gouenji. Trước khi rời đi, cậu ta đã ghi chép chiêu thức đặc biệt của Dark Emperor rất kỹ, dường như đang dạy chúng ta điều gì đó. Nếu cậu ta cố tình chiếm lấy cơ thể của Kazemaru,không phải nên lấy luôn rồi sao? Nào nhắm mắt lại. " Sau đó Kidou lập tức cầm vòi hoa sen rửa đi bọt trên đầu Fudou .

  "Hơn nữa, tất cả thiên thạch Aliea đều đã bị phá hủy. Tôi thực sự không hiểu tại sao nhân cách này lại xuất hiện. Tôi nghĩ nhân cách này tương tự với nhân cách mười năm trước, nhưng chắc chắn không giống nhau. Rất có thể anh ta chỉ là một nhân cách Kazemaru được tạo ra để bảo vệ bản thân khi đã chịu nhiều kích động. "Kazemaru" kia cũng nói: "Tự mình bảo vệ bản thân là đáng tin cậy nhất." Có lẽ trong trái tim Kazemaru, anh ta, người của đội Dark Emperor là người mạnh mẽ nhất, có khả năng để bảo vệ con người hiện tại của cậu ấy, mới dẫn đến chia rẽ thành nhân cách này."

  Fudo mở tay ra, để Kidou chạm vào mình: "Nếu mọi thứ đúng như cậu phỏng đoán, thì "Kazemaru" đó sẽ biến mất sau khi trút hơi thở tà ác của mình để trả thù Senguuji Daigo. Nhưng trong trường hợp cậu đoán sai, "Kazemaru" đó thật sự muốn thay thế Kazemaru mãi mãi thì sao?

  Động tác của Kidou chậm lại, một lát sau trở lại bình thường: "Bây giờ "Kazemaru" này đang nắm quyền, chúng ta không còn cách nào khác ngoài khuyên Gouenji hãy kiên nhẫn. Dù sao thì dù kiêu ngạo hay tùy hứng đến đâu, cậu ta cũng đang mang một phần của Kazemaru trong đó."

  "Đúng vậy, Kazemaru làm bé ngoan nhiều năm như vậy, chắc hẳn đã phải chịu rất nhiều oan ức, nhân cơ hội này để cậu ta trút giận đi, cho Gouenji biết bạn trai cậu ta không dễ gì mà bắt nạt... Này anh đang làm gì vậy hả? " Fudou đỏ mặt đẩy tay Kidou đang ôm eo mình, Kidou thì thầm: "Cậu khỏa thân trước mặt tôi mà còn mở chân ra, tôi cũng muốn hỏi cậu đang làm gì vậy?"

  "X! Nếu anh dám lợi dụng người bị thương, tôi sẽ tố cáo anh với y tá Yuuka."

  "Dù sao thì, nếu cậu muốn phàn nàn thì tôi nhất định sẽ tranh thủ, ngày mai cậu có thể từ từ phàn nàn sau..." Anh tháo kính bảo hộ ra, tiện tay đặt sang một bên rồi mở vòi nước, để lại hết những âm thanh ngượng ngùng và xấu hổ đó trôi theo nước đi mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#goukaze