CHƯƠNG 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Luyện tập xong, Kazemaru mua hai hộp cơm về nhà, lúc đó Fudou đã tỉnh lại, Kazemaru nói: "Fudou, hôm nay đội điền kinh của Raimon có tụ họp, cậu có muốn đi cùng không?"

"Không, tôi không biết bạn của cậu, tại sao lại tới làm gì?" Fudou nghĩ mình vẫn còn việc điều tra,không muốn lãng phí thời gian chút nào.

Kazemaru không ép buộc cậu, chợp mắt một lát rồi ra ngoài. Khi Fudou đang ngủ trưa cùng Kazemaru, cậu nhận được tin nhắn từ Ishido Shuuji, nói rằng Senguuji Daigo tối nay sẽ gặp khách ở nhà hàng khách sạn, đồng thời gửi địa chỉ cho cậu, nên ngay sau khi Kazemaru đi khỏi cửa, Fudou cũng lập tức đi ra ngoài.

"Kazemaru, anh cùng cậu chúng ta uống cạn ly đi, đến!" Anh trai của đội điền kinh rót cho Kazemaru một ly bia lớn, rồi đẩy nó đến trước mặt Kazemaru.

Mười năm sau, đội điền kinh Raimon tập hợp lại, mặc dù Kazemaru đã chuyển đến đội bóng đá vào năm thứ hai sơ trung, thế nhưng mọi người vẫn coi cậu là thành viên của đội điền kinh, vậy nên cậu cũng được mời tham gia bữa tiệc. Các sinh viên ngày nào nay đã gia nhập xã hội và trở thành những nhân viên văn phòng siêng năng. Do sự phổ biến của văn hóa xã hội Nhật Bản, có rất nhiều hoạt động xã hội ngay cả sau giờ làm việc. Vì vậy, dưới sự "đào tạo" dài hạn, mọi người đều uống rất nhiều. Ngược lại , Kazemaru có chế độ ăn kiêng lâu dài,ngoại trừ nước cùng đồ uống dành cho vận động viên thể thao không uống đồ uống khác chút nào chứ đừng nói đến uống rượu, Kazemaru không phải là đối thủ của anh chị em khác, nhưng đây là một cuộc tụ tập hiếm hoi, Kazemaru không muốn làm mọi người mất hứng, ai đến nâng cốc chúc mừng đều cười cười nói nói uống cạn, không hề có ý từ chối.

"Kimura - senpai đủ rồi, tôi sẽ thay thế Kazemaru-senpai." Ngồi bên cạnh Kazemaru, Miyasaka một tay chộp lấy ly bia và bắt đầu uống trước khi Kazemaru kịp phản ứng.

"Miyasaka! Cậu sợ không có để uống sao? Tại sao lại lấy của Kazemaru?" Vị tiền bối kia rót thêm một ly, Miyasaka lại muốn lấy, lần này Kazemaru nhất quyết muốn tự mình uống. Vị tiền bối kia rất hài lòng, lúc đó có một tiền bối khác đến tranh rượu với hắn nên bằng lòng thả Kazemaru đi.

"Miyasaka, đừng căng thẳng, tiền bối không có ác ý, mọi người chỉ cần vui vẻ là được." Kazemaru cắn một miếng đồ ăn, trêu đùa Miyasaka vẫn căng thẳng như mười năm trước.

Miyasaka hiện làm việc cho một công ty đồ thể thao và là một vận động viên chạy marathon nghiệp dư, cậu là một trong số ít thành viên của đội điền kinh cũ vẫn kiên trì gắn bó với điền kinh. Thấy Miyasaka có thể theo đuổi sở thích của mình, Kazemaru thực sự vui mừng vì hồi đó cậu đã không khuyến khích hậu bối của mình một cách vô ích.

"Kazemaru - senpai, anh là tuyển thủ chuyên nghiệp, đương nhiên phải giữ gìn sức khỏe, không nên uống quá nhiều." Miyasaka lúc nói chuyện thực sự rất giống một người mẹ.

"Ai nói tuyển thủ chuyên nghiệp không được uống rượu?" Không biết có phải là muốn bộc lộ cảm xúc hay không, Kazemaru liền rót cho mình một cốc bia lớn: "Nào, uống đi."

Kazemaru cùng chiến đấu với Miyasaka, nhưng khả năng uống rượu của cậu có hạn, vừa rồi với các tiền bối khác đã uống đủ thứ rượu vang đỏ, cuối cùng cậu nôn hết tất cả trong nhà vệ sinh. Kazemaru loạng choạng bước ra khỏi toilet, đụng phải một người, xin lỗi bừa bãi rồi quay lại tiếp tục ăn.

Uống được nửa hiệp, một thành viên trong đội cùng cấp với Kazemaru tiến tới xin số điện thoại của cậu, kazemaru sờ túi và đột nhiên "A" lên một tiếng, "Điện thoại di động của mình đâu rồi?"

Kazemaru nhìn xung quanh trên ghế, Miyasaka nói rằng cả tối nay cậu không thấy Kazemaru sử dụng điện thoại di động, Kazemaru nghĩ một hồi, có lẽ cậu đã đánh rơi nó khi đi vệ sinh nên vội vàng đi ra ngoài. Không ngờ ở cửa lại thấy có người cầm điện thoại di động của Kazemaru, thò đầu tìm kiếm thứ gì đó. Ngay khi người đàn ông nhìn thấy Kazemaru bước tới, anh ta nói: "Tuyệt, chàng trai, tôi vẫn đang tự hỏi không biết tìm cậu ở đâu."

Kazemaru nhận ra người đó chính là người vừa đụng phải, nhanh chóng nhận điện thoại và cảm ơn, người đó nói không sao cả rồi liền quay người rời đi.

Người đàn ông đi đến cuối hành lang và báo cáo với một người đàn ông mặc vest đang trốn trong góc: "Utsunomiya - san, xong rồi" rồi đưa điện thoại di động: "Từ nay trở đi, mọi mệnh lệnh, chụp ảnh hoặc tin nhắn văn bản được gửi và nhận bởi chiếc điện thoại kia anh đều có thể xem tất cả thông tin và cũng có thể bí mật kích hoạt chức năng camera và cuộc gọi nữa."

Nghe xong, Utsunomiya Toramaru bấm điện thoại vài lần rồi nghe, tiếng động từ phòng của đội điền kinh thực sự phát ra từ phía bên kia micro, sau đó anh vuốt điện thoại vài lần, và chương trình cho thấy Kazemaru vừa gọi một cuộc gọi, số đó là số gì vậy? Toramaru căn dặn người kia rời đi ngay lập tức, trong khi anh ta đi theo một lối ra khác và vội vàng gia nhập với Ishido Shuuji.

Bữa tiệc kết thúc, đã gần rạng sáng. Kazemaru sống ở xa nên không thể bắt chuyến xe buýt cuối cùng. Anh rất muốn đi bộ về nhưng Miyasaka đã đưa anh đến nhà ga thế nhưng sau đó lại không rời đi. Cuối cùng, cậu ấy lấy hết can đảm, cùng giọng điệu say khướt, đỏ bừng cả mặt nói với Kazemaru: "Kaze... Kazemaru - senpai, tôi đưa anh về nhà nhé?"

Kazemaru dựa vào biển báo nhà ga, dùng tay quạt cho mình tỉnh táo rồi nói: "A, tôi không sao, giờ là chuyến xe buýt cuối cùng, chúng ta cũng không tiện đường nữa, nếu cậu đưa anh về thì làm sao cậu có thể về nhà chứ?"

"Tôi có thể bắt taxi. Tiền bối say rồi, tôi sợ anh về nhà như vậy gặp nguy hiểm."

Kazemaru không khỏi bật cười: "Cậu cho rằng anh là một bé gái sao? Có nguy hiểm gì chứ? Thứ quý giá nhất trên người anh bây giờ chỉ là mấy tờ tiền giấy. Nếu có lỡ gặp phải cướp, anh sẽ đưa cho hắn ta."

Kazemaru hết lần này đến lần khác trì hoãn, Miyasaka không thể ép buộc, chỉ có thể nói: "Vậy... Kazemaru-senpai khi về nhà, xin hãy nhớ gửi tin nhắn báo cho tôi, để biết anh vẫn an toàn."

Xe buýt dừng lại, sau khi lên xe, Kazemaru vẫn không quên chào tạm biệt Miyasaka.

Kazemaru chọn chỗ ngồi cạnh cửa sổ, cửa sổ xe rung lắc không ngừng, tựa đầu vào cửa sổ chắc chắn không thể ngủ ngon được, Kazemaru lại cố tình làm vậy, nếu ngủ quá thoải mái sẽ dễ quên xuống xe mất. Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, Kazemaru lỡ đãng ngắm nhìn, thấy hai người đang chạy bên đường, bóng dáng của họ có chút quen thuộc, tựa như họ là Kidou và Fudou, nhưng cậu lại say đến choáng váng, chiếc xe đã lao ngang qua họ rồi, nên cậu lờ đi. Nhắm mắt lại và thư giãn đầu óc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#goukaze