_Raising a hamster_

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Summary :
Yuuji thì đáng yêu còn Satoru thì bị mê hoặc một cách bất lực.

Khi Satoru trở về sau một nhiệm vụ, Yuuji vẫn ở đúng nơi anh đã rời đi. Nghe thấy tiếng cửa mở, Yuuji rời mắt khỏi bộ phim, cười toe toét khi nhìn thấy người thầy giáo của mình.

"Chào mừng trở về, sensei!"

"Thầy về rồi đây~" Satoru vui vẻ đáp lại, vẫy tay chào Yuuji. Được một cậu bé dễ thương chào đón sau khi trở về nhà từ một nhiệm vụ mệt mỏi cảm thấy thật tuyệt. Ờ thì, đó không phải là một nhiệm vụ khó, chỉ là một nhiệm vụ chẳng mấy dễ chịu. Có bao nhiêu chú linh đã ở đó...? Tất cả chúng đều là cấp thấp, nhưng Satoru phải làm nhiệm vụ này vì số lượng điên rồ của chúng. Vài trăm? Đủ để nhuộm toàn bộ đồng phục của anh bằng máu, ít nhất là vậy.

Có hai chồng lớn đĩa DVD, một chồng cho những bộ phim Yuuji đã xem, và một chồng cho những bộ phim cậu chưa xem. Đống phim đã xem ngày một nhiều hơn. Satoru ước mình có thể ở lại và xem chúng cùng cậu.

Satoru rên rỉ khi treo áo khoác lên. "Yuuji-kun~ Thầy đã có một ngày làm việc vất vả. Không biết khi nào thầy mới được nghỉ phép đây?"

"À, cảm ơn thầy đã làm việc chăm chỉ! Em sẽ sớm có thể giúp thầy thôi!"

Yuuji có vẻ mất tập trung. Việc thiếu chú ý khiến Satoru bĩu môi.

Với những bước dài, Satoru bước đến ghế sofa, dừng lại phía sau nó. Anh liếc nhìn bộ phim Yuuji đang xem, một bộ phim lãng mạn. Yuuji hoàn toàn bị cuốn hút, đồng tử mở to, miệng hơi há. Với một nụ cười khẩy, Satoru nghĩ ra một trò đùa.

"Yuuji, nói 'ah' đi~"

"Ah~"

Yuuji ngoan ngoãn há miệng mà không thèm nhìn, cho rằng Satoru sắp đút ăn đồ ăn vặt cho cậu lần nữa. Cậu cắn mạnh vào thứ gì đó, không vỡ hay giòn. Hình dạng của nó thật lạ. Yuuji lướt lưỡi quanh nó và thấy nó hơi mặn. Kết cấu này... Cậu nhìn xuống, liếc mắt, và thấy bàn tay của Satoru, một ngón tay đang ở trong miệng cậu...

Hoảng hốt, Yuuji lập tức lùi lại. Vết cắn và nước bọt hiện rõ quanh ngón trỏ của Satoru.

"Wahh- sensei! Tại sao thầy lại làm thế?" Yuuji thở hổn hển, trông vừa bực bội, vừa hối lỗi và xấu hổ cùng một lúc. Đó là những biểu cảm buồn cười trên khuôn mặt cậu, và nó bao giờ cũng khiến Satoru bật cười. Khuôn mặt của Yuuji rất nhiều biểu cảm, và thật thú vị khi nhìn vào. Anh ta muốn đẩy Yuuji nhiều hơn, để xem thêm nhiều biểu cảm của anh ta.

Satoru cười khúc khích. Anh véo má Yuuji và xuýt xoa, "Dễ thương quá~ Giống như thầy đang nuôi một chú hamster hư vậy."

Yuuji gầm gừ một cách đe doạ và làm động tác cắn khiến Satoru lại bật cười.

Có một khoảnh khắc im lặng thân thiện khi họ cùng nhau xem phim. Satoru khoanh tay và dựa vào lưng ghế sofa, trong khi Yuuji vẫn cuộn tròn ở mép ghế sofa, ôm con gấu bông trên đùi. Khi một cảnh hôn nồng cháy được phát, Yuuji hỏi, "sensei thích mẫu phụ nữ như nào vậy ạ?"

"Ừm, để xem nào," Satoru ậm ừ, vỗ nhẹ má. Khi nghĩ đến câu trả lời, anh búng tay. "Thầy thích những người không dễ chết."

Yuuji nghiêng đầu. Đó là một số yêu cầu kỳ lạ. Anh mong đợi Satoru sẽ nói điều gì đó về ngoại hình, hoặc có thể là tính cách. Vậy thì có phải thầy ấy thích một người phụ nữ mạnh mẽ phải không? Hay có thể là một người tràn đầy sức sống?

"Ah!" Satoru cười khẽ, vỗ tay vào nhau. Với một nụ cười tinh nghịch, anh ta nghiêng người lại gần Yuuji và nói, hơi thở nóng hổi phả vào mặt anh ta, "Tôi sẽ bao gồm những người có thể sống lại từ cõi chết."

"Ồ, giống như thây ma vậy?"

Không hiểu sao, trước sự bối rối tột độ của Yuuji, Satoru bật cười lớn, ôm bụng. Yuuji chớp mắt mở to và nghiêng đầu trầm ngâm. Trở về từ cõi chết...

"Nếu không phải là thây ma thì cũng giống như Chúa Jesus?"

Satoru cười to hơn nữa. Anh cười lớn đến nỗi bắt đầu vỗ đùi và thở khò khè, không thở được bình thường. Yuuji bĩu môi khó chịu, khoanh tay chờ thầy giáo ngừng cười.

À, lần cuối cùng Satoru cười to như thế này là khi nào? Yuuji thực sự là viên thuốc hạnh phúc của anh. Satoru thấy mình đang lau nước mắt vì cười quá nhiều dưới tấm vải che mắt. "Tôi chưa bao giờ thực sự hiểu được sự ngốc nghếch dễ thương của yuuji, cho đến bây giờ. Em thật buồn cười, Yuuji-kun. Không bao giờ thay đổi."

"Em không hiểu," Yuuji rên rỉ, bĩu môi và ôm chặt con gấu bông vào ngực khi anh quay lại với bộ phim của mình. Anh ta ấn cằm vào đầu nó, bóp chặt con gấu bông. "Đó có phải là một lời khen không?"

Satoru cười khúc khích và vuốt tóc học trò mới của mình một cách trìu mến. "Tất nhiên rồi! Đó là một trong những nét quyến rũ của em mà."

Trong một khoảnh khắc yên tĩnh, Satoru quan sát Yuuji. Ánh sáng từ màn hình TV chiếu sáng và hắt bóng lên khuôn mặt học trò của anh khi Yuuji phản ứng với từng cảnh quay. Yuuji luôn biểu cảm rõ ràng như vậy, rất hoạt bát và sống động. Xem ra cậu ấy còn thú vị hơn bất kỳ bộ phim nào đang chiếu trên màn hình. Anh quan sát cách Yuuji cuộn tròn trên ghế sofa, siết chặt con gấu bông đang ngủ trên đùi mình. Điều đó khiến Yuuji trông nhỏ bé hơn so với thực tế. Satoru cảm thấy hơi tệ về việc anh thường để Yuuji ở đây một mình, quá bận rộn với các nhiệm vụ để có thể ở bên cậu nhiều hơn.

"Em có thấy cô đơn khi không có những học sinh năm nhất khác không?"

Yuuji ngước lên với câu hỏi của Satoru. Trước sự ngạc nhiên của Satoru, Yuuji cười toe toét, mắt cong lên thành hình lưỡi liềm. "Không, dù sao thì tháng sau em cũng sẽ gặp họ! Em thích thế này. Em được độc chiếm thầy! Em phải tận dụng tối đa các bài học một kèm một của chúng ta."

"... Em đúng là một đứa thích tán tỉnh, Yuuji-kun," Satoru thở dài với một nụ cười bất lực, véo má mềm mại của Yuuji. "Em muốn ăn gì cho bữa tối?"

Nghe tiếng ăn tối, Yuuji phấn chấn hẳn lên, mắt sáng lên. "Ồ! Em muốn ăn mì ống! Đợi đã, bít tết! Agh, khó quyết định quá! Bất cứ thứ gì sensei nấu đều ngon... Em sẽ ăn bất cứ thứ gì sensei nấu!"

Satoru đưa tay lên ngực một cách kịch tính. "Yuuji... con ngoan lắm. Ta sẽ nấu ăn cho con cả đời!"

Lời khen ngợi luôn có cách khiến Yuuji rạng rỡ. Quyết tâm trở thành một cậu bé ngoan hơn, Yuuji nhảy khỏi ghế sofa để bám vào Satoru. "Em sẽ giúp thầy nấu ăn, Gojo-sensei!"

Satoru vô cùng yêu mến, gật đầu cười toe toét. Anh không bao giờ có thể nói không với học trò quý báu của mình.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro