Oneshort

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Oneshort "Bạn trai tức giận"

Author: Hạ

Độ dài: 3819 từ.

Warning: Có OOC, R18.

Lần đầu viết R18 nên tôi rất bối rối
༎ຶ‿༎ຶ nên nếu có gì sai sót, thiết sót mong được chỉ dạy nhiều hơn.

---------------------------------------------------------

“Yuji em mới đi đâu về?”

Yuji rón rén mở cửa, em chưa kịp vươn tay bật đèn đã cảm giác cả sống lưng lạnh buốt. Trong bóng tối, đôi mắt gã giống hệt như báo săn mồi dán chặt lên người em. Yuji rùng mình một cái, mồ hôi ướt đẫm chảy dọc lưng áo. Như đứa trẻ trộm kẹo bị người lớn bắt phạt, em cứng ngắc cả người. Vươn tay bật đèn lên, em nhìn thầy, nụ cười méo xệch.

“Gojo-sensei... Hôm nay không phải thầy có việc không về sao?”

Satoru đang cực kỳ tức giận. Vẫn là nụ cười như thường ngày nhưng gã khiến em cảm thấy nguy hiểm hơn bao giờ hết. Yuji đứng nguyên ở ngoài không dám tiến vào.

“Yuji đi chơi vui nhỉ?”

“Em... em.”

Yuji miệng lưỡi cứng ngắc, em chẳng biết giải thích sao cho anh người yêu hiểu khi bản thân đến tận 23h30 mới lò dò mò về nhà.

“Lại đây.”

Satoru thay bộ đồ gã mặc trên trường Chú thuật sư bằng quần xuông đen và áo phông trắng có in chữ Yuji to đùng. Yuji sẽ không nói em cũng có một chiếc y hệt có in tên Satoru bên trên đâu, trông ngốc chết đi được ấy.

Bộ dạng gã bây giờ trông vừa tùy ý vừa biếng nhác. Yuji ngoan ngoãn tiến đến ngồi xuống ghế sofa. Ghế lún xuống một chút, em túm lấy vạt áo gã lay nhẹ. Satoru hiển nhiên vẫn còn giận, không thèm quay lại nhìn em.

“Thầy ơi.”

Giọng em mỏng, mềm và ngọt ngào như kẹo bông gòn, khiến lòng gã tan chảy.

“Hôm nay em đi đâu?”

“Em... em đi với tụi Megumi.”

Sau một hồi im lặng, Yuji mắt chặt mắt lại cầu nguyện. Em lựa chọn nói dối. Lần đầu em nói dối thầy, nhưng... em không thể để mọi việc vỡ lở vào lúc ngày được, ít nhất hiện tại em vẫn chưa sẵn sàng để nói cho anh người yêu biết điều mà em đang che giấu.

Sắc mặt gã tối xuống, hiển nhiên đã biết điều gì đó. Chút ngọt ngào ban nãy trong lòng tan biến sạch. Satoru vẫn cười, nhưng nó chỉ khiến Yuji cảm thấy càng lúc càng kinh dị.

“Vậy sao? Thầy mới gọi hỏi Megumi và Nobara đó.”

Yuji cảm giác như có vài tảng đá không biết từ đâu rơi xuống đè nặng lên lưng em. Quả này em toi thật rồi, Satoru sẽ không phải sẽ thật sự giận chứ. Nhưng Yuji vẫn bướng bỉnh không chịu nói sự thật. Em im lặng, gã cũng im lặng. Không gian bao quanh cả hai như bị cô đặc lại, khiến Yuji cảm thấy khó thở muốn khóc. Yuji thoáng mấp máy môi, em muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn là thôi.

“Em không nói thì thôi thầy không hỏi nữa.”

“Nhưng...”

Yuji ngẩng lên nhìn anh người yêu đẹp trai của mình, lắng nghe gã nói. Yuji thầm nhủ ngay cả khi tức giận thì thầy của em vẫn đẹp như một thiên thần. Khi ấy em vẫn ngơ ngẩn đến nghệt ra mà không nhận thấy thảm hoạ sắp đến gần mình.

“Cái nhẫn này đẹp quá nhỉ? Yuji bé nhỏ của thầy, em định tặng nó cho ai?”

Satoru tưởng em lơ mình đi thì càng thêm tức giận. Một tay bóp chặt cằm em, một tay cho vào trong túi áo rút ra một chiếc nhẫn bạc sáng lấp lánh được đặt làm cẩn thận đựng trong hộp nhung đỏ.

Yuji trong giây phút ấy như rơi một phát từ thiên đàng xuống tầng thứ mười tám của địa ngục. Em rõ ràng đã giấu rất kĩ nó mà... Không, là gã đã tìm ở đâu ra nó. Nhưng đều không quan trọng nữa, giây phút này, em không thể giấu gã nữa. Dẩu miệng ra, em lẩm bẩm.

“Vậy là Gojo- sensei phát hiện ra rồi à?”

“Em tính...”

Đôi mắt của Satoru không còn bất kì tia sáng nào nữa. Không để em nói hết câu, gã đã nhấc bổng cả người em lên. Đưa em về phòng của hai người.

-------------------------

Yuji như con hổ nhỏ ngốc nghếch đi lạc bẫy thợ săn, chỉ có thể trơ mắt nhìn gã nhấc bổng em lên. Yuji vùng vẫy trong bất lực, lớn giọng vì bất ngờ gã mang lại.

“Gojo-sensei, thả em xuống. Thả em xuống.”

Rồi em bỗng cảm thấy choáng váng xây xẩm mặt mày. Khi bình tĩnh lại thì nhận ra cánh cửa đã khoá trái, áo phông của cả hai đều đã bị lột ra vứt chỏng trơ trên nền đất lạnh lẽo đáng thương. Satoru hiện tại đang vô cùng tức giận, gã đưa tay muốn kéo phăng nốt quần đùi của em xuống. Yuji ngượng chín mặt, em cắn chặt răng, cố gắng nắm lấy cặp quần trong sự vô vọng muốn giữ nó lại. Nhưng trong mắt của Satoru lúc ấy, đây giống như sự cự tuyệt mà em dành cho gã. Gã với lấy cà vạt ở bàn nhỏ cạnh giường, dùng nó cột chặt hai tay em lại trên đỉnh đầu. Yuji lúc bấy giờ mới cảm thấy hoảng sợ, em ấp úng.

“Gojo-sensei... mai... mai em có việc rồi. Hôm nay không thể.”

Satoru chẳng thèm đoái hoài gì đến em, vẫn cứ chuyên tâm vào công việc của mình. Gã lột đồ của em cứ như đang mở từng lớp giấy gói quà vậy, cho đến khi trên người em chẳng còn lại gì. Yuji ngại đến hai mắt đỏ ửng, hai tay bị cột trên đầu khiến em chẳng thể che đậy nổi hạ thân đang loã thể bị phơi bày ra ngoài. Satoru vẫn cứ chằm chằm quan sát em, Yuji vừa ngượng vừa sợ. Em chưa thấy gã như vậy bao giờ trước đây, cho dù cả hai đã cùng nhau làm chuyện khó nói này không ít lần.

--------------------

Bỗng em cảm giác có thứ gì đó lành lạnh, ẩm ướt chen vào khuấy động bên trong em. Satoru là một con cáo già điêu luyện, gã biết và nhanh chóng tìm thấy nơi khiến em phải khóc nấc vì sung sướng, những ngón tay thon dài của gã gảy qua nơi ấy khiến em phải giật nảy lên. Tay còn lại không rảnh rỗi mà xoa nắn, mơn trớn bờ ngực trắng nõn mềm mại.

Yuji đặc biệt mẫm cảm, em thở dốc không ngừng, giọng nói đã bắt đầu đứt quãng. Nước mắt sinh lý không tự chủ được mà ứ đọng nơi gò mắt. Quan trọng nhất, phía trước em cũng bắt đầu cương cứng mất rồi.

“A ưm... hức... Thầy ơi... đừng... a..”

Satoru vẫn không nói gì, vẫn chỉ chuyên tâm vào việc mình đang làm. Gã chơi xấu liên tục công kích đến tuyến tiền liệt của em. Yuji khổ sở chống đỡ. Yuji không muốn, em cảm thấy sợ hãi hơn bao giờ hết, nhưng tình dục và khoái cảm cứ vậy dồn dập mà đánh vỡ lí trí của em. Phía dưới xiết lấy ngón tay gã cũng vì thế trở nên chặt chẽ vô cùng. Satoru khó khăn kiềm chế, phía dưới đã dựng thành một túp lều nhỏ nóng bỏng cọ xát vào bắp đùi em.

“A... hức th..thầy ơi.”

Yuji há miệng thở từng ngụm, cả người em đỏ chót như tôm luộc, bắp đùi trắng nõn hiện rõ dấu vết của gã. Yuji cảm giác em sẽ chết mất thôi, em cong người đón nhận từng đợt khoái cảm, phía trước cũng đã run rẩy bắn ra.

Em mềm nhũn run rẩy không ngừng trên giường. Chưa kịp để em lấy lại ý thức, cơ thể mẫn cảm mới bắn lại một lần nữa bị xuyên xỏ vào. Lần này là ba ngón tay, không hề đau đớn, huyệt động của em mút chặt lấy tay gã không một kẽ hở. Tiếng nước nhóp nhép vang lên đáng xấu hổ như đang muốn nghêng đón người đến xâm phạm. Yuji cuối cùng vì xấu hổ mà nức nở oà khóc.

“Tối nay tôi thấy Yuji đi cùng với một cô gái rất xinh đẹp.”

Em bị gã chơi đến mơ màng, đôi mắt mở to ngập đầy nước, tiếng thút thít vang lên trong không gian yên ắng càng thêm rõ ràng. Em không hiểu người này rốt cuộc hôm nay làm sao nữa nhưng vẫn vội vàng nói rõ mọi chuyện.

“Em... ah hức thầy ơi. E...em với... cô ấy.”

Chưa để em nói hết câu gã đã hấp tấp hôn xuống cánh môi em. Gấp gáp, khẩn trương, tràn đầy sợ hãi. Biểu tình của gã làm Yuji thấy lòng em ẩn ẩn đau. Rụt rè mở miệng liếm lấy lưỡi gã, hai tay em vòng qua cổ Satoru nhẹ nhàng vỗ về. Thôi thì em để mặc thầy một hôm vậy, nhưng nghĩ đến buổi hẹn ngày mai em lại thấy khó xử. Làm sao đây? Bàn cũng đặt mất rồi, giờ hủy thì tiền của em... Nhưng đến nước này cũng không thể bắt thầy dừng lại, sẽ nghẹn chết mất.

Thật ra ngay chính bản thân Yuji cũng không thể kiểm soát thân thể mình nữa, em không ngừng đòi hỏi nhiều hơn, em muốn thầy. Muốn thầy cho em nhiều hơn nữa.

Như em mong ước, gã ép chặt hai cánh mông em mở ra, chen côn thịt to lớn của mình vào bên trong.

Đau... đau quá, lớn như chai coca. Sao làm nhiều lần vậy rồi mà vẫn khó vào đến thế?

Đó là suy nghĩ đầu tiên của Yuji khi con quái vật của gã tìm đến huyệt nhỏ ẩm ướt của em. Dù qua bao lần đi nữa, dù được chuẩn bị kĩ đến đâu em vẫn không thể thích ứng với size của gã. Cùng là con trai tại sao khác biệt lại lớn đến thế? Yuji mếu máo, trướng quá, sẽ hỏng mất. Em bạo gan túm lấy tóc thầy, hét lớn.

“Ai tranh với thầy đâu. Thầy phải biết thương em chứ, hỏng mất thì sao?”

Satoru nhìn em đau đến chảy nước mắt trong khi tay vẫn dùng hết sức lực kéo tóc mình vừa giận, vừa bất lực, vừa buồn cười ôm bổng em lên. Gã ôm lấy Yuji, hôn lên khoé mắt em, liếm đi những giọt nước mắt đang rơi, bàn tay to lớn khẽ xoa xoa lưng em, bên dưới nín nhịn từ từ chen vào. To đến thế trách gã sao? Gã nhớ lần đầu cả hai chơi trò không dành cho trẻ nhỏ này, Yuji vừa thấy bé Gojo đã giật giật mí mắt, em lộ rõ vẻ sợ hãi rồi cuối cùng bỏ của chạy lấy người trốn kín trong chăn, bỏ mặc gã với túp lều dựng đứng hẵng còn đang ngơ ngác.

Nhưng vừa nghĩ đến cô gái và chiếc nhẫn kia, tim gã lại hốt hoảng rơi bộp một cái. Satoru không chỉ thấy cả hai đi với nhau lần đầu, luôn luôn là cô ta. Gần đây Yuji luôn làm lơ gã, đi sớm về muộn, cũng bắt đầu học nói dối. Satoru ôm chặt em hơn, gã không thể mất đi Yuji. Chôn mặt vào hõm vai em, tiếng gã vang lên khàn khàn nghẹt cứng.

“Đừng bỏ tôi. Yuji, tôi yêu em.”

Yuji đang đau nhăn mặt cũng phải hốt hoảng mà dỗ ngược lại ông tướng nhà mình. Em vẫn lơ mơ không hiểu đang diễn ra việc gì.

“Em sẽ không đi đâu cả. Em ở đây.”

“Nhưng... rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Em không hiểu gì cả.”

“Chiếc nhẫn... cô gái.”

Satoru vẫn gục mặt trên vai Yuji, hai tay hư hỏng lần xuống sờ mó mông em, phía dưới tiến vào thêm một chút. Yuji vẫn mơ màng suy nghĩ mặc kệ người thầy không đúng đắn kia của em, nhưng rồi cuối cùng em cũng nhận ra người này đang xảy ra vấn đề gì. Không phải là đang ghen đó chứ? Tưởng rằng em muốn tặng nhẫn cho cô ấy sao? Yuji nén cười nghịch nghịch mái tóc gã.

“Thầy ghen à?”

Gã im lặng, đầu đặt trên vai em khẽ động đậy như gật đầu tỏ vẻ đồng ý. Phía dưới cũng đã hoàn toàn tiến vào, đang khẽ khàng cử động. Yuji nghiến răng kiềm chế việc muốn đánh gã, em đang rất nghiêm túc đó, đừng làm mấy việc gây mất tập trung thế chứ.

“Thầy tưởng em muốn tặng nhẫn cho chị Chakisa hả?”

Vai em lại rung một lần nữa, Yuji thở dài. Bạn trai quá trẻ con, nhưng lúc ghen lên thật đáng sợ, sau này em nên làm sao đây. Cầu online gấp.

“Nhẫn là nhẫn nam, là đồ đôi em muốn tặng thầy. Phía dưới còn có khắc tên em. Còn một chiếc nữa nằm trong túi áo khoác của em, cũng có khắc tên thầy ở mặt trong của nhẫn. Thầy thử xỏ nhẫn vào tay thầy xem có vừa không?”

Vai em bỗng nhiên ươn ướt, không phải thầy khóc rồi chứ? Yuji hốt hoảng, em lúng túng dỗ gã nín khóc.

Bỗng bên dưới mạnh mẽ bị thúc vào khiến Yuji phản ứng không kịp. Côn thịt gã hình như lại lớn thêm một chút khiến em mở mắt kinh ngạc. Vậy mà ông thầy đáng kính của em trong tình huống này mà thật sự vẫn có thể hứng lên?

Đùi thon bị hai tay gã giữ lấy mạnh mẽ xuyên vào. Vật to lớn ấy liên tục nghiền qua tuyến tiền liệt của em, ba nông một sâu. Chẳng mấy chốc người khóc chuyển từ Satoru sang em Yuji. Gã nước mắt lưng tròng mà ôm chặt lấy em, nụ cười nham hiểm thoáng hiện trên môi.

“Thầy hạnh phúc quá.”

Động tác bên dưới trái ngược với thái độ của gã, Yuji oán hận véo eo Satoru. Côn thịt cứ nhẹ nhàng đâm vào rồi rút ra như thế làm em phát điên rồi, em khổ sở vặn vẹo tự mình phối hợp với gã, xoay xoay eo để vật kia vào sâu hơn. Nhưng Satoru cố ý không hiểu ý em,  còn cười xấu xa khiêu khích. Đôi mắt sâu thẳm ngập sắc xanh của gã tràn cười ngập đầy, em như chìm nghỉm trong đại dương vô tận ấy. Ác quỷ xấu xa, Yuji giận lắm, em không lẽ còn phải mở miệng xin gã chơi em sao? Hôm nay đối với Yuji đã là một ngày rất xấu hổ rồi. Nhưng sau cùng vẫn là khoái cảm chiến thắng, Yuji nghẹn nghào nức nở mở rộng chân hướng anh người yêu cầu xin.

“T... thầy ơi, e... em khó chịu.”

“Em phải nói rõ thầy mới giúp được chứ.”

Satoru giả bộ nhún vai, giọng nói như rót mật vào tai em. Kỳ thực phía dưới cũng sắp nổ tung rồi, bên trong em vừa nóng vừa ẩm ướt lại còn rất biết cách ngậm mút lấy lòng. Chết tiệt.

“Bên... dưới. E... em m...uốn thầy động nh... nhanh hơn... nữa hức..  ah..”

Chỉ chờ có thế, cáo già liền nhanh chóng chiếm đoạt hổ nhỏ. Yuji vì được thoả mãn mà rên hừ hừ, phía dưới hút chặt lấy gã, mông nhỏ cũng rất biết phối hợp ngậm lấy côn thịt. Ở tư thế này côn thịt của gã cắm vào vô cùng nhanh, vô cùng sâu. Yuji có cảm giác bên trong sẽ bị cắm hỏng mất, sẽ hỏng mất. Cọ sát dịu dàng cũng khiến cho cả người em run rẩy, nóng như bị thiêu đốt, vậy nhưng ai kia lại vô tình hay cố ý trêu chọc hai điểm nhỏ trước ngực em.

“Thầy ơi... Chờ, ah... nhanh quá.”

Satoru hưng phấn như thỏ đến kì động dục, phía dưới đâm rút càng thêm mạnh bạo. Tư thế từ bao giờ đã thay đổi, gã đè em xuống giường, nâng một đùi em gác lên vai mình còn bản thân xâm phạm vào trong em như dã thú. Giọng gã ôn hoà vang lên bên tai em, nghe như bạn gái nhỏ làm nũng với tình nhân. Yuji khóc thét, bạn gái nhỏ cái khỉ, bạn gái nhỏ đang mạnh mẽ đâm em muốn chết đi sống lại đây này.

“Gọi tên thầy đi Yuji.”

“Ô... ô Satoru-sensei...ah hức... đừng đâm nơi đó.”

Gã hôn lên vầng trán ướt mồ hôi của em như khen thưởng. Bên tai không ngừng nói những lời khiến em xấu hổ, phía dưới vì thế càng  thêm chặt hơn, co rút liên tục lấy lòng côn thịt lớn khiến nó thoải mái. Yuji nghẹn nghào bắn ra, huyệt nhỏ cũng đạt đến cao trào xiết chặt như muốn bẻ gẫy côn thịt lớn, Satoru cũng suýt vì vậy mà bắn ra. Gã vỗ mông em, giọng điệu tức giận.

“Bé dâm đãng, muốn kẹp chết thầy?”

Yuji tức giận phồng má cắm vào vai gã, bên dưới vẫn co rút mút lấy côn thịt.

“Em không phải bé dâm đãng.”

Satoru cưng chiều vuốt tóc em, nhưng trong một khoảng khắc lại tiếp tục khiến em nức nở. Nơi mẫn cảm lại bị xâm phạm kịch liệt lần nữa khiến em không đối phó kịp, chỉ có thể há miệng thở dốc mặc cho thầy muốn làm gì thì làm. Yuji bị chơi đến phát điên, cả người rã rời. Ngực bị ngắt véo cắn mút đến sưng lớn, tràn ngập dấu răng, huyệt nhỏ phát ra tiếng nước nhóp nhép khiến người ta đỏ mặt.

“E... em mới bắn. Thầy ơi... kh... không thể nữa.”

“Yuji ích kỷ quá nha. Thầy chưa bắn mà.”

Hai mắt gã long lanh nhìn chằm chằm cơ thể em, dường như còn rất hài lòng với các tác phẩm mình để lại. Huyệt nhỏ chặt đến mức mỗi khi gã mạnh mẽ đâm vào liền cảm giác bị đè ép đến tê liệt cả người, thoải mái đến mức ruột gan đều nóng lên. Satoru chỉ muốn bắt nạt em thêm nữa, càng hung ác càng tốt. Gã muốn thấy em khóc, muốn thấy em nức nở xin gã.

“Yuji chặt quá nha, chơi nhiều lần rồi vậy mà...”

“Mông nhỏ của em biết cách chèn ép thầy ghê.”

Quả nhiên những lời hạ lưu của Satoru đã khiến em nóng lên, phía dưới xoắn chặt lại lấy lòng gã. Satoru gần như bị em kẹp đến bắn ra, gã hung bạo tóm lấy vai, lấy eo em không để em di chuyển, chỉ có thể miễn cưỡng bị động đón nhận. Yuji hừ hừ khó chịu, cong eo thon lên cho gã vào càng thêm sâu, em rên rỉ như đòi hỏi một nụ hôn sâu. Satoru ăn ý cúi xuống mút lấy cánh môi em, gã cậy hàm răng em ra để lưỡi có thể luồn lách vào khoang miệng mà càn quét, nước miếng của em vì vậy mà theo khoé miệng tràn ra ngoài.

Satoru thúc eo mạnh mẽ một lần nữa rồi hoàn toàn bắn vào trong em,  Yuji co giật rồi cũng đạt cao trào. Gã rút côn thịt ra, tinh dịch theo đó mà ồ ạt tràn xuống ga giường. Yuji nằm trên giường thở hổn hển như một con búp bê hỏng, trông em hiện tại không chỗ nào là không thê thảm cả, càng nhìn càng trông dâm đãng vô cùng. Hiển nhiên, Satoru lại cứng.

“Bé cưng, thầy lại cứng rồi...”

Yuji nghiến răng thở cũng không ra hơi, ấp úng đỏ cả mặt mãi em mới nói ra được một câu.

“Thầy đi mà tự xử đi.”

-------------------------

Satoru thương tâm nhìn bé con quay lưng hắt hủi mình, đành nhịn xuống cảm giác muốn cắm vào em bé một lần nữa. Gã bế xốc em lên đặt em vào bồn tắm nước nóng, sau khi đã tẩy rửa bên trong và kì cọ cho Yuji thì Satoru đứng dậy vào phòng ngủ để thu dọn bãi chiến trường mà cả hai bày ra. Còn Yuji, em mệt đến mức chẳng còn cảm thấy xấu hổ nữa, em nằm gục đầu trên thành bồn tắm chơi điện thoại để mặc anh người yêu táy máy chân tay lúc tắm cho em.

Gã ngán ngẩm nhìn tấm ga trải đệm, bẩn quá, chắc mai phải đi mua cái mới thôi. Sau một hồi vật lộn, Satoru cảm giác hình như mọi thứ còn bừa bộn hơn lúc đầu. Gã quyết định mặc kệ đống bừa bộn ấy, vụng về gom chúng lại một góc nhà, trông thật thảm hại. Vội vàng trải lên giường một tấm ga đệm mới xộc xệch rồi hớt hải cầm khăn lông vào phòng tắm ôm em ra. Satoru chắc rằng mai nếu gã không bị Yuji mắng thì mới là chuyện lạ, nhưng đành chịu thôi.

Lúc vào đến nơi Yuji đã vì mệt mỏi mà thiếp đi, nước cũng đã lạnh dần. Gã đau lòng quấn em lại thành một cái bọc thật lớn rồi mới cẩn thận lau người cho em. Yuji bởi thoải mái mà không chút phòng bị, dụi dụi vào lồng ngực gã hừ hừ vài tiếng. Gã thay cho Yuji một chiếc khăn lông mới, quấn em lại rồi đặt lên giường, sau khi lục đục một hồi Satoru cũng chui lên nằm xuống bên cạnh ôm chặt lấy em rồi cùng nhau rơi vào giấc ngủ. Bàn tay cả hai đan chặt vào nhau, nhẫn bạc trên ngón tay áp út của cả hai sáng lấp lánh.

-----------------

“Mẹ kiếp lũ yêu nhau.”

Phía bên kia, Chakisa nghiến răng đập điện thoại. Phận nhân viên làm công ăn lương mà cứ vậy hoài chắc cô chết mất, đệt mẹ cơm chó. Trên màn hình đáng thương đã vỡ là dòng tin nhắn của em gửi từ mười năm phút trước.

“Chị Chakisa ơi, em Yuji đây. Mai em không đi được rồi, chị hủy bàn với hoa giúp em với༎ຶ‿༎ຶ Mất tiền cũng được dù em tiếc lắm.”

Không nhanh không chậm sau đó điện thoại lại rung lên một tiếng, tải đến hình ảnh em bé đang ngủ quấn khăn lông siêu cấp đáng yêu, lờ mò còn có thể thấy được ánh sáng bạc lấp lánh nằm trên ngón tay em. Dòng chữ tiếp theo mới là thứ khiến cho cô nàng cáu giận đến mức đập điện thoại.

“Của tôi rồi, cô đừng tơ tưởng.”

Chakisa nghiến răng thề độc. Cô còn tham gia vào chuyện tình yêu đáng khinh của hai người nữa cô sẽ bỏ nghề.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro