#18: Hoa hướng dương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CP: Lloyd x Kai
Warning:
Góc nhìn của Lloyd _
Lloyd hơn tuổi Kai _
Tình đơn phương _
Vầng trăng sáng _
Yêu từ cái nhìn đầu tiên _
SE _
OOC _
Nguồn: written by me
Ý tưởng: "Sau cơn mưa trời lại sáng" nhân một ngày nóng oi bức và ý tưởng gửi từ vũ trụ của 1 giờ sáng nay
- Trăng dưới nước là trăng trên trời, người trước mặt là người trong tim
==================================
"Hoa hướng dương luôn hướng về mặt trời"
==================================
Tên tôi là Lloyd, hiện tại tôi đang hành nghề là một nhiếp ảnh gia tự do. Tôi thích đi đây đi đó và chụp hình lưu giữ kỉ niệm trong độ tuổi gần 30 này. Người ta thường hay nói là người trẻ nên đi đây đi đó trước khi đến độ tuổi ngồi ở một chỗ và nhâm nhi uống trà sao

Thật ra là tôi tự nghĩ ra đó, tôi không thích bị ràng buộc ở một chỗ. Dù bố tôi hay thúc giục tôi phải kiếm người bên tóc mai đi nhưng tôi không nghĩ điều đó hợp với tôi

Tôi thích tự do, tự do không gò bó, có vài người bạn của tôi hay trêu đùa rằng có lẽ vì thế nên tôi mới thích đi đây đi đó thế này

Tôi không quan tâm lắm vì mục đích của tôi hiện tại vẫn chỉ là chụp lại những hình ảnh tôi đã đi qua để khi không còn có thể bước đi đâu nữa sẽ lấy ra mà xem

Tôi cũng không có ý định yêu đương, như tôi đã nói ở trên "tự do không gò bó". Tôi luôn thường giữ cái suy nghĩ tình yêu luôn là thứ ràng buộc hai người lại và không có sự riêng tư

Cũng chỉ là suy nghĩ chủ quan của riêng bản thân tôi thôi, còn với mọi người khác thì tôi không biết. Quan điểm tình yêu của mọi người là khác nhau mà

Ôi kìa, đã đến trạm tôi phải xuống rồi. Điểm đến tiếp theo của tôi chính là đồi hoa hướng dương nổi tiếng. Tôi cũng đã nghe qua và xem rất nhiều hình ảnh về nơi đó vì vậy tôi muốn thử tận mắt chứng kiến một lần

Trời hôm nay có vẻ sẽ nắng gắt lắm đây, với cả tôi cũng không vội để đi đến đồi hoa mặt trời đâu. Tôi không thích bị nắng gắt làm cho da đổi màu

Đến một thị trấn nhỏ dưới đồi, có lẽ là vì được thừa hưởng sự phồn vinh của đồi hoa hướng dương nên nơi thị trấn này cũng được đặt tên là thị trấn hướng dương

Tôi thuê một căn phòng trọ cho một người và bước lên phòng nghỉ ngơi, tôi cũng thật là may mắn khi được ở một phòng có view hướng đến đồi hoa kia

Có lẽ tôi cũng nên chụp một bức từ ở vị trí này. Tôi đo trước rồi nên sẽ đẹp lắm đấy, cái nắng chói chang cùng những bông hoa hướng dương luôn hướng về phía mặt trời

Phong cảnh thật là đẹp đẽ biết bao, không biết khi đến gần thì sẽ còn đẹp đến thế nào nữa nhỉ?

Chẳng mấy chốc mà ngày mai đã đến. Tôi mang theo máy chụp ảnh của mình và lên đường đi đến chân đồi hoa hướng dương rồi từ từ vừa ngắm cảnh vừa leo lên

Hôm nay không phải là không có nắng nhưng mà đỡ hơn ngày hôm qua. Tôi cũng có hứng thú đi vào bữa hôm nay hơn vì tôi đang rất tò mò ở nơi đó lắm rồi

Bước chân lên những bậc thang lên đến đỉnh đồi, dường như đi đâu như vậy chân tôi không cảm nhận được cơn mệt mỏi có lẽ là vì tôi phấn khích muốn nhìn nơi cả khu vườn hoa hướng dương

Và đúng như tôi kì vọng, bước lên đến đỉnh đồi. Trước mặt tôi chính là những bông hoa hướng dương đang ngập tràn

Tôi lại cảm thấy bình yên đến lạ khi vừa đặt chân đến nơi đây, chân tôi lại bước đi xung quanh để tìm kiếm một góc đẹp để chụp ảnh

Tôi lại cầm chiếc máy ảnh đưa lên, chậm rãi mà di chuyển qua cả đồng bằng màu vàng nọ rồi tôi sững người chú tâm vào một chỗ

Nơi một chàng trai nọ đang hái những bông hoa hướng dương kia và ôm chúng chặt vào lòng. Tôi dừng một lúc lâu và quan sát qua ống kính

Mái tóc nâu đang tung bay giữa làn gió, đôi mắt màu đỏ nổi bật nơi cả dàn cánh hoa vàng. Lại cùng chiếc áo sơ mi kết hợp với áo len ngắn tay gần như đồng màu với ngàn hoa hướng dương

Có vẻ là vì tôi quan sát lâu quá nên cậu trai kia cũng đã thấy được tôi. Tôi vẫn còn đang chăm chú nhìn cậu ấy nên không mấy để tâm đến ánh nhìn kia rồi người kia mỉm cười nhẹ mà vô tình nhấn nút chụp ảnh

Hơi hoảng loạn nhiều chút và vô tình làm rơi cả chiếc máy ảnh. Tôi vội vã cúi xuống nhặt lại chiếc máy và xem xem có bị hư hỏng gì không

Lại nhìn qua ống kính và ngước lên, gương mặt của chàng trai ấy hiện rõ ngay trước ống kính. Tôi hạ xuống, là cậu chàng ban nãy và hiện đang đứng trước mắt

Một làn gió lại vụt qua, thật lạ lẫm. Cảm giác này là sao chứ?

Trái tim tôi đập liên hồi, người tôi lại nóng ran. Đây cũng không phải là lần đầu tôi mang cảm giác này nhưng chỉ là trong chốc lát lại thôi nhưng bây giờ thì không

- Anh có thể chụp cho em thêm vài tấm nữa được không?

Giọng nói của chàng trai ấy cất lên lại khiến trái tim tôi đập càng ngày càng nhanh, tôi cố kìm nén và tay lại cầm lên chiếc máy ảnh

Em ấy đưa những bông hoa hướng dương lên gần với gương mặt và mỉm cười. Tiếng 'tách tách' từ máy chụp ảnh vang lên

Khi đang định cất lời bảo sau khi rửa ảnh sẽ đưa cho em thì em lại cất lời, dùng tay đưa lên một bông hoa hướng dương trước mặt tôi

- Tặng cho anh

Tôi vô thức nhận lấy, tay tôi vô ý chạm phải tay của em. Bàn tay mềm mại không thô cứng như của tôi, nó lại khiến trái tim tôi loạn nhịp

Nhưng tôi vẫn chưa hay lên tiếng em đã chào tạm biệt và quay lưng chạy đi về nơi dàn hoa hướng dương

Nó đưa em ra lại như dấu em đi, tôi đã không còn nhìn thấy bóng hình của em nữa. Lại nhìn vào những bức ảnh có hình dáng em

Đây không phải là mơ, tôi đang tỉnh và em là có thật. Khi cảm nhận được trái tim mình đập nhanh thì đó là cách ta nhận ra bản thân đã yêu, tôi lại nhìn nơi xa xăm, nơi mà em đã khuất dạng

Tình yêu của tôi vừa mới đâm chồi nhưng nó lại úa tàn khi tôi nhìn bức di ảnh của em

Vào một ngày tôi muốn gặp lại em thì được người dân trong thị trấn cùng đưa đến một lễ tang nọ

Vì là nơi tách biệt nên cũng sẽ có những quy định khác nhau, ở nơi đây nếu như cùng có người mất và có du khách đến thì người dân họ sẽ dẫn du khách đến để tham gia lễ tang. Mặc dù nói là tham gia lễ tang nhưng chỉ là đến tặng một bóa hoa rồi có thể đi

Và đó là cách tôi lại gặp em nhưng không còn là hình dáng em vui đùa trong dàn hoa nữa mà là bên trong di ảnh nọ

Tôi biết được từ người nhà của em, em đã không thể sống được bao lâu nữa cho nên cứ mặc em ra ngoài vui chơi thỏa thích cho đến ngày cuối cùng

Cuộc đời thật là trớ trêu thay nhỉ, một con người mới chỉ cảm nhận được tình yêu là tôi lại phải tự suy tàn thứ tình cảm đó

Tôi gửi những bức ảnh ngày hôm trước đã chụp em cho gia đình họ. Trong bức ảnh em đã cười rất tươi và trong di ảnh cũng vậy, có lẽ em không muốn ai phải buồn cho nên mới cười tươi rạng rỡ đến thế đúng không?

Sau ngày đến tham quan đồi hoa hướng dương, tôi trở về thành phố nơi tôi được sinh ra. Gia đình và bạn bè của tôi cũng rất bất ngờ, tôi cũng chỉ vỏn vẹn đáp lại

- Chán rồi, muốn về nhà

Trong một lần cùng nhóm bạn hẹn ra ngoài ăn tiệc họp lớp nọ. Bạn bè của tôi cũng đã nói với tôi rất nhiều về việc muốn mai mối cho tôi nhưng tôi lại từ chối

- Sao vậy, trúng tiếng sét ái tình với người nào rồi sao?

Cô bạn hồi cùng bàn Harumi của tôi cất lời hỏi. Tôi cũng không giấu giếm mà trat lời

- Ừ, đã có nhưng mất rồi!

- Ôi, xin lỗi. Thế là ánh trăng sáng sao?

- Không, tôi gọi người đó là mặt trời. Vì là mặt trời cho nên tôi không thể đến gần hay chạm lấy. Với cả, mặt trời cũng là một cái tên thích hợp hơn với em ấy

Mặc dù cũng có xem mắt và quen qua với nhiều người thì trong tim tôi vẫn chỉ duy nhất có một người là em ấy. Sẽ thật đau khổ làm sao nếu tôi quen người khác nhưng vẫn còn trong tim em ấy đúng không?
===hết===















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro