#21: Fly to the future! 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CP: Lloyd x Kai
Warning:
Góc nhìn của Lloyd _
Long nhân Lloyd _
SE _
OOC _
Nguồn: written by me
Ý tưởng: Ban đầu là muốn Lloyd và Kai gặp nhau và sống cho đến già rồi Kai chết đi. Lloyd vẫn ở lại và ngồi canh giữ ngôi mộ cho đến tận sau còn đến khi bắt tay vào làm thì nó khác một trời một vực. Tất cả khả năng của tôi rồi người ơi, về Fly to the future! 2 sẽ không nha. Hơi ngại viết
==================================
"Nếu có một điều ước, tôi ước rằng bản thân chưa từng gặp em"
==================================
Lại một ngày nữa trôi, chẳng biết đã bao lâu rồi nhỉ?

Hay tôi nên nói đúng hơn là tôi đã sống ở đây bao lâu. Thật sự thì việc được nhân loại gọi là thần và cúng bái thế này có phải là một việc tốt không?

Tôi đã tự hỏi rất nhiều lần

Chiếc miếu thờ nhân loại đã làm cho tôi dường như chẳng còn lại gì ngoài đống đổ nát. Lúc trước họ còn tin vào thần cho nên mới nhớ đến tôi nhưng còn bây giờ thì xã hội phát triển

Cuộc sống ai nấy cũng bận rộn, đâu còn để ý gì đến tôi nữa. Mà tôi cũng không quan tâm, vì cơ bản tôi đâu phải là thần

Tôi là một con rồng đã sống hơn nghìn năm và đang sống một cuộc sống bất tử, trẻ mãi không già. Lúc nhỏ thì tôi còn hứng thú lắm đến bây giờ thì đã trải qua bao nhiêu năm cô độc rồi tôi cũng dần quên đi cái hứng thú từ thuở nhỏ

Nếu đã ở đây rồi thì tại sao tôi lại không đi tham quan thế giới phồn vinh mà con người đồn đại nhỉ?

Chắc hẳn sẽ rất thú vị

Con người tấp nập, những tòa nhà cao chọc trời, xe cộ di chuyển. Có lẽ tôi cũng gần hòa nhập hơn

Nhưng khi đang trên đường thăm thú thì ánh mắt tôi va phải một người chàng trai nọ mang mái tóc màu nâu

Trông người ấy thì cũng như bao con người bình thường thôi nhưng tại sao tôi lại cảm giác thích thú thế nhỉ?

Cũng có quá nhiều con người đi lại mà nhưng dù gì cũng hơi chán. Tôi đi theo cậu chàng đó

Nhưng mà nhịp sống của con người này bắt đầu khiến tôi chán rồi, ngày ngày như thường lệ. Thức dậy, ăn sáng, đi làm rồi trở về nhà

Không thú vị, không thú vị. Lâu quá không hòa nhập với con người nên tôi bị thế này ư?

Nhưng bị thế này là bị cái quái gì cơ chứ?

Rồi tôi lại nghe thấy tiếng khóc nấc của chàng trai nọ, tại sao lại đột ngột rơi nước mắt thế này?

Là vì có chuyện buồn sao?

Tôi hơi lo lắng, lại quan sát gần chàng trai. Bây giờ khi nhìn kĩ lại, con người đang khóc thật đẹp nhỉ?

Cứ thế, tôi quan sát cậu chàng cho đến sáng. Cậu cũng đã ngừng khóc đi trong đêm nhưng còn tôi thì vẫn quan sát cậu

Vì muốn biết lý do tại sao cậu ta lại khóc cho nên tôi vẫn quyết định vẫn ở bên cạnh cậu. Mặc dù tôi cũng ngán cái cuộc sống chán ngắt của cậu ấy đến tận cổ rồi

Chỉ là bỗng một ngày cậu ấy nghỉ việc tại công ty và thu dọn hành lý trong căn trọ. Cậu ấy là định đi đâu ư?

Tôi lại vì tò mò mà đi theo, ngồi đối diện cậu ấy trên chuyến tàu. Chăm chú nhìn cậu như đang ngắm nhìn vẻ đẹp của thế gian, dẫu gì tôi cũng không có hứng thú xem cảnh nên việc nhìn người chắc cũng không sao nhỉ?

Đến một vùng quê, có lẽ cậu ấy rất rất quen thuộc với nơi này. Đi đến một căn nhà mà bên trong lại có di ảnh của hai người, là ba mẹ của cậu sao?

Tôi hỏi nhưng không ai trả lời, thật thấy tôi buồn cười. Tôi thì sao có thể nói chuyện hay chạm vào nhân loại được chứ, thật điên rồ

Tôi tự giễu cợt bản thân, lại nhìn cậu ấy bắt tay vào dọn dẹp căn nhà đã bụi bẫm từ lâu. Tay chân vô cùng thoan thoát

Có lẽ, tôi sẽ ở đây một thời gian vậy!

"Cảnh ở đây cũng đẹp"

Tôi ngồi bên cạnh cậu ấy lại cùng ngắm nhìn phong cảnh trước mắt. Gió vi vu thổi leng keng chiếc chuông gió, lá rơi lại bị cơn gió đưa đi

Chợt thấy thật đẹp

Tôi hình như lại vô thức nhìn về hướng cậu ấy tay đang cầm tách trà. Trà có ngon không? Tôi cũng muốn thử

Cất lên những câu chỉ mỗi mình tôi có thể nghe, rồi cậu đột nhiên lại nhìn về tôi. Là vô tình sao? Hay là cậu nhìn thấy tôi?

Nếu nhìn thấy tôi thì hãy lên tiếng đi, làm ơn

"Làm ơn"

Cậu ấy lại đưa mắt hướng nhìn về nơi xa xăm

Cảm giác hụt hẫng này là thế nào nhỉ?

Lần thứ nhất là do tôi không còn được nhớ đến nữa. Và lần này là lần thứ hai

Từng năm tháng trôi qua, thời gian khiến cậu ấy thay đổi nhưng còn tôi thì không

Cớ sao tôi lại không phải là con người chứ?

Cớ sao tôi lại... "không thể nói chuyện được với em"

Từng giọt nước mắt rơi xuống, cảm giác ươn ướt trên gương mặt. Tôi là đang khóc, là thương thay cho số phận hiện tại của tôi sao?

Tôi lại nhìn em, em thì lại đang ngắm ánh trắng sáng có lẽ là vì không ngủ được. Những cơn gió se lạnh của buổi ban đêm dù tôi có là không xuất hiện nhưng vẫn cảm thấy chúng

"Em không lạnh sao?"

"Hãy mặc nhiều áo khoác vào"

Tôi lại cất những lời nói chỉ bản thân nghe

"Em thay đổi nhiều quá!"

Lại nhiều năm nữa trôi qua, chúng thật biết cách đùa người nhỉ? Là thời gian đấy, thời gian đi mà không chờ đợi một ai

Em hiện tại nằm trên chiếc đệm, hiện tại đã không còn có thể di chuyển được nữa

Tôi muốn được chăm sóc em, tôi muốn được những câu chuyện kể của em

"Tôi muốn được ở bên cạnh em"

Em lại nhìn ở một nơi vô định mà nơi đó lại đúng ở vị trí tôi đang kêu gào. Em nhẹ nhàng mỉm cười lại nhắm mắt

Đến cuối cùng tôi vẫn không thể làm gì được. Tôi nghĩ tôi đã hiểu tại sao những người đó lại không nhớ đến tôi

Là vì tôi không đáp lại những lời cầu nguyện của họ vì vậy họ mới dần lãng quên đi tôi

Trái tim tôi quặn đau, cái đau đớn này là gì? Em có thể giải đáp giúp tôi được không? Hiện tại tôi đang khóc là vì điều gì? Là vì em có đúng không?

Tôi muốn được chạm vào em, dù có là đôi bàn tay lạnh ngắt hay là đôi bàn tay đã sần sùi theo thời gian

Sẽ có ai giải đáp những thắc mắc này cho tôi đây khi chính bản thân tôi đều không thể hiểu được những điều này

Những ngày trôi qua tiếp tục không dừng chân, tôi ở bên cạnh mộ của em. Em đang ở nơi đâu và hiện đang làm gì vậy?

Có phải là đã đến nơi xa xôi nào đó rồi không?

"Nếu được, em có thể dẫn anh đi cùng được chứ Kai?"
===hết===










Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro