Chương 2: Em trai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Tháng năm, trời chạng vạng tối.
Mặc dù thời tiết oi bức nhưng vẫn mang đến những làm gió đêm mát mẻ. Lúc này, tất cả mọi người đều trốn ở trong phòng điều hòa, nhưng bên trong khu vườn hoa nhỏ của nhà họ Lee lại vang lên từng tràng tiếng cười vui vẻ.
-Riri bảo bối, buông anh trai ra nào, anh trai còn phải học bài, ba ba dẫn con đi ngủ được không?

Trong vườn hoa có chàng thanh niên trong tư thế ngồi xổm, dỗ dành hai đứa bé đang chơi đùa. Bé trai mở to đôi mắt nhìn ba mình một cái nhưng không trả lời.

Ba Lee thấy con gtrai không nghe lời, liền tăng thêm giọng điệu một chút xíu, 

-Seungri, con mà không nghe lời ba, cẩn thận ba sẽ đánh vào mông con đó nha.

Ba Lee nói xong còn trừng mắt muốn hù dọa đứa bé, nhưng đáng tiếc, hai đứa trẻ tuyệt nhiên không sợ giọng nói không hề có tính uy hiếp kia, trái lại vẫn tiếp tục chơi đùa.

Ba Lee bất đắc dĩ nhìn hai đứa trẻ ngồi trên mặt đất. Trong hai đứa có một cậu bé khuôn mặt lạnh lùng hơi lớn hơn một chút, nhìn qua chỉ mới mười một mười hai tuổi. Đó chính cậu con trai Kwon jiyong độc nhất của nhà họ Kwon - hàng xóm cách vách. Nhìn cậu bé còn nhỏ tuổi mà lúc nào cũng cau mày, dáng vẻ bề trên, giờ phút này lại đang ngồi trên đất, nhìn qua có vài phần nhếch nhác, thú vị nhất là cậu còn ôm một bé trai nhỏ tuổi hơn mình ở trong lòng.
Bé trai ghé mặt trên vai Kwon jiyong, vừa nghe thấy lời ba nói liền lắc đầu quầy quậy, 

-Không chịu không chịu, con muốn chơi cùng với jiyong oppa cơ.

-Bảo bối. . . . . .

 Ba Lee thấy con trai nhỏ không chịu nghe lời, liền kéo dài giọng nói, 

-jiyong oppa đến giờ phải đi học rồi, bài tập của anh ấy còn chưa làm xong.

-Nhưng con, con muốn jiyong oppa chơi với con.

Hình như bé trai có chút dao động. Cậu bé nới lỏng vòng tay đang ôm tay cậu bé kia ra, xoay người nhìn ba mình, nhỏ giọng nói, trong giọng nói có vô hạn tủi thân.

Ba Lee thấy khuôn mặt của con trai mình, trong nháy mắt liền mềm lòng. Ba Lee nhìn gương mặt non nớt đánh yêu mềm mại giống như búp bê của con trai, đôi mắt ươn ướt mang theo tủi thân, muốn khóc nhưng mắt lại rũ xuống cố kìm nén, làm cho ba Lee không thể nói thêm được câu nào nữa, chỉ có thể tiếp tục nhận thua trận.
Giọng điệu tủi thân của Seungri khiến cho người ta yêu mến không thôi, ngay cả ba người lớn đang nói cười cũng đều đi tới đây, anh một câu tôi một câu cười rộ lên.
- Riri Bảo bối thật đáng thương, đừng khóc mà, cô không cho jiyong đi học bài, ở đây chơi tiếp với con được không? 

Người nói chuyện là một phụ nữ trẻ tuổi – mẹ của Kwon jiyong. Cô cười dịu dàng, tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu bé trai.

So sánh ra thì cha của cậu bé bình tĩnh hơn, trên mặt anh mang theo nụ cười ôn hòa, 

-Hai đứa bé có cảm tình tốt như vậy, cứ để cho chúng chơi thêm một lát, bài tập cứ từ từ, không vội.

-Haiz,riri  thích quấn jiyong như vậy,đã gây cho hai người thêm rất nhiều rắc rối.

 Ba Lee  nhìn người bạn tốt đã nhiều năm nói một cách áy náy. Ba Kwon nghe vậy "Chậc" một tiếng, rất không đồng tình, nói, 

-Hai nhà chúng ta là hàng xóm láng giềng đã nhiều năm rồi, sao còn phải nói những lời khách sáo như thế, huống chi hai đứa bé có thể làm bạn, chơi đùa cùng nhau, chúng ta cũng đều vui vẻ mà.

  -Đúng vậy, Đúng vậy.

 Mẹ Kwon lên tiếng phụ họa, 

-Tình cảm giữa hai nhà chúng ta rất tốt, đừng nói những lời khách khí như vậy.

 Cô nói xong đột nhiên nghĩ đến một chuyện, liền lôi kéo người chị em hàng xóm của mình vui vẻ cười nói, 

-Đúng rồi, tháng sau có một vở kịch múa ba-lê cổ điển, có muốn cùng đi xem không?

-Được đấy. Mẹ Lee đồng ý không chút do dự.
-Phụ nữ các người thích cái này, đàn ông chúng tôi vẫn thích xem bóng đá hơn.

 Hai người đàn ông cười nói.

Nói như vậy , người lớn của cả hai nhà đã chuyển đề tài liên quan đến hai đứa bé, quay sang cười nói vui vẻ với nhau.
Bé Seungri - mới chỉ có bảy tuổi – mở thật to đôi mắt ngây thơ, hoang mang nhìn một cảnh trước mắt này. Cậu bé không biết ba mẹ bọn chúng đang nói cái gì.
Seungri xoay người, nghiêm túc nhìn người anh trai nhà bên cạnh, ngây thơ hỏi: 

-Anh yongie, mọi người đang nói chuyện gì vậy ạ?

Cho tới giờ phút này, từ đầu tới đuôi chỉ cau mày không nói một lời - Kwon jiyong - rốt cuộc cũng nói chuyện.
Cậu dùng nét mặt không kiên nhẫn liếc nhìn mấy vị trưởng bối đang nói chuyện phiếm ở bên cạnh một cái, giọng nói mang theo chút khó chịu, 

-Người lớn nhàm chán! Mà chúng ta quan tâm tới bọn họ làm gì.

 Giọng nói của cậu thể hiện thái độ rất dứt khoát.

-Ưm. 

Seungri chu môi lên tiếng phụ họa, trong lòng cậu bé, cho dù anh jiyong nói cái gì cũng đều đúng hết.

-Riri, em xuống đi, anh dẫn em đi chơi.

 Kwon jiyong nhìn bé trai trèo lên người mình giống như gấu trúc đu cậy, rất có khí thế ra lệnh.

Seungri rất nghe lời leo xuống, mở to đôi mắt ngập nước nhìn Kwon jiyong, 

-Có thật không ạ?

-Thật, trong phòng anh có rất nhiều đồ chơi thú vị, em đi với anh, lúc anh làm bài tập, em ở bên cạnh cùng chơi với anh được không?

 Kwon jiyong đứng lên, phủi phủi bùn đất trên người cả hai, sau đó dắt tay Seungri đi đến nhà mình.

-Được ạ.

 Seungri cười ngọt ngào đồng ý.

Đến khi hai đứa trẻ đi xa rồi, nhưng vẫn nghe được loáng thoáng thanh âm trò truyện của chúng.
- Anh jiyong, chị gái hàng xóm nói rằng ở trường có rất nhiều đứa trẻ thích anh.
-Em có biết thích nghĩa là gì không?
-Chị ấy nói thích nghĩa là được ở bên cạnh nhau.
- Ở bên cạnh nhau cái gì!

 Kwon jiyong rất khinh thường đáp án này.

-Luôn luôn ở cùng nhau đấy.

 Seungri nghiêm túc nói.

-Luôn luôn ở cùng nhau là cái gì em cũng đâu có biết, đừng nghe chị ấy nói bừa, chị ấy thì biết cái gì chứ?
-Em không biết ạ?

 Seungri hoang mang, 

-Nhưng chị ấy nói nếu như em thích anh, em sẽ phải ở cùng với anh nha.

Kwon jiyong im lặng.
Seungri không thèm để ý đến cậu bé đang âm thầm bất đắc dĩ, trực tiếp hỏi, 

-yongie, anh có thích riri không?

Kwon jiyong không trả lời.
-Có thích hay không vậy?
Kwon jiyong vẫn không trả lời.
-yongie à, anh có thích riri hay không? Mẹ nói tất cả mọi người đều rất thích riri, vậy anh có thích không?

 Sau một lúc mà vẫn chưa nhận được câu trả lời, giọng của Seungri đã mang theo bất mãn, vẻ mặt 'anh mà không nói là em khóc cho anh xem'.

Kwon jiyong không sợ trời không sợ đất lại chỉ sợ nước mắt của cậu bé, vẻ mặt này tuyệt đối là uy hiếp trắng trợn. Cậu rối rắm hồi lâu, cuối cùng mới cắn răng nói hai chữ, "Thích*." (*thích =喜欢= hai chữ )
-Vậy chúng ta sẽ mãi ở cạnh nhau được không?
Sau khi tiếp tục im lặng một lần nữa, cậu bé – vẫn còn ngây thơ đối với chuyện tình cảm - nhẹ giọng nói: 

-Nếu như em không khóc nhè, thì anh sẽ suy nghĩ một chút.

----------------------------------------------

17 năm sau...

Seungri chạy giống như bị ma đuổi vọt vào phòng tắm khách sạn. Cậu đóng sầm cửa lại, chật vật dựa vào trên tường thở gấp, trong mắt ẩn chứa sự hỗn loạn.
Phòng tắm khách sạn có một tấm gương rất lớn, mặt gương được lau chùi sạch sẽ không có lấy một hạt bụi, để cho cậu có thể nhìn rõ ràng bộ dạng của mình lúc này: không chỗ trốn chạy.
mái tóc màu bạch kim của cậu rối tung, mắt có tia máu. Khi cậu lao ra khỏi căn phòng quên mang giày, quần áo mặc trên người cũng là bộ của ngày hôm qua, chỉ là nó không còn được chỉnh tề và sạch sẽ như lúc trước, mà đã bị xé tới biến dạng. . . . . .
Seungri đưa tay giữ lấy miếng vải áo ở bả vai, muốn để quần áo chỉnh chu lại, nhưng trên ngực và xương quai xanh lộ ra mấy dấu hôn đậm màu, khiến cậu trở nên càng luống cuống hơn.
Quần áo bị xé tả tơi, sự đau đớn không lý giải nổi ở hai chân, thân thể mệt lử như thể bị xe lửa chạy qua, những dấu vết trên người thì không thể che giấu được, còn có, mới vừa nãy khi tỉnh dậy cậu còn thấy người đàn ông mà cậu coi là anh trai kia không mặc gì, tay vòng qua eo mình. Không thể nghi ngờ gì nữa, tất cả những chuyện hiện ra trước mắt cậu đều là sự thật.
-Chúng ta đã làm rồi.

Seungri nhìn chằm chằm vào tấm gương, một lúc lâu sau mới khó khăn nói ra những lời này.

Nghĩ đến đoạn trí nhớ triền miên mơ mơ hồ hồ tối hôm qua, cậu chán chường ngồi trên sàn nhà lạnh như băng trong phòng hóa trang. Cậu phải ôm chặt hai đầu gối mới có thể ngừng run rẩy, chuyện đã xảy ra như thế nào vậy? Seungri còn có chút hoang mang. Rõ ràng là cậu cùng với Kwon jiyong đi đến chỗ tụ họp của những bạn học cũ, sau đó tại sao lại xảy ra cơ sự này?
Seungri nhắm chặt hai mắt, dựa thân thể vào bức tường lạnh lẽo, bởi chỉ có như vậy cậu mới có thể làm cho mình tỉnh táo lại, ngừng suy nghĩ miên man, rồi từng cảnh, từng cảnh chuyện xảy ra hôm qua bắt đầu tái hiện trong đầu cậu.
◎◎◎
Gần sáu giờ tối ngày hôm qua, trời mưa tí tách. Hiện tại là giờ tan tầm, trên đường, dòng xe chạy bắt đầu chuyển động. Một chiếc xe màu xám bạc phóng tới, khiến bọt nước văng tung tóe làm ánh lên màu xe, phát ra từng tia sáng bạc.
Mà ở trong xe, Seungri đang vất vả sửa sang cái cặp xách lộn xộn đồ, ngẩng đầu lên lại phát hiện ra con đường trước mắt không phải là đường về nhà.
-jiyong hyung, đang đi đâu vậy? Không phải phải về nhà sao?

-Seungri mở to đôi mắt không hiểu, xoay người nhìn người đàn ông ngồi chỗ ghế lái, nghi ngờ hỏi.

Theo ánh nhìn của cậu, người đàn ông bên cạnh có một gương mặt hoàn mỹ, tóc mai phóng khoáng gọn gàng, trán bằng phẳng, ôn hòa nhưng cũng không che giấu được ánh mắt sắc sảo, trên gương mặt góc cạnh rõ ràng là hàng mi dài và chiếc mũi cao. Khuôn mặt đã vốn là đẹp trai khiến người khác phải mê mẩn, đôi môi lại khẽ mím lại lại càng tăng thêm vài phần nghiêm nghị, làm cho người ta không dám tùy tiện đến gần.
Giờ phút này anh đang hết sức chăm chú lái xe, trên mặt không có biểu cảm gì, 

-Hôm nay có lịch trình khác.

-Lịch trình. . . . . . sao em lại không biết nhỉ?

Kwon jiyong nghe vậy rất bất đắc dĩ khẽ cau mày. Cậu thân là thư ký mà ngay cả lịch trình của ông chủ kiêm người anh hàng xóm cậu cũng không rõ, liệu có phải cậu có phần thất trách không?

-Vừa mới quyết định.

 Giọng điệu của Kwon jiyong rất bá đạo, mang theo sự khẳng định 'không được phép nghi ngờ'. Thái độ này vốn sẽ gây khó chịu cho người nghe, nhưng bởi vì nó được nói ra bằng một giọng nam đầy từ tính nên khiến người ta không thể tức giận được.

Cảm giác Seungri có chính là loại cảm giác này, nhưng cậu là người không có chủ kiến, từ nhỏ đến lớn đều 'vâng, dạ' nghe theo mệnh lệnh của Kwon jiyong. Cậu căn bản không có khả năng phản bác, cho nên cứ để mặc anh tự ý sắp xếp thời gian của mình mà không hề bất mãn.
Seungri suy nghĩ một chút, sau đó lập tức khôi phục sự tự nhiên vốn có, 

-Thế chúng ta đi đâu vậy?

-Họp mặt bạn học.
-Bạn học nào ạ?
-Đến nơi rồi biết.
-Vậy, họp mặt ở đâu?
-Đến nơi rồi biết.
Mỗi câu Kwon jiyong nói ra đều cụt lủn khiến Kwon jiyong rất tức giận, 

-Kwon jiyong, anh chỉ biết nói mỗi câu này thôi hả?

Kwon jiyong nghe được cách gọi không giống bình thường, ngồi ở một bên rốt cuộc cũng có chút phản ứng. Anh xoay người nhìn cậu, hơi nhếch đuôi lông mày tạo cảm giác không giận mà uy, 

-Mới vừa rồi em gọi anh là gì?

Seungri chống lại ánh mắt kia mà trái tim nhỏ run lên. Cậu vội vàng trưng ra bộ mặt tươi cười không có tiền đồ .
Cậu thề, Kwon jiyong làm vẻ mặt này tuyệt đối là uy hiếp trắng trợn. Là một người đàn ông tâm tư khó dò cho nên hiếm khi có thể nhìn thấy dáng vẻ tức giận của anh. Muốn thấy cảnh anh tức giận vỗ bàn ư? Chuyện này còn hiếm lạ hơn cả chuyện sao Hỏa va phải Địa Cầu vậy! Bởi vì mỗi lần anh không vui, anh chỉ cần dùng ánh mắt. . . . . .
Seungri thề lần nữa, không phải là cậu chưa từng gặp kẻ nhát gan trong xã hội, nhưng mỗi khi Kwon jiyong dùng ánh mắt như có như không nhìn cậu, tim cậu sẽ đập rất nhanh, cảm thấy rất hồi hộp. Mà không chỉ có cậu, ngay cả những công nhân viên có kinh nghiệm nhiều năm trên sa tràng cũng thường xuyên bại dưới ánh mắt đó.
Cho nên đối với hành vi nịnh hót hiện tại của mình, Seungri không hề biết xấu hổ. Cậu chỉ thở dài chán chường suy nghĩ: đời này mình đừng mơ tưởng sẽ học được chiêu này, có ít người, sự uy nghiêm là bẩm sinh .
Giống như tình cảnh hiện tại của cậu, cậu chỉ có thể khuất phục dưới ánh mắt kia, mặt tười cười làm động tác đầu hàng, 

-Em sai rồi, phải gọi là jiyong hyung.

Phản ứng này khiến Kwon jiyong hài lòng mỉm cười. Anh nhìn Seungri cười đến híp mắt lại, chu đôi môi mềm mại lên xin tha thứ. Đột nhiên anh cảm thấy nếu như cậu ấy có một cái đuôi, chắc cậu ấy cũng sẽ không ngần ngại mà vẫy đuôi nịnh nọt mình . . . . . . Nghĩ đến bộ dạng cậu vẫy đuôi, Kwon jiyong - trước nay vẫn rất nghiêm túc – cười tươi hơn mầy phần, tâm trạng rất tốt.

-Có mấy bạn học gần đây trở về nước, mọi người muốn tụ tập, anh đã sắp xếp xong xuôi, cũng đã báo trước cho mẹ Đường rồi, em đi tham dự buổi gặp mặt này không thành vấn đề chứ?

 Một lát sau Kwon jiyong đột nhiên mở miệng nói, mặc dù là giọng điệu hỏi ý kiến, nhưng trên thực tế đã quyết định thay cho người khác từ lâu rồi.

Hic, chạy được cả nửa quãng đường rồi cậu còn có thể làm sao được nữa, có điều, đây chỉ là giải thích à?
Seungri được Kwon jiyong tươi cười, lại hiếm khi được nghe anh giải thích, huống chi là anh còn chủ động dẫn mình tới tham gia buổi gặp mặt giữa các bạn học, cầu còn không được nữa là. Đáy lòng cậu rất kích động, mắt sáng lên, cậu cười rạng rỡ, luôn miệng nói đồng ý, 

-Được!

Tất nhiên là cậu không biết trong ba giờ sau đó, cậu đã phải trả một cái giá cao vì chính câu nói này của mình.
◎◎◎
Vì không thể để Kwon jiyong mất mặt trước bạn học, Seungri tập trung tinh thần cao độ còn hơn cả mức khi làm việc. Cậu nhắc nhở mình: mặt lúc nào cũng phải tươi cười. Và khi cậu cùng Kwon jiyong bước vào phòng khách sạn, quả thật đã hấp dẫn được ánh mắt của rất nhiều người.
Khách quan mà nói, Seungri đích thực là một chàng trai xinh đẹp ngọt ngào, trên khuôn mặt ưa nhìn có một đôi mắt to trong trẻo, cái mũi thanh tú, đôi môi mềm mại, làn da trắng vô cùng mịn màng như da con gái khiến người ta không nhịn được muốn đến gần vuốt ve, chung quy lại, đây là một cậu bé khiến những người nhìn thấy cậu đều không nỡ nói một câu nặng lời, huống chi ngay lúc này đây cả người cậu đều rất chỉnh trang, mái tóc bạch kim gọn gàng để xõa tự nhiên, càng làm tôn lên bộ lễ phục màu trắng gạo, toàn thân toát lên vẻ đẹp rất ngọt ngào.
Cho nên khi cậu xuất hiện trước cửa phòng thì gần như thu hút ánh nhìn của hầu hết mọi người bên trong. Hoặc là lấy lòng hoặc là kinh ngạc, tất cả đều hướng vào Seungri, thậm chí bỏ quên cả Kwon jiyong ở bên cạnh.
Mặc dù Seungri đã bước ra xã hội nửa năm, cũng từng học vài khóa dạy giao tiếp, nhưng đứng trước nhiều người với nhiều ánh mắt như vậy cậu vẫn cảm thấy luống cuống. Vì vậy cậu nắm tay Kwon jiyong chặt hơn, để cho hai người gần nhau thêm một chút.

Khả năng quan sát của Kwon jiyong nhạy cảm cỡ nào chứ! Vào thời điểm mà Seungri hơi có phản ứng anh đã xoay người nhìn cậu một cái, cái nhìn kia nhẹ nhàng, giống như một ánh mắt bình thường. Nhưng do Seungri đang rất hồi hộp, không dám nhìn vào mắt anh, cho nên cậu không biết ánh mắt mới vừa rồi của Kwon jiyong quái như thế nào.
Từ nhỏ Kwon jiyong đã biết Seungri rất thu hút. Sau khi một cậu bé con giống như bức tượng thủy tinh lớn lên sẽ làm rất nhiều người rung động, không kìm nén được dõi theo bóng dáng của cậu. Mặc dù anh hiểu sự thật này, nhưng mỗi lần thấy cậu ăn mặc nghiêm túc, trong lòng anh vẫn không nhịn được mà kinh ngạc, huống chi vẻ đẹp của cậu đã hấp dẫn phần lớn người ở đây, cả nam lẫn nữ, thật sự khiến cho người ta không thể không chú ý đến.
Hai người bước vào, nhưng không có lấy một người bạn học cũ nào chào hỏi Kwon jiyong, tất cả bọn họ người mạnh dạn kẻ lặng lẽ nhìn lén Seungri. Điều này làm cho Kwon jiyong có chút khó chịu.
Thật ra, khi bước vào trong và cảm nhận được những ánh mắt kinh ngạc kia, trong lòng Kwon jiyong đã xuất hiện loại cảm giác là lạ.
Đúng, cảm giác này rất quái lạ, khiến Kwon jiyong có chút không hiểu, chỉ cảm thấy lúc những kia ánh mắt kia nhìn chăm chú vào cậu bé bên cạnh mình, tim của anh như bị thứ gì đó đâm mạnh một nhát. Đột nhiên anh thấy vô cùng hối hận khi mang Lee Seungri tới đây. Anh cảm thấy như thể bảo bối thuộc về mình bị người ta phát hiện ra, hơn thế còn mơ ước. . . . . . Cảm giác này xuất hiện một cách rất kỳ quái, khiến anh không biết làm sao đành phải che giấu.
-Đừng lo lắng.

Kwon jiyong làm bộ tự nhiên, như không có việc gì, nhẹ giọng nói nhỏ bên tai cậu.

Hai người ở rất gần, giọng nói không lớn, Seungri nghe thấy, lỗ tai ngứa ngứa, tim cũng đập lỡ một nhịp.
Chỉ là một câu nói đơn giản nhưng lại như thể có ma lực. Seungri chỉ cảm thấy sự lo lắng trong cậu đã giảm đi rất nhiều, vì vậy cậu cười với Kwon jiyong, sau đó ôm đi cùng anh. Động tác này tựa như động tác của một vật nuôi lấy lòng chủ nhân, hơn nữa cậu cười hết sức nịnh bợ.
Rõ ràng là biểu hiện rất không có tiền đồ, nhưng tự dưng Kwon jiyong lại cảm thấy rất dễ thương. Tâm trạng vốn không vui vì những người đàn kia lập tức biến mất, nụ cười trên mặt tươi hơn rất nhiều.
-Cố gắng lên.
-Em biết rồi.
Hình ảnh hai người trao đổi lời nói nhỏ nhẹ chắc chắn là rất đẹp. Đôi trai đẹp làm cho mọi người ở đây đều nín thở, đồng thời cảm thấy đây thật sự là một cuộc họp mặt hoàn mỹ.
-jiyong, cuối cùng cậu cũng đến rồi. Còn thiếu một người đến trễ chính là cậu đó, phải phạt!

 Hồi lâu sau có người phục hồi lại tinh thần, bắt đầu bắt chuyện với hai người tới trễ, người nói chuyện là một người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục. Anh đi đến trước mặt Kwon jiyong nói, 

-Người anh em, mấy năm không gặp rồi, có muốn ôm một cái không?

Kwon jiyong đột nhiên bật cười nhìn người đàn ông trước mắt, đưa tay ôm lấy người anh em cùng chung phòng khi học đại học của mình, 

-youngbae, cậu vẫn là người thích nói đùa nhất đó.

Dong Youngbae cười ha hả, kéo anh nhập vào đám người, 

-Đây là người đến trễ nhất, chúng ta cùng nhau 'hành hạ' anh ta nào!

Vài câu cười đùa đã khiến mọi người hoàn hồn lại, cả căn phòng lập tức trở nên náo nhiệt.
Cuộc họp mặt này kép dài trong ba tiếng. Dưới nhiều loại phạt uống rượu, Kwon jiyong khó mà không say.
Seungri và youngbae phải mất sức của chín trâu hai hổ* mới lôi được Kwon jiyong ra khỏi khách sạn, chuẩn bị gọi tắc xi về nhà, nhưng bên ngoài trời mưa như trút nước khiến Seungri choáng váng. Rõ ràng lúc cậu tới trời mưa phùn, sao giờ đã thành mưa tầm tã như thế này?

 (*thành ngữ của TQ, ý chỉ phải mất rất nhiều sức lực để làm một chuyện gì đó)

Seungri tiếp tục trừng mắt, nhìn về phía Youngbae nửa tỉnh nửa say, 

-Làm sao bây giờ?

Youngbae rất muốn làm tư thế buông thõng tay bày tỏ sự bất đắc dĩ, đáng tiếc anh còn đang khiêng một người đàn ông, chỉ có thể bĩu môi, 

-Hết cách rồi, ở đây một đêm vậy.

Seungri nhìn trời mưa to, chỉ có thể than thở. Đến lúc hai người cố gắng dìu Kwon jiyong lên lầu thì đã là hơn mười giờ tối.
Youngbae nhìn người đàn ông say rượu nằm bất tỉnhtrên giường, có chút áy náy nói 

-Seungri, ngại quá, hôm nay mọi người họp mặt, ai nấy đều rất vui vẻ, chuốc jiyong nhà em say mèm, em sẽ không tức giận chứ?

Bởi vì nghe được câu "jiyong nhà em " mà Seungri đỏ mặt, vội vàng khoát khoát tay, 

-Không có đâu.

-Vậy thì tốt rồi. 

Youngbae gãi gãi cái đầu cũng không mấy tỉnh táo của mình, bởi vì uống nhiều rượu, gương mặt của anh hồng hồng, 

-Vậy hai người nghỉ ngơi trước đi, anh không quấy rầy nữa, anh đã đặt phòng này rồi, hai người yên tâm mà ở lại.

-Làm phiền anh quá.

 Seungri mỉm cười đáp lời, sau đó tiễn anh ra cửa.

Đợi đến khi tận mắt nhìn thấy Youngbae đi vào căn phòng bên cạnh, nụ cười trên mặt cậu cứng đờ lại. Cậu đóng cửa lại đồng thời một tay luống cuống tháo đôi giầy đang đi ra, một tay vịn vào vách tường nhìn chân mình sưng lên hồng hồng, không nhịn được than thở.
Sau khi tan sở mà cô còn phải đứng tới ba tiếng đồng hồ! Rốt cuộc là cậu đã đắc tội với ai vậy, tại sao phải chịu loại hành hạ này? Mang đứng tiếp chuyện chơi những ba tiếng còn chưa tính, cậu lại còn phải chăm sóc cả một con ma men nữa.
Nhớ đến buổi họp mặt mới rồi, lúc đầu mọi người ai nấy đều rất hứng thú nói chuyện phiếm cùng nhau, càng về sau mấy người đàn ông càng loạn thành một đoàn, một người rồi một người nhao nhao nói 'không say không về'. Cuối cùng ai cũng đều say khướt, mà Kwon jiyong vì đến trễ nên bị chuốc thêm vài ly rượu. Thật may là vừa bắt đầu anh đã nói cậu không uống được rượu, nên không Seungri cậu cũng may mắn thoát nạn được.
Nghĩ đến phải uống những ly rượu khó uống vào trong dạ dày, Seungri cảm thấy khó chịu thay cho Kwon jiyong, chỉ là cậu nhớ tới nụ cười của Kwon jiyong trong buổi họp mặt lại thấy may mắn, bởi vì khi anh cười uống rượu như vậy, hình tượng của một Kwon jiyong khi anh là tổng giám đốc đã hoàn toàn biến mất. seungri cảm thấy may mắn khi có thể nhìn thấy nụ cười ấy, nghĩ tới đây, tâm tình cậu lại trở nên rất tốt.
Cậu để chân trần đi trên mặt đất lạnh như băng, cậu như một đứa bé kiễng chân lên xoay một vòng. Rồi đi tới bên giường, nhìn người đàn ông quần áo xốc xếch, gương mặt đỏ bừng nằm trên đó mà khe khẽ thở dài.
Ba Lee là một người đàn ông văn nhã lịch sự, không hút thuốc cũng không thô lỗ, nhiều lắm thì thỉnh thoảng uống chút rượu để điều chỉnh cảm xúc, nhưng tửu lượng của ông rèn luyện nhiều năm cũng không hơn được, thường thường chỉ mấy chén đã say khướt, ngủ say như chết. Thế mới nói, Seungri chăm sóc người say rượu vô cùng thuần thục.
Seungri cầm khăn ướt lau gò má Kwon jiyong, vất vả cởi áo khoác của anh xuống, giúp anh uống chút nước, kéo chăn mỏng đắp cho anh xong lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Seungri đi vào phòng tắm, rửa mặt qua loa. Khi cậu xử lý phần việc của mình xong xuôi trở lại phòng ngủ nhìn đến người đàn ông nằm trên giường thì đột nhiên nhận ra một cái vấn đề rất quan trọng. . . . . . Youngbae chỉ giúp bọn họ đặt một phòng, hơn nữa nhà mình cũng không phải ở bên cạnh, không thể đi vài bước trở về phòng mình, vậy tối nay cậu ngủ ở đâu đây?
Suy nghĩ miên man về vấn đề này, Seungri nhíu chặt mày lại. Mặc dù cậu và Keon jiyong khi còn bé vô tư, thường ngủ cùng nhau, nhưng kể từ sau khi trưởng thành vốn chưa từng ngủ chung một phòng, đấy là còn chưa kể cậu thích người đàn ông này, nếu như ngủ chung giường thì sao mà cậu có thể ngủ được? Đi đặt thêm một phòng nữa chăng?
Nhưng cũng đã lâu rồi cậu không được ngủ cùng anh, cơ hội hiếm có như vậy . . . . . . Seungri đỏ mặt vì đột nhiên nghĩ đến cảnh tượng mập mờ, cậu gãi gãi đầu mình, 

-Không được phép suy nghĩ lung tung, không được phép suy nghĩ lung tung, sao có thể ngủ cùng một giường chứ?

 Ý nghĩ trong đầu giao chiến hỗn loạn, Seungri thì lẩm bẩm tự nói một mình.

Mặc dù đã rất cố gắng để trấn tĩnh nhưng trong đầu cậu vẫn không ngừng nghĩ tới ý tưởng to gan kia. Thật sự là đã rất lâu, rất lâu rồi cậu không ngủ chung với Kwon jiyong như vậy. Vào mỗi đêm yên tĩnh có thể được nhìn thấy dáng vẻ anh khi chìm vào giấc ngủ, thì chỉ cần ngồi bên giường nhìn thôi cậu đã cảm thấy hạnh phúc lắm rồi.
-Mình sẽ không ngủ mà chỉ nhìn thôi. Người uống say sẽ rất không thoải mái, mình đơn giản chỉ là chăm sóc jiyong huyng thôi.
Seungri như thể bị thôi miên, chậm rãi đi tới bên giường, ánh mắt tham lam nhìn người đàn ông nằm trên đó, nhìn theo hình dáng tinh tế của anh, đáy lòng tràn đầy hạnh phúc mềm mại.
-Ưm. . . . . . 

Đột nhiên Kwon jiyong phát ra tiếng rên rỉ cực kỳ không thoải mái.

Seungri bị giật mình lảo đảo một cái, suýt chút nữa thì đụng phải ghế sofa sau lưng. Cậu nhìn kỹ Kwon jiyong, thấy anh không có dấu hiệu sẽ tỉnh lại mới yên lòng.
Kwon jiyong say khướt, nửa tỉnh nửa mê vốn không biết tim Seungri đang đập rất nhanh. Anh chỉ cảm thấy thân thể khô nóng, lại bị thứ gì buộc chặt, hết sức không thoải mái, vì vậy trong cơn say người đàn ông này lầm bầm một câu

-Cởi ra.

Dù là say nhưng vẫn có thói quen dùng giọng điệu ra lệnh cho người khác. Seungri có chút dở khóc dở cười, ỷ vào việc anh đang mê man nói 

-Không thèm giúp anh!

 một câu, nhưng nhìn anh trở mình không thoải mái lại hết sức không đành lòng.

Lớn lên từ nhỏ cùng nhau, Seungri hiểu rất rõ người đàn ông này, nhưng nếu phải giúp anh cởi quần áo lại là một chuyện khác. Seungri thầm do dự. Cậu tự an ủi mình rằng đây chỉ là một con mà men thôi, chỉ là giúp anh ấy cảm thấy thoải mái hơn một chút.
-jiyong huyng, em không có làm gì cả, chỉ cởi quần áo ra giúp anh để anh thấy thoải mái thôi. Nếu anh không nói lời nào tức là đã đồng ý, vậy anh có đồng ý không? Anh không nói gì là đã đồng ý rồi, em cởi nha.

 Đúng, chính là như vậy, Seungri cố gắng thuyết phục mình, cậu đang giúp một con ma men thôi. . . . . .

=============================

tèn ten..........

au đã trở lại đây ^^

mn nhớ vote + cmt cho au biết ya kiến của mn nhé. xong truyện này au sẽ tự viết 1 truyện, có ai mong k?

và thông báo vs bà con chap sau sẽ có xôi thịt nhé ^^ bản gốc thì chỉ H nhẹ thôi nhưng vì au muốn nó kịch tính hơn nên au sẽ sửa 1 khúc và sẽ cho cảnh H nặng, 21+ siêu sắc vào.

mn thông cảm, tui chỉ là 1 con hủ nữ lever max :v

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro