Ngày tuyết rơi!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiếc xe dừng lại trước cổng,hàng rào được làng bằng những tảng đá to chồng lên nhau chắc chắn,nó bao xung quanh ngôi nhà gỗ được sơn màu đỏ.

Thoạt nghe tiếng xe người phụ nữ vội buông chiếc khăn len đang đan dở bà trông mong về phía cổng.

Một người con trai mặc áo choàng nâu,khuôn mặt thanh tú,đôi má ửng hồng vì lạnh trên tay cậu ta bế một người khác...
Cậu con trai kia cứ thiếp ngủ trong vòng tay của người này, thật lạ kỳ.

Seung Hyun từ trong nhà bước ra thấy vậy anh liền đỡ Seungri từ tay Ji Yong,anh đặt Seungri xuống tấm nệm bông ấm rồi nhẹ nhàng đắp chăn.

Người phụ nữ kia ngồi bên cạnh và bà vuốt nhẹ mái tóc của con mình.
Phải!
Là đứa con bà đứt ruột đẻ ra.

"Seungri của mẹ,con lớn quá rồi,mẹ và anh đã đi tìm con rất lâu,phải chạy trốn khỏi ông Lee con có biết không?"
Những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên gương mặt hiền từ thoáng lên chút vui mừng,chút gì đó gọi là xót xa.

"Ji Yong...ưm"
Seungri nhíu mày đôi chút vì cậu cảm thấy thiếu thứ gì đó,mùi hương hay ngửi nó biến mất,thay vào đó là hương nước hoa thoang thoảng,dễ chịu nhưng cậu không quen nên cậu mở mắt ra...

Người phụ nữ nở nụ cười hiền hậu.
"Seungri mẹ làm phiền con sao?"

Nhìn xung quanh có chút xa lạ Người phụ nữ này là ai?
Sao lại biết tên mình?

*Soạt*
Cánh cửa kéo mở ra.
Ji Yong và Seung Hyun cùng bước vào...
"A...anh...là anh"
Seungri lắp bắp run rẩy đây là mơ nhất định là thế,rồi cậu nắm chặt chiếc chăn và trùm phủ cả lên đầu.

"Seungri là anh đây!"
Giọng nói trầm ấm áp,và bàn tay đặt lên lưng cậu,lớp chăn dày dặn vậy mà sao không ngăn nổi sự ấm áp từ bàn tay kia.

Khóc rồi,đôi mắt thâm quầng chảy dài lại nhẹ nhàng rơi những giọt nước mắt.
Nhắm mắt lại thì đồng nghĩa giấc mơ này sẽ kết thúc có phải không?

"Seungri,đây không phải mơ đâu"
Ji Yong nói rồi từ từ kéo lớp chăn xuống, panda à sao lại khóc?
Ngồi dậy nào!
Rồi anh kéo Seungri ngồi dậy dựa vào lòng anh.
Khuôn mặt ướt đẫm cứ úp vào lồng ngực anh.
"Seungri món quà thứ 26 anh tặng cho em chính là gia đình em"

"Seungri,lại đây con của mẹ"

"MẸ!!!!"

Tiếng gọi của đứa con sau bao nhiêu năm xa cách...
Seungri ôm chầm lấy,hơi ấm này đã lâu con không được cảm nhận.
Gương mặt đã lâu con không thể nhớ!
Con xin lỗi!
Mẹ à!

Seungri cứ thế mà òa khóc lên,giống như ngày xưa cậu xà vào lòng mẹ mỗi khi bị ai đó la mắng rồi mẹ sẽ vỗ về an ủi.

Từ sau khi mẹ bỏ đi,cậu đã rất cô đơn tập cho mình thói quen bận rộn để không còn nhớ tới nó,nhưng đôi khi có một khoảng lặng là kí ức lại ùa về những khi đó cậu chẳng biết phải làm sao để lấp đầy khoảng trống hụt hẫng đó.

Những khi đó chỉ một mình.
Khi cậu còn nhỏ do lỡ tay cậu lỡ làm thằng nhóc trong công viên bị té,thằng bé đó đã méc anh hai nó và sau đó anh hai nó đã đấm cậu một cái u đầu.Còn bà mẹ thì mắng cậu xối xả.

Khi về đến nhà cậu không nói,chỉ im lặng và những lúc đó giá như có anh ở đây,có cả mẹ nữa thì cậu sẽ hạnh phúc biết bao.

Thời gian trôi qua đã cậu đã lớn lên thứ tình yêu chớm nở với Jang Hyun Seung nhưng nó đã sớm tàn lụi,vì chính ông Lee đã cho người giết Hyung Seung
*Chú thích (cho đến bây giờ cái sự thật tàn nhẫn này Seungri vẫn chưa hề biết)

Seungri thôi khóc,nhìn mẹ mình rồi nhìn anh.
Bà vỗ vai con trai rồi dặn dò.

"Seungri anh trai con có rất nhiều chuyện muốn nói với con,mẹ hy vọng sau khi con nghe xong con có thể chấp nhận tha thứ cho nó,mặc dù rất khó khăn"

"Mẹ có chuyện gì vậy?"

Bà đứng dậy và ra ngoài cùng với Ji Yong để lại trong phòng chỉ còn hai người.
Tiếng Ji Yong thở dài mang đầy tâm sự cũng nỗi lo lắng.
Bà đẩy nhẹ tách trà nóng trước mặt anh và mỉm cười.

"Lần đầu gặp cậu,nhìn cách cậu che chở cho Ri nhà tôi lúc đó tôi đã biết,ngoài Seung Hyun ra thì sẽ có một người yêu Seungri nhiều hơn nó,người đó là cậu!"

"Cháu...cháu lo sợ Seungri sẽ không chịu nổi cú sốc,khi biết sự thật về người bố của mình"

"Mọi chuyện cũng đã qua rồi,Seungri cũng đã lớn,nó không còn là chú chim bị nhốt trong một chiếc lồng xa hoa,giờ đây Seungri phải đứng lên gạt bỏ tất cả làm lại một cuộc sống mới"

*Soạt*
Tiếng động lớn phát ra từ phòng Seungri chạy ra với đôi chân trần lún sâu trong lớp tuyết,cậu nhìn anh...và vội bỏ chạy ra cổng.

"Seungri đợi anh!"
Ji Yong vội chay đi tay anh quơ phải tách trà nóng khiến nó đổ xuống sàn gỗ,bàn tay anh nóng rát nhưng mặc kệ,anh vẫn chạy đi.

"Seungri,đứng lại!"
Anh nắm thật chặt cổ tay cậu,một vài hạt tuyết rơi dính trên mái tóc cậu,gió thổi lạnh giá.Đôi má ửng hồng đó có những giọt nước mắt thi nhau rớt xuống...

Rồi anh cởi áo choàng của mình khoác lên người Seungri,chỉ để mình mặc một chiếc áo len trắng cao cổ rồi khom người cõng cậu.

"Seungri à!em đừng khóc!"
Giọng nói nhỏ nhẹ cất lên,Seungri chỉ im lặng và bàn tay siết chặt với nhau,chiếc cằm nhỏ tựa vai anh.

"Seungri em biết hôm nay ngày gì không?"
Ji Yong cười rồi bước đi trong lớp tuyết đang mỗi ngày dày hơn.

"Hôm nay là sinh nhật em"

"Ừ,còn là một ngày khác nữa"

"Ngày gì?"

"Ngày tuyết rơi đầu tiên,trong ngày này có thể mọi điều ước của chúng ta thành sự thật"

"Thật không?"

"Anh có nói dối em bao giờ chưa?"

Seungri phụng phịu trên lưng anh.
"Có,rất nhiều nữa là khác"

"Vậy thì anh quên rồi"
Ji Yong thản nhiên nói rồi đặt cậu vào trong xe.

"Đi đâu vậy?"
Seungri ngạc nhiên nhìn anh chỉ thấy anh mỉm cười.
___________________________________
Đứng trước vẻ đẹp xa hoa của một nhà thờ Seungri ngỡ ngàng...nơi đây lộng lẫy với những ô cửa kính màu xanh đỏ được gắn lên trần nhà,còn có hình ảnh các vị thần...

"Seungri hôm nay anh muốn kết hôn với em"

"Kết...kết hôn"
Seungri lắp bắp,cậu không nghĩ anh sẽ đưa mình tới đây,càng không nghĩ mình sẽ kết hôn ngay bây giờ.
Ji Yong lấy trong chiếc túi là chiếc khăn mỏng,kèm vương miện anh đội lên đầu Seungri,cùng một bó hoa hồng anh mua sẵn...
"Anh không nghĩ tuyết rơi sớm vậy,nên chuẩn bị sơ xài chịu khó đi nha"

"Ừm"
Seungri bật cười, hôm nay mình sẽ cưới người mà mình yêu nhất,ngoài mẹ và anh.

Ji Yong nuốt nước bọt,tuy đơn giản nhưng nhìn gương mặt của Seungri sau chiếc khăn mỏng kia thì rất là đẹp.Anh bước về phía trước thật nhanh rồi quay lại vẫy tay với Seungri.

"Seungri mau tới đây đi,mau lên"

Vậy là em đã sắp thành cô dâu của anh rồi.
Anh có biết!
Em yêu anh nhiều lắm không Ji Yong.
Rất nhiều!
Sau này em sẽ chăm sóc tốt cho anh!
Anh cứ đứng ở đó em sẽ bước tới dù khoảng cách là bao xa thì anh cứ đứng đó,em sẽ bước tới sẽ không đi đâu để anh đi tìm nữa!
Sẽ không từ bỏ anh!
Sẽ không chạy trốn anh!
Sẽ luôn yêu và nghe lời anh.

"Đưa tay ra Seungri"
Ji Yong mỉm cười đeo chiếc nhẫn vô cực cho Seungri.
Rồi sau đó Seungri đeo lại cho anh.
Ji Yong mỉm cười anh vòng tay sau cổ từ từ áp đôi môi kia vào môi mình...

Ngoài kia những hạt tuyết vẫn rơi,giữa mùa đông lạnh giá này lại có hai trái tim lại cảm thấy ấm áp vô cùng...
The end :3
Juki Nyongtory.
Hẹn gặp mấy bạn ở ngoại truyện nghen.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro