tập 8: nguy kịch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

'RẦM' tiếng cửa nhà kho toàn mở vì cú đá của Kwon thiếu gia :v anh liếc từng người 1 ở đây, bước lại gần người đang nằm bê bết máu dưới đất và bế lên thì bị KiKo đứng dang hai tay cản đường (t/g: nhỏ này được cái lỳ ghớm, chết tới nơi còn dám cản đường ^^)
- Yongie ah~ anh.....tại sao lại cứu nó!
-Tránh ra / giọng anh nói như muốn giết người
-Ko bao giờ! Nó đáng phải trả giá đắt!
-Đừng bắt tôi phải đến giới hạn
- Ko tr......
'BỐP' Kiki à ko KiKo nằm xỏng xoài trên đất vì bị ăn bạt tay của Ji Yong :v (cảm giác nó vui Lm sao)
-Teayang cậu giúp mìk bắt hết những người ở đây lại còn ả ta....mìk mún tự mìk xử lý
-Được thôi! ^^
Ẳm Seungri lên tay lòng anh như ngàn con dao đâm thẳng vào tim 'bảo bối à sắp đến bệnh viện rồi cố lên! Anh sẽ bên cạnh em' ngồi trên xe lòng anh ko khỏi thấp thỏm lo lắng sợ cậu rời xa.
_____________________________
Ji Yong POV'
Ngồi trên xe miệng tôi ko ngừng kêu tên em nhưng em chỉ bik nhắm mắt ko nói lời nào. Trời ạ! Tôi điên lên mất mở mắt ra nhìn anh đi Seungri, em đừng ngủ nữa! Lòng tôi bây giờ như lửa đốt nhìn em thế này tôi xót lắm. Tới bệnh viện tôi liền kêu bác sĩ, y tá đẩy băng ca cho em nằm tôi chạy theo nắm lấy tay em, tôi muốn vào phòng cấp cứu với em nhưng ai cũng cản tôi lại bắt buộc tay tôi phải buông tay em ra.
3 tiếng trôi qua rồi mà ko thấy động tĩnh j hết, mọi người ai cũng có mặt ở đây cả, họ rất lo lắng cho em. Tôi đứng chết lặng khi thấy 1 vài người bác sĩ từ ngoài đi vào phòng cấp cứu trên tay còn cầm cả...MÁY TRỢ TIM, đã vậy khi Daesung nói thêm 1 câu Lm tôi bây giờ thở ko ra hơi nữa. 'Vậy là tình hình của Seungri ko ổn rồi sao?' Cậu nói đó Lm tôi mún đấm thẳng vào phòng cấp cứu bắt em phải ngồi dậy nhìn tôi. Seungri à! Đừng Lm j cho anh phải hối hận suốt đời vì để mất em nha! Giá như thời gian quay lại,tôi lúc đó mà bắt em về sớm hoặc là ở lại trực với em thì đâu có chuyện xảy ra như thế này? 'tách' 1 giọt Nc từ khoé mắt tôi chảy xuống bên má, lần đầu tiên tôi khóc vì em.
Đèn cấp cứu đã tắt
- Xin hỏi ai là người nhà bệnh nhân?
- Là chúng tôi!/ mẹ tôi mệt mỏi nói, bà đã khóc đến sưng cả mắt
- Tình hình bệnh nhân ko mấy khả quan cho lắm! Tay,chân thì gãy hết đã vậy bên trg nội tạng bị thương khá nặng....tỉnh lại hay ko là do ý chí của bệnh nhân còn nếu ko thì có thể thành người thực vật
Vừa nói xg mẹ tôi ngất ngay tại chỗ,còn tôi đứng như trời chòng ko tin vào tai mìk.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro