---- Hãy tỉnh giấc.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dường như nghe thấy tiếng ai đó gọi, cậu mở mắt.

Tối quá. Đang là buổi đêm sao? Nhưng không hoàn toàn tối đen. Vẫn có ánh sáng. Là lửa. Ở phía trên đầu. Lửa đang thắp sáng. Hình như là nến. Những cây nến nhỏ được gắn trên tường đang cháy bập bùng. Không chỉ có một. Nhiều cây nến xếp cách nhau, chạy dài về phía xa. Đây, là đâu?

Cậu thấy hơi khó thở. Thử chạm vào bức tường cậu cảm nhận được sự cứng rắn và thô ráp. Đây rõ ràng đâu phải là tường, chỉ là khối đá mà thôi. Thảo nào lưng cậu dựa vào lại thấy đau. Mông cũng đau nữa. Lẽ nào đây là một cái hang? Hang hả? Tai sao cậu lại ở trong một cái hang cơ chứ...?

Những ngọn nến được đặt khá cao, nếu câu đứng lên và vươn thẳng tay thì có lẽ vẫn chạm tới. Chính nhờ cái độ cao đó mà cậu hầu như chẳng nhìn thấy cả tay lẫn chân của mình.

Nhưng cậu cảm nhận được thứ gì đó. Khi lắng tai nghe, cậu thấu loáng thoáng có âm thanh như tiếng hít thở. Là con người chăng? Nếu không phải con người thì biết làm thế nào? Có lẽ cậu sẽ gặp nguy. Nhưng cậu lờ mở cảm thấy đó là con người.

"Ở đó, có ai phải không...?" Cậu rụt tè thử lên tiếng.

Ngay lập tức có tiếng "À, có" đáp lại. Là một giọng nam. Giọng trả lời "... Có" tiếp theo chắc chắn là con gái. Một người con trai khác đáp lại cụt lủn "Ừ". Ai đó lại lên tiếng "... Quả nhiên". "Ở đây có mấy người?", "Đếm thử xem nào", "... Mà chỗ này là chỗ nào?", "Chịu...", "Không có tên nào biết à?", "Chuyện gì đang diễn ra vậy?", "Chuyện này là sao?"

Trời ạ. Chuyện này là sao? Tại sao mọi người lại ở nơi này? Vì lẽ gì? Từ bao giờ?

Cậu bấu chặt lấy ngực mình. Cậu chẳng biết gì cả. Cậu đã ở đây từ lúc nào? Tại sao cậu lại ở chỗ này? Khi bắt đầu suy nghĩ, có điều gì đó sắp nảy ra trong đầu cậu nhưng lại nhanh chóng tan biến đi. Cậu không biết, hoàn toàn, không biết gì hết.

"Chẳng trách mọi người cứ ngồi yên một chỗ," ai đó lên tiếng. Đó là một người con trai, chất giọng khàn khàn, trầm thấp.

Có âm thanh nghe như tiếng dẫm lên sỏi. Người kia có vẻ đã đứng lên.

"Cậu định đi đâu?" Một giọng nữ lên tiếng hỏi.

"Lần theo bức tường", cậu ta trả lời, "thử đi về phía có ánh sáng."

Giọng cậu ta cực kì bình tĩnh. Cậu ta không thấy sợ sao? Tại sao cậu ta lai không bị lung lay nhỉ? Nguời kia đứng cách cậu hai cây nến. Cậu ta có vẻ khá cao. Ánh sáng tỏa từ những ngon nến giúp cậu nhìn được một chút phần đầu của cậu ta. Tóc cậu ta không đen, mà là màu bạc...?


"Tôi cũng đi," một cô gái nói. 

Người khác lên tiếng: "... Chắc tôi cũng đi thôi." Đó là một giọng nam. "Chờ, chờ với, cả tôi nữa!" Một anh chàng khác nói. 

"Hướng ngược lại có vẻ cũng đi được đấy. Mặc dù không có nến", lại có người lên tiếng, giọng hơi cao nhưng có lẽ là con trai.

Anh chàng tóc màu bạc vứt lại câu "Nếu thích đi bên đó thì cứ tự nhiên" rồi cất bước. Mọi người có vẻ đều sẽ đi theo cậu ta. Vậy thì cậu cũng phải đi thôi. Cậu vội vàng đứng dậy. Cậu không muốn đơn độc một mình. 

Rờ tay theo bức tường đá, cậu rụt rè cất bước. 

Măt đất không trơn truợt, tuy lắm chỗ gập ghềnh nhưng vẫn khá dễ đi.

Đằng trước và đằng sau cậu đều có người, mặc dù cậu chẳng biết ho là ai. Nghe giọng thì có vẻ cũng không lớn tuổi lắm. Ít nhất là không có người quen cậu. Người quen à? Người quen. Ban bè. Gì vậy nhỉ? Thật kì lạ. Câu không nghĩ ra bất kì ai. Không, chính xác thì, cứ mỗi lần cậu sắp nhớ ra được khuôn mặt nào đó thì nó lại biến mất ngay lập tức. Không hiểu nổi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro