Đẹp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Để mô tả không gian hiện tại khắp Fiore bằng hai từ thì có lẽ là hỗn loạn. Gray đang sốt ruột ngồi trên một chiếc ghế dài giữa đám đông những người cũng đang khó chịu tương tự. Anh ấy đang đợi một chuyến tàu đến nhưng chuyến tàu đã bị hoãn do một cơn bão lớn đổ bộ vào khu vực đó. Thời tiết điên cuồng đã tràn ngập khắp các tin tức trong tuần qua. Không ai trên toàn quốc biết được chút manh mối nào đằng sau nguyên nhân của nó, ngoại trừ Gray Fullbuster.

Cả một tuần. Đúng rồi. Cả một tuần hoàn toàn không phát hiện được điều gì. Bạn sẽ nghĩ rằng Juvia sẽ ở những khu vực có mưa lớn, ngoại trừ việc trời mưa như trút nước ở khắp mọi nơi. Điều đó cho thấy cô ấy bị ảnh hưởng đến mức nào bởi sự cố đó, càng làm tăng thêm cảm giác tội lỗi không bao giờ nguôi của anh. Bất cứ khi nào anh nghĩ lại điều đó trái với ý muốn của mình, nó lại rất đau đớn. Nhưng anh không có quyền phàn nàn. Chính Juvia đã hoàn toàn suy sụp trước những lời nói tàn nhẫn của Gray. Ôi, anh ước gì mình có thể quay ngược thời gian và rút lại mọi lời anh đã nói, nhưng anh không thể. Anh phải sống với những sai lầm của chính mình.

Sau ngần đấy thời gian dường như, chuyến tàu cuối cùng cũng đã đến. Đó là thứ đẹp nhất Gray từng thấy...Sau Juvia

Chờ đợi. Cái gì? Gray lặp lại suy nghĩ đó khi bước tới lối vào. Có phải anh thực sự chỉ nghĩ rằng Juvia xinh đẹp? Khi Gray ngồi thoải mái trên một chiếc ghế ngẫu nhiên, anh suy ngẫm về điều đó. Juvia luôn nở một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt, một nụ cười rạng rỡ đến mức cô có thể thắp sáng cả thế giới với nó. Sau đó là cơ thể của cô . Không ai có thể phủ nhận những đường cong đó và vâng, không có câu hỏi nào được đặt ra. Cô cũng có mái tóc rất đáng yêu màu xanh và gợn sóng như đại dương. Nó nhẹ nhàng và bồng bềnh, giống như cô vậy. Sau đó là đôi mắt của cô ấy. Nó từng khiến Gray sợ hãi khi lần đầu gặp nhau, nhưng giờ đây, anh thấy họ là điều mê hoặc nhất ở cô. Chúng có màu xanh đậm và chứa đựng rất nhiều cảm xúc: vui, buồn, giận dữ, bối rối. Tất nhiên, họ đẹp nhất khi tỏa sáng với niềm hạnh phúc và niềm vui thuần khiết.

Juvia chắc chắn đóng vai xinh đẹp, nhưng nhìn chung, cô ấy có một tính cách tuyệt vời như chúng ta-

Suy nghĩ của anh bị cắt đứt khi một tia sét lóe lên trên bầu trời. Nó quá mãnh liệt, cảm giác như thể nó đã hạ gục Gray. Một vài hành khách khác cũng giật mình như anh. Một cô bé bắt đầu khóc. Mẹ cô vội vàng an ủi con. Bình thường Gray sẽ khó chịu với tiếng khóc của một đứa trẻ nhưng lần này, anh không khỏi cảm thấy tiếc nuối. Cô phải chịu đựng như thế này là lỗi của anh. Không chỉ cô , mà tất cả mọi người ở Fiore.

Một thông báo phát ra trên loa.

"Tôi xin lỗi các hành khách vì chuyến đi quá bận rộn. Xin hãy hiểu rằng phi hành đoàn của chúng tôi đang cố gắng hết sức để vượt qua cơn bão này. Chúng tôi không biết điều gì ở God's Namne có thể gây ra thời tiết này, nó nằm ngoài dự đoán! Nhưng nó đang ảnh hưởng đến chúng tôi." tất cả mọi người trong khu vực, bao gồm cả chúng tôi. Chúng tôi sẽ đến Magnolia muộn hơn nhiều so với dự kiến nhưng hãy kiên nhẫn với chúng tôi. Cảm ơn sự hợp tác của bạn.

Gray rên rỉ trong lòng. "Tch! Bao lâu nữa tôi mới đến được hội quán?"

"Mẹ ơi, sao lại thế này?!"

Gray quay lại nhìn cô bé lúc trước. Cô bé đã ngừng khóc nhưng vẫn còn run rẩy. Mẹ cô vòng tay ôm lấy cơ thể nhỏ bé của cô từ bên cạnh.

"Mẹ không biết, con yêu. Sẽ ổn thôi đừng lo có mẹ ở đây rồi."

Anh quan sát hiện trường. Thật là ấm lòng. Người phụ nữ đang trấn an con gái mình chỉ bằng vài lời nói nhẹ nhàng và cử chỉ nhỏ. Cô nhìn xuống đứa con bé bỏng của mình bằng ánh mắt đầy yêu thương, và con gái cô thật mãn nguyện trong vòng tay cô. Thật an toàn, thật an toàn...

Mối liên kết giữa một người mẹ và đứa con của cô ấy.. nó khiến Gray nhớ đến mẹ của chính mình. Có lẽ đã lâu rồi nhưng anh vẫn còn nhớ khuôn mặt bà ấy.

.________________________13 NĂM TRƯỚC____________________________
_______________________

"Mẹ!! Này mẹ! Mẹ đâu rồi?! Mẹ ơi, con cần mẹ!! Mẹ!!!"

"cái gì???!!! con không thấy mẹ đang nấu ăn ở đây sao??!! chàng trai trẻ, hãy thể hiện sự tôn trọng một chút đi!! con sẽ chết đói dưới gầm cầu nếu không có mẹ và con thể hiện sự biết ơn của mình bằng cách làm hỏng màng nhĩ của mẹ!! con muốn gì, Gray???!"

"Ermm.. hehehe..xin lỗi mẹ, nhưng công bằng mà nói... mẹ to tiếng hơn con."

"nói đi!!! đó là cái gì vậy??!!!"

"Eeek! Không có gì! Không có gì cả!"

Một tiếng thở dài nặng nề đáp lại tiêng hết của cậu bé. "Ô, Gray, con muốn gì ?" một người phụ nữ ở độ tuổi cuối hai mươi hỏi đứa con trai sáu tuổi của mình. Cô ấy có mái tóc đen dài tới thắt lưng nhưng hiện được tết thành bím một bên buông thõng trước vai. Phần tóc mái của cô ấy ôm sát khuôn mặt của cô. Cô có đôi mắt xanh da trời, xanh đến mức như thể chúng có thể phát sáng trong bóng tối và làn da trắng trẻo.

"Ừm... à...con đang nghĩ thế..."

"À, con đang thắc mắc..."

"Nếu có thể con có thể.."

"Vào vấn đề!"

"con muốn học phép thuật!" ICH

"Được rồi! con muốn học phép thuật!" người phụ nữ bực tức giơ tay lên. Cô thở dài và quay đi. Tuy nhiên, một lúc sau cô ấy quay người nhanh như chớp với một biểu cảm mới.

"Con muốn học phép thuật à?"

"Vâng, Đã lâu rồi không, con muốn học lâu lắm rồi."

"Sao con không sớm, đồ ngu ngốc!!!???" người phụ nữ lúc này đang bóp chết đứa con trai mình và kêu lên sung sướng trong khi cậu bé chết ngạt.

"Ồ, Mika. Hãy để đứa con trai tội nghiệp của chúng ta thở đi," một người đàn ông lên tiếng. Đó là cha của Gray. Mika từ từ buông tay. Cô âu yếm nhìn vào mắt con trai mình. "Con thực sự có ý đó à, Gray?"

Gray gật đầu quả quyết. Mika nắm tay con trai kéo vào phòng khác rồi đóng cửa lại. Khi làm vậy, cô quay lại đối- mặt với con trai mình, không còn vẻ mặt vui vẻ nữa.

" Mẹ?"

"Đừng hiểu lầm mẹ, Gray. mẹ rất vui khi biết rằng con muốn học. Nhưng mẹ biết con..."

Gray nuốt nước bọt. Mika nheo đôi mắt sắc bén của mình lại. "Sao con lại muốn học dữ vậy?"

Gray nhìn xuống sàn trong khi nằm đấm của anh run rẩy. "Để con có thể trở nên mạnh mẽ hơn! Để con có thể chứng minh cho những kẻ bắt nạt xấu xa đó rằng con Có sức mạnh! Họ cứ nói với con rằng con chẳng ra gì, nhưng con biết rằng họ đã sai! họ sai, phải không? họ?!" Gray khóc. Anh ngước nhìn mẹ với ánh mắt đầy hy vọng.

Mika quay lại nhìn anh. Khóe môi cô từ từ cong lên. Sau đó cô quỳ xuống ngang tầm Gray và ôm anh dịu dàng.

"Họ sai hoàn toàn rồi, Gray. Mẹ biết và luôn biết rằng con rất đặc biệt. Một ngày nào đó con sẽ trở thành một người đàn ông phi thường. Mẹ có thể cảm nhận được điều đó. Những chàng trai đó có lẽ cũng biết điều đó, và đang ghen tị nên họ bắt nạt con để khiến con cảm thấy tồi tệ về bản thân. Nhưng con đã chứng minh rằng họ đã sai, hãy cho cả thế giới thấy con có khả năng gì.

Cô ấy là Mika Fullbuster, bản chất của cái đẹp. Bà là mẹ của Gray và là người đầu tiên cho con trai bà hy vọng trở thành con người như ngày hôm nay.

___________________________1 NĂM SAU_____________________________

____________________________

Nỗi sợ hãi dồn dập trong huyết quản anh. Ngôi nhà bị Cháy. Chẳng có gì ngoài lửa. Mọi nơi. Và bên ngoài, những tiếng thét kinh hoàng có thể được nghe thấy khi một con quỷ khổng lồ chạy trốn trong làng.

Tiếng gầm của con quỷ khiến Gray kinh hãi đến mức không thể suy nghĩ thông suốt. Anh không thể di chuyển. Nhưng anh có thể nghe thấy, Chúa phù hộ cho đôi tai anh, anh có thể nghe thấy con quỷ đang tiến về phía họ.

"Mika! Tìm thằng bé nhanh lên!!"

Gray quay đầu nhìn về phía cửa. Anh gần như quên mất bố mẹ anh cũng ở đây. Đúng lúc đó, mẹ anh mở cửa bước vào.

"Mẹ!" Gray khóc. Anh chạy đến chỗ mẹ anh đang đứng và để bà ôm anh khi anh khóc trong ngực bà. "Mẹ.. Con sợ.." cậu nói giữa những tiếng nức nở.

"Mẹ biết, con yêu. Mẹ biết. Sẽ ổn thôi," Mika xoa dịu Con trai mình.

"KHÔNG KHÔNG!!! CHÚNG TÔI SẼ CHẾT MẸ!! CON KHÔNG MUỐN CHẾT!" Gray hét lên. Mika ôm chặt lấy anh.

"Đừng có dám nói thế. Con sẽ ổn thôi! mẹ hứa!" Mika nói với anh bằng giọng nghiêm khắc. Cô kéo anh ra khỏi mình để anh đối mặt với cô. Cô dùng ngón cái lau nước mắt cho anh. Biểu cảm của cô dịu lại. "Được rồi?" Cô dịu dàng hỏi. Gray chỉ có thể gật đầu.

Đột nhiên, các bức tường bắt đầu rung chuyển. Một tiếng gầm đinh tai nhức óc vang lên từ bên ngoài. “Ồ không," Mika thì thầm. Silver xông vào phòng kéo vợ con ra ngoài ngay trước khi cả căn phòng sụp đổ. "CHẠY Đi!!" anh hét lên. Không nói một lời, Mika bế Gray lên và chạy nhanh nhất có thể về phía cửa.

Cha anh kéo vợ con ra ngoài trước cả căn phòng sụp đổ. Ra đi !!" anh hét lên. Không nói một lời, Mika Gray lên và chạy nhanh nhất có thể về phía cánh cửa

Dần dần cả ngôi nhà tan rã.

Mika phải né từng đồ đạc rơi xuống để đến được lối vào. Đột nhiên cô trượt chân và ngã rất mạnh. Chân cô bị mắc kẹt dưới một miếng gỗ. "Mẹ, mẹ bị thương!" Gray bây giờ đang rơi nước mắt.

"Gray, chạy đi! con phải đi!"

"con không thể bỏ mặc mẹ được"

Mika dùng sức đẩy Gray ra khỏi cửa. Anh lăn ra đường. Anh nhanh chóng đứng dậy đúng lúc nhìn thấy mẹ mỉm cười với anh từ ngoài cửa.

"Sống tiếp đi, Gray."

Và cùng với đó, ngôi nhà sụp đổ hoàn toàn với bố mẹ Gray ở bên trong, và Deliora đang đập những mảnh vỡ.

_______________________________HIỆN TẠI____________________________
_______________________

Gray thở dài khi nhớ lại ký ức đó. Giờ nghĩ lại, tất cả đều ùa về trong anh. Mẹ anh đã từng như thế nào. Anh đã thôi khóc vì mất mát nhiều năm trước. Bây giờ nó khiến anh cảm thấy hoài niệm.

Mẹ anh quả thực là một người phụ nữ xinh đẹp.

Đẹp... Giống như Juvia. Đúng vậy, quay lại suy nghĩ của anh về cô.

Gray ngả lưng xuống ghế khi nghĩ về tính cách của Cô rất sôi nổi và vui vẻ, giống như một quả cầu nắng có thể soi sáng những ngày u ám nhất. Cô gái tội nghiệp suốt đời bị gọi là người phụ nữ mưa u sầu. Nhưng đó hoàn toàn không phải là cô ấy. Juvia có thể khiến bất cứ ai cảm thấy hài lòng về bản thân họ, và thật đáng ngưỡng mộ cách cô  khiến mỗi ngày trong cuộc đời mình đều có ý nghĩa. Thành thật mà nói, mọi người có thể học được một hoặc hai điều từ cô ấy. Cô ấy quá hoàn hảo về mọi mặt.

Cô không chỉ có nhân cách tuyệt vời mà còn là một trong những người phụ nữ mạnh mẽ nhất mà anh biết. Cô đã phải chịu đựng nỗi đau cô đơn suốt cuộc đời nhưng đã vượt qua được nó. Cô đã vượt qua những sai lầm của mình và phát triển thành một người tốt hơn. Không có nhiều người có đủ sức mạnh để làm điều đó. Cô ấy rất tự hào về Fairy Tail và sẽ làm bất cứ điều gì cho bạn bè của mình. Bất cứ khi nào cô ấy chiến đấu cho hội, trong mắt cô ấy luôn có ngọn lửa nói lên rằng cô ấy sẽ không bao giờ lùi bước. Cô không bao giờ bỏ cuộc. Cô ấy thật đáng chú ý.

Gray chợt giật mình. Điều gì khiến anh ấy đột nhiên nghĩ về Juvia như thế này? Ý tôi là, cô ấy là một kẻ theo dõi và rất bám lấy anh , chỉ là... điều đó không thành vấn đề, bởi vì ngay cả điều đó cũng cô xinh đẹp.

Gray cau mày. Lần cuối cùng anh nhìn thấy Juvia, cô ấy đã khóc và sự tổn thương và tức giận hiện rõ trên khuôn mặt hoàn hảo của cô. Và đó là vì anh ấy.

Anh siết chặt nắm tay. Có thể đã cả tuần trôi qua mà không có manh mối nào, nhưng anh vẫn không từ bỏ cô. Anh thà chết chứ không từ bỏ người phụ nữ đó.

Khi tôi tìm lại được cô, tôi sẽ sửa chữa mọi chuyện. Tôi sẽ làm nụ cười xinh đẹp đó lại nở rộ một lần nữa...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#gruvia