Phần 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bắt đầu từ ngày hôm nay Gray có thói quen đi ngủ cài cửa. Ở với Cáo thì thợ săn phải biết tự bảo vệ mình thôi. Lẽ tất yếu, thỏ không ăn cỏ gần hang, thợ săn không hứng thú với Cáo trong chuồng... bởi lẽ cực kì nguy hiểm! Thế nên cứ đến hai mươi hai giờ là về phòng đóng cửa, anh lượt xem có trận cầu nào hay ho thì ngồi xem cho tới khi buồn ngủ.

- Ring!

Có một tin nhắn, Gray không định đọc, thường thì bạn bè đàn ông con trai có gì vẫn hay đàm thoại, chỉ trừ mấy nàng rỗi hơi thừa việc mới đốt thời gian lãng xẹt, lấy vợ rồi phải kiêu thì gái mới phiêu, anh không quan tâm. Nhưng nghĩ thế nào lại lôi điện thoại, xóa và chặn luôn tin nhắn của những người đẹp rồi soạn một tin nhắn gửi tới « Cao gia » ( Chú thích thêm dấu sẽ là Cáo già, cái này đề phòng ai đó vô tình nhìn thấy sẽ nghĩ anh coi vợ là gia đình, là tất cả mà ngưỡng mộ, chứ thực ra... anh coi vợ là thú dữ).

Vừa hay tối nay Chelsea và Inter Milan đối đầu tranh cup vô địch, không thể bỏ lỡ. Gray đã thủ sẵn mấy lon bia, chỉ thiếu đồ nhắm, anh nghĩ ngay tới vợ. Chắc giờ nàng đã thủ tục xong xuôi đắp chăn đi ngủ.

Juvia sấy khô mái tóc, soi mình trước gương ngắm nghía một hồi thì nhận được một tin nhắn có nội dung: «

Co quen khong trinh bay viec di cau cua minh cho toi biet day, phat co phai lam cho toi an dia lac rang

», cô dịch là: cô quên không trình bày việc đi cau của mình cho tôi biết đấy, phạt cô phải làm cho tôi ăn đĩa lạc rang.

Anh nhận lại 1 tin nhắn:

Cau la gi ?

Hồi âm:

Cau la toilet!, vừa nhắn Gray vừa cười, đi cầu chứ còn đi đâu nữa, chẳng nhẽ lại nói rõ ra.

Juvia còn tưởng trong bữa cơm nói đùa, không ngờ tên chồng này thích bắt bẻ, đồ nhiễu sự, cô nhắn lại:

toi dang o trong toilet, dang rat ban, neu muon toi lam cho thi doi day!

Con Cáo này mắc bệnh lười đây mà, bận làm gì trong đấy mà bận, được rồi:

Co ma khong lam do an cho toi, toi se...

Gray chưa biết điền thêm gì, giữa anh và cô thì lấy đâu ràng buộc để đem ra kì kèo.

Thoi duoc roi, toi se lam cho anh

Vao ngay mai!

Juvia tay chống hông đặt điện thoại xuống gối, leo lên giường tắt đèn đi ngủ. Gã muốn ăn vào giờ này thì tự đi mà làm, mình không rảnh!

Gray còn lưỡng lự thêm kí tự cho dòng tin nhắn thì đã nhận được một phản hồi, tức khắc đọc ngay. Nhưng do không kéo hết màn hình, anh cả tin vợ mình quá chi đảm đang. Câu trả lời có cả chủ ngữ, vị ngữ nhưng trạng từ chỉ thời gian lại đặt cách biệt tít xuống dưới làm cho anh cứ vẩn vơ ảo tưởng. Trận bóng đã mở màn, bia đã mở nắp, người vẫn ngồi đợi... trằn trọc theo thời gian.

Lạc rang là món ăn quá dỗi bình dân, thay vì bắt vợ phải xuống bếp, anh hoàn toàn có thể kiếm một gói đậu phộng nhâm nhi, thậm chí còn thượng hạng gấp mấy lần, tuy nhiên đôi khi đồ ăn sẵn không ngon chút nào. Gray chẳng tập trung coi tivi, thay vào đó là hình ảnh về nàng vợ vừa ngủ gà ngủ gật lảo đảo đôi tay trên chiếc chảo chống dính, thi thoảng giật thom thót khi chẳng may lạc bị cháy khét lèn lẹt. Nghĩ cũng tội, nửa đêm nửa hôm để nàng vất vả, thương tình anh mở chốt cửa đi xuống lầu.

Đèn tối om, chẳng có bóng người nào trong bếp, lẽ nào nàng ta đói quá nên chén sạch sản phẩm vừa làm ra và ỉm đi?Gray lắc đầu lại đi lên, anh đã vô tình mắc chứng tham ăn mà không hay biết, tiến tới phòng Juvia đập cửa.

- Chuyện gì đấy? - Juvia đã đang thiu thiu giấc ngủ, chất giọng thều thào, trả lời cho qua.

Gray cho rằng Juvia không tuân thủ khâu phục vụ Thượng đế, anh là thực khách, yêu cầu món ăn, cô giữ vai trò đầu bếp kiêm chạy bàn. Những tưởng ba mươi phút dành cho sự đợi chờ các công đoạn mà đầu bếp Juvia tiến hành sẽ đem lại cho anh một món đồ nhắm, thế rồi cô đầu bếp này linh hoạt chuyển hướng sang làm người gọi món, chắc chắn cô ta đang ngồi chén lạc, kiểu gì trên mép con Cáo ăn vụng cũng vương vỏ lạc cho xem. Nghĩ đến thế Gray tự cho mình quyền hợp pháp xông vào lãnh thổ của người khác, vặn nắm đấm hùng hổ đi vào.

- Bắt quả tang con Cáo ăn vụng! - Anh bảo thủ giữ vững lập trường dù trong phòng hoàn toàn tối om, sau vài giây đèn ngủ sáng. Juvia uể oải ngồi dậy.

- Ơ... cô... đang ngủ à? - Gray bấm bụng, ra vẻ ngây thơ không có tội, anh đã quá trẻ con hay cực kì tâng bốc mình là Thượng đế để tùy tiện vào phòng con gái.

Đảo mắt quanh phòng rồi đôi mắt anh tìm ra ơi dừng chân, chúng không thể rời khỏi bộ đồ ngủ của cô, nhìn dễ thương vô cùng, tập hợp của cả một tiểu đội pokémon, trong khi pijama của anh đơn giản chỉ là hình sọc dọc trắng xám, nhìn hao hao giống tù nhân.

- Anh vào đây có chuyện gì? -Juvia cảnh giác kéo chăn chùm kín cổ, đột ngột ngồi so lại tự vệ. Gã có tình ý nào đó với mình chăng? Cô nắm lấy con búp bê làm... vũ khí tự vệ.

- Hả? - Sự bất ngờ trong hành động thủ thế của Juvia khiến Gray bối rối, anh chớp mắt và nuốt một nắm khí để trôi biến khoảng cách giữa cả hai. Nói gì lúc này cho thỏa đáng, nói rằng vì anh đến đòi đĩa lạc hay kiểm soát cô đang làm trò gì, chúng sẽ tố cáo sự tham ăn tục uống của anh mất.

- Anh vào đây có chuyện gì? -Juvia cảnh giác kéo chăn chùm kín cổ, đột ngột ngồi so lại tự vệ. Gã có tình ý nào đó với mình chăng? Cô nắm lấy con búp bê làm... vũ khí tự vệ.

- Hả? - Sự bất ngờ trong hành động thủ thế của Juvia khiến Gray bối rối, anh chớp mắt và nuốt một nắm khí để trôi biến khoảng cách giữa cả hai. Nói gì lúc này cho thỏa đáng, nói rằng vì anh đến đòi đĩa lạc hay kiểm soát cô đang làm trò gì, chúng sẽ tố cáo sự tham ăn tục uống của anh mất. Bữa tối nay anh đã ăn quá nhiều lại còn đòi hỏi gì nữa, Gray lập tức dang tay kéo cổ áo ra vào hứng gió:

- Phòng tôi... điều hòa bị hỏng!

- Thì sao? - Juvia cẩn trọng lẩn trong chăn, điều hòa của hắn bị hỏng thì liên quan gì đến mình, lẽ nào... gã muốn qua đêm ở đây!

Mắt cô mở to như pha đèn, truyền đến mắt Gray, khiến cửa sổ tâm hồn bên này thao láo đảo về cây điều hòa đang làm việc chăm chỉ. Nói rồi mới biết mình ngớ ngẩn, cái nhà này đâu phải chỉ phòng cô và anh là có điều hòa, hỏng rồi, có thể xuống tầng ngủ tạm trên đi văng hoặc ghế đệm lớn cũng được. Anh định làm gì ở đây được chứ?

- À thì... tôi nóng, tôi ngồi nhờ chút! - Đành tiếp tục nói dối, ban đầu chẳng phải anh không muốn Cáo vào phòng mình nên mới chốt cửa, còn lúc này anh lại chủ động vào hang Cáo, chẳng hiểu nổi bản thân nữa.

Không nói không rằng, Juvia đứng phắt dậy, tìm cách đi ra cửa, anh muốn lại gần chiếc điều hòa, còn cô lại muốn tránh khỏi anh, mỗi động tĩnh của Gray cô đều lắng nghe thật kĩ.

- Cô... đi đâu đấy? - Cáo mới là chủ phòng, anh mạn phép vào, ai lại để chủ phòng bay biến.

- Nếu nóng anh cứ nghỉ lại phòng tôi,... chúng ta đổi phòng!

Juvia muốn rời xa tên chồng này càng sớm giây nào hay giây đấy. Cùng là một loại hình giải trí, một bộ đĩa phim tâm lí tình cảm để lại một chấm nhỏ trong trí nhớ của mỗi người, một bộ phim ma sẽ có ba chấm lưu lại, còn riêng phim đặc biệt, chỉ cần một cảnh tượng nhỏ nhoi cũng độc chiếm chất xám. Không thể diễn đạt từ nào khác ngoài động từ « ám ảnh », đúng, cô luôn bị ám ảnh bởi chúng. Điều đó dẫn tới nguyên nhân của việc những tranh ảnh đen luôn bị cấm tàng trữ và mua bán trong luật văn hóa của người phương Đông.

- Ấy... không không! - Gray phản đối, cô mà biết cây điều hòa của anh vẫn ngon ơ thì sao đây. Anh lúng túng gãi đầu gãi tai. Đêm khuya thanh vắng anh là chồng vào phòng vợ thật là...

- Hây! - Juvia khoanh tay đứng trước cửa, cô chờ đợi anh nói gì đó, nếu gã đã có ý định không tốt thì mình chốn được một lần liệu có chốn được cả đời không. Có lẽ nào vì gã nghĩ đã từng có gì đó với mình nên mong muốn có lần thứ hai, trong đầu cô bòng bong những mớ đen tối.

- Thực ra thì... tôi... cái điều hòa của tôi không hỏng!

- Anh định giở trò gì? - Cô dồn dập nối theo câu nói ậm ờ của anh, hai bàn tay nắm chặt.

- Chẳng qua là... chỗ tôi hết giấy vệ sinh! À, phải rồi, hết giấy vệ sinh, ở dưới nhà cũng thế, tôi chạy qua chỗ cô hỏi xem có còn không? Tại hơi tế nhị nên tôi đánh lảng sang cái điều hòa!

Gray mím môi, sao anh lại nghĩ ra cái này để ứng biến được nhỉ, hết sức lãng xẹt. Nụ cười ngượng ngạo đem ra sử dụng lúc này là trên hết, tuy vậy nhưng để người khác nghĩ mình tham ăn với việc mình đang có vấn đề tiêu hóa thì việc gì ê mặt hơn, ôi, giống nhau cả, xoay đi xoay lại, anh vẫn vơ về sự xấu hổ cùng cực. Juvia coi khuôn mặt nhăn nhó của Gray thì hiểu:

- Khổ! Đây! - Cô đi vào phòng và đem bịch giấy còn sót lại cho anh. Gray nhận lấy xấu mặt vội vã lẩn ra cửa.

- Cẩn thận không sỏi thận! - Juvia châm chọc, hóa ra anh ta cũng dễ thương! Cô cười hì hì khi nhận ra đã nghi ngờ nhầm.

Gray nghe rõ mồng một câu nói của cô nhưng không thể vặn vò, anh mà như thế à. Nhưng sợ cô phát hiện ra, anh ném bịch giấy vào phòng, nhanh chóng chạy xuống tất cả các phòng khác càn quét giấy mềm giấu ẻm. Ngộ nhỡ sáng mai Juvia thấy có cuộn giấy nào lại đổ "oan" anh nói láo.

Juvia nghe tiếng uỳnh uỵch bên cầu thang thì ngó ra, lẽ nào gã không chịu nổi.

Cô bắt gặp anh ôm cả một « tập đoàn » giấy vệ sinh Trường Tồn, nhìn thấy cô anh đơ người ra.

Lộ hết rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro