Chap 5-11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu đề: Re: Độc Tình [Longfic - GTOP] Wed Oct 06, 2010 12:07 pm

Chap 5 ∙ Toxic Love

Jiyong im lặng một hồi lâu, nhìn anh với vẻ mặt hoàn toàn khác lạ. Seunghyun không thể chịu đựng được thêm giây phút nào nữa, ánh mắt đó chỉ mang lại cho anh độc nhất một cảm giác áy náy khôn tả, anh phẩy tay, lập tức quay mặt đi chỗ khác

- Cũng được, mà nó có nghĩa là gì ạ?
- Thật sự cậu không biết sao?

Jiyong lắc đầu.

- Nhưng mà, em có thể giúp anh
- Không sao chứ?
- Vâng, anh đã giúp em rất nhiều mà.

Gương mặt anh thoáng đượm vẻ khó chịu, thằng nhóc này quả là ngây dại hết sức tưởng tượng. Chẳng cần biết nó có đóng kịch hay không, nhưng theo kết quả quá trình quan sát nó của anh từ suốt nửa năm nay thì có vẻ như là đúng. Anh chẳng còn nhiều thời gian để mà nghĩ ngợi nữa, bấy giờ trong anh chỉ cần một câu trả lời xác đáng nhất về cái cảm giác lạ lùng khó tả của tối hôm qua. Seunghyun nhướn người, mặc cho hàng trăm con mắt đang trố lên một cách to tròn hết cỡ ở đằng dưới giảng đường nhìn lên. Anh kéo nhẹ lấy cổ áo của cậu lại sát về phía mình, mái tóc đỏ hung khẽ chạm lên trán anh, cọ nhẹ vào từng thớ đen mềm mượt, là hơi thở của cậu lạnh, hay do từ máy điều hòa phả ra, anh cũng không thể phân biệt được nữa, anh nghiêng đầu, phớt nhẹ lên đó một nụ hôn.

Jiyong mở to mắt nhìn anh.

- Chỉ vậy thôi ạ? Em tưởng việc gì nặng nhọc lắm, hóa ra lại thích như thế này.

Cậu chạm nhẹ tay lên môi mình, vẻ mặt ngây ngô in đậm ngạc nhiên.

- Ừ, cậu có thôi lải nhải không vậy, đừng có đứng dậy gập người tiếp đấy!

Anh gắt gỏng, đôi gò má hơi ửng lên màu đào, rồi bước nhanh ra khỏi lớp, lảng tránh vẻ mặt thất thần của hàng trăm con mắt dưới kia. Đám con gái trong lớp nhanh chóng trở nên nhốn nháo, bỏ dở cả bài tập và giáo viên đang ngơ ngác trên bảng, chạy nhanh đến chỗ Jiyong.

- Jiyong à, cậu đã nói gì với anh ấy mà lại được như thế vậy?
- Gương mặt kia thì có gì hay ho cơ chứ, Oppa Seunghyun bị gì vậy?
- Jiyong, tôi hận cậu, tại sao cậu lại nỡ làm như vậy, tôi đã rất tốt với cậu mà, Jiyong?
- Oppa Seunghyun chưa từng hôn ai trong cả cái học viện này đâu, sao lại có thể như thế được?

.

Cơn gió quyện theo mùi nắng chiều khẽ táp qua dãy hành lang không một bóng người, Seunghyun tựa lưng vào thành cột, anh dường như đang suy nghĩ, rất lâu. Cảm giác lạnh lẽo tựa băng tuyết vẫn đang dai dẳng, phảng phất quấn lấy môi anh.

- Hóa ra là hôn người con trai nào cũng có cảm giác như vậy!

Anh thở dài nhẹ nhõm, quàng ngược balô trên vai, từng mảnh vỡ của chiếc điện thoại rơi ra va chạm lách cách trên nền gạch, ánh hoàng hôn của ngày hôm nay rực rỡ lạ thường.

Của nhiều ngày hôm sau, chỉ mong sẽ vẫn mãi là thế.

.

Seunghyun ngồi im bặt hồi lâu bên bàn học, tay xoay xoay cán bút, đã lâu lắm rồi anh không hề đả động đến sách vở, đôi mắt cũng đang dần díu lại vì thiếu ngủ. Hôm nay cái thằng nhóc phiền phức đó lại hỏi anh một bài khó, dạo này trông nó có vẻ rất mệt mỏi, chẳng còn tâm trí mà cắn bút với nhướn môi nữa, nhưng anh hoàn toàn không nhớ nổi ra cách giải, cảm giác bực tức xâm lấn lấy tâm trí của chàng trai luôn thích háo thắng từ tận trưa đến bây giờ. Anh nóng ruột nhìn về phía đồng hồ, đã hai giờ sáng, hôm nay lại có một cuộc thanh trừng ở phía tây nam Seoul, nhưng anh đã để cho lũ đàn em tự đi một mình.

Seunghyun nhắm mắt, khẽ cầu nguyện.

Có tiếng chuông cửa, anh uể oải vươn người ra phía bên cửa sổ.

- Cái lũ điên này, xong việc là điện thoại là được rồi, còn mò đến.

Seunghyun bước nhanh xuống vòng cầu thang hình xoắn ốc, đứng trước cổng, anh tính đưa tay gõ mật mã khóa, nhưng chợt khựng lại vì người đang đứng đằng sau song sắt kia là Jyu Hee.

- Lại là cô?
- Oppa...
- Tôi biết rồi, công ty của cha cô đã phá sản, lũ đàn em vừa báo cho tôi cách đây hai ngày.

Anh chép miệng, giọng đầy khinh bỉ.

- Hai ngày, vẫn chưa bán xe sao, cô sẽ bị đói đấy.
- Xin hãy cứu giúp em.

Jyu Hee quỳ sụp xuống nền đá, trong bóng tối, chỉ có thể nhìn thấy được đôi bờ vai nhỏ cùng mái tóc vàng xơ xác đang khẽ nấc lên liên hồi, giọng ả gần như lả đi vì khóc quá nhiều, nhưng cảnh tượng đó lại không hề dấy lên trong lòng anh một chút cảm xúc nào cả.

- Tôi không quen biết cô, đi mà tìm người tình tóc đỏ của cô ấy.

Dứt lời, anh thững thờ bước vào nhà, để mặc cho tiếng kêu gào của cô ả phía xa, vị lạnh của tuyết vương trên đôi môi ngày ấy lại một lần nữa lảng vảng trong tâm trí anh và lấn át tất cả. Seunghyun trở về phòng và nhanh chóng cố dỗ giấc ngủ.

3:00 AM

Anh uể oải trườn người chộp lấy điện thoại.

"Đại ca"
"Sao rồi?"

Seunghyun bừng tỉnh, chồm dậy ngay lập tức.

"Bọn em thua rồi"
"Chết tiệt, chúng mày làm ăn kiểu gì vậy hả?"

Anh hét lớn vào điện thoại.

"Lần này, lại là... G-Dragon!"
"Mày nói gì?"
"Nó vẫn chỉ đi một mình, bọn em đã làm tới xông lên"
"Lũ ngu, có đứa nào bị thương nặng không?"
"Nó chỉ đả thương phần ngoài, bọn em không sao, nhưng kiệt sức rồi"
"Còn nó?"
"Bị xây xát không nhẹ"

Hắn hí hửng khoe mẽ chút chiến công ít ỏi sau nhiệm vụ, nhưng chưa kịp được lời khen thì đầu bên kia đã nhanh chóng dập máy. Anh lại lấy tay mân mê viền chiếc điện thoại, gương mặt lạnh tanh không chút biểu cảm.

Thật điên rồ.
Anh nhớ nụ hôn đó.

loveGD

P0wer : 548
Tổng số bài gửi : 153
A$G : 11
Join date : 30/09/2010
Đến từ : Lò tuyển con dâu của Còi >///<

Tiêu đề: Re: Độc Tình [Longfic - GTOP] Wed Oct 06, 2010 12:11 pm

Chap 6 ∙ Toxic Love

Mặt trời lên cao quá nửa.

Anh lại phóng như bay trên đường, như thường lệ tự nhiên đi thẳng vào lớp học và vô cùng ngạc nhiên khi thấy Jiyong đang quấn người kín mít trong chiếc áo bông trắng to sụ, vẫn cúi gằm mặt dán chặt vào sách.

- Cậu bị gì vậy?
- Tôi... bị cảm - Jiyong thều thào, không ngước nhìn và cúi gập người chào anh như mọi khi nữa.
- Ah, tôi nhớ rồi, chập tối hôm qua có cơn mưa nhẹ.
- U...h...m
- Cậu bị nặng đến như vậy sao, ở nhà đi, tôi đi xin cho cậu.

Seunghyun nhoài người tính bước đi, nhưng đã nhanh chóng bị cậu níu lại, Jiyong thật sự rất yếu, nếu như anh không cảm nhận được điều đó kịp thời, có lẽ đã kéo lê cậu đi theo một đoạn dài rồi cũng không chừng.

- Dạ, không cần đâu.

Anh khó chịu lùi lại về chỗ ngồi, nhìn Jiyong một hồi lâu, lớp áo bông dày cộp đang hoàn toàn che lấp lấy đôi bên gò má, cộng với mái tóc hoe đỏ lòa xòa bấu trước trán, trông không khác gì con gái.

- Cậu nói thiếu mất ba chữ rồi, tôi cho hai giây để nhớ ra đấy. Một...

- Cảm ơn ạ...

Jiyong khẽ cúi đầu ngoan ngoãn trước nụ cười thích thú của anh, nhưng dường như ánh mắt hiếu kì nơi anh vẫn chưa muốn buông tha cậu.

- Này, cậu dùng phấn trang điểm đấy à, loại này trước đây có một người bạn gái của tôi dùng rồi.
- Không có! - Jiyong lắc đầu, tiếp tục cúi gằm xuống mặt bàn.
- Đừng có chối, mùi hương của loại này... dễ chịu lắm - Anh chống cằm, tiếp tục nhìn cậu.
- Chắc anh nhớ cô ấy thôi - Cậu cười nhẹ, vẫn tiếp tục cúi xuống.
- Đã bảo không được chối, mà... sao cậu cứ như con gái vậy?

Anh đưa tay bấu lấy cằm Jiyong quay sang phía mình, cậu khẽ rên lên, nhăn mặt vì đau đớn. Seunghyun giật mình rụt tay lại, ở chỗ anh vừa bấu nhẹ, là do lớp phấn loang ra hay là vì anh quá mạnh tay không rõ, hằn lên một vết bầm tím khá nặng.

- Xin lỗi, có đau lắm không, ai mà biết được cậu lại yếu đến thế.

Anh thở dài bước xuống dãy bàn bên trên, nơi gần sát máy chiếu, có một đám nữ sinh xinh xắn đang ngồi tán gẫu với nhau chuyện gì đó rất vui vẻ. Jiyong ngẩng mặt nhìn theo, rồi lại tiếp tục cúi xuống, cơ thể tê buốt của của cậu lúc này chẳng thể nào cho phép trên gương mặt ấy gợn nổi được chút biểu cảm nào nữa.

- Hi!

Seunghyun mỉm cười, nụ cười ngọt lịm như mật ong, quyến rũ một cách mê hồn, chưa cần đợi vẻ mặt sung sướng đến đóng băng của họ kịp vỡ tung ra, anh hỏi tiếp:

- Xin lỗi, ở đây có ai dùng phấn trang điểm không, loại nào sáng sáng một chút ấy?

- Có ạ!

Một người trong đám lập tức đáp lại, rụt rè lấy từ trong giỏ xách, đưa cho anh, vẻ hạnh phúc vẫn chưa ngừng tan trên môi. Anh lại mỉm cười, xoa đầu cô bé, rồi bước lên dãy cuối.

- Che lại là xong chứ gì!

Vừa nói Seunghyun vừa khẽ lay Jiyong dậy, mặc cho đôi mắt to tròn ấy cứ ngơ ngác ngước nhìn lên khó hiểu. Anh nhẹ nhàng mở nắp hộp, dặm phấn chấm lên vết bầm tím.

- Hình như không trắng bằng da cậu đâu, hết buổi thì về nhà đi, nhìn cậu đáng thương chết đi được.

Seunghyun nhíu mày, tiếp tục chú tâm vào công việc. Bỗng chốc, ngón tay anh vô tình lướt ngang qua và vô thức chạm phải vành môi ấy, cảm giác lạnh lẽo quen thuộc lại một lần nữa ập đến , nhanh nhẩu len lỏi và mạnh mẽ khống chế lấy từng đoạn mạch máu nóng hổi trong anh. Tiếng chuông hết buổi bất chợt dồn dập vang lên, đánh tan khoảng không đóng băng tưởng chừng sắp vồ đến vây lấy hai người.

- Được rồi ạ, cảm ơn anh.

Jiyong khó nhọc bước ra khỏi lớp, ánh mắt của đám học viên bàn trên lại dõi theo đầy vẻ ganh tị.

.

Trời lại đổ mưa tầm tã, bọt mưa trườn nhẹ trắng xóa lên khung cửa kính. Vừa nhẹ nhàng vừa thoáng đỗi nặng nề, mang theo đống suy nghĩ rối bời như tơ vò về nụ hôn lạnh buốt ấy ứ đọng lại trong tâm trí anh. Quả thật, nếu như lúc nãy Jiyong không kịp thời đứng dậy, có lẽ anh đã chồm đến hôn lên môi cậu ấy rồi cũng nên. Seunghyun bực tức đưa tay lên vò vò mái tóc, miệng không ngừng lẩm bẩm rủa thầm G-Dragon, chỉ tại mỗi mình hắn mà anh mới phải thành ra thảm hại đến nông nỗi này.

- Hai tiếng đồng hồ chắc cũng đủ về tới nhà rồi.

Anh lơ đãng nhìn sang chỗ trống bên cạnh, đặt tập bài kiểm tra vừa mới được giáo viên phát vào trong ngăn bàn, gió bỗng chốc từ đâu thổi mạnh, Seunghyun bất giác co tay rụt lại. Cái vị trí mà cậu luôn ngồi suốt thời gian qua không ngờ nằm sát cạnh máy điều hòa ngầm, nguồn lạnh phả ra cao hơn cả mức bình thường trong phòng học

- Chịu lạnh giỏi như vậy mà lại bị cảm, chẳng hiểu nổi.

.

Cậu bước vào khu y tế, khóa trái cửa, căn phòng vắng tanh không một bóng người. Bên ngoài trời vẫn mưa rả rích. Jiyong thở dài nhẹ nhõm, cở áo khoác rồi ngồi bịch xuống băng ca, đôi chân mỏi rã rời. Học viện này quả thật quá rộng lớn. Đôi mắt nâu ám muội u buồn khẽ liếc nhìn xung quanh, nơi có bồn rửa mặt kèm gương soi và tủ thuốc đặt cạch nhau. Cậu khó nhọc đứng dậy, chiếc gương thấp quá, chỉ cao đến lưng chừng nửa khuôn mặt. Jiyong chống nhẹ một tay cạnh thành bồn, tay còn lại nhướn lên bung lần lượt từng chiếc cúc áo. Khoảng ngực trắng tinh khôi như tuyết lập tức lộ ra, hằn ngang dọc cơ man toàn những vết bầm tím sẫm màu và sâu hoắm. Cậu dốc lấy lọ thuốc, để chiếc miệng cổ thủy tinh trượt nhẹ lên làn da, thứ thuốc màu đỏ phút chốc tỏa ra mùi thơm dịu nhẹ, bị xác thịt rút cạn vào sâu bên trong. Rõ ràng đề kháng của cậu rất tốt, bởi vết thương vẫn đang tiến triển nhanh hơn cậu tưởng.

Nhưng tại sao, vẫn thấy đau quá?

Lồng ngực của cậu đau, đau lắm, dường như đang bị giày xéo ra thành hàng trăm mảnh vậy.

.

Ngoài trời vẫn đang khóc.

Tiếng chuông reng chìm trong tiếng mưa yếu ớt vang lên, Seunghyun vẫn chưa thể tỉnh giấc. Cho đến khi có thứ âm thanh hỗn tạp xôn xao, ồn ào đến mức nhức tai vang lên không ngừng ở tận chót tầng trệt. Anh đứng dậy, rời khỏi lớp, cảm thấy thoải mái vì dãy hành lang lầu năm ngay hôm nay không còn sự hiện diện của lũ con gái phiền phức nữa. Seunghyun thong thả đi thang bộ, từng bước một. Bỗng chốc, chân anh va phải thứ gì đó đang ngồi chắn ngang giữa lối đi.

- Chưa về à?
- Lát nữa tôi về.
- Lát nữa gì, hôm nay thời tiết xấu, chốc nữa mưa lại ào lên bây giờ đấy.

Anh xốc nhẹ cậu dậy, kéo đi. Chợt thấy đám đông ồn ào đằng xa cứ không ngừng chỉ trỏ vào một cô gái tóc vàng đang quỳ gối nấc lên dưới mưa, sắc mặt Seunghyun lập tức biến chuyển, anh quay sang liếc nhìn Jiyong vẫn đang cúi gằm mặt trong chiếc áo bông màu trắng một lúc lâu, rồi đột nhiên kéo cậu di chuyển mỗi lúc một nhanh hơn.

Cả hai dừng lại ngay chỗ mép màn mưa, hàng trăm con mắt lập tức đổ dồn về phía anh. Trước khi Jiyong kịp ngẩng đầu lên để có thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra, anh đã vội vã đẩy nhẹ người có mái tóc đỏ hung kia ra phía trước mặt mình, lấy tay che lấp đôi mắt của của cậu lại.

loveGD

P0wer : 548
Tổng số bài gửi : 153
A$G : 11
Join date : 30/09/2010
Đến từ : Lò tuyển con dâu của Còi >///<

Tiêu đề: Re: Độc Tình [Longfic - GTOP] Wed Oct 06, 2010 12:11 pm

Chap 7

Seunghyun không muốn đám đông kia nhận ra Jiyong, cũng không muốn Jiyong phải nhìn thấy gương mặt bẩn thỉu của con đàn bà đó.

- Cô còn quỳ đấy làm gì?
- Seunghyun à, tại sao anh lại tàn nhẫn với em như vậy?

Jyu Hee rên rỉ liên hồi dưới làn mưa xám nhạt tanh bẩn mùi bùn đất, dần lê lết tiến đến tận cạnh chân Seunghyun. Anh không nhìn ả, cũng chẳng để ý bất cứ thứ tiếng động xì xào nào nữa, chỉ khẽ nghiêng người ra phía trước. Nhắm mắt lướt nhanh lên môi Jiyong một nụ hôn.

- Người tình mới của tôi đấy, có đeo mặt nạ cũng đẹp hơn G-Dragon gấp vạn lần, cô thấy không?

- Anh đang dối em phải không? Cô ta là ai vậy?

Jyu Hee nói, gần như hoàn toàn kiệt sức, anh vẫn mảy may không nhìn ả. Người ngoài có thể trách anh tàn nhẫn, nhưng với bản mặt đĩ đượi giả tạo đó, đối với anh thật chẳng là gì cả, không đáng giá một cắc, anh đá nhẹ đôi bàn tay run rẩy nãy giờ vẫn đang mãi bấu chặt lấy chân mình như đỉa hút máu , đàn bà đối với anh bây giờ chắc chả còn chút hứng thú nào nữa.

- Cô ta là ai vậy? Nói cho em biết đi, nếu thực sự xứng đáng hơn em, em sẽ bỏ cuộc!
- Là người mà tôi sẽ yêu suốt đời.

Anh cười khẩy, kéo Jiyong bước đi, mặc cho vị nồng lạnh vẫn chưa kịp tan trên khóe môi. Đến gần khu giữ xe, cậu chợt khựng lại.

- G-Dragon là ai vậy?
- Cậu không biết đâu, à đúng rồi, ban nãy cảm ơn vì vở kịch nhé, cậu hiểu ý tôi thật đấy!

Anh đặt tay lên vai cậu, lúc lắc chùm chìa khóa trên tay, thứ âm thanh leng keng vang ra dịu dàng pha đậm dư vị của tàn nhẫn.

- Tôi đưa cậu về.
- Không cần đâu ạ!

Cậu cúi đầu, rồi mất hút trong dãy hành lang.
Anh thở dài, không hề đuổi theo, chỉ lắc đầu đầy vẻ thương xót.

.

Ngay lúc Seunghyun vừa chạm chân lên nền gạch, cũng là lúc cơn mưa bỗng chốc ào mạnh xuống như trút nước. Anh thả mình nằm dài trên sofa, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Trong cơn mê, anh thấy hắn, vẫn chiếc mặt nạ chạm rồng trắng toát, vẫn nụ cười nửa miệng thường trực trên đôi môi màu xám bạc, vẫn làn da trắng ngần như bạch phiến. Hắn tiến lại gần anh, nhưng có một thứ còn lạnh lẽo và trong suốt hơn đôi mắt hắn, nó đang...

Anh choàng tỉnh, đôi bàn tay vô thức chạm nhẹ lên làn môi.

Thật nghiệt ngã.

Anh vẫn đang nhớ nụ hôn đó, nụ hôn trong đêm ấy.

Ánh mắt Jiyong hiền lành và dễ chịu quá, không thể huyễn hoặc mà lại xa cách như hắn được.

Seunghyun nhoài người xuống bếp, tháo gói canh rong biển mua sẵn trong siêu thị, cho vào lò vi sóng. Cái sắc xanh thanh dịu ấy bao giờ cũng khiến tâm hồn anh cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm. Giữa bóng tối bao trùm lấy cả căn biệt thự ráo rỗng, đôi môi anh khẽ hớp nhẹ lấy từng chút canh một, cảm giác ấm nóng dần len lỏi nhanh chóng trong huyết quản.

Tấm thảm màu mưa rơi rớt dày đặc lên ô cửa kính, dưới sắc đèn vàng lạnh của đôi dãy đèn đường, đọng lại từng hạt ngọc chân trâu đẹp rạng ngời sáng trong trên nền đá. Seunghyun nhìn chúng, rồi bỗng chốc nhớ tới Jiyong, anh thật sự muốn làm điều gì đó để trả ơn cậu, dù gì thì tự nhiên bị kéo vào một màn kịch, chắc cũng không dễ chịu chút nào.

Cơn mưa mỗi lúc một nặng hạt.

- Đi mua áo mưa cho nó vậy, xem chừng kiểu này thì mau chết lắm.

Anh xê mạnh ghế đứng dậy, bốn đầu chân gỗ cọ xát trượt ngang trên nền đá, tựa như tiếng gào thét đau đớn của một thứ gì đó vừa rạn nứt...

Seunghyun nhấn ga lao nhanh trong màn mưa, đường phố đêm giông quả thật rất thoải mái, xe cộ thưa thớt hẳn. Anh đưa ánh nhìn dáo dác sang hai bên đường, cố tìm kiếm lấy một cửa tiệm tạp hóa còn mở cửa. Bỗng chốc, nhanh như gió. Có chút ánh bạc lạnh lẽo lướt nhanh qua tầm mắt anh. Seunghyun lắc đầu, xoa nhẹ một bên vầng thái dương, cảm giác đó vẫn còn đọng lại rõ mồn một trong trí óc. Chiếc xe đột ngột dừng lại, anh bước ra, mặc cho nước mưa cứ táp liên hồi vào mặt. Anh cứ đi, đi mãi trong vô thức, như bị trúng phải bùa mê. Có thứ gì đó đang ra sức dẫn lối cho anh, rất lạnh, không phải cái lạnh của gió, càng không phải của mưa.

Lạnh tựa tuyết, cực kì buốt giá.

Đôi chân anh ngập ngừng dừng lại trước một con hẻm ngắn và tối với ánh đèn điện mập mờ, điểm sáng duy nhất ở phía cuối tận cùng chỉ toát lên độc nhất một chiếc bóng trắng. Seunghyun sững người, chính là hắn, đang cúi mặt xuống lòng đường, ngồi im như tượng đá, mái tóc đỏ vẫn ánh lên dưới luồng sáng yếu ớt của đèn đường. Anh khẽ nhìn thương xót, tiến đến lại gần hắn, lớp áo sơ mi đang dán chặt trên làn da bạch phiến, hằn sâu những vết bầm tím đầy đau đớn.

- Đồng bọn của tao, đã ra tay quá mạnh sao?

Hắn khẽ ngước nhìn lên, đôi bờ môi khô khốc cứng đờ như đá.

- Mặc tao.
- Sắc thái đó, không phải là điều thường trực ở mày.

Seunghyun vẫn bình thản giở giọng khiêu khích, hắn gượng gạo cố ngước nhìn anh thêm lần nữa, một giọt nước rất đỗi lạ thường tan nhanh trên gò má, có lẽ là mưa, giọt mưa mặn chát.

- Biến đi!
- Trừ khi mày nói lí do cho tao biết, tại sao mày khóc?
- Tao không khóc.
- Đừng có chối, mày nghĩ cái hạng rẻ tiền như mày có thể che giấu được tầm mắt tao hay sao?

Người đang đứng bực tức gắt gỏng, nhưng rõ ràng, anh đã không hề muốn tuôn ra những lời như thế.

- Cút đi, thằng chó, tao không cần!

G-D gầm rít trong cuốn họng, anh vẫn đứng lặng yên trước mặt hắn, không hề bước đi. Cơn mưa va phải tầng mái ngói cũ kĩ trên cao, tạt ngang theo đường xiên xuống con ngõ, tấm lưng rộng và ấm của anh dường như đang ra sức che chắn, hứng trọn hết tấm màn buốt giá đó.

- Mày cũng là người, đừng có tự thần thánh hóa sức chịu đựng của mình lên như thế!

- Tao không phải người.

G đứng dậy, tính bỏ đi, nhưng thân xác mềm nhũn của hắn nhanh chóng lại lả ra, nằm gọn trong lòng anh.

- THẢ RA - Hắn gào lớn.

- Nói đi, bây giờ giữa chúng ta chẳng có chút thù oán gì, tao có thể sẽ giúp được mày.

- Mày thì làm được gì?

Hắn ngẩng lên lần chót, nhưng không còn đủ sức nữa, chiếc mặt nạ cọ nhẹ vào cằm anh lạnh buốt.

- Tao yêu một người, mà người đó chỉ coi tao như món đồ chơi, là kẻ đáng thương, được chưa?

loveGD

P0wer : 548
Tổng số bài gửi : 153
A$G : 11
Join date : 30/09/2010
Đến từ : Lò tuyển con dâu của Còi >///<

Tiêu đề: Re: Độc Tình [Longfic - GTOP] Wed Oct 06, 2010 12:12 pm

Chap 8

- Haha, tao không nghĩ là người như mày lại biết yêu đấy? - Anh khẽ bật cười thích thú.
- Buồn cười lắm sao?

Bầu không khí bất chợt đông cứng lại.

- Không phải...
- Thả ra.
- Ý của tao là, mày có chắc rằng người đó sẽ sẵn sàng chấp nhận thân phận thật sự của chính mày không?

Mưa mỗi lúc càng nặng hạt hơn, từng mạch đập nơi cổ tay anh có thể cảm nhận được dễ dàng rằng nhịp tim của hắn đang yếu dần đi, từng chút một.

- Từ trước đến giờ, chưa một ai đối xử với tao tốt như người đó
- Haha, nếu có thật, thì đó chỉ là lòng thương hại thôi, mày nghĩ...
- Câm họng đi !

G-D vùng mạnh, đẩy tuột anh ra đằng sau rồi mất hút trong màn mưa, bí ẩn tựa như lúc hắn xuất hiện, anh giật mình nhận ra cảm giác tê cóng đã không còn bủa vây lấy anh nữa. Con người đó thật kì lạ, không những đôi bờ môi rất lạnh, mà cả toàn cơ thể, còn buốt giá hơn gấp vạn lần.

Seunghyun trở về nhà với mái tóc bết dính bụi bẩn và toàn cơ thể ướt sũng, anh lập tức lao lên phòng, thả mình trong bồn nước, nước bỗng chốc nóng quá, như thiêu như đốt lấy tâm can vậy

- Chỉ là lời nói của một thằng điếm thôi mà.

Anh nhủ thầm trong cuốn họng, rồi tự nhấn mình chìm sâu hơn xuống làn nước bỏng rát.
.

Nhiều buổi học sau đó, Jiyong không hề đến trường. Anh cứ sốt ruột, nhìn sang phía chỗ ngồi có chiếc áo mưa nhỏ nhắn màu xanh lá đang được sắp xếp gọn gàng trong ngăn bàn kia, ngày qua ngày vẫn chưa được chủ nhân của chính nó mang đi. Vẻ mặt ngây ngô thường trực đó, dường như tự bao giờ đã trở thành một phần không thể thiếu trong anh, anh cảm thấy cậu quá hiền lành, quá dễ dụ dỗ, anh muốn quan tâm cậu, chỉ là quan tâm, chứ hoàn toàn không có bất kì loại cảm xúc khác lạ nào khác. Thứ mà anh đang chú ý nhất, thực chất, nó mang tên G-Dragon.

"Yếu đuối và bất cần"

Anh muốn biết nhiều hơn về hắn.

Dường như anh đã không còn muốn khinh bỉ hắn nữa
Trái lại, còn cảm thấy hắn đặc biệt, rất đặc biệt.

.

Trăng đã lên cao quá nửa, cơn mưa giữa mùa nhanh chóng tạnh hẳn.

Seunghyun bật dậy, cầm lấy chìa khóa gara, bước từng bước dài xuống vòng cầu thang xoắn ốc. Lại là màn đêm lạnh vắng, tiếng "cạch" vang lên từ ổ khóa xe chợt đến rồi im bặt. Chỉ còn tiếng gió rít liên hồi qua khung cửa kính kéo hờ bầu bạn với anh.

- Mẹ kiếp, hết xăng từ lúc nào vậy?

Anh bực dọc đá mạnh vào cần gạt. Không lâu sau, anh bước ra, quyết định đứng dậy đi bộ. Hộp đêm YG cách đây không xa lắm, nó là điểm anh muốn đến.

.

- Ôi trời, Seunghyun? Cậu mất biệt ở đâu tận mấy tháng nay vậy hả?
- Em có việc.

Seunghyun mỉm cười xã giao, tiếng nhạc xập xình dội mạnh từ chiếc hộp chen chúc đủ màu kia bất thình làm anh cảm thấy tức ngực.

- Việc gì? Không phải đàn bà chứ hả?

Hai gã đàn ông to béo ngồi ngay dãy ngoài dường như vẫn chưa buông tha cho anh, nụ cười ấy rất kịch, đậm chất nịnh nọt thì đúng hơn. Seunghyun ngán ngẩm quay người lại, đón lấy cốc vang xanh nơi tay hắn, hớp nhẹ.

- Có em nào yêu em đâu~
- Haha, thật không vậy, tôi nhìn đây còn muốn yêu cậu nữa là!
- Anh đừng cợt em, mà...
- Có chuyện gì?
- Hai anh vẫn ở đây thường xuyên chứ nhỉ, dạo này, có nhìn thấy G-Dragon nữa không?

Cả hai trố mắt nhìn anh ngạc nhiên, nhún vai rồi thay phiên nhau kể:

- Đêm nào nó chẳng đến đây, nhưng gần đây thì thất thường lắm
- Có một hôm, nó đến, nhưng toàn thân bị thương rất nặng, nhưng đến sáng hôm sau, lại biến mất không dấu vết hết mấy ngày...
- Đến hôm nay, thì nó vừa xuất hiện, ở trong kia kìa, miệng không thôi lẩm bẩm: "Chó chết, cái quái gì là yêu suốt đời, mày có biết kiểm soát lời nói không vậy?"

Nét mặt Seunghuyn nhanh chóng tỏ vẻ khó hiểu.

- Hắn nói vậy nghĩa là sao?

Hai gã lắc đầu, ái ngại nhìn nhau.

- Anh không nghĩ là một người như nó lại có thể trở nên điên loạn vì tình được.

Hắn chống cằm, tay mân mê viền cốc.

- Chưa chắc, phía sau lớp mặt kia, thật sự là một khuôn mặt rất đẹp, thuần khiết nữa.
- Mày nhìn thấy rồi à?
- Ngày đầu tiên nó đên đây, không hề đeo mặt nạ.

Tiếng xì xầm bàn tán của hai gã to béo dần bị lấn át bởi tiếng nhạc, anh lao nhanh vào bên trong chiếc ổ sặc mùi nước hoa trộn lẫn mồ hôi hỗn tạp ấy. Cảnh tượng nhớp nháp đập ngay vào mắt bỗng chốc khiến anh cảm thấy nghẹt thở.

G-D đang ở ngay chính giữa sàn nhảy, vây xung quanh có đến hơn bốn năm ả đàn bà mặc toàn áo trễ ngực và quần jeans ngắn tới bẹn, mùi nước hoa càng xộc ra nồng nặc hơn bao giờ hết, quấn mạnh vào tầm mắt anh tựa như những màn sương mù dày đặc, cố che đậy đi hình ảnh của một gã thanh niên áo trắng nút phanh tới tận nửa ngực với nụ cười bất cần luôn thường trực trên đôi môi đậm chất gợi tình kia. Hắn cứ uốn éo liên tục bên cạnh đám vũ nữ, tay không ngừng sờ soạng lên bất cứ một điểm nhạy cảm nào mà hắn vô tình lướt qua, thậm chí còn thản nhiên dồn mạnh bất kì con đàn bà nào hắn thích vào sát chân cột, thực hiện hàng loạt những nụ hôn nửa vời nóng rát và nồng nhiệt như lửa cuộn, đôi môi trắng bạc thuần khiết nhanh chóng rê mạnh xuống dưới, áp chặt vào bầu ngực nóng bỏng, con ả không ngừng thốt lên cơ man tiếng rên lả lơi thích thú, vờn nhẹ đôi tay lên mái tóc hung đỏ, rồi thì thầm:

- Anh có yêu em không?

Hắn ngước lên nhìn một lúc lâu, rồi đôi tay nhanh chóng trườn lên giật mạnh cổ ả về phía sát thượng nguồn hơi thở lạnh lẽo của mình

- Anh yêu em.

Chưa kịp dừng lại để đón lấy vẻ mặt tràn ngập hạnh phúc từ kẻ đối diện, hắn đã vươn mình đón lấy chai rượu, rồi lảo đảo quay nhanh sang phía khác, tựa như ba chữ rẻ tiền vừa thốt ra từ miệng hắn chẳng còn chút giá trị nào. Hắn lại lần mò đến một con đàn bà khác, nở một nụ cười ngọt ngào, rồi bỗng chốc quỳ thụp xuống, từng đầu ngón tay miên man trườn nhẹ xoáy quanh nơi gót chân ửng hồng, từ từ tiến lên, va chạm liến loáy vào những điểm dễ kích thích nhất trên cơ thể và bất chợt dừng lại ngay đôi môi, hắn lại hôn, vồn vã hòa lẫn mơn trớn hơn gấp vạn lần nụ hôn ban nãy, con đàn bà thích thú đưa tay sờ soạng lấy khắp mọi nơi trên cơ thể bạn tình, rồi khẽ rên lên lẳng lơ khi bị đẩy mạnh xuống mặt ghế salon, đôi mắt vô thức đang dần chìm đắm trong men say dường như vẫn còn đủ tỉnh táo để đặt nhẹ hai đầu ngón tay của mình lên đôi môi lạnh buốt của hắn:

- Khoan đã, anh có yêu em không?
- Anh yêu em

Hắn trả lời lướt nhanh trong cuốn họng, nhưng đậm mùi nồng nàn tha thiết, điêu luyện và đơn giản tựa như một câu đối thoại quen thuộc đã nằm sẵn trong kịch bản. Rồi dùng lực áp mạnh khuôn ngực trần của mình gần sát hơn vào từng thớ da thịt ả, hai đôi bàn chân giãy đạp cọ xát lấy nhau mỗi lúc một cuồng nhiệt hơn cùng hàng vạn chuỗi âm thanh rên xiết khe khẽ khác vang lên.

Nhưng chỉ được chưa đến giữa chừng, hắn lại hững hờ đứng dậy, tiếp tục cuộc vui thú với thêm nhiều bông hoa bóng đêm khác nữa

Seunghyun vẫn đứng lặng im hồi lâu. Dường như anh đang cảm thấy khó chịu, tại sao anh lại cảm thấy khó chịu trước cảnh một kẻ làm điếm quấn quýt bên cạnh bạn tình, anh vốn dĩ đã từng qua lại với rất nhiều đàn bà, có điều với đĩ đượi thì chưa hề, nhơ nhớp và dơ bẩn, anh căm thù nó, căm thù một cách đầy cay đắng và khinh bỉ.

Nhưng tại sao, vẫn thấy đau quá?

Lồng ngực của anh đau, đau lắm, dường như đang bị giày xéo ra thành hàng trăm mảnh vậy.

loveGD

P0wer : 548
Tổng số bài gửi : 153
A$G : 11
Join date : 30/09/2010
Đến từ : Lò tuyển con dâu của Còi >///<

Tiêu đề: Re: Độc Tình [Longfic - GTOP] Wed Oct 06, 2010 12:13 pm

Chap 9 ∙ Toxic love

G-D vẫn tiếp tục với cơn say hoang lạc tưởng chừng vô tận nơi hắn, hơi rượu lạnh buốt tỏa ra từ từng đoạn hơi thở đứt quãng ấy mỗi một lúc lại càng nồng nặc hơn. Bất chợt, hắn dừng lại ngay trước tấm gương rạn nứt được dán sát vào thành tường, nở một nụ cười khinh bỉ, rồi giơ cao chai rượu đầy ắp vừa mới lấy lên trên đỉnh đầu, từ từ đổ xuống, sắc rượu vàng nhợt nhạt nhanh chóng trượt nhẹ sang hai bên mép chiếc mặt nạ, rồi đọng lại ở cằm, nhỏ từng giọt nồng đượm thấm đẫm vào cổ áo. Chỉ trong phút chốc, toàn bộ cơ thể hắn ngập ngụa trong hơi men đặc quánh, rồi buông mạnh xuống nền ghế sofa bên cạnh, bỏ mặc lại đằng sau cả thế giới vẫn đang chìm đắm trong giấc mơ huyễn hoặc không hồi kết của tình ái.

Tiếng nhạc dồn dập đằng xa vẫn vang đang lên, cười nhạo vào thói đời nhạt nhẽo.

Một ả đàn bà khác đột nhiên rẽ đám đông bước tới, ả nhuộm tóc đỏ, cũng mặc áo sơ mi trắng thắt nơ ngang ngực và quần ngắn, để lộ đôi chân và khoảng bụng với những đường cong hoàn hảo, nhìn G-D trân trối rồi nở một nụ cười đau đớn, vươn đôi bàn tay chi chít chuỗi hình xăm hoa hồng máu đến gần hơn, khẽ luồn nhẹ từng vết cào miết chặt lên làn da bạch phiến của hắn.

- Nếu như em không thể có được anh, thì chẳng con đàn bà nào có thể đạt được điều đó cả đâu, anh chỉ có thể là của em, một mình em mà thôi.

Dứt lời, ả rút từ trong giỏ xách ra một con dao, trườn đến sát gần G-D hơn nữa, lần tìm bất kì đoạn mạch máu nào trên cơ thể hắn, hai vật thể lạnh lẽo, một vô tri vô giác, một sống trong ráo rỗng sắp sửa giao hòa lại thành một.

Bất chợt, bàn tay của ả bị thắt chặt lấy bởi một bàn tay khác.

- Mày đang giở trò gì vậy?

Con đàn bà tóc đỏ lập tức quay phắt lại.

- Choi Seung Hyun? Người quen, haha~
- Dừng lại đi, đấy là kẻ thù của tao, hãy để tao tự giải quyết.

Bỗng chốc ả bật cười nắc nẻ, nhìn anh bằng ánh nhìn lả lướt, rồi đặt lấy cán dao lên tay anh.

- Vậy thì còn gì bằng nữa, cảm ơn nhé!
- Tại sao mày lại muốn giết nó?
- Đơn giản thôi, tao bị trúng phải độc của nó, độc một đêm đấy, mày biết không? Tao yêu nó, nhưng nó lại không hề đếm xỉa đến tao, trước giờ nó chưa từng đếm xỉa đến ai, chỉ ngủ qua một đêm, tự nói yêu rồi tự cho mình cái quyền chấm dứt tất cả.
- Từ trước đến giờ, nó chưa từng yêu ai thật sao?

Ả không trả lời, chỉ gật đầu, rồi lững thững len lỏi ra khỏi ổ người nhầy nhụa.

Seunghyun bước nhanh đến cạnh bàn DJ, tắt nhạc.

- Tao xin lỗi, hôm nay giải tán hết đi, tao sẽ thanh toán.

Phải mất tận nửa tiếng đồng hồ mới dọn dẹp được toàn khuôn viên cái sàn nhảy đắt giá này, anh nóng ruột ngước nhìn từng cái thể xác vô hồn một lảo đảo trườn ra khỏi căn phòng, rồi nhanh chóng đóng sầm cánh cửa lại.

Hắn vẫn đang say ngủ, bờ môi lấp lánh ánh bạc giãn ra đầy yên bình. Tấm áo ướt đẫm lại quấn chặt lấy cơ thể trắng ngần với những đường nét xương gầy mịn màng tựa như viền cánh hoa. Hương rượu nồng nặc tỏa ra từ nền đất ướt lạnh xộc mạnh vào cánh mũi, thấm đẫm vào trí óc anh một cơn say dịu nhẹ. Seunghyun bắt đầu cảm thấy tò mò, nhướn tay tính tháo gỡ chiếc mặt nạ ra, nhưng dường như anh cảm thấy sợ, sợ sẽ biết được thân phận thật sự của hắn, ai cũng sẽ phải oằn mình lên đầy đau đớn nếu như nó thực sự quá đẹp và thuần khiết như chính họ tưởng tượng.

Hàng loạt những cảnh tượng nhớp nhúa trên sàn nhảy ban nãy cứ liên tục chạy dọc qua trí óc anh.

Cả một cuộc đời này anh đã từng thề sẽ không bao giờ chạm tay vào loài điếm.

Rốt cuộc cũng chỉ là một thằng điếm mà thôi, chẳng có chút gì khác lạ so với lũ đồng loại giống như anh đã từng nghĩ cả .

Seunghyun cay đắng ngước nhìn hắn, rồi quay lưng tính bước đi, như vậy là quá đủ rồi

Có tiếng vỡ nặng nề mà khô khốc vang lên.

Trí óc anh nhanh chóng biện minh cho mình được một lí do chính đáng để quay lại. Chai rượu nãy giờ vẫn được giữ chặt trong lòng bàn tay G-D đã bị buông lỏng, rơi xuống nền gạch vỡ tan tành. Cơ thể ấy đang dần chìm trong co giật vì nhiễm lạnh.

Thật ra hắn đang yêu ai, kẻ nào đã khiến hắn phải tự ép mình trở nên mềm yếu và mất tự chủ như vậy. Thật nực cười, một thiên thần tuyết đang dần chết cóng, chết cóng bởi sự ấm nóng của tình yêu.

Tại sao anh lại đang cảm thấy ghen tị với kẻ đó?

Seunghyun lập tức tiến sát lại gần chiếc ghế, như một con rối đang bị kẻ lạ mặt điều khiển, đỡ lấy cơ thể nặng trĩu đang được bao bọc trong bộ quần áo ướt đẫm nước ấy lên, khoảng ngực trắng ngần cùng đôi bờ môi xám bạc nhanh chóng đập mạnh vào mắt anh, đã hơn một lần anh cố gắng kìm nén bản thân để không bị kích thích bởi nó. Quả thật giống như thiên hạ đồn đại, anh đang tự ép mình sa lưới vào cái bẫy độc không lối thoát đó, hắn thật sự rất đẹp, tựa như bông hoa diên vĩ đang vươn nửa mình trên nền tuyết lạnh giá, vẫn dễ gây cho người cảm giác tham lam muốn chiếm hữu lấy trọn vẹn. Để rồi vì bất kì một lí do nào đó, anh đã khẽ ép mình xúi xuống, mái tóc đen lòa xòa trượt ngang vào vầng trán tỏa dịu mùi băng giá, cắn nhẹ vào phần môi dưới đã từng thấm đẫm dịch chất của biết bao nhiêu kẻ lạ mặt khác.

Thật điên rồ.

Đôi môi đó, vẫn chưa từng một lần mang lại cho anh cảm giác tanh tưởm.

Tựa như mùi bùn đất có càng cố gắng thấm đượm vào thể xác đó đến bao nhiêu, nét thuần khiết ẩn sâu bên trong vẫn mảy may không hề thay đổi.

Bỗng chốc, đôi bờ vai gầy gò của hắn lại run lên bần bật, Seunghyun giật mình quay trở về thực tại, liếc nhìn tấm áo ướt đẫm hơi men, nhanh chóng hiểu ra được nguyên nhân của cơn co giật liên hồi từ đầu đến giờ. Anh đưa tay tháo nhẹ dãy cúc áo còn sót lại bên dưới, áp hẳn khoảng ngực trần của hắn vào lòng, ra sức lan truyền đi hơi ấm nồng ẩm thấm sâu vào lớp làn da mỏng manh ấy. Thời gian cứ nặng nề trôi, lồng ngực phải của anh đang cảm nhận được rõ ràng từng nhịp đập của hắn đang dần mỗi lúc một ổn định hơn. Seunghyun biết rõ một điều rằng, anh đang sợ, sợ nếu như chỉ cần mình chậm chân một chút thôi, hắn sẽ biến mất vĩnh viễn.

G-D bỗng chốc khẽ cựa mình, Seunghyun vẫn xiết chặt mà không hề hay biết một điều rằng, nếu cứ tiếp tục làm như vậy, hắn sẽ chỉ càng đuối sức hơn, không thể nào tự cho phép bản thân tỉnh giấc được nữa.

Bầu không khí đang dần chết đuối trong im lặng, thứ hơi thở buốt giá không ngừng phả ra từ phía sau gáy càng mãnh liệt kích thích lấy tâm trí anh hơn bao giờ hết. Lần đầu tiên trong đời, Seunghyun bất ngờ dồn mạnh một kẻ cùng phái khác nằm ngửa ra trên thành ghế salon, ngay sát bên dưới lớp da thịt mình, từ từ tiến sát lại gần đôi môi của hắn.

- Mạng của cậu đáng bao tiền? Trả cho tôi đi, tôi vừa cứu mạng cậu đấy!

Hai luồng hơi thở nóng lạnh vẫn đang không ngừng va đập vào nhau.

- Thằng chó, thả ra...

G-D thều thào trong cuốn họng, đôi bờ môi lạnh lẽo cắn chặt đến nỗi tứa máu.

Anh càng tiến sát lại gần hơn nữa, ương bướng tránh né lấy một sự thật rằng, mình đang không hề hiểu được bất cứ chút suy nghĩ nào dù chỉ là vụn vặt của hắn.

- Mày điếc phải không? Đừng có chạm vào tao.
- Cậu sẽ chết vì lạnh đấy
- Tao không cần, cũng không liên quan đến mày.

Hắn lạnh nhạt, yếu ớt đẩy nhẹ anh ra, nở một nụ cười khinh miệt, rồi lặng lẽ với lấy chiếc áo sũng nước, bước đi.

Một lần nữa, anh lại không hề đuổi theo.

loveGD

P0wer : 548
Tổng số bài gửi : 153
A$G : 11
Join date : 30/09/2010
Đến từ : Lò tuyển con dâu của Còi >///<

Tiêu đề: Re: Độc Tình [Longfic - GTOP] Wed Oct 06, 2010 12:14 pm

Chap 10 ∙ Toxic love

Anh không hề đuổi theo.

Bởi vì sự lạnh lùng ấy đã vô tình vô hiệu hóa đi tất cả, khiến chút lòng tin nơi anh vỡ lạo xạo ra thành hàng nghìn mảnh nhỏ sắc nhọn, cứa mạnh vào lồng ngực những vết cắt bỏng rát nhất.

.

Mặt trời lên cao.

Hôm nay anh đến trường muộn, nhưng không hề vào lớp, chỉ ngồi bệt người bên dãy hành lang sâu hun hút cuối học viện, nơi có những mảng tường nhợt nhạt đang dần bị hóa xanh rêu phong bởi tác động của nước mưa lâu ngày ngấm phải. Tâm can của anh, dường như cũng vừa mới bị thấm đẫm bởi một cơn đau nào đó, không rõ tên gọi, thậm chí cũng không rõ nguyên do.

Là không rõ nguyên do.

Hay là vì anh không dám thừa nhận nó?

Tại sao anh lại không có đủ can đảm để đứng dậy đuổi theo? Để rồi vào giờ phút này đây, anh lại cảm thấy nuối tiếc nhiều đến như vậy?
Seunghyun đã phải cố gắng hết sức mình, thậm chí rũ bỏ cả lòng tự trọng qua một bên để bảo vệ lấy hắn, tại sao hắn lại tàn nhẫn đối xử với anh lạnh nhạt như vậy?

Có cơn gió nhẹ dịu bỗng chốc thoảng qua, anh nhắm mắt hít trọn lấy từng hơi một.

Thật ngốc nghếch khi nghĩ rằng những điều nhẹ dịu có thể chữa lành được mọi vết thương.

- Seunghyun ah!

Seunghyun giật mình choàng tỉnh. Trong tích tắc, thị giác nhất thời chưa thể nhìn rõ được tấm màn hình ảnh trước mắt, chỉ có các giác quan còn lại trong anh đang cố gắng cảm nhận thay nó hết mức có thể...Là giọng nói đó, Seunghyun vẫn chưa thể nào quên được chuỗi cảm giác hụt hẫng tột cùng mà nó đã từng mang lại cho anh. Để rồi cũng chỉ trong vài giây ngắn ngủi ấy, anh đã kịp thời nhận ra một nghịch lí rằng, sự đau đớn đó lại đang dần trở nên quan trọng đối với anh hơn bao giờ hết.

Trong cơn mê man, Seunghyun dường như đã hoàn toàn quên mất rằng G-D chưa hề một lần đến tên thật của mình, anh chỉ lập tức chồm dậy, như thể sợ rằng cái bóng ấy sẽ nhanh chóng tan biến, lao tới gì chặt lấy người đó.

Đúng là vị của tuyết...
Hơi thở nồng lạnh đó...
Nhịp đập đứt quãng đó...

- Seunghyun?

Anh càng siết mạnh hơn

- Seunghyun ah?

Đôi mắt của Jiyong bỗng chốc mở to, sắc nâu gợn đầy nét đau đớn.

- Seunghyun... bỏ em ra đi!
- ...
- Seunghyun?
- G-Dragon, anh yêu em.

Hương gió lại bấn loạn tung lên, hòa mái tóc của hai người vào thành một, giữa nền trời mây trắng tinh khôi, từng thớ đen đỏ luân phiên hiện lên, trớ trêu tựa như một ván bài cay nghiệt, đã rút ra là không còn cách nào có thể thu lại được nữa.

- Seunghyun, em là Jiyong, không phải G-Dragon.

Anh lập tức đẩy nhẹ cậu ra ngay trước tầm mắt, cái gương mặt lạ lẫm mà quen thuộc ấy tựa như đang tàn nhẫn giáng một cú mạnh lên tâm trí anh, và nhanh chóng bừng tỉnh tất cả.

Anh vừa thốt ra cái quái gì cơ chứ?

Tất cả mọi người con trai trên thế giới này đều giống nhau, tại sao anh lại phải phí sức tự ép mình chìm vào điên dại chỉ vì một kẻ làm nghề bán rẻ thân xác đến như vậy?

Là ảo ảnh.
Chỉ là ảo ảnh.

- Sao anh lại khóc?

Jiyong nhướn người, rút lấy chiếc khăn tay từ trong túi quần ra, miết nhẹ lên gò má anh.

- G-Dragon là ai vậy ạ? Anh thực sự rất yêu người đó sao?

Seunghyun gạt mạnh tay cậu xuống, quay mặt vào phía trong tường.

- Không có gì, cậu vào lớp trước đi.

Anh lại ngồi bệt xuống, khép mắt, cố ép mình vào giấc ngủ.

.

Jiyong cúi đầu, gập người chào anh, từng bước chân nặng trĩu tựa như phải lê theo đá tảng. Tâm can cậu cảm nhận được rõ ràng từng câu từng chữ ấy được chỉ mỏng manh và yếu ớt tựa như thủy tinh, đang chực chờ đồng loạt rạn nứt và tóe máu, rút kiệt hết chút sức lực ít ỏi còn sót lại trong anh...

Jiyong đưa tay bấu nhẹ vào phần ngực trái, khẽ hít một hơi thật sâu, rồi nở một nụ cười gượng gạo, hơn bao ai khác. Vào lúc này đây, có lẽ cậu biết rõ mình cần phải làm gì.

.

Hoàng hôn

Sắc cam nhạt yên bình tan nhanh vào đường chân trời

- Seunghyun ah~

Cậu cúi người, áp lấy lon Coca vẫn còn đang vướng ẩm hơi lạnh vào gò má anh, anh giật mình tỉnh giấc.

- Anh có sao không, anh đã ngủ ở đây hai ngày rồi!
- Cậu nói gì?

Seunghyun đưa tay đỡ lấy lon nước ngọt, cảm nhận được rõ ràng cái lạnh lại đang dần rút kiệt lấy chút không khí ít ỏi còn sót lại trong cuốn phổi của chính mình.

- Anh nằm mơ, nói lẩm bẩm nhiều lắm.
- Tôi nói gì?
- "Mạng của cậu đáng bao tiền? Trả cho tôi đi. Cậu sẽ chết đấy"

Jiyong áp mạnh lon Coca của mình lên bầu má phụng phịu, ra vẻ suy nghĩ, đôi môi ửng hồng lại tiếp tục nhướn lên.

- À, anh còn nói là "G-Dragon, anh yêu em" gì đó nữa, anh có sao không?

Seunghyun lặng im ngước nhìn, cậu nhóc này chưa từng bao giờ biết nói dối. Nhưng tại sao, cảm giác của chuỗi nhịp đập yếu ớt rồi liên hồi nơi tim anh vẫn đau âm ỉ đến như vậy? Cảm giác chạm được vào tận thể xác hắn trong anh, dường như vẫn còn vương vấn tê cóng trên từng thớ tế bào như vậy?

- Seunghyun?
- Ừ, anh biết rồi, chỉ là một giấc mơ.
- Em đã ngồi đây trông chừng anh suốt hai ngày rồi, còn mua nước cho anh nữa, uống đi.

Seunghyun cúi nhìn lon Coca đã dần hóa tê cứng trên tay, mỉm cười chua chát.

- Tại sao lại lạnh như thế này?
- Vì nó được lấy ra từ trong tủ lạnh.

Cậu cười, nụ cười rạng rỡ hơn cả sắc cam lấp lánh phía xa, đưa tay áp chặt lon Coca của mình lên môi anh.

- Chẳng có thứ gì là tự nhiên lạnh cả, họa chăng chỉ là ảo giác thôi, khi em rút tay ra, thì anh đừng nhớ tới nó nữa.

Dứt lời, cậu rút tay lại, nụ cười vẫn dán chặt trên môi, thản nhiên kéo nắp lon rồi đưa lên miệng uống. Một hạt nắng chiều khẽ xuyên qua kẽ lá, đọng lại trên mi mắt người con trai có làn da của tuyết một giọt long lanh như pha lê. Anh nhìn cậu, cười lớn và nhanh chóng bắt chước theo.

- Anh sớm về nhà nhé, em xin phép về trước.

Jiyong gập người cúi chào, rồi bước chậm về phía cầu thang, nơi đã khuất xa tầm mắt và giọng nói của Seunghyun. Anh khẽ đứng dậy, đi nhanh về hướng ngược lại.

Rồi bỗng chốc cậu ngồi sụp xuống, đôi bàn tay nhỏ bé ra sức siết chặt lấy phần nửa dưới của khuôn mặt, khóc nấc lên liên hồi, tiếng nấc đủ nhỏ để nhanh chóng tan biến vào từng bậc thang khúc khuỷu, không thể vươn tới chỗ anh.

.

Kì thi giữa kì đã sát gần kề.

Seunghyun chán nản nhìn Jiyong từ sáng đến chiều vẫn cứ liên tục cúi đầu vào sách vở, thỉnh thoảng ngước sang hỏi anh một vài điều, rồi lại tiếp tục ghi chép.

- Này, đi ăn gì không?

Jiyong lập tức ngơ ngác ngẩng lên, tay vẫn rê rê cán bút chạm nhẹ vào đôi môi đỏ hồng.

- Ăn gì ạ?
- Ăn kem, hay cái gì cũng được
- Không phải là anh ghét lạnh hay sao?
- Đã bảo là cái gì cũng được mà.
- Thôi, anh đi một mình đi, em vẫn chưa làm xong bài tập
- Đi một tẹo thôi rồi về.

Lúc này trông Seunghyun chả khác gì một kẻ bắt cóc gian xảo đang ra sức dụ dỗ một đứa trẻ con tám tuổi vậy, Jiyong lại ngước nhìn anh, nét mặt có vẻ xiêu xiêu, rồi khẽ gật đầu. Chỉ chực đợi có thế, 'kẻ bắt cóc' vội vàng nhổm dậy kéo nhanh cậu đi.

- Học nhiều không tốt đâu.

Seunghyun cốc nhẹ vào đầu Jiyong, rồi đẩy cậu ngồi xuống chiếc ghế đối diện.

- Gọi gì đi.

Anh lơ đãng đưa mắt đảo quanh khuôn viên căng tin, cố gắng tìm kiếm lấy một quầy hàng, nụ cười trên môi bỗng chốc vụt tắt khi ánh nhìn dừng lại ở chiếc tủ Coca.

- Seunghyun ah, hay là mua kem rồi lên tầng thượng ăn nhé.

Cậu vội đứng phắt dậy, cố tình bước tới đứng chắn ngang tầm mắt của Seunghyun, một tay tì nhẹ vào đầu gối, một tay khẽ níu lấy lớp vải áo nơi cổ tay anh.

- À, ừ, cũng được.

Anh đứng dậy, vô thức bước đi theo chỉ dẫn của Jiyong như một con rối.

Làn gió dịu nhẹ khẽ lướt qua trên khuôn mặt hai người.

- Jiyong ah, hôm đó thật sự anh đã ngủ sao?

Jiyong bất chợt khựng lại, nhìn anh lặng im trong phút chốc rồi khẽ gật đầu

- Vâng ạ.

- Người ta có thể yêu người khác trong mơ hay không?

loveGD

P0wer : 548
Tổng số bài gửi : 153
A$G : 11
Join date : 30/09/2010
Đến từ : Lò tuyển con dâu của Còi >///<

Tiêu đề: Re: Độc Tình [Longfic - GTOP] Wed Oct 06, 2010 12:15 pm

Chap 11

Jiyong lắc đầu.

- Em không chắc, anh đã mơ thấy ai vậy?
- Thiên thần, đẹp lắm đấy!

Seunghyun nhoẻn miệng cười.

Cốc kem trên tay Jiyong bỗng chốc rớt cộp xuống nền gạch, nụ cười cũng vội vã rơi ra tựa như một chiếc mặt nạ cũ kĩ lâu ngày đã đến hồi không còn đủ sức bám trụ. Gương mặt Seunghyun thoáng đỗi ngạc nhiên, vội vàng nghiêng đầu thấp xuống, siết lấy mu bàn tay cứng đờ của cậu.

- Sao vậy?

Jiyong lập tức cúi gằm mặt, lắc đầu tránh né lấy câu hỏi ngắn gọn nhưng âm điệu chứa đầy lo lắng của anh.

- Jiyong...
- Không có gì, tự nhiên em thấy ganh tị với anh thôi.
- Ganh tị gì?
- Thì anh được nhìn thấy thiên thần.
- Đồ trẻ con, làm anh tưởng em bị gì chứ, tay còn lạnh như thế này nữa.

Seunghyun cau mày, thả nhẹ tay Jiyong ra. Cậu ngước lên mỉm cười, rồi giật phắt cốc kem còn lại trên tay anh.

- Này, em làm gì vậy hả?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#gtop