LOVE SONG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Uỳnh! Tiếng sét lớn chợt vang lên như xé nát bầu không khí se lạnh đầu mùa. Tia sét ngoằn nghèo vội vã cào rách mảng trời xám xịt mây nặng trĩu nước đã dai dẳng ở đó suốt từ sáng cho tới giờ sáng cho tới giờ.

Uỳnh! Uỳnh! Tiếp sau đó là hàng tá những tiếng sét nối liền nhau dồn dập, hối hả. Gió mạnh hơn. Cỏ cây nghiêng nhả. Những đám mây khó chịu và chúng bắt đầu phá rối khi thả mình thành những giọt mưa vội vã rơi.

Rào ... rào ... Mưa đầu mùa ập đến nhanh và hối hả. Mưa như trút nước, mặt đường khô nhẵn giờ đây sũng nước mưa, đen sẫm lại như một tấm gương tương phản với nền trời bạc thếch. Những giọt nước mưa lạnh lẽo cứ rơi hoài trong vô định mà chẳng biết về đâu. Chúng rơi xuống, xiên xuống và lao về phía trước như những mũi giáo đã được phóng đi.

Mưa nhiều, nặng hạt, chẳng mấy chốc ngập đường ngập phố. Nước mưa lùa lẫn mọi vật, đọng lại cao quá cổ chân.. Đâu đó người ta có thể nhìn thấy những xoáy nước sâu hun hút. Nước ngày một cao, cảm tưởng như chúng chẳng thể rút được.

Trời sầm tối lại nhanh chóng. Cái cảm giác rợn ngợp khơi dậy trong tâm trạng mỗi người hòa lẫn sự ướt nhẹp trên măng tô đen sũng nước và cảm giác đau rát khi mưa rớt trên da. Không khí loãng, đặc sệt vị tanh của mưa và cái mùi ngai ngái khó chịu.

- Mẹ kiếp! Mưa! - Hắn rít lên và kéo một hơi thuốc lá dài. Tàn đóm đỏ nơi đầu thuốc sáng, sau đó là những cuộn khói mờ ảo xám xịt mù quáng bay lên cao rồi hòa lẫn vào không gian rộng lớn.

- Thôi nào hyung! Thả lỏng đi, lâu lâu mới mưa một bữa mà. - Cái tên mắt hí đứng sau hắn cười khì, chất giọng ngạt như đường âm vang và lay động.

- Mày đừng có chọc hyung! - Hắn bực dọc liếc xéo thằng em phía sau. Phải! Hắn thích cái chất giọng của nó nhưng lại ghét việc phải nghe nó càm ràm bằng cái giọng nòi phú ấy. Hắn đã từng có ý nghĩ điên rồ rằng sẽ lén thu băng lại lúc thằng nhỏ mải mê hát cao vút rồi sau đó sẽ làm cho nó "biến mất mãi mãi". Chỉ còn mỗi cái giọng thánh thót đó mà thôi.

- Mà hyung này, sắp tới có lẽ em sẽ không thể hát tại đây được, hyung biết mà, em sắp phải thi đại học rồi.

Thằng mắt hí nói với giọng buồn, đầu nó cúi gằm xuống.

- Vậy chứ sao? Mày nhìn cái bar cũ nát này đi, nó sẽ ra sao nếu thiếu âm nhạc??? - Hắn quăng tàn thuốc xuống sàn và rú lên, đồng thời với cốc Whisley trên bàn và nốc cạn.

- Oh! Hyung phải lạc quan lên. - một người khác từ trong đi ra chỗ hai người kia - Ban nhạc sẽ vẫn ở lại mà ... Có lẽ chúng ta sẽ sử dụng những bản phối cổ điển từ những năm 80 chẳng hạn. - Anh ta nói có vẻ đùa.

- Nếu vậy tao cho tụi bay nghỉ hết ... Chỉ cần cái máy quay cổ lỗ sĩ kia là được rồi! - Cái giọng trầm khàn vang lên lạnh ngắt.

- Hyung thôi cái tính đó đi, Dae Sung nó chỉ nghỉ có ba tuần thôi. Chúng ta dùng những bản không lời vẫn ổn mà. - Anh nói

- Nhưng tao không thích! - Hắn giãy lên như một đứa trẻ - Cái tao muốn là một chút gì đó ... Nói như nào nhỉ ... Tự nhiên quên rồi.

- Thôi thôi ... Hyung già lắm rồi ... Hăm sáu tuổi rồi đó ... Lo kiếm ai đó mà yêu đi rồi bảo người ta hát, chơi nhạc cho mà nghe

- Cỡ hyung ấy thì chỉ có cái harmonica mới dám yêu thôi! - Thằng mắt hí không quên đâm chọt một câu.

- Tao giết mày nghe Dae ... Còn mày nữa, sắp tới giờ rồi, lo làm ăn đi ... Ế tao trừ lương! - Hắn bắt đầu giở thói ăn hiếp đàn em ra. Thiệt tình không làm vậy không ổn, hắn có một cái mồm thôi, đấu lại sao nổi hai tụi nó?

- Bae-hyung à ... Coi huynie bị quê kìa. - Thằng mắt hí quay ra chu mỏ với thằng còn lại.

- Há há ... Người ta bị chỉ đúng chỗ nhột đó! - Bae cũng phụ họa.

- Kang Dae Sung! Dong Young Bae! Trừ lương ca này vì tội nói chuyện riêng! - Hắn gào lên.

Hai cái người kia cũng dần nhận thức được không ổn địnhcủa ông chủ ế, nắng mưa thất thường nhà mình mà thông cảm, nhường cho ổng một phần.

Mưa ngớt dần, hắn lại trầm mặc nhìn ra ngoài cửa. Tâm trạng lại dân lên một nét trần khó tả như một giai điệu đứt quãng trên những phím đàn. Không khí sau mưa quánh đặc, nóng ẩm và hắn phát cáu lên vì nó. Đôi đường chân mày đậm cau lại, đôi mắt khói đen huyễn hoặc buông lơi không có chủ đích.

Young Bae đang đứng lau cốc chỗ quầy bar lười biếng mở lên chiếc radio cũ kĩ còn già hơn cả hắn, tiếng hơi rè nhưng nghe vẫn hay chán. Nghe đâu để lôi được cái đó về thì vị chủ quán đáng kính của anh đã đi hoang ngoài chợ đêm suốt ba ngày.

Xem nào... Tình hình là có vẻ sắp tới sẽ mưa thường xuyên đây. Tiếng cái đài vang đều trong không gian tĩnh mịch. Nhưng với hắn thì lại không là gì. Cảm xúc của hắn thật tệ, nó dồn cục và muốn bật tung ra, hắn không thực sự để tâm đến mọi việc lắm. Hắn muốn đổi mới, muốn có một sự phá cách và muốn có một cái gì đó vừa khít với sự trống rỗng của bản thân.

- Aishhh!!! - Hắn lại thở dài, vò rối mớ tóc đen lộn xộn và đứng dậy ra ngoài.

- Tụi bay trông quán! - Hắn ném lại một câu "đầy trách nhiệm"cho hai đứa em "thân thiết" rồi đi thẳng. Nghe văng vẳng đâu đó có tiếng thằng Dae Sung nhắc cầm ô theo vì trời có thể sẽ mưa tiếp. Mưa? Thây kệ, hắn chấp hết.

Sau cơn mưa trời vẫn âm u hiu quạnh, hắn lạc lõng, hai tay đút túi quần vô thức bước đi giữa biển người hối hả vội vã. Đi đâu, về đâu? Hắn không biết và trong một phút giây nào đó hắn mong mình là một kẻ bị ngớ ngẩn, đi hoang một cách ghê gớm hơn bao giờ hết.

Chiều xế tàn, nắng nhợt nhạt, những khoảng của con đường ướt nước giờ đây loang lổ. Hình như hôm nay là Chủ nhật. Đường phố vắng teo, người trên đường không nhiều nhưng ai ai cũng hối hải, vội vã. Hắn cứ ngơ ngẩn, đôi chân không tự chủ mà rảo bước về một nơi nào đó mà có lẽ trong tâm trí hắn vừa xẹt qua.

Hắn thở dốc, gồi xuống ghế đá nơi sân trường tĩnh lặng. Nắng yếu ớt xuyên qua kẽ lá làm những vũng nước còn đọng lại dưới nền bê tông như tỏa sáng. Hắn không vội vã, chỉ đơn giản là ngồi đó tận hưởng một buổi chiều sau cơn mưa tầm tã, thoáng nét cô đơn pha lẫn nét tâm trạng dồn nén khó tả. Hắn lặng lẽ rảo bước trên dãy hành lang dài vắng vẻ, bàn tay chậm rãi lướt đi trên bức tường rêu xanh vàng ố vết ăn mòn của thời gian. Những căn phòng vắng kê những dãy bàn dài san sát nối tiếp nhau.

Hắn dừng lại trước một căn phòng đang đóng, cửa được khóa một cách sơ sài, phía trên vẫn gắn bảng "Phòng âm nhạc" nhưng cũng phai mờ theo nắm tháng. Khẽ tách ổ khóa vô dụng ra, hắn đẩy cánh cửa gỗ già nua và bước vào.

Cộp! Cộp! Tiếng bước chân vang lên đều đặn trên mặt sàn trơn nhẵn. Mọi thứ của nơi này được phủ bên dưới những tấm vải trắng vô hồn, chúng mang trên mình biết bao là bụi trải dài theo tháng năm.

Hắn nhíu mày trước cái sự bức bí và ẩm thấp nơi đây, đã quá lâu rồi kể từ ngày nó khép lại. "Phòng âm nhạc" đã được thay thế bằng một căn phòng rộng lớn và hiện dại hơn và căn phòng cũ được để lại làm kho nhạc cụ. Nơi chứa những món đồ cũ kĩ với cơ hội được dùng lại khá là mong manh. Nhưng không sao, với hắn những thứ càng cổ lỗ, càng cũ kĩ thì càng giá trị và hấp dẫn đến lạ lùng.

Soạt! Cửa sổ đóng kín được bật tung, những tia sáng yếu ớt len lỏi vào trong căn phòng niêm phong đã lâu, hắn có thể trông thấy rất rõ những hạt bụi bay lơ là trong không gian và nó khiến mọi thứ thêm bí ẩn đầy hư ảo. Hắn lướt qua nhanh những thứ không cần thiết rồi đến gần một cái bàn học sinh cũ. Lau chùi qua loa, hắn kéo nó về phía cửa sổ sát với tường. Đó hình như là một thói quen từ hồi còn là học sinh, thật khó để bỏ được, hắn nhủ thầm và cười một mình. Rất lâu sau đó là những khoảng yên lặng đến dễ chịu. Hắn ngồi lên mặt bàn, đầu kề lên cửa sổ và mắt nhắm hờ. Những lợn tóc lao xao theo cơn gió mát lạnh từ ngoài vào.

Hắn mong ước cái không gian yên bình này sẽ kéo dài vô tận. Nhưng vẫn thiếu cái gì đó, một thứ gia vị làm nên điểm nhấn. Chút âm nhạc để làm lay động không gian và một tâm hồn cằn cỗi. Lục lọi túi áo khoác ngoài, hắn lôi ra một cây harmonica cũ kĩ, ngắm nhìn nó như một người bạn tri kỉ và cười ngây ngốc. Hít lấy một hơi thật sâu, hắn đưa nó lên và bắt đầu thổi, thổi lên khúc nhạc mà hắn từng một thời chết mê, từng một thời theo đuổi.

Tiếng kèn trầm lắng vang xa, có lúc lên cao nhưng cũng lại xuống thật trầm. Nó nhẹ nhàng, xuyến xao nhưng đâu đó lại mạnh mẽ lôi cuốn. Tiếng harmonica như một cơn mưa tươi mát cho khung cảnh vắng lặng của mảnh đất khô cằn nơi đây. Nó hòa quyện thấm đẫm vào từng nét trạm trổ thời gian và khơi lại sự sống cho nhiều thứ ẩn mình phía sau tấm phủ trắng xóa. Hắn cũng vậy, hắn cũng thả lỏng mình và tâm trí trôi theo những bản nhạc chợt ùa về.

Không gian như ngưng đọng và chỉ còn lại tiếng kèn harmonica trầm bổng.

...

Jiyong từng bước bê cái thùng bìa các-tông chứa những bản nhạc cũ được viết tay trên giấy của những học sinh khóa trước xuống dưới kho. Hôm nay là một trong những buổi tập luyện cuối cùng trước kì thi học kì sắp tới của cậu và dù là cuối tuần thì cũng nên cố gắng. Chẳng phải người ta vẫn nói hãy cố gắng khi còn có thể sao? Miệng lẩm nhẩm theo một bản nhạc nào đó, Jiyong lướt nhanh trên hành lang và chợt có một âm thanh êm tại lạ lẫm lọt vào tâm trí của cậu. Đó là tiếng harmonica, là một bản nhạc mà có lẽ lần đầu cậu được nge đến. Nó quyến rũ thu hút đầy ma lực nhưng chất chứa một nỗi cô đơn quyện trong nét buồn man mác tựa như một cốc capuchino tưởng chừng ngọt dịu nhưng lại đắng nghét khi ta được tận tay thưởng thức.

Cứ tiến về phía trước một cách vô định, Jiyong đã đứng trước căn phòng âm nhạc cũ xưa từ bao giờ. Cậu biết đây từng là một trong những căn phòng chức năng tốt nhất của trường nhưng bây giờ nó là nhà kho. Căn phòng này luôn đóng kín và ít người qua lại, nhưng nay lại khác, cửa mở hé và có người bên trong.

Jiyong có thể xác định rất chính xác là tiếng harmonica phát ra từ nơi đó. Trống ngực đập liên hồi, cậu thật sự rất muốn nhìn xem ai là chủ nhân của bản nhạc. Hướng ánh mắt tò mò qua khe cửa để mở, cảnh tượng phía trước thật sự khiến cậu không thể thốt lên lời. Nó như ngưng đọng và để lại bao suy nghĩ.

Một gã đàn ông cao lớn, tầm hai mươi lăm, hai mươi sáu gì đó đang ngồi trên chiếc bàn học sinh bé tẹo kê sát cửa sổ. Anh ta trông thật đẹp. Ngũ quan tinh tế, sắc nét, khuôn mặt hoàn hảo và xương quai hàm vuông vức. Anh ta tựa đầu vào cửa sổ mặc cho gió tha hồ đùa giỡn trên mái tóc lộn xộn của mình. Jiyong trông thấy nơi con người ấy là chút gì đó bất cần, bí ẩn và một sự cô đơn lẩn khuất đến lặng người. Rất khó để nói lên những gì đang diễn ra trong dòng cảm xúc hỗn độn. Cậu lặng đi và cũng để bản thân mình cuốn trôi theo tiếng nhạc.

Những nốt nhạc vang lên chậm dần rồi tắt hẳn. Hình như kết thúc rồi thì phải. Jiyong thất thần, tiếc nuối và không biết phải làm gì. Nó đến nhanh, kết thúc nhanh và vội vã. Caaji có chút gì đó muốn níu kéo nhưng lại chẳng đủ dũng khí để làm. Người ta sẽ nghĩ sao nếu biết nãy giờ mình bị nghe lén? Đang lúng túng thì chợt có tiếng nói trầm khàn vang lên bên kia cánh cửa khiến Jiyong giật thót.

- Yoboseo! Bae hả? Gọi có gì không?

- Ừ ... Lát hyung về, thôi nhé ...

...

Hắn cúp máy điện thoại rồi thở dài chán ngán. Mấy cái thằng quỷ, không lo làm ăn lại nghĩ ra trò phá phách gì rồi. Làm gì mà tự nhiên bắt phải về ngay chứ? Chờ hắn về mà không có cái gì ra hồn là hắn sẽ trừ, trừ hết lương cái đám đó cho mà xem. Thần than khổ, hắn thu dọn mọi thứ và chực ra khỏi phòng, đoạn gần ra đến cửa thì hình như bị thu hút bởi một vật gì đó trong góc khuất. Nó được gói ghém cẩn thận trong một cái bao da.

Hắn chậm rãi tiến lại gần và nâng nó lên. Cởi bỏ lớp bao phủ cũ kĩ ra, đó là một cây violin trắng. Trông khá là cũ nhưng có vẻ vẫn tốt. Gõ gõ vài cái lên hộp đàn, gỗ vẫn còn tốt, dây đần căng, sáng loáng. Bỗng chốc,trí tò mò trỗi dậy và lại thôi thúc hắn.

Đặt cây đàn lên vai, tay cầm cây vĩ, hắn nhẹ nhàng kéo lên một khúc nhạc khác. Cây đàn này tuy cũ nhưng chất lượng âm thanh của nó thật tuyệt. Bản nhạc du dương vang vọng nhưng nó nhanh chóng kết thúc tại một nốt cao theo cái cách nửa vời chẳng ai mong muốn. Âm thanh chói tai, lạc tông. Và nguyên nhân cớ sự cũng do dây đàn quá cũ mà đứt giữa chừng.

- A... - Hắn khẽ kêu lên và đặt cây đàn xuống, hình như bị đứt tay rồi.

- Chết tiệt! - Hắn lầm bầm vài câu bằng cái chất giọng khàn đặc đến rợn người rồi nhanh chóng tìm xung quanh xem có thứ gì để băng bó lại vết thương đang chảy máu hay không. Nhưng xui xẻo làm sao khi mà nơi này chẳng có gì cả và hắn thì cũng không mang theo khăn tay.

Cạch! Có tiếng động lạ phát ra từ ngoài cửa và nó khiến hắn ngạc nhiên. Bình thường nơi này rất ít người lui tới, đặc biệt là Chủ nhật như hôm nay thì lại càng không. Chắc là mất đứa nhóc tới phá rối, thoáng nghĩ về điều đó khiến hắn hơi khó chịu. Lặng bước về phía trước hắn tính mở cửa và đuổi mất đứa đó đi nhưng chẳng có ai cả. Trước mắt hắn chỉ là dãy hành lang dài vắng lặng. Chắc là nhầm, ắn tự nghĩ và tính quay lại vào trong nhưng bỗng nhiên xuất hiện trước mắt hắn là một cái hộp nhỏ nhắn, vuông vức đặt chỗ chân cửa. Hình như vừa có ai ở đây và người ấy còn cố tình để lại thứ này nữa. Hắn thích thú cầm cái hộp nhỏ lên bằng bàn tay không bị thường của mình, mở cái hộp ra thì toàn là băng cá nhân đủ mọi loại, màu sắc và hoa văn khác nhau. Cười nhẹ, hắn chọn cho mình một cái nhỏ với hình cỏ bốn lá mày xanh lá cây rồi hài lòng nhìn vết thương vừa được che kín lại. Còn cái hộp băng cá nhân? Hắn vô tư coi nó là tài sản của mình và thản nhiên cất vào trong túi áo.

Hắn quay trở lại "Phòng âm nhạc" khép cửa sổ cẩn thận rồi lặng lẽ rời đi. Hôm nay vậy là quá đủ rồi, mưa tầm tã, tâm trạng tồi tệ, bị đứt tay và cuối cùng được một hộp toàn băng y tế. Bỗng chốc hắn hiên tưởng đến cảm xúc của Reszo trong khi sáng tác bản Gloomy Sunday, đỉnh của tuyệt vọng và cô đơn đến nao lòng. Thật là may mắn khi hắn mới chỉ cô đơn thôi và cứ coi như đó là một niềm an ủi cũng được.

...

Trong khi đó, tại một góc khuất ngay cần "Phòng âm nhạc", Jiyong lén lút bò ra và chăm chú nhìn theo cái dáng người cao cao đang xa dần trên dãy hành lang xưa cũ. Trông cái cách anh ta đi kìa, thật bất cẩn và bí ẩn làm sao. Lưng anh ta có vẻ rộng và tạo cho người nhìn cảm giác an toàn đến lạ.

Khoan! Jiyong tự thức tỉnh bản thân. Cậu vẫn còn việc chưa làm mà, phải cất mấy bản nhạc này đi trước đã. Nghĩ là làm, Jiyong mau chóng bê cái thùng lên, dùng chân đẩy cửa và đi vào. Đặt cái thùng kia tạm đâu đó, Jiyong bắt đầu quan sát mọi vật. Kia là chỗ người ấy vừa ngồi, bên cạnh đó là cây violin trắng đã được gói lại cẩn thận. Tất cả những chỗ ấy dường như đã trở nên vô hồn kể từ khi người ấy rời đi. Và có khi nào Jiyong đang nuối tiếc khi chỉ yên lặng, trốn tránh và khẽ khàng quan sát từ xa? Cậu thật sự muốn nói chuyện với anh ta một lần, muốn được ngắm nhìn và quan sát thật kĩ đôi mắt của người ấy, muốn được nghe cái giọng khàn khàn kia sẽ ra sao nếu anh cất tiếng hát, muốn nghe tiếng kéo violin đểu đểu hay một bản harmonica du dương lắng đọng ... Và muôn ... muốn rất nhiều ...

Jiyong cứ ngây ra mà nhìn căn phòng ấy. Đâu đó hình như vẫn còn đọng lại tiếng harmonica dặt dìu và tâm dư của bản violin dang dở. Đôi chân trong vô thức tiến tới khung cửa sổ kia gần hơn và có lẽ đó là lần đầu tiên Jiyong được thấy khung cảnh phía sau cái nhạc viện xưa cũ này. Cảnh rất đẹp, cây cối xanh rì rào và vẫn đẫm nước sau cơn mưa. Cậu có thể thấy rõ nhưng cái cây gia nua cao lớm. xù xì với tán là rông quá khổ hay như thảm cỏ xanh mướt phía dưới. Học ở nơi này gần bốn năm, sắp tốt nghiệp đến nơi mà tại sao tới tận bây giờ Jiyong mới phát hiện ra nó đẹp đến vậy?

Jiyong sau một hồi suy ngẫm và quan sát, cuối cùng thì trong cậu lại dậy lên một thứ xúc cảm hỗn độn. Cảm xúc dâng trào như cơn lũ đầu mùa hạ, dám cá là Chủ nhật hôm nay sẽ lại có một thứ gì đó ra đời. Sáng tác và âm nhạc là những đam mê hàng đầu của cậu sinh viên trẻ ấy. Jiyong hít thở sâu và tính rời đi, mai cậu sẽ quay trở lại đây. Quét ánh mắt nhìn lại nơi này một lần nữa, và xuất hiện ngay trước mắt cậy là một cây harmonica cũ. Khoan! Đây chẳng phải là ...

Trái tim Jiyong đánh thịch một cái .. Nếu nó thật sự quan trọng, chắc chắn người ấy sẽ quay lại và nếu quay lại thì cậu nhất định sẽ được gặp thêm một lần nữa. Nhất định là thế! Vẫn còn một cơ hội nữa. Nghĩ tới đây Jiyong thoáng mỉm cười rất nhẹ, cầu cẩn thận cộ cây harmonica vào túi áo rồi cũng lặng lẽ rời khỏi đây. Cánh cửa từ từ khép lại.

...

Hắn trở về quán bar khi mà trời đã xẩm tối, phố xá bắt đầu sáng đèn và sắp đến "giờ vàng" - cái lúc mà khách đông tới mức chạy không kịp.

- Hi Hyun hyung! - Seung Ri - bartender đang làm việc tại quầy tươi cười ngay khi vừa trông thấy hắn.

- Đến rồi hả ... Chuẩn bị đi, sắp đong khách rồi đó - Hắn dặn dò.

- À hyung này ... Hai hyung kia đang chờ hyung về đó.

- Chờ tao làm gì? Có việc không lo làm đi.

- Nghe bảo có việc quan trọng.

- Tụi nó thì có việc ...

Hắn chưa kịp nói xong thì cái giọng cao vút của Dae Sung đã vang lên.

- Á! Seung Hyun về rồi này.

Ngay sau đó là Young Bae theo sau. Hai người ngồi xuống trước quầy bar đối diện với chỗ hắn hay ngồi.

- Tụi bay muốn gì nói nhanh lên, lát đông khách đấy. - Hắn nói và tự lấy cho mình một ly vang đỏ.

- Hyung ... Hay là chúng ta tuyển thêm người hát? - Young Bae gợi ý.

- Đúng đó hyung ... Sau khi thi xong em sẽ về nhưng có hai người có thể chia ca ... Vì sau này có lẽ em sẽ rất bận ... - Dae Sung nói tiếp.

Hắn không trả lời, đôi mắt khói mộng lung để ý nơi nào đó, hắn châm thuốc lá và rít một hơi dài, ngả người vào thành ghế mà ngắm nhìn những cuộn khói dần dần tan biến. Nhấp một ngụm rượu sáng đỏ, mãi một lúc chất giọng khàn nhừa nhựa mới vang lên:

- Nhưng ... - Hắn lại tiếp: Phải chọn ra một người thật đặc biệt ... Đủ gây ấn tượng cho hyung ... OK?

Biết ngay mà ... Người mà gây được ấn tượng cho hắn thì ít lắm. Nhưng mà thôi, hắn đồng ý dự tuyển người coi như một kì tích rồi.

- Hyung cứ yên tâm. - Thằng Seung Ri lanh chanh nói.

- Được rồi ... Mọi người làm việc đi ... - Hắn nói rồi nhấp them một ngụm rượu nữa rồi lười biếng tiến lại gần cái máy quay đĩa cổ. Bỏ vào đó một bản nhạc bất kì sau đó hắn trở lại cái bàn cạnh quầy bar, ngồi và tính toán sổ sách.

Cửa chợt mở và tiếng chuông báo vang lên liên hồi, khách bắt đầu tới và một buổi tối bận rộn lại sắp sửa bắt đầu với tất cả mọi người trong quán bar cũ kĩ.

...

Cạch! Tiếng mở khóa cửa vang lên trong không gian yên tĩnh. Cánh cửa gỗ cũ ì ạch hé mở để lộ ra căn phòng trống trải và bụi bặm phía sau.

- Căn phòng này để trống đã lâu ... Cậu chắc là sẽ ở được chứ? - Có tiếng nói già nua vang lên.

- Dạ vâng! Chỉ cần nó yên tĩnh là được ạ. - Jiyong đang đứng phía sau lên tiếng.

- Haiz ... Đúng là tuổi trẻ ...- Ông lão thở dài bắt lực: Nhưng đó là do cậu lựa chọn. Còn nữa, tôi biết cậu thích âm nhạc nên nếu muốn, cậu có thể sự dụng chiếc piano trên sân thượng. Nhưng đừng dây ảnh hưởng tới những người xung quanh.

- Cháu cảm ơn bác nhiều lắm. - Jiyong mừng rỡ.

- Ừ ... Đây là chìa khóa nhà.- Ông chủ nhà nói rồi đưa chìa khóa cho Jiyong và rời đi.

Jiyong bắt đầu công cuộc cải tổ lại cái phòng trọ ọp ẹp của mình. Nhìn tổng quan thì đây là một căn phòng tồi tàn, cũ kĩ nằm ngay dưới tầng thượng mà hoa mĩ hơn nữa thì cũng có thể coi đây là phòng áp mái.

Căn phòng trống trải cũng không có đồ đạc gì nhiều ngoại trừ bộ bàn ghế gỗ cũ mèm và một cái giường lung lay sắp gãy. Những ô cửa sổ kính bụi bặm bám thành một lớp dày và luôn đóng im ỉm. Jiyong dàm thề là cả thế kỉ nay chưa có ai đặt chân tới nơi này. Nhưng không sao, ngày tháng hãy còn dài và cậu sẽ từ từ cải tạo lại. Hít thật sâu để lấy tinh thần, việc đầu tiên mà Jiyong làm là mở hết tất cả cửa sổ ở đây để cho nhiều ánh sáng, không khí lọt vào nhất có thể. Vì căn phòng không rộng lắm và kiến trúc cũng khá đơn giản nên chắc việc dọn dẹp sẽ không tốn nhiều thời gian.

...

Một buổi chiều hạ đầy nắng vắng vẻ, hắn vẫn ngồi tại cái bàn quen thuộc chăm chú tính toán sổ sách thu chi và doanh thu của quán. Trời nóng, oi noognf đến ngột ngạt, những con số phía trước như đang múa lên trước mắt hắn. Quăng cây bút xuống bàn, hắn lại vò rối mái tóc của mình như một thói quen và gắt lên vô cớ:

- Mẹ kiếp! Sao mà nóng thế?

- Em chịu hyung rồi, nắng cũng than, mưa cũng than ... - SeungRi đang đứng tại quầy pha chế nói.

- Kệ mẹ tao! - Hắn đáp nhát gừng: Mà thằng Bae với thằng Dae đi đâu rồi? Đang trong giờ làm cơ mà ...- Hắn nói tiếp khi sực nhớ ra là hai cái người kia đang không có mặt ở đây.

- À, họ ra ngoài chắc cũng sắp về rồi.- SeungRi trả lời rồi đến chỗ tủ lạnh lấy ra vài chai bia rồi tháy về phía hắn.

Hắn cũng chẳng nói gì them, chỉ yên lặng đón lấy chai bia và thưởng thức nó.

- Mà Ri này, mày có thấy cây harmonica của hyung rơi ở đâu không?

- Em không ... Hyung lại đánh rơi ở đâu à?

- Thôi, không có gì, chắc bỏ lẫn đâu đó thôi. - Hắn chán nản nói.

Ngay lúc đó, cửa lại mở và hai cái người mà ai cũng biết là ai đó tươi cười vước vào:

- Hi! Hyung! - Young Bae vỗ vai hắn.

- Tụi bay đi đâu về? - Hắn hỏi.

- Đây! - Thằng Dả nói rồi dơ vào trước mặt hắn một mớ giất.

- Tụi em vừa đi đăng tin tuyển người ... Có lẽ chúng ta nên bắt tay vào chuẩn bị.

- Tùy mấy đứa. - Hắn chán ngán ngáp dài.

- Seung Hyun! Hyung phải có hứng thú chứ ... Hyung là chủ quán cơ mà. - Dae Sung nhắc nhở.

- Đây là ý của tao à? Tao chỉ cần cái máy quay đĩa kia thôi. - Hắn nhún vai rồi chỉ về cái máy quay đĩa cũ nơi góc quán.

- Thôi tụi em chịu rồi, hyung chỉ cần có mặt hôm đấy là được ...

- Ừ ... Chỉ có mày là hiểu hyung.- Hắn quay sang SeungRi và cười toe toét.

Cửa quán lại mở một lần nữa, có khách và mọi người ai trở lại việc của người nấy. Có hay chăng thì cũng chỉ cần chuẩn bị cho hôm tuyển người sắp tới nữa, mọi người ai ai cũng bận, chỉ c ó hắn là rảnh rỗi mà thôi ... Nhưng chắc sắp tới hắn cũng bận luôn với cái màn tuyển người mới mà mấy đứa em bày trò rồi.

...

Jiyong tự hào nhìn ngắm cái tổ ấm vừa được dọn dẹp và trang trí lại của mình rồi mỉm cười mãn nguyện. Trông nó với vài ngày trước thật là khác nhau đến khó tin. Khung cửa sổ bụi bặm lúc đầu giờ được lau chùi sạch sẽ, trên bục cửa sổ là cây cải hwng tím thơm dịu nhẹ và treo lủng lẳng trên cửa sổ là chiếc chuông gió hình cỏ bốn lá. Cứ có gió thổi qua nó lại kêu leng keng vui tai như đang cùng gió hát lên một bản nhạc vui vẻ. Bức tường bao quanh căn phòng cũng được dán lại bằng giấy gián tường màu hồng phấn trông rất bắt mắt, để tang tính thẩm mĩ thì Jiyong treo lên tường vài bức tranh tĩnh vật. Bộ bàn ghế gỗ cũ kĩ ban đầu cũng được chưng dựng, Jiyong kê nó cạnh cửa sổ nơi góc phòng và xếp sách vở tài liệu lên trên. Cạnh đó là chiếc tủ quần áo mini - loại tủ có thể dễ dàng tháo lắp và giúp tiết kiệm diện tích. Cuối cùng là chiếc giường cũ ọp ẹp đã bị kéo đi để nhường chỗ cho một cái giường hơi nhỏ, cũng dễ dàng tháo lắp khi cần và bây giờ đã được trải ga trắng tinh phẳng phiu. Mọi thứ đã được tối giản hết mức có thể. Đi lại vài vòng trên sàn gỗ sáng bóng, Jiyong thật sự rất hài long với kết quả vừa đạt được. Cậu lấy cái điện thoại trong túi ra và gọi cho ai đó. Vẫn còn một việc cần giải quyết, Jiyong cần có một công việc.

- Yoboseo! SeungRi hả> Mình là Jiyong đây. - Jiyong nói nhanh khi có người nhấc máy

- Ừm ... Có gì không? - Seung Ri hỏi.

- Mình đang muốn tìm một cong việc để làm them trong kì nghỉ hè, nghe nói chỗ cậu đang tuyển nhân viên. - Jiyong vào luôn vấn đề.

- Ừm, nếu muốn cậu có thể tới buổi dự tuyển vào ngày kia - SeungRi trả lời.

- Vậy tốt quá. - Jiyong mừng rỡ: Thế có cần hồ sơ không?

- Có ... Nhưng công việc hơi hơi vất vả đó. - Seung Ri nói.

- Là sao? - Jiyong tò mò.

- Thứ hai đến thứ sáu cậu sẽ chịu trách nhiệm làm nhân viên bồi bàn, thứ bảy thì bar có ban nhạc đến, họ chơi những bản nhạc theo yêu cầu và cậu sẽ hát chúng nếu cần. - Seung Ri giải thích.

- Hát á??? - Jiyong ngạc nhiên.

- Ừm ... Nó đâu có khó gì so với một sinh viên loại giỏi của nhạc viện đúng không nào? - Seung Ri nói tiếp.

- À ... Đúng vậy ... - Jiyong ầm ừ.

- Mà Jiyong này, hôm nay cậu chuyển đến nhà mới đúng không? - Seung Ri hỏi: Nghe bảo chỗ của cậu gần quán bar mình đang làm. Vậy sau giờ làm mình sẽ gặp nhau tại mọi khi nhé. Nhớ khao tiệc tân gia đấy!.

- OK! Coi như cảm ơn trước nhé!

- Ừm! Bye!

Jiyong cúp điện thoại rồi nằm lăn xuống giường thích thú. Nếu trúng tuyển cậu sẽ có thể được hát và thực hiện ước mơ của mình. Mặc dù nó không phải một công ty truyền thông nhưng bước đầu vậy là ổn, chỉ cần Jiyong có thể đạt được nó và niềm khát khao âm nhạc luôn cháy trong cậu là được rồi. Xem nào, cần phải chuẩn bị hồ sơ.

Jiyong lôi ra từ gầm giường một cái thùng các-tông cũ cơ man là giấy và những bản nhạc dang dở được gạch xóa. Chỉnh sửa nham nhở. Bỏ mọi thứ ra, cậu muốn tìm cái bộ hồ sơ nhưng mãi chẳng thấy. Jiyong bực mình để cả cái thùng lộn ngược lại. Cạc! Có tiếng kim loại tơi trên nền sàn gỗ, đó chính là cây harmonica mà cậu nhặt được tại "Phòng âm nhạc" hôm trước mà. Mấy hôm dọn đồ chuyển nhà tiện tay cất nó vào đây mà quên đi mất.

Nhẹ nhàng cầm nó trên tay, Jiyong chăm chú quan sát một cách tỉ mỉ. Cây harmonica này đã cũ nhưng vẫn còn rất tốt, âm thanh của nó, thật du dương. Và trên nó vẫn là những dấu ấn đậm nét của thời gian. Jiyong để ý rất kĩ và nhận ra ở cuối cây harmonica có khắc chữ gì đó, hơi mờ nhưng nếu nhìn kĩ thì có thể đọc được: Thân tặng Choi Seung Hyun. Vậy có nghĩa người đó tên là Choi Seung Hyun. Jiyong chợt ngơ ra, kí ức về ngày Chủ nhật hôm đó lại hiện về. Bản harmonica du dương, chàng trai cô đơn bên cửa sổ, khúc violin dang dở à chất giọng trầm khan khó phai, tất cả như một đoạn điệp khúc cao trào trong bản nhạc nhẹ nhàng êm ái.

...

Tôi chẳng thế thấy gì trong mắt em ngoài giá lạnh

Sự lạnh lẽo ăn mòn cả trái tim

Em như mùa đông lãnh khốc

Tôi như kẻ ngốc muốn sưởi ấm mùa đông

Này cô gái lạnh lùng kia hỡi

Có khi nào sự ấm áp vẫn lan tỏa nơi em

Để tôi biết em vẫn có thể rung động

Để tôi đủ can đảm nói với em rằng

Tôi yên em ...

...

Bản tình ca chậm chạp vang lên một cách uể oải đến chán nản. Đấy là theo cảm nhận của riêng hắn. Hắn thích mùa đông và thích mọi thứ của nó ngoại trừ những bản tình ca u buồn ảm đạm. Hắn thậm chí con không giám nghe dù chỉ một bài.

Young Bae hướng ánh mắt thông cảm về phía vị hyung khó chiều của mình. Anh hiểu rất rõ là những bản tình ca mùa đông luôn khiến tâm trạng hắn rớt giá thê thảm. Trông hắn lúc này có khác gì trẻ tự kỉ không khi mà hắn gục xuống bàn, hai tay mân mê cái hộp bang cá nhân mà chả biết từ đâu ra nhưng sau Chủ nhật tuần trước thì đi đâu hắn cũng mang theo. Anh nghe hắn bông quơ là có người cho nhưng cũng chẳng biết đâu mà lần với cái kiểu nửa vời của hắn. Bản nhạc kia kết thúc nhanh chóng và hắn thì thấy biết ơn vô cùng.

- Được rồi, em có thể về, chúng tôi sẽ gọi cho ems au. - Young Bae điềm đạm nói với người dự tuyển.

Chờ cậu ta đi khỏi, anh ngán ngẩm nhìn lại những người còn lại. Trông ai cũng chán nản, dễ hiểu mà, từ sáng đến giờ vẫn chưa có ai là khiến họ ưng ý đặc biệt là hắn. Hắn chán, chán lắm rồi.

Chỉ nghĩ được có vậy, hắn đứng phắt dậy rồi bỏ ra ngoài.

Young Bae cũng chẳng biết làm gì ngoài việc quay sang Dae và Ri rồi ngồi nói:

- Thông cảm đi, ngồi yên và nghe hết bản tình ca mùa đông đó với hyung ấy là cả một sự cố gắng rồi.

Và Young Bae lại cười khi nhận được những cái gật đầu ưng thuận từ Dae Sung và SeungRi.

Cửa chợt mở ngay sau ấy, Jiyong vội vã bước vào. Môn thi học kì hôm nay kết thúc muộn hơn so với dự tính và điều đó đồng nghĩa với việc cậu đã đến muộn.

- Jiyong sao tới muộn thế? - Seung Ri quơ trách.

- Tại giờ thi bị lùi lại. - Jiyong thanh minh rồi nói tiếp: Hình như mình đến muộn thì phải?

SeungRi trả lời:

- Muộn thì cũng không hẳn ... Nhưng cái người cần có mặt thì vừa đi rồi ...

Jiyong tiếp:

- Hay để lần sau mình tới?

- Thôi, đã đến đây rồi chẳng lẽ lại về tay không? - Bae nói.

- Đúng đó! - Dae Sung cũng nói - thôi Jiyong cứ hát một bài đi ...

- Nếu hay thì mình ghi lại rồi đưa lão già nghe sau cũng được. - Seung Ri nhăn nhở.

Mọi người ai nấy đều gật đầu tán thành. Và ngay sau đấy, Dae Sung lanh chanh kéo tay Jiyong đi và ấn cậu ngồi phịch xuống cái dương cầm trắng gần đấy.

Jiyong hơi ngại và quay sang SeungRi nhưng điều duy nhất mà Ri làm chỉ là khẽ gật đầu khích lệ cho cậu. Jiyong hít một hơi thật sâu và những ngón tay trắng, thuôn dài của cậu bắt đầu lướt trên những phím đàn. SeungRi vội lấy máy ghi âm lại.

Đông qua xuân lại đến.

Ta đã héo mòn trong chờ đợi.

Trái tim tôi là một vết thương bầm tím.

Chất giọng ngọt ngào, trong trẻo vang lên quyện lẫn trong tiếng piano nhẹ nhàng bay bổng tạo nên một bản nhạc th hút đến chết người. Tất cả mọi người trong bar đều mê mẩn và để cho bản thân bị cuống theo âm nhạc.

I'm singing in my blue.

(I'm singing my blue) tình yêu đó tôi đã để nó đến với những đám mây trôi nổi rồi.

Tiếng nhạc vẫn đưa dẫn tâm hồn con người.

Tôi đã gặp em và yêu em tới chết.

Trái tim tôi đã hóa đá và nhuộm một màu xanh thẳm.

Tôi chẳn thể cảm nhận được em ngay cả khi đã khép mắt lại...

Trái tim tôi cứ như đã ngừng đập.

Tôi và em sau bao cuộc cãi vã vẫn đóng băng nơi này.

Vết thương đó mãi khắc sâu trong tâm trí tôi.

Những niềm đau tôi sẽ nhớ mãi khi nước mắt đã khô.

Cảm giác đơn côi thương tổn hẳn sẽ không còn nữa.

Hạnh phúc đơn giản chỉ là được độc thoại.

Chịu đựng thêm điều phức tạp nữa? Tôi không thể.

Đâu phải là vấn đề gì to lớn, sao ta phải lưu tâm?

Tôi vẫn bước đi mặc cho dòng người qua lại.

Tiếng nhạc đã dừng lại nhưng mọi người ai nấy cũng lặng đi không nói.

- Mọi người sao thế? - Jiyong lo lắng: Nói gì đi ...

Young Bae tiến lại gần Jiyong, hướng ánh mắt cương nghị nhìn thẳng vào cậu khiến Jiyong lạnh người.

Bộp! Anh vỗ vai Jiyong thật lớn ròi thốt lên:

-Thật tuyệt vời!

Cả SeungRi và Dae Sung cũng vỗ tay hưởng ứng. Dae Sung nói:

- Vậy là qua được vòng 1 rồi, bây giờ chỉ cần chờ "lão già" duyệt là xong.

- Lão già? - Jiyong ngạc nhiên.

- Ừm! Hyung ấy là sếp ở đây. Hai mươi sáu tuổi rồi mà như con nít ấy. - Seung Ri giải thích.

- Thôi cũng muộn rồi, chúng ta đi ăn đi. - Bae nói.

- Em tán thành. - Dae Sung nói rồi khoác vai SeungRi và Jiyong kéo đi.

...

Két! Cánh cổng sắt han rỉ của ngôi nhà cổ ì ạch mở ra theo cử động tay của hắn. Ngôi nhà mà hắn đang sống chắc phải có niên đại từ những năm 80 của thế kỉ trước. Nó cao năm tầng, ông chủ nhà ở tầng trệt và từ tầng hai trở lên để cho thuê. Hắn ở tầng ba, cái tầng ở lưng chừng ngôi nhà xưa cũ. Mà nghe đâu là hình như vừa có người mới đến ở trên tầng năm - cái tầng ngay dưới sân thương thì phải. Nhưng thôi, đâu liên quan tới hắn mà phải lưu tâm.

- Cháu chào bác. - Hắn lễ phép khi gặp ông chủ nhà đang đứng ngoài sân.

- Cậu về đúng lúc quá! - ông nói rồi tiếp - Đây, sữa vừa được giao tới, cậu cầm lấy này.

Hắn vui vẻ nhận lấy rồi nói cảm ơn, ông chủ nhà lại nói tiếp:

- Cậu có thể cầm cái này lên tầng năm giúp lão được không? Lão già quá rồi, cái bệnh khớp lại tái phát. - Vừa nói ông vừa dúi vào tay hắn thêm một chai sữa khác. Hắn thì đâu có kịp để mà từ chối. Miễn cưỡng nhận lời, hắn chào ông chủ nhà rồi lên phòng. Đầu tiên, hắn mang sữa về phòng mình rồi lại phải lên tầng năm.

Cộp ... cộp ...! Tiếng giày gõ trên cầu thang gõ vang lên đều đều. Tầng năm, cái nơi mà hắn ít khi đặt chân đến nhất, ngay cả khi phải lên sân thượng thì cũng chỉ gọi là đi qua chứ không bao giờ rẽ vào. Đơn giản là vì tầng nay trước nay vẫn trống không có người và hắn thì không thích thế, lên tầng này cảm tưởng như vào nhà hoang vậy.

Cộp ... cộp ...! Tiếng bước chân vang vọng rồi tắt hẳn khi hắn đã tới trước cánh cửa gỗ đóng kín. Hắn đặt chai sữa trước cửa rồi dợm bước. Nhưng một cái gì đó đã nĩu giữ hắn. Trước đây khi chọn phòng trong ngôi nhà này hắn từng vào phòng đó những rồi bỏ đi ngay. Hắn thích phòng tầng năm, view đẹp nhưng nó hiu quạnh và tách biệt quá. Không khí căn phòng ấy như đè nén buồng phổi hắn vậy. Mặc dù là hang xóm nhưng hắn vẫn chưa bị khách tầng năm này bao giờ.

Cốc! Cốc! Tiếng những ngón tay chạm cửa vang lên nhưng không air a mở.

Cốc! Cốc! Hắn vẫn kiên trì đứng đó. Nhưng vẫn chẳng có ai. Chắc người ta đi vắng rồi. Hắn thở dài rồi quay trở lại phòng mình. Hắn vẫn nhớ cái view của phòng ấy, từ cửa sổ nhìn ra có thể nhìn bao quát cả khu này và còn có thể nhìn thấy cái bar cũ kĩ thân thương của hắn lấp ló đằng xa nữa. Trở về phòng, đóng cửa cái sầm rồi thả mình cái phịch xuống giường. Đầu óc hắn vang lên câu hỏi tại sao khi xưa lại từ chối căn phòng ấy. Tại sao hắn lại cảm thấy nơi ấy ngột ngạt đến vậy?

...

Jiyong ngồi chống cằm bên cửa sổ, hướng ánh mắt ra xa mà quan sát. Đầu óc cậu suy nghĩ mông lung nhưng chẳng hiểu sao cuối cùng lại nhớ tới bản harmonica đó và cả con người kì lạ - chủ nhân của bản nhạc ấy nữa. Như một thói quen, Jiyong mở ngăn kéo bàn học lấy ra cây harmonica cũ và ngắm nhìn nó. Tầm mắt của cậu cứ dán chặt vào hàng chữ được khắc trên cái kèn.

"Choi Seung Hyun à ... Tôi phải làm gì để gặp được anh đây?"

...

Hắn khẽ lắc qua lắc lại ly rượu Chivas vàng song sánh rồi đưa nó lên môi nhấp một ngụm nhỏ. Đôi môi mỏng tang như hòa lẫn trong hương rượu nặng cây nồng đặc trưng. Đôi mắt đen, sắc màu khói mông lung nhìn theo từng cử động của ly rượu nữa rồi đặt cái ly xuống bàn. Hương vị rượu lan tỏa theo từng tế bào vị giác.

Bản nhạc ấy kết thúc đã lâu nhưng với hắn nó như chưa bắt đầu. Hắn lại với lấy cái máy ghi âm nhỏ và tua lại thêm một lần nữa. Bài hát nhẹ nhàng vang lên thật chậm rãi. Từng ca từ của nó như đang khắc sâu vào trí não hắn, nọ nhẹ nhàng bay bổng nhưng lại thể hiện một dòng cảm xúc dồn nén, một tâm trạng buồn man mác khó tả và nó làm cho hắn nhớ lại cái lạnh tê buốt của mùa đông. Blue, không chỉ là sắc lam mà còn là sự ảm đảm, một tư tưởng buồn rầu, sầu muộn. Bài hát này ... nó thật đặc biệt. Hắn thích, rất thích nó.

- Hyung thấy sao? - Young Bae từ trong kho rượu bước ra và hỏi.

- Rất lạnh ... Dừ là giữa mùa hè ... - Giọng hắn trầm đục.

- Nó rất đặc biệt ... - Bae nói tiếp.

- Người hát bài này ... Chất giọng và tâm tưởng cậu ta như tan chảy theo nó.- Hắn châm thuốc rồi nói.

- Và trái tim hyung cũng tan chảy luôn rồi ...

Hắn không đáp lại câu nói của Young Bae. Hắn nhắm mắt lại và thả trôi tâm trí theo ca khúc đang phát ra từ cái máy ghi âm.

Mãi một lúc sau hắn lại hỏi:

- Cậu ta là ai?

Young Bae trả lời:

- Bạn của SeungRi. Nếu hyung đồng ý em sẽ gọi điện.

- Ừm ... - Hắn đáp nhẹ như không.

- Nhưng chắc mấy hôm nữa cậu ấy mới tới được. SeungRi nói cậu ấy đang về nhà dưới Busan.

- Vậy cũng được. - Hắn nói - mà hôm nay ngày mấy rồi?

- 16 rồi huyng. Tháng 6 này chậm chạp quá. - Young Bae càm ràm.

Hôm nay đã 16 rồi ... Vậy là mai nhỉ ... Cái ngày quỷ quái ... Cái ngày đau thương 17 tháng 6.

...

Cơn mưa mùa hạ dai dẳng mãi không dứt, hắn ở trong Phòng âm nhạcnhưng bên tai vẫn nghe rất rõ tiếng mưa rơi gõ trên nền đất, tiếng mưa đập vào những bức tường rêu phong và tiếng mưa lướt trên phiến lá cây xanh rì rào.

Bầu trời xám xịt vì buồn, hệt như dòng kí ức vỡ vụn của hắn về ngày này năm năm về trước. Khi mà hắn nhận được điện thoại từ cảnh sát giao thông.

Năm năm trước, hắn là một sinh viên trong cái nhạc viện này, cha hắn là hiệu trưởng ở đây còn chị gái hắn là một giảng viên dạy violin. Tất cả những điều xui xẻo sẽ không dến, nếu ngày ấy hắn không bóc đồng đề nghị cho tổ chức một chuyến leo núi với lí do là trước kì nghỉ hè ai ai cũng muốn có thêm một kỉ niệm gắn bó bên nhau. Dĩ nhiên là cha hắn đồng ý ngay và họ đã chọn ngày 17 tháng 6 để lên đường.

Ngày hôm ấy, tất cả đều có mặt ngoại trừ hắn, người đã đề xuất chuyến đi lại không thể tới chỉ vì bị cảm cúm lúc thời tiết giao mùa. Vậy đấy, trên đường đi chiếc xe chở chị gái và cha hắn gặp tai nạn, hai người đã qua đời ngay sau đó. Lúc nhận điện thoại của cảnh sát, hắn cảm thấy mình như một kẻ tội phạm, một kẻ giết người. Chính hắn, vì cái đề nghị ngu xuẩn ấy mà hắn đã gián tiếp hủy hoại gia đình của mình.

Hắn hận ... Hắn đã hận bản thân mình nhiều lắm. Hắn là người đề xuất chuyến đi nhưng cuối cùng mọi tai ương lại đổ lên cha và chị gái hắn.

Giá như cuộc sống này có nút Back ... Hắn thề hắn sẽ không bao giờ làm điều ấy, sẽ không bao giờ để sự ham vui khốn chế bản thân. Hắn bán đi ngôi nhà cũ to lớn và chuyển đi nơi khác.

Sau tang lễ là chuỗi ngày u ám của hắn. Hắn luôn bị ám ảnh bởi những ý nghĩ tiêu cực, hắn dày vò bản thân, đắm chìm trong men rượu để quên đi cái kí ức nát bét ấy.

Nhưng tại sao hắn vẫn may mắn đến vậy? Bên hắn vẫn còn những người bạn tốt, những người anh em tốt đã giúp đỡ hắn, họ đã lôi hắn ra khỏi sự dằn vặt, đã khích lệ hắn tiếp quản quán bar này thay cho hắn, cái niềm say mê của ông sau những giờ làm hiệu trưởng. Hắn dần lất lại cân bằng cuộc sống.

Cạch! Có tiếng cửa mở ở phía sau, vị hiệu trưởng đương nhiệm bước tới bên hắn rồi đặt vào tay hắn một tách trà ấm. Mưa bên ngoài vẫn rả rich rơi.

- Cũng đã năm năm rồi ... - Ông nói.

- Tất cả cũng là do lỗi của em ... - Hắn nói và nhấp một ngụm trà.

- Trò Seung Hyun, đó không phải là do trò. Đấy chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn. Chẳng ai mong đợi nó xảy ra cả. - Người thầy cũ của hắn nói.

- Nhưng nếu em ... - Hắn nói đứt quãng.

- Em biết vì sao tôi vẫn còn giữ lại căn phòng này không? - Ông cắt lời hắn.

- Em không biết. - Hắn ủ rũ.

- Vì trò đó. Đây là nơi cuối cùng trong cái nhạc viên jnafy lưu giữ những kỉ niệm về cố hiệu trưởng - người thầy tôi yêu quí và cô Hae Yoon nữa. Cố ấy chơi violin rất hay. - Người thầy già giải thích: Choi Seung Hyun, tôi muốn trò biết rằng ở một nơi nào đó, họ đang dõi theo trò và tôi dám thề là họ không trách em đâu. Cái mà họ muốn là em, hãy cứ vui vẻ tiếp tục sống ...

- Em hiểu ạ. - Hắn lí nhí.

- Ừm ... Vậy được rồi. À, thi học kì năm nay tôi có cho thử thêm môn sáng tác. Có một bài hát rất hay của một sinh viên năm thứ tư. Và tôi muốn trò nghe nó. - Ông hiệu trưởng cũ nói xong rồi đưa cho hắn cái máy ghi âm: Tôi đã khó khan lắm mới thu được cho trò đó.

- Cảm ơn thầy ... - Hắn nói rồi bật cái máy lên. Bản nhạc du dương lại vang lên êm ái. Giọng hát, ca từ, giai điệu nghe thật quen. À! Đây là ca khúc mà hắn đã được nghe trong bar của mình mà, người hát và sáng tác ra nó, hắn rất muốn gặp cậu ấy và muốn cậu ấy tới bar của mình.

- Ai sasmg tác ra nó thế thưa thầy? - Hắn tò mò.

- Kwon Jiyong ... Sinh viên năm tư ... - Ông trả lời.

- Cậu ấy có ở đây không ạ?

- Không ... Cậu ta đang đi Busan.

Phải rồi, hắn sức nhờ là Young Bae đã nói vớ ihắn như vậy. Tâm trạng hắn dâng lên một nỗi buồn khó tả. Ngày hôm nay hắn sẽ làm gì đây? Kí ức cũ bủa vây lấy hắn, mặc dù đã được an ủi nhưng hắn vẫn trống trải, vẫn thấy tội lỗi. Cái sự say mê với Blue và người sáng tác nó dường như đã bị đẩy xuống thứ hai để nhường chỗ cho sự đau đớn, tội lỗi, cho sự nhớ thương gia đình của hắn.

Đã năm năm rồi ... Năm năm nhưng hắn vẫn chẳng thế tha thứ cho mình.

...

Hắn ngồi mộ mtình trong quán bar và uống hết cốc này đến cốc khác. Rượu cứ theo thực quản mà chảy xuống dạ dày nóng rát. Mưa đã ngừng từ bao giờ mà sao tâm trạng hắn chẳng thể ngừng theo mưa?

Lảo đảo đứng dậy, hắn cầm chai rượu tới quầy pha chế, đến bên cái radio cũ rồi bó băng vào. Bản Gloomy Sunday ảo não lại vang lên. Âm nhạc réo rắt như quện lẫn vào nỗi buồn của hắn mặc dù bài hát này hình như chẳng liên quan. Hắn vặn volume lên tới max và nấc rượu tì tì.

...

Jiyong đếm từng bước chân trên đoạn vỉa hè lát đá. Lẽ ra giờ này cậu đang ở Busan nhưng vì có việc đột xuất mà phải lên Seoul sớm hơn dự kiến. Không gian tĩnh lặng chợt bị phá tan bởi tiếng nhạc từ xa vọng đến. BảnGloomy Sunday ... Jiyong vô thức đi theo tiếng nhạc và cậu không mấy ngạc nhiên khi biết được rằng nó phát ra từ quán bar gần nhà hay cũng chính là cái quán cậu đã tới thử việc.

Qua lớp cửa ính trong suốt, Jiyong lại thấy hắn - người mà cậu muốn gặp lại biết nhường nào. Trong cậu chợt dấy lên một cảm giác hồi hộp đến khó tả nhưng rồi nó nhanh chóng chùng xuống khi cậu thấy hắn ngủ gục bên quầy bar cạnh chiếc radio đang quay băng cũ kĩ. Trên tay hắn vẫn là chai rượu mạnh dang dở đã hết già nửa.

Không biết có chuyện gì xảy ra mà nó khiến cho người ấy buồn đến vậy. Xuất hiện trong Jiyong là hang vạn câu hỏi khác nhau. Có khi nào là vì cây harmonica không nhỉ? Có thể lắm, cái đó là hắn được tặng mà. Chắc là của người yêu nên mới buồn tới vậy. Nghĩ tới đây Jiyong cảm thấy buồn không tả xiết. Nếu mà mất nó khiến hắn buồn tới vậy thì kẻ ngoài cuộc như cậu phải trả lại chứ biết làm sao.

Lấy cây harmonica từ trong túi ra, Jiyong nhìn nó một lần cuối rồi đặt nó trước cửa, chỗ dễ dàng nhận ra nhất. Ngay lúc ấy, tiếng sấm to long trời lở đất vang lên, tiếp sau là tia sét dài, sáng loáng xé toạc bầu trời Seoul.

Ở bên ngoài, Jiyong thấy hắn cựa mình, cậu giật mình vội vã trốn vào một góc.

...

Uỳnh! Uỳnh! Tiếng sấm vang lên như khiến hắn tỉnh giấc. Hắn cựa mình và cố gắng mở mắt ra. Khó khan nâng đầu dậy, hắn vẫn trong cơn say choáng váng. Với tay tắt cái đài đang hát đi, hắn loạng choạng ra ngoài. Đi đâu? Hắn chẳng muốn biết. Cái mà hắn cần là mau chóng thoát khỏi không khí bức bí trong này.

Đẩy cánh cửa kính thủy lực ra, mọi thứ trước mắt hắn như hóa thành hai nhưng vẫn đủ thấy rõ cây harmonica phía trước. Hắn vội vã cầm nó lên rồi mê mẩn ngắm nhìn, trên môi hắn chọt vẽ nên một nụ cười ngây dại. Hắn đưa nó lên môi và thổi, một khúc nhạc buồn. Khóe mắt hắn chợt cay xè rồi ầng ậng nước. Hình như hắn đang khóc, cái việc mà lâu rồi hắn chưa làm từ sau tang lễ của chị và cha. Hắn ngồi phịch xuống nền đất oi nồng.

Tách! Tách! Những giọt mưa đầu tiên tiên phong rơi xuống. Hắn cảm nhận rất rõ cái mát mẻ và đau rát lan tỏa khi mưa chạm vào mình nhưng mặc kệ. Tiếng harmonica réo rắt vẫn vang lên và len lỏi theo tiếng mưa. Mưa "rào rào", mưa ngày một to. Hắn ngừng thổi, đờ đãn ngồi bệt trên đường. Hắn có còn khóc không? Hắn cũng chẳng hay ... Có lẽ nước mưa rửa trôi nước mắt nhưng cũng chắc là nước mắt hòa tan nước mưa.

Uỳnh! Sét lại đánh lên nhưng tiếng nổ vang trời. Mưa to quá! Cơn mưa rào của mùa hạ. Hắn ướt sung nước như một con mèo hoang. Tay hắn vẫn giữ chặt cây harmonica - món quà sinh nhật của cha và chị năm hắn mười tám tuổi.

Một lúc sau, hắn khó khan đứng dậy, đi về phía trước một cách vô định, mất phương hướng.

Một bước ... hai bước ... ba bước ... Phịch! Hắn khuỵu ngã. Hắn cảm thấy mệt mỏi. Hai mắt nặng trịch. Hắn muốn ngủ, ngủ đi. Hắn mệt rồi, hắn không muốn thức tỉnh nữa.

Nhưng sao cứ như có ai đang gọi tên hắn cậy?

- Seung Hyun ssi! Seung Hyun ssi! Mau tỉnh lại đi ...

Không! Đừng! Hắn không muốn.

- Seung Hyun! Seung Hyun ...

Làm ơn trật tự đi!

- Seung Hyun ... Seung Hyun ...

Tiếng nói ấy nhỏ dần hay như hắn đã chìm hẳn vào hôn mê.

...

Bíp! Bíp! Bíp! Tiếng chuông báo thức vang lên phá đám. Hắn khó chịu lần mò rồi tắt chuông. Lười biếng ngồi dậy, hai tay hắn day day hai bên thái dương, đầu hắn đau như búa bổ.

Mà khoan! Đúng là hắn có cài báo thực thật nhưng kiểu chuông báo đâu phải là kiểu mọi khi. Với lại phòng của hắn màu kem chứ đâu có hồng phấn kiểu này? Ngơ ngác nhìn quanh, hắn nhận ra khung cửa sổ đó. Ngay cả khi nó được treo chuông gió và có mấy chậu cải hương bên dưới. Đó chính là khung cửa sổ tầng năm và cũng không nghi ngờ gì nữa, hắn đang ở trên tầng năm. Nhưng khác với lần trước, lần này hắn cảm thấy thoải mái khi ở đây, sự cô đơn hoang tàn của tầng áp mái này đa được vị chủ nhân mới thổi bay.

Cạch! Cửa đột ngột mở ra. Bước vào là một cậu thanh niên xinh đẹp. Làn da trắng mịn như da em bé, mái tóc nâu ôm sát khuôn mặt với một phần mái che đi vầng trán cao rộng. Đôi mắt màu nâu café trong sáng, sống mũi cao thanh và đôi môi anh đào khép hé đang thở nhẹ. Hắn cứ ngơ người ra vì sự xuất hiện đột ngột của cậu cho tới khi có tiếng nói nhẹ nhàng:

- Anh tỉnh rồi sao?

- À vâng ... - Hắn lúng túng - Nhưng sao tôi lại ở đây?

- Tôi đi ngang qua thấy anh bị ngất dưới cơn mưa nên đưa anh về đây.

- Thì ít ra cậu phải đưa tôi tới tầng ba chứ không phải tầng năm.

- Hả/ Đây là nhà tôi ...

- Còn nhà tôi ở tầng ba ...

Jiyong nghe tới đây thì bàng hoàng. Cậu và người ấy đã ở gần tới vậy sao?

- À! Của anh này. - Jiyong nói rồi đưa vây harmonica cho hắn.

- Cảm ơn ... - Hắn nhận lấy nó và cười nhẹ.

Lần đầu tiên thấy người ấy cười, Jiyong thấy lạ lẫm quá.

- Nó quan trọng với anh lắm đúng không?

- Ừm ... Đây là quà sinh nhật của ba và chị gái tôi.

Ba và chị gái hả? Chả hiểu sao nhưng biết được tin này cậu vui quá. Ruột với gan cứ múa hết cả lên.

- Chắc họ yêu thương anh lắm ....

- Trước đây là như vậy ... - Hắn chậm rãi nói.

- Vậy bây giờ? - Jiyong tò mò.

- Họ mất cả rồi. - Hắn cười nhạt.

Jiyong lặng người. Vậy chắc đây là lí do khiến người ấy như ngày hôm qua.

- Tôi xin lỗi ... - Jiyong lí nhí.

- Không sao ... Caahy cũng đâu có biết từ đầu ... Mà áo khoác tôi đâu rồi?

- Bị ướt, tôi hong khô rồi để trên đầu giường cạnh anh kìa.

- Mà sao cậu biết tên tôi? Lúc tôi bị xỉu ấy, rõ rang có người gọi.

- Hả?? Tôi ... tôi ... - Jiyong lúng túng.

Hắn bật cười, trông cậu ra lúc này dễ thương ra trò. Đôi gò má cũng vì thế mà ửng hồng. Hắn xốc cái áo lên thì cạch! Hộp băng cá nhân rơi ra ngoài. Jiyong cầm nó lên và ngạc nhiên.

- Anh vẫn giữ nó sao?

- Vẫn giữ nó? Ý cậu là hộp băng này? Vậy ra là cậu để nó lại à? - Hắn thấy mọi việc thật thú vị.

- Tôi ... tôi ... - Jiyong lại càng lúng túng hơn nữa.

- Tức là cậu nhìn trộm tôi? - Hắn được đà lấn tới.

- Tôi ... không cố ý ... Tại anh thổi harmonica rất hay.

- Vậy à? - Hắn bật cười rồi nói: Không sao đâu, cậu không cần căng thẳng vậy.

- Hôm ấy anh đánh rơi cây harmonica.

- Và cậu đã cầm nó?

- Tôi rất muốn trả lại anh ... Cho đến hôm qua ...

- Ừm ... Cảm ơn cậu.

- Sao anh lại ở trong bar đó? Tôi nhớ hôm qua chỗ ấy đóng cửa.

- Bar đó của tôi mà, đến lúc nào chả được.

Cái gì? Bar đó là của người ấy sao? Jiyong không giấy nổi ngạc nhiên. Vậy ra cậu và anh ở rất gần nhau. Jiyong vẫn nhớ là hôm cậy đến thử việc Young Bae có nói sếp vừa mới đi ... Nếu ngày ấy cậu không đến muộn thì sẽ như thế nào?

- Mà này ... Tên ...

Cốc! Cốc! Hắn định hỏi gì đó nhưng tiếng gõ cửa phá đám vang lên. Jiyong nói xin lỗi hắn và chạy ra mở cửa. Hắn ngồi lại và cười cũng chẳng biết tại sao nhưng cậu ta rất thú vị. Ở bên cậu thanh niên ấy, dù là lần đầy gặp mặt nhưng hắn thấy thật yên bình và ấm áp. Cảm giác gần gũi hệt như hắn đã quen biết cậu ta từ lâu rồi vậy.

Hắn quan sát căn phòng tầng năm một cách đầy hứng thú. Cách bài trí rất ấn tượng, mọi thứ hài hòa đến mức tuyệt diệu. Lúc tầm mắt hắn lướt qua bàn làm việc, hắn thấy rõ đó là những bản nhạc viết tay. Trí tò mò trỗi dậy khiến hắn tiến lại gần chúng.

Tất cả là những bản chép nhạc dang dở, hắn lật xem từng tờ cho đến tờ cuối và sững sờ trước những gì mình thấy. Blue - sáng tác Kwon Jiyong. Giấy trắng mực đen quá rõ rang chẳng thể nhầm lẫn.

Jiyong quay trở lại và trên tay cậu là chai sữa tươi. Hơi bất ngwof khi thấy hắn đứng trầm ngâm trước cái bàn làm việc cạnh cửa sổ.

- Seung Hyun ssi ... - Jiyong gọi hắn.

Hắn từ từ quay người lại đối diện với Jiyong, khuôn mặt không hề biểu lộ cảm xúc khiến cho người kia thoáng lo â. Đôi mắt sắc lém của hắn nhìn cậu chằm chằm khiến Jiyong lúng túng. Cậu chẳng biết nên bộc lộ cảm xúc như thế nào nữa, tim cậu như chạy ma-ra-tông trong lồng ngực, cảm giác bồn chồn, lo âu xâm lấn hệt như Jiyong vừa làm gì sai vậy.

Hắn tiến lên lên trước một bước, mắt vẫn nhìn Jiyong chằm chằm. Jiyong thì chẳng giám nhìn thẳng vào hắn, cậu chỉ cúi gằm xuống mà thôi.

Cái giọng khan đực của hắn chợt vang lên.

- Cậu là Kwon Jiyong?

- ... Vâng ... - Jiyong ú ớ trả lời rồi lại nói thêm: Cái hôm ở "Phòng âm nhạc" là tôi không cố ý đâu.

Soạt! Không để cậu nói hết câu, hắn lấn tới rồi ôm lấy người ấy thật chặt. Jiyong ngơ ra chẳng biết làm gì, chỉ nghe trong tim cậu có dòng cảm xúc khó tả nào đó trào dâng. Anh đang ở rất gần cậu. Jiyong có thể ngửi thấy rõ mùi thuốc lá kia lẫn trong chút hương bạc hà và rượu mạnh trôi qua từ người ấy. Jiyong nghe hắn đang thì thầm vào tai mình.

- Jiyong à ... Càm ơn cậu ... Cảm ơn.

Hơi thở ấm nóng cùng với những từ ngữ ấy trôi dạt trong trí óc của Jiyong. Cậu mỉm cười thật nhẹ. Cậu biết là nếu nghe được thì chắc chắn người ấy sẽ thích mà. Cái bài đó chẳng phải cậu viết ra để tặng hắn sao? Việc hát trong bar chỉ là tình cờ nhưng không ngờ hắn lại nghe được. Cả việc ở cùng trong một ngôi nhà, hắn là chủ quán bar và cả cây harmonica nữa. Tất cả như đã được sắp đặt từ đầu.

Hắn buông Jiyong ra, nhìn cậu rồi cười nói:

- Jiyong à ... Tôi rất muốn nghe cậu hát nó ...

Jiyong sực tỉnh và trả lời:

- Trên sân thượng có piano.

Cả hắn và cậu cùng bật cười rồi đi lên sân thượng. Tiếng chân gõ đều đều trên nền sàn gỗ cũ. Nghe thấy tiếng họ cười nói hòa tan trong gió và vọng lại câu nói của hắn.

- Jiyong à ... Chiều đi làm nhé ...

Blue ... Màu xanh của hy vọng ...

...

TO BE CONTINUED ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro