Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sáng hôm sau.

Cậu ngủ dậy , thấy bên cạnh mình có gì cứng cứng. Ư.. cậu hôm qua ngủ ở đâu vậy? Sao có gì cứng cứng bên cạnh vậy?

Mở mắt ra , đập vào mắt cậu là anh đang mở mắt nhìn mình bên cạnh. Làm cậu giật bắn cả mình.

"Ông..à Guan Lin sao..sao..sao lại ngủ bên cạnh... Tôi?"

Cậu lắp bắp nói , vội xem lại quần áo. Hú hồn , còn y nguyên. Xem ra đên qua không sao rồi. May quá!

Thấy cậu phản ứng, Lai Guan Lin không khỏi cau mày. Làm như anh làm gì cậu hay sao mà lại phản ứng như vậy? Anh có phải lưu manh hay biến thái gì đâu mà sao lại sợ như vậy chứ? Hừ! Thật đáng ghét mà. Dám nghĩ xấu cho anh,trong khi đó anh oan uổng mà.

"Sao vậy? Em sợ anh đêm qua làm gì em sao?" Anh trả lời , giọng có chứa chút giận dỗi.

"Không...không có , vì đêm qua rõ ràng tôi ngồi dưới kia mà"

Cậu thấy lạ , cậu nhớ hôm qua mình ngồi ôm mình một góc bên cạnh giường , sao lại giờ nằm trên giường và bên anh chứ ? Không lẽ cậu bị mộng du sao? Này không có nha , trước giờ chưa từng luôn nha. Vậy tại sao?

Không trả lời câu hỏi kia , anh bỗng nên cáu gắt:

"Sao giường em không ngủ ? Lại ngồi dưới sàn , như vậy bị cảm lạnh đấy biết không?"

Mặc dù mắng nhưng anh vẫn lo lắng cho cậu. Đêm lại lạnh lẽo , cậu có giường không ngủ lại ngồi dưới sàn như vậy sẽ bị cảm lạnh mất. Điều hoà và đèn tưởng cũng không bật , thằng nhóc này đang chơi trò gì đây ? Muốn bị bệnh để anh lo sao ? Hừ ! Vậy quá lắm , như vậy anh sẽ rất lo.

"Tôi...tôi sợ " Giọng cậu run run trả lời.

Sợ? Hừ? Em sợ cái gì vậy ? Ôi trời ạ ! sao anh lại nhịn được một người kì lạ như cậu cả tháng nay vậy nhỉ. Ý mà khoan , cả tháng nay đây là lần đầu anh vào phòng cậu mà. Không lẽ cả tháng nay cậu ngủ vậy sao ? Mẹ ơi ! Chắc anh chết luôn . Cậu kì lạ nhất anh từng gặp luôn.

"Em sợ gì ?"

Anh kiên nhẫn hỏi , thằng nhóc này làm anh tức chết mà . Anh gào théc trong lòng.

Cậu lưỡng lự không muốn trả lời. Nói cậu sợ giường lớn quá không dám ngủ ? Nói cậu sợ phòng to quá nên sợ ma cho anh biết sao ? Anh mà nghe được câu trả lời thì chắc anh cười lộn ruột luôn quá. Lúc đó cậu muốn đào hố chui xuống dưới luôn rồi.

Nhìn cậu lưỡng lự không muốn trả lời anh lại lên tiếng:

"Nói ! Em sợ cái gì ?"

Nghe anh hỏi lần hai , giọng đầy tức giận , làm cậu sợ giật bắn mình. Ngậm ngùi cúi mặt nói nhỏ:

" Tôi sợ...giường to quá em không dám ngủ,l , trước kia tôi chưa từng ở trong căn phòng to lớn thế này , tôi sợ ma và không dám ngủ" Cậu nói.

A ! A! A !

Cậu muốn đào hố chui luôn . Có ai sợ như cậu không ? Lại sợ giường lớn , phòng lớn không dám ngủ chứ.

Tưởng anh cười to nhìn mình , nhưng không ! Anh lại gằn giọng hỏi:

"Vậy cả tháng nay em nằm đâu mà ngủ?"

"Sofa" Cậu trả lời.

Cau mày , ngủ cả tháng nay ở sofa sao? Cậu có lầm không vậy ? Phải chăng , cậu còn sợ ,không an tâm khi ở đây. Cậu chưa tin anh ,còn sợ anh sao ?

"Được rồi , sau này tôi sẽ ngủ với em để em khỏi sợ" Anh nói với ánh mắt đầy tà mị.

Hả? Ngủ cùng cậu sao? Không...không...không thể nào phải không? Như vậy..có..có quá gần gũi không?

Cậu dịch người , lùi lùi. Không cẩn thận ngã nhào xuống sàn. Anh vội kéo tay cậu lại , ai ngờ lao xuống đè cậu luôn. Và...môi chạm môi.

Mắt kề mắt , mũi kề mũi. Hơi thở dồn dập. Cậu trợn mắt nhìn anh , muốn vùng vẩy nhưng ai ngờ anh lại cố định hai tay cậu. Không cho cậu vùng vẩy , cái nụ hôn này anh nhớ lắm rồi , nhớ đến buổi tối đó, nhưng lại ăn cái tát trời giáng của cậu. Lần này , anh quyết không bị ăn tát nữa đâu.

Anh hôn trọn môi cậu , mút trọn không chừa chỗ nào. Dùng đầu lưỡi tách hàm răng cậu ra , tấn công vào. Đầu lưỡi anh quấn chặt đầu lưỡi cậu hôn muốn đến ngạt thở. Hôn , mút trọn làm hơi thở cậu không ổn định. Dồn dập làm cậu mất đi ý thức chống cự. Khoan ! Khoan lẽ anh muốn cậu vào buổi sáng luôn sao ? Cậu không muốn...không muốn , cậu mới 17 thôi mà...

Hôn muốn ngạt thở , anh mới bỏ đôi môi cậu ra. Vì ai kia sắp ngất vì hôn rồi.

Chưa hoàn hồn lại , lại bị anh không kìm được dục vọng trong người , đưa tay xé hết đồ của cậu ra.

Xoẹt!

Tiếng xé đồ làm cậu hoàn hồn. Lắc đầu ngoài ngoại , hai hàng nước mắt chảy dài.

"Ư..ư không muốn..thả tôi ra"

Nhưng vô ích , anh cố định hai tay cậu lần nữa , cúi xuống hôn đôi môi đang lãi nhãi kia.

Đang mơ hồ , lại bị anh hôn thêm lần nữa. Lại làm cậu mơ hồ hơn. Thấy đầu óc cứ quay quay mòng mòng.

Đang lúc cao trào , tiếng bên ngoài đã cắt ngang.

"Cậu ơi ! Đến giờ ăn sáng rồi ạ ! "Tiếng của cô giúp việc vọng bên ngoài.

Cậu lúc này hoàn hồn , cố đẩy anh ra,cố định hơi thở trả lời:

"A ừ...tôi xuống liền"

"Vâng"

Nghe cậu trả lời , giúp việc lùi đi.

Lúc này , cậu dùng hết sức đẩy anh ra. Ngồi bật dậy , tát cho anh một cái.

Bốp!! Cái tát trời giáng thứ hai.

"Anh...đồ lợi dụng thời cơ"

Cậu đỏ mặt nói , nếu muốn cậu làm chuyện đó. Thì đợi cậu đủ 18 tuổi sau khi qua cái sinh nhật vào tháng sau đi. Cậu hiểu , anh mua cậu về vì muốn cậu. Cậu cũng đã suy nghĩ kĩ , nếu giao thân cho anh , thì có thể trả nợ từ đầu đến cuối cho anh. Không ai nợ ai.

Bị cái tát trời giáng của cậu, anh không hề tức giận. Đưa tay nâng cầm cậu lên. Cúi xuống hôn mãnh liệt lần nữa.

"Ư....ư..Ha..."

Bị anh hôn lần ba , làm cậu gần như kiệt sức , muốn đẩy anh ra nhưng không còn tí sức nào.

Bỏ cái đôi môi mềm mại kia ra , anh cúi xuống cắn nhẹ vào vành tai cậu. Thì thầm:

"Em sẽ là của tôi , không lâu đâu" Xong anh đứng dậy. Bỏ ra ngoài.

Cậu ngồi đó , mơ hồ. Khoảng khắc này cậu mới nhận ra. Anh không đơn giản như cậu nghĩ. Không phải mấy phút trước còn dịu dàng sao , sao lúc sau anh lại thành một con sói chứ ? Cậu rất tin ở anh mà...tại sao chứ?

Bên anh , gần như nhịn dục vọng trong người. Anh muốn cậu là của mình , đâu ai biết đêm qua ngủ cùng cậu anh đã chịu khổ thế nào. Vả lại , lúc Won Young Chul nhìn cậu , làm anh rất tức. Muốn băm hắn làm 2 làm 3 ra luôn kìa , vì lúc đó anh rất tức , đau và nhói trong lòng...giống như...anh đang ghen!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro