281-285

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

281.

Bạch tiên sinh khó chịu nhìn chiếc đồng hồ báo thức đang chỉ kim ở 3h30 sáng, lại nhìn chiếc điện thoại đang rung trên tay.

Trịnh Hòa mơ màng tỉnh lại, cọ cọ trong lòng Bạch Ân: "...Ai thế?"

"Đánh thức em à?" Bạch Ân cúi xuống hôn trán Trịnh Hòa.

Trịnh Hòa ngửa đầu nói: "Hôn môi...."

Bạch Ân xoa nhẹ mông cậu: "Cái đồ dâm đãng này, ngủ đi, tôi bắt điện thoại."

"A." Trịnh Hòa để yên cho Bạch Ân chuyển đầu mình từ cánh tay ông xuống gối, nhíu mày, nhắm mắt lại lầu bầu: "Ông về nhanh nhé, gối cái này không thích bằng tay ông."

"Biết rồi, ngoan." giọng Bạch Ân dịu dàng như mật.

Ra cửa, ông nhẹ nhàng đóng cửa lại, giọng điệu lạnh lẽo ngay sau khi bắt máy: "Mấy cậu có chuyện gì?"

Kiệt Tử chột dạ: "Bạch tiên sinh, muộn thế này rồi còn quấy rầy ngài, thực ngại quá...."

"Biết ngại thì nói mau lên."

Kiệt Tử thấy cái tay cầm di động của mình sắp đông đá rồ:i "Là thế này, ngài có một vị khách sắp tới, là Vương Kiệt – Vương tiên sinh, từng tới BEACHER lần trước."

"Cậu ta tới làm gì?" Bạch Ân đặt tay lên lan can, nhìn về hướng quốc lộ duy nhất nối tới đây ở phía rừng cây.

Kiệt Tử còn muốn biết: 'Cái gã chưa từng gặp mặt này, đang yên đang lành bỗng dưng nổi điên lao đến làm gì!' hơn cả Bạch tiên sinh! Nhưng hắn nhịn được, ngẫm lại những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian gần đây, bỗng dưng lanh trí, nói mịt mờ: "Hình như cậu Trịnh....và Vương tiên sinh rất thân nhau."

Tóm lại, Kiệt Tử chọn đúng hướng, nhưng ghép đôi nhầm người.

282.

Sau khi suy nghĩ, Bạch Ân cảm thấy, muộn thế này mà Vương Kiệt còn tới tìm mình, chắc là có chuyện hệ trọng. Thế nên ông bảo Kiệt Tử và DY không cần đuổi theo nữa, rồi thay áo sơ mi, quần tây, sau đó lên giường ôm Trịnh Hòa, chợp mắt chờ cậu ta tới. Ai ngờ, chờ luôn đến hừng đông.

Vương Kiệt vẫn có chừng mực. Tuy rằng lúc ấy y vui quá, phóng thẳng đến đây, nhưng nửa đêm gõ cửa gọi người không lịch sự chút nào. Thế là y thuê một gian phòng ở khách sạn cách nhà nghỉ Bạch tiên sinh ở chừng 1000m, đợi mặt trời lên mới lái xe tới.

Trịnh Hòa mơ màng mở mắt, thấy Bạch tiên sinh áo mũ chỉnh tề nằm bên, cánh tay quàng qua hông cậu. Dạo gần đây, cậu bị căn bệnh của ông tra tấn khiến đầu óc không tỉnh táo, phản ứng đầu tiên của cậu là : "Bạch tiên sinh! Ông lại không ngủ được vì đau đầu sao? Qua em xem nào."

Cậu ngồi dậy, nhưng hình như vì não trái tỉnh mà não phải vẫn ngủ, rõ ràng Bạch tiên sinh nằm bên trái, cậu lại đổ về bên phải thành ra 'rầm' một tiếng. Trịnh Hòa cụng đầu vào tường.

"Bảo bối, mới sáng sớm, em làm trò cho tôi vui đấy à?"

"Ai—" Trịnh Hòa đau đến xuýt xoa, day day hồi lâu mới thấy đỡ, cậu ngẩng đầu lên, mờ mịt nhìn bức tường trước mặt, quay đầu lại thì thấy Bạch tiên sinh : "Ông chạy sang bên đó hồi nào nha?"

"Tôi vốn ở bên này." Bạch Ân nói.

Trịnh Hòa vẫn đang lơ tơ mơ, nhưng chuyện dở người cậu làm nhiều rồi, lắm cái còn mất mặt hơn thế này, vậy nên, cậu đánh trống lảng rất tự nhiên, thân thiết nhìn Bạch tiên sinh, hỏi: "Bạch tiên sinh, nửa đêm không ngủ được, ông vào phòng thay đồ, chơi trò đổi quần áo đấy à?"

"Em nghĩ gì thế? Tôi không mất ngủ." Bạch Ân dở khóc dở cười. Trước đây đúng là ông thường xuyên mất ngủ, nhưng những lúc đó, ông thường phóng xe như bay một mình, sau rồi dừng lại ở một khu rừng heo hút không người – nơi bao lấy quốc lộ, ngửa đầu ngắm sao. Quần áo của ông chỉ có mấy loại cố định, lại đa phần đều là âu phục, có gì vui mà đi thay chứ.

"Em nhớ rõ hôm qua ông mặc đồ ngủ mà? Cái bộ tơ tằm ấy, không thì em đã không nằm lên ngực ông được rồi....lạ thật, hôm qua ông thực không mặc đồ ngủ sao?" Bạch Ân còn chưa nói rõ đầu đuôi câu chuyện, Trịnh Hòa đã bắt đầu nghĩ linh tinh.

Bạch Ân nói: "Tôi nghĩ em nên ngủ thêm đi, thật đấy, bảo bối, não em đang xoắn lại rồi, có lẽ sau khi ngủ thêm trí thông minh của em sẽ được kéo cao lên."

Trịnh Hòa nói rất ngu si: "Bạch tiên sinh, em vừa nói chuyện não phẳng gì à, ông đừng để ý đến em, lúc nào mới ngủ dậy em cũng thế, đợi tí là hết."

"Sao trước đây tôi không nhận ra em có....ừm, trạng thái đần sau khi thức dậy?" Bạch Ân hỏi.

Trịnh Hòa nhìn chằm chằm vào cái khuyên tai màu lục nhỏ ở lỗ tai trái của Bạch Ân. Nghe ông hỏi mới lên tiếng: "Em cũng không biết, chắc vì lúc bên ông em thường giả ngu, dần dà thành ngu thật."

Nghe Trịnh Hòa nói thế, Bạch Ân cảm thấy khó chịu. Sao cậu ấy phải giả ngu với mình? Chẳng nhẽ có điều ở mình khiến Trịnh Hòa chưa thực sự tin tưởng? Nghĩ thế nhưng miệng ông lại ra vẻ trêu đùa: "Thế có nghĩa là, bình thường em giả vờ ngốc, giờ là ngốc thật đúng không?"

Mắt Trịnh Hòa đảo một vòng, bỗng nhiên, ánh nhìn của cậu dán vào Bạch tiên sinh, miệng hô lên: "Uầy! Mới sớm ra đã thấy mỹ nhân nằm bên mình, tim em nhảy ra khỏi ngực mất thôi!"

Bạch Ân không hùa theo cậu như những lần trước, yên lặng xoa đầu cậu.

Trịnh Hòa không hiểu: "Ửm?"

Bạch Ân cười nói: "Em tỉnh rồi đúng không?"

"Em tỉnh từ lâu rồi." Trịnh Hòa bĩu môi.

"Được rồi, tôi biết rồi." Bạch Ân thấy chua xót, chỉ qua mấy câu ngắn ngủi đó, người mẫn cảm như ông đương nhiên nhận ra: mỗi lần ở bên ông, Trịnh Hòa đều giả khờ.

Tuy không biết vì sao.

Nhưng Bạch Ân cảm thấy, vấn đề nằm ở mình.

283.

Bạch Ân muốn tĩnh tâm để tự hỏi: mình ở đâu trong trái tim Trịnh Hòa. Vậy nên, ông bảo DY đưa cậu tới trường quay.

Trịnh Hòa luôn nói, việc Bạch tiên sinh đưa cậu đi thực không tốt thế này, không được thế kia, nhưng khi ông bỗng dưng trở nên lạnh nhạt, cậu chẳng ăn được mấy miếng trong bữa sáng.

Bạch Ân tưởng do đồ ăn không hợp khẩu vị, trước lúc Trịnh Hòa lên xe liền đưa một gói bánh kem xốp, nói: "Lúc nào đói thì ăn mấy cái thôi, không được ăn nhiều, nhớ chưa?"

Trịnh Hòa cảm động, hôn chùn chụt lên mặt Bạch Ân, cười tủm tỉm suốt đường đi.

Bạch lão gia tử cực kỳ quan tâm chuyện dưỡng sinh. Bạch Ân lớn lên bên ông từ nhỏ, nên cũng tiếp xúc một ít với đạo lý đó. Thế nên dù sắp bốn mươi, nhìn ông vẫn trẻ thế. Đương nhiên, điều này cũng có một phần do Trịnh Hòa mặt dày, đòi ông nhuộm đen tóc, che đi những sợi bạc do làm việc mệt mỏi.

Trịnh Hòa tham ăn, hễ rảnh rỗi lại vào siêu thị mua bim bim, bánh quy, đồ ăn vặt. Bạch Ân chưa từng để ý đến loại thực phẩm này, thấy Trịnh Hòa thích thì mua. Sau, ông hỏi ý kiến bác sĩ riêng của mình, ông bác sĩ trung y đó giận dữ, liệt ra một loạt tác hại của đồ ăn nhanh, còn thêm mắm dặm muối. Sau khi tiễn bác sĩ, Bạch Ân quay đầu lại nhìn gương mặt thấp thỏm của Trịnh Hòa, cười.

Từ đó, Trịnh Hòa chia tay với đồ ăn nhanh.

Tuy sau này Bạch Ân có tìm thêm tư liệu, hiểu được đồ ăn nhanh cũng không kinh khủng như ông bác sĩ kia nói, nhưng giá trị dinh dưỡng thấp, hơn nữa còn không có lợi cho sức khỏe, nên chúng vẫn không được xuất hiện trong thực đơn của Bạch Ân. Mấy lần Trịnh Hòa không nhịn được cơn thèm, mua trộm thì đều bị những người theo sau ghi lại, báo cho Bạch tiên sinh. Cứ thế vài lượt, Trịnh Hòa sợ quá không dám mua nữa thì mới chừa.

Lần này, Trịnh Hòa quả nhiên đoán đúng nỗi lòng của Bạch Ân.

Bình thường, dù là thứ cậu ghét ăn, nhưng vì tò mò, Trịnh Hòa vẫn nhất định phải nếm một tí. Cậu nói: "Củ cái muối muối và canh củ cải còn có vị khác nhau mà, mình phải nếm thử để biết có ngon không chứ?"

Sáng Trịnh Hòa chỉ ăn chút ít, Bạch Ân thực lo lắng. Vừa lúc trong xe còn có túi bánh liền đưa cho cậu, tuy rằng ông không muốn cậu ăn thứ đó chút nào. Cậu chàng tham ăn bỗng nhiên không muốn ăn, chắc chắn có vấn đề. Bạch Ân nghĩ thầm, nếu đến tối cậu vẫn thế, ông liền bảo đoàn làm phim ngừng quay, rồi dẫn cậu về thành phố H tìm bác sĩ tâm lý.

284.

Vừa thấy Bạch Ân, hai mắt Vương Kiệt liền sáng lên.

Vừa nghĩ cậu ta có lẽ sẽ thích Trịnh Hòa, Bạch Ân liền khó chịu. Dạo trước, do tinh thần bất ổn nên ông thường vì mấy chuyện nhỏ nhặt khiến cậu tổn thương. Lần nào Bạch Ân cũng hối hận, thành ra, giờ chỉ đụng một ngón tay vào cậu thôi, ông cũng phải nghĩ rồi mới làm. Vậy nên, Bạch Ân đương nhiên sẽ không cãi nhau với cậu vì một người Trịnh Hòa hiển nhiên không thích.

"Cậu tìm tôi làm gì?" Bạch Ân rót nước cho y.

Vương Kiệt hớn hở, ôm lấy chén nước duy nhất, nói: "Bạch tiên sinh, ông săn sóc thật đấy, ha ha, còn hiểu cho tôi đi đường vất vả, ha ha, tôi tới gặp ông thôi, ha ha, không có việc quan trọng gì, ha ha."

Bạch Ân: "..."

Hình tượng của Vương Kiệt trong lòng Bạch Ân ngay lập tức từ tạm được rớt xuống vực thẳm.

285.

Lần này, Vương Kiệt nổi hứng đi tìm Bạch Ân, không hề nghĩ tới gặp nhau rồi phải như thế nào. Nghĩ hồi lâu, y chợt nhớ tới một đề tài đáng nói: "Bạch tiên sinh, ngài có biết tình hình Hoành Tới gần đây sao?"

Hoành Tới là một công ty giải trí khác ở thành phố H, lớn hơn công ty của giám đốc Tống một bậc, từng đào tạo được mấy nghệ sĩ quốc tế nổi tiếng. Trước lúc rời khỏi thành phố H, Bạch Ân từng nghe ông bạn Edward nhắc tới, nhưng Bạch Ân thấy mình và họ không có mối liên hệ lợi ích gì, tương lai chắc cũng không, nên chẳng để tâm lắm. Lúc này cũng thế, biết Vương Kiệt nửa đêm lái xe tới Đức viên chỉ để nói có vậy, ông quyết định, sau khi rời khỏi đây, ông phải cách xa y một chút. Ông đã phân loại rồi, còn dán nhãn: chỉ số thông minh không cao, dưới mức bạn bè.

"Tôi biết, trước họ từng nói dạo gần đây, họ sẽ có hoạt động, mong được tôi quan tâm."

Vương Kiệt nói: "Tin tôi biết đến khác với tin đó, Bạch tiên sinh, ngài biết lão gia tử của Hoành Tới muốn tham dự vào dự án 'Khai thác Nguyên thạch' sao?"

Âm điệu của Bạch Ân rất nhẹ: "Tôi đã bỏ cái dự án 'Khai thác Nguyên thạch' đó rồi."

"Không, không, cục trưởng Trương đã nói: ông ấy chờ ngài." Vương Kiệt cười giả dối.

"Sao tôi không biết chuyện này nhỉ?" tiếng chuông báo động trong lòng Bạch Ân vang lên dồn dập.

Vương Kiệt không hề nhận ra mình nói ra chuyện không nên nói: "Chuyện xảy ra lúc ngài trong viện, khi ấy Nhị thúc cũng ở đó, chú ấy nói cho tôi. Ngài nếu không muốn thật, cũng không cần phải phản ứng mạnh làm gì. Lúc ấy bọn họ uống rượu, tửu lượng của Nhị thúc tốt hơn nên mới nhớ được vài câu thôi."

"Tin này không quan trọng đối với tôi." Bạch Ân mỉm cười : "Giữa hai ta mà nói chuyện tiền nong thì dung tục quá, thế này đi, tôi không nhập tin này vào kho, chỉ có cậu biết, tôi biết, coi như Bạch Ân tôi nợ cậu một ân tình, được chứ?"

"Đương nhiên, đương nhiên." Vương Kiệt không ngờ cái chuyện mình chỉ chợt nhớ tới lại đổi đươc một nụ cười của Bạch Ân. Y quyết định, lúc về phải moi thêm tin từ Nhị thúc. Dùng dằng thêm nửa giờ ở chỗ ông, mãi đến lúc DY cứ ra ra vào vào quấy rầy, y mới giật mình nhận ra, mình đang bị đuổi, đành phải lưu luyến vẫy tay chào tạm biệt rồi rời đi.

Sau khi không nhìn thấy xe của Vương Kiệt, ông mới kéo rèm, quay lại hỏi DY: "Cậu cảm thấy Vương Kiệt thế nào?"

"Bình thường, dựa vào thế lực gia đình thôi." DY khinh thường.

"Tôi thấy cậu ta không tệ...." Bạch Ân nói: "Tôi chắc chắn, trước lúc gặp tôi, cậu ta không có chuyện gì muốn nói, nhưng chỉ trong vài giây liền sàng chọn được tin khiến tôi chú ý, thế chẳng phải là thông minh sao?"

DY không hiểu Bạch Ân định nói lên điều gì: "Vâng, Bạch tiên sinh, ngài đoán thực chuẩn."

Bạch Ân bỗng nhiên thở dài: "Tuy bác sĩ nói tôi có chứng vọng tưởng bị hại, nhưng tôi vẫn thề thốt phủ nhận, giờ xem ra.....aiz." Ông đứng lên: "May mà bảo bối còn có chút thông minh nhỏ nhặt, biết giả ngu, nếu không tôi đã bỏ lỡ em ấy rồi, thôi, cậu thu dọn chỗ này đi, tôi tới trường quay."

DY nhắc nhở: "Giờ sắp là giữa trưa rồi."

Bạch Ân nhìn đồng hồ đeo tay: "Vừa lúc, tôi đưa em ấy đi ăn trưa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro